Dương Thần

chương 423: kim cương đại lực thần viên!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: lieu

Biết được Thần Uy vương Dương Thác xuất quan, Hồng Dịch vội vàng một mình chạy đến.

Tiểu Mục, Tinh Nhẫn hòa thượng, những cao thủ này hắn không mang theo một ai. Bởi lẽ bọn họ cần phải ở lại lăng bảo bảo vệ tài vật. Hiện giờ trong tay Hồng Dịch sở hữu năm tòa lăng bào, bên trong đều là những tài vật trong Càn Khôn Bố Đại, cần phải có người bảo hộ, tránh để người ngoài biết được.

Hơn nữa vừa rồi bất thình lình gặp phải ám sát khiến cho Hồng Dịch càng thêm cảnh giác, để cho Tinh Nhẫn hòa thượng cùng đám người Tiểu Mục ở lại, bất cứ thời khắc nào cũng phải đề cao cảnh giác.

Vừa rồi kẻ ám sát hắn chẳng qua chỉ là một đại tông sư cao thủ, còn chưa đạt tới đỉnh cấp mà đã khiến cho hắn có cảm giác nguy hiểm đến dị thường.

Nếu để cho cao thủ cấp bậc võ thánh như Yến Khai đến ám sát chỉ sợ ngòai Tinh Nhẫn hòa thượng ra, toàn bộ thủ hạ của mình cũng bị giết chết mất, một người cũng không còn. Kể cả là Đại Kim Chu, Tiểu Mục, những cao thủ đạo thuật như thế chỉ sợ cũng không thoát được một kích.

Càng quan trọng hơn chính là kiện Bách Sắc Vô Ảnh Y kia lại giống như một tiếng chuông cảnh tỉnh trong lòng Hồng Dịch.

Dựa vào ghi chép trong bí điển Hạo Như Yên của Đại Thiện Tự, một quyển sách vô cùng bí mật thì kiện Bách Sắc Vô Ảnh Y kia là bí mật của một thế gia cực lớn, chưa từng công bố cũng chưa từng truyền lưu ra bên ngoài. Chẳng qua được một hòa thượng của Đại Thiện Tự tình cờ nghe được một câu mà tiện tay viết vào trong bút ký, về cơ bản hoàn toàn chưa từng nhìn qua.

Thế nhưng hiện giờ thứ này lại xuất hiện trước mắt hắn, hơn nữa lại còn được mặc trên người của Tây Vực. Điều này có một ý nghĩa hòan toàn khác.

Đại chiến Tây Vực không thể mang ra so sánh với trận chiến tiêu diệt hải tặc của Hồng Dịch tại Tĩnh Hải quân một năm về trước.

Trong trận chiến tiêu diệt hải tặc lần trước cũng có đám thế gia đệ tử kia, tỉ như Vệ Lôi, chỉ huy thủ hạ hộ vệ của mình ám sát Hồng Dịch để giành quân công, chứ đừng nói đến đại chiến Tây Vực với quy mô cực lớn như thế này.

Đại chiến Tây Vực, bất kể về phương diện nào cũng phức tạp hơn Tĩnh Hải quân gấp trăm vạn nào.

Mang ra so sánh, trận chiến tại Tĩnh Hải quân một năm trước chẳng khác nào một trò đùa của trẻ nhỏ.

Hồng Dịch biết, đại chiến Tây Vực lần này có không ít thế gia đệ tử đến đây tòng quân, rèn luyện thân thủ, tích lũy quân công, phát triển thế lực trong quân đội, thành lập mạch ngầm.

Tính phức tạp, âm mưu quỷ kế trong đó nhiều vô số kể.

- Có khi nào là đệ tử của thế gia nào đó thấy mình quá chướng mắt mà phái người đến ám sát nhỉ?

- Hay là một thế gia nào đó của Đại Kiền nghe được chút tin tức phong phanh nào, muốn cùng quân Tây Vực cấu kết, phá hoại chiến sự Tây Vực? Sau đó thừa thế vùng lên, khiến cho lực lượng triều đình suy yếu, từ đó mà không cách nào công kích được giới hào môn thế gia?

- Hay là Tây Vực vì có chút kiêng kỵ nào đó mà cố tình làm như thế?

Từng suy đoán lần lượt hiện lên trong lòng Hồng Dịch.

- Xem ra đối phó với đại quân Tây Vực, Tinh Nguyên Thần Miếu chỉ là thứ yếu. Quan trọng nhất là phải ứng phó đấu đá ngầm trong quân đội Đại Kiền. Tuy rằng hiện giờ pháp lực của ta không thể sánh ngang với những bậc kiêu hùng cự phách, hùng bá bốn phương, thế nhưng tuyệt đối có thể tra ra tất cả những âm mưu quỷ kế của đám thế gia đệ tử kia. Trong đám người này cũng có nhiều nhân vật lợi hại sánh ngang với Đường Hải Long, Phương Viên. Nhất là tên Đại Chu thái tổ kia đã từng ẩn nấp giữa những tiến sĩ tham gia khoa cử, không biết lần này có đến Tây Vực hay không? Hóa thân của hắn rất nhiều, ta không cách nào nhận ra hết được, hắn trong tối ta ngoài sáng, đúng là phải vô cùng cẩn thận mới được.

Nếu như những kẻ như Đại Chu thái tổ, Phương Viên, Đường Hải Long ẩn dấu trong quân đội mà phá rồi, cùng Hồng Dịch tranh danh tiếng quân công, âm thầm thi triển chút âm mưu nào đó, Hồng Dịch cũng biết rằng bằng vào pháp lực của bản thân cũng khó tránh khỏi phiền phực, không thể không cẩn thận.

Rào rào rào rào.

Truy Điện lao đi vùn vụt trên con đường cát vàng, hướng về phía vương phủ của Thần Uy vương cách đó hơn mười dặm mà lao đi.

Hồng Dịch một người một người băng băng lướt đi, phía trước là mấy người hộ vệ vương phủ, nhận lệnh của Thần Uy vương Dương Thác đứng ở đây đón Hồng Dịch.

Tại Tây Vực Sa Châu, toàn bộ quan viên, binh lính, quân đội đều cưỡi ngựa, không hề có thói quen ngồi kiệu.

Cho dù là tổng đốc Sa Châu cũng cưỡi ngựa, Thần Uy vương xuất môn cũng cưỡi ngựa.

Truy Điện hiện giờ thần tuấn một cách dị thường, hình thể cao lớn, so với ngựa Hỏa La còn cao hơn nửa cái đầu, bờm ngựa từng sợi từng sợi tựa như sợi thép, lộ ra lực bộc phát đầy cường đại. Từng sợi cơ thớ thịt trong lúc chạy đều cuộn lên thành dải, đầy sức hút, tựa như bất cứ lúc nào có thể bùng nổ.

Mấy hộ vệ kỵ sĩ của vương phủ đều là hạng người có võ công cao cường, nhất là những thớt ngựa Hỏa La đang cưỡi đều là danh mã, mỗi ngày có đến bốn năm người chăm sóc, nào là cỏ khô, dược liệu, thậm chí còn sử dụng các loại thủ pháp xoa bóp, vận chuyển máu huyết để hầu hạ cho ngựa. Mỗi một thớt ngựa đều tràn đầy tinh lực, lực lượng cường đại. Thế nhưng hiện giờ mang ra so sáng với Truy Điện của Hồng Dịch thì có vẻ nhỏ hơn một chút, tỏ ra yếu ớt hơn nhiều.

Cũng là ngựa Hỏa La, thế nhưng những thớt ngựa này khi đứng trước mặt Truy Điện lại chẳng khác nào những chú ngựa suy dinh dưỡng, không được chăm sóc đầy đủ, về khí thế hoàn toàn bị lấn áp.

Mấy thị vệ vương phủ này đều lộ ra vẻ buồn bã.

Lao đi suốt thời gian một bữa cơm, tốc độ như điện chớp, Hồng Dịch đã nhìn thấy vương phủ uy nghi cao lớn của Thần Uy vương cùng rất nhiều tòa đài cao để quan sát thiên văn, rõ ràng đây là một tòa pháo đài mang đậm phong cách kiến trúc của Tây Vực.

Đồng thời Hồng Dịch còn nhìn thấy ở trước khoảnh sân rộng của vương phủ hai hàng thân binh uy nghiêm chỉnh tề của vương phủ, huyết khí xông tận lên trời cao, quỷ thần khó có thể đến gần. Đám người này ai cũng mặc khải giáp, vũ trang hạng nặng, đứng im bất động, đằng đằng sát khí.

Hơn nữa, ngoại trừ thân binh của vương phủ còn có một đám người khác, những người này mặc y phục khác nhau, thần thái lạnh lùng vô cùng. Rất dễ nhận thấy đám người này đều là những đệ tử hào môn thế gia đến đây tòng quân.

Một vài thế gia ở Đại Kiền có lịch sử gần nghìn năm, con trai cả thậm chí có thể ngồi ngang hàng với vương gia, dạng như tổng đốc một tỉnh cũng không dám đắc tội, luôn phải cẩn cẩn thận thận với những thế gia thánh nhân này.

Đây cũng là nguyên nhân mà triều đình Đại Kiền muốn làm suy yếu thế lực của các hào môn thế gia.

Thần Uy vương Dương Thác mở tiệc chiêu đãi Hồng Dịch không phải là ở trong phủ đệ mà là trực tiếp bày binh bố trận ngay giữa sân lớn, giống hệt như sắp mang binh đi chinh chiến, lộ ra bộ dạng sắp sửa xông phá chém giết.

Quân uy lẫm liệt, sát khí xông tận trời xanh, bễ nghễ thiên hạ, quỷ thần không dám lai vãng.

Hồng Dịch cuối cùng cũng chứng kiến được sự lợi hại của Thần Uy vương. Khi còn cách xa hơn vài dặm, Hồng Dịch nhìn thấy hàng thân binh đứng chỉnh tề trước sân lớn, lập tức cảm giác được một cỗ sát khí đậm đặc gần như hóa thành thực chất đang lượn lờ khắp không gian, quấn quanh linh hồn toàn thân, muốn bước tới một bước cũng khó khăn.

Đây chẳng qua là cảm giác mà linh hồn hắn cảm nhận được, không tác động đến thân thể, thế nhưng quả thật cảm giác này truyền sâu vào trong thân thể.

Truy Điện bên dưới cũng khẽ nhích động, dường như nó cảm thấy có chút bất an.

Dưới khí thế như vậy, đừng nói là cao thủ đạo thuật, cho dù là quỷ tiên một lần lôi kiếp, muốn tiến đến gần cũng vô cùng gian nan.

- Ha ha, chúc mừng vương gia xuất quan thành công, tuy rằng không đột phá cửa ải cuối cùng, đột phá bình chướng, nhưng tu vi tiến nhanh, tinh thần thông suốt, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới võ đạo tối cao.

Thần Uy vương Dương Thác đơn độc đứng giữa ba nghìn thân binh, tòan thân mặc một kiện y phục sáng sủa màu vàng kim, trông chẳng khác gì một thư sinh văn nhược, thế nhưng từ trên cơ thể tản ra một cỗ khí thế hùng tráng, thống lĩnh trăm vạn hùng binh.

Hồng Dịch từ bên ngòai khoảnh sân xuống ngựa đi tới. Nhìn thấy từ trong hai mắt của Thần Uy vương lóe lên những tia sáng sắc bén tựa như điện mang, lập tức cả người giống như bị lôi điện đánh phải.

Đây là hiện tượng chỉ khi tiến vào cảnh giới võ thánh đỉnh cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào cảnh giới nhân tiên. Tuy rằng không biết có thể đột phá hay không, thế nhưng so với lần gặp gỡ trước Thích Khách Đường thì tu vi tăng lên gấp đôi, chiến lực cũng có tăng tiến rõ rệt.

- Tu vi của Hồng huynh cũng tăng lên nhiều.

Nhìn thấy Hồng Dịch tiến đến, trong mắt Thần Uy vương lóe lên một tia dị dạng, hiển nhiên vị cao thủ võ thánh đỉnh cấp thành danh từ lâu này cũng nhận ra võ đạo uy nghiêm trên người Hồng Dịch.

- Vương gia cấp tốc gọi tại hạ đến đây thảo luận chuyện quân, chẳng lẽ muốn xuất chinh?

Hồng Dịch nhìn quân binh đứng chỉnh tề xung quanh, không khỏi cất giọng hỏi.

- Binh vô thường thế, thủy vô thường hình (binh biến động không ngừng, cũng như nước biến đổi hình dáng liên tục). Chỉ bàn luận trên giấy bút vĩnh viễn không bằng đích thân lên chiến trường. Hôm nay ta cùng Hồng huynh và một số ít thế gia đệ tử trong quân đội cùng nhau đến dải hùng quan Sa Châu phía trước, nhìn xem quân uy của Đại Kiền ta cùng thế lực của Hỏa La Tây Vực. Bản vương hôm nay nhận được tin tức báo về, đem qua, Tạp Tây thân vương của Tây Vực Hỏa La, đã thống linh ba mươi vạn đại quân tiên phong đến dải hùng quan Sa Châu, muốn một lần công phá cửa ái, sang bằng Thần Uy trấn của bản vương. Bản vương tự nhiên muốn mang Hồng huynh đi nghênh tiếp lộ đại quân tiên phong này.

Thần Uy vương Dương Thác nói.

- Ba mươi vạn đại quân.

Nghe đến đây Hồng Dịch cả kinh.

Ba mươi vạn đại quân, đây là thứ khái niệm gì?

Quân đội của Tĩnh Hải quân Hồng Dịch cũng từng thấy qua, quả thực có thể kéo dải khắp bảy biển, thế nhưng đó mới chỉ có mười vạn.

Loại chiến trường với ba mươi vạn đại quân, Hồng Dịch bình sinh còn chưa từng nhìn thấy, không cách nào tưởng tượng ra được khung cảnh nhiều người chém giết thảm liệt như vậy.

- Ba mươi vạn đại quân sao?

Ngay khi Thần Uy vương Dương Thác cùng Hồng Dịch đang nói chuyện, một giọng nói vang lên. Giọng nói này từ một góc khác của khoảnh sân truyền đến, là từ vị trí của đám thế gia đệ tử đang tụ tập.

Những hào môn thế gia đệ tử này cũng không phải là loại ăn chơi, ánh mắt của những kẻ này, có sắc bén, có tinh hãn, có thâm trầm tựa như biển khơi, có âm u như nước xoáy, có kẻ đeo trường kiếm sau lưng, có kẻ mang đao ngang hông, đủ các loại thần thái.

Người vừa nói là một thanh niên thân mặc cẩm y đen tuyền, hai tay trông không, ước chừng khoảng hay bảy hai tám tuổi, đầu đội tử kim quan. Theo lý mà nói, chỉ có bậc công hầu mới có thể đội tử kim quan, thế nhưng với một ít thế gia nghìn năm, thế gia thánh nhân, hoàng triều các đời cũng đều ban thưởng một ít quan lễ, được hưởng đãi ngộ đội tử kim quan, sánh ngang với bậc công hầu.

- Vị này là?

Hồng Dịch nhìn thanh niên kia, nghi hoặc nói.

- Tại hạ Niên Châu Vương Phong, tự Đằng Vân. Gặp qua trạng nguyên công.

Thanh niên kia vừa nhìn Hồng Dịch, ánh mắt chợt lóe lên, mỉm cười chắp tay nói.

- Hóa ra là người của Vương gia ở Niên Châu. Thảo nào đứng trước mặt Thần Uy vương có thể tùy tiện nói năng như vậy, đúng là được đối đãi ngang với công hầu.

Hồng Dịch vừa nghe, trong lòng liền khẽ động.

Đại thái giảm tổng quản lục công, đỉnh cấp võ thánh, Vương Thao, đã từng là thứ tử của Vương gia, sau bị hãm hại mà phải tiến cung làm thái giám. Thế nhưng hiện giờ tuy rằng có thực lực vẫn không thể báo thù, từ đó có thể thấy được Vương gia lợi hại đến thế nào.

- Một áng văn chương của trạng nguyên công khiến bách thánh tề minh, được xưng là á thánh. Tuy nhiên thượng cổ thánh nhân đều ngồi rồng cưỡi kỳ lân, báo hiệu cát tường. Xem ra tu vi của trạng nguyên công vẫn chưa theo kịp thượng cổ thánh nhân. Thớt ngựa Hỏa La này tuy rằng cường tráng, thế nhưng chỉ sợ không chịu đựng nổi sát khí nơi chiến trường. Lần này ba mươi vạn đại quân đánh tới, trạng nguyên công không thể không xuất hiện trước đại quân Tây Vực, phải thể hiện ra một chút khí thế của Á thánh của thiên triều ta mới phải.

Vương Phong lắc lắc tay áo, cười nhẹ, quay sang lão bộc đứng bên cạnh nói.

- Vương bá, để Kim Cương dắt Đạp Lôi của ta lên đây. Vương gia chúng ta xem xem man di Tây Vực kia có bản lĩnh gì.

- Dạ, thiếu chủ.

Một lão bộc đứng bên cạnh hắn liền gật đầu, huýt dài một tiếng. Bỗng nhiên từ xa xa truyền đến một tiếng gầm lớn.

Một bóng ảnh cao bằng hai ba người trưởng thành, so với voi thì còn hùng tráng hơn, từ trong một tòa pháo đài bước ra. Bóng ánh cao lớn này không ngờ lại là một con vượn cực lớn, tòan thân đều là lông vàng óng ánh.

Con vượn lớn này trong tay dắt theo một con ngựa cao lớn, ước chừng khoảng một trượng tám xích, toàn thân phủ giáp vẩy bạc, bước chân phát ra những âm thanh nặng nề đi tới khoảnh sân lớn.

Con vượn lớn toàn thân lông vàng, cơ thể đầy thần tuấn, trong lúc bước đi, mặt sân truyền đến những trận chấn động nhè nhẹ khiến cho người ta cảm thấy một cỗ áp lực dồn ép tới.

Hơn nữa trong mỗi động tác đều thể hiện võ đạo cực kỳ cao minh.

- Kim Cương Đại Lực Thần Viên?

Hồng Dịch vừa nhìn thấy con vượn lớn toàn thân lông vàng này lập tức trong đầu xuất hiện tên một loại thần thú thời thượng cổ được ghi chép trong điển tịch của Đại Thiện Tự, Kim Cương Đại Lực Thần Viên.

Loại thần viên này toàn thân lông vàng óng, cứng như sắt thép, đao kiếm bất nhập, cường nỗ cũng không cách nào bắn thủng. Tốc độ nhanh như quỷ mỵ, sức mạnh lớn vô cùng, có thể xé rách một con voi, hơn nữa trí tuệ thông linh, có sở trường về võ đạo.

Viên Ma Hỗn Thần Bổng của Đại Thiện Tự là do một tăng nhân thời trung cổ quan sát Kim Cương Đại Lực Thần Viên múa bổng trong núi sâu mà sáng tạo ra.

Thân thể của vượn và khỉ có kết cấu không khác biệt mấy so với con người. Nếu như tu luyện võ đạo cũng có thể tu luyện đến cảnh giới cực cao. Trên thực tế, thời thượng cổ rất nhiều người tu đạo để cho vượn trông coi động phủ.

Kiếp trước của Bạch Tử Nhạc cũng là một con vượn trắng, nhờ tu luyện võ đạo tinh thâm, vận thể thiên đạo, cuối cùng tu luyện thành quỷ tiên mà thi giải chuyển thế làm người.

- Tu vi võ đạo của con Kim Cương Đại Lực Thần Viên này chỉ sợ đã đạt tới cảnh giới võ thánh rồi. Thân thể khổng lồ như vậy, toàn thân cứng rắn, đúng là rất lợi hại.

Hồng Dịch nhìn con vượn lớn dắt ngựa này không khỏi nhíu nhíu mày nói.

Hắn cũng cảm nhận được một cỗ khí thế to lớn đầy áp bách tựa như núi cao dồn ép tới.

Viên hầu dắt ngựa là một điển cố thời thường cổ mà ai cũng từng nghe qua. Nghe truyền rằng, có một vị thượng cổ thánh hoàng bằng vào thủ pháp thông thiên triệt địa, từng hàng phục một con Kim Cương Đại Lực Thần Viên đã tu luyện võ đạo đến cảnh giới nhân tiên, bắt nó là kẻ dắt ngựa cho mình.

Loại thần thú có thiên phú dị bẩm, hơn nữa kết cấu cơ thể lại giống như con người như thế này, võ đạo một khi tu luyện đến cảnh giới cực cao thì còn lợi hại gấp mười lần cao thủ nhân loại có cùng cấp bậc. Dù sao hình thể của chúng to lơn như vậy, khí huyết tất sẽ dồi dào sung mãn hơn rất nhiều.

- Thiếu chủ, Đạp Lôi mã của người đã được dắt đến đây.

Con vượn lông vàng kia dắt ngựa đi tới bên người Vương Phong, không ngờ lại dùng tiếng người trả lời một cách mạch lạc, đồng thời đưa mắt nhìn Hồng Dịch.

Trong chốc lát toàn trường đều khiếp sợ.

- Chỉ là một con khỉ nho nhỏ mà cũng dám đứng trước mặt ta mà giở uy phong sao!

Đúng lúc này, từ trong tiểu thiên thế giới của viên thần niệm tám kiếp, kỳ lân cất giọng nói, truyền vào trong linh hồn của Hồng Dịch.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio