Ngu Tâm Nhi há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng thất hồn lạc phách gật đầu.
Trong phút chốc, mọi ý niệm của Bạch Hi đều tan vỡ.
Hắn không nhìn Ngu Tâm Nhi nữa, cũng không quan tâm Tả Hương Tú đang gào khóc kia, mà là thất hồn lạc phách đi đến bên cạnh Tần Dĩ Mạt, ngồi xuống.
“Ta xin lỗi nương của con!” Hắn đột nhiên nói.
Tần Dĩ Mạt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Đây rốt cuộc là sám hối trước khi chết sao?”
“Ha hả......” Bạch Hi không tiếng động cười, hắn chôn đầu sâu trong hai cánh tay, mặc nhiên không nói gì.
“Một mạng đổi một mạng, mạng ta đổi mạng hắn.” Một âm thanh run rẩy vang lên, đó là một trong những hộ vệ đi theo Hạ Lan Mẫn. Thoáng chốc Hạ Lan Mẫn liền xuất hiện bên ngoài lồng sắt.
Như vậy ở chỗ này chỉ còn lại vài người: Tần Dĩ Mạt, Bạch Hi, Ngu Tâm Nhi, Tả Hương Tú, Nam Cung Phong Hoa, Kha Liên Liên cùng với vị hắc giáp hộ vệ kia.
Ngu Tâm Nhi hít sâu một hơi, nàng biết tình nghĩa của mình với Bạch Hi coi như xong rồi, đối với người xem ái tình còn quý hơn mạng sống như nàng mà nói, tuyệt đối không chấp nhận chuyện này.
Nếu không thể cùng sống, vậy thì cùng chết đi!
Nàng ta quay đầu, đột nhiên nói với Kha Liên Liên: “Ta cùng Nam Cung công tử sợ đều phải chết ở chỗ này, Liên nhi liền giao cho ngươi.
Ngu Tâm Nhi đem cơ hội sống sót này nhường cho Kha Lên Liên.
Tần Dĩ Mạt âm thầm cười nhạt, nhìn đi! Đây là nữ nhân ngươi yêu cả đời đấy.
“Lão gia, lão gia!” Mắt thấy cự thạch kia từng chút từng chút hạ xuống, áp lực tâm lý của Tả Hương Tú sắp sửa sụp đổ, Bạch Hi nhìn bụng nàng, thần sắc toát lên một tia dao động.
“Nương của ta làdo nàng hại chết!” Tần Dĩ Mạt đột nhiên nói.
Sắc mặt xám xịt của Bạch Hi lại thêm khó coi.
Tần Dĩ Mạt không muốn lại lãng phí một chút tinh thần nào ở bọn họ nữa, nàng nhìn Tam Mao ở ngoài lồng, từng chút, tỉ mỉ nhìn, dường như muốn đem gương mặt này in sâu vào tận linh hồn.
Nàng vươn tay vuốt mặt hắn, nước mắt liền không thể ngừng tuôn ra.
Ngày này, rốt cuộc vẫn tới rồi!
Có hàng ngàn lời, hàng vạn câu muốn nói, nhưng khi thốt ra, nàng chỉ có thể nói hai chữ: “Bảo trọng!”
Tam Mao nhìn nàng, một chữ cũng không nói, chỉ từng chưởng từng chưởng đánh vào lồng sắt, đánh đến hai tay chảy máu, cũng không có ý muốn dừng lại. “Rầm rầm.....” Từng đống vàng chồng lên như núi đang từ từ rơi xuống, không phải là chúng nó tự rơi, mà bởi vì đại sảnh này đang bắt đầu từ từ sụp xuống, vô số khối đá vỡ ra thành mảnh. Trong mắt Hạ Lan Mẫn hiện lên kiên định, chỉ thấy hắn một tay kéo Bạch Liên Nhi đang khóc không ngừng dưới đất, rồi chạy nhanh về phía cửa.
Nếu muốn tìm đúng chỗ này, ngày sau lại phái người đi tìm là được, cũng không cần lấy sinh mệnh ra mạo hiểm. Kha Liên Liên thấy thế liền nhanh chóng đuổi theo. Tần Dĩ Mạt nhìn bọn họ, chậm rãi lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
“A ——” – Đột nhiên, Hạ Lan Mẫn thảm thiết hô một tiếng, một cây chủy thủ ánh bạc lóng lánh đang đâm sâu vào tim hắn.
Sát nhân chính là —— Bạch Liên nhi.
Vô số máu tươi chảy ra từ xiêm y hoa lệ của hắn, chảy xuống đất, hắn nằm mơ cũng không nghĩ rằng sinh mệnh của mình cuối cùng lại kết thúc trong tay một nữ nhân.
Có khả năng hắn chính là “nam chính” thảm thiết nhất trong các loại ngôn tình đi! Tần Dĩ Mạt lạnh lùng nghĩ.
Bạch Liên Nhi lại lảo đảo nhìn về phía Nam Cung Phong Hoa mà chạy đến.
Nhìn hai người cách lồng sắt đang ôm chặt nhau, lần đầu tiên Tần Dĩ Mạt cảm thấy, hai con người ngu ngốc này xem ra cũng không đáng ghét đến thế.
“A!!!” Tả Hương Tú từ lúc bắt đầu đã la hét không ngừng, ngay lúc này lại càng thêm thảm thiết, nàng nằm rạp xuống đất khẩn khẩn ôm lấy bụng mình, từng dòng máu không ngừng chảy ra.
Nhìn bà ta như vậy là biết sinh non rồi! Nhưng mà, giờ phút này còn có ai quan tâm nữa chứ? Cự thạch trên đầu càng ngày càng gần, Tần Dĩ Mạt chỉ còn cách nằm sấp xuống, mới có thể nhìn ra bên ngoài mà nói.
Sắc mặt Tam Mao lộ ra vẻ thống khổ không gì sánh được, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tần Dĩ Mạt, từng giọt từng giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
“Tam Mao, ta lặng lẽ nói cho huynh biết một bí mật nha!” Tần Dĩ Mạt nói là lặng lẽ, nhưng hô to hết sức mình: “Ta không gọi là Bạch Hà, ta gọi là Tần Dĩ Mạt, huynh phải nhớ kĩ, phải luôn nhớ kĩ, tuyệt đối không được quên!”
“Không ————” – Theo tiếng hô thảm khốc của nam nhân, là bạch quang của cự thạch mạnh mẽ lóe lên.
Tần Dĩ Mạt triệt để mất đi tri giác.
“Xin chào các vị hành khách, chuyến bay đến Bắc Kinh sắp sửa hạ cánh, xin các vị hành khách chuẩn bị thật tốt...........”.
“Tiểu thư! Tiểu thư! Cô không sao chứ?”
Tần Dĩ Mạt trong lúc mông lung chỉ biết là có người đang lắc lắc mình, cô từ từ mở mắt.
Tiếp viên hàng không lộ ra vẻ mặt vẻ mặt lo lắng, thân thiết hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ hay không?”
Tần Dĩ Mạt thần sắc ngây dại, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô nhanh chóng nhìn xung quanh, run rẩy hỏi: “Đây, đây là đâu? Tôi đang ở chỗ nào?”
“Tiểu thư, đây là trên máy bay ạ! Cô đừng kích động, bình tĩnh một chút!”
“Trở về, trở về rồi!: Dùng sức cắn chặt môi mình, nếm được mùi máu tanh, mới khiến cô từ từ bình tĩnh lại.
Cự tuyệt ý tốt của tiếp viên hàng không, Tần Dĩ Mạt thất hồn lạc phách bước xuống máy bay.
Sân bay rộng rãi hào hoa, mọi người vội vội vàng vàng, hiện đại văn minh hiện ra trước mắt, ở đây không phải là cổ đại chết tiệt kia, đây là cố hương luôn luôn quấy nhiễu giấc mơ của cô.
“Mạt Mạt, Mạt Mạt......” – Có âm thanh quen thuộc vang lên từ đằng xa.
Tần Dĩ Mạt ngẩng đầu, nước mắt rơi như mưa: “Ba, mẹ”.
Để gọi một tiếng này! Rốt cuộc cô đã phải đợi bao lâu rồi chứ!
Ôm chặt cha mẹ của mình, Tần Dĩ Mạt khóc đến tê tâm liệt phế.
Một tháng sau.
“Mạt Mạt thật sự không cần chúng ta đưa con đi sao?” – Tần mẹ vẻ mặt không nỡ, nói.
Tần Dĩ Mạt lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Thực sự không cần”
Tần ba cũng ở một bên dặn dò: “Tới trường học nhớ gọi điện cho chúng ta.”
Tần Dĩ Mạt đáp ứng: “Được!”
“Ông có cảm thấy, con gái của chúng ta thay đổi rất nhiều?” – Nhìn hình bóng con gái ngồi trên xe rời đi, Tần mẹ vẻ mặt nghi hoặc nói
“Mạt Mạt gần đây luôn là một dạng thất hồn lạc phách, có phải là ở trường học có chuyện gì không?”
“Tôi thấy không giống, ông nói thử xem có phải là vấn đề về tình cảm không?” Tần mẹ thở dài nói: “Con bé này thật cứng miệng, hỏi cái gì cũng không nói!”
“Quên đi, con cháu tự có phúc của con cháu, cứ để nó tự xử lý đi!”
“Ai!”
Lúc Tần Dĩ Mạt đến sân bay, còn một lúc nữa chuyến bay mới bắt đầu, cô mua một tách cà phê ngồi đợi ở phòng chờ.
Trên đầu gối nàng có một quyển sách, một quyển sách bị cô lật qua biết bao nhiêu lần.
“Ơ? Cô cũng thích quyển sách này sao?” Bỗng nhiên, một âm thanh trẻ tuổi vang lên kế bên tai cô.
Tần Dĩ Mạt giật mình quay đầu nhìn, nhìn một cái liền không khỏi ngây ngốc, cô gái này chẳng phải là “x” ngồi bên phải mình sao?
Tần Dĩ Mạt tuy là nhớ kĩ người ta, thế nhưng người ta đối với cô một chút ấn tượng cũng không có.
Chốc lát, trong đầu Tần Dĩ Mạt xuất hiện hai chữ: “Thật khéo”.
“Cô cũng thích quyển sách này sao?” Cô ấy chỉ vào đầu gối của Tần Dĩ Mạt, hỏi.
Tần Dĩ Mạt chua chát cười, nhưng im lặng không nói.
“Cô biết không? Quyển sách này muốn ra phần hai đó!” “x” vẻ mặt hưng phấn nói.
Tần Dĩ Mạt sợ ngây người!
Dường như đối với biểu tình của cô cảm thấy rất thỏa mãn, trên mặt “x” lộ ra vẻ kiêu ngạo lại giả bộ rụt rè nói: “Có muốn tôi ký tên cho cô không?”
Ký tên cái gì?
“Ai nha!” “Vẻ mặt x ” lộ ra vẻ – cô làm sao lại như vậy -, cô ta chỉ vào quyển sách kia rồi lại chỉ vào chính mình: “Tôi chính là Nhất Tiểu Bình cái đó! Quyển sách này cũng là tôi viếtđó nha!”
“............”.
“Này! Thái độ của cô là sao vậy chứ!” Bị sắc mặt đột nhiên âm trầm cùng với cái nhìn sắc béncủa Tần Dĩ Mạt, “x” cuối cùng cũng cảm thấy không thích hợp, cô rụt cổ nói thầm: “Thần kinh!”
Rồi cuối cùng lại đứng lên, vội vàng đi về hướng khác.
Tần Dĩ Mạt đặt tách cà phê xuống, đội nón vào, cúi đầu đi theo.
Sau đó, trong căn phòng sâu nhất trong toilet, truyền đến âm thanh của một trận hành hung.
Ngày thứ hai, các tờ báo cùng nhau đưa tin, nữ tác giả trẻ tuổi bị cướp hành hung đến nhập viện.
“Rầm rầm...... Rầm rầm......” – Vô số hạt mưa to, không biết từ đâu rơi xuống.
Trên đường, mỗi gương mặt đều được che bởi những chiếc dù nhiều màu sắc, cho nên không ai chú ý đến một cô gái đang đẩy hành lý của mình, cúi đầu thất hồn lạc phách từ từ đi về phía trước.
“Ô...... Ô ô......” Cô ngồi xổm trêm mặt đất, ôm chặt miệng mình nhưng cũng không thể che được âm thanh tiếng khóc vang lên.
Rất nhớ anh......
Rất nhớ anh......
Rất nhớ anh......
Nhớ nhung cất giữ trong lòng, không chỗ phát tiết, bởi vì … đây là do cô chọn “quay lại”, cho nên không thể hối hận, càng không có tư cách nhớ đến.
Trên đường người người đều vội vã, bọn họ tiến tiến lui lui trước mặt Tần Dĩ Mạt, nhưng không ai có ý dừng lại quan tâm hỏi một câu. Mà Tần Dĩ Mạt dường như cũng không quan tâm, cô chỉ muốn khóc, khóc thật thống khoái.
Trận mưa này rất dài, thời gian rất lâu, cho đến khi đèn đường bật lên cũng không có chút nào dừng lại.
Tần Dĩ Mạt cứ như vậy ngồi bên cạnh một cái đèn đường, ngơ ngác không biết đang nhìn về hướng nào.
Đột nhiên, có người đứng bên cạnh cô.
Một cái ô che trên đỉnh đầu của cô.
Tần Dĩ Mạt chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua, tuy hai mắt cô đỏ không chịu được, mặc dù trời mưa âm u xung quanh đều mông lung, nhưng gương mặt nam nhân trước mặt lại rõ ràng như thế.
Hé ra gương mặt, là cô mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều tưởng niệm.
“Lại đang nằm mơ sao?” Cô thì thào nói.
“Mạt Mạt......” Có người thâm trầm thở dài, một giây sau chiếc ô rơi xuống đất, cô bị một đôi tay cứng rắn ôm vào trong ngực.
“Rốt cục cũng tìm được em rồi!”
Người xuyên không số , thành công nhận “Nhiệm vụ thành công đại lễ bao”.