- Trâm cài tóc Phượng Hoàng được chế tạo từ tinh túy ngọc ở mỏ linh ngọc vạn năm tạo hình mà thành. Tinh túy trong ngọc, như linh thú trong núi! Tụ tập linh khí thiên địa vào một thể, không hư không huỷ. Hấp thu tinh hoa trong thiên đại, linh khí dư thừa không tiêu tan. Đeo nó, bách bệnh không sinh, nóng lạnh không nhập. Đối với võ giả tu luyện, có công hiệu làm ít công nhiều. Có được công năng tồn trữ thể tích ba thước khối.
Ngọc: bất kể là Tần Lập ở thế giới trước kia, hay là thế giới hiện tại, đều là loại khoáng vật được người ta ưa thích tìm kiếm.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mà linh ngọc vạn năm: tên như ý nghĩa! Từ trên chữ viết cũng biết mức độ quý báu của nó!
Chiếc trâm tạo hình Phượng Hoàng vỗ cánh muốn bay lên trước mắt này, không ngờ chính là từ ngọc tủy của mỏ linh ngọc vạn năm tạo thành!
Ngọc tủy là thứ tốt như so với trái tim người: công năng của trái tim là tạo máu huyết, mà ngọc tủy lại là sinh ngọc! Nếu chôn ngọc tủy ở bên trong rừng sâu núi thẳm, trải qua năm dày ngày tháng, đá và đất chung quanh nó sẽ dần dần biến thành ngọc thạch! Cho nên cao thủ khai thác ngọc thạch đều biết rằng: trong mỏ ngọc thạch nhất định đều có ngọc tủy; mà ngược lại địa phương có ngọc tủy khảng định có một mỏ ngọc rất lớn!
Cho dù ngọc tủy bẳng cỡ một móng tay, giá trị của nó cũng đã khó mà đánh giá được, càng đừng nói, đây là ngọc tủy linh ngọc vạn năm. Hơn nữa, không ngờ lại được tạo hình thành một chiếc trâm cài!
Nữ nhân thuộc hạng nào mới xứng đáng đeo nó đây?
Giờ khắc này, trong đầu Tần Lập hiện lên hai gương mặt tuyệt sắc: một chính là mẫu thân Tần Hàn Nguyệt; gương mặt khác là một gương mặt màu lam nhạt luôn ẩn hiện trong đầu khiến hắn nhớ nhung hàng đêm không ngủ được.
Thi Vũ hiện tại hẳn là nàng hoàn toàn khôi phục bình thường rồi chứ? Trong đầu Tần Lập bỗng nhiên nghĩ đến, trong mắt hiện lên một chút sắc thái kiên nghị. Hắn khẽ lắc đầu, ánh mắt rơi xuống bên trong một quầy khác, nơi đó chỉ đặt một chiếc nhẫn toàn thân đen nhánh, màu sắc u tối, dường như có thể cắn nuốt hết thảy ánh sáng. Trên mặt nhẫn, cũng không có chút dao động linh lực gì, nếu không phải đặt ở bên trong này, nhất định người khác có nhặt được cũng xem thường.
Bên cạnh chiếc nhẫn màu đen, đồng dạng cũng đặt ra một tờ giấy, mặt trên chỉ viết một hàng chữ:
- Nhẫn trữ vật, đưa linh khí vào mở ra!"
Ha ha!
Tần Lập rốt cuộc không kìm nổi, cất tiếng cười to lên. Mình phát hiện cái gì? Chính mình phát hiện một cái bảo tàng siêu cấp nha!
Đang cười đắc ý đồng thời Tần Lập không khỏi nghĩ đến một vấn đề: vì sao năm đó kẻ mạo hiểm kia lại không thể đi đến địa phương này? Nếu đã phát hiện nơi này, không có lí do gì lại lưu cho mình một món đồ vật nào!
Mang theo ý nghi hoặc, khóe miệng người nào đó chảy sạch một dòng nước đặc sệt, liền mang đeo vào tay chiếc nhẫn trữ vật. Bắt đầu điên cuồng vét sạch các thứ trong tiệm châu báu, hận không thể...đào ba thước đất tìm kiếm thêm.
- Này...là của ta! Này...cũng là của ta!
Nếu như có người thấy bộ dáng hiện tại của Tần Lập hiện tại, nhất định sẽ cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Tần Lập lúc này còn đâu chút nào bộ dáng trầm ổn bình tĩnh, rõ ràng chính là một kẻ tham tiền thấy cả núi tiền trước mặt!
Những thứ trước mắt này không phải là núi tiền, nhưng lại là bảo bối siêu cấp càng đáng giá hơn so với núi tiền!
Cái gì gọi là vô giá, các thứ này...mới chân chính là vô giá!
Bên trong tiệm châu báu này, Tần Lập lục soát khắp nơi, tính luôn chiếc nhẫn hắn đeo trên tay, tổng cộng chỉ tìm được năm món trang sức!
Mà mỗi một loại bảo vật đều có được công hiệu thần kì mà lại cường đại.
Chiếc trâm cài linh ngọc vạn năm tạo hình Phượng Hoàng thì không cần phải nói, đã nằm trong chiếc nhẫn sắt màu đen trên ngón tay Tần Lập. Tần Lập đưa linh khí vào tra xét sau đó phát hiện bên trong không ngờ lại rộng tới mười thước khối! Quả thực ra ngoài ý liệu của Tần Lập. Vốn hắn tưởng rằng có thể lớn cỡ một chiếc tui đeo lưng là rất tốt rồi, ít nhất sau này khi lặn lội đường xa không cần phải nai lưng gánh vác nữa. Không nghĩ tới chiếc nhẫn đen này gây cho Tần Lập ngạc nhiên vui mừng, so với tron tưởng tượng còn lớn hơn nhiều!
Ngoài ra, còn có một đôi vòng tay linh ngọc vạn năm. Đeo nó còn có công hiệu: tránh muỗi đốt, nóng lạnh không nhập, tầm bổ thân thể. Thần kì nhất là đôi vòng ngọc này không ngờ còn có công năng trữ vật!
Tuy rằng chỉ lớn có ba thước vuông, nhưng đối với nữ nhân mà nói, trữ vật không gian lớn như vậy cũng đủ để dùng rồi!
Bởi vì rất rõ ràng là loại vòng ngọc này, không có khả năng làm cho nam nhân sử dụng!
Một sợi dây chuyền bằng kim loại thiên thạch chế tạo thành. Khi đeo dây chuyền có thể gia tăng thật lớn uy lực chiêu thức của người tu luyện chiến kĩ thuộc tính hỏa! Càng trọng yếu hơn là màu sắc của nó là bảy màu rực rỡ giống như cầu vồng!
Nhất là ở dưới ánh đèn chiếu rọi vầng hào quang bảy màu giống như nước chảy, nhìn sợi dây chuyền giống như một con vật còn sống!
Đừng nói nữ nhân, cho dù là đại nam nhân Tần Lập này, cũng bị màu sắc hấp dẫn đến hoa mắt!
Mặt dây chuyền là một miếng ngọc tủy linh ngọc vạn năm! Hơn nữa cũng được mở ra một khối không gian trữ vật, tuy rằng xem ra rất nhỏ, nhưng chứa một số quần áo và đồ vật linh tinh, khảng định là đủ dùng!
Dựa theo các vật trang sức này có thể nhìn ra, năm đó người chế tạo ra chúng nhất định là có tu vi cực cao, đối với nghiên cứu về quy tắc không gian đã đạt tới cảnh giới tối cao!
Nếu không thì sao có thể làm cho toàn bộ các vật trang sức này có thêm công năng trữ vật?
Tần Lập lật qua lật lại cũng không thể tìm được bất cứ dấu vết gì có thể chứng minh thân phận trên các vật trang sức. Bỗng nhiên hắn cười cười, đối với nhân vật có thể làm ra loại trang sức này mà nói, chỉ sợ hư danh trên thế gian này đối với người ta chân chính chỉ là gió thoảng mây bay chăng?
Một cửa hàng lớn như vậy, không ngờ...chỉ để trưng bày có năm món trang sức!
Tần Lập lưu luyến nhìn cái quầy, tuy rằng không biết là làm bằng loại gỗ gì, nhưng nhiều năm như vậy, cũng không có chút xíu dấu hiệu mục nát nào, ngược lại còn tỏa ra mui thơm nhè nhẹ, mức độ quý bàu thế nào cũng có thể nghĩ mà biết.
Tuy nhiên nhẫn không gian của mình quá nhỏ chỉ mười thước khối. Xem ra không nhỏ, nhưng nghĩ đến mình chỉ mới đi có một của hàng, mà nơi này...còn có cả một tòa thành chờ đi thăm dò. Tần Lập liền có cảm giác mười thước khối này có lẽ không đủ, còn phải tính toán chứa trong bốn món trang sức kia mới được!
Tuy nhiên khiến Tần Lập hơi có chút bất ngờ chính là: sau khi rời tiệm trang sức, hắn đi một đoạn rất xa cũng không có phát hiện cửa tiệm thứ hai nào. Bên trong phòng ốc hai bên đường đều là rỗng tuếch, đồ dùng gia dụng cho cuộc sống thường ngày, ở trong này đều hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng. Thậm chí Tần Lập có cảm giác như các căn phòng đó, có phải từ trước tới nay không có người nào vào ở hay không?
Một khi đã như vậy tiệm trang sức kia là để làm gì? Hơn nữa tòa thành này vì sao lại chìm xuống đáy hồ, đến hiện tại đã qua đi nhiều năm. Thành Hoàng Sa phồn vinh cũng chỉ là chuyện trong vòng ngàn năm gần đây. Còn thời thượng cổ, nơi này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao các món trang sức quý báu hoàn hảo đó lại trưng bày ở nơi này? Vì sao mình đi loanh quanh trong cổ thành cả nửa ngày mà cũng chưa phát hiện một cỗ hài cốt nào?
Rất nhiều vấn đế luôn quanh quẩn trong đầu Tần Lập.
Rốt cục, sau khi Tần Lập đi chừng vài dặm đường, một số tiểu lâu ba tầng xuất hiện trước mặt Tần Lập. Tiểu lâu cổ kính, chữ viết trên bảng hiệu như rồng bay phượng múa: Ô Gia Thư Quán!
Xem ra, Thành chủ tòa thành này họ Ô. Trong lòng Tần Lập vừa nghĩ, vừa đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt chính là từng dãy từng dãy giá sách. Sách trên giá không tính là nhiều lắm, nhưng trong phòng dường như cũng có một loại lực lượng kì dị, vẫn duy trì nó sạch sẽ không có một hạt bụi nhỏ nào.
Nguyên vốn Tần Lập còn sợ thời gian quá lâu, những bộ sách đó sẽ bị mục nát. Hắn thử lấy ra một quyển sách, phát hiện còn y như mới, hơn nữa loại giấy này cực tốt! So với loại giấy ở kiếp trước và kiếp này hắn từng tiếp xúc đều tốt hơn rất nhiều lần!
Quyển sách này là một quyển sổ ghi chép linh tinh, kiểu chữ viết tay trên đó nói cho Tần Lập biết thứ này không những là bản viết tay, thực rất có thể còn là bản duy nhất!
Mà những thứ ghi lại trên đó, thực rất có thể là điều trọng yếu trợ giúp vạch trần bí ẩn của tòa cổ thành yên lặng mấy ngàn vạn năm.
Cho nên, ở giờ khắc này Tần Lập quên cả nguy hiểm, kiên nhẫn ngồi trên một cái ghế trong thư quán, bắt đầu chăm chú đọc.
Mà lúc này, ngay tại phía trên tòa cổ thành, ngay chỗ Tần Lập tiến vào đang phát sinh một hồi chiến đầu kịch liệt!