“Đúng là khinh người quá đáng”. Chờ Đường phu nhân lên lầu xong, Hồ phu nhân được Triệu Sĩ Trình dẫn đường đến nhã gian, bà ngồi xuống, nhớ lại dáng vẻ vênh váo tự đắc của Đường phu nhân ở cầu thang là bà lại bực tức, căm giận nói. “Bà già độc địa này chẳng lẽ không nhìn được Tam nương nhà chúng ta sống yên ổn hay sao”.
“Mẹ, đều do con gái kém cỏi, khiến mẹ khó xử”. Đường Uyển lập tức nhẹ nhàng an ủi Hồ phu nhân, nàng không ngờ dù cô vợ mới của Lục Du đổi từ Vương Nhị nương thành Phùng Uyển Nhược, nhưng một số chuyện vẫn không thay đổi. Kiếp trước Vương Nhị nương cũng có bầu ngay lập tức, Trung thu năm sau liền sinh cho Lục Du đứa con trai cả. Thời điểm đó, vì được cháu trai vàng ngọc, Đường phu nhân nơi nơi khen ngợi con dâu hiền lành có khả năng, thuận miệng oán thán nàng, cha mẹ quyết tâm mặc kệ nàng phản đối, đính hôn cho nàng.
“Trách con làm gì?”. Hồ phu nhân tuy trong lòng không thoải mái, nhưng không muốn Đường Uyển cũng khổ sở theo, vội vàng nói. “Hôm nay hiếm khi được ra ngoài chơi, mau quên mấy chuyện không vui đó đi”.
“Dạ”. Đường Uyển gật đầu, hưng trí ngắm ngắm nhìn nhìn những chiếc hoa đăng trong nhã gian, chiếc nào cũng đính tờ giấy ghi câu đố đèn, nhìn chữ viết đều của Triệu Sĩ Trình, hiển nhiên tất cả hoa đăng là chàng chuẩn bị sẵn cho mình.
“Tam nương, em rất thông minh, chắc chắn giải được hết các câu đố đèn”. Uông Ngọc Trân biết tâm tư Hồ phu nhân, lập tức lôi kéo Đường Uyển qua giải câu đố, Cao Lệ Nga cũng góp vui, rất nhanh đã vui vẻ trở lại.
“Cốc cốc”. Trong lúc mọi người đang vui vẻ giải câu đố, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, một nha hoàn đi mở cửa, nhìn thấy vị phu nhân trẻ tuổi lạ hoắc đang được cô nha hoàn nhỏ đỡ đứng ngoài cửa, cô bé nha hoàn đi hầu mọi người còn hơi chút quen mặt, chính là nha hoàn theo hầu bên cạnh Phùng thiếu phu nhân nhà họ Lục.
“Thì ra là Phùng thiếu phu nhân”. Hồ phu nhân lạnh lùng liếc Phùng Uyển Nhược, bà không cho rằng Phùng Uyển Nhược đến tìm có chuyện gì hay ho. Bà trào phúng. “Không biết Phùng thiếu phu nhân có gì chỉ giáo? Ôi, Phùng thiếu phu nhân bây giờ đang mang bầu cháu trai vàng ngọc của nhà họ Lục, sao lại lỗ mãng đến đây? Nếu có gì sơ xuất chắc Đường phu nhân cắn nuốt xương cốt chúng tôi mất”.
“Uyển Nhược cố ý đến chịu tội với bá mẫu và chư vị”. Phùng Uyển Nhược cười áy náy, cúi người về phía Hồ phu nhân, ánh mắt lướt qua Uông Ngọc Trân, cuối cùng dừng lại trên người Đường Uyển, nhẹ giọng nói. “Vị này là Huệ Tiên tỷ tỷ? Nghe phu nhân nói qua, Huệ Tiên tỷ tỷ là thiên tiên hóa người phàm, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền”.
“Phùng thiếu phu nhân khách khí, có gì phải chịu tội đâu? Về phần xưng hô tỷ tỷ muội muội, dừng ở đây thôi, về sau nhớ kiêng dè một chút. Cho dù Phùng thiếu phu nhân không ngại để người ta biết cô là vợ kế của Lục Du thì chúng tôi cũng không muốn người ta suy nghĩ không hay”. Hồ phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn Phùng Uyển Nhược, bà có điên mới tin Phùng Uyển Nhược đến xin lỗi, vừa rồi Đường phu nhân diễu võ giương oai cố ý tranh lên cầu thang, kiếm cớ khoe khoang Phùng Uyển Nhược mang thai, giờ tới lượt cô ta đến giả bộ có mục đích khó nói.
Phùng Uyển Nhược không ngờ Hồ phu nhân lại nói móc sắc bén như vậy, không thèm chừa chút mặt mũi cho người khác, dù đây là lần đầu gặp mặt, cô ta khẽ nghiến răng, trên mặt khổ sở và đau đớn. “Xin lỗi, Uyển Nhược cứ nghĩ… Là Uyển Nhược tự phụ, về sau không bao giờ dám… Phạm sai lầm như vậy nữa, xin Hồ phu nhân và Đường nương tử tha thứ”.
“Phùng thiếu phu nhân, mọi người ở đây chẳng ai ngu dốt hết, có gì muốn nói cứ nói thẳng ra, đừng mất công quanh co lòng vòng, phí thời gian của chúng tôi”. Hồ phu nhân cười mỉa mai, lười để ý đến Phùng Uyển Nhược giả nhân giả nghĩa, Uông Ngọc Trân ngồi bên không cần Hồ phu nhân ra dấu lập tức tiếp lời. “Chúng tôi đến đây hôm nay chỉ muốn chơi tết Nguyên Tiêu cho vui vẻ, không có nhiều thời gian”.
“Tôi…”. Phùng Uyển Nhược hơi chần chờ, nhìn thoáng qua Đường Uyển vốn chẳng buồn để ý đến mình, nhẹ cắn môi. “Tôi có chút việc muốn nói riêng với Đường nương tử, chẳng hay chư vị phu nhân có thể lánh mặt một chút được không?”.
Ồ? Mội người đều nhìn Phùng Uyển Nhược đầy ẩn ý, Đường Uyển cười, trực tiếp nói luôn. “Tôi và Phùng thiếu phu nhân trước kia không quen biết, về sau càng không lui tới, không biết Phùng thiếu phu nhân có việc gì cần nói với tôi?”.
“Có thể nói chuyện riêng được không?”. Phùng Uyển Nhược khẩn cầu, cô ta nhớ Lục Du từng nói Đường Uyển rất dễ mềm lòng, chỉ cần nói vài câu liền đả động nàng ngay.
“Không”. Đáng tiếc Đường Uyển bây giờ không còn là Đường Uyển mà Lục Du từng biết nữa, lòng dạ nàng thay đổi không ít, cho dù Lục Du chính miệng nói ra còn chưa khiến nàng mềm lòng được, nói chi đến Phùng Uyển Nhược. Nàng lãnh đạm. “Phùng thiếu phu nhân bây giờ là vàng ngọc châu báu, đừng cúi mình tiếp xúc với người dưới làm gì. Phùng thiếu phu nhân không lo, chứ tôi lo Phùng thiếu phu nhân gặp tôi xong thấy trong người không khỏe thì hỏng”.
Phùng Uyển Nhược hận nghiến răng ken két, đây là ý gì? Chẳng lẽ cô ta nghĩ mình sẽ lấy cớ thân thể không khỏe hãm hại cô ta sao? Mình có tất yếu phải hành động hạ lưu mờ ám như vậy không?
Phùng Uyển Nhược rất muốn xoay người bỏ đi ngay lập tức, nhưng nhớ đến ánh mắt nóng bỏng chăm chú của Lục Du nhìn Đường Uyển vừa rồi đến giờ vẫn khiến lòng cô ta đau đớn, Lục Du bình thường đâu có bận tâm đến cảm thụ của cô ta, suốt ngày khen ngợi Đường Uyển trước mặt cô ta, dưới chân cô ta như có vũng bùn lún, không thể nhấc chân đi được.
“Đường nương tử quá đa tâm”. Không cần giả bộ, Phùng Uyển Nhược nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, cô ta thấy Đường Uyển không có dấu hiệu sẽ mềm lòng, Hồ phu nhân và những người khác đang nhìn cô ta như hổ đói rình mồi, biết chẳng thể nói chuyện riêng với Đường Uyển được, nhưng bắt cô ta nói với Đường Uyển chuyện đó ngay trước mặt bọn họ, cô ta hơi do dự.
“Phùng thiếu phu nhân có việc gì cứ nói, Đường Huệ Tiên lòng dạ ngay thẳng, không có việc chi cần giấu giếm. Huống hồ, ngồi ở đây đều là chí thân với Huệ Tiên, càng không cần lảng tránh”. Đường Uyển nhìn Phùng Uyển Nhược, nàng và Phùng Uyển Nhược không có gì liên quan đến nhau, nếu chẳng để ý lễ tiết, nàng đã ra lệnh đuổi khách rồi.
Đến mức này Đường Uyển vẫn không có ý định thoái nhượng, Phùng Uyển Nhược biết hoặc là vô ích đi về, bằng không phải nói ra ý đồ của mình làm trò cười cho kẻ khác, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cô ta vẫn quyết định mở miệng, cô ta tin tưởng dù bản thân nói có thể khiến bọn họ nổi nóng hoặc phẫn nộ, nhưng bọn họ cũng không dám làm gì cô ta.
Nghĩ đến đấy, Phùng Uyển Nhược thôi cúi người ra vẻ khẩn cầu Đường Uyển, cô ta đứng thẳng lên đỡ thắt lưng, nhìn Đường Uyển nói. “Đường nương tử trong lòng hiểu rõ, phu quân lúc trước viết thư bỏ vợ là bất đắc dĩ, chàng luôn hy vọng cùng cô bạch đầu giai lão, vĩnh vĩnh không phân ly, cho dù hiện tại vâng theo lời mẹ cưới tôi, tình ý chàng dành cho cô vẫn không thay đổi. Ý niệm đó cũng chưa từng biến mất”.
Đường Uyển nhìn Phùng Uyển Nhược đầy sâu xa, nàng muốn biết vì cớ gì Phùng Uyển Nhược lại nói mấy câu làm chính cô ta thấy ghê tởm, cô ta muốn đạt được mục đích gì?
“Tôi gả cho Vụ Quan rồi, chàng tuy không lãnh đạm, nhưng cũng chẳng ấm nóng gì. May là mẹ chồng thương tiếc tôi gả xa nhà, bên người không có thân nhân, đối xử độ lượng và thân tình trìu mến hơn, nếu không tôi chẳng biết phải sống sao nữa”. Khi Phùng Uyển Nhược nói, ruột gan cô ta ngứa ngáy không thôi, thêm đang mang bầu, khó tránh khỏi cảm xúc lên xuống, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt đảo qua đảo lại bên trong, nhìn rất điềm đạm đáng yêu.
“Phùng thiếu phu nhân nói với tôi làm chi? Chẳng lẽ muốn tôi khuyên Lục Vụ Quan đừng vắng vẻ kiều thê?”. Đường Uyển hiếm khi lạnh lùng trào phúng kẻ khác, nàng bỗng cảm thấy lúc trước không nên nói thật với Vương Nhị nương, Lục Du vẫn cưới Vương Nhị nương thì hôm nay đâu có phiền phức thế này.
Phùng Uyển Nhược ngập ngừng, giống như không nghe Đường Uyển trào phúng, tự nhiên nói tiếp. “Tôi tin Đường nương tử cũng không thể quên được Vụ Quan, hôm nay tôi đến gặp Đường nương tử, xin Đường nương tử quay về nhà họ Lục, trở lại bên người Vụ Quan…”.
“Phùng thiếu phu nhân thật là hiền lành nha”. Phùng Uyển Nhược làm Đường Uyển bất ngờ thật sự, nhưng bất ngờ qua đi chỉ còn lại ghét cay ghét đắng, từ đâu lại đến tình cảnh bây giờ, Phùng Uyển Nhược đã có bầu, nàng cũng đính hôn với Tử Quy, bọn họ còn chưa buông tha? Nàng không che giấu oán hận, lạnh lùng đuổi người. “Có điều tôi không có tâm tư nghe Phùng thiếu phu nhân tự biên tự diễn, xin Phùng thiếu phu nhân rời khỏi đây, đừng quấy rầy chúng tôi nữa”.
“Đường nương tử đang hoài nghi tôi nói lời này để thử tâm ý cô phải không? Nói thật, lòng tôi đau xót không chịu nổi, nhưng vì Vụ Quan, chỉ cần Vụ Quan hạnh phúc, có đau xót nữa cũng là gì? Huống chi hiện tại, tôi mang bầu, không thể hầu hạ Vụ Quan, có Đường nương tử chăm sóc chàng, tôi cũng an tâm dưỡng thai”. Phùng Uyển Nhược nhìn Đường Uyển, cố gắng khiến bản thân trông chân thành tha thiết một chút. “Đường nương tử, xin cô trở về đi, tôi cam đoan với cô nhất định coi cô là cả, nhất định không dám hỗn hào”.
“Phùng thiếu phu nhân độ lượng quá, hiền lành quá, đáng tiếc cô tìm lầm người”. Đường Uyển chán ghét nhìn Phùng Uyển Nhược, tuy không biết cô ta nói là xuất phát từ tâm can bản thân hay do tên đàn ông kinh tởm nào ép buộc, Đường Uyển vẫn căm ghét cô ta, nàng lạnh lùng nói. “Tôi và Triệu Sĩ Trình đã có hôn ước, cô dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ buông tha cho cơ hội đường đường chính chính gả đến nhà họ Triệu, uất ức theo cô về cái hố lửa nhà họ Lục? Phùng thiếu phu nhân thân thể quý giá, chúng tôi không dám cứng rắn ném cô ra, nếu Phùng thiếu phu nhân không thích nhấc chân, tôi sẽ mời người đến kêu Lục Vụ Quan lại đón”.
“Đường nương tử việc gì phải nổi nóng, tôi làm như vậy không chỉ vì Vụ Quan, cũng là vì cô mà”. Phùng Uyển Nhược dám chắc Đường Uyển không thể làm gì mình, cô ta mà có nửa điểm sơ xuất tất cả cũng không xong, cô ta tận tình khuyên bảo. “Đường nương tử thân thể có bệnh không thể sinh con, cho dù tiến vào nhà họ Triệu, không sinh được con cũng bị đuổi về thôi…”.
“Cái đó không tới phiên Phùng thiếu phu nhân xen vào”. Triệu Sĩ Trình đẩy cửa nhã thất, vẻ mặt hầm hầm nhìn Phùng Uyển Nhược, bên cạnh chàng là Lục Du vẻ mặt cũng vô cùng khó coi, khi chàng nghe Phùng Uyển Nhược đến nhã thất đã gọi người mời hắn theo.
Phùng Uyển Nhược không ngờ Triệu Sĩ Trình và Lục Du cùng xuất hiện, hơi luống cuống, nhưng rất nhanh cô ta trấn tĩnh lại. Cô ta đang có bầu, không ai có thể đụng tới cô ta. Nghĩ đến đó, cô ta giũ bỏ lo sợ, nhìn hết mọi người. “Tôi làm vậy ngoại trừ chịu thiệt về mình, còn lại đều tốt cho tất cả. Vụ Quan không cần nhung nhớ mỗi ngày, Đường nương tử không cần lo lắng bản thân không có con bị đuổi bỏ, Triệu đại quan nhân cũng không cần lo lắng khó xử cho vấn đề con nối dõi tông đường”.
“Cô câm miệng lại”. Triệu Sĩ Trình nhìn Phùng Uyển Nhược tự đắc, ỷ có chỗ dựa vào không ai dám động, cô ta càng phát kiêu ngạo, mắng. “Tôi Triệu Tử Quy đường đường nam nhi, không dùng cái cớ thối nát ‘vâng lời cha mẹ, kéo dài hương khói’, ngay cả thê tử mình cũng bảo vệ không được, cho dù Huệ Tiên có bệnh thật, không thể sinh con, kiếp này tôi vẫn không phụ nàng. Vụ Quan, tôi biết anh không lay chuyển được bá mẫu, tất cả đều phải nghe bà, chính là không ngờ, ngay cả vợ anh cũng không quản nổi”.