“Sư phụ ta trước kia là người của Vô Cực sơn trang.” Hạng Ninh Tử thở dài một hơi, “Vô Cực sơn trang này vốn chỉ là một tiểu trại tử cách biệt với bên ngoài, tên gọi là Tứ Phương trại, về sau bọn chúng có cơ duyên gặp được Liên Sơn tộc nhân ở nơi rừng sâu núi thẳm. Liên Sơn tộc nhân cơ thể có dị năng, hơn nữa trong tộc còn có rất nhiều bí tịch binh khí đã thất truyền chốn giang hồ. Tứ Phương trại bắt bọn họ làm nô dịch, xây dựng lên Vô Cực sơn trang ngày hôm nay.”
“Muốn đi tới Liên Sơn tộc bộ lạc thì nhất định phải đi qua sơn động này, cơ quan bên trong đại khái cũng là vì bảo hộ tộc nhân mà bố trí nên. Tứ Phương trại lần đầu tiên muốn phá bỏ trận pháp đã có rất nhiều người phải bỏ mạng. Về sau bọn chúng tìm được biện pháp khác, mới an toàn đi qua được, chiếm lĩnh sơn cốc của Liên Sơn tộc. Nhi tử của sư phụ ta, Hứa Lệ, lúc đó cũng là bị vây hãm trong sơn động. Vốn cho rằng hắn đã chết nhưng không ngờ hắn thậm chí còn có thể sống đến ngày hôm nay, còn có bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.”
Quân Thư Ảnh nhẫn nại nghe xong, duy nhất để ý đến một câu, mở miệng nói: “Tứ Phương trại về sau làm cách nào để đi qua sơn động này? Hứa Trực có biết cách phá giải mê hồn trận trong động hay không?”
“Việc này… Tứ Phương trại làm cách nào để đi qua sơn động thì sư phụ ta không nói.” Hạng Ninh Tử có chút khó xử, “Bất quá Thánh Cô kia đến bây giờ chưa dám đi vào sơn động, chắc hẳn Vô Cực sơn trang còn biết đường khác để đi qua. Sơn động này đại khái đã rất lâu không có người bước vào.”
Quân Thư Ảnh sắc mặt trầm xuống, chân mày nhíu chặt.
Trình Tuyết Tường liếc mắt nhìn y một cái, lại nhìn về phía Hạng Ninh Tử, nói: “Không biết Nghiêm chưởng môn hiện giờ ở đâu?”
“Sư phụ từ sau khi vào đây thì điên điên dại dại, liên tục đuổi theo nhi tử của lão, vừa rồi ta theo gót mới đụng phải các huynh.”
Trình Tuyết Tường còn muốn hỏi thêm gì đó, Thanh Lang vẫn đang xem xét xung quanh đột nhiên làm động tác thủ thế: “Hừ, đừng nói gì nữa, các ngươi nghe xem, đây là… tiếng động gì?”
Y vừa dứt lời, mọi người liền trầm mặc ngưng thần lắng tai nghe.
Chẳng biết từ lúc nào trong sơn động âm u vang lên vài tiếng ầm ầm. Ban đầu thì hết sức nặng nề, tựa hồ bị vật gì đó chặn lại nhưng thanh âm kia trong khoảnh khắc đột nhiên đại biến, giống như thế lôi đình vạn quân rất nhanh truyền đến.
Thanh Lang nhịn không được mắng một câu thô tục, bắt lấy tay Cao Phóng, quát lớn: “Chạy!”
Không cần y nói, mọi người ở đây cũng không phải là nhi đồng không hiểu chuyện chưa từng thấy qua cảnh đời, ngay cả Hạng Ninh Tử trong nháy mắt cũng có phản ứng, sắc mặt trắng bệch vận đủ nội lực, điên cuồng lao về phía trước.
Phía sau mấy người, từ nơi toại động thâm sâu, một cỗ sóng nước uy lực ập tới, mãnh liệt chảy băng băng.
Cũng không ai biết đây rốt cuộc là ảo ảnh hay hiện thực, đang yên đang lành tại sao có thể có nhiều nước tràn tới như vậy? Nhưng không ai dám dừng lại thử một lần để xem nó là thực hay ảo.
Trước mắt bị thiên nhiên uy hiếp, cho dù là người thân mang bao nhiêu tuyệt thế võ công cũng vô ích.
Mấy người một đường lao đi, không bao lâu thì trở lại sơn động lúc trước, ngoài chỗ này ra thì không còn nơi nào khác, cây đuốc cắm trên vách động vẫn đang an tĩnh cháy, nhưng bên ngoài thì thứ mềm mại nhất trên đời lại đang hóa thành hung thần ác quỷ, gầm lên giận dữ muốn đinh tai nhức óc, chỉ trong khoảnh khắc sóng lớn đã gần ngay trước mắt, ầm ầm chảy ngược vào trong động.
Mấy người căn bản không còn đường để rút lui. Quân Thư Ảnh hít sâu một hơi chờ đợi hồng thủy dâng lên. Cao Phóng đứng ngay bên cạnh y. Quân Thư Ảnh đưa tay nắm chặt tay Cao Phóng, trong khi tay kia đột nhiên lại bị một người khác nắm lấy.
Quân Thư Ảnh quay đầu nhìn thì thấy Trình Tuyết Tường đang gật đầu với y, lại siết chặt tay y thêm một chút.
Bất quá vì phải cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này, Quân Thư Ảnh cũng mắt nhắm mắt mở nắm lấy tay hắn.
Ánh mắt Trình Tuyết Tường chợt lóe lên, khóe miệng vốn khép chặt thiếu chút nữa nhếch lên. Quân Thư Ảnh đã sớm quay đầu đi không hề để ý hắn, hắn lấy lại bình tĩnh, cũng đem toàn bộ tinh thần đặt ở nơi con sóng đang mãnh liệt cuộn trào.
Thanh Lang tay trái nắm lấy Hạng Ninh Tử, tay phải nắm lấy Cao Phóng, so với một khắc trước thì hiện tại thì y không còn lo lắng như vậy nữa.
Nghĩ đến những cái xác khô treo trên đỉnh động, Thanh Lang vốn đang có chút nghi ngờ đỉnh động cao như vậy bọn họ làm sao có thể đi lên, dù sao không có khả năng tất cả bọn họ đều có khinh công xuất sắc. Bây giờ ngẫm lại, nhất định là có liên quan đến cơn đại hồng thủy này.
Sơn động hết sức rộng lớn vì vậy cho dù dòng nước có chảy xiết thì từ lúc ập vào khí thế mãnh liệt cũng đã thuyên giảm đi rất nhiều. Mặc dù như thế, nước trong động vẫn rất nhanh dâng lên cao.
Mấy người thuỷ tính (kỹ năng dưới nước: bơi/lặn…) cũng không kém, tùy theo mực nước dâng cao mà nổi bềnh bềnh. Hạng Ninh Tử lúc trước chưa từng thấy qua những cái xác khô nơi đỉnh động, lúc này ánh sáng từ cây đuốc sớm đã bị nước giội tắt, chỉ còn lại một vài tia sáng yếu ớt ảm đạm chiếu tới, trên đỉnh đầu lẳng lặng huyền phù mấy hàng thi thể càng nhìn càng thấy quỷ dị, u ám vô cùng.
Hạng Ninh Tử nhịn không được rùng mình một cái, không dám tiếp tục ngẩng đầu nhìn nữa, cố gắng nhích lại gần Thanh Lang.
Đúng như suy đoán của Thanh Lang, mặt nước quả nhiên chỉ dâng lên đến khi còn cách đình động chừng nửa thân người thì ngừng lại.
Lúc này những cái xác khô với ngũ quan trống rỗng khô quắt giương lên cũng có nửa thân ngâm trong nước đang vây quanh mấy người, giống như những vị khách không mời bí ẩn muốn tiếp cận bọn họ.
Thanh Lang có chút đề phòng nhìn xung quanh, lại nhìn về phía Quân Thư Ảnh Cao Phóng và Trình Tuyết Tường, còn có Hạng Ninh Tử đang bám chặt lấy y không chịu buông. Thấy mấy người vẻ mặt cũng không giống như bị mê hoặc mới hơi yên lòng.
Theo Thanh Lang suy đoán, người của Tứ Phương trại nếu như không phải chết ở cơn đại hồng thủy thì cũng là bị ảo ảnh mê hoặc, mới bị chết thê thảm quỷ dị như thế.
Nếu như là loại nguy hiểm có hình có dạng thì còn dễ đối phó, Thanh Lang cũng đã nếm đủ vị gian khổ của ảo ảnh nơi này. Hiện giờ không phát sinh thêm biến cố gì mới là tốt nhất.
Trình Tuyết Tường dường như cũng có suy nghĩ giống y, lên tiếng: “Ta trước lặn xuống xem…”
Hắn còn chưa dứt lời, Hạng Ninh Tử lại đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng “Sư phụ!” rồi lập tức buông tay Thanh Lang, ra sức đạp nước bơi về phía trước.
Thanh Lang cho là hắn bị ảo ảnh mê hoặc, nhưng nhìn kỹ cách đó không xa tựa hồ thật sự là có bóng dáng một người lúc chìm lúc nổi.
Để tránh phát sinh biến cố, Thanh Lang, Trình Tuyết Tường và Quân Thư Ảnh cũng vội vàng bơi theo, Cao Phóng vẫn luôn chặt chẽ theo sát bên người Quân Thư Ảnh, một tấc cũng không rời.
Bọn họ cũng đang muốn tìm lão đầu tử này hỏi cho rõ ràng một chút chân tướng sự tình. Nhìn thái độ của Thánh Cô đối với Hứa Trực thì những chuyện lão gia hỏa này biết chắc chắn nhiều hơn rất nhiều những thứ lão nói với Hạng Ninh Tử.
Mấy người tiếp cận, dựa theo ánh sáng mỏng manh yếu ớt để nhìn sắc mặt Hứa Trực. Hai mắt lão mông lung nhìn mọi người xung quanh. Rõ ràng khắp nơi đều là hắc ám, bên cạnh còn có vô số thi thể bị chết thảm vậy mà ánh mắt lão lại giống như là nhìn thấy thứ gì đó cực mỹ, một mặt tán tụng rồi lại xen lẫn một chút bi thương khôn tả, có vẻ hết sức chật vật.
Nguyên lai là lão gia hỏa này bị trúng chiêu, Trình Tuyết Tường cùng Thanh Lang bơi tới, một trái một phải tiếp cận lão. Hứa Trực đối với hai người bọn họ và Hạng Ninh Tử đang ở bên cạnh ầm ĩ không ngớt thì hoàn toàn nhìn mà không thấy, chỉ chìm đắm trong ảo giác của chính mình.
“Nguyên lai các ngươi lúc trước… chính là được chứng kiến cảnh đẹp như vậy. Ở nơi thần tiên các, có chết thì cũng không đau đớn đi… Không đau đớn là tốt rồi… Không đau đớn là tốt rồi…”
Hứa Trực thì thào nói, trên mặt lại chảy xuống hai hàng nhiệt lệ.
Tứ Phương trại có lẽ cũng từng có quá khứ vô cùng bi thương, nhưng bọn chúng nô dịch Liên Sơn tộc, ý đồ huyết tẩy võ lâm Trung Nguyên, tội ác rành rành như vậy, Thanh Lang và Trình Tuyết Tường cũng không có cách nào có thể cảm thông.
“Hai người các ngươi đang nhìn cái gì? Trước bắt lấy lão, làm cho lão tỉnh lại rồi nói sau.” Quân Thư Ảnh nhíu mày nói.
Nước nhiều như vậy chẳng biết lúc nào mới rút, hơn nữa nước này giống như có chút đặc biệt, dịch dung trên mặt mấy người đã bắt đầu bị trôi đi, khiến cho trên mặt hết sức không thoải mái. Nếu không phải xung quanh đều là xác khô bồng bềnh ngâm trong nước, mới nhìn đã ghê tởm thì Quân Thư Ảnh thật muốn dùng nước để rửa mặt trước tiên.
Quân Thư Ảnh lúc này cùng với Cao Phóng vai kề vai, hai chân ở dưới nước thỉnh thoảng đạp mấy cái, vẫn giữ thăng bằng cơ thể. Y nhìn Thanh Lang và Trình Tuyết Tường đang chế ngự Hứa Trực si si ngốc ngốc, đang muốn bơi qua thì bất ngờ chân trái đạp phải một vật gì đó cưng cứng, bắp chân dường như còn bị nắm lấy.
Tóc gáy Quân Thư Ảnh lập tức dựng lên, không biết là sợ hay là giận. Dưới mặt nước tối om không thể thấy bất cứ thứ gì, Quân Thư Ảnh cho dù không tin quỷ thần nhưng vào thời khắc này cũng không nhịn được trong lòng hoảng sợ.
“Thứ quỷ quái gì vậy?! Tránh ra!” Quân Thư Ảnh giận giữ quát một tiếng, dung sức đạp vào nơi y khiến y có cảm giác.
Ào một tiếng, mặt nước trước người Quân Thư Ảnh đột nhiên có một bóng dáng đội lên.
“Ai, chớ đạp chớ đạp, ngươi muốn mưu sát thân phu hả?” Một đạo thanh âm trêu tức chợt ghé vào lỗ tai y vang lên.
“Ngươi…” Quân Thư Ảnh mở to hai mắt, trong bóng đêm chăm chú nhìn kẻ đang cười đến mức vẻ mặt muốn ăn đòn. Hắn đầu tóc ướt đẫm, cái trán cao rộng bóng loáng lộ ra, trên mặt vẫn còn đầy nước, theo quai hàm chảy xuống cổ, thật sự là… anh tuấn mê hoặc đến chết người.