Dương Thần

chương 332: thanh danh nổi lên!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đợt khoa cử khảo thí lần này của triều đình Đại Kiền, mặc dù có rất nhiều cử tử trong lòng hùng tâm hừng hực, muốn ở trong chín nghìn thí sinh dự thi, trổ hết tài năng, nhất cử đoạt được chức trạng nguyên, độc chiếm vị trí đứng đầu. Thế nhưng do ở trong trường thi đột nhiên xảy ra dị tượng bách thánh tề minh khiến cho những ngọn lửa hừng hực này thoáng lụi tàn, xẹp hết khí thế. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Biết được như vậy, bọn họ cũng chỉ còn cách dồn hết sức làm một áng văn có giá trị, cố vớt vát lấy danh ngạch tiến sĩ.

Lúc này, trong trường thi, sau khi bài văn của Hồng Dịch được niêm phong, dị tượng bách thánh tề minh qua đi, mọi thứ đều trở về sự tĩnh lặng vốn có.

Những pho thánh tượng của thượng cổ chư tử cũng đều khôi phục lại sự yên tĩnh giống như trước đây, thoạt nhìn qua chỉ thấy chẳng khác nào những pho tượng đất thông thường.

Ngay sau đó, triều đình cũng liên tiếp nhận được tấu chương do các vị quan giám khảo cùng nhau dâng lên. Trong đó đều nói rằng văn chương của Hồng Dịch đã khiến cho chư tử thánh hiện chấn động, đây chính là văn đàn thịnh sự năm trăm năm mới có một lần.

Tiếp theo triều đình truyền lệnh xuống, mang bài thi của Hồng Dịch trực tiếp đưa đến kim điện cho hoang đế xem qua.

Sau khi hoàng đế xem xong, liền hạ một đạo thánh chỉ xuống, trực tiếp chọn Hồng Dịch là người đứng đậu hội thi. Trong đó ghi rõ rằng sau khi khoa khảo kết thúc, danh sách những người thi đỗ được niêm yết, Hồng Dịch và các tiến sĩ khác đều được triệu lên kim điện gặp mặt thánh thượng.

Một loạt các đạo thánh chỉ này sau khi được ban xuống, toàn triều rung động, văn võ đại thần chìm trong mơ hồ, nhưng trong thoáng chốc liền nhận thấy hợp lý.

Ba ngày diễn ra thi hội kết thúc, chín nghìn cử tử nối đuôi nhau rời khỏi trường thi, đợi kết quả niêm yết xuống. Tuy nhiên rất nhiều người đều mặt mày ủ rũ, bởi lẽ đối với cuộc thi này bọn họ đã không còn nhiều hy vọng, hoàng thượng đã hạ chỉ xuống, chọn Hồng Dịch là người đứng đầu cuộc thi, chỉ chờ được triệu đến kim điện để diện kiến, làm một áng văn như vậy cũng đủ để đỗ trạng nguyên rồi.

Đây hoàn toàn không còn là một việc phải suy nghĩ nữa.

Cũng không có một ai dám không phục áng văn chương mà khiến thượng cổ chư tử chấn động. Không phục nghĩa là đại nghịch bất đạo, là làm trái đạo lý của thượng cổ chư tử.

Đi cùng với việc cuộc thi kết thúc, sự việc trong trường thi bách thánh tề minh cũng lan truyền ra bên ngoài. Rất nhiều hào môn, thế gia, giới sĩ lâm trong ngoài triều đình đều biết đến chuyện này.

Ở trong rất nhiều trà quán lớn nhỏ cũng như từ miệng của những người kể chuyện, diễn hí khúc, mại nghệ (làm xiếc, múa võ, ca hát) đều miêu tả rằng Hồng Dịch tài hoa ra sao, ánh sáng văn chương toả ra bốn phía, xông thẳng tận trời cao.

Thậm chí còn có nhiều người nói rằng Hồng Dịch là văn tinh lãnh tụ từ trên trời giáng xuống, là thượng cổ chư tử chuyển thế, nói chung là đủ các loại chuyện khác nhau.

Trong một thời gian ngắn, toàn bộ Ngọc kinh thành, khắp mọi nơi đều mang Hồng Dịch làm tiêu điểm để bàn luận. Quả thực chẳng khác nào vị Vô Địch Hầu trước kia đã làm náo động cả giới dư luận.

Cách đây không lâu, Vô Địch Hầu ở trên biển đại thắng Vân Mông, bắt giữ trấn quốc hạm Mông Thần hiệu của Vân Mộng, chặt hơn vạn đầu người, bắt giữ hai vạn tù binh, khiến cho trời rung đất chuyển. Khi đó mấy trăm vạn nhân khẩu ở Ngọc kinh thành cũng hung hăng bàn loạn vang trời.

Thế nhưng sự việc văn chương của Hồng Dịch vừa xảy ra, dư luận liền lập tức chuyển hướng.

Dù sao, suốt nhiều triều đại, những thịnh sự văn đàn so với việc võ tướng khai cương khoách thổ (đánh giặc mở rộng biên giới lãnh thổ), động tĩnh lớn hơn rất nhiều.

Tuy nhiên những động tĩnh này ở Ngọc kinh thành cũng không hề ảnh hưởng đến Hồng Dịch.

Hồng Dịch, người gây nên mọi lời bàn tán trong dư luận, hiện đang lặng lẽ ở trong Lục Liễu sơn trang, nhìn Ngọc thân vương luyện võ.

- Hồng Dịch, đúng là muốn nghĩ cũng không nghĩ tới, danh tiếng hiện giờ của thế huynh đã vang dội đến mức này. Trong giới văn đàn, sĩ lâm, uy vọng đã lên rất cao. Hiện giờ có rất nhiều đại nho, thậm chí cả các vị đại học sĩ nho môn đã từng từ chức, ẩn cư trong thư khố hoàng gia nghiên cứu sử sách, cũng đều muốn bái kiến huynh đấy.

Ngọc thân vương mặc một bộ quần áo bình thường, đứng trong luyện võ trường, vừa đi một bài quyền, vừa nói chuyện với Hồng Dịch.

- Hai ngày này tại hạ cũng nhận được không ít bái thiếp của các đại nho, tuy nhiên cũng đều từ chối cả.

Hồng Dịch cười cười.

- Ồ? Tại sao vậy? Lúc này chính là lúc huynh cần phải nhân dịp thanh danh đang lên để kết giao với giới văn hào, giúp cho uy vọng và thế lực bản thân tăng lên đấy!

Ngọc thân vương sửng sốt.

- Huynh cứ từ chối bái thiếp như vậy, lỡ trong lòng các vị đại nho này cho rằng thế huynh tỏ ra thanh cao, như vậy cũng hơi phiền phức đấy!

- Không sao, đối với những người này, tại hạ đều tự tay viết hồi thiếp, nói rằng lúc này bản thân công danh chưa xác định, còn chưa đề danh trên bảng vàng. Sau này, khi có thông báo đỗ trạng nguyên sẽ hướng về bọn họ mà đáp lễ lại. Những thiếp mời của bọn họ, tại hạ đều phái người trong nhà, khi gửi lại hồi thiếp đều kèm theo chút đồ vật hiếm lạ, bảo đảm rằng trong lòng bọn họ sẽ cảm thấy vui vẻ, tuyệt đối không cho rằng tại hạ tỏ ra trong sạch cao thượng, khó tiếp cận!

Hồng Dịch chậm rãi nói.

- Vương gia, tại hạ giết chết thánh giả Đạo Phu, lấy được máu Tà Thần, đưa cho vương gia phục dụng, thế nhưng tại sao bây giờ vương gia vẫn mãi không đột phá được cảnh giới võ thánh vậy?

