Nhìn nhánh hoa kia như cây khô gặp mùa xuân, ngay cả Sở Phi Dương biết rộng hiểu sâu và Thanh Lang cũng không khỏi chấn kinh. Mọi người nguyên bản chỉ biết đem ánh mắt thẳng tắp nhìn Thạch Lệ lúc này mới phát giác thiếu niên đen gầy này có lẽ mới là mấu chốt để khai giải bí mật về Vô Cực sơn trang.
Một trưởng lão Thanh Phong kiếm phái đi ngang qua vừa vặn nhìn thấy đóa hoa mới nở, không dám tin vào mắt mình: “Này… Này thật sao? Lẽ nào thực sự có cái gọi là thần linh…” Lão đưa mắt nhìn về phía Cầm Anh.
Sở Phi Dương xen lời lão: “Sư thúc, chớ nói chuyện quỷ thần. Chẳng qua Vô Cực sơn trang này chỉ là một đám phàm nhân bụng dạ khó lường. Thạch trại chủ, năng lực của Cầm Anh tiểu huynh đệ, ngươi trước kia không biết?”
“Ta biết.” Thạch Lệ sắc mặt vẫn như cũ gật đầu, dường như kiến quái bất quái(không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị), “Bản thân lúc đầu bị trọng thương, chính là máu của Cầm Anh đã cứu ta. Cho nên hắn hiện tại sinh bệnh, ta nhất định phải trị bệnh cho hắn, cho dù có phải phản bội Vô Cực sơn trang ta cũng sẽ không hối tiếc.”
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Ngươi trước kia từng là người của Võ Lâm minh, ngươi còn không nói mình phản bội Võ Lâm minh, ngược lại đối với Vô Cực sơn trang ngươi lại rất không đành lòng?”
Trình Tuyết Tường đang suy nghĩ viển vông thoáng giật mình ngẩng đầu, vẻ mặt vừa mừng vừa lo tiến về phía trước một bước nói: “Thư Ảnh công tử duy hộ danh dự Võ Lâm minh như thế, tại hạ thật sự là vô cùng cảm kích.”
Sở Phi Dương nhìn về phía Quân Thư Ảnh, khóe miệng hơi vén lên. Quân Thư Ảnh có chút buồn bực nhíu mày, ôm lấy hai cánh tay cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
Danh dự Võ Lâm minh cùng y đâu có quan hệ gì, y chỉ là quen thói châm chọc kẻ khác, đang lôi Võ Lâm minh ra làm cái lót chân, ngược lại lại giống như bênh vực Võ Lâm minh.
Đáng tiếc là lời đã nói ra như bát nước hất đi, muốn thu hồi lại cũng không thể nữa rồi. Trong lòng không khỏi đối với Thạch Lệ này càng không có hảo cảm, ngay cả đối với Minh Chủ võ lâm khuôn mặt mang theo một chút vui cười để nhìn y cũng khiến y hết sức không vui.
Tiết mục xen giữa này cũng chỉ là diễn ra trong nháy mắt bị người ta châm chọc như vậy khiến Thạch Lệ hơi sững sờ nhưng lại hướng mọi người nói: “Các vị đều là người quang minh lỗi lạc, tại hạ đối với người quang minh không nói ám thoại. Nếu không phải vì Cầm Anh, tại hạ kiên quyết sẽ không phản bội Vô Cực sơn trang.”
Tín Vân Thâm có chút bực bội nhìn Thạch Lệ đang ở Thanh Phong kiếm phái mà vẫn còn bày ra lòng trung thành đối với Vô Cực sơn trang, rồi lại quay sang nhìn Trình Tuyết Tường. Nhưng Trình Tuyết Tường chỉ cười cười với hắn, vẻ mặt vân đạm phong khinh (lạnh nhạt, thờ ơ, hờ hững,…).
Quên đi, Minh Chủ võ lâm đã không bận tâm, Thanh Phong kiếm phái cần gì phải thay người khác lo nghĩ.
Cao Phóng ở một bên sau một lúc lâu đánh giá Cầm Anh, lúc này mới mở miệng nói: “Được rồi Thạch trại chủ, không cần nhiều lời vô nghĩa. Bệnh của Cầm Anh ta nhất định sẽ điều trị tốt, ngươi cũng đừng quên lời hứa của mình. Ngươi đối với bí mật về Vô Cực sơn trang nếu như có một tia giấu diếm…” Cao Phóng nói đến đây lại nhìn Cầm Anh, giống như đang uy hiếp, khiến Thạch Lệ bị dọa sợ đến nỗi sau lưng đổ mồ hôi lạnh, lại thấy Cao Phóng lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Ngươi lầm đường lạc lối mà không biết, vẫn còn bênh vực Vô Cực sơn trang kia. Cầm Anh thì quá đáng thương. Nếu ta đoán không lầm, hắn bất kể là bệnh tật, tổn thương hay trúng độc đều không khỏi có liên quan đến Vô Cực sơn trang đi.”
Thạch Lệ cũng nhìn về phía Cầm Anh, sắc mặt một trận biến hóa, cuối cùng cau mày thở dài nặng nề nói: “Đại phu, ngươi nói không sai. Cầm Anh là bị Vô Cực sơn trang liên luỵ, cùng với Vô Cực sơn trang, ta… Ta chỉ muốn cứu Cầm Anh.”
“Thạch đại ca, bệnh của ta không liên quan bất cứ người nào, chẳng qua là bởi vì chính ta. Ngươi không cần như vậy.” Cầm Anh lại mở miệng nói.
“Có phải người của Vô Cực sơn trang đều không biết phải trái đúng sai như thế? Cái gì mà thiên thần giáng phạt, quả thực là hồ ngôn nhất phái. Cao Phóng nói ngươi bị trúng độc, thì chắc chắn là có người hạ độc hại ngươi. Ngươi bị Vô Cực sơn trang gây tai họa đến nước này, không nghĩ cách giải độc để báo thù lại còn muốn đem tội lỗi đặt trên người mình, đem kẻ hại mình đặt ở nơi sạch sẽ, thật sự là ngu bất khả cập (ngu không ai sánh bằng).” Quân Thư Ảnh ngẩng đầu, nghênh ngang kiêu ngạo không chút khách khí mở miệng nói.
Từng câu từng chữ chọc đúng chỗ yếu hại khiến Cầm Anh bị người ta nói song không thể phản bác, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đi vài phần.
Sở Phi Dương vội vàng đem Quân Thư Ảnh kéo trở lại, bị Quân Thư Ảnh trừng mắt nhìn liền sờ sờ trên lưng y làm yên lòng. Tên gia hỏa miệng không che đậy này, không sớm thì muộn có người cũng sẽ bị y làm cho tức chết. Cầm Anh yếu ớt như vậy, ngàn vạn lần không thể tiếp tục chịu đả kích.
Trình Tuyết Tường nhìn về phía Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh, trên mặt cười cười, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Được rồi các vị, bệnh cũng đã xem, nói cũng đã nói, bây giờ không phải là lúc nên bàn chuyện chính sự.”
“Trước xin hãy cứu lấy Cầm Anh, nếu không ta sẽ không nói cho các ngươi biết bí mật về Vô Cực sơn trang.” Thạch Lệ cắn răng nói.
Quân Thư Ảnh đang ở bên cạnh Sở Phi Dương hừ lạnh một tiếng, Thạch Lệ vừa nghe sắc mặt liền trắng bệch, không biết y lại muốn nói cái gì.
Bị Sở Phi Dương dẹp yên, Quân Thư Ảnh cuối cùng không mở miệng, Sở Phi Dương cười nói: “Thạch trại chủ, băn khoăn của ngươi, chúng ta có thể thông cảm. Nhưng mà điều kiện này, chỉ sợ chúng ta không thể đáp ứng.”
Thạch Lệ nhìn Sở Phi Dương, vẻ mặt khó xử: “Sở đại hiệp, tại hạ cảm giác ra sao chẳng biết…”
Sở Phi Dương đưa tay cắt ngang, tiếp tục nói: “Tại hạ nhìn ra được, Thạch trại chủ không phải người chẳng phân biệt được đúng sai, bằng không cũng sẽ không vì Cầm Anh mà phản bội Vô Cực sơn trang. Cho dù Thạch trại chủ ngoài miệng có nói như thế nào, chỉ sợ ngươi tự đáy lòng từ lâu đã khẳng định Vô Cực sơn trang là kẻ đầu sỏ làm hại Cầm Anh thống khổ như thế này đi.”
Thạch Lệ cau mày nhưng không phản bác.
“Tục ngữ có câu ‘Giải linh hoàn nhu hệ linh nhân’ (muốn gỡ chuông cần phải tìm người buộc chuông). Cao đại phu quả thực là y thuật cao minh, tại hạ cũng có thể cam đoan với Thạch trại chủ, hắn nhất định sẽ dốc toàn lực cứu chữa cho Cầm Anh, bất kể Thạch trại chủ có đem tất thảy bí mật về Vô Cực sơn trang nói ra hết hay không. Nhưng tất cả chuyện này cuối cùng là do thiên mệnh, hơn nữa độc trong người Cầm Anh cũng không phải loại thường. Nếu có thể biết bí mật về Vô Cực sơn trang, bọn chúng đối với một phó dịch nhỏ bé cũng hạ độc, vậy là hạ độc gì, điểm này nhất định càng có lợi đối với việc chưa trị cho Cầm Anh.” Sở Phi Dương chậm rãi nói, Thạch Lệ sắc mặt rõ ràng dao động.
Nếu là người khác nói những lời này, có lẽ sẽ có vẻ không thật lòng, nhưng đây lại là Sở Phi Dương, Thạch Lệ chỉ cảm thấy từng câu từng chữ đều có lý.
Gã nếu là có thể từ Vô Cực sơn trang biết được phương pháp cứu Cầm Anh thì cần gì phải lặn lội đường xa dẫn hắn đến Thanh Phong kiếm phái để van cầu, khiến hắn phải chịu thêm nhiều đau đớn. Nhưng mà Vô Cực sơn trang căn bản không đem tính mạng Cầm Anh để vào trong mắt, điều này khiến cho Thạch Lệ vừa mâu thuẫn vừa bi khổ.
Tín Vân Thâm thấy vậy liền mở miệng: “Hôm nay dừng ở đây. Cao đại phu tất nhiên còn phải trở về xem xét y thư. Thạch trại chủ, ngươi là đến cầu trợ, bản môn cũng sẽ không bức bách ngươi, thỉnh ngươi cân nhắc cẩn thận.”
‘Cao đại phu’ cười, nhìn hắn một cái, mím môi không nói gì.
Mấy người ra khỏi viện tử liền mỗi người một ngả. Nếu không phát sinh đại sự, Sở Phi Dương hắn hiện tại là đang an nhàn, một mực cùng với Quân Thư Ảnh loạn cuống (đi lung tung).
“Ngươi ung dung như vậy đối với Thạch Lệ đã phản bội Vô Cực sơn trang, ta thấy hắn thật sự rất trung thành.” Quân Thư Ảnh mở miệng nói, “Là hắn có việc cầu người, ngươi hà tất phải tận tình khuyên bảo như vậy. Muốn ta nói…”
Sở Phi Dương cắt ngang, cười cười chế nhạo nói: “Nếu còn để ngươi muốn nói gì thì nói, thì ngươi có thể khiến hắn đang sống mà tức chết a.”
Quân Thư Ảnh quay đầu đi không thèm đáp lại.
Sở Phi Dương nhéo nhéo lòng bàn tay của y: “Ngươi cũng nói hắn đối với Vô Cực sơn trang có lòng trung thành, vậy bức bách hắn chỉ sợ là phản tác dụng. Nếu chúng ta nhận được tin tức giả ngược lại càng phiền phức, ta chỉ muốn hắn cam tâm tình nguyện mà mở miệng. Hơn nữa, lời ta nói cũng không phải nói dối a. Ta chỉ đem lợi và hại phân tích cho hắn thấy, cân nhắc ra sao là chuyện của bản thân hắn.”
“Dù sao đến cuối cùng Sở đại hiệp ngươi bao giờ cũng không nhiễm một hạt bụi nhỏ.” Quân Thư Ảnh nhỏ giọng tả oán nói.
“Nga?!” Sở Phi Dương cúi đầu ghé sát vào y, cười nói: “Ngươi không phải thích nhất Sở đại hiệp một hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm sao?”, sờ sờ cằm lại nói “Hoặc là ngươi thích dũng mãnh kiên cường… Ai, đau đau đau, Thư Ảnh, ngươi bỏ ra.”
Quân Thư Ảnh buông bàn tay đang nhéo Sở Phi Dương ra, nhìn hắn nửa thật nửa giả diễn trò kêu đau, hừ lạnh một tiếng phất tay áo mà đi.
Nhưng mà tay áo lại bị người từ phía sau nắm được, một đường chạy đến đi bên cạnh y, tiếp tục cười nói.