Dương Thần

chương 379: thần khải đổi chủ! (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vô Địch Hầu cầm thương, xé gió mà lướt đến. Toàn bộ cơ thể gần như biến mất, tựa hồ hoàn toàn dung nhập vào trong cán thương.

Trong mắt cỗ thân thể nhân tiên của Hồng Dịch, cả không gian chỉ còn một điểm đen nhánh của mũi thương, đang không ngừng lớn dần trước mặt.

Hơn nữa trong lúc mũi thương đen nhánh không ngừng phóng to lên, nó còn huyễn hóa thành vô số vòng nước xoáy điên cuồng, tựa như muốn hút linh hồn của con người vào trong đó. Cả tâm thần của Hồng Dịch đều có cảm giác không cách nào vận chuyển được.

Cái loại cảm giác linh hồn bị hút vào mũi thương này, cơ thể muốn cử động cũng không nổi, cực kỳ quái dị, cực kỳ kinh khủng.

Một thương pháp kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu.

Thật ra cũng không phải thân thể của Vô Địch Hầu biến mất khi mũi thương lướt đến.

Mà tại thời điểm đó, toàn bộ tinh, khí, thần của Vô Địch Hầu đều tập trung lên đầu mũi thương, ngưng luyện ở mức độ cực cao, khiến cho tất cả sự chú ý của Hồng Dịch đều bị hút về điểm đó, từ đấy mà "không nhìn thấy" thân thể của hắn.

Cùng lúc đó, võ đạo quyền ý, tinh khí thần cường liệt trên cán thương bắt đầu vận chuyển dữ dội, hoàn toàn mang linh hồn của con người hút vào trong đó. Cho dù Hồng Dịch là cao thủ bốn lần lôi kiếp, thần niệm trong linh hồn cũng đều cảm thấy giống như bị rung chuyển.

Một thương này của Vô Địch Hầu, không ngờ hoàn toàn là võ đạo của nhân tiên, vượt qua giới hạn của đỉnh cấp võ thánh.

Đương nhiên, đây là do hắn mượn năng lực của Thiên Mang Giác Thần Khải, nếu không, bằng vào giới hạn cực điểm lực lượng, tốc độ, sự ngưng luyện tinh thần của một đỉnh cấp võ thánh như Vô Địch Hầu cũng không cách nào xuất ra một thương dữ dội như vậy.

- Vô Gian Sát Đạo!

Thương thuật tuyệt thế của chiến thần Thương!

Một thức thương thuật này đủ để có thể giết chết bất cứ loại quỷ tiên nào, không phải là quỷ tiên vượt qua năm, sáu lần lôi kiếp thì không thể chịu nổi.

- Thật hung mãnh. Thiên Mang Giác Thần Khải không hổ danh là tuyệt thế thần khải sánh ngang với Hoàng Thiên Thủy Long Giáp. Một thương này của Vô Địch Hầu gần như hung mãnh ngang với Hồng Huyền Cơ. Không biết Hồng Huyền Cơ toàn lực thi triển võ đạo có thể xuất ra một kích điên cuồng như thế này không nhỉ?

Trong nháy mắt khi đối diện với một thương kích sát của Vô Địch Hầu đang lao tới, một ý niệm quanh quẩn hiện lên trong óc Hồng Dịch.

Ngay sau đó, phía sau gáy hắn chợt bùng lên, luồng ánh sáng chín màu bay vút lên không trung, biến thành Chân Không Đại Thủ Ấn, lấy bàn tay khổng lồ dữ dội nghênh tiếp một thương của Vô Địch Hầu.

Đây là thần thông cảm giác được nguy hiểm, tự động thi triển ngăn địch sau khi Chân Không Đại Thủ Ấn đại thành.

Rắc rắc. Rắc rắc.

Chân Không Đại Thủ Ấn rực rỡ sắc màu, trông giống hệt như ngọc lưu ly, mang theo âm thanh phạm xướng tràn ngập khắp không gian xuất hiện. Ngay khi va chạm với mũi thương của Thương Mang thần thương, đầu tiên là bạo phát ra một loạt những âm thanh rạn nứt, sau đó là những âm thanh soạt, soạt, soạt, soạt tựa như tiếng xé vải vang lên liên miên không ngớt.

