Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vì sao ta lại không dám?!” Bạch y nhân trường sam tung bay, chắp tay ra sau, toàn thân đều toát ra sát ý mãnh liệt.

“Trái lại, ngươi – Phó Giang Việt, Kì Tranh trở thành như vậy, tất cả đều là do ngươi ban tặng!”

“Ngươi nói bậy!” Giang Tam – Phó Giang Việt hai mắt đỏ ngầu, lớn tiếng hét lên, “Đều là do ngươi, là ngươi ghen tị Kì Tranh có được tất cả mọi thứ! Ta hôm nay nhất định phải giết tên tiện nhân nhà ngươi, báo thù cho Kì Tranh!”

Tô Thi Tưởng ánh mắt buồn bã, chỉ trong chốc lát lại khôi phục vẻ lãnh liệt vô tình như cũ. Hắn trào phúng cười nói: “Phó Giang Việt, không thể tưởng được bao nhiêu năm qua, ngươi vẫn ngu ngốc đến vậy. Nếu Kì Tranh nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, hắn nhất định vì một mối tình si của chính mình mà hối hận không thôi ——”

Hắn còn chưa dứt lời, Phó Giang Việt đã phi thân đến gần. Tô Thi Tưởng không biết từ nơi nào trên thân thể rút ra một thanh nhuyễn kiếm, nghênh diện mà lên, hoàn toàn không có ý trốn tránh công kích cuồng bạo của Phó Giang Việt.

Sở Vân Phi tuy rằng vẫn không hiểu sư phụ cậu cùng người trong tinh quan kia có quan hệ như thế nào, giữa bọn họ và Giang Tam có khúc mắc gì cũng rất mờ mịt, nhưng lúc này không thể suy nghĩ thêm nhiều nữa, cậu rút kiếm ra muốn giúp sư phụ đối phó với Giang Tam.

Sở Vân Phi còn chưa kịp sáp tới gần, lại bị một cỗ nội lực mạnh mẽ đẩy ra ngoài, Tô Thi Tưởng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cậu, nổi giận mắng: “Ngươi đứng yên đấy cho ta!”

Giang Tam cũng rống lên với cậu: “Xú tiểu tử, cần ngươi nhúng tay vào sao?! Không biết tự lượng sức!”

Sở Vân Phi sửng sốt, nhìn hai người trước mặt đánh đến khó phân thắng bại, trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này phi thường quen thuộc. Đáy lòng bỗng dưng nổi lên một tia hoang mang nghi ngờ, thế nhưng hoàn toàn không thể nhớ ra đã từng nhìn thấy cảnh thượng như vậy ở đâu. Sở Vân Phi lui từng bước ra sau, đờ đẫn mà đứng.

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh đứng ở một bên, nhưng chỉ thờ ơ, không có ý định nhúng tay vào. Đây là ân oán của môn phái khác, Sở Phi Dương không muốn can thiệp. Còn Quân Thư Ảnh đối việc này không hề có hứng thú, một lòng chỉ chú ý đến khối tinh thể cao lớn đang phát quang mang làm say lòng người kia.

Sở Phi Dương dùng tay kéo gương mặt y lại đối diện với mình: “Này, hoàn hồn. Đừng nhìn nữa. Cái này lớn như thế, ngươi không thể mang đi được.”

“Cũng chưa chắc, hẳn là có biện pháp khác.” Quân Thư Ảnh nâng tay sờ mặt ngoài của tinh quan, cảm xúc ôn nhuận trong lúc đó, tựa hồ có một nguồn sinh lực cuồn cuộn không ngừng truyền đến, “Vật này thực tốt. Đúng như tên gọi Tục Mệnh Tinh Quan của nó, nếu có thể mang nó theo thì….”

“Muốn cũng đừng nghĩ.” Sở Phi Dương quyết đoán đập tan giấc mộng tươi đẹp của y, “Nếu ngươi thật sự muốn, ta cho ngươi quật hai khối nho nhỏ mang về làm kỉ niệm cũng được.”

“Người đâu mà keo kiệt….”Quân Thư Ảnh bất mãn nói thầm, bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve tinh quan.

Sở Phi Dương thở dài: “Vật mang lại tinh phong huyết vũ như vậy có gì tốt, nó ở trong này là rất thích hợp. Thứ trong truyền thuyết gì đó, cứ vĩnh viễn chôn dấu trong truyền thuyết là đủ rồi. Giang hồ võ lâm không cần một cái kinh hỉ qua lớn này.”

Quân Thư Ảnh đối với lời bàn luận của hắn chỉ có khinh thường, nhưng cũng không phản bác lại hắn.

Đúng lúc này, lại nghe Sở Vân Phi kêu lên một tiếng sợ hãi: “Sư phụ!”

Thì ra Tô Thi Tưởng cùng Giang Tam giao đấu, thế nhưng Giang Tam chiếm hết thượng phong. Tô Thi Tưởng không đỡ được, ở giữa không trung bị Giang Tam đánh trúng, nặng nề mà rơi xuống trên mặt đất, nhuyễn kiếm cùng bị Giang Tam đoạt đi, kề ngang cổ hắn.

Tô Thi Tưởng nâng tay ra hiệu cho Sở Vân Phi đang nóng lòng tiến lên, xoa xoa vết máu bên miệng, nhìn về phía Giang Tam, sắc mặt bình tĩnh nói: “Phó Giang Việt, ngươi thắng. Ra tay đi.”

Giang Tam kề kiếm tới gần thêm chút, ở trên cổ Tô Thi Tưởng hiện lên một vết thương ứa máu. Hắn hổn hển nói: “Ngươi muốn chết cũng không dễ dàng như vậy, nói cho ta biết làm cách nào đưa Kì Tranh thoát ra.”

Tô Thi Tưởng trào phúng nhìn hắn: “Phó Giang Việt, ngươi trong đầu chứa nước sao. Ngươi không biết Tục Mệnh Tinh Quan này có tác dụng gì à? Kì Tranh hiện tại mệnh như chỉ mành treo chuông, toàn bộ đều dựa vào nó mới có thể duy trì tới giờ. Ngươi đem y mang ra ngoài, y cũng chỉ có con đường chết mà thôi.”

Giang Tam vốn cũng biết sự thật như thế, lúc này nghe chính miệng Tô Thi Tưởng nói ra, vẫn là phẫn hận đỏ mắt: “Ngươi….Cái tên hỗn đản ngoa độc này! Y là thân đệ đệ của ngươi, sao ngươi lại nhẫn tâm hại y đến tận đây?! Chức vị chưởng môn Thiên sơn vớ vẩn kia, đối với ngươi quan trọng đến vậy sao?!”

“Ngươi nói đúng.” Tô Thi Tưởng mỉm cười: “Ngươi hận ta sao?! Hận không thể giết chết ta?! Mạng của ta hiện đang ở trên tay ngươi, ngươi ra tay đi.”

“Ngươi đừng cho là ta không dám!” Giang Tam nghiến răng nghiến lợi nói.

“Giang Tam, ngươi buông sư phụ ta ra!” Sở Vân Phi ở một bên vội la lên, Tô Thi Tưởng lại như trước ngăn cản cậu tới gần. Sở Phi Dương cũng âm thầm vận khởi nội lực, mặc kệ như thế nào, hắn cũng không thể để chưởng môn phái Thiên Sơn chết trước mắt hắn.

Giang Tam hung tợn nhìn đôi mắt không thèm quan tâm của Tô Thi Tưởng, lại nhìn Tô Kì Tranh bị đóng băng trong tinh quan to lớn ở phía sau kia, hận ý mỗi lúc một sâu. Tay cầm kiếm của hắn run rẩy, giơ cao chém xuống ——

“Sư phụ!” Sở Vân Phi phi thân vọt qua, đỡ kiếm che trước người Tô Thi Tưởng, đề phòng nhìn Giang Tam.

Giang Tam có chút ngẩn ra, trên tay buông lỏng, nhuyễn kiếm rơi xuống đất.

Quân Thư Ảnh đứng ở bên cạnh Sở Phi Dương, lúc này thấp giọng nói: “Nội lực của hắn giống như lại biến mất.”

Sở Phi Dương gật gật đầu, như cũ yên lặng quan sát bến hóa.

Tô Thi Tưởng đỡ Sở Vân Phi đứng lên, lạnh lùng cười: “Phó Giang Việt, Phó đại kiếm thánh, ngươi thực nghĩ có thể giết ta? Lúc trước hạ dược phế võ công của ngươi chính là ta, ta so với người khác rõ ràng hơn cả, ngươi bây giờ đã biến thành một phế vật tay trói gà không chặt.”

“Ngươi – sao có thể như vậy, rõ ràng là?!” Giang Tam ngẩng đầu, kinh nghi bất định nhìn về phía Tô Thi Tưởng.

“Rõ ràng là ai? Rõ ràng là Kì Tranh phải không?”Tô Thi Tưởng hừ lạnh, “Kì Tranh kê đơn phế đi võ công của ngươi, cho nên ngươi ra tay đả thương nó. Nó hoàn toàn tỉnh ngộ, viết huyết thư hướng ngươi bồi tội, cầu ngươi trở về. Cho nên ngươi trở về Thiên Sơn, cùng Tranh một chỗ, thẳng đến khi phát hiện ra ta nhốt Kì Tranh, thay thế vị trí chưởng môn? Ngươi từ trước tới nay đều tin như vậy không chút nghi ngờ phải không?”

“Ngươi nói dối,” Giang Tam cũng không nghe hắn châm ngòi, cắn răng đáp, “Ngày đó, rõ ràng là Kì Tranh….”

Ba một tiếng giòn vang, đầu Giang Tam lệch hẳn về một bên, trên má mơ hồ ẩn ẩn dấu tay.

Tô Thi Tưởng mắt lạnh nhìn hắn: “Phó Giang Việt, ngươi muốn đám hậu bối cùng ngoại nhân gièm pha chuyện của ngươi sao, thế nhưng ta vẫn bận tâm đến mặt mũi của phái Thiên Sơn.”

Giang Tam thở hắt ra, cường ngạnh nhìn về phái Tô Thi Tưởng, mở miệng nói: “Buổi tối đó, rõ ràng là Kì Tranh cùng ta…”

Lại ba một tiếng, Sở Vân Phi ở một bên nhìn, có chút không biết làm sao hô một tiếng sư phụ, lại bị Tô Thi Tưởng đẩy ra, chỉ vào Giang Tam: “Vân Phi, đem tên khất cái hạ lưu thô bỉ này lôi đi, chỗ nào cũng được, mau vứt gã đi!”

Sở Vân Phi đáp ứng, trong lúc ánh mắt oán hận của Giang Tam nhìn cậu mà trói gã lại, đẩy gã ra bên ngoài động khẩu.

Tô Thi Tưởng chuyển hướng Sở Phi Dương nói: “Sở đại hiệp, Quân công tử, khiến cho nhị vị phải chê cười lâu như vậy, là ta thất lễ. Thỉnh nhị vị rời đi trước, chuyện tình phía dưới ta không muốn ngoại nhân nhìn đến.” Trong lời nói lộ vẻ khẩu khí của chủ nhân.

Quân Thư Ảnh có phần mất hứng, mở miệng đáp: “Nơi này chẳng qua cũng chỉ là môn phái bỏ đi, các hạ tự ý dùng Tục Mệnh Tinh Quan cũng không sao, nhưng dựa vào cái gì mà tự xưng là chủ nhân? Nếu nói ai là người đứng đầu, vị Sở đại hiệp đây còn có chút tư cách, tốt xấu gì thì sư phụ hắn cũng là người của Đông Long Các, phái Thiên Sơn các người lại tính là gì.”

Tô Thi Tưởng còn chưa mở miệng, lại nghe thấy thanh âm già nua khản đặc vang lên: “Tiểu tử, ngươi khẩu khí không nhỏ! Có ta ở đây, ngươi là cái thá gì!”

Sở Phi Dương nhìn về phía thanh âm vọng ra, chỉ thấy lão thái bà gầy gò kia từ cửa động đi đến, sắc mặt thâm trầm bất thiện.

Tô Thi Tưởng tiến ra đón, cung kính hô một tiếng: “Sư nương.”

Sắc mặt lão bà trở lên hoà hoãn, gật đầu với Tô Thi Tưởng, lại nhìn về phía Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Ai nói Đông Long Các là đồ bỏ đi?! Chỉ cần lão thái bà ta còn sống ngày nào thì Đông Long Các vẫn mãi là Đông Long Các. Không cho phép ngoại nhân giễu võ dương oai.”

Quân Thư Ảnh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, châm chọc nói: “Ta cũng không nói cao xa gì. Nếu chưởng môn Thiên Sơn đã gọi lão bà ngươi một tiếng sư nương, vậy ngươi đã được gả vào Thiên Sơn phải không?! Ngươi chẳng lẽ không hiểu, nữ nhân đã gả ra ngoài thì như bát nước đổ đi sao, Sở Phi Dương dù sao cũng đường hoàng là truyền nhân của Đông Long Các, việc của Đông Long Các cũng đâu có phần cho các ngươi xen vào.”

“Ngươi…không biết sống chết!” Lão bà tử sắc mặt thâm trầm, quải trượng trong tay vung về phía Quân Thư Ảnh.

Sở Phi Dương thân hình vừa động, đã chắn trước người Quân Thư Ảnh, truyền nội lực vào đầu trượng, sắc mặt có chút khó xử: “Sư thúc, ta vì nể mặt sư phụ mới gọi người một tiếng sư thúc. Người nếu bức ta quá mức, ta cũng bất chấp tình nghĩa sư môn.”

Lão bà tử đưa đôi mắt đục ngầu nhìn Sở Phi Dương, Sở Phi Dương cũng nhất định không lui bước. Hai người vẫn đang giằng co, lại nghe Tô Thi Tưởng lên tiếng: “Sư nương, Sở đại hiệp, các người không cần như vậy. Không muốn đi thì lưu lại cả đi. Sư nương, thời điểm của Kỳ Tranh sắp đến rồi, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio