Từ lúc ra sân bay tôi đã bắt đầu lo lắng đề phòng, cả đoạn đường đều không yên lòng nổi. Tuy nói chính mình hạ quyết tâm nhưng càng về gần tới cửa nhà, cả người vẫn cứng đờ như hồn bay khỏi xác.
Đại khái Đặng Thiệu nhìn ra lo lắng của tôi, tay nắm lấy tay tôi thong thả kéo đi: “ Bà xã, hiện tại em hối hận còn kịp đấy.”
“Hối hận?” Tôi kinh ngạc trợn trừng hai mắt, nói: “ Em không hối hận, chỉ là…..” Tôi thở dài, nói: “ Em chỉ lo lắng thôi.”
Đặng Thiệu an ủi nói: “ Nếu đã không hối hận thì có gì mà phải lo nữa, trời có sập cũng đã có anh đỡ cho em, không cần sợ.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi lo âu.
Nhà tôi cách thị trấn rất xa, xuống bến xe còn phải đi bộ thêm phút nữa mới tới nơi. Tới đầu thôn, Đặng Thiệu ngửa cổ nhìn tấm bảng đề bốn chữ “ Thôn Đông Hồng Hương”, nói: “ Đây là thôn em à?”
“Đúng vậy, em lớn lên ở đây đó. Mọi người ở nơi này em đều biết hết.” Tôi đưa Đặng Thiệu vào thôn, đi ngang qua một nhà bán tạp hóa, Đặng Thiệu hỏi: “ Thôn em chỉ có mỗi nhà này là cửa hàng bán lẻ thôi à?”
“Không” Tôi chỉ vào một góc cách đó không xa, nói: “Hồi trước có một nhà cũng bán, mỗi tội không có người mua.”
“Sao lại thế?” Đặng Thiệu nghi hoặc.
Tôi không cần nghĩ ngợi, đáp luôn: “ Nhà họ toàn bán hàng quý giá, dân thường mua không nổi chứ sao.”
Đặng Thiệu cười khúc khích, nói: “ Cửa hàng bán lẻ chẳng phải cũng chỉ như hàng tạp hóa thôi sao? Cùng lắm bán mấy thứ đồ dùng hàng ngày thôi mà, có thể đắt tới mức nào cơ chứ?”
Tôi khinh thường nói: “ Anh đừng có xem thường, nhà họ bán một hộp diêm giá đồng lận, một gia đình bình thường một tháng thu nhập được bao nhiêu chứ.”
Đặng Thiệu nghĩ thấy cũng đúng, hiện tại giá cả thị trường đều tăng vọt mà khu Đông Bắc vốn không quá phát triển, thu nhập không cao, với giá bán như thế e là không mấy ai chi trả nổi.
“Nhà em ở đâu?” Đặng Thiệu hỏi.
Tôi chỉ phía trước, nói: “ Đi thêm chút nữa là đến thôi”
Đặng Thiệu theo hướng ngón tay tôi, nhìn thấy một nhà nằm biệt lập, hai cánh cửa gỗ mở rộng, cánh cửa bên trái còn cột xích một con chó đen lớn. Chó đen phe phẩy đuôi, thè lưỡi cố chạy về hướng chúng tôi.
“Nhà em nuôi chó à?”
“Đúng vậy, Đại Cái nhà em siêu lợi hại luôn, lúc mới nhặt về chỉ cao đến quá mắt cá chân em. Hiện giờ nếu đứng thẳng có khi còn cao hơn em luôn.
“Đại Cái? Cái tên này thật đặc biệt, ai đặt thế?” Đặng Thiệu hỏi.
Tôi nói: “ Đương nhiên là em, lúc ấy cạnh nhà em vẫn còn một cái ao, nhìn thì nhỏ nhưng nước sâu lắm, lúc ấy Đại Cái còn nhỏ nhưng toàn thích chạy ra bờ ao nghịch, em sợ nó ngã xuống chết đuối nên lấy gỗ chèn quanh bờ ao. Thế là từ đấy về sau cả nhà gọi nó là Đại Cái.” Tôi đắc ý, về tới gần nhà Đại Cái đã muốn đứng lên, tôi nắm lấy hai chân trước, vuốt ve đầu nó, nói: “ Đại Cái, em có nhớ anh không?”
( Cái ở đây nghĩa là che, đậy, trùm lên nên em chó nhà Tiểu Lục mới có tên như thế)
Đại Cái không nói được tiếng người, chỉ có thể dùng đuôi lắc lắc thể hiện nỗi nhớ nhung với tôi.
“Đại Cái nhà em không cắn người chứ?” Đặng Thiệu nghi hoặc lui về sau mấy bước.
Tôi cười nói: “ Không cắn người đâu, anh cứ yên tâm vào đi.” Tôi giữ dây xích cổ Đại Cái, chờ Đặng Thiệu vào sân mới buông ra.
Tôi cùng Đặng Thiệu đi đến giữa sân, nếu là bình thường bố mẹ tôi sớm đã chạy ra.. Ai ngờ hôm nay mãi chẳng thấy bóng người, tôi reo lên: “ Mẹ, yêm đã trở lại.”
Đợi mất một lúc mẹ tôi mới lật đật chạy ra, kinh ngạc nói: “Tiểu Lục về đấy hử con?”
Tôi cười ha hả, nói: “ Con nhớ bố mẹ quá nên về thăm hai người đó, đây là bạn con Đặng Thiệu” tôi càng nói càng run, dĩ nhiên không phải vì sợ bị bố mẹ phát hiện mà vì đã đáp ứng với Đặng Thiệu chưa nói toạc móng heo mọi chuyện ra ngay.
“Mang bạn về à? Đây là lần đầu luôn nha” Mẹ tôi cười đưa Đặng Thiệu vào nhà. Trong nhà, bố tôi nằm ở phản, trên chân phủ dày thảo dược.
Cả phòng đều quẩn quanh mùi hương thảo dược, tôi bất đắc dĩ ngừng thở, nói: “Mẹ, bố con làm sao đây?”
“Không sao, hôm trước ra ruộng làm chẳng may dẫm vào cái cào(), bị đâm thủng chân thôi.” Mẹ tôi nói xong liền giúp bố chỉnh lại cái chân ngồi gọn vào trong, lúc này mới quay ra nói với Đặng Thiệu: “Trong nhà có hơi lộn xộn, cháu cứ tìm một chỗ mà ngồi đi, để cô đi lấy nước.”
Đặng Thiệu vội vàng ngăn mẹ tôi lại, cười nói: “ Cô đừng khách sáo, lần này cháu đến chủ yếu là thăm thú chút thôi, cô cứ khách sáo như vậy cháu ngại lắm.”
“Được rồi, vậy hai đứa ngồi đi. Cô đi lấy nước, dù sao đi cả quãng đường dài như vậy chẳng lẽ ngay cả miếng nước cũng không có mà uống.” Mẹ tôi cười đi ra cửa.
Đặng Thiệu nhìn bố tôi, nhỏ giọng nói: “ Hình như đang ngủ”
Tôi cũng cho là thế.
“Anh đi theo em” Tôi kéo Đặng Thiệu ra cửa, lui ra sau hậu viện nhà có một căn phòng: “ Đây là phòng em, trước kia em ở cùng bà nội, bà ngoại. Sau này hai người mất chỉ còn mình em ở đây thôi.”
Đặng Thiệu đặt hành lý lên giường tiện thể quan sát bốn phía xung quanh, cười nói: “ Phòng này mùa đông ấm phải biết, đêm nằm sướng phải biết.”
Tôi ngồi phịch xuống giường, tùy ý đá hai cái giày ra góc tường, cười nói: “ Đừng đứng đần mặt ra đấy nữa, lại đây em ôm một cái nào.”
Đặng Thiệu nghe tôi nói thế vui muốn chết còn cố tỏ ra thẹn thùng, chậm rãi đứng cạnh tôi, nói: “ Bà xã, anh nghẹn đến khó chịu luôn rồi, hay chúng mình trải nghiệm thực tế tí nhé?”
Tôi nhếch mép cười đến là đáng khinh,nói: “ Gãi đúng chỗ ngứa rồi đấy.”
Không nói hai lời, Đặng Thiệu cởi giày, đè tôi nằm xuống giường hôn một cái, nói: “ Hai đứa mình làm chuyện bậy bạ lỡ mẹ em vào thấy thì sao?”
Tôi ôm chặt Đặng Thiệu, cười nói: “ Yên tâm đi, lúc đi vào em chốt cửa rồi, mẹ mà đến em ra ứng phó chút là được.”
“Thật không?” Đặng Thiệu trừng lớn hai mắt nhìn tôi.
“Thật mà, anh yên tâm đi.”
Đặng Thiệu nhận được đảm bảo của tôi mới có gan hóa thú, đầu tiên nhào tới xé mở quần áo khiến tôi kêu oai oái, đang lúc định trả đòn thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Hai đứa làm gì ở trỏng đó?” ( Vì em Lục người địa phương nên thi thoảng thoại mình cho thêm một số từ vào nghe cho khác lạ hén =))))
Tôi lập tức che miệng Đặng Thiệu lại, reo lên: “ Mẹ, bọn con ngồi xe lửa cả ngày mệt muốn chết. Bọn con ngủ tí đã, bao giờ có cơm chiều mẹ gọi dậy nhé.”
Mẹ ở ngoài nói với vào trong: “ Vậy mẹ để nước ngoài này nha, bao giờ khát tự ra lấy ha”
“Con biết rồi, mẹ cứ đi làm việc của mình đi.”
“Rồi, biết rồi.”
Tôi nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài đến khi xác nhận mẹ đã đi rồi mới dám lên tiếng: “ Không sao rồi, chúng mình tiếp tục”
Đặng Thiệu thở hổn hển, cười nói: “ Anh đã bảo kiểu gì cũng bị mẹ em bắt gặp mà, em còn đảm bảo chắc nịch cơ.”
Tôi cười an ủi nói: “ Chẳng phải bây giờ tụi mình vẫn ngon lành cành đào sao? Nhanh lên, làm xong đi ngủ cho ngon giấc.”
“Được, bà xã đại nhân đã lên tiếng, ông xã nguyện phục vụ đến giọt máu cuối cùng” Đặng Thiệu cởi quần áo trên giường, quỳ gối trước mặt tôi, nói: “ Bà xã, giường em hơi thô đó, di chuyển mạnh có sợ đau không?”
Tôi túm cái chăn bông lót xuống dưới thân, nói: “ Được rồi đó, anh thỏa mãn chưa?”
Đặng Thiệu đong đưa thử vài cái, cười nói: “ Được rồi đó, đến đây nào.”
Tôi quen thuộc nâng hai chân lên giúp Đặng Thiệu thuận lợi tìm đúng vị trí, sẵn sàng lâm trận xông pha, Đặng Thiệu dặn dò: “ Bà xã, chúng mình đi không mang thứ đó theo nên chỉ có nước bọt để dùng thôi, kiên nhẫn chút nha.”
Tôi gật đầu nói: “Em biết rồi”
Dưa chuột đặt ở cúc hoa đáng thương của tôi, chậm rãi dùng sức nhấn vào, ba chìm bảy nổi mới vào hết được. Tôi ra sức điều chỉnh lại hô hấp, đến khi cảm giác trướng đau ở mông tan dần liền gác hai chân lên vai anh, nói: “ Triển thôi anh.”
“Vậy anh không khách sáo” Đặng Thiệu bắt đầu không ngừng đong đưa, được một hồi bắt đầu rút ra toàn bộ lại hung hăng đâm lút cán.
“Anh nhẹ chút được không hả?” Tôi ngẩng đầu hung hăng quát lớn.
Đặng Thiệu cười nói: “ Làm sao mà nhẹ được. Em đã mất công nói dối mẹ chúng mình ngồi xe lửa mệt mỏi, người làm chồng như anh phải càng thêm cố gắng mới được.” Nói xong, Đặng Thiệu hung hăng đâm mạnh hai phát.
Tôi bị đâm đến buột miệng thét lên, mắc cỡ đỏ mặt nói: “ Đừng có thô bạo thế, không nhỡ đâu chỗ đó của em mọc răng lưỡi cắn đứt của anh luôn đấy.”
“Mọc răng với lưỡi à….” Đặng Thiệu cúi đầu nhìn chỗ chúng tôi mập hợp, nói: “ Nếu thật sự mọc được răng, lưỡi, yên tâm anh không mang em tới viện nghiên cứu đâu. Để ở nhà khéo lại phát hiện ra sở thích mới từ chỗ ấy.”
Tôi ngửa đầu tận lực phối hợp với động tác của anh, đang lúc Đặng Thiệu mải mê rong ruổi thì nghe tiếng nổ “ẦM” một cái, Đặng Thiệu nằm sát lên người tôi, cẩn thận hỏi: “ Sao thế? Chắc không phải mẹ em phá cửa vào chứ?”
“Không thể nào…” Tôi tự thấy mình quá hiểu mẹ, mẹ là kiểu người thật thà phóng khoáng, ai bảo gì thì tin thế lại càng không bao giờ nghi ngờ tôi.
Chúng tôi hai người cứ thế nằm sát nhau, lẳng lặng chờ đợi một lúc không thấy động tĩnh gì. Bấy giờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm nói: “ Không sao, tụi mình tiếp tục đi.”
Đặng Thiệu phụng phịu, âm trầm nói: “ Tiếp tục cái mông, vừa rồi tiếng nổ làm anh…” Sắc mặt anh chuyển từ đen sang hồng, ngượng ngùng nói: “ Anh sợ quá bắn luôn rồi.”
Ps: Đệt =))))
() Cái cào: