Dịch: Linh Dương Đầu Bò
Tuy đã lấy địa chỉ của mẹ Phương Tử Ngu từ chỗ Phương Liễm nhưng Phương Mục không định sang đó. Gã luôn cảm thấy đàn bà thành sự không đủ bại sự có thừa, thực sự không có tâm trí đâu mà đi đối phó với kiểu khóc lóc sướt mướt của đám đàn bà.
Hôm sau, Phương Mục không ra ngoài mà cứ nằm trên giường trong phòng khách sạn, hai chân vắt chéo, vẫn tiếp tục nghịch con dao găm trong tay, mặt mày sầm sì, tỏa ra hơi thở nguy hiểm không cho ai lại gần.
Phương Thố không dám sang quấy rầy gã, ngồi nghiêm chỉnh ở cuối giường xem tivi, mở âm lượng nhỏ hết mức có thể, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
Tiếng gõ cửa vang lên, Phương Mục nhảy bật lên như một con báo, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là tay bartender ở quán bar hôm qua, vẫn là cái mặt bình thường và dễ chịu đó. Phương Mục quan sát hắn không chút che giấu bằng ánh mắt sắc lẻm, một lúc sau gã nghiêng người, để hắn vào trong.
Tin của Tiểu Đao đến rất nhanh, trong thời gian chưa đến một đêm đã có tin của Phương Tử Ngu. Thằng nhóc đúng là đã đến Bắc Kinh, còn làm một chuyện cực kỳ ngu si, ngay ở cổng ga tàu hỏa có một cậu nhóc chừng mười sáu mười bảy tuổi mặc đồng phục học sinh quỳ ở đó, đầu cúi gằm xuống, mặt đen nhẻm như mấy trăm năm rồi chưa rửa mặt, phía trước là một tờ giấy đè lại bằng đá, trên viết mấy dòng chữ xấu tàn xấu tệ, đại để là lưu lạc tha hương, gặp phải kẻ trộm, xin người hảo tâm giúp đỡ tiền bạc để về lại trường.
Cái trò lừa người này cổ lỗ sĩ lắm rồi, số lượng người qua lại cổng ga rất lớn, mọi người đến đến đi đi trời nam đất bắc, chẳng ai dừng lại mà nhìn thêm một cái. Nhưng Phương Tử Ngu không những nhìn mà còn ngồi xổm xuống, cẩn thận đọc câu chuyện biên bậy trên giấy một lượt. Đọc xong, Phương Tử Ngu bị “giáo dục tình thương” tẩy não quá độ đã lấy một trăm tệ từ trong cặp của mình ra, đặt nghiêm chỉnh vào tay tên lừa đảo, thuận tiện còn đưa cả nửa gói chân gà cay chưa ăn hết cho người ta.
Sau đó, bạn nhỏ Phương Tử Ngu thảm rồi, ví của nó bị ăn trộm mất rồi.
Phương Tử Ngu không phát hiện sự thật mình không còn đồng xu dính túi ngay, nó làm việc vẫn có kế hoạch nhất định, bắt đầu từ ngày mẹ nó đến Bắc Kinh, trong lòng thằng nhóc đã có một sự bất an không thể xua đi được, quả nhiên, đã quá ngày hẹn rồi mà mẹ nó vẫn chưa về, khi đó Phương Tử Ngu đã quyết định, nó sẽ tự mình đến Bắc Kinh đón mẹ về. Nó không tin mẹ nó trông thấy thằng con ngàn dặm xa xôi không quản khổ cực đến tận nơi tìm mẹ mà không xúc động, không mềm lòng. Huống hồ nó còn đáng yêu thế này, ngoan ngoãn thế này, ai mà nỡ bỏ nó chứ?
Đương nhiên, chuyện này chắc chắn không thể để người lớn biết được. Phương Tử Ngu vay tiền của bạn rồi thành công lừa đồng chí Phương Liễm bố mình, đeo cặp sách lên tàu đi Bắc Kinh. Nó vẫn chưa ngốc đến quá đáng, biết một thằng nhóc con như nó một thân một mình không an toàn, lên tàu xong là nhắm chuẩn một nhà ba người đối diện, dựa vào cái mặt rất đa cấp và cái miệng dẻo quẹo, nó cố gắng hết sức tạo quan hệ tốt với mẹ trẻ con nhà người ta, khiến người khác tưởng rằng đây là một gia đình bốn người êm đềm hạnh phúc.
Thế mà rồi nó bình yên vô sự đến được Bắc Kinh thật.
Nó nhớ rõ địa chỉ của mẹ nó ở Bắc Kinh mà mẹ nó từng nói một lần khi gọi điện, nó ra khỏi ga tàu bèn bắt taxi ngay. Khi xe đã đến nơi cần đến, phải trả tiền xe, bạn Phương bé nhỏ mới phát hiện ra là mất ví rồi.
Aaaaaaa! Phương Tử Ngu chỉ muốn hét lên, lục tung cặp sách và túi to túi nhỏ trên người vẫn không móc ra được đồng nào, bạn Phương bé nhỏ khóc không ra nước mắt coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhìn chú tài xế, “Hay là chú gọi báo cảnh sát bắt cháu đi, cháu không có tiền trả tiền xe.”
Tài xế: “…”
Ông chú lái xe hiểu rõ nguồn cơn dở khóc dở cười, “Thôi được rồi, xuống xe đi, đằng nào chú cũng đang trên đường về trả xe, không thu tiền xe của cháu nữa, mất ví rồi đúng không, thế thì mau đi gọi điện cho người thân đi, đừng đi lung tung ngoài này một mình.”
Phương Tử Ngu cảm nhận được lòng tốt của nhân dân thủ đô, lặng lẽ thầm phát cho ông chú lái xe một cái thẻ người tốt, lòng sáng ngời rực rỡ, nó cảm thấy chuyến đi Bắc Kinh lần này vô cùng tốt đẹp, nhưng hiện thực lại cho nó một cú sét sấp mặt.
Địa chỉ mà mẹ nó cho nó là một khu chung cư kiểu khách sạn, Phương Tử Ngu không biết mẹ nó ở tầng nào, chỉ biết ôm cặp ngồi trên chiếc sofa cho mọi người nghỉ chân kê trong góc đại sảnh, chờ lâu quá, nó ngả người ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại thì bên ngoài đã tối sầm, nó sờ cái bụng đã bắt đầu biểu tình, đứng dậy cử động chân tay tê rần, rồi trông thấy mẹ nó về. Phương Tử Ngu còn chưa kịp vẫy đuôi hớn hở chạy ra thì phát hiện, mẹ nó không đi một mình.
Một người đàn ông về cùng mẹ nó, người đàn ông kia vóc dáng cao to, hơi mập nhưng vẫn rất phong độ, hai người đi sóng vai với nhau, trông rất xứng đôi vừa lứa. Mẹ nó không hề phát hiện ra cậu con trai vượt ngàn dặm xa xôi đến Bắc Kinh, vừa nói vừa cười cùng người đàn ông kia đi vào thang máy, khoảnh khắc đó, Phương Tử Ngu trông thấy tay của người đàn ông kia thuận thế ôm sau eo mẹ nó, nó như bị sét đánh, đứng ngây ra.
Cửa thang máy từ từ khép lại, Phương Tử Ngu không hề nhúc nhích, như có một chậu nước đá giội thẳng xuống đầu nó, gột sạch hết những chờ mong và phấn khích, những cảm xúc bị phản bội, đau đớn, tủi thân, phẫn nộ hòa vào nhau, nghẹn lại ở ngực.
Nó không biết mình ra khỏi khu chung cư kia như thế nào, nó đi lang thang trên phố phường Bắc Kinh, càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng cảm thấy mình là một bông cải đắng chẳng ai thèm. Đến khi cái bụng đói cho nó một đòn quay lại hiện thực.
Nó bỗng nhận ra, nó hôm nay, không có một đồng nào trên người.
Đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Chẳng lẽ nó phải học cậu nhóc ở chỗ ga tàu hỏa, làm một tờ giấy kể lại cuộc đời đau thương của mình rồi quỳ ở ven đường vẫy đuôi ăn xin à? Bạn Phương Tử Ngu ngẫm nghĩ rồi vẫn cảm thấy làm vậy thì mất thể diện quá, nhưng bảo nó quay lại tìm mẹ thì nó không làm được.
Bông cải Phương Tử Ngu tấm tức ngồi xổm ở vệ đường gặm nốt miếng sô cô la còn dư. Bên kia đường là một quán net, Phương Tử Ngu ăn hết sô cô la, quyết định chui vào trong xem.
Bên trong vô cùng náo nhiệt, đủ loại nhạc điện tử hòa lẫn vào nhau. Phương Tử Ngu xem chỗ này một tí, ngó chỗ kia một tí, đi một vòng, cuối cùng dừng lại sau một chiếc máy, người chơi cũng là một thằng nhóc chưa lớn, khoảng mười tuổi, cặp sách vứt dưới đất. Phương Tử Ngu xem một lúc, cái thói thích lên mặt dạy đời trồi lên, nó đứng sau lưng người ta lải nhải chỉ trỏ.
Cậu nhóc bỗng bỏ phím đang ấn ra, đứng dậy nói: “Thế thì anh chơi đi.”
Phương Tử Ngu chỉ sững ra một lúc rồi ngồi xuống không hề khách khí. Bố và ông nội Phương Tử Ngu đều là người có học, cũng chẳng biết làm sao mà đến đời Phương Tử Ngu, học hành chẳng ra làm sao, chỉ chơi game là giỏi, hồi lớp một còn dám PK với lớp sáu, lên lớp hai thì đã xưng bá trong trường, xa gần đều hay danh, vinh quang trở thành nhân vật điển hình bị bêu hôm họp phụ huynh. Đồng chí Phương Liễm mất mặt, thế là ra sát chiêu, nghiêm khắc hạn chế thời gian chơi game của Phương Tử Ngu, từ đó bạn nhỏ Phương Tử Ngu không còn cơ hội được thoải mái thể hiện bản lĩnh trên game nữa.
Bây giờ xa nhà ngàn dặm, hiếm khi có được cơ hội, bạn nhỏ Phương Tử Ngu lập tức quên phắt cái mặt lạnh của đồng chí Phương Liễm, mười ngón tay múa lên, xông pha một đường, khiến cậu nhóc đứng đằng sau xem mà nhiệt huyết sôi trào, ý sùng bái theo đó mà lên, chỉ hận không thể quỳ gối xuống mà dập đầu bái sư.
Phương Tử Ngu hoàn toàn không hay biết bố nó đã sắp phát điên lên vì không tìm thấy nó rồi, chờ số sô cô la trong bụng tiêu hóa hết, nó mới lưu luyến đứng dậy. Thằng nhóc kia vẫn chưa đã cơn, “Nè, sao anh không chơi nữa?”
Phương Tử Ngu sờ sờ bụng mình, ỉu xìu nói: “Đói rồi, máu lên não không đủ.”
Cậu nhóc sững ra, cơ hội để mình thể hiện đến rồi, phải thể hiện thật tốt, có khi cao thủ sẽ truyền cho nó vài tuyệt chiêu, thế là cậu nhóc lập tức vồn vã nói: “Thế thì em mời anh ăn cơm nhé!”
Phương Tử Ngu nhìn cậu nhóc môi hồng răng trắng trước mặt, nghi ngờ hỏi: “Mày có tiền không?”
“Có chứ.” Cậu nhóc ngồi xổm xuống kéo khóa cặp ra, thò tay vào trong lục lọi rồi moi ra một xấp nhân dân tệ màu đỏ, thực sự là một xấp ngay ngắn như viên gạch. Phương Tử Ngu trợn tròn mắt lên, nhìn cậu nhóc như nhìn kho vàng chói lọi di động – mẹ kiếp con nhà giàu này!
Hai đứa một lớn một nhỏ lên KFC bên trên quán net ăn một bữa hoành tráng, hai đứa gọi cả một bàn đồ ăn, tọng một cái hamburger vào bụng rồi, Phương Tử Ngu cuối cùng cũng có cảm giác no, nó ngẩng đầu hỏi cậu nhóc đối diện, “Sao mày không về nhà?”
Cậu nhóc tên Oscar liếm cái kem ốc quế trong tay, chu miệng ra, mãi mới tức tối nói: “Em bỏ nhà đi bụi!”
“…” Phương Tử Ngu không ngờ cách xa ngàn dặm lại gặp được một người cũng lưu lạc chân trời như mình, lập tức cảm thấy đúng là duyên trời định, tình hữu nghị cách mạng tăng vèo vèo, hai đứa ăn xong lại quay về quán net tiếp tục chiến đấu. Quán net kinh doanh giờ, đến đêm thì hai đứa rúc trên sofa trong khu nghỉ ngơi, sáng hôm sau rửa qua cái mặt rồi lại tập trung vào đại nghiệp cày game.
Đến hai giờ chiều, hai đứa mới ôm đôi mắt đỏ ngầu, lê cái thân mềm oặt như hải sâm ra quán mỳ thịt bò bên cạnh KFC ăn, hai đứa chẳng còn sức lực lẫn tinh thần như hôm trước, trông chẳng khác nào vừa vớt từ trong vại dưa muối ra, người tỏa ra thứ mùi hết hạn sử dụng. Bát mỳ thịt bò nóng hổi thơm lừng vừa đặt lên bàn, hơi nóng xông lên, Phương Tử Ngu bỗng đỏ hoe mắt mà khóc, nó không muốn tỏ ra không có cốt khí như vậy trước mặt đồ đệ mình, nhưng nước mắt lại không khống chế được, lã chã rơi vào bát mỳ, lên mặt bàn…
Nó nhớ bố nó, nó muốn về nhà.
Oscar luống cuống, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Hai đứa đang khóc rõ là đau lòng, ngoài cửa quán mỳ bỗng vọng vào một giọng nói âm u, “Phương Tử Ngu, cút ra đây cho tao!”
Phương Tử Ngu bị giọng nói quen thuộc này làm hết hồn, nó lập tức trợn mắt lên, hếch cái mặt nước mắt tèm lem mà hét lên một tiếng, “Chú út!” rồi vắt chân lên cổ chạy về phía Phương Mục ngoài cửa.
Oscar ngồi đối diện quên cả khóc, ngơ ngác nhìn sư phụ mới nhận của nó bỗng chốc hóa thành con chó Labrador vẫy đuôi tít mù, hớn hở lao bổ vào một người đàn ông nghiêm nghị đến mức hơi lạnh lùng, nhưng tiếc thay, hành động bổ nhào của nó đã bị ánh mắt nguy hiểm của Phương Mục ngăn lại, Phương Tử Ngu vội vàng phanh chân, trông thấy Phương Thố mang sắc mặt y chang Phương Mục đang gườm gườm, nó vờ như không thấy, thút thít nhìn ra sau Phương Mục, “Chú út, bố cháu đâu rồi?”
Phương Mục hừ lạnh một tiếng, lưỡi dao trong đôi mắt sắc lẻm đang liếc xéo như muốn chặt thằng ranh này ra làm vịt quay Bắc Kinh.
Phương Tử Ngu rụt cổ lại, tủi thân kéo góc áo Phương Mục, nhìn Phương Mục bằng đôi mắt ướt đẫm, “Chú út, cháu nhớ chú lắm, chú về lúc nào thế, Tây Tạng có vui không? Chú có mang thịt bò khô về cho cháu không? Hôm qua cháu bị muỗi đốt sưng vù cả người, chú…”
Phương Thố không nhịn nổi nữa, trợn trắng mắt.
Thấy sư phụ mới của mình sắp phải về nhà cùng người thân, Oscar bỗng thấy buồn, cũng có chút ngưỡng mộ, bỗng nhiên, mắt cậu nhóc sáng rực lên, nó nhảy ra khỏi ghế, chạy thẳng qua đám Phương Mục như lốc xoáy, “Mẹ…”
Một người phụ nữ mặc nguyên set của Channel màu trắng xuất hiện ở đầu cầu thang, bà có mái tóc dài xoăn lọn tinh tế, đeo kính râm, trông thấy cậu nhóc, bà vội vàng tháo kính ra, để lộ vẻ tiều tụy không thể che lấp được dưới lớp trang điểm, đỡ lấy cậu nhóc đang lao đến.
Phương Tử Ngu há hốc miệng, sự kinh hãi trong lòng đã không thể biểu đạt nổi bằng từ ngữ – Tưởng… Tưởng Tưởng Tưởng Nguyệt Hoa, đại minh tinh Tưởng Nguyệt Hoa, đây, đây chẳng phải thần tượng của Phương Thố sao? Đồ đệ của nó lại là con trai của Tưởng Nguyệt Hoa, thế giới này thật khó lường!
Nó quay đầu nhìn Phương Thố theo bản năng, mặt Phương Thố vẫn chẳng có cảm xúc gì nhưng môi đã mím lại thành đường chỉ, cậu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đã không còn trẻ nữa, gồng mình đến mức toàn thân gần như cứng đờ ra.
Nhưng người phụ nữ kia không hề liếc sang bên này lấy một lần, tựa như sợ bị người khác nhận ra, bà nhanh chóng đeo kính lên, xuống lầu với tốc độ nhanh nhất trong sự hộ tống của vệ sĩ, lên một chiếc xe BMW màu trắng đang đậu ở cửa.
Mọi người trong quán mỳ thịt bò như tỉnh giấc chiêm bao, lập tức bàn tán xôn xao, “Ban nãy là Tưởng Nguyệt Hoa đúng không?”
“Trông giống lắm, già hơn trên tivi nhiều quá, cơ mà vẫn khí chất đầy mình.”
“Tưởng Nguyệt Hoa à, thế thằng nhóc ban nãy là con trai của bà ấy à? Đáng yêu quá!”