Dương Thần

chương 198: giao dịch.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- So với Vô Địch hầu, đại soái Tĩnh Hải quân Nhan Chấn chẳng qua chỉ là một tên ngũ trượng thấp bé mà thôi, bất luận là về thực lực, thế lực hay sự tín nhiệm của hoàng thượng đều kém hơn rất nhiều. Vì thế Hòa thân vương luôn cố gắng lôi kéo hắn, tương lai nếu như có chính biến xảy ra, được hắn mang binh về Ngọc kinh cần vương thì việc đoạt ngai vị của Hòa thân vương cũng nắm chắc được sáu thành.

Trong một khoang thuyền bí mật, Chu đại tiên sinh giải thích lại cho Hồng Dịch.

Bên cạnh Hồng Dịch đều là thân tín của hắn, trong đó cũng có Huyết Tích Tử.

Huyết Tích Tử là thân tín của Ngọc thân vương, bây giờ nghe lệnh của Hồng Dịch. Hồng Dịch gọi hắn vào bàn bạc chuyện tình, cho thấy mình không có gì giấu diếm Ngọc thân vương.

Ở tửu quán của Thần Phong quốc, phát hiện ra người của Vô Địch hầu, sau khi đánh nhau một trận Hồng Dịch liền lập tức trở về thuyền của mình đang neo đậu ở bến cảng, triệu tập mọi người lại thương lượng đối sách.

- Đúng vậy, vương gia cũng đã sớm muốn kết giao với người này, thế nhưng hắn là kẻ thanh cao, khó có thể thân cận, trừ phi là hoàng thượng ra lệnh, còn không ngay cả ngọc ấn của Thái tử hắn cũng không nghe theo. Thái tử từng phái một nhóm người đến doanh trại quân đội của hắn, kết quả quả bị đánh bị giết, thậm chí ngay cả một người cũng không cắm được vào trong quân đội, quả thật là kiểu người thận trọng, đến cả khói dầu cũng không lọt được vào, chỉ sợ sau này thái tử lên ngôi sẽ gây khó dễ cho hắn. Hơn nữa vương gia cũng biết, năm ấy khi hắn mười lăm tuổi đã đạt tới cảnh giới võ thánh, tiền đồ vô hạn không thể lường trước được, so với kỳ tài ngút trời như Võ Ôn Hầu dường như còn vượt trên một bậc.

Huyết Tích Tử tiếp lời Hồng Dịch nói tiếp những tin tức tình báo.

- Thật không? Mười lăm tuổi đã đạt tới thành tựu võ thánh sao? Tên này không phải là quỷ tiên chuyển thế chứ?

Hồng Dịch nghe thấy lời nói, ánh mắt chợt lóe lên, nói:

- Nếu không làm sao có được thành tựu ở độ tuổi như vậy?

Theo pháp luật Đại Kiền mười lăm tuổi được tính là trưởng thành, có thể kết hôn, có thể quyết định sinh tử. Bởi lẽ ở độ tuổi mười lăm, xương cốt của con người đều phát triển hoàn chỉnh, coi như bước vào con đường của một người trưởng thành. Lúc này võ công coi như cũng có xu hướng đại thành.

Mặc dù về lý là như vậy, thế nhưng trên thực tế có thể đạt võ công đại thành ở tuổi mười lăm thì trong sử sách cũng không tìm được vài người như vậy.

Người đạt cảnh giới võ thánh về phương diện võ đạo ở tuổi mười năm, nếu không phải là quỷ tiên chuyển thế thì đó chắc chắn là tuyệt thế thiên tài, cũng giống như truyền kỳ về thiên tài tám tuổi tu luyện thành quỷ tiên, mười hai tuổi đỗ trạng nguyên, làm thừa tướng.

- Chắc không phải đâu. Nếu như là quỷ tiên thì hoàng đế không trọng dụng hắn đến như vậy. Hơn nữa những thiên tài tuổi còn trẻ đều trải qua sự khảo hạch nghiêm khắc của triều đình Đại Kiền. Mười tám đời tổ tông đều được tra xét rõ ràng, tuyệt đối không để một kẻ không rõ lai lịch đảm nhiệm chức vị đại tướng quân thống lĩnh binh mã mười châu đâu.

Thiện Ngân Sa ở bên cạnh mở miệng nói:

- Hơn nữa quỷ tiên trong thiên hạ ta biết không ít. Ít nhất cũng không có người này. Tên Vô Địch hầu này đạt đến cảnh giới võ thánh chắc hẳn là tự thân rèn luyện mà thành.

- Nếu là như vậy thì cũng không có gì đáng sợ.

Hồng Dịch tất nhiên là tin tưởng lời nói của Thiện Ngân Sa, mặc dù Thiện Ngân Sa bây giờ thân thể mới chỉ là thiếu nữ mười bảy tuổi, chỉ lớn hơn mình một tuổi mà thôi, thế nhưng linh hồn của nàng tính ra cũng trải qua hơn ba trăm năm tu luyện, kinh nghiệm phong phú đến dọa người.

Nếu tên Vô Địch hầu kia không phải là quỷ tiên chuyển thế, thì như vậy cũng không có hậu viện hùng hậu bên trong, thiếu một căn cơ thâm sâu khôn lường bên trong. Tình huống như vậy dễ đối phó hơn nhiều.

- Chính vì như vậy mới là điều đáng sợ nhất.

Thiện Ngân Sa lạnh lùng nói một câu, làm cho Hồng Dịch thất kinh.

- Tại sao?

- Nếu như không phải là quỷ tiên chuyển thế, mười lăm tuổi đã đạt tới cảnh giới võ thánh. Vậy hắn tu luyện thứ võ công gì? Tư chất thông minh đến mức nào đây? Nhất là võ thuật không hề giống như đạo thuật. Đạo thuật có thể giác ngộ mà thành, trong khi võ thuật phải tiến hành tuần tự luyện tập. Người như vậy là đáng sợ nhất, tiền đồ trong tương lại có thể nói là vô hạn, không thể lường trước được. Quỷ tiên chuyển thế, đạt được cảnh giới võ thành là do tích lũy. Còn đối với loại kỳ tài ngút trời này, nếu như hắn không bị bóp chết từ trong tã lót, thì ngày sau gần như nhất định sẽ đạt tới cảnh giới nhân tiên, thậm chí là phấn toái chân không.

Thiện Ngân Sa từng lời từng lời đều nói vào điểm trọng yếu nhất, đánh sâu vào trong lòng Hồng Dịch.

Hồng Dịch cũng biết, một năm vừa qua mình liền tu luyện gần đến cảnh giới quỷ tiên, nguyên nhân hơn phân nửa là dựa vào tuyệt thế bảo điển Quá Khứ kinh, còn nửa non còn lại là sự tích lũy từ mười năm đọc sách, hiểu tâm tính, từ đó mà trấn áp được thần hồn, nếu không, ngày đó khi ở động phủ của hồ tộc, lúc nhìn qua Đạo kinh, học phương pháp xuất khiếu, thì ngay cả cửa ải thứ nhất hắn cũng không vượt qua được.

Hồng Dịch biết mình cũng không phải là loại thiên tài tu luyện đạo thuật. Nếu như tu luyện từ nhỏ cũng rất có thể phải đọc sách có thành tựu, hiểu được tâm tính, sau khi biết cách tĩnh khí ngưng thần thì mới có thể xuất khiếu.

Thứ mà bản thân có được cũng chính là tích lũy.

Điều này cũng giống như những gì mà Lý Nghiêm viết trong Thảo Đường Bút Ký, đọc sách khiến tâm hồn sáng tỏ, dưỡng khí chất chính là tu đạo. Đạo mà nho gia tu luyện so với đạo của các đạo sĩ tu luyện thì tinh thâm hơn nhiều lắm, khuyết thiếu chẳng qua là thứ tiểu thuật xuất xác mà thôi.

Dưới con mắt của nho gia, những thứ như xuất xác, khu vật, hiện hình, phụ thể, vân vân, của đạo sĩ đều là tiểu thuật mà thôi. Nho gia tu đạo, không tu thuật.

Nếu như để cho một nhà đại học vấn gia chân chính đi tu thuật, chỉ sợ không đến một năm cũng rất có thể đạt tới thành tựu quỷ tiên, đó cũng chính là tích lũy.

Thế nhưng một đại học vấn gia chân chính thì có thể được gọi là thánh nhân, giáo hóa thiên hạ, là người có thể sáng lập ra một học phái, so với quỷ tiên đã độ qua lôi kiếp còn ít hơn nhiều. Năm trăm mới xuất hiện một thánh nhân, câu nói này cũng không phải là vô căn cứ.

Chính bởi vì như vậy, Hồng Dịch biết hơn mười năm đọc sách của mình cũng chính là tích lũy, nếu không có sự tích lũy này thì coi như bản thân có được Quá Khứ kinh thì cũng không đạt được thành tựu như bây giờ.

Trong lòng Hồng Dịch nghĩ tới đây, bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân vì sao năm đó mẫu thân không dạy mình đạo thuật, mà chỉ bắt mình đọc sách, viết chữ.

Đạo thuật đã là như vậy, còn về phần võ công, Hồng Dịch biết mình ăn nhiều linh dược như thế, có được nhiều công pháp, lại còn phải dựa vào sự trợ giúp của Thiện Ngân Sa, vậy mà bây giờ mới chỉ là tiên thiên trung cấp, so với cảnh giới võ thánh còn cách một khoảng cách cực xa.

Không có sự tích lũy, trực tiếp giác ngộ, tu luyện thành quỷ tiên, nếu không phải là quỷ tiên chuyển thế, ở tuổi mười năm cốt cách đã trưởng thành lại tu luyện thành võ thánh. Hồng Dịch không tưởng tượng ra người này tư chất cao đến mức nào đây.

Thiện Ngân Sa nói không sai, kẻ như vậy nếu không bị bóp chết từ trong tã lót thì sau này khi trưởng thành, tiền đồ vô hạn, không thể lường trước được.

Trọng yếu hơn là, bây giờ Vô Địch hầu không bị giết chết từ trong nôi, mà hắn đã thực sự trưởng thành.

- Lại thêm một nhân vật đáng sợ đây.

Trong nháy mắt nhiều ý nghĩ xuất hiện trong đầu Hồng Dịch, cuối cùng đưa ra một kết luận.

- Đúng rồi, chuyện buôn bán nô lệ tiến hành ra sao rồi?

Trong lòng Hồng Dịch đang suy nghĩ tìm ra một kế sách vẹn toàn, vì vậy quay sang hỏi về mục đích chủ yếu đến Thần Phong quốc lần này. Sau khi bán hết đám nô lệ tù binh của Vệ Thái Thương, thủ hạ của mình sẽ có được một khoản tiền khổng lồ gấp mười lần trước đây.

- Đám nô lệ này khi bán ra ngoài có thể thu lại một khoản thu nhập cực lớn, từ đó có thể thuê được nhiều cao thủ nơi hải ngoại.

Hồng Dịch cười nói.

Việc giao thương ở hải ngoại tương đội phát đạt, đây cũng là nguyên nhân khiến cho hải tặc cũng xuất hiện rất nhiều, ngoài ra các loại nghề nghiệp như đánh thuê, bảo hộ cũng mọc lên như nấm. Giống như các môn phái ở Đại Kiền, bây giờ mặc dù không được phép mở võ quán dạy võ, nhưng có thể mở tiêu cục, bảo tiêu. Các đoàn xe áp tải ngân xa quan phủ hay các đại tiêu cục đi đánh thuê đều có cao thủ các môn phái đứng sau lưng.

Đại La phái, Dao Trì phái, Thái Ất môn, Tâm Quyền phái, vân vân, tất cả các đại môn phái này đều có loại tiêu cục này.

- Biết đâu có thể dùng một lượng tiền thật lớn để thỉnh tiền bối quỷ tiên của Đào Thần đạo xuất quan giúp đỡ một phen nhỉ? Đáng tiếc, Yến Chân Tông bị giết rồi, nếu như bắt sống được hắn, phong ấn linh hồn của hắn, sau đó bán cho Đào Thần đạo, như thế không biết được bao nhiêu tiền đây. Mua bán một quỷ tiên, ta nghĩ từ lúc khai thiên lập địa đến bây giờ cũng không có ai từng làm chuyện này đấy.

Hồng Dịch thở dài, nói với Thiện Ngân Sa.

- Bắt sống Yến Chân Tông, làm nô lệ bán đi?

Thiện Ngân Sa cũng bị ý nghĩ lớn mật của Hồng Dịch làm cho ngây cả người, sau đó cười khanh khách nói:

- Bắt sống một quỷ tiên, phong ấn linh hồn của hắn, ta không có năng lực lớn đến như vậy đâu, Khổng Tước vương có thể miễn cưỡng làm được. Thế nhưng cho dù hắn bắt được quỷ tiên thì cũng sẽ không bán đi, mà dùng để tu luyện pháp bảo gì gì đó.

- Như vậy không ổn rồi, ta còn muốn nếu như bắt được Hắc Lang vương, mang hắn bán đi, lúc đó chỉ sợ rằng ta sẽ trở thành một trong mười cự phú trong thiên hạ, so với tài phú tích lũy mấy trăm năm của mấy đại thế gia kia còn lớn rất nhiều.

Hồng Dịch thả lỏng tâm tình nói đùa.

- Dịch ca ca, Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh đã đặc biệt liên lạc trực tiếp với Lạc Phá Lãng về chuyến buôn bán lần này, hiện giờ hắn cũng đã đích thân lên thuyền để bàn chuyện làm ăn.

Mọi người đang phá lên cười thì Tiểu Mục từ bên ngoài chạy vội vào thông báo.

Những ngày qua, Tiểu Mục cũng luyện tập Chân Võ Thanh Thể. Hồng Dịch mang toàn bộ kinh nghiệm do mình và Thiện Ngân Sa tìm hiểu được truyền lại cho Tiểu Mục, không hề dấu diếm chút gì. Tiểu Mục vốn đã có nền tảng vững chắc, những ngày qua tu luyện càng khiến nàng càng lúc càng tiến bộ hơn, đã tới cảnh giới tiên thiên đỉnh cấp.

Trên thân thể Tiểu Mục mặc một bộ ngân sa giáp, bên ngoài mặc một lớp ô kim cà sa, ngoài cùng khoác một chiếc áo gấm xanh biếc, tay cầm Trảm Sa kiếm, tinh thần cũng như khí thế vô cùng hoàn mỹ, không chút tỳ vết, khuôn mặt nhỏ nhắn lấp lánh một tầng ánh sáng.

- Tốt! Đi, lên sàn thuyền nào.

Hồng Dịch nghe thấy Lạc Phá Lãng đến đây liền vung tay lên, cùng mọi người đi lên sàn thuyền.

Quả nhiên vừa đi lên sàn thuyền liền nhìn thây hai tỷ muội Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh mang theo một thiếu niên đang đứng chắp tay sau lưng trên một chiếc thuyền nhỏ. Sau khi đến gần đại nha hạm liền bước lên sàn thuyền.

- Lạc Phá Lãng này võ công không thấp, không biết tu vi đạo thuật thế nào?

Hồng Dịch nhìn Lạc Phá Lãng bước lên thuyền, trong lòng khẽ động. Hắn nhận ra gân cốt của đối phương đạt tới cảnh giới tiên thiên thế nhưng không có sự cương mãnh của linh nhục hợp nhất, nói một cách máy móc, hiển nhiên là có tu luyện thêm đạo thuật.

Thế nhưng thần hốn vốn ẩn sâu bên trong cơ thể, chỉ cần không xuất xác, hoặc không phân thần hóa niệm thì người khác dù lợi hại đến đâu cũng không nhìn ra tu vi đạo thuật của bản thân.

- Thì ra là Hồng huynh, ta đã sớm nghe nói Lạc Vân công chúa ở Ngọc kinh kết giao với một bằng hữu rất tốt, tài hoa phi thường. Hôm này nhìn thấy Hồng huynh đã nhận ra võ công cũng đạt đỉnh cao, Phá Lãng cũng cam bái hạ phong.

Lạc Phá Lãng vừa lên thuyền, giống như đã sớm biết đến Hồng Dịch, nhiệt tình chào hỏi.

- Lạc Phá Lãng này được lắm, khổng hồ là người chuyên buôn bán, trong nháy mắt đã điều tra lai lịch của ta rõ ràng như vậy, lại còn làm ra vẻ rất thân quen như vậy nữa.

So với những người trẻ tuổi khác mà nói, Lạc Phá Lãng này chỉ có thể dùng hai chữ "Chu toàn" để hình dung.

- Ta chẳng qua là không tu đạo thuật, tập trung luyện võ công, nên mới nhỉnh hơn Lạc huynh một chút mà thôi.

Hồng Dịch liền nói. Hắn tất nhiên không muốn đứng trước mặt người lạ nói đến chuyện mình tu luyện đạo thuật. Trên thực tế, hiện giờ bằng vào cảnh giới vô pháp vô niệm, thân thể của hắn đã ngưng luyện được một tia Chân Vũ Quyền Ý, hoàn toàn có thể khiến cho người khác cảm giác hắn chẳng khác nào một cao thủ võ đạo linh nhục hợp nhất. Bằng vào điều này Hồng Dịch hoàn toàn có thể tin tưởng có thể qua mắt được rất nhiều người.

Về chuyện đạo thuật của hắn, cũng không có mấy người biết được, ví dụ như Ngô đại quản gia, Tĩnh Hải Quân thì có Nhan Chấn, Đoạn đại tiên sinh. Thế nhưng loại chuyện này cũng giống như chuyện nam nữ giao hợp, không bị bắt gian trên giường thì chẳng ai biết. Kể cả là bị bắt gian ở trên giường, quần đã tụt xuống rồi, nhưng hắn vẫn sống chết không chịu thừa nhận thì cũng chẳng còn biện pháp nào khác.

Hồng Dịch đã quyết tâm hạ chủ ý này, bằng không, ngày sau nếu như trong triều phụ trợ Ngọc thân vương, thì chuyện mang đạo thuật trong người sẽ trở thành điểm yếu của mình, chỉ cần một bản tấu chương nói là bản thân ngấm ngầm tu luyện yêu thuật, mưu đồ bất chính thì tất cả coi như xong.

- Hồng huynh lần này tiến hành mua bán thật lớn đây! Ba mươi ba tiên thiên cao thủ, có ba người là tiên thiên đỉnh cấp, sắp bước vào cảnh giới đại tông sư. Ngoài ra còn có một trăm tám mươi tên đỉnh cấp võ sư, hơn nữa đều trải qua huấn luyện. Một phần trong đó lại là cao thủ tinh thông thủy tính. Mang miếng thịt cực béo này bán cho chúng ta, không biết chúng ta có ăn nổi hay không nữa.

Sau khi chào hỏi Hồng Dịch, Lạc Phá Lãng cười khổ một cái rồi nói.

Đúng là đám nô lệ Hồng Dịch bán ra lần này khiến cho người ta sợ hãi quá mức. Một lần bán ba mươi ba tiên thiên cao thủ, trong chuyện giao dịch nô lệ thì đây quả là một khoản buôn bán khổng lồ. Ngoại trừ hai nước giao chiến trao đổi tù binh, hoặc thay đổi triều đại thì không khi nào tiến hành buôn bán nô lệ nhiều như vậy.

Đấy là Hồng Dịch vẫn còn không mang xạ thủ Nhân Hùng vệ bán đi, bằng không còn dọa người đến mức nào.

- Thần Phong quốc lớn như vậy, Đào Thần đạo lại là một trong sáu thánh địa của thiên hạ, đến võ thánh cũng có thể nuốt trôi được, chẳng lẽ không ăn được miếng thịt này sao? Ta bây giờ đang cùng bàn bạc chuyện làm ăn với công chúa của Xuất Vân quốc, Ngân Sa cô nương. Ở đây cũng có vài hiệu buôn của nàng, nếu như chúng ta không thỏa thuận được thì ta cũng đành chấp nhận hao tổn một chút sức lực đem bán cho Xuất Vân quốc vậy. Hơn nữa đám nô lệ này bán cho các nước ở hải ngoại thì có thể thu được lợi nhuận gấp mười lần thế này.

Hồng Dịch nhìn Lạc Phá Lãng, biết đối phương giả bộ ăn không trôi, muốn cò kè mặc cả, thế nhưng hắn thật sự không nuốt trôi miếng thịt này sao?

- Ăn được, tất nhiên là ăn được. Nhưng nói thật, một tên tiên thiên cao thủ trên thị trường có giá hai mươi vạn lượng bạc, ba mươi ba tên, ít nhất cũng đến bảy, tám trăm vạn lượng bạc, tính ra cũng hơn năm mươi vạn cân bạc trắng, phải dùng hơn mười thuyền lớn mới có thể vận chuyển được! Trong một khoảng thời gian ngắn ta cũng không để điều động một lượng bạc lớn đến như vậy.

Lạc Phá Lãng cũng không quanh co với Hồng Dịch nữa, nói thẳng vào vấn đề.

- Thực ra ta vốn cũng không muốn lấy tiền mặt, hay là chúng ta lấy vật để trao đổi đi.

- Lấy vật đổi vật? Không biết Hồng huynh muốn đổi láy thứ gì?

Lạc Phá Lãng không không hề kinh ngạc nói, dường như hắn đã sớm đoán trước được việc này.

- Đào mộc Nộ Kình đại hạm, một lượng lớn Diệt Hồn nỗ tiễn được làm từ đặc chất của Đào Thần đạo. Ngoài ra, ta lần này ra biển đã liên kết với Ngân Sa cô nương làm một đội, muốn thuê cao thủ của Đào Thần đạo để làm một việc lớn. Nghe nói lần này Vô Địch hầu phái người liên hệ với Lạc huynh để bán bảy thớt Ô Ma Kỳ Lân mã, không biết Lạc huynh có thể bán lại cho ta không.

Hồng Dịch trầm mặc một hồi lâu rồi đột nhiên mở miệng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio