Di Hồng Lâu, thanh lâu tốt nhất ở thành Hoàng Sa là sản nghiệp của Thượng Quan gia.
Thân mình Phương Hạo Nam lõa lồ, nằm trên một nữ tử xinh đẹp. Bàn tay của hắn đang mân mê bộ ngực đầy đặn láng mịn của nữ tử kia, trên mặt lộ ra vẻ đáng tiếc, lẩm bẩm nói:
- Không ngờ hắn cứ như thế mà đi. Ài, thật sự đáng tiếc, còn chưa kịp đến chào từ biệt!
- Ai vậy?
Âm thanh nữ thân ngọt dịu ra vẻ nũng nịu.
- Tần Lập!
- Người con hoang của Tần gia mà bị Thương Quan gia ta hủy hôn kia ư? Hắn thì có cái gì đáng tiếc? Hi hi, chẳng lẽ ngài lại thích nam nhân ư?
Nữ tử xinh đẹp cười rung cả người, khuôn mặt lộ ra vẻ khó tin. Nàng không hiểu, đứa con hoang kia thì có cái gì mà khiến Phương Hạo Nam đáng tiếc.
- Thượng Quan gia các ngươi?
Phương Hạo Nam quay đầu nhìn lại phía nữ nhân xinh đẹp này, biểu tình tựa như cười như không. Bỗng nhiên hắn nâng cánh tay lên...
Bốp
Âm thanh của một cái tát vang lên. Trên khuôn mặt trắng hồng của nữ nhân xinh đẹp này lập tức xuất hiện một dấu tay màu đỏ.
Nhìn đôi mắt ủy khuất khó hiểu của nữ nhân này đang nhanh chóng xuất hiện một tầng hơi nước, Phương Hạo Nam hung tợn nói:
- Hắn là bằng hữu của ta, hơn nữa hắn so với ngươi còn cao quý hơn! Thượng Quan gia các ngươi...Phì!
Hắn mặc quần áo vào, đẩy cánh cửa đi ra.
- Con trai, ngươi xác định đứa con hoang của Tần gia này tương lai sẽ là một người hữu dụng?
Phương Chính Đông ở trong thư phòng của mình hỏi người con Phương Hạo Nam.
- Phụ thân! Người cũng biết tính tình của con, hết thảy cái gì liên quan đến sinh ý cũng đều không thích. Nhưng người còn không thể không công nhận bản lĩnh nhìn người của con! Nhiều năm qua, con đã mời chào bao nhiêu người tài cho gia tộc ta? Tần Lập, ôi! Đáng tiếc hắn không phải là người mà gia tộc nho nhỏ như Phương gia ta có thể dung nạp! Tuy nhiên, con thủy chung vẫn cảm thấy rằng, bảo trì quan hệ tốt với người này thì tương lai Phương gia ta có lẽ có cơ hội nhất phi trùng thiên ()!
() nhất phi trùng thiên: một bước lên trời!
Phương Chính Đông nghe con nói xong, không khỏi có chút động dung! Nhiều năm qua, hắn chưa từng thấy đứa con của mình tôn sùng người nào như thế! Ngay cả "Tần gia song tử", thanh danh truyền khắp toàn bộ Thanh Long Quốc cũng chỉ được Phương Hạo Nam dùng hai chữ "bình thường" để đánh giá mà thôi.
- Tên Tần Lập này có bản lĩnh như thế nào mà có thể khiến đứa con bề ngoài hào sảng bên trong cao ngạo của mình bị thuyết phục thành như thế?
- Ý của con là?
Ánh mắt của Phương Chính Đông sáng quắc nhìn về phía đứa con.
- Ý của con là lần này Tần Lập rời khỏi thành Hoàng Sa, tám chín phần mười là đi vào đế đô. Hắn đi tới đó, tự nhiên là để tìm sự phát triển. Hiện tại bất cứ sự hậu thuẫn nào đối với hắn đều như đưa than sưởi ấm trong ngày đông! Phụ thân, người...nếu lúc này để con mang theo vạn lượng vàng tới nương tựa hắn, hắn sẽ rất cao hứng phải không?
Giọng điệu của Phương Hạo Nam rất bình thản, nhẹ nhàng, như không chút đặt vạn lượng vàng vào trong mắt vậy!
Phương Chính Đông lại không kìm được, phải hít sâu một hơi khí lạnh. Một lượng vàng là trăm lượng bạc. Vạn lượng vàng là trăm vạn lượng bạc!
Mà toàn bộ Phương gia này, khả năng có thể lấy ra lúc này cũng chỉ không hơn hai ba trăm vạn lượng bạc!
Lần này, không ngờ lại phải bỏ ra một phần ba vốn lưu động của cả gia tộc để duy trì một đứa con đã bị cả gia tộc vứt bỏ! Phương Chính Đông nhíu mày, bỗng nhiên nói:
- Hôm nay vào giờ ngọ, Thượng Quan gia có đưa tới một phong thư, con có muốn nhìn qua không?
Phương Hạo Nam 'a' lên một tiếng nói:
- Phụ thân đã cho rằng nên xem thì con xem qua một cái.
Phương Chính Đông đưa phong thư cho đứa con. Quan hệ kỳ diệu giữa hai người đã hình thành không chỉ mới ngày một ngày hai. Khi Phương Hạo Nam mới được mười tuổi thì ánh mắt nhìn người của hắn đã cực kỳ độc đáo. Hơn nữa, đứa con của Phương gia này từ nhỏ đã làm việc đặc biệt độc lập, đối với việc kế thừa sản nghiệp của Phương gia cũng không hề có hứng thú. Không có biện pháp, Phương Chính Đông cũng chỉ có thể mặc kệ tính tình của đứa con này.
Phương gia có chút khác biệt với những đại gia tộc khác, chủ mạch là một chi có thế lực mạnh, hơn nữa Phương gia đoàn kết hơn những gia tộc bình thường nhiều lắm. Đệ đệ của Phương Hạo Nam trước đó đã vào Đấu Võ học viện ở đế đô, mười sáu tuổi đã đạt tới Hoàng cấp bậc tám, nghe đồn sắp tới sẽ có đột phá. So sánh với huynh trưởng lười biếng này thì đệ đệ Phương Hạo Nhiên chăm chỉ hơn rất nhiều. Cho nên, gia chủ tương lai của Phượng gia có nhiều khả năng sẽ rơi vào tay hắn.
Vì loại tình huống này mới khiến cho địa vị của Phương Hạo Nam ở Phương gia cực kỳ siêu nhiên. Ngay cả gia chủ - phụ thân Phương Chính Đông của hắn cũng đối đãi hắn như với bằng hữu, lấy thân phận ngang bằng để nói chuyện.
Phương Hạo Nam nhìn qua phong thư này, khóe miệng nổi lên một nụ cười nhàn nhạt rồi nói:
- Hừm! Thượng Quan gia, trừ bỏ lão gia chủ thì đều là một đám tiểu nhân thích nịnh hót! Cao môn đại phiệt, hoàng thân quốc thích, quý tộc, hào môn,...những danh xưng này khiến cho tộc nhân của Thượng Quan gia càng thêm sa đọa, hơn nữa tốc độ cực nhanh khiến người ta cũng phải líu lưỡi! Thông báo cho chúng ta về sự ác độc của Tần Lập? Phải đề phòng người này? Thật sự là đáng chê cười!
Phương Chính Đông quan sát thái độ của con mình cho tới khi hắn có phản ứng như thế, nghe vậy lão cười nói:
- Phương gia ta từ trước tới nay ỷ vào hai môn thủ nghệ là đan dược và nghề chú tạo () mà có thể đứng vững ở thành Hoàng Sa này. Hơn nữa, phát triển cho tới khi trở thành một trong ba đại gia tộc, mà hiện giờ là hai. Nếu không có gì bất ngờ thì Thượng Quan gia sẽ nhanh chóng chen chân ngành linh thú và đan dược. Về linh thú thì Phương gia chúng ta không đủ thực lực mà tiến thủ nhưng đan dược thì ta sẽ không thỏa hiệp.
Phương Hạo Nam lắc đầu.Nguồn truyện: Truyện FULL
- Thật đúng là những kẻ tham lam! Lòng tham không đáy! Đã chiếm cứ gần như tất cả các ngành dịch vụ mà bọn họ vẫn không thấy đủ! Nếu là để quan hệ hôn sự giữa Thượng Quan gia và hoàng gia thành công thì không gian sinh tồn của chúng ta sẽ ngày càng nhỏ hẹp! Không phải chỉ là vạn lượng hoàng kim thôi sao? Ta sẽ đánh cuộc một lần này. Nếu hội nghị gia tộc không thông qua thì lão phu sẽ giao tất cả vốn liếng cho con! Để xem con có thể mang về cho Phương gia ta một sự kinh hỉ?
Đối với sự tín nhiệm của phụ thân như thế, Phương Hạo Nam rất cảm động, hốc mắt hơi đỏ lên, trầm giọng nói:
- Phụ thân hãy cứ yên tâm. Lần này đi tới đế đô, con nhất định sẽ dùng toàn lực ứng phó, vì Phương gia giành lấy một tương lai tươi sáng!
- Được! Đi đi, nhân tiện đi xem qua đệ đệ của con. Nó cũng rất thân cận với Nhị Hoàng tử. Việc của hoàng gia chúng ta cũng không cần can dự vào!
- Con biết rồi!
Lúc này, Tần Lập căn bản không thể tưởng tượng được sẽ có người xem trọng hắn như thế, thậm chí không tiếc hao phí một số tiền rất lớn đặt cửa trên người hắn.
Giao thông trong Thanh Long quốc cực kỳ thuận lợi, đường xá đã được san bằng, xe ngựa chạy trên đường thậm chí không cảm giác được chút xóc nảy nào! Trên đường Tần Lập liên tục chỉ điểm cho Tây Qua khiến thực lực của hắn gia tăng rất nhanh.
Dọc theo đường đi, có nhiều thương đội qua lại, xe người tấp nập, rất là náo nhiệt! Một ngày kia, đoàn người bọn họ đi tới một cái trấn nhỏ. Nhận thấy mặt trời đã ngã về Tây nên chuẩn bị nghỉ lại ơ nơi này một đêm rồi mai đi tiếp.
Tần Lập xuống xe, nhìn về phía khu chợ náo nhiệt trong trấn nhỏ này, tâm tình cũng rất thoải mái. Dường như ở thành Hoàng Sa, cho tới bây giờ hắn cũng chưa có lúc nào đặc biệt vui vẻ.
Người yêu rời đi, mẫu thân đi xa, chỉ còn lại một mình Tần Lập, cô độc tịch mịch, lại phải đối mặt với đủ loại nguy cơ. Có thể sống sót trong những nguy hiểm này, hơn nữa lại sở hữu thực lực như thế quả thực đủ để có thể khiến Tần Lập kiêu ngạo.
Nhất là ở di tich từ thời thượng cổ nơi hồ Phượng Hoàng, có thể nói là thu hoạch lớn nhất trên đời này của hắn. Ngẫm lại bản thượng cổ điển tịch trong giới chỉ của mình, giá trị không thể dùng linh thạch mà đo lường được, cùng với mấy món trang sức không gian mê người kia Đương nhiên còn có Ẩm Huyết kiếm!
Đối với một võ giả mà nói, đó mới chân chính là thu hoạch lớn nhất!
Khóe miệng Tần Lập nở một nụ cười, hướng về phía Bộ Vân Yên và Lãnh Dao nói:
- Trấn nhỏ này nhưng lại khá náo nhiệt, các người đi mua sắm, mua thứ gì đó mà vui đùa!
Bộ Vân Yên cười duyên nói:
- Không thể tưởng được ngươi tuổi còn trẻ nhưng lại rất hiểu lòng dạ đàn bà. Thượng Quan tiểu thư có phải bị ngươi mê hoặc như vậy hay không?
Tần Lập cũng không để ý đến câu đùa giỡn của Bộ Vân Yên, đột nhiên đảo mắt nhìn về một hắc y nhân trong đám người kia, đồng tử hơi co rụt lại. Hắc y nhân này dường như cũng cảm giác được Tần Lập đang nhìn hắn, thân mình chợt lóe lên, biến mất trong đám đông. Trong mắt Tần Lập đột nhiên hiện lên sát khí nhàn nhạt trực giác cho hắn biết rằng hắc y nhân kia có chút vấn đề.
Sau đó mấy người thuê một nhà trọ nhỏ, mỗi người một gian. Tần Lập tiến vào trong phòng liền nhắm mắt ngồi xuống, trong lòng bắt đầu phân tích. Hiện tại, kẻ địch của hắn chủ yếu là hai huynh đệ Tần Phong và Tần Hổ. Hai người này có thể nói là có mối thù sống chết với hắn.
Mặc kệ Tần Hổ và Tần Phong có biết nguyên nhân chân chính khiến Tần gia diệt vong, tóm lại là nếu có cơ hội, Tần Lập tuyệt đối sẽ không ngại trảm thảo trừ căn.
Năm đó Tần Hoành Viễn tàn sát cả nhà mẫu thân của mình, như vậy thì Tần gia bị diệt cũng là thiên đạo tuần hoàn mà thôi!
Ngoại trừ huynh đệ Tần Phong, Tần Hổ, cũng chỉ có Thượng Quan gia và Thái tử. Thượng Quan gia đối với mình chắc là muốn diệt trừ thật nhanh, tuy nhiên không có khả năng quá trắng trợn tiến hành bởi vì phải suy tính đến cảm nhận của Thượng Quan Thi Vũ. Như vậy có khả năng nhất cũng chỉ là người của Thái tử!
Tuy nhiên, trong đám võ giả đi theo Thái tử thì cao nhất cũng mới chỉ là Địa cấp, mà trên người hắc y nhân này, Tần Lập lại không thể cảm nhận được chút nguyên lực dao động nào.
Kết quả chỉ có một, đối phương hẳn là đạt tới cảnh giới Thiên cấp!
Chẳng lẽ là Thái tử truyền tin tới đế đô bên này để chặn mình lại! Rất có khả năng!
Tần Lập nghĩ.
Tiên Thiên Tử Khí chỗ tốt lớn nhất đó là càng thêm mẫn cảm, vượt xa nguyên lực. Hơn nữa, nguyên lực dao động rất dễ bị võ giả cùng cấp hoặc trên cấp của mình phát hiện ra. Mà Tiên Thiên Tử Khí thì không sinh ra chút dao động gì, dù là võ giả Thiên cấp cũng không cảm thụ được!
Do đó, khi có khí cơ tập trung mình để tiến hành dò xét thì hắn đã cảm giác được. Tuy nhiên, người kia cũng rất cẩn thận, khí cơ chỉ lướt qua, nếu không lưu tâm thì căn bản không thể cảm giác được.
Sau khi dùng xong cơm chiều, Tần Lập ngồi trên giường, tĩnh lặng chờ đợi đối phương tìm tới cửa.
Quả nhiên, lúc nửa đêm, một âm thanh cực kỳ nhỏ vang lên bên ngoài cửa sổ phòng của Tần Lập. Một thanh đao cực kỳ sắc bén lách vào, khung cửa sổ cứng rắn không ngờ cũng chỉ như đậu hũ, bị mở tung ra.
Ngay sau đó, hắc y nhân bịt mặt giống như quỷ mị tiến vào, hướng về chiếc chăn đang phồng trên giường, không chút do dự hung hăng chém xuống.
Trong phòng tối đen lóe lên một luồng ánh sáng màu đỏ.
Thiên cấp!