"Cộc! Cộc! Cộc!"
Ba tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên, khiến Hương sợ đến chết đứng. Cô đưa mắt về phía cái cửa sổ kia, nhưng trên đó không có gì cả. Cái thứ âm thanh đáng sợ ấy lần này vang lên rất gần chỗ cô, như đang ở sát bên cạnh.
Cả người Hương bị cứng đờ lại, đôi mắt nhìn về phia tấm gương trang điểm bên cạnh. Ở trên mặt gương không còn hình ảnh phản chiếu của cô nữa, mà hiện lên một gã đàn ông gầy gò đang dùng những móng tay của hắn gõ thành tiếng. Cuộn chỉ đỏ trên tay Hương không còn được nắm chặt nữa nên rơi xuống đất, vang lên tiếng lạch cạch gãy gọn.
"Tìm thấy em rồi!"
Giọng nói đầy ma quái của người đàn ông vang lên bên tai, khiến Hương ngã khụy xuống. Gương mặt hắn ta bị một đám khói đen che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ như máu và hai cặp răng nanh nhọn hoắc. Hương cố đứng dậy bỏ chạy, nhưng chân cô như bị ai đó trói lại không thể đứng lên. Đôi mắt cô mở to nhìn hắn, miệng ú ớ những từ khó hiểu.
"Tha...tha..."
"Tha cái gì? Anh đâu có hại em?"
Bàn tay gầy gò của người đàn ông kia thò ra ngoài tấm gương soi, bắt đầu chạm vào gương mặt của Hương. Một cảm giác lạnh lẽo chạy khắp người cô, khiến cô chỉ muốn lết ra xa khỏi hắn ta. Nhưng khi Hương vừa định lui ra xa thì hai vai cô đã bị hai cánh tay khác giữ lại.
"Đừng chạy... ngài ấy nhớ người..."
Âm thanh lạnh lẽo ấy vang lên ngay sát phía sau cô, khiến cô chết đứng hoàn toàn. Trước hay sau mặt cô đều bị trấn giữ, khó lòng nào có thể chạy thoát. Mồ hôi từ trán cô túa ra ướt đẫm, đôi mắt láo liên tìm một đường thoát khỏi nơi này. Bàn tay gầy gò kia cứ di những cái móng tay sắc nhọn khắp gương mặt, rồi lại di chuyển xuống cổ rồi đến nơi ngực trái của Hương.
"Aaaa!" - Sự đau đớn tận xương tủy khiến cô không nhịn được mà kêu lên, thế nhưng lại bị một bàn tay phụ nữ khác bịt miệng lại. Ở phía ngực trái của cô, nơi lưu giữ trái tim đang bị cái móng tay của người đàn ông đó đâm sâu vàn bên trong. Cô giãy giụa, cố gắng dùng hết thảy sức lực để thoát ra khỏi sự kìm kẹp này, nhưng cuối cùng lại khiến bản thân đuối sức mà gục đi.
Người đàn ông đó đứng tròng gương nhìn thấy Hương chịu đớn đau như vậy càng thêm phần khoái trá. Ngón tay của hắn ta chọc mỗi lúc một sâu vào trái tim cô, khiến máu chảy đầm đìa xuống đất động thành vũng. Dường như hắn đang cố gắng để rạch một cái lỗ lớn nơi ngực trái của cô bởi cô cảm nhận được từng cơn đau rõ ràng khi hắn ngoáy cái ngón tay bên trong lồng ngực. Thế nào là muốn chết cũng không thể chết, muốn sống cũng không thể sống, Hương hôm nay đã biết rõ. Con quỷ này nó chưa muốn gϊếŧ cô, nếu không ắt hẳn cô sẽ không cần phải chịu cái nỗi đau thấu da thấu thịt này. Vậy thứ hắn ta cần là gì?
"Hương, con còn thức không Hương?"
Tiếng bà Tám Tàng vang lên phía sau cánh cửa, như kéo Hương trở về với sự tỉnh táo. Cô muốn gào lên cầu cứu, nhưng miệng cô đang bị đồng bọn của con quỷ kia giữ chặt. Đôi mắt cô hướng về phía cánh cửa, cầu mong rằng má cô thấy cô không đáp lời sẽ bước vào giải cứu cho cô. Trong lúc cô còn đang suy nghĩ tập trung tìm cách thoát thì bỗng cảm thấy tim nhói lên một nhịp.
Bàn tay con quỷ đó cầm một nắm đất cát dơ bẩn nhét vào bên trong vết thương mà ban nãy hắn rạch ra, rồi lại dùng sợi chỉ của cuộn chỉ đỏ khâu lại. Hắn không dùng cây kim, mà dùng chính những móng tay sắc nhọn kia đục lỗ rồi xỏ chỉ qua lớp da thịt của cô. Mỗi lần cái móng đâm xuống, Hương tưởng đâu bản thân đã chết đi một lần. Những giọt nước mắt của cô rơi đầm đìa trên khuôn mặt, đôi mắt bi ai nhìn về phía con quỷ trong gương mong tha mạng. Nhưng đã là quỷ thì làm sao biết động lòng trắc ẩn, chỉ thấy mỗi giọt nước mắt của cô rơi xuống thì hắn càng mạnh hơn. Chịu đựng một hồi lâu, cô trở nên ngây ngây dại dại, như chỉ chực trờ cái chết đến với cô.
Trong cơn mơ mơ hồ hồ, Hương nghe thấy tiếng bà Tám Tàng gọi cô, có cả tiếng gõ cửa. Thế nhưng khi cô muốn mở miệng cầu cứu thì bị con quỷ kia chọc một phát thật đau để nhắc nhở cô im miệng. Từ tận sâu trong thâm tâm Hương, cô biết rõ nếu bây giờ cô kêu lên thì con quỷ không chỉ gϊếŧ cô mà còn gϊếŧ cả má cô. Nhưng nếu cô cứ chịu trận như này thì họa chăng một lát nữa thì khó lòng mà sống sót.
"Nam mô a di đà phật!...."
Hương bắt đầu lẩm nhẩm niệm Phật trong lòng, mong như mọi thứ trước mắt mau biến mất như mọi lần. Nhưng không như cô mong muốn, con quỷ kia chẳng những không sợ mà còn nói với cô.
"Em niệm như nào cũng vô ích, ta không sợ đâu."
Nói rồi hắn ta dùng bàn tay gầy gò của mình ấn lên vết thương vừa khâu nơi ngực trái của Hương. Máu hòa lẫn với bùn đất kia rỉ ra, nhỏ xuống nền nhà thành từng giọt đặc sệt lại. Hương cắn chặt môi, trừng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ như máu của con quỷ đó.
"Hương ơi, con dậy mở cửa cho má đi con. Hương ơi Hương!"
Tiếng bà Tám Tàng lại lần nữa vang lên, xen lẫn là tiếng ổ khóa mở lạch cạch. Dường như với tấm lòng của một người mẹ, bà biết rằng con gái bà đang gặp chuyện gì đó. Bàn tay bà gõ cửa ngày một mạnh hơn, kêu tên cô cũng lớn hơn. Thế nhưng những cơn đau nhói đã khiến Hương không còn chút tỉnh táo, cả cơ thể cô gục xuống, nằm trên vũng máu thoi thóp thở. Trước cái lúc cô bất tỉnh, bên tai cô vẫn nghe rõ tiếng gào khóc của bà Tám Tàng, tiếng ai đó đang cố gắng phá cửa và cả giọng nói của con quỷ kia:
"Không lâu nữa...ta sẽ đón em về với ta..."
Sau đó thì Hương chỉ nhớ một màu đen bao phủ toàn bộ tâm trí cô, ngoài ra thì cô không thể nào nhớ được thêm gì nữa.
========
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên đến đầu ngọn cây thì Hương mới lờ mờ tỉnh giấc. Đầu cô đau như búa bổ, phải mất một lúc mới có thể nhìn rõ xung quanh. Cô đang nằm trên giường trong phòng, xung quanh được dán toàn bùa là bùa. Hương khẽ vỗ vỗ lên đầu, cố gắng nhớ lại mọi thứ.
Những hình ảnh đêm hôm qua hiện ra mơ hồ trong đầu của cô. Con quỷ, cuộn chỉ đỏ,... rồi bất giác Hương đặt tay lên phần ngực trái của mình. Cơn đau hôm qua vẫn còn ám ảnh cô, nhưng bây giờ thì nơi mà đêm qua con quỷ rạch vào thì không có gì. Hương không tin, cô mở chiếc áo bà ba lên nhìn. Nơi đó không có chút dấu hiệu nào là bị thương cả, nhìn vẫn như bình thường.
"Không đúng...rõ ràng hôm qua..."
Buông thõng cánh tay xuống, cô bắt đầu tự chất vấn chình mình. Rõ ràng đêm hôm qua cô nhìn thấy và cảm nhận rõ ràng con quỷ kia làm sao rạch sâu vào trong tim cô, làm sao nhét những thứ bùn đất kia vào trong. Tại sao hôm nay lại không có gì nữa?
"Cạch!" - Trong lúc Hương đang mãi bị những suy nghĩ kia thì cánh cửa bật mở. Theo một phản xạ, cô lập tức chui về phía góc giường, dùng chăn che đi cơ thể của mình, chỉ để lộ phần mắt để nhìn. Lúc này, bà Tám Tàng cùng mấy người đầy tớ, còn có một ông thầy lang bước vào trong phòng. Nhìn thấy Hương đã tỉnh nên bà liền chạy đến xuýt xoa nói:
"Con tỉnh rồi đó hở Hương?"
Thế nhưng khi bà vừa định chạm vào cô thì lập tức cô đẩy bà ra xa, hai mắt mở trừng trừng đầy cảnh giác nhìn bà. Cảm giác đau đớn ngập tràn trong lòng bà Tám Tàng, nhưng bà vẫn cố tìm cách để trấn an cô:
"Con đừng sợ, má là má của con mà Hương..."
Nghe đâu đó trong giọng bà chất chứa sự nghẹn ngào khó tả. Đêm hôm qua bà có cảm giác không yên nên chạy qua phòng Hương xem sao, nào ngờ kêu mãi vẫn không thấy cô dậy ra mở cửa. Đến khi bà nhờ mấy người đàn ông trong nhà phá cửa vào thì mới phát hiện cô nằm gục dưới nền nhà, toàn thân ướt mồ hôi.
Cả một đêm, ông bà Tám Tàng cùng mấy người đầy tớ túc trực bên giường Hương chẳng dám rời. Còn nhờ thầy Tâm, vốn là người thầy pháp cứu cô một mạng lúc bị dân làng dìm dưới sông, cũng là người phu xe ngựa đưa họ đến đây dán bùa trấn yểm xung quanh. Kết quả khi anh ta vừa bước vào sắc mặt lập tức chuyển đổi, không chỉ dán bùa còn lấy máu gà rải ở ban công. Vài người hỏi thì anh ta chỉ đáp:
"Mọi việc suýt chút nữa đã không cứu được, cẩn thận vẫn hơn."
Sau khi làm xong tất cả thì anh ta cũng bỏ đi đâu đó tới bây giờ chưa thấy về. Trước khi đi anh ta có dặn dò ông bà Tám Tàng nhớ mời thầy thuốc mạng Hỏa về xem cho Hương để xem có bị thương gì không. Vậy nên vừa sáng sớm hôm nay, bà cùng mấy người đầy tớ đi khắp nơi tìm người như anh ta nói. Nhưng ngặt nỗi, đi mãi đi mãi vẫn không tìm được người đó. Cho đến khi đi ngang một ngôi chùa, lại bắt gặp vị này phù hợp đang ngồi uống trà nên lập tức lôi về.
Hương đưa mắt đầy cảnh giác nhìn những người xung quanh, rồi nhìn ông thầy thuốc kia. Ông ta dong dỏng cao, chân tay dài thòn lại gầy gò ốm yếu, nhìn chẳng khác con quỷ kia là mấy.Trong lòng cô hãy còn ám ảnh chuyện đêm qua không dứt, toàn thân run rẩy không ngớt. Lúc này ông thầy thuốc kia có đôi chút ái ngại mà quay sang nói với bà Tám Tàng:
"Hình như tiểu thơ đây không thích tui cho lắm thưa bà."
"Không có đâu, con bé từ nhỏ hơi rụt rè với người lạ nên vậy đấy."
Bà Tám Tàng nghe ông ta nói thì cười cười tìm cách nói đỡ để xua tan sự nghi ngờ trong lời nói ấy. Chuyện xảy ra ở làng đã làm bà lo sợ không ít, nên bà nhất định phải tìm cách giấu không cho ai ở đây biết được. Ngộ nhỡ chuyện cũ lặp lại, e rằng con gái bà khó mà được cứu lần nữa.