Đường Về - Ngải Ngư

chương 153

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Mây

Miêu Nhiễm nghe thấy Đặng Ngự lặp lại cách xưng hô mà mình gọi anh mới biết được bản thân mình vừa nói cái gì.

Cô giật mình, vẻ mặt thoáng hiện lên một chút hoảng loạn, rồi sau đó miễn cưỡng duy trì, lặng lẽ quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đặng Ngự xoay mặt đi, phát hiện cô âm thầm hối hận, khuôn mặt phản chiếu lên cửa sổ xe nhíu chặt lại.

Một chút cũng không giống phong cách và thần thái của cô lúc trước mặt người khác biểu cảm luôn rất lạnh lùng.

Nhưng thật ra có chút ngốc nghếch đáng yêu.

Điều này tương phản lớn đến nỗi anh cũng cảm thấy ngạc nhiên, rồi lại cảm thấy thú vị.

Ở trên sàn diễn chữ T có thể là một cô gái lạnh lùng như vậy, thế mà có lúc tính tình cũng mơ mơ mơ màng màng.

Miêu Nhiễm không nói gì, Đặng Ngự cũng không cố cắn lấy đề tài này không buông nữa.

Anh mở nhạc trong xe lên, có âm nhạc nhẹ nhàng êm đềm chảy xuôi, không nói lời nào cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ hay không được tự nhiên.

Qua một lúc lâu, Miêu Nhiễm mới gượng gạo mà mở đề tài mới, hỏi Đặng Ngự: “Làm sao anh có được vé vào cửa buổi trình diễn thời trang cá nhân của Justin vậy? Nghe nói rất khó để có được nó.”

Đặng Ngự cười, nói: “Tôi không có vé vào cửa.”

Miêu Nhiễm kinh ngạc, “Hả?”

Đặng Ngự nhịn không được tiếp tục trêu chọc cô: “Dẫn cô đến cửa xem một chút, không vào được.”

Miêu Nhiễm chớp chớp mắt, “Tôi trông dễ bị lừa gạt như vậy sao?”

Đặng Ngự nhớ tới vừa rồi cô cứ vô thức tự nhiên gọi anh một tiếng “Đặng A Ngự” như vậy, khóe môi cong lên, nghiêm túc đáp lại cô: “Có.”

“Có đôi khi hẳn là cũng không cần lừa.”

Miêu Nhiễm hơi nhíu mày: “?”

Đây là đang lòng vòng nói cô ngu ngốc sao?

Miêu Nhiễm đương nhiên không tin Đặng Ngự chỉ dẫn cô đi dạo ở cửa, từ đáy lòng cô vẫn luôn cho rằng Đặng Ngự có vé vào cửa.

Nhưng hai người đến nơi Miêu Nhiễm mới tin tưởng, Đặng Ngự thật sự không có vé vào cửa……

Cô đi theo bên cạnh anh, khi cô muốn vào cửa, hai nhân viên đứng ở cửa kiểm tra gốc vé nhìn thấy anh và hét lên: “Đặng tiên sinh.”

Đặng Ngự đáp một tiếng, rồi sau đó nâng cánh tay của mình lên, liếc mắt ra hiệu với Miêu Nhiễm.

Miêu Nhiễm ngay lập tức ngầm hiểu, vòng qua cánh tay anh.

Đặng Ngự nói với bọn họ: “Đây là bạn gái của tôi.”

Hai người lễ phép mà gật đầu với Miêu Nhiễm, “Đặng tiên sinh mời, tiểu thư mời.”

Miêu Nhiễm bị một câu nói “Đây là bạn gái của tôi” kia của Đặng Ngữ làm cho mặt hơi ửng đỏ, cô hơi nhếch môi cười với bọn họ, khẽ gật đầu, rồi sau đó cứ như vậy có chút lo lắng mà nắm lấy cánh tay Đặng Ngự đi vào hiện trường buổi trình diễn thời trang.

Bước chân Đặng Ngự vốn dĩ rất dài, nhưng bên cạnh có một cô gái đi cùng, anh liền lặng lẽ điều chỉnh độ dài bước chân lại một chút, không đến mức để cho Miêu Nhiễm phải bước đi quá nhanh.

Sau khi Miêu Nhiễm đi vào thì trong lòng vẫn còn sợ hãi thở ra một hơi, Đặng Ngự thấy cô như vậy, cảm thấy buồn cười, hỏi: “Sẽ không thật sự cho rằng tôi không có vé mà muốn dẫn theo em xông vào đó chứ?”

Miêu Nhiễm nói: “Tôi vẫn nghĩ là anh có vé, anh nói không có vé là vì muốn trêu chọc tôi…… Ai biết anh thật sự không có vé đâu chứ.”

