Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người yên lặng đứng ở hành lang, không ai nói gì. Gió lạnh buổi chiều muộn nhẹ nhàng thổi qua, Quân Thư Ảnh cảm thấy trên mặt bị mấy sợi tóc hắc ngạnh(đen và cứng) của Sở Phi Dương ghim nhẹ vài cái.

Sở Phi Dương lẳng lặng ôm lấy y, đem mặt dựa lên vai y, trên người phả ra vài tia khí tức mỏi mệt.

Quân Thư Ảnh an phận mà đứng yên trong lòng hắn, sau một lúc lâu mới đột nhiên nói: “Ngươi chẳng lẽ là vì lừa gạt Thạch Lệ mà áy náy?”

Sở Phi Dương tay nắm lại một chút, không phủ nhận.

“Sở đại hiệp vẫn còn có mặt đa sầu thiện cảm như vậy.” Quân Thư Ảnh hừ nói, “Ngươi không cần nghĩ nhiều, ta nói cho ngươi biết, hắn nhất định không có hảo ý.”

“Nhưng dù sao, cũng không có ai có thể khẳng định chắc chắn hắn bụng dạ khó lường. Ta xếp đặt hắn như vậy, cũng cảm thấy thẹn trong lòng.” Sở Phi Dương thở dài nói.

“Ngươi trước đây chẳng lẽ chưa từng làm qua chuyện này?” Quân Thư Ảnh vỗ vỗ bờ vai hắn, an ủi “Ta không tin, giang hồ hiểm ác, không thể nào có chuyện ai cũng đối tốt với ngươi, không lừa ngươi không hại ngươi.”

“Tất nhiên đã từng làm qua.” Sở Phi Dương có chút buồn bực nói, “Loại sự tình này đương nhiên cũng đã làm qua, nếu không ta sao còn giữ được cái mạng cho đến ngày hôm nay.”

“Vậy ngươi còn áy náy cái gì?” Quân Thư Ảnh đương nhiên hỏi ngược lại.

Sở Phi Dương có chút bất đắc dĩ lại phẫn hận mà cắn một cái lên cổ y: “Việc trái với lương tâm, không phải là cứ làm được nhiều thì tâm an lý đắc.”

“Cái này gọi là nên có tâm phòng bị người, sao lại là việc trái với lương tâm.” Quân Thư Ảnh sờ soạng loạn xạ sau gáy, “Ngươi có thể có một trăm quả tim để phóng túng, nhưng Thạch Lệ nhất định có mưu đồ khác. Ta từ trước đến nay không bao giờ nhìn lầm người.”

Thạch Lệ trắng trợn chỉ hướng một mình hắn, Sở Phi Dương sao lại không cảm nhận được trong đó có điểm kì lạ. Nhưng còn có nhiều khả năng, có lẽ gã thật sự là vội vàng trị bệnh.

Sở Phi Dương ca thán một tiếng: “Thôi, việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Chuyện sau này để sau này tính đi.”

Quân Thư Ảnh gật đầu ân một tiếng. Nếu theo như suy nghĩ của y, cứ giả bộ như vậy để ứng phó cũng không được, trực tiếp đuổi đi mới thoải mái. Ánh mắt Thạch Lệ nhìn Sở Phi Dương, cũng không phải là sự ngưỡng mộ thông thường.

Vốn đang tức giận Sở Phi Dương đã làm việc như vậy, muốn cùng hắn đánh một trận cho hả giận, nhưng hắn mới về đến là bộ dạng vừa suy sụp vừa mỏi mệt thế này, Quân Thư Ảnh nhìn lại không nỡ.

Lúc nửa đêm. Mây giăng kín bầu trời, nhìn không thấy một tia quang huy tinh nguyệt. Chẳng biết đã đến giờ nào rồi, thời điểm mọi âm thanh đã câu tịch từ lâu, đột nhiên vang lên một thanh âm cao vút đến sắc nhọn, giống như gọi hồn người sống, thuận theo bóng đêm truyền tới bên tai mỗi người.

Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cùng tỉnh giấc, hai người nhìn nhau rồi đồng thời xuống giường, đi ra ngoài.

Tín Vân Thâm, Thanh Lang và Trình Tuyết Tường hiển nhiên cũng phát hiện dị động, mấy người cùng đi ra rồi gặp nhau ở đường mòn phía sau núi.

Thanh âm kia vẫn liên tục không ngừng vang lên tinh tế, không xa không gần, cũng không lớn nhưng lại giống như rất gần bên tai, sắc bén mà đập lên thính giác, khiến người ta hết sức khó chịu.

“Thanh âm là từ phía sau núi truyền đến.” Tín Vân Thâm nói, bởi vì bị ảnh hưởng của thanh âm kia mà không khỏi nhíu mày.

Sở Phi Dương gật đầu: “Không biết đối phương sâu cạn ra sao, chúng ta trước phải điều tra một phen, không nên đánh rắn động cỏ.”

“Chờ một chút.” Trình Tuyết Tường đột nhiên lên tiếng, lại khẽ vươn tay đem mấy người đẩy về phía sau, còn mình ở trước che chắn.

Không cần Trình Tuyết Tường nói thêm, mọi người cũng đã nghe được tiếng động, không ai bảo ai cùng thu hồi khí tức, lại thấy một người từ trong bóng tối đi ra, tư thế có một chút quái dị, đang chạy về phía sau núi.

“Là Thạch Lệ?” Trình Tuyết Tường giơ quạt giấy lên che mũi, có vẻ hơi kinh ngạc nói.

Người này nửa đêm đi ra ngoài cũng không quên mang theo quạt giấy cố làm ra vẻ, Quân Thư Ảnh hết sức không ưa bộ dạng này.

“Ta đã sớm nói Thạch Lệ có vấn đề.” Quân Thư Ảnh hướng Sở Phi Dương nói.

Sở Phi Dương chưa kịp mở miệng, Trình Tuyết Tường đã cười nhẹ nói: “Thư Ảnh công tử có mắt nhìn người. Ta ngạc nhiên chính là hắn thậm chí không che không giấu mà để bại lộ chính mình, vậy hắn từ trước đến nay che giấu chẳng phải là uổng phí công sức sao?”

“Có lẽ hắn đã đạt được mục đích, không cần che giấu nữa.” Thanh Lang nói xong liền từ phía sau đi lên trước, “Trước tiên phải đi xem một chút.” Mấy người cùng nhau vận khởi khinh công, lặng lẽ vô thanh mà đuổi theo.

Ai cũng đoán ra được, mục đích mà Thạch Lệ nghĩ là đã đạt được chính là việc cho Sở Phi Dương ăn vũ phách.

“Đúng là nhắm vào Đại sư huynh.” Tín Vân Thâm bất đắc dĩ nói.

Sở Phi Dương hiệp danh vang xa, từ trước đến nay hành tẩu giang hồ cũng là hành hiệp trượng nghĩa. Hắn lại rút ra được bài học từ tiền nhân, một không có thần binh làm bạn, hai không có bí tịch hiếm có trong tay, không để những kẻ khác phải nổi lòng tham. Nhưng phiền toái vẫn là luôn tìm tới hắn, trong khi báo ân hoàn tình lại không thấy có bao nhiêu.

“Thật sự là chuyện tốt còn chưa ra khỏi cửa chuyện xấu đã truyền xa vạn dặm. Đại sư huynh, huynh là người không có tội lỗi nào là không thể gặp phải.” Tín Vân Thâm thở dài.

“Nói cái gì đó, coi chừng đường đi.” Sở Phi Dương nội lực dẫn âm, đem thanh âm của mình truyền tới tai Tín Vân Thâm, miễn cưỡng lấn át tiếng nhạc vẫn lanh lảnh không ngừng kia.

Mấy người đi đến nửa đường thì thấy Thạch Lệ đang đi tới đi lui trên sơn đạo, vẫn còn theo tiếng nhạc mà tiến về phía trước, không một chút cảm giác có người đang đi theo phía sau.

Tuy rằng với tu vi của Thạch Lệ vốn là khó có thể phát hiện khí tức của bọn họ, nhưng bộ dạng này của gã thật sự không giống bình thường, nhìn không rõ biểu tình trên mặt nhưng thân hình kia cũng không giống như tỉnh táo.

“Bị khống chế?” Thanh Lang nhìn thoáng qua Sở Phi Dương, “Vũ phách chính là có tác dụng như vậy?”

Có người muốn khống chế Sở Phi Dương, Quân Thư Ảnh nhìn Thạch Lệ không khác gì con rối lại càng thêm căm hận chán ghét.

Sở Phi Dương cảm giác được khí tức người bên cạnh, đưa tay nắm lấy ngón tay y, trấn an.

“Thạch Lệ rõ ràng bị khống chế. Hiện tại người trên đỉnh núi, hẳn là người của Vô Cực sơn trang.” Sở Phi Dương nói, “Thanh âm này chính là nội lực dẫn âm, người này nhất định công lực thâm hậu, chúng ta phải cẩn thận, quăng một mẻ lưới bắt hắn lại.”

Đối với đề nghị của Sở Phi Dương, không ai có dị nghị. Mấy người đi theo sau Thạch Lệ, chậm rãi nhẫn nại đi lên đỉnh núi.

“Không biết trên đỉnh núi có bao nhiêu người. Loại thanh âm này…” Tuy rằng biết rõ là uổng công, nhưng Tín Vân Thâm vẫn là chịu không nổi mà bịt tai lại, nói “Người đánh thức cũng không phải là một hai người, bọn chúng ngược lại rất tự tin có thể tẩu thoát, cũng là rất xem thường Thanh Phong kiếm phái ta rồi.”

“Sở huynh nếu quả thực bị khống chế, Thanh Phong phái có bao nhiêu người cũng vô dụng.” Thanh Lang cười một tiếng nói, “Các ngươi cam lòng cùng Đại sư huynh của ngươi đao thật thương thật mà đối đầu? Dù cho trên núi chỉ có một người, còn có Sở huynh đi theo thì cũng có thể an toàn ly khai.”

“Đáng tiếc toan tính của bọn chúng đã đổ bể.” Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, “Dù có bao nhiêu người đến đây, cũng phải làm cho bọn chúng chết không có chỗ chôn!”

Trình Tuyết Tường nghe vậy nhìn Quân Thư Ảnh một cái, lại thấy Sở Phi Dương ở trong bóng tối đưa tay tìm đến tay y.

Mười ngón tay tương giao, trong bóng đêm chỉ hiện ra một vài đường nét mơ hồ, nhưng lại tràn ngập dịu dàng và lưu luyến.

Trình Tuyết Tường ngoắc miệng một cái, di chuyển tầm mắt, chú tâm nhìn bóng dáng Thạch Lệ phía trước.

Thạch Lệ cuối cùng cũng tới đỉnh núi, tiếng nhạc vẫn tinh tế như cũ không một chút biến hóa, không xa không gần vang ở bên tai.

Thạch Lệ dừng lại, tiếng nhạc kia cũng ngừng theo.

“Vị Sở Phi Dương Sở đại hiệp kia đâu?” Một đạo thanh âm sau đó vang lên. Thanh âm dịu dàng nhẹ nhàng, là thanh âm của một nữ tử trẻ tuổi.

Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cùng nhìn nhau, trong khoảnh khắc đó liền nhận ra đây chính là thanh âm của nữ tử ngày đó ở trên chiếc thuyền nhỏ phía đối diện.

_____________oOo_____________

Lời tác giả: Ở giữa một đám hán tử nửa đêm đi ra ngoài, thụ thụ chỉ có một mình Quân Quân. Không hổ là tiểu thụ gương mẫu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio