“Đường phu nhân, hôm nay mời hai mẹ con bà tới đây, là có một việc phải nói cho rõ ràng với hai vị”. Trên mặt Lý phu nhân ngay cả một ý cười giả bộ cũng không có, sắc mặt những người khác cũng lạnh lùng đồng dạng.
“Không biết có gì quan trọng, mời Lý phu nhân nói thẳng”. Đường phu nhân oán hận trong lòng, bà ta không hiểu hà cớ gì Lý phu nhân mời hai mẹ con bà ta đến nhà mà còn diễn một bộ thẩm vấn tội phạm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
“Đường phu nhân mời xem cái này”. Lý phu nhân thản nhiên giơ tay lên, lập tức có ma ma đưa sang cho Đường phu nhân một tờ giấy.
Đường phu nhân đọc lướt nhanh, cười lạnh một tiếng, nói. “Từ ngữ coi như không tệ, chẳng lẽ Lý phu nhân thật sự có hứng như vậy, mời cô nhi quả phụ chúng tôi đến để đọc một bài từ?”.
“Vụ Quan, anh cũng giải thích cho mẹ anh một hai câu đi”. Lý phu nhân nhìn Lục Du, từ lúc bước vào nhà, chào hỏi xong, hắn vẫn nhìn Đường Uyển như mất hồn mất vía, bà lạnh lùng nói. “Dù sao bài từ này cũng là tâm huyết mãnh liệt của anh, anh giải thích thì tường tận hơn”.
Cái gì? Đường phu nhân giật mình, bà ta căn bản không nghĩ bài từ đó là Lục Du viết, nghe Lý phu nhân vừa nói liền đọc lại tỉ mỉ một lần, sau đó sắc mặt càng khó coi, không quan tâm có phải trước mặt người ngoài không, trực tiếp ném tờ giấy vào Lục Du, giận giữ không kìm được. “Đại lang, bài từ này là con viết?”.
Bị Lý phu nhân nhắc nhở, Đường phu nhân quả thật cảm thấy bài thơ đúng do Lục Du viết, nhưng trải qua nhiều chuyện tình như vậy, thái độ cường thế của bà ta trước mặt Lục Du có nhiều chuyển biến, nếu là trước kia bà ta đã trực tiếp định tội Lục Du.
“Ơ ~ À, để con đọc xem”. Lục Du phục hồi tinh thần lại, liếc mắt qua ngắm gương mặt âm trầm của Đường Uyển, mở ra tờ giấy tùy tiện đọc một chút, sắc mặt hơi ngượng ngùng. “Mẹ, đây là hôm qua con uống chút rượu lên đã viết”.
“Anh… Anh là muốn tôi tức chết có phải không?”. Đường phu nhân tức điên, cái gì là Gió đông ác? Bao năm trôi qua rồi, vất vả lắm những chuyện ồn ào đó mới dần chìm xuống, nó còn muốn sao nữa?
“Mẹ, con…”. Lục Du nghẹn, không biết giải thích sao với Đường phu nhân, dù Đường phu nhân có làm gì đi nữa, từng gây đau khổ cho hắn thế nào đi nữa nhưng chung quy bà ta vẫn là mẹ hắn. Nghĩ đến đó, hắn nhịn không được chuyển qua nhìn Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình, khỏi nghĩ nhiều cũng biết, bài từ là do hai người chép từ tường ở vườn Thẩm về, hôm nay cố ý gọi mẹ con hắn tới, là để mẹ hắn đọc bài từ này, khiến hai mẹ con hắn sinh ra xích mích sao? Nghĩ đến đoạn, trong mắt hắn lộ vẻ lên án và phẫn nộ.
“Đường phu nhân, tôi mời các người đến cũng không đơn giản là đọc một bài từ, tôi hỏi câu này, các người rốt cuộc muốn sao mới có thể buông tha cho Huệ Tiên, thôi kéo Huệ Tiên vào, đừng phá hư danh dự con bé nữa?”. Lý phu nhân chẳng có tâm tư nào để ý tới Lục Du phẫn nộ, lúc hắn viết bài từ này tự hắn phải nhận thức được Đường phu nhân đọc nó sẽ thương tâm như thế nào, bà nhìn qua Đường phu nhân, lạnh nhạt nói. “Bà nhất định không biết bài từ này viết ở đâu đúng không? Tôi nói cho bà hay, bài từ này con trai bà viết trên tường vườn Thẩm”.
Đường phu nhân lại đọc một lần, trong lòng hiểu vì sao Lý phu nhân giận dữ chất vấn, nếu bài từ bị truyền đi, tất sẽ có người chỉ trỏ sau lưng, nói Lục Du và Đường Uyển tuy chia tay nhưng tình ý vẫn còn, Lục Du hiện tại lẻ loi một mình, lại là đàn ông, đồn đãi còn đỡ một chút, nhưng Đường Uyển thì khác, sẽ có người nói nàng gả vào nhà họ Triệu là bất đắc dĩ, trong lòng thật ra vẫn nhung nhớ Lục Du, thậm chí ác hơn sẽ nói nàng không giữ đạo làm vợ, lén lút thậm thụt với Lục Du, sau đó mới sinh ra bài từ này… Nàng có thể bị nước miếng của người đời nhấn chìm.
Nhìn Đường phu nhân giật mình sau đó im lặng, Lý phu nhân nghiêm mặt nói. “Đường phu nhân, tôi nghĩ bà cũng hiểu được lợi hại bên trong, bà nói xem có nên cho chúng tôi một lời công bằng không? Còn nữa, tôi muốn hỏi Vụ Quan, anh rốt cuộc muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn bức Huệ Tiên chết anh mới vừa lòng?”.
“Sao cháu nỡ…”.
“Câm mồm!”. Đường phu nhân không đợi Lục Du nói hết, quát lớn một tiếng, sau đó đứng dậy, khom người thật thấp trước người nhà họ Triệu, xin lỗi chân thành. “Chuyện này quả thật là Vụ Quan sai, Huệ Tiên đã là con dâu nhà họ Triệu, mặc kệ trước kia thế nào Vụ Quan cũng không nên kéo Huệ Tiên vào, ảnh hưởng danh dự và cuộc sống của Huệ Tiên. Trước kia tôi không nói gì, nhưng về sau tôi sẽ quản giáo thật nghiêm, cho Vụ Quan hiểu nó làm vậy sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực như thế nào, chuyện như thế này không xảy ra lần nữa. Còn có, nếu như bài từ gây ra bất kì phiền toái nào, chúng tôi sẽ tận lực phối hợp nhà họ Triệu làm sáng tỏ hiểu lầm, không để Huệ Tiên chịu tai tiếng”.
“Mẹ!”. Lục Du không ngờ Đường phu nhân cứ như vậy cúi đầu xin lỗi người nhà họ Triệu, giống như hắn đã phạm lỗi sai gì ghê gớm lắm.
“Nếu anh còn biết tôi là mẹ anh thì đừng nói gì hết”. Đường phu nhân nghiêm túc nhìn Lục Du, biểu cảm trên mặt bà ta khiến hắn ngậm miệng.
“Bài từ này phát hiện kịp thời, lúc Tử Quy đến nét mực vẫn chưa khô, đã cho người cào xuống hết, hẳn là không ai thấy, Đường phu nhân chỉ cần cam đoan con trai bà từ nay về sau bất kể trường hợp, đừng bao giờ lôi Huệ Tiên vào nữa là được”. Lý phu nhân nhìn Đường phu nhân, thản nhiên nói. “Nếu lại xảy ra lần nữa, vì Huệ Tiên, vì danh dự nhà họ Triệu chúng tôi, có khả năng chúng tôi sẽ không thể không làm một số chuyện quá khích, đến lúc đó, cũng không phải ngồi xuống là giải quyết được đâu”.
Hôm qua, bỏ lại Lục Du, Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình dẫn Thanh Lam đi chơi trong vườn Thẩm một lát, vì trong lòng luôn cảm thấy bất an nên Đường Uyển không yên tâm, chờ Thanh Lam chơi mệt, hơi ủ rũ, Triệu Sĩ Trình đưa bọn họ về nhà. Đường Uyển luôn suy tư mãi, quyết định đến chỗ đó liếc mắt một cái, tuy rất nhiều thứ đã đổi khác, nhưng hôm nay vẫn gặp lại Lục Du ở vườn Thẩm, Đường Uyển lo sợ, lo sợ Lục Du sẽ lại tự cho là đúng nổi lên hứng thơ, viết chút gì đó không nên viết.
Triệu Sĩ Trình luôn ngàn y trăm thuận theo nàng, mặc dù không biết đi nhìn cái gì, nhưng vẫn im lặng đi theo, lúc nhìn thấy bài từ tình ý thâm sâu trên tường, Triệu Sĩ Trình nổi giận lôi đình – Lục Du! Hắn không muốn thấy chàng và Đường Uyển ân ái sống hạnh phúc hay vì chính hắn sống không tốt nên muốn người khác chôn cùng?
Lập tức, Triệu Sĩ Trình không mượn tay ai, cho Đường Uyển chép lại bài từ, tự chàng cầm xẻng cào nát bức tường đó, cho đến khi không ai có thể nhìn ra là gì mới sai người tu bổ trát phấn lại. Từ vườn Thẩm về nhà, Triệu Sĩ Trình vẫn an ủi Đường Uyển, hy vọng nàng không bị bài từ tác động đến, Đường Uyển thật ra được chàng an ủi quên sầu, nhưng lửa giận trong lòng làm thế nào cũng không dập tắt được.
Về nhà, thấy sắc mặt cả hai tồi tệ, Lý phu nhân quan tâm hỏi han, Triệu Sĩ Trình lo lắng đã có người đọc được bài từ trước khi bọn họ đến, sớm muộn sẽ bị truyền ra, chàng muốn thương lượng với Lý phu nhân biện pháp ứng đối, thứ hai cũng phải tìm cách dứt khoát một lần cho vĩnh viễn với Lục Du, đừng để hắn hai ba ngày lại chọc ngoáy không vui.
Lý phu nhân và Triệu Định Lân nghe xong, sai người ra ngoài nghe ngóng xem có ai bàn tán chuyện này không, song song gửi thiệp cho nhà họ Lục, gọi bọn họ đến nhà đòi lại công bằng.
“Các vị yên tâm, nếu về sau lại xảy ra chuyện như vậy, không cần các vị lên tiếng, tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào sống nữa”. Đường phu nhân trực tiếp nói luôn đến cái chết, bà ta biết nếu bà ta không nói vậy, không làm vậy, Lục Du sẽ lại tái phạm.
“Hy vọng không đến nỗi đó”. Lý phu nhân lạnh lùng gật đầu.
“Nhưng, tôi thật ra cũng có việc muốn hỏi Đường thiếu phu nhân”. Đường phu nhân vẫn chứa một việc trong lòng, luôn không có cơ hội hỏi rõ Đường Uyển, hôm nay trên trời cho cơ hội tốt, bà ta nhìn Đường Uyển nói. “Năm đó khi nhà họ Lục đến nhà họ Đường hỏi cưới, từng lấy cây trâm phượng gia truyền của nhà họ Lục làm tín vật đính ước, sau khi cô rời khỏi, tôi không thấy bóng dáng nó nữa, Đường thiếu phu nhân liệu có biết cây trâm phượng kia đang ở đâu không?”.
“Tôi biết”. Đường Uyển gật đầu, thản nhiên nói. “Thứ này ngay từ đầu tôi đã để lại nhà họ Lục, nhưng sau đó có người cứ dúi vào tay tôi, trở về nhà họ Đường tôi vẫn mang theo, hiện tại đến lúc vật quy về chủ”.
Đường Uyển nói xong, nha hoàn phía sau nàng bưng lên một cái hòm nhỏ, giao cho Đường phu nhân, Đường phu nhân nghi ngờ mở ra, bên trong là tờ giấy đã ố vàng, dưới tờ giấy là một đồng tiền, bà ta kinh ngạc mở tờ giấy ra, vừa đọc, suýt nữa hộc máu vì tức…
Đó hóa ra là biên lai cầm đồ, viết : Mùa xuân năm Thiệu Hưng thứ mười chín, nhận một hộp gỗ không chuộc lại, bên trong có một cây trâm phượng phẩm chất thấp kém, hình thức đơn sơ, tỉ lệ bạc thấp, mới đến chín phần, không có giá trị. Tính luôn cả hộp cầm được một đồng bạc, kì hạn mười năm, nếu mười năm sau không muốn chuộc lại, xem như đã mất.
Mặt trên là con dấu đỏ chót của hiệu cầm đồ Sơn Âm Triệu ký, thuộc sản nghiệp nhà họ Triệu – nếu như không phải nhà họ Triệu, hà cớ gì có biên lai? Trên thực tế, lúc trước Đường Uyển là thông qua Triệu Sĩ Trình đem cầm hộp gỗ có chứa cây trâm phượng bên trong ở Triệu ký, vừa đẩy nó đến nơi nàng không nhìn thấy, vừa dự phòng được có ngày nhà họ Lục sẽ đến đòi lại.
Tờ biên lai cầm đồ Lý phu nhân và mọi người đều đã đọc qua, gặp biểu tình Đường phu nhân như vậy, Đường Uyển bình thản nói câu như đâm vào tim. “Tôi đã dặn người đến nói trước cho chưởng quầy hiệu cầm đồ, Đường phu nhân chỉ cần mang tờ biên lai này đến lấy là được, lợi tức khỏi thanh toán, lúc trước cầm được bao nhiêu tiền cũng ở trong đấy rồi, không còn gì cho phu nhân nữa”.
Nhìn sắc mặt lụn bại như bụi của Đường phu nhân, Lục Du đoạt lấy biên lai trong tay bà ta, đảo mắt đọc nhanh, rốt cuộc hiểu vì sao Đường phu nhân lại có vẻ mặt như vậy, hắn chua xót nhìn Đường Uyển, đỡ lấy Đường phu nhân, cứng ngắc nói. “Chư vị yên tâm, từ nay về sau, tôi Lục Vụ Quan sẽ triệt để dứt bỏ toàn bộ quá khứ, không bao giờ dính líu đến bất kì ai ở quý phủ nữa”.
Không đợi người nhà họ Triệu đáp lời, hắn liền nâng Đường phu nhân dậy, thều thào. “Mẹ, chúng ta trở về đi. Con cam đoan với mẹ, không bao giờ khiến mẹ nhục nhã vì những gì con làm nữa”.