Dịch: Linh Dương Đầu Bò
Phương Mục rùng mình, huyệt thái dương giật thình thịch, đầu óc bị sóng xung kích làm rúng động dần tỉnh táo lại, gã xoay ngoắt lại, đi ngược với dòng người. Cảnh sát trong sân bay đã bắt đầu sơ tán mọi người, nhưng đám đông hiếu kỳ vẫn không ngừng ào đến chỗ phát ra sự cố, có người lớn tiếng gọi tên bạn bè người thân của mình, bầu trời trên sân bay ảm đạm tang thương.
Một tài xế taxi đang tựa vào cửa xe, ngẩng cổ như vịt lo lắng quan sát đám đông, đột ngột bị một lực mạnh đẩy ra suýt nữa là ngã lăn, một bóng người chui nhanh vào trong xe anh ta. Tài xế nhảy dựng lên, “Mẹ kiếp anh muốn làm gì?” Lời còn chưa dứt, xe đã lao vụt đi như mũi tên rời cung, xả khói vào mặt tài xế.
Đường rất xấu, rất nhiều xe tắc lại trên đường, có người đang sốt ruột gọi điện. Xe cảnh sát và xe cứu thương hụ còi đi ngang qua Phương Mục. Phương Mục lái xe rất nhanh, chỉ hận không thể nhấc bốn cái bánh xe lên làm đĩa bay, gã tận dụng mọi cơ hội để chen lên trong dòng xe.
Két… lốp xe cao su và mặt đường nhựa phát ra tiếng ma sát chói tai, để lại hai vệt đen sì trên đường. Phương Mục mở cửa xe, không thèm để ý ánh mắt của người khác, xông thẳng lên tầng ba khách sạn rồi mở cửa ra.
Căn phòng đã được dọn dẹp, không có dấu hiệu giằng co, nhưng hai thằng nhóc thì không thấy đâu.
Một luồng hơi lạnh chạy dọc lưng Phương Mục như một con rắn.
Ánh nắng gay gắt rọi thẳng xuống như cây gậy, để lại vết bỏng nắng trên mặt. Phương Tử Ngu xốc vạt áo phông lên lau qua mồ hôi, ủ rũ nhìn Phương Thố chẳng có lấy tí mồ hôi nào dù trời nắng như đổ lửa, lòng hơi đố kị, “Này, rốt cuộc là mày muốn làm gì?”
Phương Thố nhìn thẳng về phía trước, đáp: “Không ai bảo mày đi theo.”
Phương Tử Ngu hơi cáu, “Làm sao, mày muốn qua cầu rút ván đúng không, không có tao thì đến cổng nhà Tưởng Nguyệt Hoa quay về hướng nào mày cũng không biết nổi đâu. Thế mà mày lại đối xử với ân nhân bằng thái độ này đấy hả, cản thận không tao chia hành lý bây giờ đấy, đồng chí Phương Thố ạ.” Nói đến cuối còn đắc ý đến mức vểnh đuôi lên.
Phương Thố như chẳng hề nghe thấy, vì đang có tâm sự nên từ đầu đến chân cậu chìm trong một đám mây âm u xám chì, nặng trĩu, chẳng biết sẽ đổ mưa lúc nào, đột ngột đến mức chẳng ai ứng phó kịp.
Đây là một khu nhà xa hoa, mỗi một tòa biệt thự đều hào nhoáng vô cùng, phân tách bằng hàng cây xanh ngắt, tường vi nở rực rỡ như một chiếc chăn bông sắc màu, trùm lên hai hàng cây, hương thơm phảng phất trong không khí.
Phương Thố dừng chân, ngước nhìn tòa biệt thự xa hoa trước mặt, tòa nhà trông chẳng khác gì những tòa nhà xung quanh đó lại mang hơi thở phương tây đặc biệt, cánh cổng sắt đang khép chặt, bách nhật hồng nở rộ tận sâu bên trong kia đang trêu đùa làn gió nhẹ thoảng qua.
Đến lúc này rồi, Phương Tử Ngu mới cảm thấy căng thẳng, nó có ý lùi bước, dè dặt nhìn Phương Thố rồi chần chừ lên tiếng, “Chúng ta, thực sự phải làm thế này à?”
Phương Thố mím chặt môi, không trả lời, lòng bàn tay bắt đầu rớm mồ hôi, cậu nghe thấy tiếng tim mình thình thịch cổ vũ. Phương Tử Ngu đang chuẩn bị nhắc cậu thì cậu giơ tay lên, ngón tay đặt trên chuông cửa, hai ba giây sau, cậu ấn xuống như dốc hết sức bình sinh – dường như cậu nghe thấy tiếng cánh cổng số mệnh mở ra trước mặt cậu, nhưng lại chẳng biết thứ gì đang chờ mình.
Thời gian chờ đợi trôi qua rất chậm, không khí trở nên đặc quánh lại, thật lâu sau đó, cuối cùng phía sau cánh cổng cũng có tiếng động. Một người phụ nữ chừng bốn năm mươi tuổi ra mở cổng, bà búi tóc thấp, chắc là giúp việc trong nhà, trông thấy ngoài cửa là hai cậu nhóc choai choai, mặt lộ vẻ do dự, bà hỏi: “Các cậu tìm ai?”
Phương Tử Ngu đang định mở miệng, có thế nào thì nó và Oscar cũng coi như có tình nghĩa thầy trò, cứ bắt mối quan hệ trước rồi nói. Ai dè Phương Thố trông thì thông minh, bây giờ lại dở hơi, nói thẳng băng, “Cháu tìm Tiêu Nguyệt Mai.”
Bà giúp việc sững ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Thố đầy cẩn trọng và cảnh giác, bà gượng gạo nói, “Ở đây không có người đó, các cậu tìm nhầm chỗ rồi.” vừa nói, bà vừa định đóng cổng lại.
Phương Thố tiến lên chặn cánh cổng sắt lại không cho đóng, đôi mắt đen láy bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào bà giúp việc: “Bố cháu là Phương Hải, cháu tên là Phương Thố, sinh ngày tháng năm , người thị trấn Kiều Đầu thành phố Phụ Hải.”
Bà giúp việc bị vẻ mặt được ăn cả ngã về không của cậu bé ảnh hưởng, cuối cùng cũng đổi giọng, “Cậu chờ một chút, tôi đi hỏi bà chủ xem sao.”
Phương Thố lùi lại, cánh cổng sắt một lần nữa khép chặt.
Phương Tử Ngu túm cánh tay Phương Thố, trợn mắt lên mắng, “Mày bị điên à? Tiêu Nguyệt Mai cái gì chứ, mày có biết đây là đâu không? Để đến lúc vệ sĩ chạy ra xách cổ mình đi nhé, não đầy chất xám cũng đem đi cho gà ăn thôi!”
Phương Thố như không hề nghe thấy, cứ đứng thẳng dưới ánh mặt trời như một cây giáo.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tiếng ve kêu râm ran vọng lại, khiến lòng người càng thêm phần bực dọc.
Cánh cổng sắt mở ra một lần nữa, đối diện đôi mắt sáng ngời lên của cậu nhóc, bà giúp việc cảm thấy không đành lòng, nhưng vẫn xua tay nói thẳng: “Bà chủ tôi nói không biết Tiêu Nguyệt Mai nào hết, cậu tìm nhầm chỗ rồi, mau rời khỏi đây đi.”
Cậu thiếu niên biến sắc, Phương Tử Ngu đang định khuyên cậu đi về thì Phương Thố bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt lao thẳng về hướng tầng hai như tia điện.
Rèm cửa sổ phòng trên tầng hai được vén một góc lên, có một người phụ nữ thướt tha yểu điệu đang đứng sau cửa sổ, lén lút nhìn về phía bên này.
Tâm hồn Phương Thố bị chấn động mạnh, cậu bỗng nhiên gân giọng hét vọng về phía tầng hai, “Bố cháu là Phương Hải, cháu tên là Phương Thố, sinh ngày tháng năm , người thị trấn Kiều Đầu thành phố Phụ Hải…” Mắt cậu đỏ sọc, cậu gào thét ầm ĩ lên, vẻ mặt điên cuồng như đang dốc hết toàn bộ sức lực và hi vọng, tiếng nói thậm chí còn có phần thê lương.
Bà giúp việc sợ đến trắng bệch mặt, đẩy cậu thiếu niên ra ngoài, “Cậu làm cái gì thế? Cậu còn thế này nữa là tôi gọi bảo vệ đến đấy!”
Phương Thố giả điếc, chỉ không ngừng lặp lại câu nói như hồ sơ lý lịch kia, tiếng động bên ngoài cuối cùng cũng khiến người trong nhà để ý. Một cậu bé đi từ trong nhà ra, tò mò nhìn ra ngoài cổng. Cậu bé chưa lớn lắm, liếc một cái thôi là có thể biết gia thế vượt trội và được dạy dỗ tốt.
Phương Thố bỗng nhiên như tivi bị rút mất giắc cắm, tiếng nói tắt lịm. Cậu ngơ ngẩn nhìn cậu bé kia…
“Oscar, mau vào đây!” Trong nhà vọng ra tiếng nói vội vã, vì sốt ruột nên nghe có phần nghiêm khắc, cứ như bên ngoài đang có dịch bệnh gì vậy.
Cậu bé ngần ngừ nhìn ra cổng rồi lại quay đầu nhìn vào trong nhà, “Mẹ ơi, ngoài kia…” tiếng nói sau đó không còn nghe thấy nữa, vì cánh cổng sắt đã đóng sầm trước mặt Phương Thố, ngăn cách thế giới hạnh phúc mỹ mãn ngọc ngà gấm lụa kia lại.
Phương Thố đứng lặng như mất hết hồn vía. Phương Tử Ngu dốc sức kéo cánh tay cậu rời khỏi chỗ đó, miệng lải nhải dạy dỗ, “Mày làm cái gì thế hả? Đúng là điên rồi, tao cũng điên rồi nên mới theo mày đến đây!”
Nó đang không ngừng thể hiện cách nhìn không hề có chút ý xây dựng nào, người bên cạnh bỗng dừng chân.
Như xé bỏ lớp vỏ ngoài con người, để lộ thú tính nguyên thủy nhất tàn nhẫn nhất bên trong, mắt Phương Thố nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, trong đôi con ngươi đen thẫm không còn một chút ánh sáng nào, sự tức giận và thù hận như thành thực thể, quấn quanh cơ thể cậu.
Phương Tử Ngu còn chưa kịp nói gì, Phương Thố đã hất tay nó ra, đi mấy bước đến bên bờ tường, nhặt nửa cục gạch lên rồi hầm hầm quay ngược lại.
“Mày định làm gì?” Phương Tử Ngu dựng tóc gáy, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng.
Phương Thố không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, cậu chỉ vung cánh tay lên, dùng hết sức bình sinh mà ném cục gạch về phía cửa sổ tầng hai của ngôi biệt thự – xoảng, cửa kính lập tức vỡ vụn, bên trong biệt thự ầm ĩ cả lên, có người tức giận chửi bới, có người mở cửa định ra xem tình hình.
Phương Thố hoàn toàn không có ý định chạy trốn, cậu cứ đứng thẳng tắp ở đó.
“Ô vl, chạy mau!” Phương Tử Ngu không ngờ Phương Thố lại làm vậy, nó lập tức kéo Phương Thố bỏ chạy.
Phương Thố để mặc nó kéo mình như bức tượng gỗ, máy móc chạy về phía trước, chạy mãi đến khi không còn nhìn thấy tòa biệt thự nữa, Phương Tử Ngu mới dừng lại thở dốc, ngước mắt cẩn thận liếc nhìn Phương Thố đang như sắp khóc đến nơi, nói nhỏ: “Mày không sao chứ?”
Phương Thố bỗng nhiên lạnh lẽo liếc Phương Tử Ngu một cái: “Liên quan gì đến mày?”
Phương Tử Ngu nghẹn lời, tức ngực khó thở, “Cái thằng dở này bị sao thế hả? Tốt bụng quan tâm mày tí cũng không được à?”
Mắt Phương Thố đỏ hoe, cậu như con thú hoang bị thương bị dồn đến đường cùng, cậu nhìn Phương Tử Ngu trước mắt, rồi lại nghĩ đến cậu bé xuất hiện trong sân biệt thự kia, hai người đều như nhau, liếc một cái là biết đều là những đứa trẻ được bố mẹ yêu thương, được chiều chuộng từ bé, được ăn ngon mặc đẹp, họ biết lúc nào nên khóc, lúc nào nên cười, biết làm nũng, biết làm thế nào để có được thứ mình muốn từ người khác. Còn cậu, chưa bao giờ giống một đứa trẻ, bị ép phải trưởng thành, bị ép phải kiên cường, nhưng lại chẳng biết thế nào là kiên cường. Cậu không biết vì sao mình phải cố chấp đến đây, chẳng lẽ chỉ để có được một cái kết, để có thể khiến bản thân từ bỏ hi vọng hoàn toàn?
Cậu chưa bao giờ căm ghét Phương Tử Ngu như lúc này, cậu lạnh lùng phun ra lời ác độc, “Ai cần mày quan tâm, cút!”
Phương Tử Ngu cũng bị chọc điên lên rồi, nó không phải trẻ con chẳng biết gì, vết sẹo để lại trong nó sau chuyến đi đến Bắc Kinh chỉ có thể che giấu bằng nụ cười không tim không phổi, nó giơ tay đẩy mạnh Phương Thố, “Mày bị điên à, sao cứ như con chó dại thấy người là cắn thế hả?”
Phương Thố xông lên như chó dại thực sự, hai thằng nhóc quấn lấy nhau mà đánh, không có chiêu thức chiến thuật gì, chỉ là mày một đá tao một đấm trút hết những đau thương, ấm ức và phẫn nộ tích tụ trong lòng mình.
Đến tận khi dùng hết sức lực trong cơ thể rồi, hai đứa mới ngồi bệt xuống đất một cách mất hình tượng, trên người toàn là vết thương, mặt đất nóng cháy nướng rát mông hai đứa. Một lúc lâu sau, Phương Tử Ngu nhe răng há miệng chậm chạp bò dậy, liếc xéo Phương Thố, “Này, về thôi, không về thì sẽ bị chú út phát hiện ra đấy.”
Phương Thố nhúc nhích rồi lặng lẽ đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn, một chiếc xe taxi dừng két lại cách hai đứa không xa, trong không khí vẩn mùi khét của lốp cao su, Phương Mục đi từ trên xe xuống, bước nhanh về phía hai đứa.
Phương Thố sững ra, trái tim bị lá sắt lạnh lẽo bao trùm nứt thành một khe hở, vị trí mềm mại nhạy cảm đó bị người ta dùng tay chạm khẽ một cái, cảm giác bủn rủn tràn ra, “Chú Phương Mục…” chân cậu không kìm được mà bước về phía trước, muốn đón lấy người đàn ông luôn chế giễu lạnh lùng vô tình, nhưng lại là hơi ấm duy nhất trong cuộc đời cậu.
Một giây sau, thứ đón lấy cậu là một cái tát mạnh.
Bốp—— quá mạnh, Phương Thố ngã văng xuống đất, trong tai chỉ còn tiếng ong ong, cậu choáng váng không thể suy nghĩ nổi, trong miệng có vị tanh mặn như đã chảy máu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ – Phương Mục đánh cậu.
Trong mắt Phương Mục không có một chút hơi ấm nào, tư thế gã nhìn cậu như hận không thể xông lên giơ chân đạp chết Phương Thố. Phương Tử Ngu chưa bao giờ thấy bộ mặt tàn bạo như vậy của Phương Mục, sợ đến mức im bặt.