Dịch: Linh Dương Đầu Bò
Gặp cơn mưa lớn hiếm thấy ở cao nguyên, xe bục lốp ngay giữa đường, Phương Thố giơ đèn pin chiếu, Phương Mục mặc cái áo mưa dày cộp đội mưa ngồi xổm dưới đất thay lốp, khi đến được Lhasa thì đã là đêm khuya.
Homestay kiểu Tạng mà hai người đặt trước đã đóng cửa từ lúc mười hai giờ đêm, đành phải gân cổ lên gọi bà chủ ra mở cửa. Vào phòng rồi, cởi áo khoác và giày ướt đẫm nước ra, đốt lửa trong lò sưởi lên, bà chủ đem một mình trà bơ sang, hai người uống từng hớp to, chất lỏng ấm áp trôi tuột xuống bụng, dòng máu tưởng đã đông cứng lại lập tức rộn ràng chảy, người như được sống lại.
Phòng vệ sinh dùng chung, khá giống ký túc của trường cấp ba, cũng may là nước nóng có /. Nửa đêm, trong phòng tắm chung không có ai khác, Phương Mục đi bộ đội đã quen kiểu tập luyện xong, một đám đàn ông người ngợm hôi rình rúc hết vào phòng tắm chung như ong vỡ tổ, liếc mắt nhìn một cái, toàn là mông trắng phau. Gã chẳng nghĩ nhiều, lột đôi ba cái cởi hết đồ trên người ra, mở vòi hoa sen, nước nóng phả ra hơi nước dội từ trên đỉnh đầu xuống, trượt qua khuôn cằm sắc nét và những vết sẹo chồng chéo trên người. Những vết sẹo ấy tựa như tấm huân chương của đàn ông, mỗi một vết đều che giấu một câu chuyện Phương Thố không hiểu và cũng chưa từng được tham gia.
Phương Thố chỉ biết ngơ ngẩn nhìn. Cảm nhận được ánh mắt cậu, Phương Mục quay đầu lại, khóe môi nhếch lên một vệt cười, “Sao thế, hâm mộ à?”
Tay phải gấp lại gồng chuột lên, cánh tay bình thường trông thì khỏe mạnh nhưng không có cơ bắp mấy lập tức hiện rõ cơ nhị đầu, cơ thịt chứa đầy sức lực kinh người nổi gồ lên như ngọn núi, mỗi một đường nét đều mượt mà gọn gàng như nước chảy, ẩn chứa một vẻ đẹp hợp với tự nhiên, đó là một vẻ mê hoặc khiến máu người sôi sục và đầy chất nam tính.
Phương Thố thấy mũi mình nóng lên, dường như có thứ chất lỏng gì đó nóng rực đang chảy xuống, cậu hốt hoảng quay đầu ra chỗ khác, cẩn thận ấn cánh mũi, tiếng cười ha ha của Phương Mục vọng đến bên tai. Dây thần kinh của gã còn thô hơn cả dây thép treo cầu vượt biển, lại thêm hơi nước mờ mịt nên không nhìn được rõ cho lắm, gã chỉ tưởng thằng nhóc lại bị gã đả kích, tức quá không nói nên lời mà thôi. Suốt chuyến đi, Phương Thố có rất nhiều lúc tỏ ra khác thường, gã cũng chẳng để tâm, vừa ư ử hát vừa tắm thật nhanh, lau người qua loa rồi vắt cái khăn lên vai, dặn Phương Thố, “Đừng tắm lâu quá, thiếu oxi đấy.” nói xong bèn ra khỏi phòng tắm.
Đến tận khi bóng dáng Phương Mục biến mất, Phương Thố mới quay người lại, chầm chậm bỏ cái tay đang bịt mũi xuống – là ảo giác, cậu không chảy máu mũi, nhưng cảm giác máu cuộn trào khắp người như bị đánh trúng đó lại vô cùng rõ ràng. Nước nóng chảy từ vòi hoa sen ra, dội xuống nền nhà lát gạch sứ tạo thành từng đợt hơi nước, trong hơi nước trắng xóa, trước mắt cậu lại xuất hiện cơ thể trần trụi tao nhã nhưng đầy lực chiến đấu như một con báo săn của Phương Mục, nước chảy dọc bờ vai dày khỏe mạnh, lướt đến vùng eo nhỏ phẳng lì, rồi đến cặp chân thẳng tắp như trụ sắt…
Cậu thiếu niên thấy miệng lưỡi mình khô khốc, cậu cảm nhận một cách rõ ràng cơ thể hẵng còn ngây ngô của mình đang thay đổi một cách khó đoán và khó lòng tỏ bày cùng ai. Sắc mặt cậu thay đổi liên tục, lúc thì đỏ lúc lại trắng, người như bị sét đánh thành hai nửa, một nửa ngâm trong nước lạnh thấu xương, một nửa chìm trong lửa rực dày vò.
Khi về đến phòng, Phương Mục đã ngủ say, nằm thẳng băng như xác chết. Phương Thố đứng trong bóng tối lặng lẽ nhìn, cậu muốn xốc chăn lên sờ thử cơ ngực căng tràn bên dưới, thậm chí còn muốn tiến sát lại, hít ngửi mùi xà phòng và mùi hormone nam tính trên người gã. Cậu bị suy nghĩ to gan này của mình dọa sợ, cậu bối rối xốc chăn nằm lên giường của mình, tim vẫn đang đập thình thịch – sao lại thế này, sao cậu lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy? Phương Mục có biết không? Gã có nhận ra được không? Nếu gã biết mình mơ tưởng gã một cách hèn hạ như vậy, gã sẽ như thế nào? Sẽ điên tiết muốn giết mình luôn? Hay là hối hận vì đã nuôi mình lớn?
Phương Thố nghĩ lung tung, trong đầu loạn cào cào, nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ rõ ràng được. Hôm sau, cậu nhóc mặt tái xanh, uể oải ủ rũ, Phương Mục còn thắc mắc liếc cậu mấy cái.
Nhà nghỉ mà hai người đang ở có cái sân nho nhỏ, dựng mấy cái ô to màu đỏ. Khách du lịch tập trung ở đây rồi lại vội vàng ra đi, đến A Lý, đến Chomolungma, đến Namtso… Lhasa có rất nhiều khách du lịch trang bị đầy đủ, mặc toàn áo jacket hàng hiệu, chân đi giày leo núi, mắt đeo kính râm ầm ĩ náo nhiệt, họ đặt mục tiêu chinh phục từng điểm danh lam thắng cảnh. Phương Mục và Phương Thố thì chẳng có mục đích gì, chuyến du lịch đến Lhasa đã gần đến điểm kết thúc.
Ánh nắng buổi sáng của cao nguyên nhẹ nhàng mà chói lóa, chầm chậm dịch chuyển trên bức tường loang lổ của nhà nghỉ, xa xa có tiếng chuông đồng vẳng lại, một con chó ta màu đen lười nhác nằm bên chân hai người. Hôm nay là ngày cuối cùng hai người ở Lhasa, chuẩn bị ăn sáng xong sẽ bắt xe chuyến Tsethang đến tu viện Samye, đó là tu viện Phật giáo đầu tiên ở Tây Tạng, tương truyền do đại sư Padmasambhava – kiếp trước của Thương Ương Gia Thố xây nên.
Bữa sáng là bánh mỳ, sữa chua đặc sệt thanh mát, cậu thiếu niên bỗng ngẩng lên hỏi Phương Mục: “Chú Phương Mục, vì sao chú không kết hôn?” Đôi mắt đen thẳm của cậu nhóc im lặng nhìn Phương Mục. Mấy hôm nay cậu vô cùng lặng lẽ, không thể hiện sự phấn khích khi được đi du lịch của lứa tuổi này, tựa như lòng cậu mang tâm sự nặng nề, đầu mày luôn có vẻ ấm ức không vui.
Đúng rồi, sao lại không kết hôn nhỉ? Hồi trước Phương Thố còn nhỏ nên không hiểu, giờ cậu đã bắt đầu lờ mờ hiểu được, nam nữ trên thế gian này, cả ngàn cả vạn con người cuối cùng đều hướng về một mục đích – gia đình.
Trong phòng Phương Thố có một sự mong chờ mơ hồ, Phương Mục không kết hôn, liệu có phải là vì cậu không?
Phương Mục nhấc mắt, “Làm sao?”
Cậu nhóc tỏ vẻ cố chấp hiếm thấy, “Chú béo cũng sắp kết hôn rồi, sao chú không lấy vợ?”
Phương Mục mất kiên nhẫn, “Mày lắm sao thế nhỉ? Mày là mười vạn câu hỏi vì sao à?”
Cậu thiếu niên mím môi dưới, không nói năng gì. Chẳng biết Phương Mục nghĩ ra cái gì mà bỗng rướn sát vào mặt Phương Thố, “Nhóc con, chắc không phải mày yêu sớm đâu chứ?”
Đầu mày Phương Thố giật nảy, không chờ cậu phủ nhận, chú cậu tỏ vẻ đã nhìn rõ bản chất của cậu, “Yêu vào cái đã đòi kết hôn, tính mục đích quá mạnh, không tốt.”
“Cháu không…”
Phương Mục không thèm nghe cậu nói, xua tay như đại tiên, nói năng thì như bịp bợm: “Đừng nghiêm túc, không có tương lai đâu.”
Phương Thố bị lối suy nghĩ thần kỳ của chú mình hạ gục, đề tài này cứ vậy mà kết thúc.
Tu viện Samye nằm ở Lhoka, đường đến Lhoka quá nửa là đường đất, càng đến gần đường càng be bét, nhưng phong cảnh lại càng đẹp. Muốn đến tu viện Samye thì phải qua sông, sông Yarlung Tsangpo rất rộng, dọc bờ sông là hàng mấy cây số mọc đầy đào dại, mây trắng lững lờ bay dưới chân, tu viện Samye nằm dưới ánh mặt trời ở bờ kia xa xa. Tu viện không náo nhiệt như chùa chiền ở Lhasa, đi dọc theo hành lang quanh co rồi đến đại điện có phần âm u, trên tường là những bức bích họa sử thi, màu sắc rực rỡ, đường nét phóng khoáng, đậm sắc thái tôn giáo, hai người ở tu viện Samye cả một buổi chiều, buổi tối ngủ lại đó rồi hôm sau quay về Lhasa, sau đó thu xếp hành lý khởi hành về nhà.
Khi xe nổ máy, Phương Thố không kìm lòng được mà ngoái đầu nhìn lại thánh địa đang dần xa sau lưng mình, cậu nhạy cảm nhận ra, chuyến đi Tây Tạng này đã khiến cậu thay đổi theo một chiều hướng nào đó, cậu vẫn không biết sự thay đổi này sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của cậu như thế nào, cậu thiếu niên mười lăm tuổi nào nghĩ được xa xôi như thế, cậu chỉ chìm đắm trong sự tuần hoàn giữa ghét bỏ và ước ao đối với cơ thể của phái nam, hoặc là đối với một vóc dáng cụ thể của phái nam, cậu vừa phấn khích lại vừa sợ hãi, như một người tâm thần phân liệt.
Năm ngày sau, hai người về đến nhà, chiếc xe vừa tiến vào khu phố cũ đã bất ngờ gặp được chiếc xe hơi màu đen của Phương Liễm, cảnh tượng thằng nhóc mắt hoa đào mở cửa xe hớn hở nhảy xuống như chuột túi trong dự đoán không hề xuất hiện, thay vào đó là Phương Liễm tiều tụy và lo lắng, khuôn mặt đẹp trai nho nhã mang đôi mắt đỏ sọc mệt mỏi, trông thấy Phương Mục rồi, câu nói đầu tiên thốt ra là, “Tiểu Ngu biến mất rồi.”
Phương Mục sững ra, điện thoại trong túi rung lên ong ong mấy bận, gã lấy ra liếc nhìn, có tin nhắn gửi đến, trong đó chỉ có một câu: Phật bốn mặt nhập cảnh rồi.
Không hiện số điện thoại người gửi.