Dương Thần

chương 94: ưu khuyết của võ đạo.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Mộ Dung Yến, ngươi bảo võ kỹ cùng đạo pháp mà chém giết nhau thì ai hơn ai kém?

Trên luyện võ trường của Lục Liễu trang. Hồng Dịch tay cầm một cây cung toàn thân đen nhánh, hai đầu có giác cốt, trên thân cung có quấn từng vòng từng vòng bằng tơ tằm rất tỉ mỉ, dây cung sáng màu vàng tựa như hổ phách.

Sau khi dùng sức kéo mở rồi buông tay thả ra! Tích!!! Một tiếng ngân chói tai vang lên. Đó chính là âm thanh khi mũi tên xuyên qua không khí mà phát ra.

Phanh!

Mũi trưỡng tiễn phá không lao thẳng đi trúng vào hồng tâm của tấm bia thuộc da cách đó bốn trăm bước. Mũi tên xuyên thấu qua tấm bia bằng da trâu cứng rắn. Một mũi tên biểu hiện lực sát thương cự đại.

- Không hổ là Điêu linh tiễn. Khi bay ra tên quả không bị chệch đi. Mà cây Thiết Mộc Ô Cốt Cường cung cũng là lợi khí của Vân Mông quốc. Chỉ bằng cung này, tên này cũng đủ để cho kỵ binh có thể quét ngang cả thiên hạ, có thể tung hoành trên thảo nguyên rồi. Lại còn nằm lần bảy lượt tới lãnh thổ của Đại Kiền cướp bóc nữa chứ!

Mở cung, bắn tên chính là Hồng Dịch. Hắn trên người mặc một áo giáp mỏng màu trắng. Còn có bao đầu gối màu trắng và cả bảo vệ khửu tay cũng màu trắng. Trừ đầu ra thì toàn thân, những bộ phận hiểm yếu đều cơ bản được bảo hộ. Đây là Bạch Ngưu Tinh Bì khải giáp, là da của loại bạch ngưu, đặc sản Vân Mông đã được trải qua hơn một trăm công đoạn thuộc da, nện, đập, nén, cạo, may mà thành. Loại giáp này có khả năng phòng ngự rất cao, có thể so được với Bạc Cương giáp! Nhất là nó lại vô cùng nhẹ, cả bộ nặng cũng chỉ chừng năm sáu cân mà thôi.

Mà cung trên tay hắn chính là Thiết Mộc Ô Cốt cung có lực lượng chừng ba bốn thạch.

Tên bắn ra là Điêu linh tiễn của Vân Mông. Loại tên này có lông tên ở trên là lông chim của đại điêu. Khi bắn ra dù có gió lớn cũng không bị chệch, và là loại tên cực tốt, loại tên nhất đẳng.

Tên của Đại Kiền quốc đều là Nhạn linh tiễn, so với Điêu linh tiễn thì còn kém hơn hẳn một bậc.

Hồng Dịch thuộc lòng kinh sử và cũng đọc qua binh pháp biết về cưỡi ngựa bắn cung thì Vân Mông rất mạnh mẽ mà khủng bố nhất không phải là trọng kỵ binh Thiết Phù Đồ mà chính là khinh kỵ binh cường hãn cưỡi Ô Huyết mã, cầm Ô Cốt cung, mặc Bạch Ngưu khải.

Loại khinh kỵ binh này đi lại như gió mà khi ngồi trên lưng ngựa là có được sự cơ động linh hoạt của cao thủ Tiên Thiên. Ở biên quan, nếu loại kỵ binh này mà tới cướp bóc thì căn bản không kịp điều động quân đội tới để vây đánh. Vì mỗi lần cướp sạch một tòa thành nhỉ hoặc trấn nhỏ là chúng lại gào thét mà đi, chỉ trừ những tường thành phòng thủ có kiến trúc cao còn không quân đội Đại Kiền chẳng có biện pháp nào để bắt chúng cả. Nhưng mà biên quan rộng lớn nên không có khả năng khắp nơi đều xây dựng tường thành cao lớn cho nên các triều đại từ xưa tới này thì cư dân sống ở biên quan đều phải chịu những tai nạn này.

Hồng Dịch giờ mặc giáp cầm cung bắn tên nên hiểu rất sâu sắc sự lợi hại của những đồ này.

" Mấy tên người Hồ mà cưỡi ngựa bắn cung thì đúng là rất lợi hại rồi. Nhất là hành vi cướp bóc đã ngấm vào xương tủy bọn họ nên chẳng thể thay đổi được. Nếu có nghĩ được biện pháp nào có thể hoàn toàn đập nát được bọn chúng thì thật tốt quá. Chỉ tiếc việc này đã trải qua rất nhiều những triều đại và dù các vị Thánh hiền có xuất hiện hết lớp này đến lớp khác cũng không thể làm được. Ta giờ cùng Mộ Dung Yến hợp tác cũng coi như là biết người biết ta. Về sau có nhập ngũ mong lập công, đối phó với Vân Mông còn có thể tính toán trước được ít nhiều.

Hồng Dịch mấy ngày này ngoại trừ trao đổi võ công ra có khi còn cùng Mộ Dung Yến nói chuyện phiếm, nói về quân đội của Vân Mông đế quốc, về tập tục, về những đại quý tộc, về tình hình trong mọi việc... nên hắn cũng dần dần biết được rất nhiều điều.

Ngoài ra hiểu một chút sự tình của Vân Mông đối với việc sau này nhập ngũ đánh giặc tự nhiên là có chỗ rất tốt.

- Đương nhiên là đạo pháp lợi hại rồi!

Mộ Dung Yến nhìn Hồng Dịch kéo cung bắn tên cũng có chút động dung nhưng cũng không quá kinh ngạc. Tuy là Thiết Mộc Ô Cốt cung này phải là Võ Sư mới có thể kéo mở được. Mà lấy cảnh giới Võ Sĩ hiện giờ của Hồng Dịch có vẻ không hợp với lẽ thường nhưng mà ở Vân Mông cũng có rất nhiều dũng sĩ trời sinh mạnh mẽ nên cho dù là chỉ là một Võ Đồ thứ cấp cũng có thể kéo mở. Vì thế điều này cũng không tính là gì cả.

Nàng cũng không hề nuốt lời. Sau khi trao đổi quyền pháp thì ngay ngày hôm sau nàng đã sai võ sĩ thủ hạ của mình bí mật tới Tụ Bảo Trai mang một cây cung, một bộ áo giáp cho Hồng Dịch.

Mặc dù chưa đem quyền pháp trở về Huyền Thiên Quán để nhận ban thưởng của môn phái nhưng nàng nắm giữ rất nhiều tài nguyên, trong Tụ Bảo Trai có dấu cung, áo giáp nên nàng trước mang mấy đồ đó đưa cho Hồng Dịch tính là gì cả.

Song trong lòng Hồng Dịch cũng âm thầm kinh hãi. Mộ Dung Yến nắm giữ Tụ Bảo Trai trong Ngọc kinh thành nhưng cũng không ngờ ở đó còn cất giấu những vật như cung và áo giáp. Nếu mà mà có cất giấu mấy bộ thì còn có thể chấp nhận nhưng nếu mà giấu một sỗ lượng lớn mấy chục cây, mấy trăm cây thì nếu mà có chuyện đột ngột xảy ra mà mặc những trang bị này lên thì đó đúng là một lực lượng cũng không nhỏ!

Thoáng nghĩ chắc Mộ Dung Yến đến Ngọc Kinh hắn là còn có mục đích khác nhưng mà Hồng Dịch cũng không vạch trần mà chỉ âm thầm để ý. Dù sao hiện tại hai người cũng chỉ là những người có quan hệ hợp tác với nhau nên ai cũng đều có bí mật của mình.

Hơn nữa, Tụ Bảo Trai là cửa hàng rất lớn của Ngọc kinh thành, là nơi tập hợp cầm cố vàng bạc, châu báo, tơ lụa các loại. Mà Kim Ngọc Đường đứng sau còn có quan hệ chia phần, có dây dưa không rõ với một vài vương công quý tộc nên Hồng Dịch cũng không dám tùy tiện đi điều tra mà chỉ có thể yên lặng mà xem những biến hóa bên ngoài mà thôi.

- Đạo pháp đúng là lợi hại. Nhưng mà ngày đó ngươi tới đánh lén chúng ta rồi bắt đi Tiểu Mục nhưng vì sao lại bị ta dùng cung tên bắn trúng chứ?

Hồng Dịch cười nói.

Võ thuật và Đạo thuật đối quyết. Hồng Dịch hắn luôn muốn biết rõ rốt cuộc cái nào hơn cái nào kém để về sau có gặp địch nhân thì trong lòng còn có tính toán. Đáng tiếc là chính hắn tu luyện cũng không thể biết được. Hiện giờ bên người có Mộ Dung Yến nên nàng đúng là môt đối tượng tốt để thăm dò, xem xét.

- Hừ! Đó là ngày đó ta không cẩn thận mà cũng không ngờ ngươi cũng tu luyện qua Đạo thuật lại càng không dự liệu được ngươi lại có thể không sợ Hắc Ma Ô Nha trận của ta! Nếu giờ ta tỷ thí với ngươi thì tuyệt đối sẽ không bị ngươi bắn trúng nữa. Huống hồ đạo thuật của ta hiện vẫn còn nông cạn và cũng chỉ mới bước vào trình độ Hiện Hình. Nếu Thần hồn ta mà tinh thâm hơn một chút tới Hiện Hình đại thành thì chỉ một lá bừa sẽ làm ngươi chết ngay, căn bản không cần dùng tới Kim Đan để hiện hình nữa.

Mộ Dung Yến thấy Hồng Dịch nhắc tới việc ngày hôm đó thì lông mày dựng hết cả lên nói.

- Một là bùa mà có thể giết chết ta sao? Lời này là thế nào vậy?

Hồng Dịch hỏi.

Mộ Dung Yến cũng không có trả lời mà lấy từ trong ngực ra một là bùa. Mắt nhắm lại, là bùa liền bay ra ngoài trăm bước dính vào thân một cây liễu, sau đó phanh một tiếng. Một tiếng nổ vang như pháo, vỏ cây bị nổ tung bóc ra một khối lớn khiến những con chim đang đậu trên cây kinh sợ mà bay đi. Lá bùa sau khi nổ, Mộ Dung Yến lại mở mắt.

- Uy lực này tương đương với một bánh pháo nên khi phát nổ có thể đả thương người nhưng muốn nổ chết người thì không có khả năng. Hơn nữa tốc độ bay tới lại quá chậm nên chỉ cần người có một chút bản lĩnh thì làm thế nào mà bị nổ trúng được chứ!

Hồng Dịch giương mắt nói.

- Ta bảo rằng ta còn chưa có luyện đến mức mà! Lá bùa này chính là hỏa phủ có dung hòa kim đan nên cũng không phải là Bạo viêm phù chân chính. Bạo viêm phù chân chính khi bay tới còn có thể nổ đứt cả cây, lợi hại hơn là có thể thoáng cái hủy cả một ngôi nhà thậm chí là cả một quả núi nhỏ. Uy lực như vậy đúng là có thể khai thiên tích địa, mọi vật trong phạm vi mấy chục trượng đều hóa thành bột mịn, dug người có võ công cao tới đâu không thể trốn được. Chỉ có điều ta giờ không thể vận dụng loại bùa chú này, nếu không Thần hồn bản thân cũng sẽ bị nổ cho biến mất. Huống hồ nếu tu luyện tới cảnh giới Hiện Hình đại thành chân chính thì Thần hồn đã xúc tích mà không cần phải dùng tới bùa chú cùng kim đan.

Nghe Mộ Dung Yến nói vậy, Hồng Dịch chợt nhớ tới chuôi Bạo Viêm Thần Phù kiếm của mình, chỉ có điều hắn còn không biết nó có uy lực như thế nào mà thôi.

Mộ Dung Yến chỉ vào hồ nước bên cạnh:

- Người đạt Hiện Hình đại thành thì ý niệm chỉ cần khẽ động, Thần hồn bay ra là có thể mượn nước thành hình, mượn xin mồi tý lửa thành hình, mượn đất thành hình.

Nói xong nàng lại nhắm hai mắt lại. Hồng Dịch cảm giác rõ rằng âm phong bên người nổi lên rồi thổi tới hồ nước phía xa. Sau đó trên mặt nước đột nhiên bốc lên bọt nước, bọt nước đó dần dần ngưng tụ thành một hình người rất giống với Mộ Dung Yến. Hình người đó đột nhiên nhảy mạnh một cái thoát khỏi hồ nước mà bay lên, một quyền đánh về phía Hồng Dịch.

Quyền phong mang theo hơi nước mãnh liệt ập đến.

Hồng Dịch không cần suy nghĩ, một quyền đánh tới. Một quyền này khiến người nước này thoáng chốc đã tan ra, nước văng tứ phía và lực lượng của nó cũng không phải là cường đại.

- Mượn nước hiện hình lực lượng không mạnh bằng mượn khí duyên hống để hiện hình. Dù sao duyên hống cũng nặng mà nước lại nhẹ nhàng thư thái - linh hoạt, động tác dù nhanh nhưng lực lượng lại không đủ.

Hồng Dịch cười nói.

- Chính là đạo lý này.

Người nước tan đi khiến cả luyện võ trường bỗng trở nên ướt sũng. Mộ Dung Yến thu lại Thần hồn hiện hình rồi mở mắt nói: - Nhưng nếu đây là người bằng lửa thì sao? Ngươi dám đánh bừa ư? Chỉ cần ngươi đánh tới là sẽ xong đời. Hơn nữa hỏa không có so với nước còn nhẹ hơn nữa. Vì vậy khi hành động sẽ như một tia chớp khiến ngươi căn bản trốn cũng không thể thoát được.

- Mượn lửa để hiện hình sẽ làm cho Thần hồn bị tổn thương đó.

Hồng Dịch nói.

- Đúng vậy. Nhưng mà nếu ta tu luyện thành Quỷ Tiên là có thể khiến nước của một nửa hồ nước ngưng tụ thành mootj người nước khổng lồ. Không cần đánh mà trực tiếp đè chết ngươi, đề cho ngươi chết chìm luôn.

Mộ Dung Yến hừ hừ nói.

- Đúng là...

Hồng Dịch cũng không tranh cãi với nàng nữa. Hắn đột nhiên nhíu mày nói:

- Nếu võ công luyện tới cảnh giới Hoán Huyết Võ Thánh thì bất luận là sử dụng cái gì Thần hồn cũng không thể tới gần phạm vi hơn mười trượng phải không?

Hồng Dịch nhớ tới huyết khí của Hồng Huyền Cơ. Huyết khí đó như Mặt trời dương cương phủ xuống mặt đất này nên cho dù Âm Thần hắn giờ đã đại thành cũng chỉ sợ không thể tới gần thân thể của Hồng Huyền Cơ được.

Ngày đó, hai đại cao thủ Âm Thần khu vật của Vô Sinh Đạo và Chân Không Đạo dùng phi kiếm tới ám sát Hồng Huyền Cơ nhưng còn chưa tới gần thân thể hắn đã bị lực cản lại rồi lại bị Hồng Huyền Cơ nhẹ nhàng cầm lấy phi kiếm, hạ gục thân thể, đánh tan Thần hồn khiến hai người này hồn phi phách tán.

- Điều đó cũng không phải là chính xác. Quỷ Tiên có Thần hồn cường đại cũng có thể mạnh mẽ đột phá.

Mộ Dung Yến nói:

- Ta cũng chưa từng được tận mắt chứng kiến những người ở đẳng cấp đó giao thủ nên cũng không tưởng tượng được. Song ta biết huyết khí của Võ Thánh cường đại, mà nếu loại máu nóng đó mà dính vào người Quỷ Tiên thì sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với Quỷ Tiên. Còn nếu là Nhân Tiên, máu toàn thân đều dương cương mà bắn ra một giọt trúng Thần hồn thì Thần hồn sẽ phải chịu trọng thương khó có thể chữa trị nổi.

Chương Trước DS Chương Báo LỗiChương Sau

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio