Đường Về - Ngải Ngư

chương 149

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Mây

Có người hiện trường chụp được một đoạn video ngắn không rõ nét lắm, trong video là cảnh Du Cẩn Niên nắm tay Thư Vãn cùng cô bước xuống sân khấu, hai người vừa đi vừa thì thầm, cuối cùng hình như còn hôn một cái.

Đoạn video ngắn này bị đăng lên trên mạng, thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường.

Lúc này mọi người đã đón nhận tình yêu của Du Cẩn Niên và Thư Vãn, vừa thấy như vậy, càng cảm thấy hai người thật ra còn rất hợp nhau.

Nam nghệ sĩ dương cầm 30 tuổi nổi tiếng và nữ hoàng múa ba lê đang nở rộ 21 tuổi, chỉ cần đặt hai người lại với nhau đã rất dễ bùng nổ rồi, càng đừng nói bọn họ thật ngọt ngào, độ ngọt bay ra khỏi thang đo.

Sau khi Thư Vãn và Du Cẩn Niên thay quần áo xong thì về nhà, vừa vào nhà người đàn ông áp sát cô gái ở chỗ huyền quan hôn đến mức trời đất tối tăm, hai người dây dưa cả đường đi, khi đến phòng khách quần áo đã bị cởi ra gần hết.

Tới gần 0 giờ, bên ngoài truyền đến tiếng pháo hoa không rõ ràng lắm, lẫn lộn với âm thanh khe khẽ trong phòng khách, vô cùng ái muội.

Sau khi kết thúc cả người Thư Vãn mềm nhũn được Du Cẩn Niên ôm chặt vào phòng ngủ tắm rửa, tắm rửa xong cô nhân lúc anh đến thư phòng không có ở đây, một mình lẻn xuống tầng, lấy một cái hộp nhỏ trong túi xách của mình ra, rồi lại nhanh chóng chạy về phòng.

Thư Vãn muốn giấu cái hộp này đi trước, nhìn trúng ngăn tủ bên cạnh giường, kết quả phát hiện có mật mã.

Thư Vãn chỉ hơi tò mò, thử mật mã một chút, lập tức thử mật mã cửa nhà anh đã từng đã nói với cô, không ngờ thế mà lại mở ra được.

Mật mã của ngăn tủ thế mà lại là ngày cô rời đi năm đó.

Mà chuyện càng làm cho cô khiếp sợ chính là, những thứ ở trong ngăn tủ kia.

Cô không nghĩ tới mình chỉ là nhất thời tò mò thử mật mã, lại có thể phát hiện ra những thứ này.

Tràn đầy một ngăn tủ, ngoại trừ những tạp chí và tuần san có liên quan đến cô, chỉ còn lại một quyển sổ rất dày và nặng.

Thư Vãn kinh ngạc ôm quyển sổ rất dày kia ra, mở ra xem từng trang, từng trang một.

Phát hiện tất cả đều là tất cả đều là những bài phỏng vấn liên quan đến cô mà anh cẩn thận cắt ra rồi dán vào, tất cả đều là tin tức phỏng vấn có liên quan đến cô.

Ngoại trừ những thứ này, còn có một tờ giấy có chữ ký của cô và một tấm vé của buổi hòa nhạc.

Tờ giấy kia là đêm vô vừa mới về nước, cô gái lễ tân khách sạn đã xin chữ ký của cô.

Số ghế được viết trên vé cho buổi hòa nhạc là: hàng 5 sô 20.

Thư Vãn cho rằng cô đã xem xong rồi.

Nhưng tay cô lại vô tình sờ lên, phía sau quyển sổ hình như còn có thứ gì đó.

Cô mở trang cuối cùng ra, từng tấm cuống vé kẹp trong đó lập tức đập vào mắt cô.

Không chỉ có vé máy bay quốc tế, còn có vài tấm vé đi xem trực tiếp của các cuộc thi quốc tế mà cô tham gia.

Khuôn mặt Thư Vãn đã ngập nước mắt từ lúc nào không hay, cô dựa vào giường ngồi dưới đất, trong ngực ôm quyển sổ khóc không thành tiếng.

Cô cho rằng anh không có ở đây.

Nhưng thật ra vẫn luôn ở đó.

Anh vẫn luôn ở nơi mà cô không nhìn thấy, lặng lẽ bảo vệ cô.

Lúc Du Cẩn Niên cầm chiếc hộp quay về, lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Người đàn ông chậm rãi đi đến trước mặt cô, vừa mới ngồi xổm xuống, Thư Vãn lập tức nghiêng người vươn tay ra ôm chặt cổ anh.

Cô gái dường như vừa tủi thận, lại như là cảm động, từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống tí tách tí tách, giống như từng viên ngọc trai trong suốt như pha lê.

“Sao anh có thể……” Cô nức nở lên án nói: “Sao có thể quá đáng như vậy.”

Du Cẩn Niên thật sự oan uổng, ôm cô nhóc trong lòng dở khóc dở cười thở dài nói: “Hai chúng ta là ai quá đáng?”

“Tự tiện đi có phải là em không?”

“Bí mật đi xem anh có phải là em không?”

“Làm anh thích em như vậy, có phải là em không?”

Thư Vãn nhất thời á khẩu không trả lời được, thậm chí còn hơi kinh ngạc đến sững người.

Cô còn chưa bình tĩnh lại, Du Cẩn Niên đã chống bả vai, làm cho cô lùi lại một chút, rồi sau đó mở chiếc hộp trong tay ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh.

“Vãn Vãn, hôm nay tạm biệt năm cũ đón năm mới, chúng ta cũng nên buông bỏ tất cả những chuyện trong quá khứ, vui vẻ chào đón cuộc sống mới trong tương lai thuộc về chúng ta.”

“Không biết em có nguyện ý, dùng một thân phận mới tiếp tục ở bên cạnh anh không?”

Thư Vãn ngơ ngác, hốc mắt cô đỏ bừng hít hít mũi, trong lòng biết rõ ràng lại kinh ngạc hỏi: “Thân phận mới gì?”

“Vợ chưa cưới.” Du Cẩn Niên nghiêm túc và trịnh trọng nói.

Cô gái còn dính nước mắt, hàng mi dài không khống chế được khẽ run lên, rồi sau đó lập tức bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em mới 21…… Qua năm mới cũng chỉ 22.”

“Hửm?” Anh nhướng mày bình tĩnh hỏi, “Vậy thì làm sao?”

“Hình như em…… Còn rất nhỏ.” Thư Vãn cắn môi, giống như một con mèo con kiêu ngạo, “Nhưng nể mặt anh đã lớn tuổi không chờ nổi nữa,” Cô vươn tay ra, còn cố ý kiều kiều ngón giữa, nghiêng đầu mím môi để lộ ra nụ cười, vẫn tiếp tục duy trì tư thế kiêu ngạo nói: “Em đồng ý anh là được rồi.”

Du Cẩn Niên vừa đeo nhẫn cho cô, vừa trêu đùa chế nhạo: “Vậy không bằng nể mặt anh đã lớn tuổi, kết hôn với anh luôn là được rồi.”

Thư Vãn lập tức quay đầu lại, giây tiếp theo đã bị anh chặn môi.

Cô chớp chớp mắt, lại từ từ nhắm lại, trái tim trong lồ.ng ngực đập kịch liệt, giống như giây tiếp theo là có thể nhảy thẳng ra bên ngoài lồ.ng ngực. Cảm xúc trên cánh môi mềm mại, tê dại, Thư Vãn gần như không thở nổi, nhẹ nhàng đẩy anh một chút, nghiêng đầu hít thở từng hơi từng hơi vài lần, lúc này mới dần dần khôi phục lại.

Cô lấy chiếc hộp cô giấy từ trong ngăn tủ ra, đặt vào trong tay anh.

“Vốn dĩ muốn giấu đi trước…… Chờ đến 9 giờ tối mới đưa cho anh.” Cô hơi mất tự nhiên vén tóc.

“Vì sao phải đến 9 giờ mới đưa cho anh?”

Thư Vãn cắn m/ôi dưới, “Cũng không phải là 9 giờ, nói đúng ra…… Là 21:20.”

“Trong buổi hòa nhạc của anh, không phải là chỉ có 2120 ghế ngồi sao…… Em chỉ nghĩ…… Tạo ra cùng một con số.”

“Em biết vì sao anh chỉ để 2120 ghế ngồi không?” Anh lại hỏi.

Thư Vãn ngẩng mặt lên, nhìn về phía ánh mắt sâu thẳm của anh.

Anh có thể hỏi cô như vậy, nên không chỉ có ý nghĩa là đồng âm “Yêu em yêu em”.

Ngay lúc này Thư Vãn mới ý thức được mình đã bỏ sót cái gì.

Nếu chỉ đơn thuần là bởi vì đồng âm, vậy thì 2020, 2021, 2121 hoàn toàn đều được mà.

Vì sao chỉ cần phải dùng 2120 chứ?

Du Cẩn Niên thở dài một tiếng, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó muốn mở quà năm mới cô tặng cho mình ra, còn thuận miệng hỏi: “Mua gì cho anh vậy?”

Chợt cái nắp được mở ra, trong hộp là một một chiếc trâm cài lá phong.

Sinh nhật của anh là vào mùa lá phong đỏ rực rỡ.

Cho nên cô tặng cho anh một món quà như vậy.

Thư Vãn còn đang mờ mịt đau khổ suy nghĩ, rốt cuộc 2120 có ngụ ý gì.

Không thể hiểu được, đêm đó cô đến nhà anh ăn lẩu bị Chu Sóc vô tình gặp phải, cuộc đối thoại của bọn họ vang vọng ở bên tai cô.

“Nên đổi mật mã rồi.”

“Đổi thành cái gì?”

“191123, ngày em trở về.”

“Anh đừng nói với em mật mã hiện tại là ngày em rời đi.”

“Đúng là như vậy.”

Lúc cô rời đi, là ngày 2 tháng t năm 2014.

Ngày trở về, là ngày 23 tháng 11 năm 2019.

Thư Vãn đột nhiên cầm lấy điện thoại, tìm máy tính, sau khi nhập hai ngày vào, trên màn hình hiện lên —— chênh lệch 2120 ngày.

Từ khi cô đi, đến khi cô trở về, suốt 2120 ngày.

Mỗi một ngày, mỗi một ngày anh đều đang đếm, đếm tới 2120, Vãn Vãn đã trở lại.

Thư Vãn làm chuyện này ngay trước mặt anh, Du Cẩn Niên thấy rõ ràng, nhìn cô nhập hai ngày kia vào, nhìn kết quả tính toán trên màn hình điện thoại của cô là 2120, nhìn cô mất khống mà bật khóc ở trước mặt anh.

Anh kéo vào cô gái vào trong lòng, nghe thấy cô vô cùng khổ sở nghẹn ngào nói: “Thật khó chịu…… Làm sao em có thể cố gắng nghĩ hết mọi cách để quên anh, trong khi anh đang đếm ngày đợi em trở về? Sao em có thể làm như vậy chứ……”

“Được rồi,” Du Cẩn Niên khẽ thở dài dỗ cô, “Đừng khóc.”

“Khóc nữa sẽ trở nên xấu xí, không phải công chúa ba lê nhỏ mà người người nhà nhà đều thích.”

“Ai muốn người gặp người thích, ai muốn làm công chúa nhỏ.” Cô bĩu môi khóc lóc nghẹn ngào nói với anh.

“Được, không cần người gặp người thích, chỉ cần một mình anh yêu là đủ rồi, cũng không cần làm công chúa nhỏ, vậy em làm vợ của anh đi.”

Du Cẩn Niên vừa nói ra lời này, tiếng khóc của cô gái trong lòng chợt dừng lại.

Sau một lúc lâu, cô hít hít mũi, đột nhiên trả lời: “Được.”

Du Cẩn Niên hoàn toàn không nghĩ tới mình đang dỗ dành thế mà cô lại đáp lại, cả người cứng đờ trong thoáng chốc, vẻ mặt cũng hơi ngốc.

Người đàn ông không thể tin nổi thấp giọng hỏi: “Em nói cái gì…… Em vừa mới nói cái gì?”

Thư Vãn đẩy anh ra một chút, giơ tay lau sạch nước mắt, nhìn vào con ngươi tối màu của anh, trả lời anh từng câu từng chữ, vẫn còn tiếng khóc nức nở và giọng mũi nói: “Em nói, em làm vợ anh.”

“Vãn Vãn……” Trong ánh mắt người đàn ông như tạo ra sóng to gió lớn, cuồn cuộn và cảm xúc mãnh liệt.

Thư Vãn hít hít mũi, lý trí nói với anh: “Không phải xúc động, không phải cảm động, cũng không phải là nhất thời hứng khởi.”

“Là điều em vốn đã…… Trong lòng em rất muốn……” Cô hơi ngượng ngùng, ấp a ấp úng, những lời tiếp theo dù thế nào cũng không nói nên lời, cuối cùng hơi thấp thỏm giả vờ mạnh mẽ nói: “Dù sao, anh cũng không thể đổi ý.”

“Vốn dĩ em đã như thế nào?” Du Cẩn Niên lại bắt được điểm quan trọng, cắn mãi không buông, “Trong lòng em rất muốn cái gì?”

Thư Vãn thẹn thùng quay đầu sang một bên, rồi lại bị anh xoay mặt lại, không thể không đối mặt với anh.

Du Cẩn Niên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ, nhẹ giọng cưng chiều dỗ dành, “Nói cho anh biết, Vãn Vãn.”

Cô cắn môi, thẹn thùng lông mi run rẩy, lại không lay chuyển được anh, dưới từng nụ hôn dịu dàng và ngữ điệu dỗ dàng của anh cuối cùng cô cũng thỏa hiệp, giọng nói nhỏ như muỗi vang lên bên tai anh: “Ở cùng một chỗ với anh.”

“Chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh? Không muốn kết hôn với anh sao?” Anh dẫn dụ dò hỏi.

Mặt cô gái nhuộm một màu đỏ, cố gắng chống đỡ trả lời anh: “…… Muốn.”

“Vậy thì chúng ta kết hôn đi, Vãn Vãn, chúng ta kết hôn.” Anh ôm chặt cô gái trong lòng, giống như ôm lấy cả thế giới của mình, từ trước nay anh chưa từng cảm thấy mình vui vẻ như vậy.

“Được.” Thư Vãn nhẹ giọng trả lời.

Thư Vãn tự biết mình thích Du Cẩn Niên, kém xa tình yêu sâu đậm của anh dành cho cô.

Anh luôn luôn chiều chuộng cô, từ nhỏ đến lớn một khoảng thời gian rất dài, cô đều cảm thấy đây là anh nên làm, anh nên cưng chiều cô như vậy.

Sau đó lại xảy ra biến cố, cô mới ý thức được, không ai có nghĩa vụ phải cưng chiều một người vô thời hạn vô vô điều kiện.

Cho nên khi biết năm năm nay anh vẫn luôn lặng lẽ chú ý đến mình nhưng cũng không quấy rầy, mỗi ngày đều đếm từng ngày trôi qua, trong nháy mắt đó cô cảm thấy, mình thật sự không xứng được anh thích.

Nhưng cô muốn có được tình yêu của anh.

Trong mấy chục năm nữa, chú út, Vãn Vãn rất yêu rất yêu anh.

Đời này là anh dạy em biết thế nào gọi là không rời không bỏ, em học đi đôi với hành, nhất định sẽ không rời không bỏ anh.

2020.05.20, #Du Cẩn Niên và Thư Vãn kết hôn# leo lên vị trí số 1 hot search.

Du Cẩn Niên V: “Vãn Vãn đã trở về [Giấy chứng nhận kết hôn.jpg]”

Thư Vãn V: “Hàng năm có Du [Giấy chứng nhận kết hôn.jpg]”

“Vãn vãn.”

“Chú út.”

——

Vãn Vãn đã trở về, hàng năm có Du.

- -----oOo------

Người mẫu lạnh lùng × Nhà thiết kế thời trang nổi tiếng

(Yêu từ cái nhìn đầu tiên)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio