Cả hai má con Hương đi một ngày một đêm mới lên tới trên tỉnh. Lúc đến nơi thì người nào người nấy đều mệt đến rả rời, cuối cùng vừa vào nhà ngả lên giường đã ngủ ngay. Nhưng Hương thì khác, đôi mắt cô cứ mở thao láo nhìn xung quanh đầy sợ hãi. Cô sợ rằng chỉ cần bản thân lơ là ngủ một giấc thì ngày mai bản thân sẽ không còn sống trên đời nữa.
Bên ngoài lúc này đang trở về khuya, chỉ có tiếng côn trùng râm ran kêu xen lẫn với tiếng gió thổi hiu hiu. Khác với nơi quê nhà xung quanh chỉ toàn cây cối um tùm, nhà này cách nhà kia mười mấy con ruộng xa tít tắp thì ở nơi này cây cối thưa thớt hơn, nhà thì cứ san sát nhau. Hương vì cứ thao thức không ngủ được nên ra ban công phòng cô đứng ngắm trời sao, tận hưởng chút bình yên duy nhất còn sót lại.
Ánh trăng soi chút ánh sáng xuống mặt đất, gợi cho lòng người cảm giác mơ mơ hồ hồ. Dưới sân, người phu xe đang tắm rửa cho những con ngựa liền ngước lên ban công thì nhìn thấy Hương. Vẫn là một bộ bà ba lụa của các tiểu thơ nhà quyền quý hay mặc, vẫn là gương mặt hốc hác nhưng bây giờ đã có chút sự sống. Dường như Hương cũng nhìn thấy anh ta, liền gật đầu nở một nụ cười. Người phu xe ngẩn người ra, thầm cảm thán và ngưỡng mộ trong lòng bởi nụ cười của cô đẹp đến say lòng người.
Còn Hương, cô cứ nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên. Từ lúc gặp đến giờ, chưa khi nào cô thấy anh ta dở cái nón lá xuống. Mỗi khi ai đó muốn thấy mặt hay bắt chuyện với anh ta đều bị đáp lại bằng sự lạnh nhạt. Xung quanh người đàn ông này toát lên vẻ thần bí khiến mọi người không khỏi tò mò. Nhưng họ lại ngại hỏi thêm phần vì đang trốn chạy, phần vì ái ngại trước sự xa cách của anh ta.
Đang suy nghĩ, đột nhiên Hương cảm thấy lạnh cả sóng lưng. Cảm giác giống như có ai đó đang nhìn về phía cô, khiến sự sợ hãi trong lòng cô dâng lên tột độ. Đôi mắt Hương dáo dác nhìn quanh, để tìm kiếm xem thứ đó đang ở đâu. Nhưng dù cô cảm nhận rõ ràng hắn đang ở đây thì cô lại không thể tìm được xem bóng dáng hắn ở đâu. Cô thầm nghĩ, phải chăng bản thân đã thần hồn nát thần tín, dẫn đến sinh ra hoang tưởng chăng.
"Híiiii!" - Những con ngựa phía dưới sân bỗng dưng hí lên, khiến cả Hương và người phu xe đều giật mình. Ánh trăng trên trời đột nhiên biến mất, để cho bóng đêm bao trùm lấy tất cả. Người phu xe hít một hơi, phát hiện mùi âm khí từ lúc nào đã bắt đầu nồng nặc đến phát sợ. Ở phía hàng rào, lấp ló những cô hồn vất vưởng. Đám ma quỷ này ắt hẳn là nghe thấy luồng âm khí mạnh phát ra từ đây mới chạy đến. Nói vậy thì...
Người phu xe giật mình mà ngước mặt nhìn lên nóc nhà, liền phát hiện một bóng đen đu trên đó. Nó ở ngay phía trên đầu ban công của phòng Hương, nhưng vì lí do gì đó mà không thể lại gần cô được. Suy nghĩ một hồi lâu, anh ta nghĩ có thể do sư phụ của anh ta vài ngày trước lúc làm phép cứu cô đã trấn yểm một lá bùa vào người cô hòng bảo vệ. Vì vậy nên dù con quỷ kia tìm thấy cô nhưng tạm thời nó không thể như trước tùy tiện hại cô.
Ngược lại là Hương, nhìn sắc mặt cô hoảng sợ như thế ắt hẳn đã biết được nó đáng ở đây, nhưng chính xác ở đâu thì cô ấy chưa biết được. Người phu xe rút trong tay một lá bùa, niệm chú hòng đuổi những thứ dơ bẩn ấy đi. Nhưng tràng chú còn chưa niệm được một nửa, thì một giọng cười châm biếm cất lên:
"Ha ha ha ha, mày nghĩ rằng chỉ với chút pháp lực nho nhỏ của mày có thể khiến tao bỏ đi?"
Hai tay người phu xe bỗng chốc run rẩy, đưa mắt nhìn về phía cái bóng đen ấy. Lúc này, trên đầu cái bóng ấy hiện ra một cái miệng với bốn cá răng nanh và một con mắt màu đỏ. Nhìn kĩ thì nó giống như đang châm biếm và khinh thường anh ta vậy. Nhưng đáp lại bóng đen đó, anh ta liền cười khẩy:
"Để rồi xem!"
Vừa dứt lời, người phu xe liền lấy thêm bốn lá bùa mà đốt. Cầm lấy một nhành cây vẽ ra một hình của Thái Cực đồ, sau đó để bốn lá bùa đang cháy vào trong đó. Thoáng chốc, ngọn lửa bao quanh cả hai bên âm dương, tạo thành một đống lửa lớn. Bóng đen kia lúc này biết gặp được người cao tay, hai mắt trừng trừng nhìn xuống anh ta mà nói:
"Xem như mày giỏi. Chờ đến ngày tao gặp lại mày thì đừng mong có mạng để ngông cuồng."
Nói rồi, bóng đen kia dần dần biến mất, ánh trăng cũng không còn bị che khuất. Những cô hồn vất vưởng kia cũng theo âm khí mà tan biến dần, không để lại một chút dấu vết nào. Người phu xe thở phào, nhưng nhìn đóm lửa lớn đang cháy kia lại lo lắng không ngớt. Một trận lửa Thái Cực Đồ, chỉ có thể cháy một đêm, làm sao bảo vệ nổi những đêm sau thì phải nhờ vào phúc đức của những người trong nhà rồi.
Hương thì tự lúc nào đã vào lại trong phòng, có lẽ cảm thấy âm khí quá nặng nề nên sợ hãi muốn trốn chạy. Nhưng cô không thể nào biết được rằng oán nghiệp kiếp trước, muốn chạy cũng không thể thoát nổi. Người phu xe kia thầm cảm thán trong lòng, sau đó thắp lên ba nén nhang cắm xuống đất mà nói:
"Sư phụ, con đã theo chỉ dẫn của người trong mộng mà cứu giúp cô ấy. Chỉ mong cô ấy đủ phần phước mà vượt qua nghiệp báo trăm năm này."
Sau khi nói xong, liền cắm xuống mặt đất. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, như đáp lại lời của người phu xe. Sau đêm nay, e rằng sẽ là những ngày càng vất vả và cực nhọc hơn nửa rồi....
Trong lúc má con Hương đã đến ngôi nhà mới ở trên tỉnh, thì ở nhà ông Tám Tàng đang phải nhọc lòng hết mức. Ba ngày liên tiếp, ông cho mời các vị cao tăng về tụng niệm. Bề ngoài là nói cầu siêu cho Hương, nhưng bên trong là để che giấu chuyện Hương còn sống. Nhưng cũng có nhiều người trong làng, nhất là người nhà của những người bị gϊếŧ đều không tin vào chuyện này.
Mỗi ngày, không ít những viên đá, xác động vật chết và cả trứng gà bị quăng vào nhà mỗi khi các nhà sư đang tụng niệm. Đám đầy tớ trong nhà ông ngày nào cũng phải thức dậy sớm để dọn dẹp, thậm chí có cả những đêm dân làng còn tìm cách đập đổ bức tường để xông vào nhà hòng là loạn. Cũng may lúc đó ông Tám Tàng đem ra những bọc tiền nho nhỏ đưa cho họ thì họ mới chịu tha cho. Ông biết thứ những người đó muốn không phải trả thù cho người thân, chủ yếu là họ đến vòi tiền của bồi thường của ông mà thôi. Vì vậy nên thà ông trích ra một ít, trả cho họ đổi một sự bình yên cho những ngày cuối cùng ở lại nơi này cũng được.
Trải qua ba ngày ba đêm lao lực, cuối cùng mọi chuyện cũng đã ổn thỏa. Chỉ có mộ phần của gia tiên là khiến ông suy nghĩ không ngớt vì khó mà di dời được. Thêm nữa là có một phần của cải ở đây còn chưa giải quyết, làm sao ông an tâm rời khỏi? Nhưng còn ở đây ngày nào thì khổ ngày đó, nên ông quyết định giao cho một người đầy tớ rất trung thành trong nhà coi sóc. Đó chính là chú Ba Đình, người đã đi theo nhà ông gần ba mươi năm có lẻ. Đêm trước khi khởi hành lên tỉnh, ông cho gọi chú Ba Đình đến căn dặn đủ điều:
"Nhà tui trận này gặp nạn lớn e rằng khó mà qua khỏi. Nay tui gửi cho chú trông coi mộ phần gia tiên của tui không cho người khác quấy phá, thêm mấy sào ruộng. Chờ khi nào con bé Hương khỏi hoàn toàn thì nó về để coi sóc thay chú, còn không thì cứ coi như đây là công tui trả chú nhiều năm trung thành."
"Ông chủ... những cái này thật sự quá lớn, con không dám nhận."
"Ngoài chú ra thì tui không biết phải tin ai, mong chú đừng có từ chối..."
Nghe thấy chú Ba Đình từ chối mình, ông Tám Tàng ra sức thuyết phục. Bởi của cải là nhỏ, mộ phần gia tiên mới là lớn. Ông sợ rằng khi ông rời khỏi đây, dân làng không thể tìm được ông để gây chuyện nữa thì sẽ động đến mộ phần của gia tiên nhà ông. Vậy thì khác nào ông đã phạm vào tội bất hiếu?
Sau một hồi nài nỉ không ngừng, cuối cùng chú Ba Đình cũng chịu nhận lời. Có lẽ là do chú cũng đã lớn tuổi, nếu phải đi làm đầy tớ cho người khác thì chi bằng nhận lời ông Tám Tàng ở lại trông coi mộ phần. Thêm nữa là nhìn ông Tám Tàng hạ mình nài nỉ mình như vậy nên chú cũng mủi lòng. Sau khi nghe được lời chấp thuận của chú ấy, lòng ông Tám Tàng như trút được phần nào gánh nặng.
"Tui cảm mơn chú nhiều lắm, nhất định nếu nhà tui tai qua nạn khỏi thì tui sẽ không quên ơn của chú."
"Ông chủ đừng nói vậy, ơn nghĩ chủ tớ bao năm nay thì lẽ đương nhiên con phải giúp ông."
Khi hai người còn đang còn bàn luận với nhau chuyện trông coi mộ phần và mấy xào ruộng như nào thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng sột soạt. Dường như có ai đó đang nghe lén chuyện hai người nói, bởi lúc nhìn ra khe cửa, ông Tám Tàng nhìn thấy một bóng đen vụt qua. Quay sang chú Ba Đình, ông kêu chú đi kêu thêm mấy đứa đầy tớ trai tráng khỏe mạnh đến, còn mình thì tự đi ra ngoài xem đó là ai.
Đêm khuya thanh vắng, chỉ có tiếng côn trùng và tiếng gió rít bên tai khiến mọi thứ càng rùng rợn. Xung quanh nhà ông Tám Tàng đã lâu không dọn nên cỏ cây mọc um tùm, khiến ông bước đi càng khó khăn hơn. Càng đi, ông càng nhìn thấy phía trước là một bóng đen mờ mờ ảo ảo, không thể nào nhìn rõ. Rồi đột nhiên, kẻ đó xoay người lại. Dường như kẻ đó đã phát hiện thấy ông... và trên tay kẻ đó... là một con dao chặt thịt?
"Trả mạng lại cho con tao.... con mày gϊếŧ con tao..."
Một giọng nói của người đàn cất lên đầy lạnh lẽo. Đồng thời lúc này, ánh trăng không biết vô tình hay cố ý liền chiếu xuống, khiến gương mặt lắm lem đất cát hiện rõ trước mắt Tám Tàng. Ông ngã sụp xuống đất, cố gắng lùi về sau mong chạy thoát, ấp úng kêu lên:
"Tư... Tư Hun..."