Duy Ngã Độc Tôn

chương 910: bất động như sơn!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lang Gia Thần Thành cực kỳ khổng lồ, cũng vô cùng phồn hoa, nhân khẩu thường trú đã vượt quá hai ngàn vạn người!

Có người nói tòa thành này đã tồn tại từ thời đại siêu cổ, chẳng qua năm đó không có lớn như thế, là người đời sau không ngừng mở rộng ra. Mãi cho đến hôm nay, hình thành một thành thị rộng lớn không có tường thành này.

Bằng ánh mắt Tần Lập mà xem, quy mô Lang Gia Thần Thành không dưới bất kỳ một thành phố lớn nào mà mình từng thấy ở kiếp trước!

Tần Lập tìm một nhà khách sạn không lớn không nhỏ ở lại, thẻ bài hắn nhận được có dãy số rất thú vị, là số . Như vậy cũng nói, số thẻ bài Tần Lập nhận được coi như xếp ở hàng trước.

Ngẫm lại mỗi lần Lang Gia Đại Bỉ, mỗi tổ đều có hơn ngàn vạn người tham gia, liền biết con số hơn một vạn chẳng qua là số nhỏ mà thôi.

Mười ngày báo danh nhanh chóng trôi qua, ngày đầu tiên Lang Gia Đại Bỉ chính thức bắt đầu. Tần Lập đã sớm theo dòng người bay trên bầu trời, đi tới đại thảo nguyên nhìn như vô tận.

Lôi đài trình tự thanh niên có hơn một vạn cái, hơn một vạn lôi đài này hiện giờ cũng đã bị người ta lấp đầy. Tần Lập cũng không vội vàng tham gia, mà yên lặng ngồi ở một khán đài, chờ đợi Đại Bỉ bắt đầu.

Bởi vì đây là vòng thứ nhất, người trên khán đài cũng không nhiều, thưa thớt lẻ hơi, đa số người ngồi ở trên đều là tuyển thủ dự thi.

Không có nghi thức gì, cũng không ai tới nói chuyện, thời gian vừa đến. Đại Bỉ trực tiếp bắt đầu!

Hai người trên lôi đài, bề ngoài nhìn đều hơn ba mươi tuổi, xem ra có vẻ gấp gáp, thậm chí còn không xưng tên họ, chiến đấu đã bắt đầu.

Ầm!

Trong đó một người vừa ra tay, một cỗ lực lượng hùng hồn trực tiếp đánh lên người đối phương, đem cái tên không hay ho kia bắn xuống dưới lôi đài. Quan lôi đài tuyên bố người này thắng lợi, ghi lại dãy số của hắn. sau đó liền cho hắn xuống. Mỗi người tối đa chỉ cho phép tham dự chiến đấu mỗi ngày một lần.

Tích lũy đủ mười trận thắng, sẽ nghỉ ngơi trước, hoặc là nói sẽ đề nghị không tiếp tục tham gia nữa. Bởi vì nếu tiếp tục tham gia, một khi bị đánh bại, vậy cũng sẽ trực tiếp bị loại bỏ!

Cho nên, cái loại kẻ điên không ngừng chiến đấu, mặc dù có, nhưng cũng sẽ không nhiều.

Ngày đầu tiên, Tần Lập không báo danh, vẫn luôn quan sát, quả thật thấy được mấy người trẻ tuổi thực lực rất mạnh, thời điểm chiến đấu rõ ràng giữ lại không ít thực lực, nhưng vẫn dễ dàng đánh văng đối thủ khỏi lôi đài.

Sáng ngày thứ hai, Tần Lập báo danh, thời gian trận đấu được an bài vào buổi trưa. Đến lúc Tần Lập lên sân, người trên khán đài đã nhiều hơn một chút so với hôm qua.

Bởi vì thường thường, trước khi kết thúc vòng thứ nhất, sẽ rất ít có người thay đổi lôi đài, như vậy vừa dễ dàng cho quan lôi đài ghi chép, cũng dễ dàng tìm hiểu được đối thủ trên lôi đài này.

Đứng ở trước mặt Tần Lập, không ngờ lại là một lão già bảy tám mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc, da mặt nhắn nheo. Tần Lập khẽ nhíu mày, thầm nghĩ người này không phải tới lộn chỗ chứ?

Lão già giống như nhìn ra được nghi ngờ trong lòng Tần Lập, chủ động giải thích:

- Tiểu ca, năm nay ta hơn hai ngàn ba trăm tuổi, quả thật là tổ thanh niên, chỉ là ta đã quen với hình dạng hiện giờ, không muốn thay đổi.

Còn chưa hết, cười cười nói tiếp:

- Đợi chút nữa, mong rằng tiểu ca có thể hạ thủ lưu tình!

- Trận đấu bắt đầu!

Quan lôi đài hoàn tất chuẩn bị, lớn tiếng quát.

Tần Lập mỉm cười, cũng không nói gì, lại thấy lão già này ngay trong nháy mắt quan lôi đài hô xong một tiếng, mạnh mẽ đánh ra một quyến đánh thành một đoàn năng lượng hung hăng dài đập vào mặt Tần Lập!

Muốn Tần Lập hạ thủ lưu tình, nhưng hắn hạ thủ lại không để một chút tình cảm nào!

Muốn đánh Tần Lập một cái trở tay không kịp, trực tiếp đánh văng Tần Lập xuống lôi đài!

Bùm!

Một cỗ năng lượng mãnh liệt hung hăng nện lên người Tần Lập, khiến cho người trên khán đài kinh hô một trận!

- Trời đất, thiếu niên kia bị dọa choáng váng rồi sao? Làm sao hắn không tránh né?

- Lão già kia thật để tiện, lại ra tay đánh lén!

- Hừ, ra tay bất ngờ, đánh không trở tay, có gì là để tiện? Ta lại cho rằng như thế rất bình thường!

- Thật là đáng tiếc thiếu niên này, có lẽ lần đầu tham gia Lang Gia Đại Bỉ...

Người trên khán đài nhìn một màn này, đều xôn xao lắc đầu không thôi, cảm thấy tiếc hận cho Tần Lập.

Trên mặt lão già kia cũng lộ ra một tia mừng rỡ, tuy nói đánh đủ mười trận không một trận thua thì có chút khó khăn, nhưng có thể thắng được một trận, cuối cùng cũng là chuyện tốt, khởi đầu tốt đẹp mà!

Rất nhanh, nụ cười đắc ý liền cứng lại trên mặt lão già này, bởi vì lão cảm giác được một cỗ lực bắn ngược khủng bố truyền đến từ trên người thiếu niên kia. Thân thể của lão hoàn toàn không thể khống chế, không tự chủ bị bay ngược về sau văng ra khỏi lôi đài!

Không bị thương chút nào, nhưng bộ mặt già lại như vải đỏ thẫm! Trong ánh mắt hiện lên thần sắc không thể tưởng tượng, một tia tươi cười đắc ý còn cứng lại trên khóe môi chưa tản đi, biểu tình nhìn Tần Lập giống như thấy một con quái vật!

Thực lực của lão tuy không nói mạnh mẽ cỡ nào, nhưng là một Thần Vương đỉnh cấp. Một kích toàn lực như vậy, còn là đánh không kịp trở tay, coi như Đế vương nhị trọng tam trọng, cũng không dám đứng yên đón đỡ được!

Trên cả khán đài, tiếng xôn xao cũng chợt ngừng trệ, mọi người đều nhìn một màn không thể tin nổi này.

- Trời ạ, ta thấy cái gì? Lão già kia lại bị bắn ngược khỏi lôi đài?

- Các ngươi có phát hiện không, lão già kia không bị một chút vết thương nào, như vậy không phải nói rõ lực khống chế của thiếu niên kia đã đạt tới một cảnh giới rất cao thâm hay sao?

- Là trùng hợp phải không?

- Ta thấy không giống, người nhìn thiếu niên kia, sắc mặt không hề có một chút biểu tình, rõ ràng là không để lão già kia vào mắt.

- Ha, ta xem lôi đài chỗ chúng ta, có khả năng xuất hiện một đại nhân vật rồi!

Lão già kia trong tiếng bàn tán châm chọc của ngươi trên khán đài, mặt đỏ tận mang tai xuống dưới.

Quan lôi đài trả lại thẻ bài cho Tần Lập, nếu như thất bại, sẽ trực tiếp không cần trả nữa. Tần Lập không tiếp tục ở xem, cầm thẻ bài bay về Lang Gia Thần Thành...

Ở Lang Gia Thần Thành, Tần Lập có chút bất ngờ thấy được Hoa Phượng Hoàng không gặp một năm, còn có Hà Đan Đằng ngọc thụ lâm phong đứng bên cạnh nàng, cùng với một đoàn nhân vật cao tầng Lang Gia Thân Giáo, đông đủ trước sau, thật là uy phong!

Hoa Phượng Hoàng rõ ràng có chút không yên, cứ luôn thờ ơ với ánh mắt nóng bỏng săn sóc của Hà Đan Đằng đối diện, đôi mắt linh động lại tìm kiếm xung quanh, giống như đang tìm người nào đó.

Trong ánh mắt Hà Đan Đằng hiện lên một tia âm lãnh, trong lòng thầm mắng: coi như tên kia may mắn, từ đó về sau không còn lộ mặt trong phạm vi thế lực Lang Gia Thần Giáo nữa, tiện nghi cho hắn. Nếu để ta gặp được, nhất định sẽ hủy diệt hắn đến một tia thần thức cuối cùng!

Tần Lập cúi thấp đầu, tránh đoàn người đó thật xa, hiện giờ hắn còn không muốn sớm chống lại với người Lang Gia Thần Giáo, không có ý nghĩa.

Thời gian mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Tần Lập đều sẽ báo danh đánh một trận.

Dạng đấu loại này nói nhanh sẽ rất nhanh, giữa cường giả chân chính, có thể một chiêu liền phân thắng bại.

Nhưng nói chậm sẽ rất chậm, có người lực lượng ngang hàng, có thể đánh một ngày một đêm cũng khó phân thắng bại. Loại tình huống này cũng rất thường xuyên, cho nên có đôi khi mấy ngày liên tiếp, Tuy rằng đã báo danh, nhưng đều không tới lượt hắn lên sân. Phải qua nửa tháng sau, Tần Lập mới đánh xong năm trận!

Năm trận toàn thắng, hơn nữa kinh người nhất, chính là năm trận chiến đấu này. Tần Lập ngay cả ngón tay cũng không động đậy!

Đã khiến cho rất nhiều người quan tâm đến, thậm chí còn bị người tham gia lôi đài này đặt cho một cái biệt hiệu là Bất Động Như Sơn!

Không có biệt hiệu nào càng chuẩn xác hơn nó, bản thân Tần Lập cũng hiểu cái biệt hiệu này quả thật rất thích hợp với mình. Quả thật, đối mặt với các đối thủ bất luận mạnh yếu. Tần Lập đều yên lặng đứng đó, tùy ý để đối phương toàn lực đánh về phía mình, sau đó đem toàn bộ lực lượng của đối phương xoay ngược trở lại, trả cho đối phương.

Không hề có ngoại lệ nào, đối thủ của Tần Lập đều sẽ bị Tần Lập ôn nhu trực tiếp tống ra khỏi lôi đài, sẽ không bị thương gì. So sánh với những trận đấu máu tanh giết chóc khác, ở chỗ Tần Lập quả thật nhẹ như mây gió, không có một tia khói lửa nào!

Tất cả người quan tâm đến lôi đài này đều cảm thấy chấn động. Nếu như nói ban đầu họ còn đang trêu đùa, nói có khả năng lôi đài này gặp phải một đại nhân vật gì. Như vậy bây giờ, gần như đa số người đều xác định một điểm, đó chính là thiếu niên áo trắng đánh số này nhất định sẽ đi rất xa!

Thậm chí, có thể sẽ bỗng nhiên vang danh!

Các tuyển thủ tham gia lôi đài này, từ sâu trong nội tâm đều không nguyện đối đầu với Tần Lập!

Tuy rằng bị hắn đánh bại, sẽ không bị thương, nhưng mọi người nếu tham gia Lang Gia Đại Bỉ, tự nhiên là để có thể lấy được một thứ hạng vừa ý, đi càng xa hơn. Ai mà lại chịu ngay cả giai đoạn thứ nhất cũng không qua được, đã bị loại bỏ?

Lang Gia Đại Bỉ ngày thứ hai mươi hai, Tần Lập nghênh đón trận đấu thứ sáu của hắn. Trước đó, cũng đã có rất nhiều người quan tâm hắn vừa nghe nói hắn có trận đấu. khán đài xung quanh lôi đài này chưa bao giờ đây người, lại không còn một chỗ trống!

- Ủa, hôm nay sao lại nhiều như như thế? Lẽ nào có trận đấu của đại nhân vật hay sao?

Có người đến sau không rõ xảy ra chuyện gì, hỏi người bên cạnh.Nguồn:

- Hắc, ngươi lại không biết sao? Hôm nay là trận đấu của Bất Động Như Sơn! Trận đấu của hắn, làm sao có thể bỏ qua được.

- Bất Động Như Sơn? Đó là ai?

- Ngay cả Bất Động Như Sơn Người cũng không nghe qua? Ta nói, trước giờ ngươ là tuyển thủ lôi đài này hay sao?

- Đúng thế, chưa từng nghe nói qua Bất Động Như Sơn người này ở năm trận đấu trước đó, toàn bộ đều thắng lợi...

- Như thế có gì ngạc nhiên? Các lôi đài khác đã có tuyển thủ thắng liên tiếp mười trận, tiến vào giai đoạn thứ hai rồi!

- Người biết cái gì, ta còn chưa nói xong mà. Bất Động Như Sơn ở trong năm trận này, ngay cả ngón tay cũng không động đậy chút nào! Hoặc là nói người ta căn bản không ra tay, đã thắng năm trận! Hừ, ngươi nói cái tên thắng liên tiếp mười trận kia, có thể không ra tay liền thắng hay sao?

- Trời ạ, còn có loại chuyện này ư?

- Hắc, xem đi, chúng ta đều đặt cược, xem lúc nào Bất Động Như Sơn sẽ ra tay!

Giữa đoàn người đang bàn tán. Tần Lập yên lặng đứng trên lôi đài, chờ đợi đối thủ của mình. Một lúc lâu, mới bước ra một người thanh niên, bề ngoài khoảng ba mươi mấy tuổi, hàng mi mang theo một cổ khí tức âm trầm, trên người tản ra một cổ hàn ý thấu tận xương.

Hiển nhiên đó là một người tu luyện công pháp âm hàn tính cách người như thế quá nửa cũng chịu công pháp bọn họ tu luyện ảnh hưởng, tương đối âm lãnh.

- Bắt đầu!

Quan lôi đài quát lớn một tiếng, sau đó rời khỏi sân đấu, vẻ mặt chờ mong nhìn lôi đài. Hắn đang suy đoán, ai có thể làm cho Bất Động Như Sơn ra tay...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio