Editor: Team Tứ Phương
———————————-
Thứ hai, Tống Mộng tham gia vào đoàn. Vi Như Hạ đang cùng nhiếp ảnh gia lão Oai điều chỉnh máy móc, nghe được âm thanh ồn ào ở cửa, ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Tống Mộng lạnh lùng đi ở phía trước.
Trợ lý Tiểu Viên đem cà phê đưa cho Vi Như Hạ, nhún vai nói: “Ra vẻ cao ngạo gì chứ.”
Cao giá đến mấy cũng phải tới chào hỏi đạo diễn, nhưng Tống Mộng không đến, là người đại diện của cô ta đến. Người đại diện tên Trương Tuyết, là một người phụ nữ tóc ngắn hơn ba mươi tuổi, lúc tới tìm Vi Như Hạ, trên mặt vui tươi hớn hở. Đã làm người đại diện thì đều là người có kinh nghiệm, công phu đối mặt với bên ngoài từ trước đến nay đều rất thành thạo.
“Chào đạo diễn Vi, tôi là Trương Tuyết, người đại diện của Tống Mộng.” Trương Tuyết vừa cười vừa đưa danh thiếp, sau đó nói với Vi Như Hạ: “Tối hôm qua Tống Mộng suốt đêm đóng phim, hôm nay mới từ ngoại tỉnh trở về gấp.”
Cái gọi là duỗi tay không đánh người cười, Vi Như Hạ tiếp nhận danh thiếp, cười cười nói: “Vậy Tống tiểu thư là muốn nghỉ ngơi trước sao?”
(伸手打笑脸人 – Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân: không ra tay đánh người tươi cười.)
Trương Tuyết ngay từ đầu đã tìm hiểu Vi Như Hạ, biết Vi Như Hạ tuổi không lớn, là người mới, hình như còn có quan hệ với người đứng đầu LO. Cô ta cho rằng đối phương còn non nớt, không nghĩ tới nói chuyện cũng rất có kinh nghiệm.
Chỉ một câu đơn giản không thể đoán trước này, bên trong mang theo chút ý vị châm chọc, Tống Mộng chỉ tới quay quảng cáo, tất nhiên sẽ không thể nghỉ ngơi. Trương Tuyết hơi khựng lại, nói tiếp: “Không cần, Tống Mộng nhà chúng tôi vẫn có thể quay tiếp, cô ấy rất kiên trì.”
“Vậy được.” Vi Như Hạ cũng không khách khí, cầm kịch bản vỗ vào tay, nói với mọi người: “Bắt đầu thôi.”
Tống Mộng xác thật rất có thể kiên trì, cũng rất kiên cường, nhưng cô ta kiên trì đến đâu chỉ là lúc không buồn ngủ. Dù sao cũng là suốt một đêm không ngủ, căn bản trạng thái không ổn, lúc Vi Như Hạ kêu “cắt” ba lần, mặt Tống Mộng rất nhanh liền sầm xuống. Trương Tuyết bên cạnh không giữ được, Tống Mộng đã đi đến trước mặt Vi Như Hạ, ngữ khí nóng nảy hỏi một câu.
“Xin hỏi đạo diễn, hôm nay không thể quay xong đúng không?”
Tống Mộng nhân khí cao, tuy rằng hình tượng bên ngoài vẫn luôn là hiền hoà nhân ái, nhưng cũng có những tin tức nhỏ nói cô kiêu ngạo làm cao. Dù sao cũng là minh tinh lớn như vậy, thật sự tâm cao khí ngạo thì cũng bình thường.
Vi Như Hạ cúi đầu cùng lão Oai xác định hình ảnh một chút, ngẩng đầu cười với Tống Mộng, ngữ khí ôn hòa nói: “Có khả năng sẽ không quay xong.”
Người phụ nữ trước mặt này có một loại khí chất vô hình tỏa ra có thể dọa người. Tống Mộng cau mày lại, trong cổ họng phát ra một tiếng cười lạnh nói: “Hợp đồng viết tôi chỉ tham gia quay một ngày, như thế nào, các người muốn bội ước sao?”
Nhiều người ở đây, còn có nhiếp ảnh gia, Trương Tuyết nghe vậy bèn giữ chặt Tống Mộng, nói với Vi Như Hạ: “Đạo diễn Vi, xin lỗi, cô ấy không có ý đó đâu. Cả ngày hôm qua cô ấy phải đóng phim cho nên trạng thái không tốt, trong lòng không thoải mái. Cô xem có thể nghỉ ngơi một chút không?”
Trương Tuyết vừa nói dứt, tươi cười trên mặt Vi Như Hạ liền biến mất, cô đóng kịch bản trên tay lại, ngẩng đầu nhìn Trương Tuyết, nói: “Là cô ta tự chọn làm việc liên tục, đây là vấn đề của cô ta. Mà vấn đề của tôi là, cô ta đã nhận tiền thì phải làm việc cho tôi, phải đem trạng thái tốt nhất diễn ra điều tôi muốn.”
Nói xong, tầm mắt Vi Như Hạ chuyển tới trên người Tống Mộng, nói: “Nếu nhắc tới hợp đồng thì trong đó yêu cầu Tống tiểu thư cô phải phối hợp làm việc với tôi, nhưng mà cô thì vẫn luôn không hợp tác, bội ước chính là mấy người đi?”
Nói thật, Tống Mộng có thái độ này đối với Vi Như Hạ, hoàn toàn là coi thường cô.
Vi Như Hạ vừa nói xong, Tống Mộng nghe được, hơn nữa tính tình cô ta cũng không phải tốt gì. Cô ta tháo đồ trang sức trên đầu ném xuống đất, sau đó đẩy Vi Như Hạ ra, nói: “Không quay nữa!”
Sức lực của Tống Mộng lần này không nhỏ, Vi Như Hạ bị đẩy đến lảo đảo một chút, Trương Tuyết bên cạnh căn bản không bận tâm cô, chạy nhanh đi tìm Tống Mộng. Vi Như Hạ được lão Oai cùng Tiểu Viên giữ chặt, Tiểu Viên nhìn Tống Mộng tức giận bỏ đi, hỏi Vi Như Hạ: “Muốn gọi quản lý đến đây hay không, như thế này cũng thật quá đáng.”
“Khả năng gọi quản lý đến cũng quản không được.” Mấy nhân viên đứng ở cửa nói, “Tống Mộng đi tìm Lạc tổng.”
“Định mệnh!” Cả bộ phận quảng cáo liền kêu rên.
Vi Như Hạ đưa kịch bản trên tay cho Tiểu Viên, đứng dậy muốn đi ra ngoài. Tiểu Viên giữ chặt cô, sốt ruột nói: “Đạo diễn, cô muốn đi chỗ nào vậy? ”
“Tôi đi tìm Lạc tổng.” Vi Như Hạ bình tĩnh nói.
Tiểu Viên liếc mắt nhìn lão Oai, mọi người cùng hợp tác, mồm năm miệng mười ra chủ ý nói: “Vẫn là chờ quản lý đến đây rồi cùng đi đi, bằng không……”
Bằng không, người bị hại khẳng định là Vi Như Hạ. Tống Mộng có chút tai tiếng với Lạc tổng, chuyện này tuyệt không phải tin đồn vô căn cứ, khẳng định bọn họ có quan hệ.
“Tôi không làm sai việc gì.” Vi Như Hạ có chút đau đầu, thật sự là lúc quay Tống Mộng rất không phối hợp, cô có thể cảm nhận được Tống Mộng đang tỏ vẻ miệt thị và xem thường, loại người này sao có thể trở thành tiểu hoa đán được yêu thích nhất.
Hay là nói, cô ta cố ý nhân cơ hội tốt này đi tìm Lạc Đường làm nũng?
Nghĩ đến đây, Vi Như Hạ bổ sung một câu, nói: “Tôi tin tưởng Lạc tổng sẽ xử lý công bằng việc lần này.”
Toàn bộ mọi người: “……”
Đạo diễn Vi thật đúng là ngây thơ!
Lúc Vi Như Hạ đến văn phòng Lạc Đường, Don đã chờ ở cửa. Nhìn thấy Vi Như Hạ, anh ta một chút ngoài ý muốn cũng không có, giúp cô mở cửa nói: “Tống tiểu thư đã ở bên trong.”
Sau khi cùng Don nói lời cảm ơn, Vi Như Hạ vào cửa, lúc đứng chỗ ngưỡng cửa, liền nghe được Tống Mộng kể với Lạc Đường n tội lỗi của Vi Như Hạ.
Vi Như Hạ nghe được một lúc, cô ta thực sự kể được một loạt tội lỗi trong thời gian ngắn như vậy. Không hổ là nữ minh tinh đang hot nhất trong giới, có thể viết ra một văn án dài như vậy.
“Vào đi.” Lạc Đường nói một tiếng.
Thời điểm Tống Mộng nói chuyện cũng không cố tình lấy lòng, mà là dùng giọng điệu như bị ủy khuất vậy, lên án với Lạc Đường rằng bộ phận quảng cáo bọn họ ức hiếp cô ta.
Tiên hạ thủ vi cường, như vậy công ty sẽ lấy trách nhiệm cùng ích lợi mà tranh chấp cãi cọ cùng phòng làm việc của cô, chính vì vậy với loại tình huống này bọn họ sẽ trấn an cô ta trước. Đương nhiên không phải Tống Mộng thật sự muốn làm lớn chuyện, chỉ là cô ta muốn gặp Lạc Đường, thuận tiện bắt Vi Như Hạ xin lỗi mình, khiến cô biết cô ta cùng Lạc Đường có quan hệ, dấy lên nhuệ khí của mình.
(Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì sẽ chiếm được lợi thế.)
Sau khi nghe một tiếng này của Lạc Đường, Tống Mộng ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy Vi Như Hạ từ sau cánh cửa đi vào, cười với anh, cô ta liền nhíu chặt mày.
Đương nhiên Tống Mộng là sẽ không chào hỏi cùng Vi Như Hạ, nhưng Trương Tuyết lại đi trước một bước, còn muốn cùng Vi Như Hạ bảo trì hòa khí. Nghệ sĩ có thể tỏ vẻ kiêu căng còn do giá trị của bản thân, cô thì không có, vậy nên phải cố gắng duy trì mối quan hệ bên ngoài.
“Đạo diễn Vi.” Trương Tuyết cười nói xong, ngẩng đầu nói tiếp với Lạc Đường, “Chỉ là do Tống Mộng của bọn tôi cùng đạo diễn Vi xảy ra chút hiểu lầm nhỏ, đến đây tìm Lạc tổng, cũng là muốn anh ra mặt giải hòa một chút……”
Sau khi nghe xong câu chuyện của Trương Tuyết, Lạc Đường vẫn luôn ngồi ở sau bàn liền đứng lên, anh nhìn Vi Như Hạ, hỏi: “Uống cái gì?”
Vi Như Hạ ngồi xuống một bên sô pha, cười rộ lên nói: “Nơi này của anh cũng không có cái gì khác, uống sữa bò vị dâu đi.”
Hai người một hỏi một đáp, ngắn gọn bình thường, lại khiến Trương Tuyết cùng Tống Mộng ngây ngẩn cả người. Nghe Vi Như Hạ trả lời, hình như cô là khách quen của văn phòng Lạc Đường. Ở thời điểm các cô cho rằng Lạc Đường sẽ kêu trợ lý lấy sữa bò cho Vi Như Hạ, thì Lạc Đường đứng dậy tới chỗ quầy bar, chỉ chốc lát sau, bưng một ly sữa bò dâu tây đặt ở trước mặt Vi Như Hạ.
Tống Mộng, Trương Tuyết: “…”
Trương Tuyết trước hết lấy lại tinh thần, cô ta nhìn Vi Như Hạ một chút kinh ngạc cũng không có mà chỉ cầm lấy ly sữa lên uống một ngụm, nháy mắt hiểu ra lí do vì sao Vi Như Hạ còn trẻ như vậy lại có thể làm đạo diễn quảng cáo tuyên truyền trò chơi mới.
Cô ta nói năng có chút lộn xộn, ngẩng đầu nói với Lạc Đường: “Lạc tổng, chúng tôi…”
Lạc Đường đứng ở bên cạnh Vi Như Hạ, sau khi nhìn cô uống xong, ngẩng đầu nhìn lướt qua Trương Tuyết cùng Tống Mộng, khóe môi anh hơi nhấc, nói: “Các cô nói tôi đều đã hiểu, lát nữa tôi sẽ cùng đạo diễn Vi xác nhận một chút.”
Tống Mộng nói nhiều như vậy, nhưng phải tới lúc Vi Như Hạ đến, Lạc Đường mới mở miệng nói với các cô câu đầu tiên. Một câu nói cho có lệ, có thể thấy được sự không để tâm của anh.
Giọng điệu anh nhàn nhạt, ai cũng có thể nghe ra được anh đang muốn đuổi người. Đương nhiên là Trương Tuyết cùng Tống Mộng đều có thể nghe ra được, ngay từ đầu Tống Mộng làm loạn là ỷ vào sự quen biết của cô ta cùng Lạc Đường, nhưng hiện tại nếu so trình độ quen biết với Lạc Đường, hiển nhiên là cô ta thua. Con người sẽ luôn thiên vị người quan trọng với mình hơn, cô ta đã làm nũng như vậy mà vẫn không có kết quả. Tống Mộng đóng phim nhiều năm, biết nhà đầu tư mới là ông trời chân chính, cô ta có thể đắc tội đạo diễn, nhưng không thể đắc tội vị đưa tiền cuối cùng kia.
“Vậy được, bọn tôi đi về trước.” Trương Tuyết lôi kéo Tống Mộng đứng dậy, cười nói cùng Vi Như Hạ: “Đạo diễn Vi, cô xem nếu vì Tống Mộng không quay được yêu cầu mà cô nói, có thể giúp chúng tôi xin lỗi người trong ekip rồi quay lại một lần nữa được không. Nhưng để Tống Mộng nghỉ ngơi trước, khi trạng thái tốt, nhất định sẽ diễn ra hiệu quả cô vừa lòng nhất.”