Xoạc.

Chân Không Đại Thủ Ấn lần này lại bị xé rách tòan bộ.

Một Chân Không Đại Thủ Ấn đã đạt tới trình độ có thể hòan tòan chống lại cao thủ ba lần lôi kiếp, thậm chí kể cả là một đao tuyệt thế của Công Dương Ngu cũng có thể cầm cự trong một nhịp hô hấp. Thế nhưng hiện giờ lại không đỡ nổi một thương Vô Gian Sát Đạo của Vô Địch Hầu.

Chân Không Đại Thủ Ấn vừa bị xé rách liền biến thành chín vòng hào quang ánh sáng rồi bay về phía sau gáy Hồng Dịch.

Trong khi đó thế thương của Vô Địch Hầu vẫn không giảm, tiếp tục đâm thẳng về phía Hồng Dịch, mang theo một khí thế điên cuồng, không đâm chết được Hồng Dịch quyết không cam lòng.

- Đại Tắc Thần Đao. Chiến Thần Chính Đạo!

Ông ông ông!

Âm thanh thức tỉnh của viễn cổ chiến thần vang lên khắp không gian. Chiến thần, tay cầm Đại Tắc Thần Đao hàng lâm xuống trước mặt Hồng Dịch, một đao ngang trời phá không xuất ra, bổ thẳng về phía đỉnh đầu của Vô Địch Hầu.

Đao quang cường liệt của chiến thần kéo theo một chiếc đuôi ánh sáng cực dài, tựa như sao băng, chỉ cần nhìn thấy đuôi ánh sáng của đạo đao quang này, người ta lập tức cảm thấy không cách nào chống đỡ nổi.

Trong nháy mắt khi Chân Không Đại Thủ Ấn không cản lại được thế thương của Vô Địch Hầu, thần niệm của Hồng Dịch lập tức nhanh chống vận chuyển lên gấp nhiều lần, xuất ra chân linh của chiến thần.

Cùng lúc đó, Hồng Dịch cấp tốc thở gấp hai ngụm không khí. Chín vòng hào quang sau gáy lập tức trở nên ổn định, khôi phục lại từ trong hỗn loạn, hồi phục lực lượng. Hắn nhún người một cái. Thân thể liền phóng vọt lên không trung.

Đây cũng là do hắn luyện qua thần thông của Vị Lai Kinh kết hợp với Quá Khứ Kinh, nhờ đó mới có thể trong nháy mắt khi Chân Không Đại Thủ Ấn bị bức lui liền lập tức khôi phục lại, điểu chỉnh thần linh lực về trạng thái hòan hảo như vậy.

Nếu không, kể cả là thái tử Dương Nguyên, gặp phải trường hợp Chân Không Đại Thủ Ấn bị phá nát như thế này, thì cũng phải cần rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục lại. Tuyệt đối không có chuyện chỉ trong một hai nhịp hô hấp mà điều hòa, khôi phục lực lượng, mang theo thân thể bay vút lên không trung.

Trong lúc Hồng Dịch bay lên không trung liền nhìn thấy đạo đao quang chói mắt của chiến thần, mang theo chiếc đuôi ánh sáng thật dài phía sau, bổ thẳng xuống cặp sừng hình xoắn ốc trên đầu Vô Địch Hầu.

Mà cùng lúc đó, trường thương của Vô Địch Hầu cắm thẳng vào thân thể của chiến thần.

Hai bên đồng thời trúng chiêu.

- Ta không tin Thiên Mang Giác Thần Khải của ngươi lại lợi hại đến mức như vậy. Đao quang chiến thần, không gì không phá được, bên trong ẩn chứa sự trầm trọng của xã tắc, lại sắc bén vô cùng. Một đao như vậy chém lên áo giáp của ngươi, ta không tin không thể làm gì được người.

Ánh mắt của Hồng Dịch nhìn thấy một màn như vậy liền thầm nghĩ trong lòng.

Thế nhưng, tình huống phát sinh tiếp đó lại hoàn toàn dập tắt suy nghĩ này của Hồng Dịch.

Khi đao quang của Đại Tắc Thần Đao phá không bổ tới, vào lúc một đao xé gió này chạm vào cơ thể của Vô Địch Hầu, chỉ bắn ra một chùm vụn lửa, chẳng khác nào lấy đao sắt chém vào kim cương, ngay cả một vết nứt cũng không lưu lại.

Đao quang của Đại Tắc Thần Đao một khi bổ xuống, cho dù là một khối gang sắt, thép tinh luyện thì cũng bị bổ đôi giống như một miếng đậu hũ.

Cùng lúc đó, mũi thương của Vô Địch Hầu chợt rung lên.

Rầm!

Toàn bộ chiến thần bị mũi thương chấn nổ, hóa thành mưa máu tung tóe đầy trời.

Vù!

Cơ thể Vô Địch Hầu lóe lên, từ trong làn mưa máu xông ra, hai mắt huyết hồng nhìn về phía Hồng Dịch, toàn thân đầy gai xương dữ tợn, phát ra khí thế uy mãnh, quả thực cực kỳ ngông cuồng.

Chân dậm xuống một cái.

Ầm ầm!

Mặt đất rung chuyển, cả người Vô Địch Hầu hóa thành một đường chỉ đen, truy đuổi Hồng Dịch ở trên không trung. Thương thuật đột ngột bùng lên, liên tiếp đâm ra hơn trăm thương.

Thương ảnh tràn ngập khắp bầu trời, mơ hồ hình thành một trận pháp mang theo một cỗ quyền ý khổng lồ, hoàn toàn bao phủ Hồng Dịch.

Thiên Mang Giác Thần Khải phối hợp một cách hoàn mỹ với thân thể của Vô Địch Hầu, bay lượn giữa không trung, uốn trên lượn dưới, thay đổi góc độ bay, tạo thành một tấm lưới đen nhánh, tốc độ nhanh đến mức người biến mất vẫn lưu lại bóng ảnh bất động trên bầu trời.

Người biến mất một lúc bóng ảnh mới biến mất.

Tốc độ của Thiên Mang Giác Thần Khải đạt tới trình độ như vậy, quả thực cực kỳ khủng bố.

- Hiện thế như lai! Hiện thế như lai thần chưởng! Như lai thần chưởng trí tuệ quyền ấn! Trí tuệ quyền ấn!

Đối mặt với sự truy sát của Thương Mang thần thương trong tay Vô Địch Hầu, Hồng Dịch không mảy may lo sợ. Khắp cơ thể tuôn ra đủ chín nghìn chín trăm chín mươi chín khối thần niệm, bay vút lên bầu trời. Thoáng chốc tụ tập lại, ngưng tụ thành chân thân Hiện Thế Như Lai Phật đầy bá đạo, đứng sừng sững giữa bầu trời.

Pho tượng Hiện Thế Như Lai Phật này khi xuất hiện, một trăm lẻ tám huyệt khiếu khắp toàn thân đều liên tục chớp lóe lên.

Một trăm lẻ tám huyệt khiếu này chính là những huyệt khiếu được ghi lại trong nửa bản Hiện Thế Như Lai Kinh. Trong lúc chớp lóe, dưới bầu trời sáng sáng tối tối, trong mơ hồ dường như có một cỗ lực lượng cường đại không tên nào đó đang mãnh liệt dồn xuống.

Cơ thể của Hiện Thế Như Lai Phật căng phồng ra một cách mãnh liệt, cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc, đầy ấn tượng.

Ầm ầm.

Khai giải huyệt khiếu mô phỏng theo những vì tinh tú trên bầu trời, tản ra một cỗ lực lượng cường đại đến cực hạn, lực lượng của Hiện Thế Như Lai Phật trong lúc tăng lên một cách mãnh liệt liền xuất ra một thức Trí Tuệ Quyền Ấn, oanh kích dữ dội về phía trước, nện cho Vô Địch Hầu bị bắn lùi về phía sau đến vài dặm.

Một kích bạo liệt hung mãnh đến cùng cực tựa như núi lửa phun trào, khiến cho cả bầu trời phải rung chuyển.

Thần hồn ngưng kết thành Hiện Thế Như Lai Phật, xuất ra một kích Như Lai Thần Chưởng không ngờ lại uy mãnh đến mức như vậy.

- Đáng tiếc, ngươi nhất định là không có được đầy đủ Hiện Thế Như Lai Kinh. Chỉ biết được một chiêu này. Nếu như ngươi tu luyện thành toàn bộ pháp ấn, tòan bộ huyệt khiếu trong Hiện Thế Như Lai Kinh, khiến cho cỗ thần thai này cường đại hơn, thì cho dù ta có mặc Thiên Mang Giác thần khải trên thân thể cũng không đấu lại ngươi. Chẳng qua lúc này linh hồn của ngươi chỉ là mô phỏng xuất ra Như Lai pháp ấn, sao có thể là đối thủ của ta được?

Vô Địch Hầu sau khi bị lực lượng cường đại của Hiện Thế Như Lai Phật đẩy lùi về phía sau liền huýt lên một tiếng dài, toàn bộ cơ thể không hao tổn chút gì.

Trông có vẻ một kích vừa rồi hoàn toàn không gây ra bất cứ thương tổn nào cho hắn.

Trong khi huýt lên một tiếng, trường thương trong tay Vô Địch Hầu dựng thẳng lên.

Thân thể hóa thành một tia sáng đen nhanh. Lần thứ hai lao về phía Hồng Dịch.

Thiên Băng Địa Liệt, Trường Không Liệt Diễm, Hỏa Vũ Diễm Dương, Trường Hồng Quán Nhật, Thiên Tiệm Thần Mang, Ngọc Lạc Cửu U, Vô Gian Sát Đạo.

Vô Địch Hầu xông tới lần này, trong nháy mắt liền dùng Thương Mang thần thương thi triển ra tòan bộ các đại sát chiêu.

Bảy đại sát chiêu hiện ra dưới mũi thương trong tay hắn. Chiêu nối tiếp chiêu, thi triển một cách hòan mỹ, phối hợp với lực lượng cường đại của Thiên Mang Giác Thần Khải, mang theo cỗ quyền y, sát khí cuồn cuộn, hùng hồn, hoàn toàn bao phủ khắp không trung. Đến cuối cùng liền dồn về một điểm duy nhất, đó chính là lòng bàn tay của Hiện Thế Như Lai Phật do linh hồn Hồng Dịch hóa thân thành.

Rắc rắc rắc rắc.

Tựa như trời long đất lở, Hiện Thế Như Lai Phật do chín nghìn chín trăm chín mươi chín khối thần niệm hóa thành đổ sập xuống. Biến thành vô số tinh thể ánh sáng óng ánh, vù một cái liền biến mất không thấy hình dáng, không biết là bay về nơi nào.

Thế nhưng Vô Địch Hầu không quan tâm nhiều lắm. Tất nhiên hắn cũng không còn chút tâm tư này để quản nhiều. Mục đích chính của hắn là cỗ thân thể kia của Hồng Dịch.

Sau khi đánh tan Hiện Thế Như Lai Phật, những gai xương nhọn hoắt dữ tợn quanh thân Vô Địch Hầu chợt rung lên, rồi phát ra một loạt những âm thanh rào rào tựa như tiếng vẩy cọ xát khi thần long chuyển mình, khiến cho gió đổi mây vần, sấm sét bạo khởi.

Những gai xương này rung lên, thần uy lan tỏa. Thương Mang thần thương trong tay Vô Địch Hầu lại dựng đứng lên, tạo thành một đường ánh sáng đen nhánh, vùn vụt đâm về phía cơ thể Hồng Dịch.

- Đến đây nào!

Hồng Dịch cũng huýt lên một tiếng. Chín vòng hào quang sau gáy hơi chút căng ra, thần kiếm trong tay lao về phía trước, đối mặt trực diện với mũi thương của Vô Địch Hầu.

Hắn vốn dĩ không có nhiều kinh nghiệm võ đạo cho lắm. Tuy nhiên sau khi trải qua tôi luyện trong Thích Khách Đường, nhìn thấy sự tinh diệu của Thứ đạo, trong lòng liền có cảm ngộ. Ý chí võ đạo từ đó mà dần dần được tôi luyện, mấy ngày gần đây có đôi chút tiến bộ. Hiện giờ mượn nhân tiên phân thân, vừa đúng lúc muốn cùng Vô Địch Hầu đấu một trận.

Kinh nghiệm võ đạo của Vô Địch Hầu so với Hồng Dịch còn phong phú hơn rất nhiều. Về điểm này, kể cả là Hồng Dịch cũng phải thừa nhận.

Trong khoảnh khắc đó, kiếm và thương va chạm giữa không trung.

Từng vết, từng vết rạn nứt từ chỗ kiếm và thương va chạm lan ra xung quanh. Lực lượng va chạm của hai đại nhân tiên dường mang bức màn chắn của đại thiên thế giới mà xé nứt ra vậy.

Lực lượng của Hồng Dịch là cự lực chân thực của nhân tiên. Còn lực lượng của Vô Địch Hầu là mượn được từ Thiên Mang Giác Thần Khải, phối hợp với thân thể, cũng đạt đến lực lượng của nhân tiên.

Thương, kiếm va chạm với nhau hơn trăm nghìn lần. Đến sau khi giữa không trung hình thành một vết nứt hẹp thì thân thể của hai người mới đồng loạt bị đẩy lùi về phía sau, cả người quay cuồng lộn lại.

Hồng Dịch bị đẩy lùi ba bốn dặm. Trong khi đó Vô Địch Hầu lại bị đẩy xa đến bốn năm dặm.

Hồng Dịch liên tục lộn người trong không trung, sau khi ổn định lại thân thể mới thở ra một hơi thật dài. Một nhịp thở này chấm dứt lập tức liền khôi phục lại thể lực. Cú va chạm vừa rồi, ngay cả thân thể nhân tiên của hắn cũng cần phải thở dốc một hơi.

Thế nhưng ngay trong nháy mắt hắn thở gấp, Vô Địch Hầu lại biến thành tia sáng đen tập kích đến.

Mang theo thương ý lạnh đến thấu xương, Vô Gian Sát Đạo xuất ra, mũi thương đen nhánh không ngừng khuếch đại trước mắt, quyền ý, tinh thần của thần thương tựa như hút lấy linh hồn một lần nữa lại xuất hiện trong đồng tử của Hồng Dịch.

- Làm thế nào hắn không cần hít thở đã khôi phục lại lực lượng ngay vậy? Thiên Mang Giác Thần Khải lại lợi hại đến mức như vậy sao?

Hồng Dịch cảm thấy sửng sốt. Hắn không ngờ rằng khi mặc Thiên Mang Giác Thần Khải vào, thể lực con người lại có thể khôi phục nhanh đến mức như vậy, ngay cả hít thở cũng không cần.

- Nếu đã như vậy....

Đối mặt với một chiêu tập kích của Vô Địch Hầu, một ý nghĩ bỗng nảy lên trong đầu Hồng Dịch.

Cơ thể của hắn bay vút lên trên, cả người được ánh sáng rực rỡ của Chân Không Đại Thủ Ấn bao phủ, sau đó hóa thành một tia sáng cực kỳ nhỏ bé, cấp tốc bay vọt đi.

- Còn muốn chạy sao? Định chạy trước Thiên Mang Giác Thần Khải sao?

Một thương đâm không trúng, Vô Địch Hầu cười lạnh một tiếng. Cả người cũng thả lỏng, hóa thành một đường ánh sáng đen nhánh, bám chặt phía sau, truy đuổi.

- Người này chính là kẻ độ lôi kiếp hôm đó. Hóa ra hắn đã vượt qua bốn lần lôi kiếp. Thế nhưng sao lại khôi phục lực lượng nhanh đến vậy? Hiện Thế Như Lai Kinh! Không thể sai được! Đúng là Hiện Thế Như Lai Phật! Thì ra ngươi chính là Hồng Dịch! Vậy là không thể không giết rồi! Hừ!

Chu tam thái tử hừ lạnh một tiếng, mãnh liệt tung người lên, thân thể hóa thành một đạo ánh sáng màu hồng, cũng truy đuổi theo.

Vừa rồi Hồng Dịch và Vô Địch Hầu động thủ chỉ trong khoảnh khắc tựa như điện quang hỏa thạch, hai ba nhịp hô hấp sau đó liền cùng nhau bay đi. Bản thân Chu tam thái tử là tuyệt đỉnh cao thủ, thuộc loại nhân vật trong truyền thuyết, vừa rồi cũng muốn động thủ phối hợp với Vô Địch Hầu. Thế nhưng ngay khi Hồng Dịch thi triển Hiện Thế Như Lai Phật, hắn lập tức trấn định trở lại.

Đợi đến khi hai người bay đi, hắn mới cấp tốc đuổi theo.

Đương nhiên hắn cũng nhận ra, Hồng Dịch chính là kẻ đã chạm trán trong lôi kiếp ngày đó.

- Ngươi chạy đi đâu?

- Thương Mang thần thương. Chiến thần anh huyền nguyên thần quang. Thiên Giác Mãng Thương!

Một tia sáng rực rỡ sắc màu cấp tốc lướt đi giữa bầu trời. Phía sau là một tia sáng đen nhánh điên cuồng truy đuổi. Tia sáng ở phía sau càng lúc càng đuổi đến gần.

Tất nhiên ở phía sau là Vô Địch Hầu, ở phía trước là Hồng Dịch. Hai người, một chạy một đuổi, một trước một sau. Cũng không biết bay được bao xa rồi.

Truy đuổi đủ nửa giờ, Vô Địch Hầu mãnh liệt phát động toàn bộ lực lượng của Thiên Mang Giác Thần Khải cùng Thương Mang thần thương.

Những gai xương trên khắp toàn bộ khải giáp của hắn liên tục dao động điên cuồng.

Rào rào!

Gai xương dao động đến mức tựa như muốn rụng khỏi khải giáp, lập tức khiến cho tốc độ của Vô Địch Hầu tăng vọt lên.

Lần tăng tốc này liền khiến cho khoảng cách của hắn với Hồng Dịch rút ngắn một nửa.

Trên không trung, Vô Địch Hầu tựa như một con chiến lang, điên cuồng gầm rít đuổi theo Hồng Dịch. Một thương vừa thi triển ra liền đâm thẳng về phía sau lưng Hồng Dịch, khiến cho toàn bộ màn ánh sáng nhiều màu của Chân Không Đại Thủ Ấn đều bị đánh tan.

Tầng phòng hộ của Chân Không Đại Thủ Ấn bị phá vỡ, trong nháy mắt khi mũi thương chuẩn bị đâm vào thân thể của mình. Hồng Dịch bất ngờ đổ người về phía trước mà lao tới. Lập tức một màn ánh sáng trong suốt hiện ra. Cả người hắn liền tiến vào trong Càn Khôn Bố Đại.

- Hả? Muốn dụ ta tiến vào trong Càn Khôn Bố Đại sao? Tưởng dễ như vậy sao? Thiên Mang Giác Thần Khải, chuyển động tùy tâm, đến lui như ý, muốn ngừng là ngừng, muốn đi là đi.

Thân thể Vô Địch Hầu khẽ động, bằng vào một thân pháp tuyệt vời, lập tức dừng lại giữa không trung, chỉ cách tấm màn ánh sáng kia vài ly ( ly = cm).

Sau đó, lớp giác mạc trên mắt của hắn chợt lóe lên, ánh sáng màu đỏ máu từ lớp màng mô của thần giáp liền bắn ra.

Trong khoảnh khắc, hai mắt của hắn liền nhìn thấy được ở giữa vùng hư không tự do trong đại thiên thế giới có một luồng ánh sáng trong suốt mờ nhạt đang liên tục xuyên qua không gian.

Lớp giác mạc của kiện thần giáp này không ngờ lại có năng lực nhìn xuyên qua hư không.

Sau khi nhìn thấu hư không, nắm được hướng đi của Càn Khôn Bố Đại. Vô Địch Hầu cười lạnh một tiếng. Thân thể khẽ động, mãnh liệt xuyên qua không gian lao đi. Tiếp đó bất thình lình đâm một thương ra giữa không trung.

Bồng!

Một thương này xuất ra vừa vặn đón lấy mũi kiếm của Hồng Dịch từ trong hư không đâm tới.

Phốc!

Một kiếm này của Hồng Dịch cực kỳ gian xảo, không ngờ lại luồn qua mũi thương của Vô Địch Hầu, trực tiếp công kích lên trên áo giáp. Thế nhưng cũng chỉ tuôn ra một loạt những âm thanh lách cách lách cách.

Thanh thần kiếm này của Hồng Dịch không ngờ cũng không cách nào xuyên thủng áo giáp của Vô Địch Hầu.

Một kiếm không đắc thủ, Hồng Dịch lại lẩn vào trong hư không.

- Hừ!

Vô Địch Hầu lần thứ hai hừ lạnh. Thân thể rung lên, di chuyển tới một không gian khác, lăng không một cái, trực tiếp phá vỡ hư không, trực tiếp đâm về phía Hồng Dịch ngay sau khi hiện ra giữa không trung.

Một cú đâm này lại hoàn toàn phá nát Chân Không Đại Thủ Ấn, tàn nhẫn đâm thẳng vào vai Hồng Dịch.

- Ngươi chết đi cho ta!

Vô Địch Hầu cầm cán thương, đang định rung lên phá nát cơ thể Hồng Dịch, thì đột nhiên, từ trên bầu trời, vô số tia sáng nhọn hoắt bùng nổ, bắn ra tung tóe. Sau đó hợp thành một kết giới giống như tế đàn, rồi lập tức chụp xuống, nhanh chóng phong ấn Vô Địch Hầu vào bên trong.

- Quang Minh Mạn Đà La Thai Tàng Đại Kết Giới!

- Kết giới? Phong ấn? Muốn phong ấn ta sao?

Bị kết giới thoáng chốc phong ấn lấy mình, Vô Địch Hầu gầm lên một tiếng điên cuồng.

- Chiến thần anh linh. Thương của Thiên Mang. Phá!

Ầm ầm.

Kết giới vừa mới phong ấn liền lập tức có dấu hiệu tan vỡ.

- Ngân Sa!

Hồng Dịch đột nhiên kêu lên.

Ngay lập tức, Thiện Ngân Sa từ trong Càn Khôn Bố Đại chui ra. Hai tay vung về phía Vô Địch Hầu đang muốn phá kết giới thoát ra ngoài. Chín thanh đoản kiếm nồng nặc mùi hỏa dược liền bay vút lên, bay thẳng về phía Vô Địch Hầu, lượn xung quanh một vòng, sau đó phát ra một loạt những âm thanh bạo tác dữ dội.

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!

Đây chính là Tử Mẫu Phích Lịch Hỏa Luân Kiếm của Phương Tiên Đạo mà ngày đó Hồng Dịch đoạt được trên tay Tiêu Thiểu Nam, hiện giờ cũng đến lúc sử dụng.

Trận nổ dữ dội bùng phát khiến cho thân thể của Vô Địch Hầu chao đảo, thế nhưng kiện áo giáp trên người hắn không suy suyển chút nào. Ngược lại những mũi gai xương lại càng thêm bén nhọn.

Thế nhưng Thiện Ngân Sa cũng không dừng tay lại. Mà liên tục thi triển thêm một chiêu nữa. Tiên Đô Ngọc Hoàng nhanh chóng xuất hiện, phía trên phát ra từng đạo sấm sét dữ dội, bất thình lình phóng lên thân thể của Vô Địch Hầu.

Tuy nhiên, áo giáp của Vô Địch Hầu vẫn như trước, không mảy may hư tổn, chẳng qua thân thể bị sấm sét đánh vào liền chao đảo mãnh liệt hơn.

- Lưỡng lưỡng chân không!

Chớp lấy cơ hội này, bất thình lình Hồng Dịch mãnh liệt xuất ra Chân Không Đại Thủ Ấn. Cùng lúc đó, Ngân Sa cũng xuất ra Chân Không Đại Thủ Ấn.

Hai đại thủ ấn. Cùng lúc xuất hiện, cuồn cuộn đẩy ra.

Cơ thể của Vô Địch Hầu chao đảo mất thăng bằng, lập tức bị đẩy ngã vào trong Càn Khôn Bố Đại.

Lần này, hắn thực sự đã bị đẩy vào trong Càn Khôn Bố Đại!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio