Dương Thần

chương 242: nhục nhã!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ý nghĩ muốn giết chết Ngô đại quản gia không phải là mới xuất hiện ngày một ngày hai.

Ngay từ lúc chạy trốn ra biển, tặng đào thần kiếm cho Thiện Ngân Sa chính là vì muốn kết giao với nàng, sau đó cùng liên thủ giết chết tên võ thánh Ngô đại quản gia này.

Một võ thánh rất khó giết chết, kể cả là quỷ tiên, cũng phải liều mạng, chấp nhận thần hồn bị trọng thương mới có thể từ từ cuốn lấy giao đấu.

Trừ phi là quỷ tiên vượt qua lôi kiếp, nếu không thì không hề có bất cứ biện pháp nào để đối phó với võ thánh, chỉ cần một tiếng hống của võ thánh pháp thuật cũng lập tức bị phá rụng, ngay cả thần hồn ý niệm cũng không xuất khiếu được, như vậy còn đánh đấm gì nữa?

Quỷ tiên bình thường đối với võ thánh, ngoại trừ việc tránh thật xa ra thì không làm được gì hết.

Trước mặt thánh hiền, quỷ thần cũng không dám đến gần. Câu nói này chủ yếu dùng để hình dung sự khác nhau giữa quỷ tiên và võ thánh.

Tuy nhiên bây giờ Hồng Dịch ngang với 'bán lôi kiếp' cao thủ, hơn nữa còn luyện Quá Khứ kinh, lại càng hấp thu cỗ ý chí bất khuất bên trong giọt máu Tà Thần, thần hồn ngưng tụ đến cực điểm! Cho dù chống lại võ thánh cũng tự tin rằng sẽ không bị khí huyết của đối phương chấn động!

Nhưng tự tin vẫn chỉ là tự tin, còn cần phải thông qua thực chiến để kiểm nghiệm.

Ngô đại quản gia chính là đối tượng thực chiến đầu tiên kể từ sau khi Hồng Dịch bước chân lên lãnh thổ Đại Kiền Thiên Châu, là đối tượng hắn quyết tâm phải giết chết. Đồng thời, Hồng Dịch cũng từ trên thân thể của hắn thu được kinh nghiệm đối phó với võ thánh, về sau khi giao thủ với Vô Địch hầu sẽ có kinh nghiệm để đối phó dễ dàng hơn.

Vô Địch hầu là võ thánh, Ngô đại quản gia cũng là võ thánh.

Hồng Dịch trước tiên muốn thu thập tên võ thánh Ngô đại quản gia này cũng là vì muốn thu nhặt kinh nghiệm khổng lồ quý giá này.

Chính vì có đủ loại suy nghĩ tính toán như vậy, cho nên ngay sau khi trở lại Đại Kiền, hắn tìm tới hồ nước bí mật ở phía sau đại viện của tuần phủ Thủy Dương tỉnh, tìm Ngô đại quản gia để giết chết hắn. Hơn nữa ở đây còn có cả Hồng Khang.

Hồng Dịch có Pháp Huyết Thần Thảm đoạt từ thánh giả Đồ Nguyên, còn có cả Càn Khôn Bố Đại, vì thế di chuyển cực kỳ dễ dàng. Hắn mang mấy người thủ hạ của mình đưa vào trong Càn Khôn Bố Đại, còn bản thân ngồi trên Pháp Huyết Thần Thảm, chỉ trong thoáng chốc liền về đến bờ biển Nam Châu.

- Hồng Dịch! Là ngươi!

Bản thân Hồng Khang cũng là cao thủ võ đạo, nhìn thấy tình cảnh như vậy, mặc dù cũng cảm thấy kinh hãi. Thế nhưng ngay sau đó hắn trấn định lại, trên mặt hiện ra một nụ cười dữ tợn, nhận ra rõ ràng kẻ đứng trên mặt nước là Hồng Dịch, cuối cùng cũng nhìn rõ ràng mặt mũi của đối phương.

Hồng Khang rời Vũ Ôn Hầu phủ đã lâu rồi, lúc trước chỉ ngẫu nhiên nhìn qua Hồng Dịch khi trở về Ngọc kinh thành nhận chức mà thôi, cũng không hề có ấn tượng gì lắm.

Hắn chính là con trai của chính phòng trong Vũ Ôn Hầu phủ, lại sớm lập được công lao, thăng tiến lên làm quan lớn một phương, làm sao có thể quan tâm đến một thứ tử như Hồng Dịch được.

Vũ Ôn Hầu phủ có nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, cũng không đến phiên Hồng Dịch được hắn chú ý.

- Thế nào, Hồng Khang? Ngươi không nhận ra đệ đệ ta đây sao? Thế nhưng ta lại nhận ra ngươi đấy! Năm đó ngươi mấy lần vào kinh nhận chức, khi đó ta mới bảy tuổi, trung thu tháng tám năm ấy, mẫu thân ngươi khiển trách mẫu thân ta, ngươi còn nhớ không? Ngươi tuy không nhớ, nhưng ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng đấy. Ngươi cũng không cần phải kinh ngạc như vậy. Huynh đệ chúng ta gặp mặt, tất nhiên là phải ôn lại chuyện xưa chứ.

Hình người do thần hồn của Hồng Dịch hóa thành đang đứng trên mặt nước, sóng nước lúc này ngay cả gợn một cái cũng không có.

Thần hồn của hắn hiện giờ đã là một thứ tồn tại 'bán lôi kiếp', thần niệm trong lúc phi hành cũng mang theo luồng gió ấm, hoàn toàn khác biệt với âm phong trước đây.

Thậm chí lúc luồng gió này thổi qua, cho dù cao thủ võ đạo mẫn cảm đến mấy cũng khó có thể cảm nhận được đây là âm hồn.

Cho nên bây giờ hình thể do thần hồn của hắn hiển hóa thành, một thân mặc quần áo trắng của nho gia, đầu đội mũ vải, dải áo phất phơ trong mưa gió, nước mưa bắn lên phía trên, từng giọt từng giọt chảy xuống bên dưới, tất cả đều lộ ra vẻ vô cùng chân thật, khiến cho người ta không thể cảm nhận thấy một chút hư ảo nào.

Hồng Dịch sau khi hiện ra hình thể xong cũng không gấp gáp động thủ, mà đứng nhìn Hồng Khang, tùy ý nói chuyện với hắn mang theo một bộ dáng giống như huynh đệ ôn lại chuyện xưa, không hề tản ra chút sát cơ nào.

Cũng là rất lâu rồi Hồng Dịch chưa nhìn thấy vị "ca ca" này.

Trong toàn bộ Vũ Ôn Hầu phủ, hơi chút có nhân tình với Hồng Dịch chỉ có một người là Hồng Tuyết Kiều. Còn mười sáu huynh đệ, sáu tỷ muội còn lại quả thực cho tới tận bây giờ chưa từng đối đãi với hắn như huynh đệ một nhà, ánh mắt nhìn hắn chẳng khác nào hạ nhân, nô tài.

Còn về phần vị "ca ca" Hồng Khang này lại càng cao cao tại thượng, ngay cả nhìn thấy mặt cũng vô cùng khó khăn rồi.

Vũ Ôn Hầu phủ mặc dù không phải là triều đình, thế nhưng tôn ti trật tự nghiêm ngặt đến đáng sợ.

- Hồng Khang, lời mắng chửi vừa rồi của ngươi, ta nghe không sót một câu nào đâu! Ngươi cũng không cần phải lo lắng, dù sao huynh trưởng là lớn, ta kính trọng ngươi, không cùng ngươi so đo làm gì, thế nhưng ngươi dám mắng chửi mẫu thân của ta, ta tuyệt đối không thể tha thứ cho ngươi được.

Hồng Dịch lẳng lặng nói.

- Dịch thiếu gia, cậu cùng Khang thiếu gia dù sao cũng đều là huynh đệ ruột thịt, hôm nay cậu đạo pháp đại thành, tính mạng của Khang thiếu gia đã nằm trong bàn tay của cậu rồi. Thế nhưng giết huynh thí đệ, từ xưa tới nay đây vẫn là hành vi không bằng loài cầm thú. Hy vọng thiếu gia suy nghĩ kĩ lại, thiếu gia xuất sinh là người đọc sách, điểm đạo lý này chẳng lẽ không hiểu rõ ràng hay sao. Người tu luyện đạo thuật coi trọng tâm cảnh, nếu như cậu làm điều bất lợi với Khang thiếu gia, trăm năm sau, chẳng lẽ không sợ rơi vào tâm ma sao?

Ngô đại quản gia nhìn Hồng Dịch đang đứng trên mặt nước, khuôn mặt trở nên ngưng trọng chưa từng có trước đây! Ánh mắt lóe lên tia sáng bất định lúc có lúc không, không biết lão đang suy nghĩ điều gì trong lòng.

Ánh mắt vừa chớp lóe, Ngô đại quản gia vừa cất giọng nói.

- Ồ? Nói như vậy nếu ta gây bất lợi cho Hồng Khàng thì ngươi sẽ ngăn cản ta sao?

Hồng Dịch như cười như không, nhìn thẳng vào khuôn mặt của Ngô đại quản gia, khẽ nói.

- Lão nô tất nhiên là muốn ngăn cản thảm kịch huynh đệ tương tàn của Dịch thiếu gia cậu cùng Khang thiếu gia.

Hàng lông mày của Ngô đại quản gia rung lên một cái.

- Ngươi nghĩ ràng có thể ngăn cản được ta sao?

Hồng Dịch lắc đầu.

- Kể cả là Hồng Huyền Cơ đích thân đến đây chỉ sợ cũng không ngăn cản được đâu.

- Còn nữa, Ngô đại quản gia, ngươi cứ bảo vệ Hồng Khang như vậy, tại sao không tự lo cho bản thân ngươi đi? Lần này ta đến đây cũng không phải là giết Hồng Khang, mà là để giết ngươi đấy! Còn về phần Hồng Khang, ta chỉ muốn phế võ công của hắn thôi, để hắn rúc trong Vũ Ôn Hầu phủ, yên phận sống hết đời mà thôi!

- Hồng Huyền Cơ muốn cho con trai của hắn bình bình an an, vì thế mới đặc biệt phái ngươi ra ngoài, muốn bắt ta trở về, phế võ công của ta, tất nhiên ta không thể để cho hắn thất vọng được. Ngươi nói xem có phải hay không?

Hồng Dịch dùng một loại ngữ khí vô cùng bình thản nói chuyện, tựa như vừa nói vừa kể chuyện.

Hồng Huyền Cơ muốn phế đi võ công của hắn, sau đó nhét hắn vào trong Vũ Ôn Hầu phủ, sống một cuộc sống an phận chẳng khác nào một con heo.

Vì thế tất nhiên nguyện vọng của Hồng Dịch chính là phế bỏ võ công của Hồng Khang, sau đó để hắn sống yên phận ở trong Vũ Ôn Hầu đến hết đời rồi.

Điều này vừa hợp tình hợp lý, lại vừa hợp với tâm ý của Hồng Huyền Cơ.

- Hồng Dịch ta tất nhiên sẽ không giết huynh, hơn nữa còn làm đúng với ý tứ của phụ thân nữa. Ngô đại quản gia, ngươi nói xem nào? Việc này có phải hợp với chuẩn mực hay không?

Ánh mắt của Hồng Dịch nhìn thẳng tới đây, dùng một loại ngữ khí khiến cho người ta tức đến hộc máu mà nói.

- Hồng Dịch, ngươi thật lớn mật! Tục danh của phụ thân mà ngươi cũng dám gọi thẳng như vậy sao! Đúng là đại nghịch bất đạo!

Nghe thấy những lời này của Hồng Dịch, trong lúc đó Hồng Khang đột nhiên gầm rít lên, nghiến răng trèo trẹo, trên mặt cười một cách nanh ác, nổi lên cơn thịnh nộ, toàn thân loáng thoáng bắn ra một thứ khí tức dữ tợn.

- Khang thiếu gia, không nên làm bừa! Tránh cho Dịch thiếu gia làm trọng thương cậu. Hiện giờ võ đạo của cậu đã đến tu vi đại tông sư, cũng ngưng luyện được quyền ý của Chư Thiên Sinh Tử Luân, thế nhưng vẫn không phải là đối thủ của Dịch thiếu gia đâu.

Ngô đại quản gia vung tay lên, ngăn cản lại Hồng Khang.

- Hừ! Ta không tin. Để xem hắn làm gì được ta nào?

Bị Ngô đại quản gia cản lại như vậy, máu huyết dồn hết lên mặt Hồng Khang, sự tự tôn chẳng khác nào bị một cây kim hung hãn đâm thẳng vào, lập tức nhỏ ra từng giọt máu!

Hắn là con trai trưởng của Vũ Ôn Hầu phủ, lại là quan lớn một phương của triều đình! Uy nghiêm đã sớm dưỡng thành, bây giờ bị một tên thứ tử như Hồng Dịch tìm đến tận nhà, lại còn quát tháo dọa dẫm đánh giết như vậy, làm sao có thể chịu đựng hơn được nữa?

Hắn từ bé đến giờ, hoàn toàn xem thường tên "đệ đệ" Hồng Dịch nhỏ hơn hắn mười tuổi này.

Hồng Dịch bây giờ mười sáu tuổi, hắn bây giờ hai mươi tám tuổi, hơn hẳn Hồng Dịch đến mười hai tuổi. Lúc Hồng Dịch còn là tiểu hài tử thì hắn đã xuất binh cưỡi ngựa, ở trong quân đội chém giết địch nhân, Hồng Dịch sao có thể tồn tại trong mắt hắn được?

- Thế nào rồi? Hồng Khang? Có phải lòng tự tôn bị đả kích hay không? Năm ấy các ngươi xem thường Hồng Dịch ta, chỉ cho rằng ta là một phế vật, nếu như không phải là người đời dị nghị thì đã sớm giết chết ta rồi nhỉ? Vừa mới ban nãy ta cũng nghe được ngươi muốn giết chết ta thì phải? Thế nhưng chắc là ngươi không biết, ta bây giờ tu vi đại thành, chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi đấy. Không ai có thể bảo vệ được ngươi đâu! Chắc hẳn ngươi không thể tưởng tượng được điều này nhỉ?

Hồng Dịch vẫn đứng yên bất động như cũ. Chuyện hôm nay hắn đã tuyệt đối nắm chắc, không để cho Ngô đại quản gia và Hồng Khang cứ như vậy mà chạy trốn được. Vì thế hắn rất nhẫn nại, không hề vội vàng chút nào.

Oán khí nhiều năm, cừu hận mẫu thân, không phải là thứ chỉ đơn thuần giết chết Ngô đại quản gia, phế đi võ công của Hồng Khang mà tiêu tan được. Hắn phải tàn nhẫn đả kích đối phương một phen, nhìn đối phương chìm trong hoảng sợ, chìm trong bộ dạng không thể tin tưởng được sự thật trước mắt, từ từ giải tỏa những ý niệm đã đè nén trong đầu bấy lâu nay của bản thân, từ đó mới khiến ý niệm càng thêm thông suốt, công đức gia tăng, đạo thuật thần hồn càng trở nên mạnh mẽ hơn nữa!

Khoái ý ân cừu!

Lấy đức báo đức, lấy oán báo oán!

- Ngươi dựa vào những thứ ảo thuật này sao? Ngươi cho rằng có thể học được vài mánh khóe đạo thuật, lôi kéo được Ngân Sa vương, đoạt được Âm Dương Đào Thần kiếm là muốn làm gì thì làm sao? Ngay cả phụ thân cũng không để trong mắt sao? Nói cho ngươi biết! Phụ thân đã luyện thành nhân tiên rồi đấy! Ngươi có biết nhân tiên là thứ tồn tại gì không? Ấn Nguyệt hòa thượng của Đại Thiện tự cũng là nhân tiên, đánh cho cao thủ thiên hạ phải thần phục, được xưng là Đấu Phật. Hôm nay phụ thân có vũ lực thậm chí còn gấp mấy lần Ấn Nguyệt hòa thượng! Ngươi cho rằng ngươi có thể đắc ý được bao lâu nữa đây? Huống chi bổn phủ thân là tuần phủ Thủy Dương tỉnh, là đại thần triều đình! Ngươi dám làm bừa sao? Người đâu! Người đâu! Kim Ưng vệ! Dùng đào thần diệt hồn tiễn bắn chết tên yêu nghiệt này cho ta! Yêu nhân lớn mật! Dám xông vào trạch viện của tuần phủ, tập kích bổn quan, lá gan ngươi thật lớn đấy!

Hồng Khang cười một cách nanh ác, sau khi rít lên liền bất ngờ vung tay lên, rống một tiếng thật lớn truyền đi khắp phủ đệ.

Thế nhưng bốn phía vẫn yên lặng như tờ, không có bất cứ ai đi đến, cũng không có một người nào nghe được, xung quanh hồ nước vẫn là một không gian tĩnh lặng. Ở xa xa đằng kia, đám người hầu hạ vẫn đứng ở dưới những ngõ ngách chân tường tránh mưa, còn có cả một vài thị vệ cũng đang đứng đó. Toàn bộ giống như không nhìn thấy, không nghe thấy bất cứ thứ gì cả.

- Hồng Khang, ngươi dừng phí công vô ích nữa! Trung tâm của hồ nước này đã bị hư không ảo ảnh của ta phong tỏa rồi, chẳng những lời nói của ngươi không truyền ra bên ngoài được, mà thậm chí từ bên ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy các ngươi đang ngồi trong chiếc lương đình thủy tinh này thưởng trà mà thôi.

Hồng Dịch ung dung cười, nhìn Hồng Khang đang gào rít trong đình, chậm rãi cất giọng nói.

- Hư không ảo ảnh? Dịch thiếu gia quả nhiên là cao minh. Tuy nhiên Dịch thiếu gia không nghĩ đến chuyện lão nô cũng là võ thánh sao? Một tiếng cự hống của lão nô cũng có thể phá vỡ hư không ảo ảnh này của Dịch thiếu gia đấy. Đến lúc đó mọi việc được truyền ra ngoài, không biết Dịch thiếu gia làm thế nào để giải quyết hậu quả đây? Nơi này là tuần phủ của Thủy Dương tỉnh đấy! Bất cứ chuyện gì xảy ra, bề trên đều biết được cả. Khi ấy chẳng những Dịch thiếu gia chẳng những gặp họa, mà ngay cả những người sau lưng thiếu gia là Ngân Sa vương, Xuất Vân quốc, thậm chí là Thái Thượng đạo cũng khó tránh khỏi kiếp số bi thảm.

Ngô đại quản gia trầm tĩnh nói.

- Vậy thì ngươi thử một chút đi.

Hồng Dịch vẫn bất động như cũ.

- Ngươi thử phá nát cái hư không ảo ảnh này đi, thử kinh động toàn bộ người trong phủ đệ này đi. Ta đã dùng Hắc Ma Ô Nha trận khiến cho bọn chúng hôn mê bất tỉnh cả rồi. Hơn nữa hư không ảo ảnh này của ta còn có một tia đặc tính thuần dương, bằng vào bản lĩnh mới chỉ là một võ thánh sơ cấp của ngươi mà có thể phá vỡ được sao?

- Đặc tính thuần dương? Thảo nào, thảo nào lão nô vừa rồi cũng cảm nhận được một làn gió thuần dương từ trên trời thổi qua, cũng không để ý cho lắm, cho đến khi luồng gió này hạ xuống hồ nước mới cảnh giác. Thì ra Dịch thiếu gia chẳng những tu thành quỷ tiên mà còn vượt qua cả lôi kiếp nữa.

Trong lúc nói chuyện, hai tay của Ngô đại quản gia chợt căng ra.

Bùng!

Chiếc áo khoác ngoài màu đen của Ngô đại quản gia nổ phanh ra, hiện lên một thân cà sa màu ám kim ở bên trong. Đây chính là áo cà sa của tuyệt đỉnh võ thánh Bách Trượng Thiên Vương năm đó.

Hơn nữa hai cây Thần Tinh Lượng Thiên Xích cũng xuất hiện trên tay Ngô đại quản gia.

Cùng lúc đó, từ bảy huyệt khiếu trên thân thể của Ngô đại quản gia hừng hực bốc lên một thứ khí tức cường đại lúc ẩn lúc hiện. Trong mỗi một huyệt khiếu dường như biến hóa thành một vị thần linh khác nhau, bảy vị thần linh này cũng nâng một bánh xe sinh tử khổng lồ lên, bộc phát ra một cỗ khí thế khổng lồ!

Quyền ý của võ thánh, mắt người thường không thể nhìn thấy, cũng không thể gây ra thương tổn cho thực thể, thế nhưng loại áp lực này đối với quỷ tiên mà nói thì phi thường rõ ràng!

- Cái gì! Ngô quản gia, người nói thật sao? Hắn đã tu luyện thành quỷ tiên rồi sao! Lại còn vượt qua cả lôi kiếp nữa sao? Sao có thể như vậy được! Sao có thể như vậy được!

Hồng Khang bị khí thế bộc phát ra từ trên người Ngô đại quản gia liên tiếp bức lùi về phía sau mấy bước, thế nhưng vừa nghe thấy lời này của Ngô đại quản gia, Hồng Khang lại càng khiếp sợ hơn nữa!

Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Hồng Dịch lại có thể cường đại đến cảnh giới như thế này!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio