Dương Thần

chương 191: âm dương luyện ngục!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hồng Dịch tất nhiên sẽ không tin tưởng Vệ Liên Thành.

Cho dù đối phương thật tâm đầu nhập thì Hồng Dịch cũng không thể chấp nhận được. Huống chi đối phương không phải là thật lòng đầu hàng. Vệ Liên Thành nói một thôi một hồi như vậy, tất cả bí mật đều giao ra, thậm chí còn mang cả công pháp Chân Võ Thánh Thể viết lại. Tất cả những hành động như vậy đều nhằm mục đích khiến cho Hồng Dịch lơ là cảnh giác.

Nếu đổi lại là người khác, khi nghe thấy những bí mật kinh thiên động địa như vậy, lại có được bí quyết luyện thể của một đời đao thánh, tâm thần tuyệt đối sẽ bị dao động, trong nhất thời mất đi sự cảnh giác trong lòng.

Đây là còn chưa tính đến chuyện đối phương còn dùng lời lẽ đánh động vào tình cảm, lấy thân phận mình so sánh với thân phận của Hồng Dịch, khiến cho Hồng Dịch sinh ra sự cảm thông đồng cảm với hắn.

Với những bí mật kinh thiên động địa này làm tiền vốn, lại còn đánh động vào mặt tình cảm, nếu đổi lại là người khác, cho dù cảnh giác đến đâu thì cũng nhận thấy tối thiểu Vệ Liên Thành này cũng có giá trị lợi dụng, có thể lưu lại cho hắn một mạng.

Thế nhưng Hồng Dịch đã đọc nhiều sử sách, những mánh khóe xảo quyệt gian trá của lòng người suốt mấy nghìn năm qua hắn đều nắm rõ trong lòng. Tâm tư của hắn vô cùng tỉnh táo, thanh tĩnh, làm sao có thể bị những lời lẽ như vậy làm lay động?

Hơn nữa cách phối hợp hai môn võ công Thiên Xà Xạ Tức pháp, Linh Quy Thổ Tức pháp ghi trong Chân Võ Thánh Thể cũng có một vài chỗ sai sót, không hợp lý.

Nếu để những đại gia võ học khác xem qua thì chưa chắc họ đã phát hiện ra những chỗ sai sót rất nhỏ này. Thế nhưng Hồng Dịch nghiên cứu rất kĩ hai môn võ công này, từ lâu đã có ý muốn hợp nhất hai thứ công pháp này làm một thể, ý nghĩ này được hắn nung nấu, suy nghĩ tường tận từng ly từng tí một, như vậy sao có thể không nhìn ra những mánh khóe xảo quyệt vụn vặt này được?

Trong bí quyết võ học mà Vệ Liên Thành còn giở trò quỷ quyệt thì ai dám chắc những chỗ khác hắn không bày trò? Lời lẽ của hắn giả giả thực thực, nhất quyết không thể tin tưởng được.

Hồng Dịch có thể khẳng định rằng, nếu thực sự dựa theo bản Chân Võ Thánh Thủ này mà luyện tập, thì chắc chắn sẽ khiến cho nội tạng lệch khỏi vị trí, dẫn đến cơ thể bị chảy máu trong.

Phương pháp hô hấp thổ nạp cũng không giống như cách rèn luyện gân cốt da thịt. Chỉ cần lầm lẫn một chút thì sẽ khiến nội tạng hư tổn, khó có thể cứu chữa được.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Hồng Dịch từ rất lâu rồi vẫn khó có thể hợp nhất hai môn võ công Thiên Xà Xạ Tức pháp và Linh Quy Thổ Tức pháp.

Muốn dung hợp hai môn võ công này tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Huống hồ kinh nghiệm võ đạo của Hồng Dịch còn rất nông cạn, vốn đã khó khăn nay càng khó khăn thêm.

- Hừ! Vệ Liên Thành, ngươi giở trò quỷ quyệt trong phương pháp hô hấp này, tưởng có thể qua mắt được ta sao? Chắc ngươi không ngờ rằng, ta chẳng những thông thạo Thiên Xà Xạ Tức pháp, mà ngay cả Linh Quy Thổ Tức pháp ta cũng biết. Mặc dù Chân Võ Thánh Thể này không thể luyện tập, thế nhưng giúp đã định hướng được đường lối luyện tập sau này! Những kinh nghiệm võ đạo, đường lối suy nghĩ luyện tập của một đời đao thánh Công Dương Ngu đối với ta mà nói, thì chính là một thứ tài phú không gì sánh được!

Hồng Dịch sau khi ra lệnh phế võ công của Vệ Liên Thành, thân thể lập tức lùi nhanh về phía sau, trong tay cầm công pháp tu luyện Chân Võ Thánh Thể.

Hắn để cho Vệ Liên Thành ngồi suốt ba canh giờ viết lại những thứ này cũng nhằm mục đích khiến cho đối phương không cảm thấy sự trói buộc, buông lỏng sự cảnh giác trong lòng từ đó viết ra đầy đủ những điều hắn nắm giữ trong lòng.

Hồng Dịch cũng không sợ Vệ Liên Thành bất thình lình bộc phát đả thương người.

Mặc dù cao thủ võ đạo thường được ví như "Cận tại chỉ xích. Nhân tẫn địch quốc" (gần trong gang tấc, người người là địch nhân). Thế nhưng Hồng Dịch cho rằng bản thân là tiên thiên cao thủ, bên cạnh còn có cao thủ đại tông sư sơ cấp là Xích Truy Dương, hơn nữa còn có Thiện Ngân Sa là đỉnh cấp tông sư, chỉ nửa bước chân nữa là tiến vào cảnh giới võ thánh. Vệ Liên Thành cùng lắm cũng chỉ là một tiên thiên đỉnh cấp, hắn muốn giở trò cũng không được, không bằng cứ ngoan ngoãn chấp nhận thì tốt hơn.

Đồng thời nguyên nhân khiến cho Hồng Dịch tỏ ra độ lượng, hào sảng như vậy chính là làm cho Vệ Liên Thành cảm thấy Hồng Dịch thực sự bị những thứ hắn viết ra mê hoặc mất cảnh giác, từ đó mà đánh mất sự đề phòng trong lòng.

Những thủ đoạn ước đoán, những mánh khóe tâm lý như thế này, Hồng Dịch mặc dù không cao tay như những lão cáo già ghi lại trong sử sách, nhưng hắn sử dụng cũng khá thành thục.

Một người, khi lâm vào tuyệt cảnh, hắn sẽ không tiếc bất cứ thứ gì có thể khiến cho đối phương mất đi sự đề phòng cảnh giác, từ đó tìm ra một đường sống cho bản thân.

Quả nhiên, ngay khi Hồng Dịch trở mặt, thân thể lùi nhanh về phía sau, lời nói vừa bay ra khỏi miệng thì lập tức khí thể toàn thân của Vệ Liên Thành liền biến đổi, đồng thời hai mắt hắn vằn đỏ lên như máu, thân thể như mãnh thú thời hồng hoang chồm tới!

Hồng Dịch đoán không sai!

Vệ Liên Thành nói ra một lượng lớn bí mật như vậy đúng là nhằm mục đích khiến cho Hồng Dịch lơ là mất cảnh giác, cuối cùng chộp lấy điểm yếu trong tâm lý của hắn! Bất kể ngươi đạo thuật cường đại đến bao nhiêu, trong cự ly gần giao đấu với một cao thủ võ đạo, chỉ cần hơi sơ xảy một chút thôi, thì chỉ có một chữ, chết!

Trong cự ly ngắn, võ đạo xưng hùng.

Cận tại chỉ xích, nhân tẫn địch quốc.

Đây là ý nghĩa chân chính của võ đạo!

Vệ Liên Thành đột ngột bùng phát. Trong nháy mắt, xương cốt toàn thân đồng loạt phát ra những âm thanh răng rắc răng rắc giống như tre trúc bị nghiền nát. Tay phải vung ra như một thanh đại đao, rồi bất thình lình cong lại, dồn lực, sau đó bổ thẳng xuống, phía trước liền xuất hiện một luồng không khí dữ dội như cắt đá bổ thép. Uy thế này chẳng khác nào một thanh ma đao thời cổ đại đang hạ xuống nhân gian!

Trong khi đó tay trái của hắn cũng vung lên. Ban đầu thì duỗi thẳng ra, sau đó gập lại giống như một thanh lưỡi liềm. Trong lúc khuỷu tay gập lại, gân thịt rung lên một cách nhẹ nhàng, không ngừng phát ra những âm thanh đáng sợ, chẳng khác nào một chiếc lưỡi hái tử thần đang gấp rút muốn câu hồn con người.

Một tay như đao bổ mạnh xuống, một tay như lưỡi liệm câu hồn, lực lượng bộc phát càng lúc càng cường đại. Trong lúc di chuyển, hai chân của hắn chẳng khác nào hai mũi khoan cắm sâu vào sàn thuyền. Sàn thuyền vốn làm bằng thiết mộc, lại được ngâm qua dầu cây ngô đồng, đao kiếm chém lên cũng phải tóe lửa. Vậy mà dưới hai chân như hai mũi khoan của Vệ Liên Thành, sàn thuyền nát thành bột chẳng khác nào đậu hũ.

Trong khi đó, xương đùi trên hai chân của Vệ Liên Thành cũng vặn xoắn về hai hướng khác nhau. Hai chân xoắn lại theo hình chôn ốc, xương cốt bên trong vang lên kèn kẹt kèn kẹt khiến cho mọi người xung quanh nghe thấy mà dựng hết cả tóc gáy.

Xương cốt của con người có thể vặn xoắn lại đến mức như vậy sao? Khung xương lại có thể mềm dẻo đến như vậy sao?

Vệ Liên Thành vừa thi triển chiêu xong liền lao mạnh về phía Hồng Dịch, động tác nhanh như thiểm điện, chẳng khác một ngọn lửa đạt cực điểm của lực bộc phát, kình phong dữ dội đến mức có thể khiến cho một cọng cỏ cắt đứt đầu người!

Hồng Dịch sau khi lùi mạnh về phía sau, chỉ trong nháy mắt hắn đã cảm nhận được khí thế mãnh liệt của Vệ Liên Thành. Hắn nhìn tư thế của xuất chiêu của đối phương liền lập tức cảm thấy bản thân như đang chìm trong địa ngục, không cách nào giãy dụa được, chẳng khác nào đang bị một cơn ác mộng bao phủ.

- Âm Dương Luyện Ngục! Âm Dương Luyện Ngục! Ngươi cùng lắm mới chỉ là tiên thiên cao thủ! Tại sao có thể thi triển chiêu Âm Dương Luyện Ngục trong Lôi Ngục đao kinh! Cho dù là đỉnh cấp võ đạo tông sư, muốn thi triển một chiêu Âm Dương Luyện Ngục này cũng hết sức khó khăn cơ mà!

Hồng Dịch hét to trong đầu, thế nhưng ngoài miệng không cách nào phát ra được âm thanh. Bởi lẽ, tốc độ lao tới của Vệ Liên Thành quá nhanh! Nhanh đến mức khiến cho Hồng Dịch một chữ cũng không phát ra nổi. Khí tức dữ dội, kình phong, khí thế áp bách làm cho Hồng Dịch không tài nào mở miệng được!

Một kích trí mạng này của Vệ Liên Thành chính là tuyệt chiêu Âm Dương Luyện Ngục trong Lôi Ngục đao kinh.

Trong ba đại sát chiêu Lôi Tật Hồ Quang, Âm Dương Luyện Ngục, Thiên Địa Hồng Lô thì chiêu Âm Dương Luyện Ngục này là chiêu mà chỉ có trung cấp đại tông sư võ học trở lên mới có thể thi triển được. Một chiêu này khi xuất ra thì ngay cả võ thánh cũng phải tạm thời tránh né.

Vệ Liên Thành không ngờ lại bằng lực lượng của một tiên thiên cao thủ mà có thể sử dụng chiêu Âm Dương Luyện Ngục. Điều này quả thực khiến cho kẻ khác khiếp sợ tột cùng, vượt qua những lý lẽ thông thường của võ học, vượt qua những kiến giải của Hồng Dịch về võ thuật.

Tại khoảnh khắc này, trong đôi mắt đỏ ngầu của Vệ Liên Thành thoáng hiện lên một tia đắc ý. Hắn cũng đoán trước được Hồng Dịch đã đánh giá thấp võ đạo của Vệ gia.

Dưới một chiêu này, đạo thuật cho dù cao đến mấy cũng khó có thể kịp thời phản ứng lại.

Rầm!

Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, một bàn tay trắng nõn xuất hiện trước mặt Hồng Dịch. Xương cốt vang lên răng rắc giống như tiếng sấm, làn da như bị kéo căng ra hết mức, những sợi tĩnh mạch dưới lớp da trong nháy mắt bao phủ cả bàn tay. Bàn tay trắng nõn bỗng nhiên biến đổi, trở nên đỏ hồng trong suốt, trông chẳng khác nào một khối huyết thủy tinh.

Bàn tay che hai bên người Hồng Dịch bỗng nhiên rung lên, biến thành chín bàn tay đỏ rực như chín cây đuốc, nối liền nhau thành một chuỗi hồng ảnh, sau đó liền hội tụ lại thành một bàn tay thật lớn, rồi nắm lại thành một nắm đấm, tung ra một quyền dữ dội.

Ngay tức khắc đạo quyền này phát nổ mãnh liệt giống như sấm sét trên trời cao. Đạo quyền này phát nổ đúng lúc chặn lại được một đao Âm Dương Luyện Ngục, mọi biến hóa của đao phong đều bị bàn tay này chặn đứng lại.

- Cửu Thiên Lôi Động!

Từ cánh tay của Vệ Liên Thành, quyền đầu và bàn tay lồng vào nhau, sau đó vung ra một cách dữ dội.

Ầm!

Hai bóng người tách ra, một người lùi lại ba bước, một người thân thể bay bổng lên không trung, ngã vật ra ngoài cách một trượng, khiến cho bàn ghế, mọi thứ đồ đạc cũng bị đổ nát hết xuống sàn thuyền, bút mực, chỉ nghiên đều văng tung tóe lên thân thể.

Người lùi lại ba bước chính là Thiện Ngân Sa, còn kẻ bị đánh văng ra ngoài một trượng chính là Vệ Liên Thành.

- Thần Tiêu Đạo Chủy Pháp. Một chiêu Cửu Lôi Động này quả thực mạnh mẽ dữ dội!

Vệ Liên Thành sau ngã xuống mặt thuyền cũng không đứng lên nổi, khuôn mặt đầy máu tươi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thiện Ngân Sa. Vừa rồi, hắn bị một chưởng biến hóa thành chủy của Thiện Ngân Sa nện mạnh vào thân thể, khí huyết trong người liền chấn động, tai, mắt, mũi, miệng đều chảy máu tươi, bản thân không còn sức chiến đấu nữa.

Thiện Ngân Sa lùi về phía sau ba bước, khuôn mặt tái nhợt, hơi thở không đều, phải điều tức vài hơi mới có thể khôi phục lại được. Nàng mở miệng, lạnh lùng nói:

- Cửu Thiên Lôi Động cũng không có gì đáng nói. Nếu nói về cương mãnh thì Cự Linh Phá Thiên Chủy của Chân Cương môn lợi hại hơn nhiều, lại càng không sánh được với Đại Lôi Âm Pháp Ấn trong Như Lai Quyền của Ấn Nguyệt hòa thượng. Ngươi, bằng thực lực của tiên thiên đỉnh cấp thi triển một chiêu Âm Dương Luyện Ngục này lại có thể chống lại thực lực của một đại tông sư đỉnh cấp như ta, việc này truyền ra ngoài có thể khiến cho ngươi lập tức nổi danh khắp thiên hạ.

- Hắc hắc, một lần thành danh, một lần thành danh thì có ích lợi gì? Vẫn là thất bại, ngay cả tính mạng cũng mất. Hồng Dịch, vận khí ngươi thật tốt đấy...

Vệ Liên Thành nhìn Hồng Dịch, hắn cảm thấy tiếc nuối vì một chiêu ban nãy không làm gì được Hồng Dịch.

Xích Truy Dương tiến lên một bước, rắc rắc hai tiếng, bẻ gãy xương tay của Vệ Liên Thành, chặt đứt gân tay, gân chân của hắn.

Đến giờ phút này, Vệ Liên Thành vẫn tỏ ra ngang ngạnh cứng đầu, một tiếng cũng không hàng phục.

Xích Truy Dương trong lòng vô cùng tức giận, muốn lập tức ra tay giết chết hắn. Vừa rồi Vệ Liên Thành bất thình lình bộc phát, Xích Truy Dương lại chậm một bước, hơn nữa còn bị khí thế của chiêu Âm Dương Luyện Ngục kia chấn nhiếp. Hắn biết, nếu vừa rồi đích thân mình lao ra cản một đao này thì kết quả cũng không được tốt cho lắm.

- Xích Truy Dương, không nên giết hăn!

Hồng Dịch bước đến, nói.

- Chân Võ Thánh Thể ta viết cho ngươi, hơn phân nửa là giả. Vừa rồi còn đánh lén ngươi, ngươi tại sao còn không giết ta?

Vệ Liên Thành hỏi.

- Bí mật ngươi viết ra, hầu hết là sự thật. Chân Võ Thánh Thể mặc dù là giả, nhưng cũng có phần đúng.

Hồng Dịch nói:

- Ngươi muốn khiến cho ta mất cảnh giác, thì sao có thể viết ra những thứ hoàn toàn giả dối được, đúng không? Ta cũng vui vẻ chấp nhận mất cảnh giác đúng như ý ngươi còn gì! Vừa rồi mặc dù ngươi đánh lén cũng ngoài dự đoán của ta, thế nhưng ngươi vẫn không thể gây thương tổn cho ta được. Nói cho ngươi biết, ta đã sớm có chuẩn bị, nếu không sao có thể mạo hiểm ngồi đây nói chuyện với ngươi? Ngươi nói huynh đệ bất hòa gì gì đó, lý lẽ kiểu này không hề lay động được ta đâu! Vệ Thái Thương mặc dù là cừu nhân của ta, nhưng ta xem ra hắn cũng không phải là một kẻ kiêu hùng. Thật ra hắn là một người cha tốt, nếu không, chỉ vì một Vệ Lôi đã chết như thế, hắn lại có thể phạm vào điều tối kỵ lớn nhất trong luật pháp Đại Kiền, dám dùng hỏa tiễn tiêu diệt ta sao? Nếu là một kiêu hùng, hắn tất phải lấy đại sự làm trọng, một đứa con trai bỏ mạng cũng không đáng là gì! Đấy mới là một kiêu hùng. Từ đấy có thể thấy được, Vệ Thái Thương tàng trữ hỏa tiễn cũng không phải để mưu phản! Ta nghĩ rằng đây cũng là ý chỉ bí mật mà hoàng thượng giao cho hắn, chắc chắn còn dùng để làm việc gì khác nữa!

- Ngươi...tâm tư thật sự tinh tế...thiên hạ hiếm có! Đúng là đa mưu túc trí!

Vệ Liên Thành nói.

- Mang xuống! Giam lại!

Hồng Dịch vung tay lên.

Mấy binh linh như lang như hổ lập tức tiến đến áp giải Vệ Liên Thành xuống, ngoài ra còn thu dọn hết những đồ đạc văng vãi trên sàn thuyền.

- Công tử, tại sao không giết hắn?

Hoa Lộng Ảnh vừa mới bị dọa một trận hết hồn hết vía, giờ mới tỉnh táo lại hỏi.

- Đúng vậy, công tử, kẻ đó mặc dù là một nhân tài, thế nhưng cũng khó có thể thu phục được. Chúng ta không thể chứa chấp hắn!

Hoa Lộng Nguyệt nói:

- Hiện giờ chúng ta đang ở trên biển, khó có thể quản lý hết bọn họ. Hơn nữa lương thực, nước ngọt cũng khó có thể cung ứng đầy đủ.

- Công tử, hay là giết chết tất cả những kẻ này đi.

Chu đại tiên sinh tiếp lời.

- Từ xưa tới nay, giết kẻ đầu hàng cũng đều không có kết cục tốt.

Hồng Dịch điềm tĩnh nói. Hắn nhìn lướt qua mọi người một cái, sau đó lại nói:

- Các ngươi đừng nhìn ta như vậy. Ta cũng không phải là sợ bị báo ứng gì gì đó đâu. Nhân quả báo ứng là phúc đức. Chúng ta là người tu hành, tu chính là công đức, không hề liên quan đến những thứ phúc đức thường thấy. Tích phúc hành thiện chính là thứ mà dân chúng bách tình cầu xin có được kiếp sau tốt đẹp hơn. Tu đạo chỉ cầu siêu thoát, không cầu kiếp sau. Tự bản thân mình khống chế luân hồi chuyển sinh, tu công không tu đức. Vì thế cho dù giết hết đám binh lính đầu hàng kia cũng không có gì phải lo ngại, bọn chúng chẳng qua chỉ là lũ kiến hôi mà thôi. Ta vốn không muốn sát sinh, những kẻ này tới đây để giết ta, ta cũng không bỏ qua cho bọn chúng. Ta biết, ở hải ngoại cũng thường xuyên buôn bán nô lệ, một người cảnh giới võ sĩ cũng chẳng khác gì một mớ rau, có thể đem đi buôn bán được. Những kẻ này chỉ cần thay đổi lại trang phục là có thể bán ra các nước ở hải ngoại. Ta không thể tiêu hóa được bọn chúng nhưng các nước hải ngoại thì có thể tiêu hóa được.

- Đúng như vậy!

Hoa Lộng Ảnh vừa nghe xong, hai mắt sáng lên nhìn Hồng Dịch. Nàng cũng không nghĩ tới Hồng Dịch lại có thể thu xếp một cách ổn thỏa như vậy.

Đích thực, việc giao thương trên biển của hơn trăm quốc gia lớn nhỏ thì chuyện buôn bán nô lệ là phương thức làm giàu nhanh nhất. Trên cơ bản đều là dựa trên chế độ nô đãi ở Vân Mông quốc mà lập nên. Các nước tiến hành chiến tranh các vùng xung quanh, bắt bớ dân cư bản địa, sau đó bán đi.

Hơn nữa những kẻ này Hồng Dịch không thể chứa chấp được, thế nhưng khi bán cho các nước ở hải ngoại, các quốc gia lớn nhỏ này đều có thủ đoạn khiến cho bọn chúng phải thần phục, cho dù bọn chúng cứng đầu đến đâu cũng vô dụng.

Quan trọng hơn chính là việc buôn bán nô lệ trên biển cực kỳ phát đạt. Một tên nô lệ bình thường thì không đáng tiền cho lắm, thế nhưng nếu là một người đã luyện qua võ công thì hoàn toàn khác biệt.

Một võ sinh, võ đồ đều có giá trị không nhỏ, huống chi hiện giờ hơn ba trăm tù binh đều là võ sư, thậm chí còn có cả tiên thiên cao thủ.

Một tiên thiên cao thủ giá trị bao nhiêu tiền đây? Đổi được bao nhiêu hàng hóa đây? Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt quả thực không cách nào hình dung ra được.

- Nếu những kẻ này được bán hết đi, vậy thì công tử trong chớp mắt trở thành cự phú đấy!

Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh nhìn nhau một lát rồi nói.

- Thì ra là như vậy. Công tử thật là cao minh! Không giết Vệ Liên Thành, sau đó lợi dụng tính mạng của hắn khiến cho đám thủ hạ còn lại phải kiêng dè. Hơn nữa, bọn chúng vốn là đáng tội chết, công tử không giết bọn chúng, mà lại bán bọn chúng đi, như thế cũng không tính là khai sát giới, chỉ là trừng trị bọn chúng mà thôi. Quan trọng hơn chính là, khi đem đám người này bán đi, đám vương công quý tộc ở các đảo quốc có biện pháp khống chế. Nô lệ ở hải ngoài đều có phương pháp để quản lý. Nếu chúng ta giết bọn người này, chẳng những không được gì, mà ngược lại còn thêm sát nghiệt!

Chu đại tiên sinh vô cùng bội phục cách làm của Hồng Dịch.

Những kẻ này, giết không được, thả không xong, bán đi làm nô lệ là biện pháp tốt nhất. Quan trọng hơn, khi bán hết đám người này, Hồng Dịch trong tay cũng có một sản nghiệp thật lớn. Hơn nữa, nô lệ khi bị bán đi đều được quản lý vô cùng chặt chẽ, không bao giờ xảy ra trường hợp bỏ trốn hay làm phản, báo thù. Những nô lệ càng mạnh mẽ thì sự quản chế càng chặt chẽ.

Đào Thần đạo hàng năm cũng phải mua không ít nô lệ từ Vân Mông quốc.

- Nhưng còn về vấn đề lương thực và nước ngọt thì sao?

Xích Truy Dương nói.

- Đám người này đều là cao thủ, thân thể cường tráng, năm sáu ngày không ăn không uống thì cơ thể chỉ bị suy yếu, không ảnh hưởng gì đến tính mạng đâu! Hơn nữa ta đang muốn bọn chúng suy yếu, như thế càng đỡ phải lo lắng. Giờ cứ tiến về Thần Phong quốc để giao dịch đã!

Ánh mắt Hồng Dịch chợt lóe lên:

- Từ giờ đến Thần Phong quốc còn đến bảy ngày trên biển bữa! Mở hết tốc lực tiến tới! Các ngươi cũng bế quan tu luyện đi! Ngân Sa cô nương, chúng ta bây giờ lập tức bế quan tu luyện thôi, cần phải tìm hiểu Chân Võ Thánh Thể cũng như bí mật của Tinh Nguyên Thượng Thai. Ta còn rất nhiều thắc mắc về phương diện đạo thuật và võ thuật cần được giải đáp, đang muốn thỉnh giáo một tuyệt đỉnh cao thủ như cô nương đây.

- Vệ Thái Thương và Hồng Huyền Cơ, ta cảm thấy Vệ Thái Thương thực ra là một phụ thân tốt...

Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, một khắc trước lúc Hồng Dịch chuẩn bị bế quan tu luyện, không biết tại sao trong đầu lại muốn mang Vệ Thái Thương và Hồng Huyền Cơ ra so sánh.

So đi tính lại nhiều lần, cuối cùng Hồng Dịch chỉ đành thở ra một hơi thật dài, trầm ngâm một hồi lâu.

Hành trình trên biển, đánh lui địch nhân, cuối cùng tất cả cũng trở nên an tĩnh, yên ắng. Hồng Dịch cũng muốn nâng cao thực lực của mình lên chút ít. Hiện giờ có Thiện Ngân Sa bên cạnh, được sự chỉ điểm của vị yêu tiên này thì sự tiến bộ của hắn sẽ tăng lên một cách thần tốc.

…............

Trong khoang thuyền được trang trí cực kì lịch sự tao nhã, trên bàn được thắp một chút Long Tiên hương, dưới sàn thuyền được phủ một tấm thảm quý trắng như tuyết, từ lớp thảm tỏa ra mùi hương ngào ngạt của cỏ cây. Tấm thảm này được dệt từ lông một loài dị thú ở Tây Vực, gọi là dương đà (dê lạc đà...), vô cùng nổi tiếng và quý giá.

Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa ngồi khoanh chân đối mặt với nhau trên tấm thảm. Nguyên Tẫn Thiên Châu, Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn, Đào Thần kiếm đều được để bên cạnh. Ngoài ra còn có một tờ giấy ghi bí tịch tu luyện được một viên chặn giấy đè lên, nhìn qua cũng có thể thấy rõ nội dung trên đó.

Hồng Dịch hiện giờ muốn nghiên cứu võ công. Dù sao đạo thuật của hắn hiện giờ cũng đến bình cảnh, không phải dễ dàng có thể đột phá được. Trong khi đó cảnh giới võ đạo của hắn giờ mới tiến đến tiên thiên, còn cách cảnh giới đại tông sư rất xa.

Hắn hiện đang nhìn pháp quyết tu hành Chân Võ Thánh Thể, âm thầm nghiền ngẫm trong lòng, đúng lúc vừa muốn hỏi Thiện Ngân Sa thì nàng ta đã mở miệng trước.

- Hồng Dịch, ngươi có muốn làm hoàng đế không?

Thiện Ngân Sa vừa mở miệng đã xuất ngôn kinh người, khiến cho Hồng Dịch hoảng sợ nhảy dựng lên.

Hồng Dịch nhìn xung quanh một chút, phát hiện ra không có ai khác, rồi nói nhỏ với Thiện Ngân Sa:

- Ngân Sa cô nương, sao lại nói những lời như vậy?

- Hoàng triều Đại Kiền hiện giờ, mặc dù bên trong là thái bình hưng thịnh, thế nhưng lại thấp thoáng hậu họa. Bên ngoài có địch quốc, bên trong thì sát nhập đất đai. Người nghèo càng lúc càng nghèo, kẻ giàu càng lúc càng giàu. Những năm gần đây, Đại Kiền đều có binh đao chiến sự với Vân Mông, Hỏa La. Nếu như chiến sự thuận lợi thì không nói làm gì, một khi chiến tranh thất bại, loạn trong giặc ngoài lập tức khiến cho tai họa từ trong quốc gia sinh ra! Đạo môn thiên hạ hiện giờ đều đang quan sát động tĩnh, nếu như bách tính khởi nghĩa, những đạo môn này tuyệt đối sẽ không giúp đỡ triều đình trấn áp nổi loạn, thậm chí còn đục nước béo cò, kiếm lợi ích trong loạn thế. Phải biết rằng, thời thế càng rối loạn, đạo môn càng hưng thịnh, thời thế càng thái bình, đạo môn càng tiêu điều. Nếu như thật sự có một ngày như vậy, Hồng Dịch ngươi có rục rịch hành động hay không? Muốn bảo vệ triều đình hay là muốn tự lập cơ nghiệp?

Ngân Sa nhìn Hồng Dịch, trong phút chốc nàng hiện ra vẻ cơ trí chưa từng có trước đây.

Hồng Dịch nhìn Thiện Ngân Sa, mồm miệng há hốc ra, suốt một lúc hắn không nói nên lời. Hắn cũng không nghĩ đến Thiện Ngân Sa lại nói ra những lời như vậy. Loại chuyện thế này, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ đến.

- Ngươi cũng không phải lập tức trả lời ta ngay.

Thiện Ngân Sa cười cười, nói:

- Nhưng hình như ngươi cũng có tâm tư. Ngươi không muốn tu đạo thuật mà thuần tu võ công. Bằng không, một khi tu luyện thành quỷ tiên, cho dù ngươi có thần thông quảng đại đến đâu thì cũng không làm hoàng đế được. Bởi lẽ nếu ngươi làm hoàng đế, Thái Thượng đạo sẽ giết chết ngươi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio