Cái ngày “về nhà mẹ đẻ” của Kì An Chi này, coi như cũng thu hoạch được kha khá.
Không chỉ có sờ soạng được một đám tiểu bảo bối béo mập khả ái, hoàn thành công việc chọn lọc khách mời mà Đường Tùng Niên giao phó, còn thu được không ít quà mừng đám cưới.
Là quà cưới thật, bắt đầu từ Kì Dân Hạo, sau đó đến cha, ba ba rồi cô chú, cùng với đám em út trong nhà kể cả hai đứa em nhỏ nhất nữa. Đương nhiên là hai bé con vì quá nhỏ nên chỉ tặng cho họ hai nụ hôn còn những người khác đều chi rất hào phóng.
Ông Kì ra tay hào sảng nhất, tuy nói bọn họ ở lại Đường gia, nhưng ông vẫn tặng cho họ một căn nhà, họ thích dùng để cho thuê cũng được, hoặc là để dành làm thế giới riêng của hai người thì tùy.
Kì An Na theo lão ba, tặng nguyên một bộ trang thiết bị nội thất, chú Trần Võ thì thay họ đặt trước công ty trang trí nội thất, họ muốn trang trí nhà cửa thế nào thì cứ thoải mái mà lựa chọn.
Hai đứa em trai cũng tặng chút lễ vật, cuối cùng thì Mục Sam thần bí hề hề kéo Kì An Chi qua một bên, “Anh cả, cái trang viên anh từng ở tại Đức có thích không? Em tặng anh luôn nhé!”
Thôi đi! Kì An Chi xin miễn thứ cho mình là kẻ bất tài, ở nước ngoài sở hữu một cái biệt thự đâu có đơn giản đâu, còn phải thuê người để ý giữ gìn, còn phải thỉnh thoảng đến nhìn qua một lần, hắn đâu có rảnh dữ vậy.
“Em cứ giữ đi! Nếu như anh có việc đến đó thì mượn dùng tạm là được rồi!”
Nga! Mục Sam tặng lễ vật không thành, có chút hậm hực. Kì Hạnh Chi ngồi một bên dỏng tai hóng chuyện, nghe được có một nửa bèn hỏi, “Biệt thự gì vậy?”
Cái đầu nho nhỏ bắt đầu không an phận mà tưởng tượng bậy bạ, lẽ nào có người dám Kim ốc tàng kiều?
Đáng tiếc khiến cho cậu thất vọng rồi, đúng là chỗ đó đã từng giấu người thật, nhưng bây giờ mọi chuyện đã êm đẹp rồi. Bất quá chuyện mình từng âm thầm giúp bọn Kì An Chi bỏ trốn Mục Sam vẫn chưa dám hé răng, sợ mọi người mắng anh tội thông đồng, trợ Trụ vi ngược. Thế là đành nói quanh co rằng mình có một căn biệt thự định đem tặng, anh cả khách sáo không chịu nhận vân vân…
Kì Hạnh Chi bĩu môi, “Chuyện này có đáng gì? Nếu như ảnh không muốn thì anh cứ để lại cho Cương Cương! Nó sau này kết hôn cũng cần phải có của hồi môn vậy!”
Mục Sam hai mắt sáng ngời, đúng vậy, bây giờ anh cũng đã có con rồi, sau này mà sinh thêm mấy đứa nửa, gia sản cũng phải chia ra, không phải sẽ không có chuyện gì rồi sao? Nghĩ như thế, tâm tình tốt hẳn lên, ôm lấy lão bà lẫn con trai hôn mỗi người một cái thật kêu.
Đáng tiếc Kì An Chi chỉ nghe được đúng có hai chữ quan trọng ── của hồi môn, tại sao đứa nhỏ kia lại phải gả đi? Hắc hắc!
Mọi người tặng lễ vật tuy rằng đều là những thứ tốt, nhưng thứ mà Đường Mộ Thần thích nhất chính là cuốn album mà Diêu Nhật Hiên tặng.
Trong album ảnh đều là hình chụp Kì An Chi từ nhỏ đến lớn, tất cả đều là ảnh chụp tay, bên góc hình còn có vài dòng ghi chú ngắn gọn, người làm cuốn album này quả thật phi thường dụng tâm.
Ngay cả Kì An Chi vốn mặt lạnh băng sơn nhìn thấy, khóe miệng cũng phải câu dẫn ra một mạt tiếu ý, “Đúng là chỉ có ba ba mới làm như thế này! Bọn anh lớn đến thế này rồi, ảnh chụp mỗi người đều là do ba ba phân loại rồi lưu giữ. Hồi nhỏ anh thế nào em cũng biết đó, đâu có thích chụp hình họ gì đâu. Khác hẳn với đám Hạnh Chi, ảnh chụp chắc chất đầy cả một cái rương!”
Đường Mộ Thần nhìn Kì An Chi dưới mỗi ngón tay lật hình của mình mà dần dần lớn lên, trong lòng không khỏi mềm mại xuống, “Sau này chúng ta hàng năm cũng làm một quyển album như vậy đi! Đợi đến khi già mở ra xem, hẳn là rất thú vị!”
“Được!” Kì An Chi vừa đáp vừa đem một sợi dây chuyền đeo lên cổ cho Đường Mộ Thần.
“Cái gì vậy?” Đường Một Thần kéo sợi dây trên cổ, biết đây là món quà Kì An Tu gọi Kì An Chi lại đưa riêng.
Kì An Chi nghiêm trang đáp, “Đây là đồ gia truyền của Kì gia! Sau này em nhất định phải gìn giữ thật kỹ nga!”
“Không đúng!” Đường Mộ Thần không tin, “Khối ngọc bích hình phượng hoàng mà Hạnh Chi đeo mới là đồ gia truyền thì có.”
“Hạnh Chi đúng là giữ cái đó, nhưng cái này cũng vậy!” Kì An Chi đeo dây cho y xong, mới cầm một sợi dây khác đưa cho y, “Em đeo cái này cho anh!”
Đường Mộ Thần nhìn lại, nguyên lai là một khối cầu bằng vàng chạm rỗng, trên mặt nổi rõ chữ “Thần”, chính giữa là một viên kim cương có thể tùy ý xoay tròn ở bên trong, vô cùng sang trọng, nhìn lại sợi dây trên cổ mình giống y hệt ngoại trừ trên mặt là khắc chữ “An”.
Kì An Chi mỉm cười giải thích, “Đây là thói quen của cha, trên chiếc nhẫn của ông với ba ba đều đính một viên kim cương mười ca-ra, ngụ ý là hai người ở bên nhau thì thập toàn thập mỹ. Sau này Nhạc Chi và Hạnh Chi kết hôn, ổng cũng đều tặng cho hai đứa nó mỗi đứa một đôi kim cương mười ca-ra. Nhạc Chi và Gia Duyệt thì đem đính lên hoa tai, Hạnh Chi thì thích mấy đồ trang sức màu mè nên cùng Mục Sam làm một đôi vòng tay. Cha biết tính anh lười để ý mấy chuyện như vậy, nếu như trực tiếp đưa kim cương cho anh thì nhất định anh sẽ đem về ném vào trong tủ, vì vậy ổng mới đặc biệt đi làm cho hai chúng ta một đôi dây chuyền, thích không?”
“Rất thích! Cám ơn!”
Kì An Chi cười ha hả, “Lời này em hẳn là nên nói với ổng mới đúng!”
“Thì em có cảm ơn anh đâu! Ít tự mình đa tình đi!” Miệng thì nói cứng nhưng trong lòng đã mềm mại như bông rồi.
Tình yêu của mình, cuối cùng cũng có thể được như ý nguyện, chân chính trở thành người một nhà với họ. Còn có điều gì hạnh phúc hơn nữa đây?
Vui vẻ ở lại ăn cơm tối, sợ táo nhỏ ở nhà làm ầm ĩ, thấy trời đã tối rồi nên hai người bèn chuẩn bị đi trở về. Chỉ là đám tiểu bảo bối trong nhà đã rất thân thiết với hai ông anh đẹp trai, vô cùng quyến luyến không muốn chia tay.
Kì An Chi làm bộ muốn đem bé con Kì Khang Chi lúc này đang giống hệt như gấu koala bám chặt trong lòng Đường Mộ Thần không chịu buông ra mang về luôn, “Theo anh về bên kia có chịu không?”
“Ya!” Kì Khang Chi tìm được thiên sứ hộ mệnh của mình nên rất đồng ý, huống hồ ông anh cả này trong mắt bé cũng là một vị thần hộ mệnh khác! Bé con rất muốn đi theo bọn họ!
“Được rồi!” Diêu Nhật Hiên đem lão ngũ bế xuống, “Con nít là vậy đấy, mới đầu thì thích mấy thứ là lạ, nhưng đến chỗ lạ rồi, nửa đêm tỉnh dậy liền khóc không ngừng cho xem. Lần trước nó đòi theo Hạnh Chi về, mới đầu còn tốt, đến nửa đêm bắt đầu khóc nháo, cuối cùng bọn Hạnh Chi phải mang nó quay về.”
Aiya! Bị ba ba kể xấu khiến chi Kì Khang Chi mắc cỡ lắm, cúi gằm cái đầu nhỏ vùi vào trong lòng ba ba, Kì An Chi cũng nhớ đến cái đêm táo nhỏ quậy một trận liền rùng mình. Thôi … mấy cu cậu này muốn ẵm đi đâu thì cứ đợi lớn hơn một chút nữa vậy!
Đến tối, thấy họ đúng giờ về nhà, Đường Tùng Niên rất là hài lòng. Sau khi nhìn thấy danh sách khách mời đã được họ thương lượng tốt với Kì gia, tất cả đều đã dàn xếp thỏa đáng, ông lão mặt rồng đại duyệt, quyết định thả cho bọn họ vài ngày thư giản, xong xuôi tiệc rượu nghỉ ngơi vài ngày mới phải quay về công ty đi làm.
Vừa bước vào phòng, tên háo sắc nào đó liền bổ nhào vào người lão bà, đòi hỏi phúc lợi sáng sớm nay chưa giải quyết xong.
Liếc mắt nhìn sang táo nhỏ đã ngủ say ở phòng em bé bên cạnh, Đường Mộ Thần mới thả lỏng người, sau đó kéo tên sắc quỷ kia vào phòng tắm.
Nước nóng được xả đầy bồn tắm, hơi nóng rất nhanh tràn ngập khắp phòng, không biết là vì hơi nước hay vì , nói chung, rất nhanh, trên mặt Đường Mộ Thần liền phủ một lớp màu hồng làm say lòng người.
Trong lúc y chưa nhận ra thì đã sớm bị Kì An Chi ấn ngồi lên bồn rửa tay, lưng tựa vào cái gương, toàn thân trần trụi dưới mắt hắn lẫn trong gương, mặt Đường Mộ Thần càng đỏ bừng, “Anh đừng có quá phận!”
Nhưng mà ánh mắt thẹn quá thành giận của y, dưới ánh mắt của đại sắc lang thì lại mang ý, anh cứ quá phận đi! Anh có thể quá phận!
Kì An Chi nguyên bản dự định hảo hảo làm một đoạn tiền hí, muốn khiêu khích lão bà chủ động mở rộng hai chân, cầu mình chủ động làm gì gì đó. Nhưng bây giờ không thể nhịn được nữa! Tiết mục này yêu cầu cần phải có lực nhẫn nại rất cao mới có thể trình diễn được, mà hắn thì tuổi còn trẻ, chỉ có thể qua loa mở rộng một chút liền đem hai chân y gác lên đầu vai mình, trực tiếp đề thương ra trận.
“Á ──” xâm nhập bất thình lình khiến cho dũng đạo vẫn có chút khô khốc chịu không nổi, Đường Mộ Thần đau đến hút một ngụm khí!
Cái tên khốn! Tại sao từ khi kết hôn càng ngày càng háo sắc chứ? Giống như đã tám trăm năm không được làm, chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả!
A! Sai! Đường Mộ Thần rất nhanh sửa lại lời vừa nói, cái câu thương hương tiếc ngọc này tuyệt không thể dùng tại trên người mình được!
“Hô! Thần Thần, em đừng có siết chặt như vậy! Anh không chịu không nổi!”
Đường Mộ Thần căng thẳng, Kì An Chi cũng chẳng được dễ chịu. Cảm nhận được dũng dạo nóng rực đang bao trùm lên phân thân, khiến cho hắn sảng đến độ không nhịn được mà muốn động ngay lập tức!
“Anh dám động một chút thử xem?” Đường Mộ Thần lập tức đe dọa, hung hăng cắn một phát lên vai hắn.
Cảm giác đau đớn từ vai truyền đến khiến cho phân thân của Kì An Chi lại lập tức trướng lớn hơn thêm! Đường Mộ Thần vất vả lắm mới tạm thích nghi liền đau đến cong lưng, hỗn đản này, quả nhiên không phải hỗn đản bình thường mà!
“Anh nhịn không nổi nữa!” Kì An Chi ôm lấy thân thể mềm nhũn của y, giữ lấy thắt lưng y, tận lực khắc chế bản thân mà trừu sáp một cách từ từ.
Hắn vừa khẽ động, Đường Mộ Thần ngay cả khí lực để mắng chửi cũng không còn, ngoại trừ há mồm thở dốc, tận lực thả lỏng, hoàn toàn không có cách nào phát sinh một thanh âm nào cả.
Cảm giác đau đớn như bị lửa thiêu từ trong cơ thể truyền ra, Đường Mộ Thần muốn lùi bước, nhưng đằng sau lại bị cái gương, không những không lùi được mà trái lại càng khiến cho tên kia đem hung khí đâm càng sâu.
“Bảo bối! Em giỏi quá! Quả thực đúng là trời sinh ra cho anh thao! Con mẹ nó chặt quá!” Trái ngược với Đường Mộ Thần đang khổ sở thì Kì An Chi lại sảng khoái đến cực điểm! Hai mắt lim dim hưởng thụ khoái cảm tột bậc, miệng thì không ngừng tuôn ra từ lãng ngữ.
Đường Mộ Thần tức điên! Nhưng ngoại trừ rên rỉ theo tiết tấu của hắn thì không cách nào thốt nên lời.
“A! Kháo! Em siết chặt quá! Không được sướng một mình vậy chứ! Chẳng biết quan tâm đến anh!”
Cái gì mà sướng hả? Đường Mộ Thần phẫn hận không gì sánh được! Rõ ràng là đau nhức có được không?
“Không cho em sướng một mình! Không được sướng một mình!” Kì An Chi ác nhân tiên cáo trạng, chỉ huy hung khí, liên tục công kích điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể y.
Lần này, Đường Mộ Thần thực sự chịu không nổi nữa! Cảm giác vừa đau vừa sướng kích thích y đến cực điểm khiến cho y không biết nên khóc hay nên cười,chỉ có thể ân ân a a rên rỉ không ngừng.
Theo từng cú thúc dũng mãnh, khoái cảm bắt đầu dâng lên như sóng triều, cảm giác đau đớn đến chết lặng từ hậu đình dần dần tan biến, thay vào đó là khoái cảm vô tận, làm cho Đường Mộ Thần vô thức mà chìm sâu vào.
Nhận thấy thân thể y đã bắt đầu phối hợp với mình, động tác của Kì An Chi càng không cần phải kiêng kỵ gì nữa. Trong gian phòng tắm nho nhỏ, nhất thời vang lên tiếng thân thể va chạm đầy mỹ hòa cùng tiếng rên rỉ tiêu hồn. Thanh âm ấy lại càng khiến cho hai con người đó quên hết tất cả mà động tác càng thêm điên cuồng.
“Đinh…” Tiếng chuông vô tình vang lên kéo hai con người đang chìm trong bể dục giật mình tỉnh giấc.
Đường Mộ Thần giật bắn mình, toàn thân căng cứng lại, siết chặt lấy hung khí ở bên trong khiến cho Kì An Chi đang đồng dạng không hề phòng bị phải nộp vũ khí đầu hàng.
Khoảnh khắc bắn tinh đáng lẽ là lúc thống khoái nhất, cảm giác đó tựa như ăn được mỹ vị tuyệt nhất thế gian, nhưng đột nhiên bị người đoạt ngang, thay bằng một chén nước sôi, là ai thì cũng không thể nhịn được!
“Ai gọi điện thoại vậy?” Kì An Chi muốn phát cuồng rồi!
Tiếng chuông còn đang cố chấp vang lên, nhìn quanh quất, nguyên lai là máy nội bộ trong toilet. Nhấc máy rống to, “Ai đó? Có chuyện gì?!”
“Hai đứa đang làm cái gì vậy hả?” Trong microphone truyền đến tiếng rống giận của Đường Lập Hiền!”Gõ cửa đã nửa ngày, chẳng có đứa nào thèm trả lời! Không nghe thấy tiếng Tử Tử khóc sao hả? Cả nhà đều bị đánh thức rồi, vậy mà chỉ có hai đứa là không có phản ứng! Trốn ở trong WC làm cái gì?”
Lỗ tai Kì An Chi cơ hồ bị chấn điếc! Không cần thuật lại, tiếng hét lớn như thế Đường Mộ Thần đương nhiên cũng nghe được. Hai người lúc này mới nghiêng tai lắng nghe, đúng là trừ bỏ tiếng nước chảy róc rách, tựa hồ ngoài cửa thực sự truyền đến tiếng khóc nhỏ vụn như mèo con đang kêu.
Chết! Kì An Chi cấp tốc cúp điện thoại, tắt vòi nước đi, thế là tiếng khóc nhất thời trở nên vang dội, vừa mở cửa, liền thành đinh tai nhức óc rồi.
Bên ngoài còn có tiếng gõ cửa lẫn giọng nói lo lắng của Trầm Bích Vân, “Thần Thần! An Chi! Mở cửa nhanh! Mở cửa nhanh đi!”
Hai người liền choáng váng, thằng nhóc kia không phải đang ngủ ngon giấc sao? Sao tự nhiên lại náo loạn? Cả hai đều biết phải mau đi ra thôi! Vội vã tách nhau ra, cũng không kịp tẩy trừ, kéo đại cái khăn lau qua loa thân thể, quần lót cũng không mặc, khoác đại áo choàng tắm vào, liền vội vội vàng vàng lao ra ngoài!
Hai người rất có ăn ý một người mở cửa, một người đi ôm tiểu ma tinh.
Đường Mộ Thần vừa mở cửa ra, chỉ thấy mẹ mình làm vẻ mặt oán trách, ông nội đầu đầy hắc tuyến đứng ở ngoài cửa. Lập tức xấu hổ đến không biết nói gì hơn, đành né qua cho bọn họ đi vào, cảm thấy may mắn vì không có làm ở trên giường, chứ không chẳng biết thu dọn làm sao.
Đầu kia, Kì An Chi đã tìm được nguyên nhân táo nhỏ khóc nháo, giơ miếng tã ướt sũng lên làm chứng, “Nó tiểu rồi!”
Nói chuyện vô ích? Trẻ con đang yên đang lành thì sao lại khóc nháo, chỉ có thể là bởi vì đi tiểu hoặc đói bụng thôi. Vấn đề là sao hai đứa lại trốn trong nhà tắm cả buổi không ra? Nhưng dù nghĩ vậy, rốt cuộc thì người lớn trong nhà vẫn không nói ra miệng.
Cần gì phải hỏi nữa? Nhìn cả hai người từ đáy mắt đến đuôi lông mày đều lộ ra mạt xuân ý, còn có mặt mày đỏ ửng, người từng trải đều hiểu là chuyện gì đã xảy ra rồi.
Nhưng mà nói vậy nghĩa là có thể tha thứ sao? Đương nhiên không!
Nhìn đứa cháu nhỏ khóc đến thê thảm, ánh mắt ủy khuất không gì sánh được, tâm tình vừa tốt lên mấy giờ trước của ông Đường liền bị mây đen che phủ.
Âm trầm ra lệnh, “Mau đi nghỉ ngơi! Bữa tiệc xong xuôi, Thần Thần hạn cho con trong vòng một tháng phải xử lý hết sự vụ trong công ty! An Chi cũng thế! Đã lớn như vậy rồi thì cũng nên học tập ý thức trách nhiệm một chút đi!”
Đây… đây không phải làbiến tướng của xử phạt về thể xác sao? Nếu làm vậy, suốt ngày tăng ca cũng không kịp, còn cái gì mà tính phúc cuộc sống gia đình nữa chứ? Đôi tiểu phu phu đáng thương hề hề cúi đầu không dám phản bác.
Đáng đời! Táo nhỏ ở một bên hít hít cái mũi nhỏ, không thèm tỏ ra thương xót cho hai ông anh. Lòng dạ hẹp hòi xấu xa nghĩ, lần tới để cho tui xem đông cung sống chẳng phải tốt hơn sao? Mắc mớ gì cứ luôn trốn trốn tránh tránh chớ? Đều là đàn ông, có gì mà phải ngại! Tui còn không ngại, mấy anh ngại cái khỉ gì chứ?
Ai! Kì An Chi đóng cửa xong, nghĩ tới những ngày tháng bi thảm sau này, thở dài một hơi.
Đường Mộ Thần còn tức giận hơn, gõ cho hắn một cái bạo lật! Hỗn đản này tốt xấu gì cũng đã bắn, y còn chưa kịp bắn, vậy chẳng phải còn đáng thương hơn sao?
Cứ như thế này, có thể bị bệnh liệt dương haykhông a? Đôi tiểu phu phu có hơi lo lắng. Hai người song song nghĩ đến, xem ra ông Kì mua cho họ căn nhà là việc rất đúng, phải dọn ra ngoài ở thôi!