- Ôi! Đạo của thánh giả, khó mà đạt được! Ta sau khi dùng máu Tà Thần, tu dưỡng ba ngày, tinh thần bản thân sung mãn, thể chất tăng cường gấp đôi, thế nhưng đúng là khó có thể nắm giữ được khối tinh thần bên trong máu Tà Thần để dung hợp với ý niệm võ đạo của bản thân, không cách nào bước vào thánh cảnh được.

Ngọc thân vương thở dài nói.

- À? Thì ra là như vậy.

Hồng Dịch nhìn qua liền biết ngay Ngọc thân vương gặp phải vấn đề nan giải giống như Tiểu Mục. Tinh thần của võ đạo cùng thần niệm chiến thần trong máu Tà Thần không cách nào dung hợp làm một.

Nếu như có thể hơi chút dung hợp, tâm linh lập tức tiến nhập vào thánh cảnh, trở thành bán thánh cường giả.

- Vương gia có muốn tại hạ trợ giúp một tay không?

Hồng Dịch nói.

- Giúp ta?

Ngọc thân vương nghi hoặc hỏi.

- Tại hạ có biện pháp, tuy nhiên cửa ải quan trọng này, lẽ ra phải là do tự thân vương gia đột phá. Tại hạ giúp vương gia, tuy rằng có thể khiến cho vương gia đột phá bước khó khăn này, thế nhưng đối với tu vi sau này cũng không hề có lợi chút nào.

- Ta hiện giờ có rất nhiều phiền toái quanh người, cảm thấy thế lực bản thân quá yếu ớt, không có thời gian để chuyên tâm đột phá. Mỗi ngày đều phải quần nhau với đám quan viên trong triều, hơn nữa còn phải ước đoán ý tứ của phụ hoàng, suy nghĩ kế sách mưu lược. Từ đó khiến cho tinh lực tản mác, không cách nào tập trung được. Bản thân ta cũng không mong sau này tiến bộ hơn, có thể đột phá được võ thánh đã là tốt lắm rồi.

Ngọc thân vương thở dài một tiếng.

- Nếu vậy thì được rồi!

Hồng Dịch vung nhẹ tay lên, một luồng thần niệm trong suốt như kim cương từ mi tâm của hắn bay ra. Lúc này thần niệm của Hồng Dịch so với trước đây dường như có chút khác biệt.

Luồng thần niệm vốn dĩ có hình tứ diện, lúc này đã loé lên một tầng tinh mang óng ánh, tựa như thiểm điện, phát ra một chùm hào quang mỏng như sợi tơ! Chùm hào quang này nhỏ như kim châm, loé lên lấp lánh, sáng trắng như tuyết, thần niệm lúc này trông giống hệt như được vô số sợi thái dương thần mang của Cửu Hoả Viêm Long gia trì lên.

Lúc đầu, mỗi một luồng thần niệm của Hồng Dịch tuy rằng đều có hình tứ diện, trong suốt óng ánh như kim cương, thế nhưng dù sao cũng không phát ra ánh hào quang. Vậy mà lúc này, ở trên thần niệm lại tản ra một vầng ánh sáng, điều này cho thấy luồng thần niệm này ẩn chứa một lực lượng cường đại.

Mỗi một tia thần niệm của Hồng Dịch đều trở nên cường đại, cứng rắn hơn trước kia rất nhiều.

Đây là do khi ở trong trường thi, lúc áng văn chương kia được làm ra, toàn bộ thần niệm bản thân của Hồng Dịch cũng đều trải qua vô số lần gột rửa, khiến cho ý niệm của thần niệm càng trở nên sáng rõ, sinh ra tinh mang!

Lúc này, linh hồn của hắn có thể nói đã mang toàn bộ đạo thuật của bản thân là Quá Khứ kinh, bản Vị Lai Vô Sinh kinh không trọn vẹn, Thần Tiêu Đạo Lôi Pháp, Chiến Thần Ma Kinh, thậm chí là Minh Thần Luyện Hồn Lục và bản Nhân Hương Quyển trong Thiên Hương Tam Quyển mà Nguyên Phi đưa cho nhìn qua, tất cả đều dung hợp lại thành một.

Những sợi ánh sáng phía trên luồng thần niệm thường xuyên loé lên lấp lánh, luyện hoá tạp niệm.

- Hồng Dịch, đây là, thần niệm của thế huynh đã luyện đến cảnh giới "Niệm sinh điện mang"! Ta đã từng xem qua điển tịch trong thư khố của hoàng gia. Trong đó nói rằng cao thủ đạo thuật khi vượt qua lôi kiếp lần thứ hai, trải qua sự tẩy luyện của tinh hoa sấm sét, bằng vào thần thông cực đại của đất trời khiến cho mỗi một tia thần niệm của bản thân trở nên trong suốt lóng lánh, phát ra những tia lửa điện tựa như châm nhọn! Một khi đạt được cảnh giới này, linh hồn của thế huynh sẽ không bị bất cứ thứ gì nhiễm bẩn, cũng không bị bất thứ tạp niệm nào thôn phệ! Chẳng lẽ thế huynh đã vượt qua lần lôi kiếp thứ hai rồi sao! Điều này...!

Ngọc thân vương nhìn thấy luồng thần niệm bay ra từ mi tâm của Hồng Dịch lại phát tán những sợi ánh sáng, liền lập tức kinh ngạc nói.

- Ồ? Thần niệm trong đầu trong suốt óng ánh, tiếp đó phát ra những tia hao quang tựa như điện mang, đây là hiện tượng chỉ khi thần hồn vượt qua hai lần lôi kiếp mới có sao?

Hồng Dịch nghe xong, trong lòng thầm suy ngẫm.

Bản thân hắn chưa vượt qua lần lôi kiếp thứ hai, thế nhưng thần niệm lại phát ra điện mang, vì thế cũng khó tránh khỏi phải suy tư.

- Trong thư khố hoàng gia có rất nhiều điển tịch à?

- Như thế đã là gì. Ở trong nội khố mới thực sự có nhiều đạo thư được phong ấn. Thậm chí còn có cả đạo thư do đích thân thượng cổ thánh hoàng và thượng cổ chư tử viết! Đáng tiếc, chỉ có một mình phụ hoàng được xem, ngoài ra, ta nghe đồn rằng Hồng Huyền Cơ cũng được vào đó đọc.

- Ngay cả người cũng không thể vào xem sao? Đạo thuật do thượng cổ thánh hoàng, thượng cổ chư tử đích thân viết sao?

Hồng Dịch khe khẽ chấn động. Trong lúc khẽ chân động, luồng thần niệm đang lao đến phía trước của hắn dường như loáng thoáng dính phải chút tạp niệm màu đen, màu xám. Thế nhưng những tạp niệm này vừa xuất hiện liền lập tức bị tinh quang trong nháy mắt luyện hoá.

- Được rồi, vậy tại hạ sẽ giúp vương gia một tay, mang ý niệm của máu Tà Thần cũng võ đạo tinh thần của vương gia dung hợp thành một! Có thể tiến vào cảnh giới võ thánh hay không đều là do tự thân vương gia cố gắng, việc này tại hạ cũng không cách nào giúp vương gia được.

Nói xong, luồng thần niệm trong suốt này của Hồng Dịch liền vùn vụt lao vào trong thân thể của Ngọc thân vương.

- Thật nhiều tạp niệm!

Hồng Dịch tiến nhập vào trong thân thể của Ngọc thân vương, vừa tiếp cận với linh hồn, hắn lập tức chỉ có một thứ cảm nhận duy nhất.

Khắp nơi đều vô cùng u ám, tối tăm mờ mịt, không thể nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì khác!

Khoảng không gian đen như mực, u ám mờ mịt này, khắp nơi đều là tạp niệm, những mưu mô quỷ kế. So với linh hồn của Tiểu Mục thì linh hồn của Ngọc thân vương tạp niệm nhiều hơn gấp chục lần!

Nếu như nói linh hồn của Tiểu Mục là một tấm gương phủ đầy bụi, thì linh hồn của Ngọc thân vương là một tấm gương nằm trong hố phân.

Hồng Dịch thậm chí cảm thấy thần niệm bản thân cũng bị những thứ tạp niệm này nhiễm bẩn.

Thế nhưng còn may, những tia tinh mang ở phía trên thần niệm của Hồng Dịch, vào lúc này, càng trở nên sáng rực hơn bao giờ hết. Luồng sương mù màu đen, màu xám do tạp niệm ngưng tụ thành kia, lập tức bị tinh mang luyện hoá, sau đó Hồng Dịch tìm thấy một khối hình cầu màu hoàng kim, đây chính là võ đạo ý niệm.

Mặc dù đang ở trong màn sương đen, thế nhưng khối cầu hoàng kim này lại loé lên ánh sáng chói chang khổng lồ, cực kỳ ngưng luyện, không bị tạp niệm xâm nhập.

- Võ đạo ý niệm của Ngọc thân vương quả nhiên cường đại, không hổ là đỉnh cấp đại tông sư.

Hồng Dịch thầm nghĩ. Sau đó từ trong màn sương mù tạp niệm nồng đậm, liền phát hiện ra thần niệm của máu Tà Thần.

Luồng thần niệm của hắn khẽ động, nhanh chóng bao vây lấy thần niệm của máu Tà Thần, sau đó hướng về phía võ đạo ý niệm, mãnh liệt lao đến.

Ầm ầm!

Hai cỗ thần niệm thoáng chốc kết hợp cùng một chỗ, nhất thời, ánh sáng khối cầu ý niệm võ đạo màu hoàng kim bỗng trở nên rực rỡ, xoa tan bóng tối xung quanh! Toàn bộ tạp niệm bị cuốn đi cuồn cuộn, giống như sương mù gặp phải ánh mặt trời.

Thần niệm của Hồng Dịch liền nhanh chóng rời khỏi linh hồn Ngọc thân vương.

Trong phút chốc, khuôn mặt của Ngọc thân vương giãn ra, nhắm mắt cảm nhận, tựa như nắng hạn gặp mưa rào cuốn qua, khí chất cả người biến đổi, mang theo một loại phiêu dật xuất trần cùng uy nghiêm. So với trước đây, lúc này khí chất của Ngọc thân vương hoàn toàn khác biệt.

- Tốt! Tốt! Tốt! Vừa rồi ta cảm nhận được cả linh hồn như được gột rửa, không hề còn bất cứ thứ tạp niệm gì cả! Thật là thoải mái! Suốt cả cuộc đời này ta chưa từng cảm thấy dễ chịu thoải mái như lúc này! Hiện giờ tâm linh của ta trở nên linh động mẫn tiệp hơn rất nhiều, thật sự là khoan khoái, ngũ quan cũng trở nên minh mẫn hơn rất nhiều.

Ngọc thân vương cảm thán nói.

- Thân thể của con người, nếu như lâu không tắm cũng trở nên vô cùng dơ bẩn, thống thống khoái khoái tắm rửa một trận, tự nhiên sẽ cảm thấy sảng khoái dễ chịu. Tâm linh cũng như vậy. Tuy nhiên cho dù là tắm rửa sạch sẽ đến mấy, trải qua một thời gian cũng sẽ giống như thân thể, lại bị nhiễm bẩn. Đây là tại hạ chỉ giúp tâm linh của vương gia gột rửa một chút. Nếu như vương gia có thể tự gột rửa tâm linh của chính mình thì mới là tốt nhất. Cho người cá ăn không bằng dạy người cách câu cá.

Hồng Dịch lắc đầu nói.

- Bất kể thế nào, tâm linh của bản vương hiện giờ đã được gột rửa, ta đã cảm thụ được thần niệm cường đại của máu Tà Thần đang dần dung hợp với võ đạo quyền ý! Về mặt tâm linh có thể nói là tiến nhập vào thánh cảnh! Thì cứ cho rằng sau này tâm linh của bản vương lại bị nhuốm bụi trần, mất đi sự linh động nhạy bén, Hồng Dịch thế huynh lại giúp bản vương gột rửa đi một chút là được!

Ngọc thân vương nói.

- Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi!

Hồng Dịch ngồi xuống, uống một chén Ngũ Sắc Vân Vụ trà.

.................

- Thật không ngờ, Hồng Dịch kia lại tỏ ra thanh cao đến như vậy! Tuy rằng áng văn chương của hắn khiến cho bách thánh chấn động, thế nhưng lão gia tử cũng là nguyên lão ba triều đại, hiện giờ đang ở Quốc Sử quán làm thơ viết sách, dưỡng sinh, danh tiếng trong giới văn đàn cũng truyền bá khắp bốn biển. Nhân vật như vậy mời hắn, hắn lại không đến? Đây là ta dùng cả lễ nghi để mời hắn, mà hắn lại....! Để xem hồi thiếp của hắn là thứ gì? Mang đến đây cho ta xem.

Trong phủ đệ của lễ bộ thị lang Lệ Lan Đình, một trong những đại sĩ phu đứng đầu triều đình, hiện giờ đang thầm tức giận. Mới vừa rồi lão gia tử của hắn đã đích thân viết bái thiếp, gửi đến Lục Liễu sơn trang, ngữ khí thành khẩn mời Hồng Dịch, vậy mà không ngờ đối phương lại không đáp ứng.

- Đại nhân, Hồng Dịch tuy rằng không đến, thế nhưng giọng điệu rất khách khí, hơn nữa còn gửi kèm theo lễ vật!

Một hạ nhân nói, rất dễ có thể thấy người này đã nhận chút ít thứ tốt từ Lục Liễu sơn trang.

- Ồ? Lễ vật gì?

Lễ bộ thị lang Lệ Lan Đình hỏi.

- Là một khối cổ nghiên (nghiên mực) của triều Đại Tín.

Hạ nhân vội vàng mang lễ vật trình lên. Đó là một hộp gấm, bên trong đặt một khối đá hình vuông đen nhánh, phía trên có khắc chữ, cùng với phong cảnh núi sông non nước, trông vô cùng sống động, bên dưới lại có thêm một chiếc giá đỡ bằng thứ gỗ Kim Ti Hương trân quý. Bên trong khối đá đen nhánh này, ẩn ẩn hiện hiện, loé lên những đường nét mảnh mai tựa như sợi tơ máu.

- Đúng là cổ nghiên của triều Đại Tín! Đây chính là thứ mà ba trăm năm trước đây, do đại sư chế nghiên của triều Đại Tín, Đường Xuyên, đích thân điêu khắc thành. Thứ này được làm từ loại tinh thạch đen lấy từ biển bắc, cho dù mài vào mùa đông thì chất mực cũng không bị đông cứng, chữ viết ra đều có hương thơm thoang thoảng. Đây quả thực là chí bảo không thể có được của văn nhân. Lão gia tử từ lâu đã muốn có một khối nghiễn như thế nào, thế nhưng chỉ ngộ chứ không thể cầu, đây vốn là thứ bảo vật trong bảo vật rồi! Không ngờ lại hồi đáp bằng một thứ lễ vật như vậy! Thế nhưng lại không đến? Là vì tránh tị hiềm! Đúng! Nhất định là vì tránh tị hiềm!

Vị lễ bộ thị lang này vội vội vàng vàng cầm lấy nghiên mực, thở dài một tiếng.

- Nhân tình lão luyện, văn chương thấu đáo, thảo nào vị công tử Hồng Dịch này có thể kinh động trăm thánh! Quả nhiên là có tấm lòng của Á thánh!

Trong mấy ngày trước khi kết quả thi được niêm yết, cùng với lễ bộ thị lang Lệ Lan Đình, rất nhiều sự việc giống như vậy đều diễn ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio