Vụt Vụt Vụt!
Gần một trăm chiếc thuyền đen tuyền lướt sóng lao đi, cánh buồm phần phật thổi trong gió.
Những chiếc thuyền không lớn lắm, nhưng thân thuyền hẹp dài, hai bên mạn thuyền cực cao, cánh buồm được kéo vút lên cao, thân thuyền được phủ một lớp sơn đen nhánh cực dày, hai bên là mười tám mái chèo thò ra ngoài.
Đây là khoái thuyền của thủy sư Đại Kiền, chuyên dùng tập kích trên biển. Khi sử dụng, tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ cần đón đúng hướng gió, trong một đêm có thể đi được vài trăm dặm. Bên cạnh đó cũng hiện ra khuyết điểm, thân thuyền không chứa được nhiều đồ, không thích làm tàu viễn chiến.
Trên thực tế, lần này Vệ Thái Thương phái toàn bộ tinh nhuệ mà mình nuôi dưỡng ra biển, một trăm Ám Vệ Tử Sĩ, một trăm Nhân Hùng Vệ, một trăm Thủy Quỷ Doanh, còn có cả hai mươi bốn Thiên Đao Vệ. Tất cả các cao thủ được điều động, mang khoái thuyền truy sát Hồng Dịch, mỗi chiếc thuyền chỉ chuẩn bị lương thực, nước ngọt dùng trong ba ngày, một lòng truy sát, cho thấy hắn hạ quyết tâm nhất định phải giết chết Hồng Dịch.
Hai mươi bốn Thiên Đao Vệ là những tiên thiên cao thủ ngang với Hỏa Thần Thái Bảo, Liệt Kình Tử Sĩ.
Ngoại trừ hai mươi bốn tên Thiên Đao Vệ ra thì hai đại thống lĩnh của Ám Vệ Tử Sĩ, Vệ Diệt, Vệ Phá cũng là tiên thiên cao thủ.
Hai đại thống lĩnh của Nhân Hùng Vệ, Vệ Tang, Vệ Thương càng là tiên thiên cao thủ.
Hai đại thống lĩnh của Thủy Quỷ Doanh cũng là tiên thiên cao thủ.
Vệ Liêm, Vệ Công, Vệ Thương ba lão quản gia mang theo hai mươi bốn Thiên Đao Vệ lại là tiên thiên cao thủ đỉnh cấp.
Một lần xuất động ba mươi ba tiên thiên cao thủ, cũng chỉ có tổng đốc bảy tỉnh Nam Châu ba mươi năm Vệ Thái Thương, phong cương đại lại, mới có thể làm được. Bất kể là một vương công quý tộc ở Ngọc kinh cũng sợ rằng không có thế lực lớn như vậy.
- Vũ Tiên cô nương, ngài tại sao có hứng thú truy sát Hồng Dịch như vậy?
Ở mũi thuyền, một trung niên nam tử mặc cẩm y, chính là Vệ Liên Thành, con trai thứ hai của Vệ Thái Thương. Lúc này hắn đang phụng bồi cùng thị vệ trưởng Kim Lang Quân của Vân Mông quốc, đệ nhất cao thủ của Vân Mông Thiên Long phái, con gái của quỷ tiên bài danh đệ nhất trong thiên hạ bát đại yêu tiên Khổng Tước Vương, Hạnh Vũ Tiên.
Ngoại trừ ba mươi ba tiên thiên cao thủ, ba trăm đỉnh cấp võ sư thì còn có Thiết Ma Vệ tiễn thủ, cao thủ Kim Lang quân thủ hạ của Hạnh Vũ Tiên. Tất cả phân bố trên khắp một trăm chiến thuyền.
Những chiếc thuyền này lao đi trên mặt biển, cánh buồm gần được thổi căng phồng lên như chiếc túi, phần phật tung bay trong gió.
Nhưng điều làm người ta kỳ quái là hiện giờ ngoài khơi rất bình lặng, sóng biển gợn nhẹ nhàng đánh vào mạn thuyền.
Thì ra gió thổi lên những cánh buồn này không phải là gió biển, mà là âm phong. Từng đoàn âm phong thổi lên những cánh buồm khiến cho đội thuyền lao nhanh về phía trước.
Đây rõ ràng là thủ đoạn đạo thuật!
Không sai, thủ đoạn khiến cho buồm căng phồng lên, mang gần trăm chiếc khoái thuyền lao vun vút trên mặt biển chính là của nữ nhi Khổng Tước Vương, Hạnh Vũ Tiên
- Ta cũng không biết Hồng Dịch này, nhưng gần đây phụ thân đối phó với Thái Thượng đạo, ta cũng xem qua tài liệu của Thái Thượng đạo mới biết giáo chủ Thái Thượng đạo, Mộng Thần Cơ, ở lần thứ hai thi giải có một người muội muội, tên là Mộng Băng Vân, được gả cho Hồng Huyền Cơ, sinh được một người con trai tên là Hồng Dịch. Vì thế mới cảm thấy hứng thú.
Hạnh vũ Tiên lúc này vẫn mặc một bộ nho phục xanh, đầu mang phương cân, trang phục giống như một vị tú tài, thế nhưng lúc nói chuyện, giọng nói không nhanh không chậm, thanh âm nhu hòa, dịu dàng như mưa xuân lại có chút tiên khí nhè nhẹ, khiến cho người ta cảm thấy như đang ở nơi tiên cảnh.
- Người có liên quan đến Thái Thượng đạo tuyệt đối không phải là loại lương thiện gì. Ta vào Đại Kiền cũng nghe được tin Vệ Lôi chết dưới tay của hắn, cái chết của Triệu Phi Dung cũng liên quan đến hắn. Như vậy càng chuẩn xác với phỏng đoán của ta, người này rất có thể là con cờ trọng yếu của Thái Thượng đạo.
- Con cờ trọng yếu của Thái Thượng đạo sao?
Vệ Liên Thành nhíu mày:
- Nếu là con cờ trọng yếu của Thái Thượng đạo, chúng ta hiện giờ đi giết hắn chẳng phải sẽ gặp nhiều khó khăn sao? Thái Thượng đạo sẽ không để cho chúng ta dễ dàng giết chết Hồng Dịch đâu.
- Thái Thượng đạo cũng không phải là Đại Thiện tự. Thái Thượng đạo, Thái Thượng chí tôn, một người ngạo thị thiên hạ, giảng cứu chỉ có một chữ "Nhất", cao thủ vẻn vẹn chỉ có hai người, một là tông chủ, hai là thánh nữ, còn lại cho dù có hai, ba trưởng lão thì cũng không có gì xuất sắc, không được học tinh túy đạo pháp, võ học của Thái Thượng đạo. Bây giờ phụ thân ta liên thủ cùng Huyền Thiên quán chủ, Thiên Xà Vương, Bạch Phụng Tiên, Đồ Nguyên thánh giả truy sát Mộng Thần Cơ. Chỉ cần Mộng Thần Cơ chết, Thái Thượng đạo lập tức giải tán.
Hạnh Vũ Tiên nhìn phương xa, bình tĩnh nói.
- Ồ? Trưởng lão của Thái Thượng đạo không được chân truyền đạo pháp và võ công sao?
Vệ Liên Thành kinh ngạc nói:
- Nếu là như vậy thì Thái Thượng đạo cũng không có gì đáng sợ.
- Đây mới chính là điểm đáng sợ nhất của Thái Thượng đạo.
Hạnh Vũ Tiên lắc đầu:
- Mỗi một đời tông chủ của Thái Thượng đạo đều nhất định là tuyệt đỉnh cao thủ duy ngã độc tôn. Bây giờ phụ thân của ta cùng liên thủ với năm tuyệt đỉnh cao thủ truy sát hắn, nếu như hắn còn không chết thì trong thiên hạ cũng không có bất cứ kẻ nào, không có bất cứ thế lực nào có thể làm gì được hắn cả. Đại Thiện Tự, Thái Thượng Đạo là hai đại thánh địa nổi danh nhất trong thiên hạ. Đại Thiện Tự có năm trăm Kim Thân La Hán là tiên thiên đỉnh cấp, còn lại tiên thiên cao thủ nhiều không biết bao nhiều mà kể. Ngoài ra còn có ba mươi sáu Bồ Tát đại tông sư cao thủ, Tứ đại võ thánh Thiên Vương, Ấn Nguyệt hòa thượng lại là nhân tiên. Ấn Hải, Ấn Nguyệt là cường giả đạo thuật vượt qua lôi kiếp. Bên cạnh đó, trong những hòa thượng hàng chữ Ấn cũng có mấy vị quỷ tiên. Thực lực cường đại như vậy mà chỉ có thể nổi danh ngang với Thái Thượng Đạo, quả thật là quá kinh khủng.
- Mặc dù còn chưa gặp mặt Hồng Dịch, nhưng ta dự cảm kẻ này nhất định là cường địch lớn nhất mà ta gặp phải, không thể coi thường. Nói không chừng hắn chính là tông chủ đời sau mà Thái Thượng đạo bồi dưỡng. Chiến thắng kẻ này sẽ có cơ hội giao thủ với Tô Mộc. Hy vọng có thể từ trên người Hồng Dịch tìm ra chút manh mối đạo thuật của Thái Thượng đạo.
Giọng nói của Hạnh Vũ Tiên điềm tĩnh nhưng ai cũng thể nghe ra, trong tâm nàng đã thầm mang Hồng Dịch biến thành kình địch của mình.
- Tông chủ đời sau mà Thái thượng đạo bồi dưỡng?
Vệ Liên Thành càng nghe càng kinh hãi.
- Không sai, tác dụng của mỗi đời thánh nữ chính là tìm người thừa kế tông chủ. Thánh nữ đời trước là Mộng Băng Vân tìm người thừa kế là Hồng Huyền Cơ. Đáng tiếc Hồng Huyền Cơ lại phá Thái Thượng Vong Tình đạo của nàng ta, lại nhân cơ hội học tất cả công pháp của Thái Thượng Đạo. Cuối cùng chỉ có Thái Thượng đạo ăn quả đắng. Thánh nữ của Thái Thượng Đạo Tô Mộc đến Ngọc kinh một thời gian, Hồng Dịch trước kia vốn không có danh tiếng gì, chỉ ngắn ngủi một năm đột nhiên quật khởi. Chỉ có đạo thuật vô thượng của Thái Thượng đạo mới có thể khiến cho hắn thoát thai hoán cốt như vậy.
Hạnh Vũ Tiên khẽ thở dài một tiếng.
...........
- Các ngươi xác định rõ tên Hồng Dịch kia đi theo hướng này hả?
Trên biển rộng mênh mông, thuyền nếu như đi lạc phương hướng thì coi như tìm khắp biển khơi cũng không thấy được đối phương.
- Chắc chắn là không sai, mấy ngày nay biển yên gió lặng, ngươi nhìn những thứ hỗn tạp, mảnh gỗ rải rác trên biển thì biết, chắc chắn là những thứ do thuyền bè đi qua lưu lại. Hắn mang theo rất nhiều hàng hóa, muốn đến các quốc gia ở hải ngoại buôn bán, vừa để tránh đầu sóng ngọn gió, nhất định đi không nhanh được. Chúng ta trang bị nhẹ nhàng, muốn đuổi kịp hắn thì rất đơn giản.
Phía đông nam, một đội chiến hạm bóng loáng sáng ngời trong đêm đang cấp tốc lao đi.
Người trên thuyền đều mặc cùng một loại trang phục lưới màu xanh, tay cầm kiếm, lưng đeo cung, bên trong là một bộ giáp y màu vàng nhạt, rõ ràng là ô kim cà sa của Đại Thiện Tự.
Đây chính là Đại La Thần Tướng của Đại La phái, tiên thiên cao thủ, đến đây để truy sát Hồng Dịch, thu hồi đào thần kiếm
Đầu lĩnh của đám người kia chính là một lão bà, ba lão giả, còn có một thiếu niên tay cầm một cây cự cung cao bằng thân người, trên lưng đeo một túi đựng tên, trong túi tên có cắm chín mũi tên.
Thiên niên này, ngoài miệng còn có chút lông tơ, cả người toát ra mùi thơm giống như hài tử.
Đây chính là đệ tử kiệt xuất của Đại La phái kế thừa Triệu Phi Dùng, Ôn Lượng.
Hắn ta bằng vào lực lượng tự thân cũng đã tiến vào vị trí trưởng lão.
Phải biết rằng trưởng lão của Đại La phái, võ đạo tu vi phải là Đại Tông Sư, đạo thuật tu vi ít nhất cũng phải đến hiện hình.
- Đáng tiếc Ngô đại tiên sinh lại không đến? Hắn không phải muốn bắt Hồng Dịch về Hầu phủ sao?
- Không đến càng tốt, ta đang muốn đem đầu của kẻ ti tiện Hồng Dịch kia về. Ngô tiên sinh bên cạnh càng vướng tay vương chân, rất phiền toái.
Lão bà Hoàng trưởng lão the thé cười, nói.
Trong đám cao thủ của Đại La phái lần đi xuất hành truy sát Hồng Dịch gồm có Hoàng trưởng lão là chuyên tu đạo thuật, còn lại ba lão già võ đạo đại tông sư kia lần lượt là Điền trưởng lão, Long trưởng lão, Sa trưởng lão.
- Chúng ta lần này xuất động lực lượng lớn như vậy, không cần Ngô đại tiên sinh cũng có thể đưa Hồng Dịch vào chỗ chết. Nhưng tông chủ cũng cẩn thận quá, ngay cả Hám Thiên cung, Vô Cực Tiễn đặc biệt khác chế đào thần kiếm cũng để tiểu Lượng ngươi mang đi theo!
Điền trưởng lão vuốt vuốt chòm râu của mình, ánh mắt nhìn lên cự cung mà Ôn Lượng đang cầm, còn có mấy mũi tên dài ở túi đựng tên sau lưng, tỏ ra vô cùng hâm mộ.
Cự cung mà Ôn Lượng mang theo cao ngang đầu người.
Chất liệu tạo nên cự cung này thậm chí có màu sắc giống hệt như Âm Dương Đào Thần Kiếm, trên thân cung cũng có hoa văn như chất thịt, chỉ khác ở chỗ, tại hai đầu của cây cự cung này có điêu khắc hình hai đầu mãnh thú to bằng nắm tay, hai con mắt của đầu thú này là hai viên bảo thạch đỏ hồng, lấp lánh rực rỡ như màu máu. Nhìn kỹ lại bên trong bên thạch óng ánh tầng tầng lớp lớp những vân máu, biến ảo vô cùng.
Ngoại trừ đôi mắt đỏ rực như máu, ở chiếc đầu thú này thò răng nanh ra ngoài, cắn chặt lấy dây cung.
Dây cung này to bằng ngón cai, toàn thân hiện lên sắc đỏ như máu, óng ánh hồng yêu dị, không biết được chế luyện từ thứ gì mà thành. Dây được bện lại thật căng, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy một cỗ sát ý hung ác nổi lên trong lòng.
Thanh cự cung hình dạng cổ quái này hoàn toàn không giống như loại cung tiễn thông thường dùng để cưỡi ngựa bắn cung, mà trông giống như một loại pháp khí nào đó.
Còn tên trong túi đựng tên phía sau lưng Ôn Lượng, tổng cộng có chín cây, tất cả đều dài bốn thước, to bằng ngón tay cái, trên thân tiễn được bao phủ bằng những phù văn cổ quái, điều khác thường là những phù văn này không giống như được khắc lên, mà ngược lại giống như được tạo thành một cách tự nhiên.
Đây chính là hai đại thần khí trong bảy bảo vật của Đào Thần đạo. Hám Thiên Cung! Vô Cực Tiễn!
Năm đó tông chủ Đào Thần đạo Lạc Thiên Nguyệt bỏ mạng, toàn bộ bảy bảo vật của Đào Thần đạo đều rơi vào trong tay Đại La phái.
- Mặc dù nói có Hám Thiên Cung và Vô Cực Tiễn thì có thể khắc chế đươc đào thần kiếm. Nhưng ngay cả Triệu Phi Dung đối phương còn có thể sát hại được thì thực lực của hắn không thể coi thường được. Chúng ta cần phải cẩn thận nhiều hơn nữa, chỉ cần một khi phát hiện ra thuyền của đối phương, ta sẽ lập tức lấy Hám Thiên Cung, Vô Cực Tiễn bắn ra. Nhất định phải khiến đối phương bị trọng thương. Hám Thiên Cung, Vô Cực Tiễn này một khi phóng ra, lập tức sẽ khiến người lâm vào huyễn cảnh, không đến được cảnh giới quỷ tiên thì khó có thể thoát ra được, đồng thời âm thanh của thần tiễn sẽ hút lấy thần hồn của con người. Một khi chín tiễn cùng phát thì sẽ dò tìm khí tức của địch nhân, giống như ruồi nhặng, không chết không thôi. Tin chắc rằng lúc đó Hồng Dịch sẽ bị thương nặng, khi ấy chúng ta cùng bao vây, lao sang thuyền của hắn, bất luận là kẻ nào cũng giết chết không tha! Dù sao hắn cũng là tướng quân của Tĩnh Hải Quân, tập kích mệnh quan triều đình cũng là tội mưu phản.
Ôn Lượng mặc dù bộ dáng không trưởng thành, nhưng trong lúc nói chuyện, bày mưu tính kế thì rất già dặn, so với những lão giả khác thì còn kinh nghiệm hơn nhiều.
- Tất nhiên không thể để cho kẻ nào còn sống! Nhưng tiểu tử này khi ra biển mang theo rất nhiều tài bảo, không thể mang về được, đây cũng là chuyện rất phiền toái.
Điền trưởng lão suy nghĩ về việc giải quyết hậu quả sau khi xảy ra chuyện.
- Ta đã phái người tới tiếp ứng! Sau khi giết Hồng Dịch sẽ mang toàn bộ tài bảo đi, lưu lại quan hạm, để cho Tĩnh Hải Quân biết được hắn bị hải tặc giết.
Ôn Lượng lại nói.
- Tốt! Ngươi còn nhỏ tuổi mà đã suy tính chu mật như vậy, giọt nước cũng không lọt.
Các trưởng lão còn lại đều than lên một tiếng.
..........
- Cái gì? Tinh Nguyên Thượng Thai! Ngay cả thứ này ngươi cũng nói cho ta biết sao? Đây chính là tổng cương luyện khiếu của Tinh Nguyên Thần Miếu đấy! Phải biết rằng, nếu như ta biết được ảo diệu của Tinh Nguyên Thượng Thai, sau đó chăm chỉ tu luyện thì vượt lôi kiếp cũng không phải việc khó khăn nữa đấy? Đây chính là huyết khiếu rất kì diệu giúp cho linh hồn cùng xác thịt, thần hồn cùng thể phách liên hệ với nhau đấy.
Thiện Ngân Sa kinh ngạc kêu lên một tiếng, chén trà trong tay khẽ run lên, một giọt trà lóng lánh năm màu sánh ra ngoài.
Hai chiếc đại nha hạm, năm chiếc thiết giáp tiểu phi luân hạ neo, lẳng lặng dừng lại trên biển.
Lúc này, vầng trăng đã lặn xuống mặt biển, xa xa nơi chân trời hiện lên ngôi sao kim lấp lánh, đã đến thời khắc chuyển giao giữa bóng đêm và bình minh.
Tiệc rượu trên boong thuyền cũng sớm kết thúc, tất cả mọi người đều đã sớm nghỉ ngơi. Chỉ còn có Hồng Dịch cùng Thiện Ngân Sa ở lại trên boong thuyền. Hồng Dịch vừa dùng một chiếc bếp lò đun trà giải rượu, vừa trò chuyện với Thiện Ngân Sa.
Trà chính là Ngũ Sắc Vân Vụ trà của Dao Trì Ngọc Liên Sơn.
Loại trà này ngay cả Thiện Ngân Sa cũng chưa từng uống qua, bây giờ uống vào một ngụm liền cảm thấy toàn thân thanh khiết dễ chịu, nhịn không được tâm tư muốn có được loại trà này.
Hồng Dịch vốn muốn lôi kéo Thiện Ngân Sa, đào thần kiếm cũng đã xuất ra rồi, đừng nói là loại trà đắt tiền này. Không đợi Thiện Ngân Sa mở miệng, là người thông minh hiểu ý người khác, hắn liền tặng cho nàng ta một cân. Hành động này cũng khiến cho hảo cảm của Thiện Ngân Sa với Hồng Dịch tăng lên rất nhiều.
Ngay cả là yêu tiên cũng muốn hưởng thụ một cuộc sống chất lượng. Những thứ như cầm kỳ thư họa, trà tửu, cơm nươc, càng tinh tế càng tốt. Tâm tình càng dễ chịu, ý niệm cạng thông đạt, tu vi cũng tiến bộ nhanh hơn.
Hai người pha trà nói chuyện phiếm, nói những chuyện tự cổ chí kim. Hồng Dịch đọc sách rất nhiều, hơn nữa còn dụng tâm nghiên cứu nên hiểu biết hơn Thiện Ngân Sa rất nhiều. Trong lúc trò chuyện, Thiện Ngân Sa cũng có cảm thấy thích thú khi được ngồi chung một chỗ tâm sự với Hồng Dịch.
Hơn nữa trong lúc nói chuyện về việc tu luyện đạo thuật, Hồng Dịch không hề che dấu Thiện Ngân Sa chút nào. Ngay cả pháp quyết ngày đó ép hỏi từ Chu đại tiên sinh Tinh Nguyên Thượng Thai cũng nói ra, khiên cho Thiện Ngân Sa cũng kinh thãi thất sắc.
Thiện Ngân Sa sau khi nghe thấy Tinh Nguyên Thượng Thai thì không có lý do gì không kinh sợ.
Môn pháp quyết này có thể khiến cho nàng ngưng tụ khí huyết dương cương toàn thân, dùng để phụ trợ thần hồn. Nói không chừng sau khi tu luyện thì nắm chắc vượt qua lôi kiếp hơn, ít nhất là ba phân.
Có phương pháp tu luyện một huyệt khiếu như vậy, so với đào thần kiếm còn trân quý gấp mười, gấp trăm lần.
- Ta cùng Ngân Sa cô nương vừa gặp đã như cố nhân, cũng không có gì cần giấu diếm. Nếu như thứ này trợ giúp được Ngân Sa cô nương, ta nói cho cô nương cũng không vấn đề gì.
Hồng Dịch cười nói.
- Ta đang rửa tai lắng nghe đây.
Thiện Ngân Sa đặt chén xuống, vểnh tai lên, sợ rằng bỏ sót một chữ.
Ngay khi Hồng Dịch vừa mới mở miệng, trong lúc nói đến phương pháp dò tìm huyệt Tinh Nguyên Thượng Thái, bỗng nhiên từ nơi xa xa truyền đến một tiếng hô hoán khẽ.
- Hừ! Có ngươi tới. Hơn mười dặm ngoài kia phát ra sát khí đằng đằng, chỉ sợ là đang hướng về phía ngươi. Đáng chết! Dám vào thời điểm quan trọng này đến quấy rầy ra!
Thiện Ngân Sa hừ một tiếng! Nàng phi thường mất hứng, mất hứng đến cực điểm! Cho dù là ai, vào đúng lúc chuẩn bị tiếp thu một pháp quyết vô thượng lại bị quấy rầy, tâm tình tốt mới là lạ.
- Ta cho bọn chúng chịu đau khổ một phen, nếm thử tư vị bị vạn sa (mười nghìn con cá mập)cắn xé xem sao.