Dương Thần

chương 321: bảy viên thần đan!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ngươi gọi là Hồng Dịch phải không? Xem ra ta sau khi tái sinh lại trong long trì, tích đủ lực lượng sẽ quay lại tìm ngươi. Đạo pháp của ngươi thật sự rất lợi hại, ta sẽ quay lại tìm ngươi. Tuy nhiên lần sau khi trở lại sẽ không chỉ có một mình ta đâu.

Tiếng long ngâm từ Cửu Hoả Viêm Long đang kịch liệt quấn chặt lấy thân thể của Hồng Dịch truyền ra.

Bỗng nhiên trong lòng Hồng Dịch bỗng xuất hiện một cỗ linh cảm nguy hiểm dữ dội.

Ầm ầm.

Thân thể của Cửu Hoả Viêm Long đột ngột phát nổ.

Vô số sợi lửa Thái Dương Thần Mang, Địa Hoả Thần Mang, Vạn Tinh Hoả Mang bắn tung toé khắp bốn phía. Đứng giữa trung tâm vụ nổ, thân thể khổng lồ của Hồng Dịch thoáng chốc bị vỡ nát, toàn bộ hoá thân Đại Phật trong chớp mắt biến thành một pho tưỡng đổ vỡ.

- Trong thế giới mà tông chủ sáng lập ra có một tế đàn hoá long trì, hễ là Cửu Hoả Viêm Long bị huỷ diệt, sau bảy ngày sẽ phục sinh lại tại Hoá Long trì, sau đó mượn dược lực của nước trong Hoá Long trì khôi phục lại lực lượng.

Tô Mộc nhìn thấy Cửu Hoả Viêm long phát nổ vẫn không chấn nát được thần hồn của Hồng Dịch, tuy nhiên vẫn không lưu tâm lắm, chỉ dùng một loại ngữ khí chậm rãi nói.

- Ồ? Tự bản thân Mộng Thần Cơ có thể sáng tạo ra một tiểu thiên thế giới sao? Điều này cũng không có gì kỳ lạ, bằng vào tu vi của quỷ tiên vượt qua tám lần lôi kiếp cùng với thần thông cường đại của Thái Thượng đạo, sáng lập ra tiểu thiên thế giới cũng không tính là việc gì quá khó khăn.

Hồng Dịch nghe thấy vậy, tuy rằng trong lời nói không chút biểu hiện gì, thế nhưng trong lòng sóng dậy cuồn cuộn.

Cửu Hoả Viêm Long quá mức lợi hại. Bị huỷ diệt mà vẫn có thể sống lại. Năng lực này so với Quá Khứ kinh quả thật không khác là mấy. Không biết Mộng Thần Cơ làm thế nào có thể luyện chế ra những thứ như vậy.

Sự lợi hại của một con viêm long, hiện giờ Hồng Dịch đã nếm thử qua rồi. Quả thật là rất lợi hại, tuy rằng không bằng cao thủ cấp bậc như Cơ Thường Nguyệt, thế nhưng so với Tiêu Ảm Nhiên, Thần Ưng vương, Nguyên Phi, Hắc Lang vương, thậm chí là Kim Chu pháp vương thì cường đại hơn nhiều.

Một con, hai con thì Hồng Dịch hiện giờ có thể ứng phó đựơc. Thế nhưng chín con cùng công kích thì hắn chỉ còn cách chạy trối chết. Thậm chí ngay cả trốn thoát cũng không có khả năng.

Chín con rồng lửa mang theo lực lượng của chín đại cao thủ lôi kiếp. Quả thực là khiến thiên địa rung chuyển.

Mà đạo thuật của Tô Mộc, Hồng Dịch vừa mới phát hiện ra, vị thánh nữ của Thái Thượng đạo này đã vượt qua lôi kiếp, tuy nhiên cũng mới chỉ vượt qua một lần mà thôi.

Bằng vào Thiên Đạo Phong Ma kiếm trong tay cùng với Thái Vũ tháp, Trụ Cực chuông, Tô Mộc đủ khả năng chống lại cao thủ cường đại gấp đôi bản thân, đấy là chưa nói đến bên người còn có Cửu Hoả Viêm Long nữa.

Một Tô Mộc cùng với một con viêm long, vừa rồi thiếu chút nữa vây hãm Hồng Dịch vào hiểm cảnh. Nếu không phải là trong lúc nguy cấp, Hồng Dịch thông suốt kinh nghĩa của Quá Khứ, Hiện Tại, Tương Lai, thì chỉ sợ lúc này còn phải rơi vào tình trạng khổ chiến, tuyệt đối không giành được chiến thắng một cách dễ dàng như vậy.

Tuy nói rằng bản thân Hồng Dịch là thủ thắng, thế nhưng cũng phải tiêu hao lực lượng rất lớn, thậm chí so với lực lượng dùng để vượt qua lôi kiếp còn tiêu tốn nhiều hơn nhiều.

- Tông chủ muốn ba giọt máu Tà Thần này để một lần nữa luyện chế Thiên Nguyên Thần Đan. Ba giọt máu Tà Thần này đối với chúng ta thực sự rất quan trọng. Hồng Dịch, mong công tử giao lại cho ta, Thái Thượng đạo sẽ thiếu công tử một nhân tình.

Tô Mộc thấy Cửu Hoả Viêm Long tự phát nổ xong thế nhưng vẫn không lập tức rời đi. Mà ở lại, trầm mặc một lúc lâu rồi mở miệng, dùng một loại ngữ khí uyển chuyển nói.

- Ồ? Luyện lại Thiên Nguyên Thần Đan sao?

Thần hồn của Hồng Dịch trở về lại thân xác bản thân, phía sau gáy hiện lên bảy vòng hào quang ánh sáng. Ba viên đá thuỷ tinh từ một vết nứt nhỏ trên vòng ánh sáng bay ra, rơi vào trong tay hắn.

Đây chính là ba giọt máu Tà Thần.

- Giáo chủ Thái Thượng đạo thần thông quảng đại, trước kia đã từng đến tận Tinh Nguyên Thần miếu cướp đoạt máu Tà Thần. Chẳng lẽ bây giờ chỉ vì ba giọt máu Tà Thần này mà hạ mình sao?

Hồng Dịch nói.

- Tông chủ lần này luyện lại thần đan, không chỉ luyện một viên, mà là muốn luyện ra bảy viên thần đan. Vì thế những giọt máu Tà Thần này, một giọt cũng không thể bỏ qua. Tông chủ vốn đã chuẩn bị lên đường đi đến Tinh Nguyên Thần miếu, chặn đánh giáo hoàng của đối phương, huỷ diệt thần linh chí hộ giáo là Khí Thần.

- Tên Mộng Thần Cơ này lại muốn làm gì đây? Theo lý mà nói, hắn trước tiên phải đi giết Kiền đế mới phải, vì sao lại đến tấn công Tinh Nguyên Thần miếu? Lẽ nào chỉ để bản thân hả giận? Lối suy nghĩ của Thái Thượng đạo quả thật không cách nào hiểu được.

Hồng Dịch nghe xong, trong lòng càng lúc càng cảm thấy mơ hồ. Không biết giáo chủ Thái Thượng đạo Mộng Thần Cơ muốn làm gì.

- Luyện bảy viên Thiên Nguyên Thần Đan sao? Như vậy có thể tạo ra bảy đại nhân tiên.

Hồng Dịch quay về phía Tô Mộc, ngưng trọng nói.

- Tuy nhiên nếu như Tô Mộc cô nương đáp ứng ta một chuyện, lúc Thiên Nguyên Thần Đan luyện thành, đưa cho ta một viên, ta sẽ lập tức đưa ba giọt máu Tà Thần này giao cho cô nương.

- Công tử không sợ khi ta có đựơc máu Tà Thần sẽ không thực hiện lời hứa hay sao?

Tô Mộc nhìn Hồng Dịch, trên khuôn mặt lộ ra một biểu tình thần bí.

- Thái Thượng đạo nếu như ngay cả một lời hứa cũng không giữ được thì sao còn là Thái Thượng đạo nữa? Về chuyện này ta không lo lắng lắm.

Hồng Dịch cười.

- Thật ngại. Tông chủ luyện bảy viên Thiên Nguyên Thần Đan này cũng không thể đưa cho công tử được, dù chỉ là một viên, tất cả đều có người để sử dụng. Mấy năm nay tông chủ chu du thiên hạ, chọn ra được năm thanh niên anh tài tuấn tú, tất cả đều cấp cho bọn họ dùng.

Tô Mộc nhìn Hồng Dịch, lắc đầu nói.

- Năm thanh niên anh tài tuấn tú? Vô Địch hầu là một trong năm kẻ đó phải không?

Hồng Dịch nghe xong, nhíu nhíu mày nói.

- Đúng vậy. Một trong năm người đó là Vô Địch hầu. Bốn người còn lại đều do sư tôn sớm chọn lựa ra. Tư chất của bọn họ đều là tuyệt thế thiên tài, vượt trên người thường.

Tô Mộc bình thản uyển chuyển nói.

- Đồng thời bọn họ cũng là người được lựa chon để khai sáng triều đại mới. Ta biết công tử phụ trợ Ngọc thân vương, muốn giúp hắn đoạt đại vị. Thế nhưng điều này cũng không có khả năng thành hiện thực. Khi triều đại mới được sáng lập, tất cả người của hoàng thất Đại Kiền sợ rằng không còn đường sống.

- Quả nhiên là lật mặt như cắt, ngửa tay gọi gió, úp tay hô mưa. Không ngờ ngoài Vô Địch Hầu ra, Thái Thượng đạo các ngươi còn có nhân tuyển khác nữa.

Hồng Dịch nhấc tay cầm ba giọt máu Tà Thần lên, nói.

- Tất nhiên rồi. Chẳng qua có chút đáng tiếc, tông chủ lại không phát hiện ra công tử là một nhân tài. Bằng không công tử cũng là một sự lựa chọn. Thế nhưng hiện giờ nếu như công tử có ý định thay đổi thì ta có thể nói một câu với tông chủ.

Tô Mộc khẽ khàng thở dài một hơi rồi nói.

- Ha ha ha ha ha ha ha ha.

Hồng Dịch nghe đến đây rốt cuộc không nhịn được nữa, cất giọng cười ha hả. Cười đến mức cả người nghiêng ngả, giống hệt như một danh sĩ say rượu bất chợt nổi lên thi hứng mà cất giọng cười một cách điên cuồng.

- Hồng Dịch, công tử cười cái gì?

Tô Mộc bình tĩnh nói.

- Thái Thượng đạo là cái thá gì? Vận mệnh của Hồng Dịch ta, ngay cả chúng thần trên trời cao cũng không thể thao túng được, chỉ bằng vào một Thái Thượng đạo cũng muốn thao túng ta sao? Thật nực cười! Tô Mộc, vì thân phận của mẫu thân ta đối với Thái Thượng đạo, ngày hôm nay ta sẽ không đối phó với cô nương nữa. Cô nương nhanh chóng rời khỏi đây đi. Cô nương cũng đừng mơ tưởng đến những giọt máu Tà Thần này nữa, nếu như vẫn cố tình cướp đoạt, ta sẽ không hạ thủ lưu tình nữa đâu.

Thanh âm của Hồng Dịch bất ngờ trở nên sắc bén vô cùng.

- Quả nhiên kẻ muốn đạt thành tựu lớn tuyệt không chịu thua thiệt. Nếu như trong tương lai công tử không bị tông chủ giết chết, nhất định công tử sẽ là người đầu tiên có thể luyện thành dương thần. Đây mới là khí phách của Thái Thượng đạo ta. Công tử tuy rằng không phải là người của Thái Thượng đạo, thế nhưng có khí phách của Thái Thượng đạo ta. Không giống Vô Địch Hầu, vẻ ngoài thì mạnh mẽ, cố chấp thế nhưng khi thấy tông chủ lại trở mặt nịnh nọt cầu cạnh. Tuy rằng bên trong hắn là một bộ mặt khác thể nhưng không có một phần khí chất mãnh liệt như công tử.

Tô Mộc chăm chú nhìn Hồng Dịch, hoàn toàn không để ý tới lời nhục mạ của hắn. Ngược lại trong ánh mắt lại hiện ra một nét thần tình có vẻ nhận thức ra điều gì đó, sau đó âm u thở dài một hơi.

- Tô Mộc ta tất nhiên không phải là hạng người thích dây dưa nhiều. Hôm nay ta cũng không phải là đối thủ của công tử, ngày sau sẽ gặp lại.

Nói xong Tô Mộc vung kiếm lên, chém mạnh một kiếm. Trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt, người vừa tiến vào trong vết nứt liền lập tức biến mất. Hồng Dịch cũng không hề ngăn cản.

- Chúng ta đi thôi.

Hồng Dịch búng một ngón tay. Một luồng gió nóng cuồn cuộn nổi lên, cuốn lấy Càn Khôn Bố Đại. Tất cả mọi người cùng Pháp Huyết Thần Thảm nhanh chóng tiến vào trong khe nứt. Càn Khôn Bố Đại chấn động, ánh sáng bùng lên, biến vào trong hư không.

Thế nhưng ngay sau đó, đột nhiên ở phương xa bỗng xuất hiện một chín luồng thần quang đang cấp tốc bay về phía này. Chín luồng ánh sáng này bao bọc lấy một nam tử có vóc người cân đối, đầu đội ngọc quan, vầng trán tản ra một loại khí lưu màu tím.

Nam tử này chính là thái tử Dương Nguyên.

- A. Là Càn Khôn Bố Đại. Lưu lại cho ta.

Dương Nguyên một đường phi hành đến đây, tốc độ cực nhanh, không khí phía sau kéo dài thành một chiếc đuôi lửa, trông chẳng khác nào thiên thạch. Hơn nữa trong lúc bay đến không ngờ lại là người đến trước, thanh âm mới theo đuôi vang lên.

Tốc độ phi hành của con người không ngờ lại mơ hồ sánh ngang với tốc độ âm thanh.

Vừa bay tới nơi, Dương Nguyên phát hiện ra một luồng ánh sáng trong suốt giữa hư không, lập tức chấn động mãnh liệt. Sau đó luồng thần quang chín màu phía sau gáy nhanh chóng xoáy tròn, quyện vào nhau, giữa hư không ngưng tụ thành một đại thủ ấn khổng lồ.

Bàn tay này giống hệt như Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch thế nhưng lại có nhiều hơn hai luồng thần quang.

Hơn nữa trong lúc đại thủ ấn này xuất hiện, trong lòng bàn tay lại có vô số kinh văn đang lưu chuyển, mỗi một kinh văn đều giống như một vật sống, phát ra tiếng phạm xướng.

Luồng kinh văn phạm xướng này vừa xuất hiện liền lập tức tràn ngập toàn bộ bầu trời. Cả bầu trời lúc này đều văng vẳng tiếng tụng kinh phạm xướng, tựa như hàng ngàn hàng vạn hoà thượng đạo hạnh cao thâm đang ngồi cùng một chỗ, niệm một bản kinh văn hàng ma.

Ngoài thanh âm tụng kinh này, con người không thể nghe bất cứ thứ âm thanh gì khác.

Cùng lúc đó, toàn bộ không gian xung quanh giống như bị bóp méo, trở nên vặn vẹo, biến thành một khoảng chân không. Cả đất trời giống như bị một cỗ lực lượng vô cùng vô tận dồn nén xuống.

Đây là Chân Không Đại Thủ Ấn chân chính. Đấu mỗ huyền linh. Bất Hủ nguyên thần.

- Hả? Không ngờ bản lĩnh của thái tử Dương Nguyên lại cường đại như vậy. So với Vô Sinh lão mẫu còn lợi hại hơn gấp mấy lớn. Thật ra ta cũng muốn đấu với hắn một trận, thế nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp. Hơn nữa cũng không cần thiết phải liều mạng với hắn. Để khi khác vậy.

Lúc này Hồng Dịch vừa tiến nhập vào trong Càn Khôn Bố Đại đột nhiên liền cảm thấy toàn bộ Càn Khôn Bố Đại chấn động kịch liệt, không ngờ lại khó có thể xuyên qua không gian để rời đi.

Tuy nhiên nếu như Càn Khôn Bố Đại có thể trốn vào trong hư không thì cho dù thái tử Dương Nguyên có lợi hại gấp mười lần đi chăng nữa cũng không có khả năng giữ lại được.

Thế nhưng hiện giờ thế giới hư không cùng thế giới thực chất lại có điểm phân cách, hơn nữa lại bị thái tử Dương Nguyên chớp lấy chút cơ hội, mãnh liệt thi triển Chân Không Đại Thủ Ấn bẻ gãy không gian, khiến cho Càn Khôn Bố Đại vừa mới hơi tiến vào trong hư không liền lập tức đứng khựng lại.

Trong nháy mắt nắm lấy cơ hội, thi triển đạo thuật. Khả năng nắm bắp thời cơ trong chiến đấu của thái tử Dương Nguyên quả thực không thua gì võ thuật thần kỳ của cao thủ cảnh giới võ thánh đỉnh cấp.

Đối với cao thủ đạo thuật, thần niệm tuyệt đối không thể linh động như hành động của cao thủ võ đạo.

Ngay khi Chân Không Đại Thủ Ấn của thái tử Dương Nguyên đánh tới luồng ánh sáng trong suốt của Càn Khôn Bố Đại. Đột nhiên từ trong khe ánh sáng bay vút ra năm đạo đao quang.

Trong nháy mắt Hồng Dịch thi triển đạo thuật, dùng Đại Tắc Thần Đao liên tục chém ra năm đao.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Phụt phụt phụt phụt phụt!

Năm đao liên tục bổ xuống, nhanh chóng chém xuống Chân Không Đại Thủ Ấn do chín luồng ánh sáng tạo thành. Ánh đao bổ sâu vào trong luồng hào quang chín màu, khí lưu chao đảo, bốn phía không gian đang bị trói buộc giống hệt như tuyết tan, từng chút nứt ra.

Luồng ánh sáng vừa thoát ra khỏi sự trói buộc liền ầm ầm một tiếng, bất ngờ toàn bộ Càn Khôn Bố Đại chui vào trong hư không. Năm đạo đao quang vừa mới loé lên liền lập tức biến mất vô ảnh vô tung.

Chân Không Đại Thủ Ấn của thái tử Dương Nguyên vươn tay chộp lấy, thế nhưng chỉ bắt được khoảng không.

- Cuối cùng là ai đến trước một bước đây? Tình báo của ta là thiên hạ vô song, sao lại có thể như vậy? Chỉ trong một ngày liền tìm ra nơi hạ lạc của thánh giả Đạo Phu, lập tức phóng đến đây, thế nhưng vẫn bị kẻ khác đến trước đoạt lấy? Chẳng lẽ là Vô Địch hầu? Đúng rồi, chỉ có mạng lưới tin tức của Vô Địch hầu mới nhanh nhạy hơn cả ta. Nhất định hắn biết được nơi hạ lạc của thánh giả Đạo Phu. Nhưng như vậy chẳng lẽ Càn Khôn Bố Đại nằm trong tay hắn sao? Chắc hẳn là vậy rồi, hắn đến Mãng Hoang, thu được Địa Nguyên Linh Đan, nhất định là tay chân của Mộng Thần Cơ rồi. Càn Khôn Bố Đại chắc chắn nằm trong tay của hắn chứ không sai. Thảo nào gần đây phụ hoàng nổi lên sự nghi ngờ đối với hắn, muốn bồi dưỡng tên Hồng Dịch kia để chống lại hắn. Hiện giờ hắn lại đến trước một bước đoạt lấy tên thánh giả Đạo Phu kia. Luồng ánh vừa rồi có mang chút khí tức của Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm, chắc chắn là hắn rồi.

Một chiêu của thái tử Dương Nguyên không bắt được Càn Khôn Bố Đại, trong lòng lập tức bắt đầu suy ngẫm. Trong chốc lát thân thể liền hướng về phía Ngọc kinh thành bay đi.

Tốc độ như thiểm điện, nói đến là đến, nói đi là đi.

Một loạt động tác của hắn, từ lúc hắn xuất hiện, xuất thủ, cho đến lúc hắn suy nghĩ rồi rời đi, tất cả không vượt quá mười nhịp hô hấp.

Lúc này, sơn trang bên dưới Vinh Châu đã trở thành một mảng đổ nát, vắng vẻ không một bóng người, tựa như hoàn toàn chưa từng có chuyện gì xảy ra.

- Chân Không Đại Thủ Ấn của thái tử Dương Nguyên quả nhiên là chính tông. Ta ngờ rằng Vị Lai Vô Sinh kinh hiện giờ đang nằm trong tay hắn. Nếu không khi hắn xuất thủ cũng không tạo ra uy lực lớn đến như vậy. Năm đạo đao quang của ta không ngờ lại không thể phá được Chân Không Đại Thủ Ấn của hắn. Tuy rằng nếu như xuất thủ toàn lực, ta vẫn có thể đánh bại được hắn, thế nhưng rất có khả năng phải trả một cái giá rất đắt.

Trong Càn Khôn Bố Đại.

Đại Kim Chu đang lật thi thể của thánh giả Đạo Phu để nhìn ngó.

Còn Hồng Dịch lại không tiến đến đoạt lấy pháp bảo, vẫn ngồi một chỗ suy nghĩ, rồi nói.

- Không cần quan tâm đến chuyện của thái tử Dương Nguyên nữa. Vừa rồi Tô Mộc có nói, ngoại trừ Vô Địch hầu ra, Mộng Thần Cơ từ trước đã bồi dưỡng bốn thanh niên anh tài tuấn tú, đều là kỳ tài ngút trời, không biết là người phương nào?

Thiện Ngân Sa nói.

- Bốn thiên tài khác sao?

Hồng Dịch suy ngẫm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio