Cứ phi hành liên tục như vậy, ba ngày sau hắn đến Trấn Hoa Viên. Đây là một tiểu trấn nằm gần một con sông lớn tên là Hàn Giang. Quanh năm nước chảy, người dân ở đây dựa vào con sông này buôn bán mà ai ai cũng trở nên giàu có. Hắn phi hành trên không cúi xuống quan sát chỉ thấy khắp nơi nợ trong trấn đều giàu, không có nhà tranh chỉ có nhà lầu. Khắp vùng là một cảnh sung túc hoan lạc. Hắn quyết định dừng chân tại trấn nhỏ này để nghỉ ngơi lấy lại sức lực. Đương khi hắn ngồi trong một quán trà nhỏ, nhấm nháp môt chén trà nóng hổi thì bỗng nhiên nghe tiếng khóc vang trời. Từ đầu đường đi lại một đám dễ có đến mấy trăm người, ai ai cũng mặc xiêm y vô cùng lòe loẹt. Đi đầu là ba mươi hai tên phu khiêng kiệu, chúng khiêng một chiếc kiệu lớn, bốn phía che băng sa mỏng, qua lớp sa đó Dương Thanh thấy bảy cô gái đang ôm nhau khóc lóc. Đi theo sau cái kiệu là một đoạn người có vẻ như là người nhà của các cô đó. Ai nay đều mặt buồn như đưa đám, có người nước mắt sụt sùi, cả bọn một đường đi ra khỏi trấn rồi biến mất. Thấy lạ hắn mới quay sang hỏi chủ quán:
- Ông chủ vừa rồi là việc gì kia, sao ta cảm thấy giống như cường hào ác bá, áp bức con gái nhà lành.
Lão chủ quán trà nhìn theo đám người đó rồi trả lời hắn:
- Khách quan từ xa đến có lẽ còn chưa biết, chỗ này của chúng tôi tuy buôn bán làm ăn rất tốt. Thế nhưng con sống này lại hung hiểm khác thường, phần lớn thuyền bè đi trên sông nếu không cẩn thận sẽ bị thủy quái đánh đắm, hàng hóa mất thì cũng thôi đi, nhưng người sẽ bị nó nuốt vào bụng.
Lão ngừng lại để rót cho hắn thêm một chén trà rồi nói tiếp:
- Lão vẫn nhớ năm đó lão mới hơn hai mươi tuổi, có một thượng tiên từ phương xa tới, nói với trưởng trấn rằng ông ta có thể tiêu diệt thủy quái giữ cho khúc sông này luôn an toàn, nhưng trấn Hoa Viên này, hàng năm phải cống nạp cho hắn người con gái.
Hắn hỏi lại lão:
- Lão đã bao giờ nhìn thấy con quái đó chưa.
Chủ quán lắc đầu bảo hắn:
- Lão thì chưa. Nhưng anh trai lão trước đây khi còn sống đã từng nhìn thấy nó. Anh lão bảo rằng nó là một con rắn lớn toàn thân màu đỏ, ở cô có vây nhìn tựa như một chiếc khăn quảng cổ màu trắng.
Dương Thanh gật gù hỏi:
- Vậy sau đó, tên kia đã giết con quái đó ư.
- Khách quan đúng vậy, từ khi nó chết sông này an toàn hơn, dân ở đây mỗi năm đều thực hiện lời hứa với vị tiên nhân đó. Ba ngày nữa chính là ngày hiến tế, nếu khách quan không vội thì có thể ở lại xem.
Hắn không nghe lão nói nữa. Hắn ngồi đó nhớ lại hơn hai trăm năm trước khi đó, hắn mới lên làm huyện lệnh, nhiệt huyết dâng cao, trong vùng mà hắn quản hạt cũng có một chuyện tương tự như vậy, chỉ khác là không phải quỷ quái tu tiên mà người ta giả thần giả quỷ để đòi cống nạp. Năm đó sau khi hắn phát hiện ra, hắn đã rất tức giận cho ngũ mã phanh thây tên đó. Chính vì vậy mà hắn rất dị ứng với chuyện cống nạp các cô gái hay trẻ con cho thần nọ thần kia. Theo hắn thần tiên mà mở mồm ra đòi những thứ như vậy không xứng đáng gọi là tiên, đó là quỷ mới phải. Hắn lại nghĩ con quái vật mà lão kia miêu tả giống với một loài trong yêu điển tên là Thủy Độc Trường Xà, con thủy xa này vây trên cổ vẫn còn màu trắng hẳn là mới cấp ba, dù rằng là cấp thấp nhưng với lợi thế dưới nước nó cũng rất khó đối phó. Tên tiên nhân này giết được nó ắt hẳn cũng phải Trúc Cơ trở lên. Nghĩ đến đó hắn liền ném ngay ý định cứu mấy cô gái đó ra khỏi đầu. Hơn một cấp pháp lực đè chết người, hắn sao dám to gan trêu vào. Nhưng rồi hắn lại không nhịn được mà nghĩ chẳng lẽ cứ thế bỏ qua, hắn trước khi tu tiên cũng đã là người đọc sách, nên tư tưởng cứu khốn phò nguy đã ăn chặt vào máu hắn nhất thời không bỏ được. Sau một hồi cân nhắc lợi hại, hắn quyết định cứ theo dõi đã, nếu có cơ hội tốt thì ra tay, còn nếu quá nguy hiểm thì coi như hắn cũng đã làm hết sức.
Hắn quyết định ở lại trấn này thêm ba ngày nữa, đến ngày thứ ba trời vừa sáng, hắn đã nghe thấy tiếng kèn trống vang lên báo hiệu buổi hiến tế sắp được bắt đầu, đứng trên một nóc nhà cao hắn ung dung nhìn xuống đáp rước, đi đầu tiên là một đoàn kèn trống và thanh la, tiếp đến có vẻ như là các bô lão trong trấn, tiếp đến là chiếc kiệu hắn thấy hôm trước, bảy cô gái đều được trang điểm thật đậm, ăn mặc xiêm ý đẹp nhất. Chỉ có điều vẻ mặt các cô buồn rượi rượi, theo sau chiếc kiệu là người nhà các cô và bà con trong trấn, tất cả xếp thành một đội ngũ dài đến mấy trăm trượng hướng ra bờ sông. Tới một tòa lầu lớn cất bằng gỗ cách bờ sông một đoạn có tên là Nghênh Tiên Lầu thì đoàn người dừng lại. Từ trong đoàn người một lão già có vẻ như là người có tiếng nói nhất trấn này bước lên phía trước ra hiệu. Lập tức có mấy người từ trong đám đông bước ra đặt một chiếc bàn lớn phía trước rồi bày lên đó đồ cúng tế, xong xuôi đâu đó lão già này đến trước cái bàn thắp ba que hương lầm rầm khấn vái rồi cao giọng rằng:
- Nhờ ơn thượng tiên ban cho dân chúng trong vùng cơm ăn áo mặc, giữ cho Hàn Giang muôn đời thanh bình, dân chúng trong trấn rất mang ơn, đây là lễ vật năm nay xin thượng tiên thu nhận.
Lão nói xong thì lại quay lại phất tay một lần nữa. Đám phu kiệu lập tức hạ kiệu xuống lôi các cô gái vào trong lầu rồi khóa cửa lại mặc kệ các cô, và người nhà gào khóc om sòm. Đứng từ trên cao Dương Thanh thấy tất cả, hắn tự hỏi bọn này có còn là người không khi mà tất cả đều quay đi khi thấy thảm cảnh này, không một ai lên tiếng, tất cả đều muốn hy sinh mấy cô gái này đổi lấy tiền tài, để mặc các cô van xin khóc lóc. Hắn lắc đầu thở dài mấy lượt, chợt nhớ lại lần đầu hắn gặp Thanh Hương. Nang lúc đó cũng bị lâm vào tình cảnh gần giống như bây giờ, hắn tự hỏi nếu lúc đó hắn không có ở đó, có ai cứu nàng không, hay cuối cùng nàng cũng như các cô gái này. Tuyệt vọng.