Mặc cho ông bà Tám Tàng với mấy người đầy tớ ra sức ngăn cản dân làng, nhưng người ít thế yếu đành để bọn họ giải Hương đi. Một đứa con gái thân yếu tay mềm như Hương dù trong cơn mê man bị trói chặt lại, sau đó bị đem nhốt vào trong củi gỗ rồi khiêng lên phủ quan trên. Nguyên một đêm hôm đó, cả ngôi làng sáng rực những ngọn đuốc và sự giận dữ.
Bà Tám Tàng quá lo lắng cho con, định đi theo họ xin tha. Cả đời bà chỉ có một đứa con gái này, bây giờ có phải đền cái mạng này thì bà cũng phải cứu cô. Nhưng bà còn chưa kịp chạy theo đã bị bà lão kia kêu người giữ lại, sau đó trầm ngâm nói:
"Yên tâm đi, số con bé đó chưa chết được. Ngày mai quan kêu rồi hãy lên."
Nói rồi bà quay sang đám người lúc nãy còn ở lại chờ lấy xác người thân của họ mà nói tiếp:
"Càng để thời gian trôi qua thì hồn của người nhà các người càng dễ bị bọn quỷ bắt đi. Mau đi theo ta nhanh!"
Dứt lời, bà lão lập tức xoay người hướng đến căn buồng của Hương lúc nãy. Kì lạ thay, bà chống gậy và lưng khòm vậy mà đi thoăn thoắt khiến cả đám người đi phía sau chạy theo đến bở hơi tai. Chẳng mấy chốc, họ đã đứng ở phía trước cánh cửa buồng của Hương.
Một cơn lạnh lẽo truyền đến phía xung quanh tất cả mọi người, có những kẻ không chịu nổi mà đái ra cả quần. Bà lão kia đứng phía trước cánh cửa, gõ cây gậy xuống đất ba cái, cứ như vậy lập lại ba lần. Cơn gió lạ từ đâu thổi đến, đẩy cánh cửa mở hé ra. Mùi tử khí xộc thẳng ra ngoài, kéo theo tiếng khóc đầy ai oán khiến nhiều người sợ đến tái xanh cả mặt.
"Kẻ có tội phải gánh, kẻ vô tội sẽ tha
Quỷ ma đang tề tụ nơi đây
Nghe lời bổn chủ, cút về âm ti!"
Câu cuối cùng bà lão cao giọng như đang ra lệnh vừa phát ra, cánh cửa buồng và tất cả cửa sổ lập tức bừng mở. Cảnh tượng kinh hãi vừa nãy lập tức xuất hiện lần nữa trước mắt mọi người, khiến nhiều người sợ đến mức ngất tại chỗ. Tiếng than khóc của họ vang lên giữa thinh không vắng lặng, khiến lòng người càng não nề.
Bà lão nhìn họ từng người đến lượm nhặt những mảnh cơ thể nát bấy của người thân, khó tránh khỏi thương cảm thay. Trước khi những người đó rời đi, bà đưa cho mỗi gia đình một lá bùa và một mảnh gỗ đào. Còn cẩn thận dặn dò mọi người nhất định không được tách rời nhau hay làm mất hai thứ này, nếu không thì hồn của người thân họ sẽ bị quỷ bắt đi mà mạng của họ cũng khó mà giữ.
Nhìn những bóng người đã khuất trong bóng đêm hun hút, bà lão mới thở phào nhẹ nhõm. Ông Tám Tàng cầm một cây đèn dầu rốn rén đến gần bà, kính trọng nói:
"Thưa thầy, con đã cho người niêm phong buồng của con gái con và rải máu gà xung quanh đó. Thầy còn cần con làm gì nữa không?"
Nghe ông Tám Tàng nói, bà lão giơ tay lên bấm và lẩm nhẩm tính toán. Mất một lúc lâu, bà mới quả quyết quay sang nhìn ông mà dặn dò:
"Ông dặn bọn đầy tớ ba ngày sau đứng ở hạ nguồn con sông Hổ. Họa lần này của con gái ông khó mà cứu nổi, nhưng tin ta đi, con bé chưa chết được."
Nói xong, bà lão đưa một chén nước đặt vào tay ông Tám Tàng, dặn dò điều gì đó rất cẩn thận. Ở phía xa xa vang lên tiếng gà gáy, báo hiệu cho một ngày mới sắp bắt đầu. Bà lão cười một tiếng, sau đó trong nháy mắt liền biến mất, làm ông Tám đứng ngơ ra một hồi với chén nước trên tay.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa nhú lên tỏa chút ánh sáng ấm áp thì đám quan quân đã xông vào nhà ông Tám Tàng. Trải qua một đêm mất ngủ, mọi người ở trong nhà đều mang một bộ dạng mệt mỏi, chẳng ai thèm nhìn đến đám lính kia. Chỉ có mình ông Tám Tàng là còn giữ được tỉnh táo, nghe chúng nói luyên thuyên đủ thứ trên đời.
Sau một hồi lâu, đám lính mời ông đi theo chúng lên quan để giãi bày chuyện đêm qua. Ông Tám Tàng dặn dò lại người trong nhà một số việc quan trọng, để lại chén nước kia cho bà Tám giữ rồi mới thay quần áo chỉnh tề lên quan. Trước cái lúc ông rời đi, bà vì thương con nên muốn đi theo thì bị ông ngăn lại:
"Bà ở nhà coi sóc trong ngoài, nhớ kĩ những chuyện tui dặn, như vậy thì mình mới cứu được con Hương. Thôi, tui lên đó rồi chiều tui về."
Nói xong thì ông Tám Tàng cũng bước đi chung với đám lính. Thực ra trong lòng ông lo lắng vô cùng, nghi ngờ rằng mình làm vậy liệu có cứu được Hương hay không. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, ông không thể làm theo cách khác được nữa rồi.
Cả một ngày bà Tám Tàng không thể nào yên lòng nổi, bà hết đi ra lại đi vào mong ngóng chồng. Bụng dạ bà như bị lửa đốt, viền mắt lúc nào cũng ươn ướt, không thiết ăn gì cả. Người mẹ nào mà không lo cho con, nhất là khi biết nó đang thập tử nhất sinh.
Chờ hoài chờ mãi, đến cái lúc bà ngủ gật trên bàn thì bóng dáng ông Tám Tàng mới từ ngoài cửa đi vào. Bộ dạng em bị phủ đầy trong sự mỏi mệt, suy tư không đứt. Vừa về đến nhà thì ông chẳng buồn để tâm đến gì mà ngồi phệt xuống trên tấm phản trước nhà trầm ngâm. Lúc này, bà Tám Tàng thì chồng về thì lập tức chạy ra hỏi:
"Ông ơi, quan nói sao rồi ông? Rồi quan có đồng ý thả con Hương ra không hở ông?"
Đáp lại bà là một cái lắc đầu ngao ngán từ phía ông Tám Tàng. Một cơn tức giận cuồn cuộn trong lòng bà Tám khiến bà không còn giữ được bình tĩnh nổi nữa. Bà đánh vào người ông, cào cấu vào người ông rồi hét vào mặt ông:
" Sao ông nỡ để con mình ở lại cái chỗ đó, nhỡ họ điên lên họ gϊếŧ con mình thì sao hả ông? Con Hương mà chết thì chi bằng ông gϊếŧ tui luôn đi, tui chả thiết sống ở trên đời này làm gì nữa."
Những giọt nước mắt cứ như vậy mà rơi trên gương mặt đầy nếp nhăn của bà Tám. Còn ông Tám, ông chẳng thiết cản bà lại vì ông biết bà cũng là đang lo cho Hương nên mới vậy. Đánh chán rồi bà gục xuống, cứ rấm rức nức nở không ngớt.
Phía ngoài bao trùm bởi một màn đêm u tối, tịch mịch đến đáng sợ. Ông bà Tám Tàng ngồi lặng nhìn ra ngoài, tựa như đang trông đợi điều gì đó. Giống như chờ mặt trời ló rạng, cho họ một tia hy vọng hiếm hoi...
Ba ngày sau đó, cả làng xôn xao khi nghe tin con gái của ông Tám Tàng là Hương bị quan phán tội chết vì gϊếŧ ba mươi người đàn ông. Một người con gái, tới gϊếŧ con gà còn khó huống hồ gì mà cắn chết mấy gã trai tráng trong làng? Có người bảo Hương bị oan, nhưng có vài kẻ đêm hôm đó tận mắt chứng kiến lại bảo Hương đáng chết.
"Mấy bà nghe cái gì chưa, con lão Tám sắp bị quan xử chết rồi?"
"Cái con người không ra người, quỷ không ra quỷ đó thì chết là đáng!"
Mấy cái lời độc miệng này ngày nào bà Mão đi chợ nghe không ít, đều xem như không nghe thấy. Nhưng hôm nay trong nhà lại đang có nhiều chuyện nên bà lại cố gắng để ý xem họ nói gì. Cái giọng của mấy mụ này lại chẳng kiêng dè ai, oang oang cả một vùng cả lên.
"Cái con đó từ nhỏ là biết chẳng phải thứ gì bình thường rồi."
"Nghe bảo nó hóa quỷ ăn thịt người đấy mấy bà!"
"Thiệt luôn hả? Mèn đét ơi, nghe mà da gà tui nó nổi nè."
"Chứ gì nữa, tui đi dự đám ma của ông Lý bị nó ăn nè. Cái lúc đưa xác ổng vào hòm tui nghía xíu mà rụng rời tay chân. Cả người ổng nát bét, đầu thì lìa ra."
Vừa nghe thấy người đàn bà đó kể, cả đám người liền rợn da gà và lạnh sóng lưng cả lên. Vừa lúc này thì có một toán lính đi qua, hô hào dọn đường để đẩy một củi gỗ. Bà Mão nhìn vào trong củi đó thì phát hiện một bóng đáng quen thuộc.
Hương sau hơn ba ngày bị xét xử thì gầy gộc hẳn ra, hai mắt trũng sâu vào trong. Nhìn cô giống hệt như một con ma đói mà người ta thường hay kể. Cả người Hương tựa vào củi, mỏi mệt nhìn xung quanh mình. Tất cả mọi người trong làng tuy hiếu kì muốn nhìn cô, nhưng ai ai cũng cách xa tám thước. Phần vì đám lính không cho ai lại gần, phần vì sau khi nghe chuyện của cô thì ai cũng sợ.
Một chút tủi thân dâng lên trong Hương, cô tự hỏi mình đã làm gì sai? Tại sao ai cũng đang cố đẩy cô vào chỗ chết? Cô đâu có hại ai.... hay là có nhỉ? Sự nghi ngờ trong Hương ngày một lớn, mọi thứ trong đầu cô đều trống rỗng và mơ hồ. Đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đến ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy là ở nhà lao. Không một ai trả lời cô, họ chỉ đang cố buộc tội cô là quỷ, là kẻ gϊếŧ người. Lại thêm sự sợ hãi xâm chiếm lấy Hương. Cô là quỷ thật sao? Không, cô không phải là quỷ. Nhất định không phải như vậy.
"Đồ quỷ! Đồ gϊếŧ người! Trả con tao lại đây!"
Giọng nói của một người đàn bà giận dữ vang lên, khiến tất cả mọi người giật mình. Bà Tư Hu, má của một người trong ba mươi người chết đêm hôm đó đang cố nhào đến gần để đánh Hương. Sau khi đem xác con trai từ nhà cô về, bà ta hóa điên điên dại dại, cả ngày đi vòng quanh xóm đòi tìm cô báo thù. Xui rủi sao hôm nay lại đi ngang đúng lúc cô bị giải đi nên phát điên lên sinh sự.
Hương sợ quá, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh lẽo. Trong đôi mắt của bà Tư Hu là sự giận dữ, thù hận và cô nhìn thấy rõ ủa muốn gϊếŧ chết cô của bà. Cả người Hương run lẩy bẩy, cô muốn thoát khỏi cái củi này nhưng nó đã bị khóa kín. Đôi mắt cô nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều xem cô là quỷ. Có một kẻ nào đó điên lên, hắn cầm một viên đá to chọi về phía cô mà hét:
"Cút đi, thứ quỷ ăn thịt người!"