Dưỡng Thú Thành Phi

quyển 2 chương 35

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời Ngô Lăng Dần vừa ra khỏi miệng tựa như tự tát mình một cái. Không nhìn chuẩn mục tiêu, làm một võ tướng khôn khéo có tiếng, tuyệt đối sẽ không bắn mũi tên trong tay ra. Bởi vì tên bắn ra một mũi thì ít đi một. Trên chiến trường, vũ khí là vô cùng quan trọng. Ngô Lăng Dần thân là Tướng quân, chẳng lẽ không hiểu?

An Hoằng Hàn lạnh lùng nhếch khóe môi, "Chỉ là sơ xuất thật à?" Tiếng bỗng ngừng một chút, mang theo băng hàn thấu xương. An Hoằng Hàn nói tiếp: "Nhưng trẫm thấy rõ ràng là ngươi giương cung bắn tên, một câu sơ xuất, ngươi cho rằng trẫm tin à?"

Tuy những quan võ còn lại có nghi ngờ nhưng không dám nói ra. Bởi vì An Hoằng Hàn chính là đế vương Phong Trạch quốc, mỗi một câu của hắn đều là thánh chỉ. Nếu hắn nói đã tận mắt nhìn thấy vậy thì ngươi không thể phản bác lại, bằng không kết cục của ngươi sẽ trở nên vô cùng thê thảm.

Tất cả mọi người im lặng không nói, nhìn Ngô Lăng Dần bằng ánh mắt phức tạp, không ai xin tha cho hắn, cũng không có ai thông cảm hắn. Ai cũng biết bệ hạ cưng chiều con chồn Phượng Vân này nhất, chẳng những nhân nhượng nó khắp nơi mà còn chăm sóc ăn uống và cuộc sống hàng ngày của nó một cách tỉ mỉ. Có người dám muốn hại chết con chồn Phượng Vân, người làm chủ như An Hoằng Hàn có thể không tức giận à?

Hai võ tướng đi theo sau lưng Ngô Lăng Dần cũng có quan hệ tương đối sâu với hắn. Thấy Ngô Lăng Dần gặp nạn cũng không kiềm được mà lộ vẻ mặt lo lắng. Quan hệ trong triều đình cực kỳ phức tạp. Vốn bọn họ chính là thuộc hạ của Ngô Lăng Dần, nếu hắn bị phạt giáng chức thì cuộc sống sau này của bọn họ nhất định sẽ không dễ chịu.

"Bệ hạ, vi thần đứng sau lưng Ngô Tướng quân. Vi thần có thể làm chứng mũi tên Ngô Tướng quân bắn ra lúc ấy đúng là sơ xuất." Hai tên võ tướng cùng quỳ xuống đất.

"Mắt ngươi nhìn thấy mũi tên Ngô Lăng Dần bắn ra là sơ xuất? Vậy trẫm thấy thì tính thế nào?" An Hoằng Hàn bất vi sở động, quét mắt nhìn xung quanh vài lần, "Đây không phải chỗ nói chuyện. Người đâu, giải Ngô Lăng Dần xuống trước."

Có lẽ là tiếng động quá lớn, có hai con cọp ở nơi xa khẽ động hai cái.

Không dễ dàng gì mới trấn an được đàn thú, nếu gây rắc rối nữa, bọn họ liền được không bù nổi mất.

Đông Phương Vưu Dục hùa theo: "Hôm nay họng bản điện không thể thổi được khúc tiêu thứ hai, mọi người rút lui khỏi núi Du Vân trước thì ổn hơn."

Giọng hắn hơi khàn như thể đó là chuyện thật.

Ngô Lăng Dần không dám phản kháng. Bởi vì võ tướng ở đây tuyệt đối có khả năng bắt hắn lại. Nếu hắn phản kháng thì cơ hội cuối cùng để giữ mạng lại cũng mất. Khi hai thị vệ áp vai hắn, hắn không hề giãy giụa.

"Vi thần không nói dối, cầu xin bệ hạ tra rõ chân tướng, trả lại trong sạch cho vi thần."

Hắn nói rất hiên ngang lẫm liệt như thể An Hoằng Hàn vu oan hắn vậy.

Nhưng những lời này vào tai An Hoằng Hàn chỉ khiến hắn nổi nóng. Ngón tay khẽ vuốt bộ lông con chồn nhỏ, động tác vô cùng dịu dàng nhưng giọng điệu lại cực kỳ cường thế bá đạo, "Nói vậy là mắt trẫm nhìn lầm? Ngô Lăng Dần, trẫm chưa bao giờ để ai bị oan. Nếu ngươi dám bắn lén tên thù nên nghĩ tới sẽ có kết quả thế nào. Còn nữa, ngươi ỷ vào mình là Trấn quốc tướng quân nên không để trẫm vào mắt?"

Có thể nhìn ra được An Hoằng Hàn tức giận thật sự, tất cả võ tướng đều cúi đầu nhìn mặt đất, lòng thầm thở dài. Ngô Lăng Dần nói vậy có lẽ không còn mạng mà sống. Làm vua một nước, sao hắn có thể dễ dàng tha thứ thần tử có nghi ngờ với hắn? Đây là vạn vạn không thể được.

An Hoằng Hàn dẫn mọi người, ôm con chồn nhỏ ngủ say trong lòng, nâng chân rời đi.

"Đã tới thời hạn. Lễ đi săn hôm nay kết thúc ở đây.” An Hoằng Hàn nhìn sắc trời, mở miệng tuyên bố.

Những người khác nào dám có dị nghị? Dù vừa rồi trong lúc hỗn loạn săn được vài con dã thú nhưng ngươi nói miệng không bằng không chứng thì ai tin lời ngươi?

Lâm Ân thấy có mấy vị đại thần thất thần bất động, lên tiếng hô: “Mấy vị đại nhân, đuổi theo đi, ngộ nhỡ dã thú sau lưng tỉnh lại, e rằng lại xảy ra một cuộc ác chiến.”

Lâm Ân nói rất khách sáo, có lòng tốt nhắc nhở mấy người bọn họ.

Các đại thần lập tức bước nhanh đuổi theo, chỉ sợ đàn dã thú phía sau tỉnh lại.

Khi đám người An Hoằng Hàn lên núi đi săn, người hầu trong hành cung đã cho ngựa ăn no từ lâu. Xe hai ngựa kéo dừng ngoài hành cung, vô cùng có trật tự.

Lâm Ân đi đầu đến bên cạnh xe ngựa, vén rèm xe lên cho An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn ôm con chồn nhỏ vào trong, ngồi lên tấm da hổ. Ánh mắt hơi sâu xa, nhìn con chồn nhỏ chằm chằm. Nếu vừa rồi không phải hắn tới kịp thời thì mũi tên kia sẽ bắn trúng Tịch Tích Chi rồi. Trước kia đối với bất cứ thứ gì An Hoằng Hàn cũng không thấy hứng thú, mà ý nghĩa của Tịch Tích Chi với hắn lại khác.

Hắn vuốt bộ lông con chồn nhỏ, suy nghĩ xem về Hoàng Đô thì trị Ngô Lăng Dần thế nào.

Nếu dám đả thương người của hắn vậy thì nhất định phải trả giá đắt.

Bởi vì tiếng tiêu không còn nên Tịch Tích Chi ngủ say một lúc thì dần dần tỉnh lại. Cơn bùn ngủ vừa rồi quá đột ngột khiến nàng hơi khó hiểu. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, nàng dùng móng vuốt dụi dụi mắt định để mình tỉnh táo hơn. Nhớ lại tiếng tiêu vừa rồi, nàng lập tức phát hiện ra điều khác thường. Chỉ nghe tiếng tiêu có thể khiến người ta ngủ? Điều này cũng quá thần kỳ.

Đôi mắt long lanh của Tịch Tích Chi mở thật to. Bộ dạng ngạc nhiên cộng với hai cái tai lông xù run lên không ngừng khiến ai cũng muốn ôm nàng không buông tay. Nhưng người duy nhất có thể làm được điều đó chỉ có An Hoằng Hàn.

“Tiếng tiêu của Đông Phương Vưu Dục nổi tiếng là êm tai, nếu không thì tên tuổi của hắn ở Luật Vân quốc cũng không nổi như vậy. Có điều…. Thân phận của hắn không giống người thường cho nên nghe được một khúc tiêu hắn thổi là chuyện vô cùng khó.” An Hoằng Hàn từ từ giải thích cho nàng.

Cái danh một trong tứ đại tài tử của Đông Phương Vưu Dục cũng không phải là hư danh. Năm đó hắn chính là nhờ một khúc tiêu này mà thành công chen vào hàng tứ đại tài tử, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú khiến không ít nữ tử thầm mến.

Tịch Tích Chi thầm gật đầu. Thì ra là Đông Phương Vưu Dục còn có bản lĩnh này. May mà trước kia hắn không thổi tiêu với mình, nếu không chắc chắn mình không chống lại buồn ngủ tập kích. Có điều… Ngộ nhỡ có một ngày bị mất ngủ thì hắn lại có chỗ dùng.

Nếu Đông Phương Vưu Dục biết Tịch Tích Chi có suy nghĩ này có lẽ sẽ giận dữ vô cùng.

Xe ngựa lắc lư trên đường, xuống núi dễ hơn lên núi nhiều, cho nên tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

Khi đám người Tịch Tích Chi về Hoàng Đô thì sắc trời đã tối đen. Vẫn có nhiều người đi trên đường, rất nhiều tiểu thương bán đồ đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về.

Bởi vì lúc Tịch Tích Chi vào xe với An Hoằng Hàn ở hình thú cho nên không thể biến hình người bây giờ.

Đây cũng là một vướng mắc tồn tại trong lòng Lâm Ân.

Khi từ hành cùng về, Lâm Ân phát hiện Tịch cô nương không về theo. Mà bệ hạ vô cùng cưng chiều hài tử kia, bây giờ mất tích mà lại chẳng quan tâm, y như lúc con chồn Phượng Vân mất tích. Bỗng nhiên xuất hiện lại bỗng dưng biến mất.

Cửa cung khổng lồ hoa lệ xuất hiện trước mắt mọi người. An Hoằng Hàn thấy sắc trời đã tối, vén rèm xe lên, nói với mọi người: “Hôm nay các vị đại thần cũng mệt rồi, không cần tiễn trẫm hồi cung, về nghỉ ngơi hết đi.”

Nói không mệt là giả. Sáng sớm đã ngồi xe ngựa lên núi Du Vân, sau đó ban đêm lại vội vàng chạy về. Đặc biệt là lễ đi săn lần này càng khiến người rầu rĩ hơn những lần trước. Trước kia đi săn đều là dựa vào tài bắn cung trên lưng ngựa mà thắng, mà hôm nay, bọn họ lại đánh lớn một trận với dã thú.

Rất nhiều thái giám bị thương, trong hai chiếc xe ngựa cuối cùng là người bị thương.

Trong long Tịch Tích Chi thấy rất có lỗi với bọn họ, biết vừa vào cửa cung thì nhất định đám thái giám này sẽ được đưa tới viện Thái y trước cho nên thừa dịp An Hoằng Hàn tạm biệt quần thần thì nhảy ra khỏi xe ngựa, chạy về phía hai chiếc xe đi cuối.

Vừa tới gần thì nghe thấy từng hồi tiếng kêu đau.

Mang theo áy này, nàng chui vào trong xe ngựa, thấy mấy thái giám toàn thân đầy máu dựa vào vách xe mà ngồi. Công kích của dã thú không thể coi thường. Trên tay một thái giám trong số đó bị cắn rơi một miếng thịt, nhìn vô cùng kinh người.

Chít chít chít….

Tịch Tích Chi mở miệng nói lời xin lỗi nhưng làm thế nào thì đối phương cũng nghe không hiểu. Nhưng một con chồn nhỏ đáng yêu như vậy vẫn khiến tâm trạng những thái giám này từ từ tốt hơn. Đặc biệt là đôi mắt của con chồn nhỏ, luôn khiến người ta vừa nhìn đã thấy toàn thân thoải mái.

Có một thái giám chống người lên, định vuốt ve con chồn nhỏ. Động tác này đơn giản chỉ là phát tra từ trong lòng. Bàn tay hắn mang theo máu nhưng đã khô.

Tịch Tích Chi không tránh đi. Bởi vì nàng chính là đầu sỏ gây nên, cho dù đối phương muốn đánh nàng thì nhất định nàng cũng phải chịu, không được phản kháng.

Đang lúc tay đối phương sắp đụng được vào người nàng thì màn xe được vén lên một lần nữa.

Khuôn mặt quen thuộc của An Hoằng Hàn xuất hiện trước mặt Tịch Tích Chi.

Hắn nhìn thấy động tác của thái giám, ánh mắt lập tức lạnh lẽo. Khí thế toàn thân tỏa ra, ép tới khiến người ta không thở nổi.

Nô tài trong hoàng cung vốn mang theo bảy phần sợ sệt, ba phần kiêng dè An Hoằng Hàn. Đặc biệt là thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh hắn. Bọn họ hiểu thủ đoạn của người này hơn ai hết.

Thái giám kia run rẩy rút tay về, giãy giụa thân thể định quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là vậy mà An Hoằng Hàn lại không nói gì, vươn tay ôm lấy con chồn Phượng Vân, quay đầu rời đi, dường như không nhìn thấy bàn tay định chạm vào người con chồn Phượng Vân.

Toàn bộ người bị thương trong xe đều không thể tin được… Bệ hạ bỏ đi dễ dàng như vậy, lại còn không có ý trị tội hắn?

“Phân phó người đưa bọn họ đi chữa trị.” An Hoằng Hàn trở về xe ngựa của mình, phân phó với Lâm Ân.

Tuy hắn ghét có người đụng vào thứ thuộc về hắn nhưng chuyện này cũng phải xem tình hình. Vừa rồi hắn cũng từng nghĩ chém tên thái giám kia nhưng khi thấy ánh mắt tự trách của con chồn nhỏ thì hoàn toàn thu hồi ý định này.

Tịch Tích Chi đã đủ tự trách, nếu ngay cả tên thái giám kia mình cũng không bỏ qua cho, chỉ sợ sẽ bị nàng ghi hận.

“Lần sau trước khi làm chuyện gì nhất định phải suy nghĩ chu đáo.” Về chuyện dã thú tụ tập, An Hoằng Hàn cảm thấy nàng làm vô cùng không ổn. Nếu đổi lại là hắn thì nhất định hắn sẽ không chọn cách kêu bầy thú mà sẽ tìm cách ngăn cản lần lễ đi săn này tiến hành.

Tịch Tích Chi cũng tự kiểm điểm mình. Khi An Hoằng Hàn chỉ ra sai lầm của mình thì nàng gật đầu hai cái, dáng vẻ buồn bã.

“Nếu có lần sau thì có thể tìm trẫm bàn bạc.”

Bàn bạc…? Hai mắt Tịch Tích Chi lập tức trợn to.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio