Dương Thần

chương 195: cướp đoạt công lao!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoàn thuyền của Hồng Dịch cập bến tại Đào Thần cảng, đây là bến cảng lớn nhất của Thần Phong quốc. Ở đây có rất nhiều tàu bè đang neo đậu, mỗi thời khắc đều có một lượng lớn thuyền bè từ ngoài khơi cập bến hoặc là từ bến giương buồm tiến ra đại dương.

Trên mặt nước đều nổi lềnh bềnh đủ thứ, nào là thực vật, rác rưởi, vụn gỗ. Trong bến cảng, hàng hóa chất thành đống cao như núi, người người ùn ùn đi lại như thủy triều, trong đó có vô số người hoặc là mặc y phục Đại Kiền, hoặc là mặc y phục của dân bản địa, còn có cả người Vân Mông đầu tóc xõa xuống. Cả bến cảng người người đi lại tấp nập náo nhiệt khiến cho người ta cảm nhận được sự hưng thịnh của việc giao thương trên biển.

- Nghe nói Thần Phong quốc có hơn mười cảng khẩu lớn như thế này. Những thuyền bè vừa mới cập bến nhìn qua ít nhất cũng phải đến bảy, tám trăm chiếc, mỗi chiếc khi cập bến đều phải nộp một khoảng tiền neo đậu, ngoài ra các thương thuyền thì phải bổ sung nước ngọt, lương thực. Tiền thuế hải quan, tiền bán lương thực, nước ngọt ở mỗi bến cảng thu về hàng năm nhiều không biết bao nhiêu mà kể.

Khi thuyền của Hồng Dịch cập bến, đám nô lệ trên thuyền được thu xếp ổn thỏa, hàng hóa cũng được kiểm kê cẩn thận. Hắn nhìn bến cảng phồn thịnh náo nhiệt, trong lòng không khỏi tính toán thu nhập hàng năm của cảng khẩu này, sau đó than lên một tiếng cảm khái.

Trang phục cũng như văn hóa của Thần Phong quốc giống Đại Kiền y như đúc. Hàng năm vẫn phái rất nhiều hoàng tử cũng như con cháu hoàng thất đi đến Ngọc kinh học tập. Đi tới Thần Phong quốc cũng giống như đi đến một tỉnh thành của Đại Kiền, vì thế Hồng Dịch không có cảm giác dị quốc tha hương gì cả.

- Tài chính của Thần Phong quốc chủ yếu dựa vào thuế kim hải quan. Hiện giờ đang là mùa đông, gió bão trên biển giảm bớt cho nên thương thuyền đến đây rất tấp nập, khi xuân sang hạ tới thì lượng thuyền ít hơn một chút. Thế nhưng thuế kim mà Thần Phong quốc hàng năm thu lại ít nhất cũng ngàn vạn lượng bạc trắng.

Thiện Ngân Sa nghịch nghịch cây tiêu ngọc trong tay, mở miệng nói.

- Ngàn vạn lượng bạc trắng? Nhân khẩu của Đại Kiền ta khoảng bốn, năm trăm triệu dân, có đến mấy chục châu, mấy chục tỉnh, dân số so với Thần Phong quốc nhiều lần gấp trăm lần, thế nhưng tất cả tài chính thu vào quốc khố hàng năm chỉ có năm, sáu ngàn vạn lượng. Một Thần Phong quốc nho nhỏ, sao có thể thu được lượng thuế quan nhiều như vậy, tính ra cũng bằng một phần năm thu nhập quốc khố hàng năm. Hoàng thất của Thần Phong quốc kia giàu có vậy sao?

Hồng Dịch cả kinh nói.

- Ai cũng không biết hoàng thất Thần Phong quốc giàu có đến mức nào đâu. Năm đó Vân Mông quốc mang ba mươi vạn hải quân đánh Thần Phong quốc, trên danh nghĩa là mượn Thần Phong làm bàn đạp để tấn công Đại Kiền, nhưng thực ra là vì muốn đoạt tài phú của hoàng thất Thần Phong quốc. Nghe nói lúc ấy sổ sách của Vũ Văn thái sư ghi lại rằng, nếu có thể đoạt được tài phú của hoàng thất Thần Phong quốc, thì có thể khiến cho dân chúng Vân Mông quốc sống sung túc không cần làm ăn gì suốt mười năm.

Thiện Ngân Sa hì hì cười:

- Cho nên ngươi cũng không cần lo lắng về việc đám nô lệ không bán được. Hoàng thất Thần Phong quốc hiện giờ thiếu nhiều nhất chính là nhân khẩu. Hàng năm cần một lượng rất lớn nhân lực tinh tráng để khai phát đất đai, mỏ khoáng, trang viên, nông canh, rèn đúc kim khí, đặc biệt là thiếu hụt về phương diện nhân tài võ công. Dù sao đất đai Thần Phong quốc quá màu mỡ phì nhiêu, mà ở hải ngoại lại có hơn trăm quốc đảo lớn nhỏ, có vô cùng vô tận hải tặc. Thậm chí còn có cả cao thủ đạo thuật. Các quốc gia như Hỏa La, Vân Mông, Nguyên Đột, Nhu Nhiên đều dòm ngó đất nước giàu có này. Mà ngay cả vương thượng của Xuất Vân quốc chúng ta cũng muốn xuất thủ với Thần Phong quốc.

- Đây cũng là chuyện có thể xảy ra. Thế nhưng Thần Phong quốc có Đào Thần đạo, là một trong sáu đại thánh địa của thiên hạ, căn cơ rất hùng hậu.

Hồng Dịch nói.

- Hai mươi năm trước, tông chủ Đào Thần đạo bị giết. Hám Thiên thất bảo cũng bị cướp đi, ngay cả bảo điển trấn phái là Âm Dương Hỗn Động Chân Kinh cũng rơi vào tay Đại La phái. Đào Thần đạo vốn yếu nay càng yếu thêm, không còn lực lượng để chấn nhiếp những thế lực đang dòm ngó bên ngoài, chỉ còn cách dựa thật chặt vào Đại Kiền.

Thiện Ngân Sa nói.

- Nếu Đại Kiền quốc cùng Thần Phong quốc giao hảo tốt, chỉ cần quốc chủ của Thần Phong quốc mở miệng, tấu xin Kiền đế, bắt Đại La phái trả lại Hám Thiên Thất Bảo cũng như bảo điển trấn phái cho Đào Thần đạo không được sao?

Xích Truy Dương đứng bên cạnh cũng nghe được những lời này, liền mở miệng nói.

- Trả lại?

Trên mặt Hồng Dịch hiện ra một tia cười lạnh:

- Nói không chừng năm đó chính hoàng thượng ra lệnh cho Đại La phái ngấm ngầm tham gia cuộc chiến, rồi thừa cơ Lạc Thiên Nguyệt bị trọng thương mà giết hắn, sau đó cướp bảo điển và pháp bảo của hắn. Đại Kiền không muốn thấy một Thần Phong quốc cường đại, thứ mà Đại Kiền cần là một quốc đảo trù phú nhưng không có vũ lực để tự bảo vệ, chỉ có thể dựa vào Đại Kiền. Đó mới là Thần Phong quốc tốt nhất.

- Sao có thể như vậy? Năm đó đại quân của Vân Mông quốc đã dốc toàn bộ lực lượng, một lần quét sạch Đại Kiền. Trên lục địa, thiết kỵ của Vân Mông áp sát tận chân Ngọc kinh thành, còn ba mươi vạn đại quân trên biển, nếu không phải có Thần Phong quốc tận lực ngăn cản thì chỉ sợ Đại Kiền lâm nguy tột cùng. Người ta đã liều chết giúp ngươi ngăn cản địch nhân, sau khi bị trọng thương ngươi lại quay ngược đao đâm lén, cướp đoạt bảo vật của hắn. Hành động thế này....

Về tình về lý Xích Truy Dương không cách nào chấp nhận được cách hành động này.

- Từ xưa tới nay, không bao giờ có chiến tranh chính nghĩa, đấy là lời nói của thánh nhân. Trong chiến tranh, không có tình, không có nghĩa, chỉ có lợi ích mà thôi, không giống như đạo làm người.

Ánh mắt của Hồng Dịch lóe lên một tia thấu triệt mọi chuyện.

- Hồng Dịch, ngươi nói không sai, chiến tranh không có chinh nghĩa. Vì hoàng, vì đế, nhất định phải triệt bỏ tình nghĩa, như thế mới có thể giữ vững giang sơn xã tắc. Thái Thượng đạo cường đại, chính vì có Thái Thượng Vong Tình, thần hồn giống như bầu trời, không hề có tình cảm.

Thiện Ngân Sa nhìn Hồng Dịch cười cười nói, trong lời nói dường như ẩn chứa thâm ý gì đó.

- Điều này cũng không hoàn toàn đúng. Con người có ngàn loại tính tình, bản chất của mỗi người đều khác nhau, có người vô tình, có kẻ hữu tình, đều vì công mà tu thành đại đức. Người vô tình tu vô tình công đức, kẻ hữu tình tu hữu tình công đức. Thiên địa rộng lớn, trong đó cũng ẩn chứa đạo lý sâu sa. Trời có đạo trời, đất có đạo đất, người có đạo người, một cọng cỏ Thái Thượng vong tình há có thể thay đổi tất cả sao?

Hồng Dịch nhìn Thiện Ngân Sa, ánh mắt lấp lánh rất có thần.

Thiện Ngân Sa nghiêng đầu né tránh ánh mắt nhiệt liệt của Hồng Dịch.

- Xuống thuyền thôi, người trong thương của đội ta cũng đến rồi, người của ta sẽ mua gạo hoàng lương, trà, đồ gốm sứ, tơ lụa của ngươi. Ngươi cùng bọn họ thương lượng giá cả là được.

- Chuyện này không cần thiết, Hoa Lộng Nguyệt và Hoa Lộng Ảnh rất thông thạo trong những việc mua bán như thế này, làm không biết bao nhiêu lần rồi. Ta đối với việc làm ăn không biết tí gì, biết bản thân nhúng tay vào sẽ gây ra thiếu sót thì cần gì phải làm?

Hồng Dịch nắn nắn ngón tay nói:

- Đây là lần đầu tiên ta tới Thần Phong quốc, trước đây ta về Thần Phong quốc qua những ghi chép trong tiểu thuyết bút ký. Nghe nói đào hoa ngư của Thần Phong quốc là một món ngon đệ nhất thiên hạ, không bằng hôm nay ta làm chủ, mời cô nương đi nếm thử qua mùi vị của loại cá này xem sao.

- Đào hoa lưu thủy ngư phì. Tà phong tế vũ bất tu quy.

Hồng Dịch đọc hai câu thơ miêu tả về loại đào ngư của Thần Phông quốc.

Loại cá này đích thực là nổi tiếng khắp thiên hạ, danh tiếng không hề dưới gạo hoàng lương. Bởi lẽ ở Thần Phong quốc có một con sông tên là Đào Hà, hai bên bờ đều trông bích đào (một loại đào, cánh hoa dày màu trắng hoặc màu hồng), hoa nở bốn mùa, cánh hoa rơi xuống nước đều trở thành thức ăn của loài cá này.

Cá ăn hoa đào mà lớn lên tự nhiên trong thịt có một loài hương thơm ngào ngạt.

- Tiểu nhân bái kiến công chúa.

Đúng lúc này, hơn mười nam nữ đi tới, bọn họ thân mặc quần áo tơ lụa rộng thùng thình, dưới chân đi guốc gỗ, hông đeo một loại kiếm hẹp dài khá sắc bén, Những người này sau khi nhìn thấy Thiện Ngân Sa liền lập tức quỳ xuống, nói một loạt thứ ngôn ngữ ngoại quốc lạ kì, bọn họ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

- Các ngươi cùng bọn họ giao nhận hàng hóa một cách rõ ràng, phải thanh toán bằng tiền mặt. Còn nữa, bọn họ có yêu cầu gì thì các ngươi cũng phải hết sức đáp ứng, ngoài ra còn giúp đỡ bọn họ tu sửa thuyền bè, bổ sung nước ngọt, lương thực.

Thiện Ngân Sa không dùng thổ ngữ mà dùng tiếng Đại Kiền nói:

- Các ngươi đứng lên đi.

- Dạ!

Hơn mươi người đang quỳ dưới đất sau khi nghe thấy lời này của Thiện Ngân Sa liền đứng dậy.

Những người này đứng dậy mà thân thể không có bất cứ động tĩnh nào, thể hiện một thân thủ khá linh hoạt.

Hồng Dịch biết những người này là các đại chưởng quỹ một số hiệu buôn của Xuất Vân quốc tại Thần Phong quốc. Trong lúc Thiện Ngân Sa nói chuyện, hắn cũng tỉ mỉ đánh giá từng người một.

Hơn mười người này, khí tức bền bỉ kéo dài, đều là tiên thiên cao thủ, mặc dù không phải là đỉnh cấp tiên thiên linh nhục hợp nhất, nhưng thực lực như vậy cũng có thể coi là cường đại.

Nhưng điều này cũng không khiến Hồng Dịch kinh ngạc lắm, dù sao Thiện Ngân Sa cũng là công chúa của một nước, là một công chúa cao quý nắm thực quyền trong tay, thủ hạ có tiên thiên cao thủ làm chưởng quỹ cũng không có gì kỳ lạ lắm.

Quốc lực của một nước, so với tổng đốc Nam Châu như Vệ Thái Thương thì còn cường đại hơn nhiều.

- Đúng rồi, Ngân Sa, cô nương chẳng lẽ không muốn mua đám nô lệ kia sao?

Hồng Dịch bỗng nhiên hỏi. Hắn biết các quốc đảo trên biển, dân cư tương đối ít ỏi, đang rất cần một lượng lớn nô lệ để khai phát đất đai, Thần Phong quốc hay Xuất Vân quốc đều có hoàn cảnh giống như vậy.

- Muốn thì cũng muốn, thế nhưng khó có thể vận chuyển về nước được. Hơn nữa sau khi đánh bại hạm đội của Lang vương Tất Thấp Hoa thì còn nhiều nô lệ mà. Đám nô lệ này của ngươi mặc dù là loại hàng hoá tốt, thế nhưng trải qua một hành trình dài có thể chết gần hết, không bằng ở đây bán đi, chắc chắn Thần Phong quốc sẽ xuất ra một lượng tiền lớn.

- Ngay cả sau khi chúng ta giết chết Tất Thấp Hoa, tù binh nô lệ bắt được cũng nên bán cho Thần Phong quốc, đây mới là sách lược đúng đắn nhất.

Thiện Ngân Sa quay về hướng những đại chưởng quỹ thủ hạ của mình nói:

- Các ngươi liên lạc với các thầy tế của thần điện Đào Thần đạo, nói rằng có hàng tốt muốn bán.

Ngay lập tức, Hồng Dịch mang tất cả chuyện mua bán giao cho Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh xử lý. Có những cao thủ trấn áp như Xích Truy Dương, Lôi Liệt, Trầm Thiết Trụ, Sơn Khâu, Văn Phi Yên, Huyết Tích Tử, Tiểu Mục, thậm chí còn có cả cao thủ đạo thuật phân thần hóa niệm Chu đại tiên sinh, ngoài ra còn có các cao thủ của Xuất Vân quốc ở giữa quản lý thì chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Huống chi Hồng Dịch còn xuất ra chiêu bài của Tĩnh Hải Quân ra biển tuần tra ngay lúc mới cập bến, vì thế mọi loại thuế quan đều được miễn.

Hồng Dịch bất chợt phát hiện ra, việc dùng lớp ngụy trang của triều đình quả thực rất thuận lợi trong việc làm ăn buôn bán, miễn được không biết bao nhiêu tiền bạc ở các cửa khẩu.

- Năm đó Đại La phái buôn bán người dường như cũng làm như thế này thì phải?

Hồng Dịch chợt nghĩ về điều này.

Cuối cùng tất cả cũng được thu xếp ổn thỏa, Hồng Dịch cùng Thiện Ngân Sa tản bộ ra khỏi bến cảng, sau đó bắt một chiếc xe ngựa, tiến vào trong thành.

Hồng Dịch muốn mời Thiện Ngân Sa nếm đào hoa ngư, đồng thời cũng thưởng thức phong cảnh của Thần Phong quốc.

Thành trì này chính là một tỉnh lớn của Thần Phong quốc, tên là Thượng Nguyên. Ở giữa thành có một con sông chảy qua, khắp nơi đều có cầu nhỏ vắt ngang, bên dưới nước chảy róc rách. Hai bên bờ sông đều trồng cùng một loại đào, loại đào này có vỏ cây xanh biếc, mỗi đóa hoa đào đều to bằng miệng bát, nhụy hoa màu vàng nở rộ, từng cánh hoa lướt thướt rơi xuống mặt nước, chỉ chốc lát liền xuất hiện hàng đàn cá tranh nhau ngoi lên cướp lấy. Trên mặt đất cũng phủ kín cánh hoa, một vài người cầm chổi gom những cánh đào này lại, sau đó đem đi ủ rượu hoa đào.

Nhìn cảnh sắc nơi đây, Hồng Dịch hoài nghi bản thân có phải đang lạc vào tiên cảnh chốn nhân gian hay không nữa.

- Thì ra bên ngoài lại có nhưng cảnh sắc tuyệt vời đến như vậy. Thảo nào những đại quý tộc ở Ngọc kinh thành đều muốn mua trang viên ở Thần Phong quốc để nghỉ ngơi, an dưỡng.

Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa cùng đi đến một tửu lầu trong thành, sau đó gọi một chút đào hoa ngư và hoa đào tửu ủ mười năm.

Vừa nếm thử đào hoa ngư, nhấm nháp một chút hoa đào tửu, đưa mắt nhìn những cánh hoa đào lướt thướt điểm xuống mặt nước, từng bầy cá ngoi lên tranh thức ăn, Hồng Dịch bỗng cảm thấy trong lòng thật nhẹ nhàng thanh thản.

Nhìn Thiện Ngân Sa đang dùng đũa gắp gắp một ít thịt cá cho vào miệng nhấm nháp, Hồng Dịch đang muốn nói điều gì đó thì bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Âm thanh này là từ ngoài đường truyền tới, khiến cho bầu không khí bị phá hỏng, không còn một chút gì gọi là thanh nhã.

- Hả?

Ánh mắt của Hồng Dịch bắn về phía phát ra tiếng ngựa, ngay lập tức hắn liền thấy được bảy con ngựa lớn toàn thân đen nhánh như hắc long.

Bảy thớt ngựa lớn này còn thần tuấn hơn cả Chiếu Ngọc Dạ Sư Tử. Toàn thân đen tuyền như mực, trên đầu ngựa nhô lên hai điểm nho nhỏ, trông chẳng khác nào trên đầu có hai chiếc sừng. Loại ngựa như vậy khiến cho Hồng Dịch vừa nhìn qua đã rùng mình, sau đó ánh mắt của hắn chuyển xuống dưới chân và vùng bụng của bảy thớt ngựa đen nhánh như hắc long này.

Cẳng chân và vùng bụng của bảy thớt đại mã này không ngờ lại được bao phủ bởi một lớp vẩy! Khi bọn chúng lao đi, Hồng Dịch chỉ cảm thấy một cỗ áp lực khổng lồ giống như loài mãnh thú hồng hoang thời cổ đại đang ập tới.

Đây chính là tình huống do khí thế, quyền ý của một võ đạo cao thủ gây ra.

Chỉ một con ngựa đã có khí thế như vậy, kể cả là Truy Điện, Chiếu Ngọc Dạ Sư Tử cho dù được ăn linh dược bồi bổ cũng không có được.

Loại ngựa này chính là danh mã đệ nhất thiên hạ, Vân Mông Ô Ma mã.

Hồng Dịch vốn là cao thủ đạo thuật, thần niệm vừa dao động liền nghe được lời đối thoại của đám người này. Hắn lập tức biết được những kẻ này là người của vô địch hầu.

Đệ nhất thiếu niên tướng quân của Đại kiền, đệ nhất vô địch hầu trong quân đội, tung hoành mười vạn dặm nơi dị vực

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio