Editor: QingWei
Đây là đêm mà Lâu Sanh Ca cảm thấy dài nhất, thời gian như đứng yên, đến nửa đêm mưa mới tạnh.
Vào lúc bình minh, nước suối thực sự rút xuống, Lâu Sanh Ca và thiếu nữ kia liên hợp đi đến chỗ bọn họ gặp trận lở đất hôm qua, đất đá rơi xuống đã hình thành những núi nhỏ.
Phải mất sức chín trâu hai hổ mới leo được đến đầu kia của trận lở đất, ở đó không một bóng người, Lâu Sanh Ca nhìn vào chỗ đất đá chất như núi, chân hắn phát run lên.
“Lão sư.
Lão sư—” Lâu Sanh Ca gọi lớn, giọng của hắn khiến lũ chim đậu trên cây giật mình bay đi, vang vọng khắp núi.
“Này, người gọi quỷ hay gì đấy?” Thiếu nữ khập khiễng, kéo Lâu Sanh Ca đến một tảng đá lớn.
Nàng ta chỉ vào dòng chữ để lại trên đá: “Lão sư của ngươi, bọn họ không sao cả!”
Trên đá viết, Tiểu Lâu, bọn ta không sao, chúng ta tụ hợp ở Bu-tan.
Ngoài ra, mặt đó còn có bản đồ đến Bu-tan.
Đó là bút tích của nàng, trên một hòn đá lớn lăn xuống đất.
Đi dọc bờ suối một đoạn, chân của thiếu nữ bị rắn độc cắn đi rất chậm, Lâu Sanh Ca cảm thấy phiền chán, ngồi xổm xuống trước mặt nàng ta.
“Làm gì đó?” Suy nghĩ, nàng ta nói: “Không phải ngươi muốn cõng ta đó chứ?”
Lâu Sanh Ca quyết định không nói lời vô nghĩa với nàng ta: “Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc leo lên lưng ta, hoặc ngươi cứ từ từ mà đi ta mặc kệ ngươi.”
Thiếu nữ cười hì hì, trèo lên lưng Lâu Sanh Ca.
Nàng ta vắt chân lên eo Lâu Sanh Ca, giọng nói sung sướng: “Không ngờ thân thể tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi lại săn chắc như vậy.”
“Không ngờ ngươi phát triển cũng không tồi đấy!” Lâu Sanh Ca hừ một tiếng: “Trước ngực có rất nhiều thịt.”
“Ngươi…” Thiếu nữ tức giận, cuối cùng kiều mị hà hơi bên tai Lâu Sanh Ca: “Đồ nam nhân xấu xa.”
Một lát sau, đường hôm qua càng khó đi hơn, Lâu Sanh Ca vất vả cõng thiếu nữ trên lưng, thiếu nữ dường như đã tìm thấy lương tâm của mình.
“Này.
Có muốn ta nói cho người biết đường tắt tới Bu-tan không?”
Theo như lời thiếu nữ nói thì con đường tắt là một con sông ngầm khô cạn, vì không có nước nên chỉ còn lại lòng sông, lòng sông rất phẳng lặng.
Thiếu nữ nói chỉ mất vài canh giờ là có thể đến được Bu-tan.
“Sao ngươi không nói sớm!” Lâu Sanh Ca nghĩ hắn sắp bị nàng ta làm cho phát điên rồi.
“Các người đâu có hỏi.” Giọng điệu của thiếu nữ hả hê.
Lâu Sanh Ca thả thiếu nữ trên lưng té xuống, từ trên cao nhìn xuống nàng ta: “Nói, ngươi đã có kế hoạch tiếp cận chúng ta phải không?”
Bây giờ ngẫm lại, thiếu nữ này ở khía cạnh nào đó rất khả nghi, đầu tiên rõ ràng là suýt chút nữa trở thành phần thưởng của các nam nhân nhưng nàng ta chẳng hoảng sợ chút nào, lúc đầu, hắn còn tưởng là do tính cách, nhưng nhìn cách nàng ta trở thành bạn đường khó hiểu của bọn họ, hơn nữa còn biết đường tắt đến Bu-tan.
Hắn không thể không hoài nghi.
Thiếu nữ phủi mông đứng dậy từ dưới đất, đi một vòng quanh Lâu Sanh Ca, che miệng cười nhạo: “À! Bà cô đây quả thật là cố ý tiếp cận ngươi đấy.
Ai bảo ngươi có gương mặt ưa nhìn như vậy, lại còn tiêu tiền như nước.
Ở bên ngươi bà cô đây sẽ không lo cơm áo một đời.”
Ngừng lại: “Tiểu bạch kiểm này, ngươi có hài lòng với ý kiến này của ta không?”
Đôi mắt thiếu nữ trong veo, phảng phất nét tinh ranh láu cá, như một đứa trẻ nghịch ngợm.
Thở dài một hơi, hắn lại ngồi xổm xuống với vẻ cam chịu, tức giận nói: “Lên mau!”
“Này, xem ngươi hết lòng vì ta như vậy, ta sẽ không gọi ngươi là tiểu bạch kiểm nữa, ngươi tên là gì?”
“….”
“Không nói cho ta à?”
“….”
“Trông ngươi chắc cũng chỉ hơn ta một hai tuổi thôi nhỉ, được rồi! Cho ngươi chiếm chút tiện nghi nhỏ đấy, ta gọi ngươi là tiểu ca có được không!”
“….”
“Tiểu ca, ngươi có muốn biết tên của ta không, nếu ngươi muốn biết thì ta có thể nói cho ngươi, ngươi có muốn biết không?”
“Ta không muốn biết bất cứ cái gì, ta chỉ biết nếu ngươi còn không ngậm miệng lại, ta sẽ ném ngươi xuống đất.” Lâu Sanh Ca không thể nhịn được nữa.
Sau vài canh giờ, cuối cùng bọn họ cũng ra khỏi dòng sông ngầm tối, ánh sáng đột ngột bên ngoài hang động khiến Lâu Sanh Ca nheo mắt lại.
Hắn đứng ở cửa hang cõng thiếu nữ trên lưng, hắn chưa thích ứng được với ánh sáng quá mạnh, dần dần trước mắt bắt đầu trở nên rõ ràng.
Lúc này đang là đầu xuân, hoa đào khoan khoái nở rộ khắp núi, người nọ đang đứng dưới tán hoa mỉm cười dịu dàng với hắn.
“Tiểu Lâu.” Nàng gọi, âm thanh tràn ngập vui mừng.
Nhìn thấy đôi nạng gỗ dưới cánh tay nàng, trái tim của Lâu Sanh Ca đột nhiên kích động, tay hắn buông lỏng ra, thiếu nữ trên lưng ngã xuống.
Lâu Sanh Ca chạy tới kiểm tra khắp người Lý Thanh La: “Lão sư, có chuyện gì, bị thương ở đâu? Hả? Có nghiêm trọng không?”
“Ách..
Tiểu Lâu, Tiểu Lâu.
Ta không sao, không sao, ta chỉ bị trật chân thôi.” Lý Thanh La hắng giọng, mất tự nhiên nhìn Mân Nhuận Nguyệt và bọn thị vệ, kéo Lâu Sanh Ca qua một bên cạnh.
“Bị trật chân? Làm sao lại để bị trật chân, có đau không?” Lâu Sanh Ca ngồi xổm xuống, đặt tay lên chân Lý Thanh La, chững lại một chút rồi động tay.
Đang định cởi giày nàng nhưng lại biến thành kéo váy của nàng.
Vết thương được quấn vải nên không rõ có nghiêm trọng hay không.
“Không nghiêm trọng đâu!” Lý Thanh La kéo Lâu Sanh Ca đứng lên, thấy hắn bình yên vô sự nàng liền giãn mày ra: “Không nghiêm trọng thật đấy!”
“Vậy thì tốt!” Lâu Sanh Ca thả lỏng giọng nói, “Cái đó… cái đó người tự mình xử lý vết thương ở chỗ đó sao?
“Là thuốc của Quản đại ca, còn miệng vết thương là ta tự xử lý.” Lý Thanh La mỉm cười, cảm thấy câu hỏi của Lâu Sanh Ca có chút kỳ lạ.
Thật ra, điều Lâu Sanh Ca muốn hỏi nhất chính là Mân Nhuận Nguyệt có nhìn thấy chân của nàng không.
Chân nàng trắng như củ hành nhỏ!
Thiếu nữ bị ngã xuống đất phủi mông một cái, nổi giận đùng đùng đi tới, nhìn thấy nhiều người như vậy, không khỏi chấn kinh, đứng lại trước mặt Lý Thanh La: “Tỷ tỷ, các người không sao thì tốt rồi, ta đi đây!”
Ngập ngừng một chút, thiếu nữ ghé sát vào Lâu Sanh Ca nói: “Tiểu ca, ngươi tin không? Chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi, đến lúc đó, hừ! Bà cô đây sẽ khiến ngươi xem ta là Bồ Tát.”
Nàng ta đi dọc theo con đường dưới tán hoa đào, vừa đi lùi vừa vẫy tay tạm biệt họ, các vị, sau này còn gặp lại.
Lâu Sanh Ca tìm một chỗ để Lý Thanh La ngồi xuống, kể ngắn gọn về những gì đã xảy ra với hắn cho nàng nghe, chỉ bỏ qua đoạn thiếu nữ bị rắn độc cắn.
Một lúc sau, Quản Thêm dẫn người bằng hữu Bu-tan của mình đến, đó là một người nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, bọn họ đi theo nam tử trung niên đến nhà của hắn.
Hầu hết nhà ở Bu-tan đều được làm bằng gỗ, không cao, nhưng diện tích sàn tương đối rộng, suốt chặng đường đi theo bằng hữu của Quản Thêm đều là nhà kiểu trước nhà có gà vịt thành đàn, xung quanh nhà trồng hoa trồng rau, còn có cây ăn quả, không ít trẻ con nghịch bùn trong lúc chăn gà vịt dưới gốc cây ăn quả nhà mình.
Những điều đó đã khiến Lý Thanh La mỉm cười thật tâm, có lẽ chính môi trường sống như vậy nên mới khiến người Bu-tan vô tranh với nhân thế!
Mân Nhuận Nguyệt đi tới gần, nhỏ giọng nói, “Thích không? Thích thì chúng ta ở lại.”
“Sao không thích chứ!” Lý Thanh La đảo mắt nhìn hắn.
Quản Thêm nói cho bằng hữu của hắn về mục đích của chuyến đi, bằng hữu của hắn tỏ vẻ khó xử, hắn nói người ngoài chỉ toàn nói thần thánh hóa người Bu-tan, thực ra đa số người Bu-ta đều là học theo tổ tiên truyền lại, kỹ năng bình thường, người lợi hại thật sự là tộc trưởng.
Nói cách khác, chỉ có bản lĩnh của tộc trưởng mới có thể giúp bọn họ.
Ngay lập tức, Lâu Sanh Ca nói bằng hữu của Quản Thêm đưa bọn họ đến cầu kiến tộc trưởng, cuộc cầu kiến của bọn họ diễn ra rất thuận lợi, cơ hồ bằng hữu của Quản Thêm vừa mở miệng liền được cho tiếp kiến.
Nơi ở của tộc trưởng rất rộng rãi sạch sẽ, đồng thời cũng đơn giản, người hầu đưa bọn họ vào đại sảnh, đại sảnh treo đầy những mẫu vật ngoại lai khác nhau, tộc trưởng ngồi ở ghế giữa, thấy bọn họ đi vào liền đứng dậy, vẻ mặt ôn hòa.
Ông ấy ước chừng năm mươi tuổi, dáng vẻ hiền lành, chỉ hơi gầy một chút.
Từng người một ngồi xuống, Lâu Sanh Ca giải thích mục đích của mình, cuối cùng ngữ khí chân thành thỉnh cầu giúp đỡ.
Quản Thêm ở một bên cũng đem bảo vật sót còn lại đưa đến trước mặt tộc trưởng.
Vị tộc trưởng vốn đang vui vẻ, khi nhìn thấy những bảo vật đó sắc mặt có chút không vui: “Những thứ đó ở nơi này của chúng ta chẳng tác dụng, để trẻ con chơi thì quá cồng kềnh.”
Thị vệ ngây thơ cúi đầu.
Lâu Sanh Ca ra hiệu cất những món vật đó đi: “Để tộc trưởng chê cười rồi, nhưng tộc trưởng có thể nể tình tổ tiên của chúng ta từng có duyên mà giúp bọn ta không, bách tính Chiêu Thục ấm no đều ở ngay một ý nghĩ của tộc trưởng.”
Tộc trưởng vuốt râu, nhướng mày: “Thật ra, thân là một phần tử của Chiêu Thục, dù Lâu công tử không nói ta cũng sẽ trợ giúp, chỉ là mấy năm nay ta bệnh tật quấn thân, chỉ sợ không thích hợp đi xa, nhưng mà…”
Ánh mắt của tộc trưởng dừng trên người Lâu Sanh Ca: “Nhưng mà vẫn còn có cách, con gái ta vừa trở về, nếu nó bằng lòng ta có thể để nó đi cùng các người.
Bản lĩnh của nó không kém hơn ta đâu.”
Mọi người đang ngồi đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ra đây đi! Quỷ nha đầu.” Ánh mắt tộc trưởng tràn đầy cưng chiều dừng ở cửa vào.
Tiếng chuông nhỏ vụn vang lên, một thân ảnh đầy màu sắc bước ra từ cửa, kèm theo một tiếng cười thanh thúy đắc ý.
Lâu Sanh Ca đau đầu, hắn không cần nhìn cũng biết người đến là ai!
Đó là lý do vì sao lại kiêu ngạo ngạo mạn như vậy, đó là lý do vì sao biết con đường tắt đến Bu-tan.
Nàng ta chắp tay sau lưng, búi một kiểu tóc kỳ lạ, y phục sặc sỡ, trên tay đeo một chiếc vòng có gắn chuông, chiếc chuông đó tạo ra âm thanh vui tai theo mỗi bước đi của nàng ta.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Tân An Quỷ Sự
.
Yêu Em Bằng Cả Trái Tim Anh
.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
.
Mang Thai Ngoài Ý Muốn - Điềm Tức Chính Nghĩa
=====================================
Nàng ta đứng trước mặt Lâu Sanh Ca, cười hì hì: “Tiểu ca anh tuấn, bây giờ đã hối hận chưa? Hối hận vì làm ta ngã từ trên lưng xuống, ta vốn còn có chút cảm kích với ngươi, nhưng cú ngã đó đã khiến toàn bộ cảm kích của ta đối với ngươi bay sạch cả rồi.”
“Khụ… Khụ…” Bên kia, tộc trưởng phát ra tiếng cảnh cáo.
Thiếu nữ lè lưỡi, ngoan ngoãn đi đến bên người tộc trưởng, khẽ gọi, a cha.
Tộc trưởng âu yếm gạt bím tóc phía trước thiếu nữ ra sau, nhìn về phía bọn họ, nói.
“Đây là con gái của ta! Nó tên Đan Phong!”
- Hết chương -.