Xe của Húc Nghiêu đã bị đám người kia đập tan tác, Ugo cùng âm mời người đi kéo xe về, mà xe Lăng Vi lái cũng là xe của M. Đáng thương M, khi anh ta trở về sẽ bị mời vào đồn cảnh sát rồi.
Nghe nói vậy, Húc Nghiêu cũng cười cười: "ngược lại âm cũng không có việc gì, vì chiếc xe kia không phải của cậu ấy"
Lăng Vi nghi ngờ hỏi: "Không phải của anh ta, chẳng lẽ là của Ô Qua? Mà em nghe là âm mở khóa mà".
"Chẳng qua chỉ là mở khóa thôi, còn chủ nhân của chiếc xe lại là của người khác". Trên mặt anh lộ ra vẻ mặt lạnh lùng cùng tự tin.
Một câu nói khác lại khiến Lăng Vi tò mò, cô còn muốn nói điều gì, lại nghe Húc Nghiêu nhếch miệng nở nụ cười: "chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm". Nói xong anh dùng tay phải kéo Lăng Vi, mang cô đi về hướng khác.
Khi Lăng Vi thấy được bảng chỉ đường, cô hiểu rõ câu trong miệng Húc Nghiêu nói" chuyện quan trọng" rốt cuộc là gì.
Nói đến quán này, chính là thức ăn ngon. Ở thư viện cũng có một số sách nói về ẩm thực, trong đó có thể tìm được hai tấm hình cũ: trong đó có hình vào năm nói về ẩm thực đường phố lần đầu tiên được khai trương, được người cắt băng khánh thành vô cùng khí thế. Mà ở cái thời đại những năm , một cái khách sạn mà có chỗ ẩm thực rất to. Kích thước to lớn thế kia giống như muốn đem tất cả ẩm thực ngon đến đây rồi. Trước đây, vào lúc Lăng Vi theo ba đến ăn, cũng có nhiều lần đến đây, nhưng mà mỗi lần thấy là mỗi lần kinh ngạc.
Húc Nghiêu nói sát bên tai cô: "Đã qua mấy tiếng, anh chưa được ăn một chút gì, chẳng lẽ em muốn anh bị thương bên ngoài mà còn nội thương bên trong nữa sao?"
Phát hiện ra chân của anh đã bước đến một nhà hàng hải sản, Lăng Vi nhanh tay lẹ mắt giữ chặt anh: "Nơi này chính là cá muối Long Hà, cần gì phải lãng phí tiền như vậy, nếu anh thật sự muốn anh, thì, đi qua mấy ngã tư là tới Thiên đường, nơi đó anh cũng được mà giá cả lại phải chăng....".
Húc Nghiêu nhìn chằm chằm cô, sau đó bật cười: "Em còn chưa gả cho anh mà đã thay anh quản lý tiền bạc rồi? Không sai, không sai, anh muốn nhanh chóng đem toàn gia sản và cả bản thân của anh giao hết cho em".
Lăng Vi tức giận liếc mắt nhìn anh: "Nói chuyện càng ngày càng không đứng đắn,, khiến em nghi ngờ anh có phải là người em quen lúc trước không"
Húc Nghiêu kéo tay của cô đặt trên khuôn mặt mình, dùng giọng điệu vô tội nói: "Nếu em không tin, có thể dùng sức mà kéo, xem anh có phải đang dùng mặt nạ không?"
Lăng Vi nghe những lời này, tay cũng không rút về, mà dùng sức kéo kéo mặt anh hai cái, cho đến khi mặt anh đỏ lên mới nói: "Đây chính là anh tự nói, không thể trách em". Nói xong cô dừng lại một chút lại tiếp tục: "Hy vọng anh nhớ cảm giác đau này, vết thương trên tay của anh còn chưa có lành, làm sao anh còn tâm tình mà đi dạo phố? Nếu anh muốn ăn cái gì, chúng ta tới M. Ở gần đó có siêu thị, em đi mua ít đồ ăn, sau đó tự nấu cho anh ăn".
Khuôn mặt Húc Nghiêu dần dần ôn nhu, anh bất đắc dĩ nở nụ cười: "Em thật đúng là lo xa, được rồi, anh biết em đang lo lắng điều gì. Mấy ngày hôm trước có người theo dõi cùng đuổi giết, quả thật làm cho chúng ta không thể an tâm, mà lúc này, chúng ta lại đến đây, nếu không đi vào thì thật đáng tiếc. Lại nói những người kia sẽ không thể ra tay được, nói không chừng hiện tại ở chỗ âm cũng an toàn rồi. Nếu đã như vậy, chúng ta nên hưởng thụ. Hơn nữa....". Sắc mặt của anh trở nên nghiêm chỉnh: "Có anh ở đây, em yên tâm".
Sau khi nghe mấy chữ này, trong lòng Lăng Vi xúc động vô cùng, nỗi buồn cùng lo lắng trong lòng cũng dần vơi đôi chút. Lời nói của anh đúng là rất có đạo lý, nếu có người cố ý muốn hại bọn họ, thì dù có đề phòng cũng không xong.
Vừa bước vào chỗ hải sản, Húc Nghiêu liền nói căn phòng quen thuộc. Nơi này trang trí hoàn toàn khác, trong phòng có điện thoại cùng ti vi, mà cái bàn cũng được sơn bằng màu xanh, chân bàn còn bọc một lớp màu vàng, nhìn có vẻ cổ kính. Vừa vào cửa Húc Nghiêu liền gọi điện thoại cho mấy người Ô Qua, đem địa chỉ đọc một lần, sau đó ngồi xuống thay Lăng Vi gọi món ăn.
Bên cạnh bàn ăn cũng có ghế sô fa làm bằng vải bố để nghỉ ngơi, Lăng Vi nửa nằm trên đó, trên khuôn mặt có chút do dự, nhớ lại lời nói của bác Quý trước khi mất, cô không thể an tâm. Việc này cùng ông Chung có quan hệ, liệu có phải hay không? Đáp án của vấn đề này, Lăng Vi rất muốn biết, nhưng cô lại lo lắng khi biết chân tướng thì mình không thể nào chấp nhận được.
Húc Nghiêu bỏ thực đơn, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, dùng tay phải ôm cô vào lòng: "Em đừng như vậy, để người khác thấy được, lại cho rằng anh đang bắt nạt em, nói không chừng cánh tay phải của anh cũng khó thoát được rồi".
Lăng Vi tức giận trợn mắt nhìn anh: "Nói chuyện ngốc nghếch vậy, ai dám động vào anh? Em nói rồi, không cho phép anh bị thương nữa, nếu còn gặp nguy hiểm, anh phải tự bảo vệ mình, như vậy em mới có thể an tâm được".
Phòng mở ra, Diệc Trúc dẫn đầu đi vào, cô tỉ mỉ nhìn hai người, phát hiện Lăng Vi không có việc gì mà tay trái của Húc Nghiêu thì bị thương, cô thở phào nhẹ nhõm,sau đó lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Thật đúng là người phụ nữ khẩu phật tâm xà, mấy ngày hôm trước còn nói với tớ cái gì, kết quả chỉ trong ít phút mà đã gắn bó như keo sơn, nhìn bộ dáng oai như vậy, thật là giống đang đóng phim truyền hình ". Cô quay đầu lại, hỏi người phía sau: "Anh nói có phải hay không?"
Người mà Diệc Trúc hỏi từ từ tiến đến bên cạnh cô, nắm vai cô, bình tĩnh nói: "Lời nói của em từ trước đến nay đều nói trúng tim đen".
"Tất nhiên, cho nên tôi mới nói anh là đồ cặn bã". Diệc Trúc nói năng cũng chẳng khách khí.
Âu Chấn Gia bị cô nói đúng, sắc mặt của anh ta cũng không thay đổi, hình như đã quen với kiểu nói chuyện của Diệc Trúc, nhưng mà anh ta vẫn nói nhỏ: "Ở trước mặt cấp dưới của anh, có thể giữ cho anh chút mặt mũi được không?"
Diệc Trúc cười ha ha, sau đó trong tích tắc thu lại nụ cười, mặt lạnh nói: "Không thể. Mặt mũi của anh đâu liên quan đến tôi, tôi còn muốn đem chuyện xấu của anh nói cho mọi người cùng biết anh dựa vào đâu mà yêu cầu tôi". Nói xong cô cũng không để ý Âu Chấn Gia có phản ứng gì, bước đến trước mặt Lăng Vi. Cô vỗ nhẹ trên người Lăng Vi vài cái, nói: "Đứng lên đi một vòng, cho chị đây kiểm tra một chút".
Biết Diệc Trúc nói một không nói hai, Lăng Vi theo đó mà đứng lên. Đứng lên, đi vòng, thuận tiện vặn vẹo cơ thể nói: "Chị gái tốt, em thật sự không có việc gì". Ai biết lời của cô còn chưa nói xong, Diệc Trúc liền dùng sức vỗ lên vai cô một cái, lớn tiếng nói: "Cậu không có việc gì nhưng tớ lại có việc, có biết mấy ngày nay tớ gọi điện cho cậu nhiều lắm không, đều là không liên lạc được, còn tưởng rằng cậu không xảy ra chuyện gì. Nếu không phải hôm nay người đàn ông kia gọi điện đến, tớ còn không biết cậu đang ở đâu".
Húc Nghiêu nhìn Lăng Vi giống học sinh tiểu học đang bị dạy dỗ, thật sự đáng thương, thế nên anh liền nói đỡ vài câu: "Việc này cũng không thể trách Vi vi, hai ngày này chúng tôi thật sự bận rộn, hơn nữa di động của cô ấy ở trên xe tôi, nếu thấy cô gọi điện đến, làm sao cô ấy lại có thể không nghe được?"
Diệc Trúc nhìn anh một cái, mỉm cười: "Đúng, thật không thể trách Vi Vi, vậy thì nói anh đi, tại sao anh lại bắt được lòng của Vi Vi? Tại thời điểm ở belfast, tôi giới thiệu cho con bé không ít người đàn ông, trong số đó có người so với anh còn tốt hơn, đáng tiếc con bé không để vào mắt, làm sao anh vừa ra tay thì nhanh chóng thành công?"
Cô nói xong câu này, sắc mặt của Âu Chấn Gia càng khó coi, anh biết trong thời gian Diệc Trúc rời khỏi anh làm quen không ít người đàn ông, và cái nhân vật nguy hiểm là K cũng xuất hiện. Anh tin rằng để Diệc Trúc ở ngoài lâu vậy, chính là tin rằng cô cũng có tình cảm với mình, nghĩ rằng sau khi giải quyết chuyện nội bộ cho tốt, sẽ đón cô trở về, đáng tiếc rằng sau khi nghe xong những chuyện kia, anh nhanh chóng không kiềm chế được, nhanh chóng chấm dứt chuyện ở đây, sau đó mượn chuyện giấy thỏa thuận ly hôn có vấn đề bắt cô quay về. Anh vẫn rất tự tin, sẽ không thể để cho Diệc Trúc thoát khỏi cuộc sống của anh, nhưng mà loại tự tin này cũng gặp phải sự thử thách.
Húc Nghiêu nhìn tổng giám đốc Âu, biết điều đứng dậy nói: "Tổng giám đốc Âu, tôi có việc muốn bàn bạc với anh, chúng ta ra ngoài kia nói chuyện một lát".
Diệc Trúc giơ tay ngăn cản: "Đi đâu mà đi, cậu cho rằng tôi tới đây để nghe các người nói chuyện sao". Nói xong cô không cười nữa, quay đầu nói với Lăng Vi: "Thành thật khai báo, các người đã gặp chuyện gì, nếu không phải có chuyện, Tấn Húc Nghiêu sẽ không cho người tới tìm tôi? Có ma mới tin"
Húc Nghiêu dùng ánh mắt nhìn tổng giám đốc Âu, ý bảo: "Người phụ nữ của anh thật mạnh mẽ.....
Lông mày của tổng giám đốc Âu nhếch lên, tự tin ý nói: còn phải nói, có chồng như vậy thì vợ cũng phải xứng chứ!
Bốn người ngồi trên bàn ăn, Lăng Vi ngồi cùng Húc Nghiêu đối diện là Diệc Trúc cùng Âu Chấn Gia.
Lăng Vi ngồi sát lại, dán vào mặt Húc Nghiêu nói: "Vừa rồi anh gọi điện chính là gọi họ tới?"
Húc Nghiêu nhỏ giọng nói: "Anh chỉ nói âm đi tìm Diệc Trúc, về phần người kia, em nên hiểu là anh ta theo tới".
"Anh tìm Diệc Trúc làm gì?"
Húc Nghiêu mỉm cười, khóe mắt cũng thể hiện niềm vui. Anh đang muốn nói, lại nghe thấy một tiếng vang mạnh. Thì ra là Diệc Trúc đem chén nước để trên bàn.
Diệc Trúc nói với khí thế hùng hồn: "Hay lắm, các người nói nhỏ như vậy, giống như đang tìm các nói dối sao? Để cho tôi nghe một chút, các người muốn tìm cái cớ gì?"
Húc Nghiêu khoát tay lên vai Lăng Vi, bộ dạng của anh rất bình thường: "Tôi trịnh trọng tuyên bố, Lăng Vi bây giờ là người phụ nữ của tôi".
"Cái gì?"
"Cái gì?"
Giọng nói của Diệc Trúc cùng Lăng Vi đồng thời vang lên, Diệc Trúc càng khoa trương hơn, cô đứng lên, lớn tiếng hỏi: "Các người đã tiến lên giường rồi sao? Thật quá nhanh đi"
Âu Chấn Gia cũng có chút giật mình, nhớ tới mình và Diệc Trúc ở chung nhiều ngày mà anh vẫn chưa có cơi hội để lên tới giường.
Lăng Vi ho khan vài tiếng, cô nghĩ Húc Nghiêu nhất định cố ý, anh cố ý làm cho mọi người tò mò, cùng tưởng tượng, đáng tiếc giữa bọn họ rất trong sạch, trừ hôn cùng nắm tay. Chỉnh sửa lại giọng nói Lăng Vi trấn định nói: "Không nghiêm trọng như lời anh ấy nói, chúng tôi chỉ quyết định quen nhau thôi"
Diệc Trúc ngồi xuống, khó mà không nghĩ đến vấn đề sâu xa: "Đây cũng là chuyện tốt, nhưng mà trên tay của cậu ta bị thương là sao? Còn có Vi Vi, mẹ cậu hai ngày trước tới tìm tớ, cậu tính toán nói làm sao với bà ấy?"
Vẻ mặt Lăng Vi trở nên lạnh, cô nhất định phải tới nhà họ Chung một chuyến, dù sao cô cũng có chuyện cần phải hỏi rõ ràng.
Tay Húc Nghiêu siết chặt hơn: "Sau khi ăn xong, tôi sẽ dẫn Lăng Vi đi gặp người lớn, chỉ là tổng giám đốc Âu, kỳ nghỉ phép của tôi có lẽ còn phải tiếp tục kéo dài".
Âu Chấn Gia nhìn Húc Nghiêu một cái, vẻ mặt không chút biểu cảm: "Có thể, chỉ cần cậu có thể cùng hoàn thành tốt công việc của mình là được"