Editor: Đèo/ Đào
Lam Lam càng lúc càng dính người, ban đêm đều phải quấn lấy tôi rồi mới chịu ngủ, phỏng chừng hắn thật sự đem tôi trở thành mẹ rồi, bất quá như vậy cũng có chỗ tốt, dễ dàng khiến hắn nghe lời tôi hơn, nhưng có mấy lần tôi bất ngờ tỉnh lại giữa đêm thì thấy cơ thể Lam Lam đang tỏa ra ánh sáng xanh kỳ lạ, tôi khó tránh khỏi kinh tủng, huống chi nó còn là quỷ hàng thật.
Thời gian trôi qua như một thói quen khó bỏ, hắn dần dần lớn lên, cũng không khiến tôi sợ hãi như lúc trước. Có điều, những nguyện cầu may mắn mà tôi hằng mong ước vẫn chưa đến, xem ra đã đến lúc để hắn làm việc của mình rồi.
Tôi nhẹ nhàng kêu một tiếng Lam Lam, hắn liền xuất hiện ở trước mặt tôi, “Em cùng với chị ra ngoài bán mấy thứ này nhé.” Tôi chỉ tay lên những hòn đá bình thường trên nền đất, vững tin rằng chỉ cần có Lam Lam hỗ trợ, bước đầu tiên làm giàu sẽ là đây. Lam Lam lại có chút chần chờ, tôi dùng mọi cách để thuyết phục thằng bé, cuối cùng hắn cũng nằm trên vai, để tôi dẫn đi.
Những khu chợ lân cận là nơi thích hợp để buôn bán, vì sợ gặp lại ông chú lần trước, nên tôi cố ý từ đi từ cổng sau vòng vào, cũng không có quá nhiều sân bãi, tôi trực tiếp ngồi ở chỗ đối diện một cửa hàng bán cá, cũng không thèm rao tiếng thu hút khách, chỉ chờ người tự động đưa tới cửa.
( Mấy chỗ mà người ta thường trải tấm lót ngồi buôn bán ấy mọi người.)
Trên thực tế, tôi cứ mãi suy nghĩ viển vông, cho rằng chỉ cần Lam Lam ở đây thì may mắn sẽ đến, mọi người sẽ tin rằng đá chính là bảo vật, rối rít tới mua. Cho nên tôi không chú ý tới là ánh mắt biến dị của Lam Lam ở phía sau, giống như lần trước sáng đến kỳ quái. Ánh mắt ấy như mị hoặc chi nhãn trong truyền thuyết, mọi người như thể bị đầu độc từng người từng người đi về phía trước, họ tranh nhau ra giá mua mấy khối đá không chút giá trị.
Về đến nhà, tôi đắm chìm trong vui sướng “không làm mà vẫn có ăn”, đếm xong số tiền bán được nhờ đá, tôi đem Lam Lam ôm chặt vào trong ngực, lấy ra một xấp giấy để hắn xếp thành con hạc. Hắn dùng giấy hình vuông cắt ra đường chữ thập, rồi lại xếp thành hình chữ M, đem bốn góc xếp vào giữa trung tâm, cứ thế gấp qua gấp lại mặt này sang mặt kia…… Không lâu sau, một con hạc giấy xuất hiện sống động y như thật, trong quá trình ấy, Lam Lam cực kỳ cẩn thận, không buông tha bất cứ chi tiết nào. Tôi nhìn hắn làm mẫu một chút, sau đó thử kéo chiếc đuôi đằng sau, toàn bộ ngàn hạc giấy liền chấn động theo, nó bay lên giống y như thật. Hắn lập tức yêu thích không buông mà chơi tiếp, dở khóc dở cười chính là, làm một hồi lâu sau hắn đã ngủ mất, và tất nhiên hắn đem mấy vật thủ công cực kỳ đơn giản này thành bảo bối yêu dấu.
Chẳng qua, ngay cả Lam Lam cũng không thể nào biết được, tất cả chúng sau này sẽ trở thành sự kiện ngòi nổ vô cùng ác liệt, chạm vào là nổ ngay.
Vào một ngày bình thường, một người hàng xóm không hề quen biết đột nhiên muốn nhờ tôi trông con giúp họ một ngày,mới đầu tôi còn từ chối, nhưng hàng xóm lại lấy một chút tiền ra đề nghị lần nữa, lúc sau tôi đành giả bộ bất đắc dĩ mà nhận lấy. Chăm sóc trẻ con thật là quá phiền phức, hơn nữa đứa trẻ hàng xóm lại tầm năm sáu tuổi, vừa lúc là lứa tuổi hiếu động nhất, nó cứ lôi kéo tôi chạy đi khắp nơi, ngay cả ăn cơm cũng bắt tôi vừa ôm vừa đút nó ăn, tôi cũng vì phân tiền họ đưa mà bất đắc dĩ thuận theo, nhưng ngẫu nhiên tôi lại cảm thấy được một ánh mắt theo thù hằn ẩn sâu,đôi mắt ấy u tôi cứ nhìn chằm chằm vào tôi, lúc ấy tôi cứ nghĩ mình nhìn lầm rồi sinh ra ảo tưởng.
Sắc trời chạng vạng, sau khi ăn xong bữa tối, đứa trẻ hàng xóm tựa như rất có hảo cảm với cô, còn la hét muốn ngủ cùng tôi. Tôi bị nó nháo đến độ phiền lòng, chỉ có thể chơi lấy lệ với nó trong chốc lát, bảo nó ngoan thì mới được tới chơi nữa. Chờ tới rửa xong chén rồi đi vào phòng, lại phát hiện Lam Lam không có ở đây, đứa trẻ hàng xóm đứng một bên thưởng thức mấy con hạc giấy do Làm Làm xếp. Tôi sợ nó xuống tay không biết nặng nhẹ mà làm hư, vội vàng mở miệng ngăn cản, nhưng vẫn là chậm một bước.
Tiếng xé giấy nhẹ nhàng truyền đến, tôi thở dài một hơi, đang muốn nhân lúc Lam Lam không có ở đây mà làm lại còn khác thế vào, một tầng áp suất thấp đột nhiên tiến vào phòng, sau lưng gió lạnh từng trận thổi đến, Lam Lam về.