Đặng Ngự bật cười, còn đang muốn nói chuyện, Miêu Nhiễm lại tò mò hỏi anh: “Bọn họ đều quen biết anh, chẳng lẽ anh và Justin quen nhau sao?”

Đuôi lông mày Đặng Ngự hơi nhướng lên, rồi lại hạ xuống.

Miêu Nhiễm suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không có gì bất ngờ, tuy rằng phong cách thiết kế của hai người hoàn toàn bất đồng với nhau, nhưng dù sao cũng là người cùng trong một giới, hơn nữa đều nổi tiếng như vậy, không quen biết mới là không bình thường.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, những vị trí có tầm nhìn tốt nhất dưới sàn diễn chữ T đều có dán tên, trong đó có một cái viết “Đặng Ngự”, chỗ ngồi bên cạnh là một cái ghế không có tên, đặt rất gần nhau.

Đặng Ngự dẫn Miêu Nhiễm đi đến, hai người ngồi xuống.

“Trang phục mà Justin thiết kế lần này dung hợp yếu tố phong cách tranh thủy mặc của Trung Quốc,” Đặng Ngự thong thả ung dung nói với Miêu Nhiễm: “Phong cách này hẳn là rất độc đáo.”

Miêu Nhiễm rất có hứng thú, “Trước đây tôi đã nghe nói trang phục lần này anh ấy thiết kế đem yếu tố văn hóa Trung Quốc và phương Tây dung hợp cùng nhau, vẫn luôn rất mong chờ mong thành phẩm, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là như thế nào.”

Hai người đang trò chuyện, Justin tự mình vội vàng đi từ hậu trường ra, người đàn ông vừa đi bên cạnh còn có người dùng tiếng Anh nói chuyện nhanh như bay, thoạt nhìn có hơi tức giận.

Justin quay đầu tầm mắt nhìn sang bên này, chú ý tới Đặng Ngự đã đến rồi, người đàn ông như là gặp được cứu tinh, cao giọng gọi Đặng Ngự một tiếng: “Dewey!”

Dewey là tên tiếng Anh của Đặng Ngự, nghe nói có nghĩa là “Tình cảm chân thành”.

Đặng Ngự đứng lên, khóe miệng mang theo ý cười chào hỏi với Justin.

Miêu Nhiễm xuất phát từ lịch sự, cũng đứng lên theo Đặng Ngự.

Justin bước nhanh đi đến trước mặt Đặng Ngự, nhanh chóng dùng tiếng Anh đích thực lưu loát nói một tràng với Đặng Ngự.

Miêu Nhiễm cũng bởi vì lý do công việc mà thường xuyên ra nước ngoài, trước đây có đi học nói và nghe đều đã vượt qua, cho nên rất dễ dàng đã có thể nghe hiểu Justin đang nói cái gì.

Anh ta nói trong buổi trình diễn thời trang này vừa rồi có một cái người mẫu nữ có tình huống đột xuất nên không thể lên sân khấu được, hiện tại còn thiếu một người, nhờ Đặng Ngự giúp anh ta suy nghĩ biện pháp, nhìn xem có thể chọn ra người nào thích hợp giúp anh ta hay không.

Đặng Ngự nói với Justin: “Có thì có, người bên cạnh tôi chính là người mẫu, nhưng mà tôi phải hỏi một chút xem cô ấy có đồng ý hay không.”

Miêu Nhiễm xoay mặt nhìn về phía Đặng Ngự, người đàn ông cũng vừa vặn nhìn về phía cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt thoáng chốc đan xen vào nhau.

Đặng Ngự nhẹ giọng nói với cô: “Có muốn lên sân khấu không? Muốn thì đồng ý, không muốn thì từ chối, không cần vì nể mặt tôi mà đồng ý.”

Miêu Nhiễm vẫn luôn rất thích nhà thiết kế thời trang Justin này, kỳ thật chủ yếu là thích quần áo anh ta thiết kế, lần này vốn tưởng rằng có thể tới xem một buổi trình diễn cũng đã là vinh hạnh của cô rồi, không ngờ hiện tại thế mà còn có thể mặc quần áo do Justin tự tay thiết kế bước đi trên sàn diễn catwalk.

Đối với cô mà nói đây là một vinh dự lớn.

Miêu Nhiễm không có lý do gì để từ chối một cơ hội tốt như vậy.

Cô nhẹ nhàng mỉm cười, đồng ý.

Đúng lúc này, phía sau có nói giọng nói truyền đến: “Nhiễm Nhiễm!”

Miêu Nhiễm theo bản năng hơi nhíu mày, quay đầu lại ngay lập tức nhìn thấy Mạnh Tiệp Nhiên đã đi tới.

Cô gái cười khanh khách thân mật nói: “Cậu cũng đến xem buổi trình diễn thời trang của Justin tiên sinh sao?”

Miêu Nhiễm thu lại ý cười ở khóe môi, mặt cô không có chút cảm xúc nào thản nhiên đáp “Ừ” một tiếng.

Mạnh Tiệp Nhiên giống như không phát hiện ra Miêu Nhiễm lạnh nhạt với mình, trên mặt vẫn treo nụ cười nói: “Thật trùng hợp, tớ cũng vậy.”

Justin hiểu một chút tiếng Trung, nhưng úc sốt ruột nói chuyện thì tiếng Trung biểu đạt không rõ, cho nên vừa rồi mới nhanh chóng dùng tiếng Anh nói chuyện khẩn cấp với Đặng Ngự, sau khi chuyện này được giải quyết anh ta cũng thả lỏng, cơ bản cũng có thể nghe hiểu Mạnh Tiệp Nhiên nói, liền tò mò mà dùng tiếng Trung sứt sẹo của anh ta hỏi: “Hai người…… Là bạn bè?”

Mạnh Tiệp Nhiên không đợi Miêu Nhiễm nói cái gì đã trả lời Justin: “Đúng vậy, tôi và Nhiễm Nhiễm là bạn tốt.”

Justin nâng cao giọng điệu “Ồ~” một tiếng, rồi sau đó lại nghe thấy Mạnh Tiệp Nhiên nói: “Vừa rồi đi đến đây đúng lúc nghe nói Justin tiên sinh cần phải tìm người mẫu cứu viên tạm thời, nếu cần, tôi có thể giúp đỡ.”

Sau một lúc Justin mới phản ứng lại lời Mạnh Tiệp Nhiên nói, anh ta cười nói cảm ơn, khen người Trung Quốc nhiệt tình, sau đó trả lời: “Thật là đáng tiếc, tôi đã nhờ tiểu thư này giúp thay thế.”

Nụ cười tươi tắn trên mặt Mạnh Tiệp Nhiên ngay lập tức cứng đờ, ngay sau đó liền rất rộng lượng mà cười nói: “Không sao, vấn đề của Justin tiên sinh đã được giải quyết là tốt rồi.”

Sau đó Miêu Nhiễm phải đến hậu trường thay quần áo trang điểm, cô đưa túi xách của mình cho Đặng Ngự, làm anh cầm giúp, trước khi đi còn theo bản năng mà quay đầu lại nhìn thoáng qua Đặng Ngự.

Người đàn ông dịu dàng mỉm cười với cô, cho cô một ánh mắt khẳng định.

Khóe môi Miêu Nhiễm lộ ra một nụ cười nhạt, lúc này mới đi theo nhân viên công tác rời khỏi.

Sau đó không lâu, buổi trình diễn thời trang chính thức bắt đầu, một nhóm người mẫu giống như móc treo quần áo đi dạo, tỏa sáng rực rỡ trên sàn diễn chữ T.

Mạnh Tiệp Nhiên không biết đi đến đây từ lúc nào, cô ta đang muốn ngồi vào vị trí không có người ngồi bên cạnh Đặng Ngự, Đặng Ngự không nói một lời mà đặt túi xách của Miêu Nhiễm lên trên chỗ ngồi, rồi sau đó nâng cằm lên, nhìn động tác hơi cứng đờ của Mạnh Tiệp Nhiên, khóe môi treo một nụ cười lịch sự nhưng không thể phản bác lại: “Thật ngại quá, vị trí này đã có người rồi.”

Mạnh Tiệp Nhiên đứng ở bên cạnh anh, ổn định lại biểu cảm, cô ta cười nói với Đặng Ngự: “Thầy Đặng, có thể để cho tôi ngồi một lúc được không, tôi có một vài lời muốn nói với anh.”

Đặng Ngự nhướng mày, hoàn toàn không dao động, nói: “Cô cứ như vậy nói đi.”

Mạnh Tiệp Nhiên vẫn không chịu từ bỏ: “Như vậy sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn của người phía sau……”

Đặng Ngự dường như cảm thấy lời cô ta nói cũng có lý, gật đầu tán đồng, “Vậy cô tự mình nghĩ cách làm sao không chắn tầm nhìn của người khác đi.”

Ý tứ chính là, nếu cô muốn nói, tôi không quan tâm nếu cô muốn ngồi xổm xuống.

Mạnh Tiệp Nhiên: “……”

Cô ta cắn môi, vừa xấu hổ vừa buồn bực.

Chưa từng có người đàn ông nào có thể từ chối cô ta mà không thương tiếc như vậy.

Ngay khoảnh khắc Mạnh Tiệp Nhiên xoay người rời đi, Đặng Ngự lại lần nữa cầm lấy túi xách Miêu Nhiễm giao cho anh, cầm ở trong tay.

Rồi sau đó gọi một nhân viên công tác tại hiện trường đến, hỏi người ta xin giấy và bút.

Miêu Nhiễm đi trên sàn diễn chữ T, trên người cô gái mặc một chiếc váy liền áo tay áo dáng đèn lồng bằng lụa mỏng, từ eo trở lên là màu trắng, vòng eo là bộ phận bắt đầu chuyển tiếp dần dần, trên thân váy thật dài là màu xanh mực, giống như vẽ một bức tranh sơn thủy đồ trên thân váy.

Chân cô đi giày cao gót quai mảnh màu đen, từng bước từng bước đi về phía anh.

Lúc cô trình diễn trên sân khấu Đặng Ngự đã viết xong bảng tên của cô, dán tờ giấy lên trên lưng ghế bên cạnh anh.

Miêu Nhiễm cũng vừa vặn nhìn thấy anh cúi đầu viết chữ, sau đó dán một tờ giấy lên trên ghế.

Cho đến khi cô đi đến cuối sàn diễn chữ T, khoảnh khắc cách anh gần nhất, nhìn thấy rõ ràng trên tờ giấy kia viết ba chữ —— Miêu A Nhiễm.

Đó là tên Wechat của cô.

Ánh mắt cô gái nhàn nhạt thoáng nhìn qua anh, rồi sau đó xoay người, đi về phía trước.

Miêu A Nhiễm.

Sau khi cô trở lại hậu trường, trong đầu đều là ba chữ mà anh viết ra.

Thậm chí Miêu Nhiễm còn muốn đi đến ngồi xuống bên cạnh anh ngay bây giờ, có lẽ còn có thể nghe được anh gọi cô một tiếng như vậy.

Nhưng mà lát nữa cô còn phải trở lại sân khấu, chỉ có thể chờ ở hậu trường.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, đối buổi trình diễn thời trang dài đối với Miêu Nhiễm cuối cùng cũng kết thúc.

Cô gái tử vội vàng thay quần áo của mình, muốn đi đến trước sân khấu tìm Đặng Ngự.

Nhưng anh lại không có ở vị trí của mình.

Miêu Nhiễm giữ lại một cái nhân viên công tác hỏi, được cho biết Đặng Ngữ đã đi đến cầu thang bên kia.

Miêu Nhiễm nhấc chân muốn đi đến, nhưng mà ngay giây tiếp theo lại bất ngờ ngừng lại.

Cô gái nhìn một vài nhân viên bắt đầu thu dọn ghế ngồi, xé giấy dán trên ghế xuống, cô quay đầu lại nhìn tờ giấy viết “Miêu A Nhiễm” dán trên ghế, đi qua cẩn thận xé bản tên xuống một cách hoàn hảo.

Đường Hiên ngồi ở một góc đặc biệt khiêm tốn nhìn không chớp mắt, tận mắt nhìn thấy Miêu Nhiễm giống như một cô bé, cầm tờ giấy kia giống như một bảo bối, không hề ý thức được mỉm cười vô cùng vui vẻ.

Mà anh ta biết, tên trên tờ giấy kia, là do người đàn ông mà cô có cảm tình viết lên.

Anh ta ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, trơ mắt nhìn Miêu Nhiễm xoay người rời đi, không gọi cô lại.

Vừa rồi cả buổi trình diễn thời trang, lúc Nhiễm Nhiễm bước đi trên sàn diễn chữ T, ánh mắt luôn cố ý vô tình liếc mắt nhìn về phía người đàn ông tên Đặng Ngự kia.

Lúc này Đường Hiên mới bỗng nhiên phát hiện ra, không biết bắt đầu từ khi nào, Nhiễm Nhiễm đã từng chút từng chút rời xa anh ta.

Chỉ là anh ta vẫn luôn không nhận ra được.

Miêu Nhiễm lén lút gấp tờ giấy kia lại, mới đi đến chỗ rẽ đã nghe thấy được một cuộc nói chuyện.

“Thầy Đặng, tôi có chuyện cần phải nói cho anh biết. Miêu Nhiễm cố ý đến gần anh như vậy, ý đồ của cô ta đối với anh rất rõ ràng, đơn giản chính là nhìn trúng danh tiếng của anh mấy năm nay ở trong giới thời trang, muốn mượn anh để mở rộng nguồn tài nguyên, để cho bản thân mình có thể leo lên thuận lợi hơn một chút.” Là giọng của Mạnh Tiệp Nhiên.

“Anh đừng bị biểu hiện của cô ta lừa gạt mê hoặc.”

Đặng Ngự khẽ cười, chậm rãi nói: “Mạnh tiểu thư, lần sau lúc cô vu khống người khác, có thể tìm hiểm mọi chuyện rõ ràng trước được không?”

“Con mắt nào của cô nhìn thấy A Nhiễm cố ý tiếp cận tôi?”

“Rõ ràng là tôi suy nghĩ mọi biện pháp lừa cô ấy đến gần tôi hơn một chút.”

Miêu Nhiễm đứng ở góc tưởng, cả người cứng đờ.

Anh gọi cô là…… A Nhiễm.

Anh còn nói…… Anh suy nghĩ mọi biện pháp lừa lừa cô ấy đến gần anh hơn một chút.

Miêu Nhiễm lâng lâng cảm thấy, bản thân mình giống đang mơ mộng tràn ngập trong bong bóng màu sắc rực rỡ.

Những bong bóng xung quanh cô được tắm dưới ánh mặt trời, nhuộm một vầng ánh sáng đầy màu sắc, vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.

Cũng không biết nếu chạm vào, có thể vỡ vụn ngay lập tức hay không.

“Ngược lại tôi còn hy vọng cô ấy có ý đồ gì đó với tôi, mặc kệ là để ý đến danh tiếng của tôi, hay là những thứ khác, chỉ cần tôi có thể cho, tôi đều có thể cho cô ấy mà không giữ lại gì.”

Vậy…… Nếu em muốn, là bản nhân anh thì sao?

Anh cũng có thể cho sao?

Pass Chương 154-155: Điền vào chỗ trống: Dân ta có một lòng nồng nàn yêu nước. Đó là truyền thống quý báu của dân tộc ta. Từ xưa đến nay, mỗi khi ……. bị xâm lăng, thì tinh thần ấy lại sôi nổi, nó kết thành một làn sóng vô cùng mạnh mẽ, to lớn, nó lướt qua mọi sự nguy hiểm, khó khăn, nó nhấn chìm tất cả lũ bán nước và lũ cướp nước.

Gợi ý: Có 6 chữ cái, viết hoa chữ cái đầu của mỗi từ, viết liền, không dấu.

Chương 154: Em muốn anh, anh có cho không?

Edit: Mây

“Vì sao chiếc váy bầu trời ngàn sao A Nhiễm mặc trong buổi trình diễn thời trang ngày hôm qua bị hỏng, cô hẳn là người hiểu rõ nhất.” Trong giọng nói của Đặng Ngự hoàn toàn không có sự ôn hòa như khi đối mặt với Miêu Nhiễm.

Biểu cảm trên mặt Mạnh Tiệp Nhiên cứng đờ ngay lập tức, cô ta miễn cưỡng ổn định lại vẻ mặt không sụp đổ, giả vờ bình tĩnh nói: “Thầy Đặng đây là có ý gì? Tất cả mọi người đều nhìn thấy là Dương Kỳ Kỳ không cẩn thận móc hỏng, có liên quan gì đến tôi?”

Đặng Ngự nhếch môi cười lạnh: “Có liên quan đế cô hay không, xem camera giám sát là hiểu ngay.”

Trong lòng Mạnh Tiệp Nhiên lộp bộp, ngay sau đó phản ứng lại: “Thầy Đặng không cần phải hù dọa tôi như vậy, không làm thì chính là không làm, tôi không chột dạ, cũng sẽ không thừa nhận loại tội danh không chính đáng này.”

“Phải không?” Đặng Ngự nhíu mày, rồi sau đó ra vẻ như chợt phát hiện ra gì đó nói: “À, tôi nhớ ra rồi, phía hoạt động không nói cho các cô biết trong phòng trang điểm thật ra lắp có camera mini, ghi hình lại tất cả mọi chuyện rất rõ ràng.”

“Không tin thì tự mình xem đi.”

Trước khi rời đi Đặng Ngự đã ném cho Mạnh tiệp nhiên một câu: “Người mẫu Justin chọn hôm nay xảy ra chuyện cũng quá trùng hợp rồi, Mạnh tiểu thư tự giải quyết cho tốt, đừng để đến cuối cùng vì nhặt hạt mè vứt bỏ dưa hấu.”

Sắc mặt Mạnh Tiệp Nhiên trở nên trắng bệch, cả người tay chân lạnh lẽo đứng yên tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Đặng Ngự thong dong cất bước rời đi, kết quả vừa đi đến khúc rẽ liền nhìn thấy Miêu Nhiễm đang đứng yên ở góc tường.

Cô gái đã tẩy lớp trang điểm trên sân khấu, lúc này để mặt mộc, làn da trắng nõn bóng loáng, tinh tế gần như không thể nhìn thấy lỗ chân lông, đôi mắt thụy phượng nhìn thẳng vào anh, trong ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Tóc dài xõa tung, mềm mại rũ xuống trên vai.

Dáng người vốn dĩ đã cao 1m78 nay cô lại đi giày cao gót 3-4 cm, ngược lại vẫn thấp hơn 1m90 của Đặng Ngự một chút.

Miêu Nhiễm hơi ngửa mặt, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau kia, cô vốn đang ngẩn người trong chốc lát đã lấy lại tinh thần.

Nhưng cô vẫn chưa tìm được lời nào để phá vỡ sự trầm mặc này, thì người đã bị Đặng Ngự nắm tay kéo đi.

Trong lòng Miêu Nhiễm nhảy dựng lên, trong lồng ng.ực giống như có một con nai con đụng lung tung, cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bàn tay anh đang nắm tay cô, ngây ngốc đi theo anh về phía trước.

Đặng Ngự cũng không trực tiếp lôi kéo Miêu Nhiễm rời đi ngay, mà dẫn cô đến một góc khiến người khác không thường chú ý đến.

Bên cạnh còn đặt một tấm biển hoạt động cao gần hai mét.

Ánh sáng ở chỗ này tối tăm, ở phía xa là nhân viên công tác đang vừa nói chuyện vừa thu dọn đồ đạc, rất ồn ào.

Cũng sẽ không ai chú ý đến bên này.

Đặng Ngự buông Miêu Nhiễm ra, xoay người lại, sắc mặt lạnh nhạt thong dong hỏi cô: “Đều nghe được hết rồi?”

Miêu Nhiễm gật đầu, cũng thản nhiên trả lời: “Ừm.”

“Vậy em có muốn có ý đồ gì đó với tôi hay không?” Đặng Ngự thẳng thắn hỏi.

Miêu Nhiễm hơi ngơ ngẩn, nhìn người đàn ông trước mặt đang rũ mắt nhìn cô, đụng vào con ngươi sâu thẳm của anh, ánh mắt cô liền dời đi được, giống như trong ánh mắt của anh có một khối nam châm, hấp dẫn giữ chặt cô lại.

“Không cần tiền của anh cũng không cần danh tiếng của anh,” Miêu Nhiễm khẽ cắn môi, cố gắng áp chế nhịp tim đập kịch liệt của mình, giọng nói vững vàng trầm tĩnh nói: “Em muốn anh, anh có cho không?”

Đặng Ngự không đáp lại ngay lập tức, chỉ nhìn vào đôi mắt giống như hiện lên một tia ánh sáng kia, chợt tối sầm lại, như là biển rộng sâu thẳm, không thể nhìn đến tận cùng.

Một giây, hai giây.

Miêu Nhiễm cảm thấy rất dày vò.

Sau khi nói xong câu kia kỳ thật còn có chút hối hận.

Bản thân cô cũng không rõ tại sao mình lại cứ hồ đồ như vậy để lộ ra hết tất cả tâm tư của mình.

Lỡ như anh không có ý này, lỡ như anh từ chối, thì cô sẽ xấu hổ và khó chịu biết bao……

Ngay khi cô đang lo lắng thấp thỏm không nhịn được suy nghĩ miên man, người đàn ông trước mắt bỗng nhiên cúi người xuống, trực tiếp hôn lên.

Miêu Nhiễm bất ngờ không kịp đề phòng, đầu hơi về ngửa ra phía sau, bị anh dùng tay giữ chặt lại.

Cô nâng tay lê, để ở trước ngực anh, bước chân cô gái không vững lùi lại phía sau một chút, lại bị anh siết chặt eo.

Cánh môi truyền đến cảm giác tê dại, là một loại cảm giác rất xa lạ, nhưng đồng thời lại làm cho cô cảm thấy hưng phấn và k/ích thích.

Rất khó nói rõ rốt cuộc là trải nghiệm như thế nào, nhưng tựa hồ sẽ làm cho cô có hơi muốn dừng lại nhưng không được.

Miêu Nhiễm chỉ cảm thấy đầu váng váng và hoa mắt, khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc kia ở dưới ánh sáng mờ nhạt cũng có thể thấy rõ được các đường nét, đường cong cương nghị lưu loát và rõ ràng, sống mũi cao thẳng mũi thỉnh thoảng sẽ cọ vào cô.

Cô chậm rãi nhắm mắt lại.

Nhưng mà ngay giây tiếp theo, có tiếng bước chân từ xa tới gần truyền đến.

Miêu Nhiễm vừa mới mở mắt ra, còn chưa kịp hoảng loạn, đã bị anh kéo vào góc tường phía sau sân khấu.

Nụ hôn che trời lấp đất một lần nữa kéo đến, bả vai Miêu Nhiễm hơi hạ xuống, không kháng cự sự thân mật của anh, mà là thuận theo nghênh đón.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, hai người còn đang hôn môi, môi dây thần kinh trong cơ thể Miêu Nhiễm đều căng chặt ra, ngón tay đặt trước ngực anh cũng không tự chủ được mà cuộn chặt lại, nắm chặt lấy quần áo của anh.

Đặng Ngự ôm lấy khuôn mặt cô, tiếp tục làm cho nụ hôn này càng sâu sắc hơn, hoàn toàn không quan tâm đến xung quanh có ai đi ngang qua.

Chờ người nọ rời đi, anh mới chậm rãi thu lại nụ hôn, hơi lùi lại một chút.

Hô hấp Miêu Nhiễm không thông, cô thở hổn hển, dựa vào tường mới miễn cưỡng không trượt chân, một bên dây váy cũng đã trượt xuống, thoạt nhìn vô cùng gợi cảm mê người.

“Anh cũng muốn em.” Giọng nói của anh khàn khàn, trả lời cô.

Đặng Ngự nói xong liền nhẹ nhàng giúp cô vuốt tóc lại, rồi dùng ngón tay móc dây váy lên, sửa sang lại cho cô.

Cuối cùng bị anh nắm tay dắt lên xe, Miêu Nhiễm khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần lại, sau đó mới ý thức được, hình như anh có nói một câu cũng muốn cô.

Bọn họ hình như…… Cứ như vậy ở bên nhau sao?

Miêu Nhiễm cảm thấy rất khó tin.

Hôm qua mới là lần đầu tiên gặp mặt, xem như là nhất kiến chung tình.

Hôm nay vừa mới gặp nhau lần thứ hai, cứ như vậy…… Đính ước?

Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên yêu đương của mình thế mà lại nhanh chóng như vậy, gặp hai lần, thời gian ở chung cũng chưa đến năm tiếng đồng hồ, đã ở bên nhau.

Lúc bước vào một nhà hàng chuẩn bị ăn bữa trưa, Miêu Nhiễm đột nhiên mở miệng muốn gọi đồ ăn thì Đặng Ngự nói: “Em…… Có muốn suy nghĩ lại cẩn thận hơn một chút không?”

Đặng Ngự ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ híp lại, nhìn có hơi bất an nhìn Miêu Nhiễm, lại nghe cô nói: “Anh còn chưa hiểu em, không chừng em sẽ có khác biệt rất lớn với trong tưởng tượng của anh, đến lúc đó……”

“Em sẽ trông như thế nào? Anh tưởng tượng em lại là như thế nào?” Đặng Ngự nhướng mày hỏi cô.

Miêu Nhiễm dừng lại một chút, ánh mắt chớp chớp nhìn về phía anh, chợt bỏ qua một bên.

“Không hiểu cũng không sao, ở bên nhau cũng xem như là quá tình cho cả hai tìm hiểu lẫn nhau.” Đặng Ngự chậm rãi nói: “Nhưng nếu em muốn anh trả mối quan hệ vừa mới xác định lại như ban đầu, anh không thể tiếp nhận.”

“A Nhiễm, em đều đã nghe được, nên biết anh đối với em có mưu đồ.”

“Con người của anh, từ trước đến nay mục tiêu rõ ràng chuẩn xác, chỉ cần anh đã xác định, thì sẽ không thay đổi, em cũng giống vậy.”

“Chỉ là…… Em đột nhiên muốn lùi lại vị trí cũ, là vì hối hận sao?”

“Không có,” Miêu Nhiễm vội vàng phủ nhận, “Không……”

Đặng Ngự nhếch môi cười một cái, “Vậy thì đứng nói những lời như vậy nữa.”

Trái tim vốn dĩ thấp thỏm bất an của Miêu Nhiễm hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn có cảm giác không chân thật đang sinh sôi nảy nở lan tràn.

Anh vừa mới hỏi cô, cô trông như thế nào, cô trong tưởng tượng của anh thì như thế nào.

Miêu Nhiễm không nói gì, thật ra cô không lạnh lùng trầm tĩnh như trên sân khấu, khi đối mặt với những người thân thiết, cô không xinh đẹp và lạnh lùng chút nào, ngược lại cô giống cô giống như một cô bé, dễ dỗ dành cũng dễ lừa gạt, tính tình nóng nảy mà tùy hứng.

Cô sợ người anh thích chính nữ người mẫu hạng A Miêu Nhiễm hấp dẫn trên sàn catwalk, mà không phải là tính cách hơi hướng nội trong cuộc sống, thường xuyên nhịn không được sẽ hỏi ra miệng, thỉnh thoảng tính tình còn sẽ mơ mơ màng màng phức tạp.

Nhưng hình như anh…… Rất chắc chắn sẽ không không thích cô như vậy.

Miêu Nhiễm thu lại những suy nghĩ của mình, ngược lại hỏi Đặng Ngự một câu hỏi mà vừa rồi cô rất muốn hỏi.

“Người mẫu trong buổi trình diễn thời trang hôm nay của Justin xảy ra chuyện, cũng có liên quan đến Mạnh Tiệp Nhiên sao?”

“Tám chín phần là như vậy.” Đặng Ngự dừng lại một chút, mới không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Anh đã hỏi Justin, cậu ta nói lúc ấy cậu ta mới đi từ hậu trường đến đây, liền nhìn thấy chúng ta, sau đó ngay lập tức đưa ra quyết định nhờ em cấp cứu.”

“Theo lý mà nói, Mạnh Tiệp Nhiên sẽ không thể biết được, bởi vì vừa rồi Justin bảo người đi tìm người mẫu, tin tức cũng còn chưa khuếch tán ra ngoài, làm sao cô ta có thể biết rõ ràng như vậy? Còn cố ý đến đây tự đề cử mình, sợ là chờ không kịp, sợ có người cướp chuyện tốt do cô ta thiết kế ra.”

Miêu Nhiễm chậm rãi uống một ngụm nữa, “Kết quả cô ta như thế nào cũng không ngờ được, nửa đường lại có em nhảy ra, vẫn là em phá vỡ hết tất cả những gì cô ta đã lên kế hoạch từ trước.”

“Đoán chừng lại càng hận em hơn.” Cô nhàn nhạt nói.

“Yên tâm đi, cô ta không dám làm gì em.” Khóe môi Đặng Ngự nhếch lên, “Trừ phi trong lòng cô ta nghĩ luẩn quẩn, không muốn lăn lộn trong giới này nữa.”

Miêu Nhiễm nhớ tới những lời sáng nay Đặng Ngự nói với Mạnh Tiệp Nhiên, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.

Trước đây khi đối mặt với những lời châm chọc của người khác, cô chỉ xem như là mình không nghe thấy không để ý tới, hoặc là tự mình xử lý, a không dám nói ra những lời tàn nhẫn, ai sợ trước thì người đó thua.

Lần này đột nhiên xuất hiện một người, lặng lẽ âm thầm che chở cho cô, không cho phép người khác nói xấu cô, càng không để cho người khác bắt nạt cô.

Miêu Nhiễm không thể chịu đựng được nữa.

Thật giống như là người ở thời điểm rất khó chịu, không nghe được lời an ủi vậy.

Điều này cũng làm cho Miêu Nhiễm vốn dĩ có cảm tình với anh, cảm giác đối với anh càng thêm khác lạ hơn.

Bởi vì Đặng Ngự là người đầu tiên đối xử với cô như vậy.

Đơn giản là Đặng Ngự là người đàn ông đầu tiên bảo vệ cô ở phía sau.

Có thể là ấn tượng cô để lại cho người khác quá bình tĩnh và rất kiên cường, ngay cả Đường Hiên vẫn luôn nói, cô không cần bạn trai, chuyện gì cô cũng có thể tự mình giải quyết, bạn trai căn bản không có tác dụng gì.

Lúc này Miêu Nhiễm cảm thấy, mặc kệ con gái có độc lập và kiên cường bao nhiêu, thì đều cần có bạn trai yêu thương và bảo vệ.

Bởi vì chỉ có sự tồn tại đặc biệt của người ở trước mặt kia, cô mới có thể dỡ bỏ sự kiên cường và nặng nề, hít một hơi.

Bởi vì chỉ cần có anh ở đây, cô sẽ an tâm, không cần lúc nào cũng phải mặc áo giáp vô cùng cảnh giác với mọi thứ.

Buổi chiều Đặng Ngự đưa Miêu Nhiễm đi xem một bộ phim.

Anh cố ý mua hàng ghế tình nhân VIP cuối cùng, ở giữa không có tay vịn ngăn cách, hai người có thể kề sát nhau không hề có chướng ngại gì.

Ánh sáng trong phòng chiếu phim tối tăm, lúc đầu hai người còn nghiêm túc xem được một đoạn phim, sau đó không biết là ai chủ động trước, ngón tay đan xen vào nhau nắm chặt lấy.

Sau đó, lại không kìm lòng được là tiếp tục hôn.

Phần sau của bộ phim diễn cái gì Miêu Nhiễm cũng không biết, cô ở trong tình trạng thất thần, ý thức tan rã, cho đến khi bộ phim kết thúc, cả người bị Đặng Ngự lôi kéo đi ra ngoài phòng chiếu phim, cô vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần từ nụ hôn ướt át kéo dài vừa rồi của anh.

Khuôn mặt cô gái ửng đỏ bị anh nắm tay đi ra ngoài, rồi sau đó đột nhiên rơi vào vòng tay của anh.

Miêu Nhiễm ngơ ngẩn ngẩng mặt lên mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy?”

Đặng Ngự giữ chặt đầu cô, giọng nói dịu dàng mang theo ý cười: “Bộ dáng hiện tại của em quá mê người.”

“Anh không muốn em bị người khác nhìn thấy.”

Cô nhất thời xấu hổ vùi đầu vào trong lòng ngực anh, hoàn toàn không dám ngẩng lên.

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio