Dương Thần

chương 461: tra hỏi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: lieu

- Vô Địch Hầu? Tu thành nhân tiên? Rốt cuộc là thần thánh phương nào chiếm lấy thân thể của tên đại thần này?

Nghe Thần Uy vương Dương Thác nói, Hồng Dịch cùng Tạ Văn Uyên không khỏi đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều có thể thấy được sự nghi hoặc ở sâu trong mắt đối phương.

Vô Địch Hầu đã hồn phi phách tán, đây là sự thật.

Hiện giờ một vạn ba nghìn ba trăm ba mươi lăm khối thần niệm bốn lần lôi kiếp cùng chín chín tám mươi mốt viên chủ thần niệm thật lớn của hắn đều nằm trong tay Hồng Dịch, vẫn chưa bị luyện hóa. Ngay cả linh hồn lạc ấn trên những thần niệm này cũng bị tiêu diệt chứ đừng nói là còn sót lại bất cứ thứ gì.

Khả năng duy nhất trong tình huống này là thân thể của Vô Địch Hầu bị kẻ chiếm giữ.

Thân thể của một đỉnh cấp võ thánh, bằng vào cảnh giới vô pháp vô niệm mà đột phá nhân tiên, đó là một thứ chí bảo mà vô số người tu đạo mơ tưởng, kể cả là bậc kiêu hùng cự phách sáu lần lôi kiếp cũng không có khả năng tu luyện thân thể thành nhân tiên.

- Ta lần này đến địa cung Đại Thiện Tự lấy Như Lai Cà Sa cũng chỉ có thủ lĩnh Tạo Hóa Ảnh Vệ, Khâu, xuất hiện. Kiền đế Dương Bàn, Hồng Huyền Cơ, Nguyên Khí Thần, Mộng Thần Cơ cũng không ra mặt, rất có thể hai bên đang kiềm chế lẫn nhau. Từ đó có thể thấy được, thân thể của Vô Địch Hầu cũng không phải là bị Mộng Thần Cơ chiếm cứ, lại càng không phải là bị Nguyên Khí Thần chiếm.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Hồng Dịch.

Trong nháy mắt hắn liền khẳng định rằng thân thể của Vô Địch Hầu chỉ sợ rằng không phải là do Mộng Thần Cơ lại càng không phải là do Nguyên Khí Thần chiếm. Nếu như hai kẻ này chiếm được thì chắc chắn Bàn Hoàng Kiếm tuyệt đối sẽ không lọt vào tay Hồng Dịch.

- Đáng tiếc, ta có quá nhiều việc, sau khi giết chết Vô Địch Hầu, bản thân lại phải độ lôi kiếp, tiếp đó lại đi tìm Như Lai Cà Sa, tránh để cho bảo vật lọt vào tay kẻ xấu, không cách nào đi tìm thân thể của Vô Địch Hầu. Hiện giờ không biết cao thủ nào chiếm giữ thể xác của Vô Địch Hầu đây? Không ngờ dám nhân lúc Mộng Thần Cơ cùng Nguyên Khí Thần kiềm chế lẫn nhau mà chiếm lấy thể xác của Vô Địch Hầu? Rất có thể là một người nào quen biết với Vô Địch Hầu hay cũng có khả năng là một linh hồn từ thế giới bên ngoài đáp xuống đại thiên thế giới? Nói tóm lại sau này phải gặp mặt Vô Địch Hầu một lần, xem xem rốt cuộc hắn là ai.

Hồng Dịch suy nghĩ một hồi, cũng không đoán ra được kẻ chiếm giữ thể xác Vô Địch Hầu là ai.

- Lúc này tình hình chiến sự Tây Vực rất căng thẳng, quân đội triều đình đã được thu xếp đến biên cảnh, vô số ngân lượng, lương thảo đều được vận chuyển tới đây. Trong lúc này Vô Địch Hầu ở phía sau lại xin ý chỉ tiến đánh Vân Mông sao? Chỉ sợ triều đình không đồng ý mà thôi. Không biết hoàng thượng an bài ra sao?

Ánh mắt của Tạ Văn Uyên chợt lóe lên.

- Vô Địch Hầu nói, lần này xin ý chỉ tiến đánh Vân Mộng sẽ tự lo lương thảo, không cần triều đình cung cấp. Hơn nữa còn phái người nộp cho hộ bộ mười triệu lượng bạc trắng, nói là chiến lợi phẩm của lần chinh chiến với Vân Mông trên biển lần trước. Cả triều đình hiện giờ xôn xao không thôi, cũng không biết tên Vô Địch Hầu nghĩ gì khi làm như vậy. Hơn nữa hoàng thượng đã hạ chỉ, cho phép Vô Địch Hầu tiến đánh Vân Mông rồi.

Trong mắt Thần Uy vương Dương Thác cũng tràn ngập sự nghi hoặc, trong lúc tường thuật lại tin tức tinh báo, vẻ mặt cũng đăm chiêu đầy khó hiểu.

- Bản thân Vô Địch Hầu sở hữu một hệ thống buôn bán khổng lồ, có rất rất nhiều nguốn tiếp tế thần bí, thế nhưng để tránh miệng lưỡi của người đời, hàng năm vẫn xin trợ cấp lương thảo tiền lương từ triều đình. Lần này sao lại hành động phô trương, không kiêng kỵ bất cứ ai thế nhỉ?

Hồng Dịch lật tư liệu trên mặt bàn ra xem, rồi nói.

- Hơn nữa tại sao hoàng thượng vẫn còn ở trong triều đình?

- Ta cũng không rõ hắn muốn làm gì, thế nhưng những lời này của Hồng huynh là sao? Hoàng thượng vẫn luôn ở trong triều đình, hàng ngày đều lên triều hai lần, hơn nữa khí độ, uy nghiêm như vậy, dường như cũng không phải là thế thân. Thám tử của ta ở Ngọc kinh thành, cứ cách hai ngày đều gửi về một lượng lớn tình báo.

Thần Uy vương Dương Thác nhìn Hồng Dịch cùng Tạ Văn Uyên, mỉm cười nói, không che giấu bất cứ điều gì.

- Không giấu gì Hồng huynh, quan lại từ nhị phẩm trở lên ở trong Ngọc kinh thành, mỗi một gia đình có bao nhiêu người, bên trong có bao nhiêu cao thủ, hàng ngày xảy ra chuyện gì, thậm chí là sự bất hòa giữa tiểu thiếp và chính thất, hôm nay cãi nhau thế nào, ngày hôm sau tin tình báo lập tức được đưa đến đầy đủ trước mặt quan viên dưới trướng của ta, sau khi trải qua nhiều quá trình phân tích sàng lọc sẽ gửi về cho ta.

Dừng lại một chút, Dương Thác nhìn sắc mặt của Hồng Dịch, nói tiếp.

- Bản vương biết những việc này không phải là việc mà bậc quân tử nên làm, thế nhưng ở vào vị trí của ta, mỗi một hành động đều phải vô cùng cẩn thận.

- Đâu có, vương gia tuy rằng sống trong an bình mà vẫn luôn lo lắng cho an nguy nước nhà, quân tử cũng phải dùng đến mưu kế. Nhân đạo vốn là một chảo dầu không lồ, rơi vào trong đó há có thể không dính phải dầu sao? Hiện giờ có đại hào môn thế gia nào không cài thám tử ở Ngọc kinh thành đâu? Có hào môn thế gia nào không nắm rõ gia đình của tất cả quan viên trong Ngọc kinh như như lòng bàn tay đâu? Đây chẳng qua cũng chỉ là biện pháp cần thiết để đề phòng trước mọi việc.

Khuôn mặt Tạ Văn Uyên trở nên ngưng trọng, chính trực nói.

Hồng Dịch nghe Dương Thác cùng Tạ Văn Uyên nói chuyện cũng thầm giật mình.

Mạng lưới tình báo của Dương Thác không ngờ lại lớn đến như vậy. Những quan viên từ nhị phẩm trở lên cư ngụ trong Ngọc kinh thành, mọi việc trong gia đình đều được tình báo ghi chép lại, chỉ trong hai ngày liền được đưa đến tận tay thuộc hạ dưới trướng.

Mạng lưới tình báo như vậy quả thực quá khủng bố.

Hiện giờ Hồng Dịch còn rất rất xa mới có được một mạng lưới tình báo như vậy, đừng nói đến hệ thống tình báo, mà ngay cả thuộc hạ ngồi phân tích những tin tức đó cũng không có một ai.

- Mạng lưới tình báo của Vô Địch Hầu còn lớn hơn cả bản vương. Ta dám khẳng định rằng, hôm nay chúng ta ngồi ở đây nói chuyện, không chừng ngày mai sẽ truyền tới tai hoàng thượng ở tận Ngọc kinh thành, thậm chí là truyền đến tai Vô Địch Hầu ở Thanh Châu, hơn nữa những tin tức này rất có thể còn được đưa đến tận tay gia chủ của rất nhiều đại thế gia vọng tộc như Cơ gia, Trần gia, Lý gia, Đường gia, Phương gia, Tôn gia, Vương gia, Ngô gia, Yến gia. Dương Thác vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn sang xung quanh.

Ánh mắt lăng lệ của Thần Uy vương quét ra rất nhiều tướng sĩ đang đứng cách đây hơn mười trượng, những tướng sĩ này đều bất động thanh sắc, tiếp nhận ánh mắt của Thần Uy vương.

Những tướng sĩ này, tuy rằng mỗi một người đều là tâm phúc của hắn, thế nhưng không ai dám bảo đảm rằng trong số những người này không có gián điệp hai mang, thậm chí là ba mang, bốn mang, năm mang, những kẻ này đều ẩn tàng cực kỳ thâm sâu, tri nhân tri diện bất tri tâm, trời cao bao nhiêu còn có thể đo được, lòng người sâu bao nhiêu đố ai đoán nổi?

Hồng Dịch biết, ngồi ở vị trí này Dương Thác đúng thật là khó có thể nắm chặt nhân tâm. Nói không chừng trong mưa tên loạn tiễn giữa chiến trường, người liều mạng cứu ngươi lại chính là gián điệp từ nơi khác cài vào, hàng ngày mang mọi hành động, sinh hoạt của ngươi truyền ra bên ngoài, hơn nữa còn để cho một nhóm người khác ngồi phân tích sàng lọc, như vậy so với thiên đạo còn quỷ bí khó lường hơn nhiều.

Nghiền ngẫm thấu đáo nhân đạo, khi tu luyện thiên đạo sẽ tiến bộ thần tốc, có thể nói là từ những thứ nhỏ nhất mà kiến tạo nên cả một công trình vĩ đại.

- Võ Ôn Hầu phủ hoàn toàn không có chút căn cơ nào, đám nô tài bên trong cũng không phải là những kẻ trung thành được bồi dưỡng từ đời này qua đời khác. Không biết Vương gia cùng các đại thế gia khác có cài người vào trong Võ Ôn Hầu phủ không nhỉ?

Hồng Dịch chợt nhớ tới một chuyện, không nén được hỏi một câu.

- Võ Ôn Hầu quyền cao chức trọng, trong phủ đệ của hầu gia, các thế gia, đốc phủ đều muốn cài người vào đó. Thế nhưng cho đến thời điểm hiện tại chỉ có duy nhất một thế gia có thể bố trí người tiến vào trong đó. Hai mươi năm trước khi Hồng thái sư mới được phong hầu, Ngô gia đã từng sắp xếp đưa một đệ tử của gia tộc vào trong đó, thế nhưng lại có tin tức báo rằng hắn đã chết, sau đó lại nghe đồn rằng bị Hồng Huyền Cơ thu phục, trái lại để lộ không ít bí mật của Ngô gia, khiến cho Ngô gia tổn thất vô cùng nặng nề. Tên đệ tử Ngô gia này, nói vậy chắc hẳn Hồng huynh cũng đã biết là ai rồi chứ?

Dương Thác nhìn Hồng Dịch nói.

- Ngô đại quản gia?

Hồng Dịch lập tức nhớ tới cao thủ võ thánh chết trong tay mình, Ngô đại quản gia.

Ngô gia cũng là thế gia nghìn năm, hậu duệ thánh nhân. Lúc trước khi hắn đang độ sáu lầ lôi kiếp, mấy thanh niên trẻ tuổi ngồi Nguyên Khôi Binh Phù Chiến Xa đến quấy phá cũng chính là đệ tử của Ngô gia.

- Đúng vậy, Võ Ôn Hầu thâm sâu khó lường, hầu phủ của hắn tuy rằng mới thành lập trong hai mươi năm ngắn ngủi, thế nhưng hạch tâm bên trong đều kiên cố như sắt thép, các thế gia đều không cách nào cài người vào được. Ngô Văn Huy vốn là đệ tử trung tâm của Ngô gia, thế nhưng thủy chung vẫn bị thu phục.

Tạ Văn Uyên nói.

- Mấy năm gần đây rất có khả năng Võ Ôn Hầu đã cài được người vào các đại thế gia cũng nên.

- Lợi hại như vậy sao? Xem ra phải tra hỏi Triệu Phi Nhi một chút mới được, xem xem Võ Ôn Hầu phủ rốt cuộc có những bí mật gì! Ta mặc dù sống ở Võ Ôn Hầu phủ suốt mười lăm năm, thế nhưng bất cứ thứ gì cũng không biết.

Hồng Dịch thầm nghĩ trong lòng.

………..

Trong một tòa lăng bảo thật lớn ở Sa Châu.

Hồng Dịch lúc này đang thi triển ra tất cả các loại cấm pháp, phong ấn toàn bộ không gian bên trong tòa lăng bảo này, ngay cả những loại pháp khí dùng để xuyên qua hư không cũng không cách nào tiến vào được.

- Triệu Phi Nhi, chu tam thái tử, các ngươi hiện giờ có thể nói ra Vũ Trụ nhị kinh của Thái Thượng đạo cùng một vài điểm huyền bí của Hoàng Cực Nghịch Lưu đại pháp rồi đấy.

Hồng Dịch ngồi trên một chiếc ghế đặt trên một đại điện có chu vi hơn một vạn bộ trong lăng bảo, đưa mắt nhìn một nam một nữ đang bị bao bọc trong hai quả cầu thủy tinh trôi lơ lửng giữa không trung.

Hai người này, nam là Chu tam thái tử, nữ là tông chủ Đại La phái Triệu Phi Nhi.

Sau khi nắm bắt được một ít tin tức về Vô Địch Hầu từ Thần Uy vương, Hồng Dịch liền trở về tòa lăng bảo của mình, nguyên nhân đương nhiên là mau chóng tra hỏi ra kinh văn của Vũ Trụ nhị kinh cùng với Hoàng Cực Nghịch Lưu Đại Pháp của Chu tam thái tử.

Môn đại pháp này tuy rằng là thứ đạo thuật hủy diệt thần niệm bản thân, thế nhưng uy lực cường đại đến kinh người. Hơn nữa nguyên lý đảo ngược ánh sáng âm thanh trong môn đại pháp này, khi tìm hiểu ra e rằng sẽ có tác dụng trợ giúp rất lớn đối với Vũ Trụ Nhị Kinh.

Muốn vượt qua bảy lần lôi kiếp, trở thành tạo vật chủ, thì phải cần tích lũy một lực lượng cực kỳ khổng lồ. Bất cứ thứu đạo thuật gì, bất cứ sự huyền bí hay tri thức này đều phải tiếp thu hấp thụ.

- Hồng Dịch! Ta sẽ không tha cho ngươi đâu! Huyền Cơ lại càng không bỏ qua cho ngươi! Ngươi giết chết Phi Dung, chẳng lẽ ta còn không biết sao? Ngươi đừng mơ rằng ta sẽ mang kinh văn của Vũ Trụ Nhị Kinh nói cho ngươi biết!

Lúc này Triệu Phi Nhi bị bọc trong quả cầu thủy tinh, thân thể lơ lửng, thế nhưng y phục lại gọn gàng sạch sẽ.

Hồng Dịch chỉ phong ấn, hoàn toàn không có bất cứ hành động xâm phạm nào.

- Thật sao? Thái Thượng đạo Vũ Trụ nhị kinh vốn là mẫu thân ta lưu lại cho ta, bị Hồng Huyền Cơ cưỡng đoạt lấy trộm, hơn nữa lại còn truyền thụ lại cho ngươi! Ta hiện giờ chẳng qua chỉ là lấy lại mà thôi, ngươi cũng không cần la lối om xòm như vậy, chân bản của Vũ Trụ Nhị Kinh, sớm muộn gì ta cũng lấy lại từ Hồng Huyền Cơ. Ngươi chẳng lẽ cho rằng bây giờ ta còn không phải là đối thủ của Hồng Huyền Cơ hay sao? Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm giờ nằm trong tay ta, Như Lai Cà Sa ta cũng đang mặc trên người. Ta thực lòng khuyên ngươi nên tự lo cho bản thân thì hơn, đừng ép ta phải làm những chuyện không hay. Ta đã giết được trượng phu Yến Chân Tông của nữa, giết được nữ nhi Triệu Phi Dung của ngươi, chẳng lẽ ta không thể giết được ngươi hay sao?

Hồng Dịch tay cầm Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, khuôn mặt không chút biểu cảm nói.

- Vậy ngươi giết đi! Ngươi tưởng ta sợ ngươi à? Chẳng phải ngươi tự cho mình là chính nhân quân tử hay sao? Vậy mà hiện giờ lại bắt giữ mệnh phụ triều đình, loạn dùng tư hình?

Khóe miệng của Triệu Phi Nhi khẽ nhếch lên, nở ra một nụ cười hững hờ.

- Những thứ khác ta không nói đến, thế nhưng triều đình đã sắc phong ta làm Thục Nam quân, muốn dùng hình với ta cũng phải trước hết dâng tấu lên triều đình. Tuy nhiên xem ra hiện giờ ngươi có pháp lực ngập trời, cũng không sợ bị triều đình xen tay vào, thế nhưng như vậy nói lên một điều rằng, ngươi chỉ là một kẻ ngụy quân tử! Lẽ nào ta phải sợ ngươi sao?

- Ngươi cùng lắm chỉ là một yêu nhân mà thôi!

Hồng Dịch lạnh lùng cười một tiếng, đứng lên, tiêu sái bước tới vài bước. Hắn cũng không hạ độc thủ với Triệu Phi Nhi, chỉ từ tốn nói.

- Từ xưa đến nay, lễ pháp do trung cổ thánh hiền truyền xuống, vì người thân báo thù, bất luận thứ đại nghĩa gì cũng không ảnh hưởng, triều đình lại càng không thể cấm đoán. Đừng nói một mệnh phụ triều đình nho nhỏ như ngươi, cho dù là Kiền đế Dương Bàn, nếu như giết chết người thân, lê dân trong thiên hạ chỉ cần có bản lĩnh thì cũng có thể dùng máu tươi nhiễm Kim Loan điện! Bất cứ đạo đức lễ giáo gì cũng không thể lên án!

- Ngươi cùng ta nói đạo quân tử sao? Đúng là một chuyện nực cười đến cùng cực, ngươi đọc được mấy quyển sách rồi? Đại La phái Triệu gia của ngươi, ngấm ngầm thông đồng với Hồng Huyền Cơ hại chết mẫu thân của ta. Ta hiện giờ bắt ngươi, giết ngươi, đem ngươi ngâm vào hố phân cũng đều là lẽ thường tình. Ngươi mang toàn bộ đạo lý thượng cổ, trung cổ, kim cổ ra đây xem nào, mang cái nào ta bắt bỏ cái đó.

- Ngươi!

Triệu Phi Nhi sững sờ, tự cảm thấy đuối lý, sau đó biến sắc nói.

- Ngươi muốn đem ta ngâm vào hố phân sao!

- Không sai! Hình pháp của triều đình áp dụng với yêu nhân chính là sau khi bắt được yêu nhân, trước hết phải ngâm vào hố phân ba ngày.

- Triệu Phi Nhi, hiện giờ linh hồn của ngươi bị ta trấn áp, không thể xuất khiếu, lại càng không cách nào thi giải được. Bằng vào thể lực, đạo thuật của ngươi, ngâm phân ba ngày e rằng cũng không thể chết được, tuy nhiên cái tư vị này ta nghĩ rằng ngươi khó có thể tiếp nhận được. Nếu ngươi không nói ra kinh văn của Vũ Trụ Nhị Kinh, ta cũng chỉ con cách sử dụng hình pháp này thôi! Nếu ngươi nói, ta còn có thể giúp ngươi chết một cách thống thống khóai khóai.

Hồng Dịch bước về phía trước hai bước, vừa nói tay vừa vung ra bắt lấy.

Phốc!

Nhất thời toàn bộ quả cầu thủy tinh liền hóa thành một bàn tay lớn, hung hăng cầm lấy Triệu Phi Nhi, sau đó hơi hơi cong lại, bẻ thân thể Triệu Phi Nhi cong lại giống như một con tôm.

Cùng lúc ấy Triệu Phi Nhi gào rít lên đầy phân nỗ, thế nhưng lại không làm được gì.

- Chậc, Triệu Phi Nhi, ngươi vốn sống trong nhung lụa, nói vậy chắc cũng không biết được sự cực khổ, trước tiên ta cứ cho ngươi nếm thử cảm giác bị ngâm vào hố phân cái đã!

Nói xong, bàn tay thủy tinh to lớn này liền bọc lấy Triệu Phi Nhi, hướng về phía xa xa bay đi, chỉ thoáng chốc liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

- Hồng Dịch, ta đã dùng thần niệm bản thân ngưng tụ thành một thiên kinh văn ghi lại tâm pháp của Hoàng Cực Nghịch Lưu Đại Pháp ra đây, chỉ cần ngươi nới lỏng pháp lực trấn áp ta, thiên văn chương này mới có thể bay ra được.

Nhìn thấy Triệu Phi Nhi trong phút chốc biến mất không thấy đâu, Chu tam thái tử cất giọng đầy lo lắng.

Hồng Dịch cũng không sợ tên Chu tam thái tử này giở trò, liền vung tay lên thành trảo, bắt mạnh một cái. Lập tức một thiên kinh văn hoàn toàn bằng thần niệm ngưng tụ thành liền từ trong thân thể Chu tam thái tử bay ra.

Đây chính là Hoàng Cực Nghịch Lưu Đại Pháp!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio