Trong cung đã chết một cái ma ma, nhưng cũng không phải là chuyện quan trọng gì lắm. Thậm chí, có chút thần không biết quỷ không hay, cơ hồ là không có người biết đến việc này, sau đó trãi qua vài ngày, người kia dường như thật sự chưa từng tồn tại trên thế giới này vậy. Mặt trời vẫn như trước mọc lên ở phương đông và lặn ở hướng tây, trăng non vẫn khuyết rồi lại tròn như cũ, nhưng mà có ai biết, một sinh mệnh cứ như vậy mà kết thúc, không rõ ràng...
Bị vây trong một mớ hỗn độn không rõ ràng còn có Thủy Dạng Hề. Đã nhiều ngày, nàng thật có chút buồn bực, bên người lúc nào cũng đi theo một gương mặt trơ lạnh như bài tú lơ khơ, ngẫm lại, tâm tình sao có thể tốt được. Muốn thoát khỏi nàng ta, thế nhưng, người ta công phu cực cao, chỉ một thoáng thời gian lại ở cạnh như trước. Quả thật khiến cho nàng có chút phiền, nàng chán ghét người khác quấy rầy cuộc sống của nàng.
Bất quá hoàn hảo, Đông Ly Hạo mà ngày ấy nàng từ trên đường mang về, cũng thật sự là người thông minh, dù là cái gì chỉ cần nói một chút liền hiểu, hơn nữa thường thường có thể suy một hay ba vấn đề nữa, chuyện này càng làm Thủy Dạng Hề cảm thấy vui mừng . Mặt khác, nàng cũng kêu Tống nương thuận tiện truyền thụ võ nghệ cho hắn. Tóm lại ở cổ đại, một nam tử vẫn nên biết một ít công phu phòng thân có vẻ tốt hơn. Mà bởi vì Thủy Dạng Hề đối với hắn đầy sủng ái, nên người trong phủ đều gọi hắn là Hạo thiếu gia, đem hắn đối đãi như chủ tử. Nam Cung Ngự Cảnh đối với việc này cũng chỉ cười trừ, hắn chỉ nói Hề Nhi cao hứng là tốt rồi.
Ngày hôm đó, Thủy Dạng Hề đang dạy cho Đông Ly Hạo một ít sử ký, rồi nhìn lại Hoa Nhiên, sau đó trừng mắt với hắn một cài. Liền thấy Đông Ly Hạo cầm lấy tờ giấy vừa viết một chữ rất đẹp đi đến bên người Hoa Nhiên, có chút làm nũng nói: "Hoa Nhiên tỷ tỷ, ngươi xem chữ này Hạo nhi viết có tiến bộ không?"
Hoa Nhiên nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn: "Hạo thiếu gia là do hoàng phi tự mình dạy , tất nhiên là không tệ." Mỗi ngày phải ở cùng Thủy Dạng Hề để bảo đảm sự an toàn của nàng ta, đã làm cho nàng thực phiền não rồi, còn thêm một kẻ nhỏ lại càng khó ứng phó. Nhưng nàng không biết, người ta cũng phiền chán nàng.
"Ách... Vừa nghe chỉ biết Hoa Nhiên tỷ tỷ nói cho có lệ với ta. Chỉ cần là người biết viết chữ đều biết chữ của tỷ tỷ làm sao mà lọt vào mắt người khác được, bằng điểm trình độ này của nàng, sao có thể dạy ta tốt..." Trong lời nói lộ ra vài phần bướng bỉnh, càng có thêm vài phần ngạo ý, mà quả thật, hắn về điểm ấy thì hơn Thủy Dạng Hề nhiều. Nói xong, thật sự lôi kéo Hoa Nhiên cúi đầu nhìn, giống như Hoa Nhiên nếu không thật nhận xét, hắn sẽ không bỏ qua. Tử triền lạn đả, thậm chí ngay cả tiết mục một lần nhị nháo tam thắt cổ đều đem ra diễn, cái này cũng do Thủy Dạng Hề ban tặng, ai bảo nàng nói lâm trận đối địch, vì thắng lợi, phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Đang định lách thân mình đi Thủy Dạng Hề nghe Đông Ly Hạo nói vậy đúng là tổn thương nàng mà, liền quay đầu, nhìn hắn dường như cảnh cáo một cái, liền nhanh chóng chuồn ra khỏi tầm mắt hai người, hướng Lê Hương viện mà đi.
Vào Lê Hương viện, Tống nương đã sớm chờ ở đàng trước. Thấy nàng xuất hiện, liền bước nhanh đi đến trước mặt, cung kính kêu một tiếng tiểu thư, không có biện pháp, nàng thủy chung làm không sự tuỳ ý mà tiểu thư yêu cầu được.
Thủy Dạng Hề đối với nàng gật gật đầu, nói: "Gần nhất, cũng chưa có thời gian tốt để nghe ngươi báo cáo tình huống, hôm nay, ngươi liền kể lại mọi chuyện cho ta nghe." Thật không biết trong hồ lô của Nam Cung Ngự Cảnh muốn làm cái gì, nói là giám thị thì lại không giống giám thị, nói là bảo hộ, hãy nhìn Hoa Nhiên kia xem, toàn vẻ mặt tâm không cam lòng không muốn, ước gì nàng sớm chết đi, sợ khi nguy hiểm đến đây, so với nàng, nàng ta chạy trốn còn mau hơn.
"Tướng phủ dạo này tình huống thế nào ?" Thủy Dạng Hề hỏi.
"Cũng không có vấn đề lớn. Nha đầu Song nhi kia quả thật thông minh, hiện tại đã ở trong phòng nhị phu nhân hầu hạ , xem ra, đã dần dần lấy được tín nhiệm của nhị phu nhân ." Tống nương trả lời.
Thủy Dạng Hề nhìn gốc cây trụi lủi lá, cô đơn trơ trọi , độc lập ở giữa trời đông giá rét, hôm nay khí càng phát ra lạnh. Nhíu mài, làm như vô tình nói: "Nàng cũng thật biết chủ trương, ai lệnh cho nàng đi tiếp cận nhị phu nhân vậy, ta không phải chỉ lệnh cho nàng nhìn theo dõi toàn bộ tướng phủ sao?" Thanh âm mềm nhẹ như gió, nhưng lại lạnh giống như ngày đông này, làm cho người ta không rét mà run lên.
Tống nương cũng không nói gì, lúc này tiểu thư nhìn thật ôn hòa, nhưng quanh thân trong trẻo lạnh lùng rõ ràng, giống như ở chung quanh nàng đang hình thành một vầng sáng mỏng manh.
Thủy Dạng Hề cũng không có nói nữa, chỉ trầm mặc, cứ như vậy không nói. Nàng đã lệnh cho Song nhi chú ý thế lực hướng đi khắp nơi trong tướng phủ, chỉ là muốn cho chính mình có thêm thông tin nhiều hơn nữa, cũng có lợi về sau, nhưng, nàng chưa từng nghĩ tới giữa đường lại lệch hướng như vậy.
Hiện giờ, hành động của Song nhi, rõ ràng là muốn điều tra rõ chân tướng cái chết của Mộc Tư Khê mười mấy năm trước, như vậy không phải ngay cả nàng cũng bị kéo vào sao? Nhưng mà, nếu như không thể điều tra rõ ràng, Thủy Dạng Hề thực sự có an lòng hay không, có chịu tha thứ việc nàng chiếm giữ thân thể nàng ta không? Dừng, dừng, dù sao hiện tại cũng đã bị hoàng đế chú ý, muốn toàn thân trở ra, đã không có nhiều cơ hội nữa, thêm một chuyện nữa cũng không sao cả .
"Lần sau khi liên lạc với nàng, nói cho nàng biết, dù có tiếp cận nhị phu nhân, dù có điều tra ra chân tướng thì cũng không dùng được. Ai lại ngốc đến nỗi đề cập lại chuyện mười mấy năm trước? Hiện tại, mấu chốt nhất chính là đem chuyện này làm cho bên trong tướng phủ một lần nữa khơi lên nghị luận, làm cho nó từ miệng của người trong tướng phủ một lần nữa tràn ra." Thủy Dạng Hề dừng một chút, nghiêng đầu suy nghĩ, lại nở nụ cười, nói tiếp "Dùng lời đồn cũng tốt, giả thần giả quỷ cũng được, tóm lại đây là bước đầu tiên. Còn có, bảo nàng hãy thông minh một chút, phải biết chiến đầu một mình rất vất vả, nói nàng tự giải quyết cho tốt."
"Dạ, ta nhớ kỹ." Tiểu thư cuối cùng cũng hạ quyết định, quyết tâm điều tra chuyện của phu nhân, nàng trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy vui mừng.
"Ân, đúng rồi, Tống nương, " Thủy Dạng Hề dường như nhớ tới cái gì đó, "Ta cho ngươi tiếp nhận hồng lâu đã chuẩn bị thế nào ?"
Hồng lâu là nơi mà Thủy Dạng Hề đã ra quyết định mua lại và làm người chủ đúng phía sau. Căn cứ vào tình thế kinh tế phát triển hiện tại của kinh đô , chuyện hình thành khu vực kinh tế chuyên nghiệp chỉ là sớm muộn gì mà thôi, trung tâm kinh đô , đều lấy các cửa hàng giải trí cùng với tửu quán, cửa hàng hàng lớn chủ. Thủy Dạng Hề chính là xem xét đúng điểm ấy, cho nên sau khi từ Thủy tướng phủ trở về liền mệnh lệnh Tống nương chiếu theo chỉ thị của nàng ở trung tâm kinh đô mua lại một nơi, mà chỗ đó sau khi mua lại cơ hồ vừa cũ vừa nát. Trải qua một phen tân trang tu sửa lại, hiện tại Hồng lâu đã rực rỡ hẳn lên, được mệnh danh là Hồng lâu, bởi vì Hồng lâu là nơi giải trí hơn nữa chủ lâu đã trang trí màu hồng là chủ đạo.
Tống nương nghe Thủy Dạng Hề hỏi việc này, không khỏi cười đắc ý: "Tất nhiên là không dám cô phụ tiểu thư kỳ vọng, tiểu thư nếu như muốn biết, đích thân đi xem không phải tốt hơn sao, đỡ phải ta nói tốt nhưng khi tiểu thư nhìn thấy thì lại cho là không tốt thì sao."
Thủy Dạng Hề cúi đầu nghĩ nghĩ: "Cũng phải, mấy ngày nay ta bị Hoa Nhiên kia giám sát rất là phiền ."
Lập tức quay lại cười gian xảo với Tống nương: "Tống nương, nếu đã đề suất thế, vậy nhờ ngươi cho đánh lạc hướng Hoa Nhiên đang bám dính lấy ta mới tốt, nếu không, ta cái gì cũng đều làm không được ."
"Cái gì? Tiểu thư chẳng lẽ không tính mang ta đi sao? Tiểu thư đi một mình sao? Nếu gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?" Tống nương không khỏi kinh hô, tiểu thư quả thật càng ngày càng lớn mật, đôi lúc hoàn toàn không có sự rụt rè của tiểu thư khuê các, nhưng có đôi khi, lại so với tiểu thư khuê các còn tiểu thư khuê các hơn. Thật không hiểu nổi, rốt cuộc là một người như thế nào đây.
"Ta một người sống lớn như vậy, chẳng lẽ còn sợ ta bị đánh mất hay sao?" Trong lòng thì tự nhủ, sự thật ta có một chút lộ si, "Hơn nữa, ta cũng không phải không từng đi ra ngoài qua. Tống nương yên tâm đi, trước khi mặt trời lặn, ta nhất định trở về."
Nói xong, không đợi Tống nương đáp lời, liền nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của nàng.
Mà bên này Hoa Nhiên bị Đông Ly Hạo dây dưa nửa ngày mới phát hiện, Thủy Dạng Hề không biết đã đã đi nơi nào . Nếu không phải vì gia mệnh lệnh, nàng mới lười để ý nàng ta, thật không biết, gia hiện tại vì cái gì lại đối với nàng ta xem trọng như thế, giống như lúc trước mỗi người ở một nơi, không phải rất tốt sao. Hơn nữa, ở trong phủ có thể có nguy hiểm gì chứ?
Oán giận thì oán giận, đã nhận mệnh lệnh thì phải đi tìm. Chỉ là, nàng nào biết đâu rằng, Thủy Dạng Hề đã ra khỏi phủ, dù nàng có đem cả phủ lật lên trời, cũng chỉ uổng công.
Lúc này, Thủy Dạng Hề cũng không vội mà đi đến hồng lâu của nàng ( gọi là hồng lâu vì nàng thật sự thực thích quyển sách Hồng Lâu Mộng), chỉ thản nhiên chọn một tửu lâu để ngồi. Mọi người đều nói, tửu lâu là tin tức nhanh nhất, nhiều nhất đều hội tụ lại đây, người đến người đi, muôn hình muôn vẻ, chỉ một ít tin tức, nghĩ không phải là điều khó khăn.
Nàng lên lầu, tìm một vị trí có vẻ kín đáo một chút ngồi xuống, bất động thanh sắc đánh giá tất cả những người này. Liếc mắt một cái xuống dưới, thầm nghĩ, tửu lâu, quả thực giống như một giang hồ thu nhỏ, khách ngồi bên trong người hoa y cẩm phục có, khí chất tao nhã có, cử chỉ thô tục có, khôn khéo giỏi giang có, đương nhiên, còn thiếu là chưa được đi lại trên giang hồ thôi. Quả thật là một cái tiểu thiên hạ.
Chỉ thấy ở bàn cái phía trước một người giống như cậu ấm, ba hoa khoác lác nói: "Nói đến hồng lâu, thật đúng là nơi nổi tiếng nhất trong tất cả các thanh lâu, bên trong tất cả đều là cô nương, nhưng những cô nương đó thì không thể đụng vào, thật đúng là hiếm lạ hiếm lạ."
Thủy Dạng Hề khách sáo liếc hắn một cái, trong toà lầu tất cả đều là cô nương thì là thanh lâu sao, lý luận thế này, nàng lần đầu tiên nghe được đấy.
"Tô huynh có điều không biết, thật ra thì Hồng lâu nguyên bản không phải là thanh lâu, cho nên những cô nương này chỉ có thể nhìn không thể sờ ." Trong trà lâu một người mặc y phục dài màu lam, tựa đầu ngẩn cao , nhìn xuống nơi mà người vừa mới mở miệng nói chuyện kia, còn thuận tiện đem cây quạt tùy thân xoạch một tiếng mở ra, khẽ khàng phe phẩy.
Thủy Dạng Hề vừa thấy, một ngụm nước vừa uống nuốt cũng không được, mà phun cũng không xong, liền cứ như vậy mà ngậm ở trong miệng , trời đang lạnh như vậy, nhưng lại dùng cây quạt, thì ra đầu hắn quả thật có vấn đề?
Một kẻ khác cũng phụ họa nói: "Hồng huynh nói rất đúng. Cô nương ở hồng lâu, quả thật không giống nơi khác. Chỉ nhìn một cách đơn thuần tài nghệ của họ thôi, thì những mỹ nhân này đều am hiểu nhạc khí không giống nhau, trước không nói đến chuyện sửa cũ thành mới mà còn có những khúc nhạc chưa từng nghe, riêng việc dung nhan chỉ lộ ra phía sau khăn che mặt thôi đã làm cho người ta vô hạn tò mò. Lâu chủ của Hồng lâu quả thật là khôn khéo, lấy chiêu thức thật thật giả giả để khơi dậy hứng thú khách nhân, quả nhiên là nhất tuyệt."
Thủy Dạng Hề nghe xong, cười cười, người này còn có chút thông minh.
Lại nghe tiếp một người nói: "Tài nghệ tốt thì có tốt, nhưng lại không thường biểu diễn rõ ràng là triêu người mà. Mà đã diễn thì toàn những thứ chưa nghe thấy bao giờ, mà mấy tiết mục diễn, so với những thứ biểu diễn khác làm người ta thấy đổi mới và thân thiết hơn vài phần, nếu nói đó không phải là biểu diễn, thì trên đài những người đó đang làm cái gì?
"Làm cho người thống khổ nhất là những thứ diễn rồi, thì chỉ diễn một lần không bao giờ diễn lại lần nữa, nếu ngươi muốn xem lại, còn phải đợi cho hết một vòng tuần hoàn của nó, mà một vòng tuần hoàn ít nhất cũng mấy ngày, thật thật là làm cho người ta vừa bất đắc dĩ lại vô lực a."
Thủy Dạng Hề thầm nghĩ, đó là đương nhiên, cái này gọi là mồi nhữ, biết không. Hiện tại chỉ có kịch bản sân khấu là phim truyền hình dài tập, thời này lại không có ti vi, muốn xem thì phải đến chỗ diễn.
Thủy Dạng Hề nghe thông tin này, cũng Hồng Lâu tựa hồ kinh doanh rất tốt, khi mới bắt đầu còn lo lắng có thể địa thế không được tốt, hơn nữa còn phải đem ngôi nhà mở rộng ra để bày ra một sự vật mới, tuy rằng đã dựa theo phong tục tập quán thời này mà sửa lại một ít, nhưng vẫn là lo lắng có thể vượt qua được cách nhìn của cổ nhân hay không, bây giờ xem ra, hưởng ứng coi như không tệ.
Thủy Dạng Hề bất giác nhếch lên khóe miệng. Đây là bước đầu tiên nàng thành công.
Ở tửu lâu này thanh âm gì cũng đều có, hoàn hảo Thủy Dạng Hề cùng mấy người kia coi như ngồi gần nhất, bởi vậy có thể nghe rất rõ ràng, đang lúc nàng chuẩn bị tiếp tục nghe, thì liền có người kêu lớn: "Mộc tiên sinh đến đây."
Nhất thời, trong gian lầu lặng ngắt như tờ, chỉ thấy một tiểu đồng dìu một Lão Giả tóc bạc đi lên lầu, cầm trong tay một vật giống như nhạc khí. Mà lão giả kia mặc dù già, nhưng khuôn mặt lại có vẻ tinh anh sáng ngời, một đôi mắt lắng đọng như đã trải qua nhiều lần tang thương. Thủy Dạng Hề bỗng dưng không tự chủ liền đối với hắn thêm vài phần tôn kính.
Đang lúc lẳng lặng nhìn hắn thì lại nghe có người nói chuyện: "Mộc tiên sinh hôm nay nên vì nhiều người mà kể một câu chuyện xưa mới mẻ đi? Nghe nói Hồng Lâu đã đến mời Mộc tiên sinh sang đó kể truyện xưa, Mộc tiên sinh nên đem truyền kỳ ở hồng lâu kể một hai chuyện cho chúng ta nghe một chút đi."
Thủy Dạng Hề lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là thuyết thư tiên sinh (người chuyên kể truyện). Nhưng mà, thường thường, thuyết thư tiên sinh cũng không cần phải gây thêm chuyện đi.
Lúc này Mộc tiên sinh đã ngồi vào chỗ của mình, sau đó đem nhạc khí để bên cạnh, tất cả chuẩn bị tốt rồi mới ngẩng đầu đối vời người nọ cười nói: "Ha ha... Lão hủ hôm nay tính vì các vị kể truyện giang hồ hiện tại, mà ở Hồng Lâu theo như lời nói của lâu chủ thì những chuyện xưa mới mẽ kia, tuy rằng kì dị khó lường, nhưng chung quy vẫn không phải là chuyện thật." Nói xong, liền kéo nhạc khí.
Thủy Dạng Hề bĩu môi, ai nói rằng nàng cung cấp không phải chuyện thật, chuyện xưa của Trung Hoa năm ngàn năm đế vương, đương nhiên là đủ kỳ dị khó lường.
Lại nghe lão giả kia nói tiếp: "Chuyện kể rằng ba năm trước đây, trên giang hồ xuất hiện một tổ chức tình báo sát thủ thần bí nhất - Manh Giả, không biết vì sao, trong một đêm kia liền mai danh ẩn tích. Lại thấy Giang Nam bên này, có một tổ chức lặng yên không một tiếng động , trong một đêm đột ngột như từ mặt đất mọc lên. Từ nay về sau, lợi dụng tốc độ như lốc xoáy, nhanh chóng hướng kinh đô lan tràn." Lão giả dừng lại, lại kéo nhạc khí trong tay một cái, thanh âm thâm thúy xa xưa, khiến cho việc kể chuyện càng thêm thần bí, "Đông nam Mặc gia, đông bắc Thái gia, đều từng hướng tới nó khiêu khích, thì chỉ trong một đêm liền hóa thành hư ảo, thủ đoạn này, có thể sánh với ba chữ tam tuyệt: độc, chuẩn, mau. Người trong giang hồ không ai không úy kỵ. Qủa thật làm cho lòng dân hết sức hoảng sợ, tổ chức này cũng lại trong một ngày biến mất như kỳ tích. Mỗi người đều lấy làm kỳ quái hết sức, nhưng ở một tháng trước, lại trong một đêm, bất ngờ tái hiện. Vẫn mạnh mẽ vang dội như vậy, xông thẳng đến kinh đô." Lại là một trận thanh âm nhạc khí.
Thủy Dạng Hề nghe thế lại nghĩ, rốt cuộc đó là một tổ chức như thế nào, lại có trưởng thành với tốc độ nhanh như vậy, người cầm đầu phía sau tâm kế tuyệt đối không tầm thường, sợ là đã sớm thận trọng, đem tất cả mọi chuyện đều tính toán ở bên trong, mới có tốc độ và tư thế như măng mọc sau mưa.
Thủy Dạng Hề đang nghĩ tới đây, thì nghe một thanh âm mãnh liệt vô cùng quát lên: "Đều tránh ra, đều tránh ra, mở đường cho ta, thiếu gia nhà của ta muốn ăn cơm. Tử lão đầu nhi, không có nghe thấy sao, còn nói, nói cái rắm, để ta một quyền đánh văng ngươi, Tránh ra."
Mọi người đều né tránh, ai chạy trốn thì chạy trốn, bỗng nhiên lại xuất hiện mấy người phá hổng bầu không khí hài hoà.
Thủy Dạng Hề không xem kỹ, vừa nhìn thấy thật đúng là dọa nhảy dựng. Chỉ thấy một tên mập thật sự có thể so với heo nghênh ngang tiêu sái đi lên lầu, phía sau hắn còn đi theo năm sáu tên đả thủ, có thể là bảo tiêu của hắn. Phía trước có một tên vừa mới đối với mấy người khách nhân hét to, bộ dạng thực quá xấu xí, đúng là cực phẩm trong xấu xí mà, lúc này hắn mang vẻ mặt cười nịnh đối nói với tên mập: "Thiếu gia Mạn Tính, ta đã vì ngươi mà đuổi người đi."
Tên mập kia chỉ ừ mũi một tiếng, liền đẩy ra hắn ra rồi đi lên lầu.
Thủy Dạng Hề lúc này mới phát hiện người ở trên lầu, đã chạy đi không còn mấy người. Bất quá, điều này cũng là không ở trong phạm vi quan tâm của nàng, nàng quay đầu, không hề đem đám người vô cùng xấu kia để vào mắt, miễn làm ảnh hưởng đến tâm trạng thèm ăn của nàng.
"Uy, ngươi, đứng lên, thiếu gia nhà của ta muốn ngồi chỗ này." Thanh âm khó nghe cực kỳ, Thủy Dạng Hề đối với những vật xinh đẹp thì yêu thích không buông tay, nhưng mà đối với những vật xấu xí thì khá chán ghét, có thể nói là chán ghét đến cực điểm, ngay cả nhìn liếc mắt một cái nàng cũng cảm thấy bẩn mắt của nàng.
Nàng nhíu mày, liếc mắt nhìn hắn, trong mắt đề phòng nhìn một cái liền nhìn ra được: "Cút, đừng xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của ta." Qủa thật hắn đã đem nàng bức nóng nảy, mới nói ra một câu lời nặng như vậy.
Tên tuỳ tùng kia hoảng sợ, nữ tử này sao có thể nghiêm nghị như thế. Hắn quay đầu hơi hơi nhìn về phía thiếu gia mập.
Tên mập kia đi tới, thấy bộ dáng của Thủy Dạng Hề, thì bị ngây người đi: "Tốt... Tốt... tiểu nương tử rất xinh đẹp, không bằng theo ta trở về đi, làm vợ bé của ta, từ nay về sau ăn được uống tốt." Nếu hắn thông minh một tí, thì có thể nhìn ra được y phục Thủy Dạng Hề mặc trên người rất quý giá người bình thường có khả năng mua được sao, đồng thời cũng miễn cho hắn sau đó phải chịu khổ .
Thủy Dạng Hề nghe thấy lời này, đảo mắt nhìn hắn một cái, thật sự là có bản lãnh làm cho nàng muốn ói, khuôn mặt kia quả thực mập đầy mỡ, nàng nghĩ có thể lấy ra từng giọt từng giọt mỡ mà bộ dáng của hắn vẫn giữ nguyên, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta lặp lại lần nữa, cút."
Tên mập kia vừa nghe, làm sao đồng ý, đưa tay ra liền hướng Thủy Dạng Hề chộp tới. Mấy khách nhân còn lại thấy thế, kinh hô lên: "Cẩn thận."
Chỉ thấy Thủy Dạng Hề theo tiềm thức thân hình chợt lóe, liền thoải mái tránh được một trảo kia, đồng thời, lấy thế sét đánh không kịp bưng tay cầm chiếc đũa trong tay vung lên, chiếc đũa kia liền giống như mũi tên, xuyên qua tay của tên mập kia, cấm sâu vào cây cột, lập tức, đó là một tiếng hét như giết heo tru lên.
Mọi người đều hoảng sợ, Thủy Dạng Hề chính mình cũng mất nửa ngày mới hoàn hồn, vừa rồi cái kial nàng bắn sao?
Mới trong chốc lát, đã bị đả thủ của hắn vây chật như nêm cối. Thủy Dạng Hề đôi mắt người nhìn lên, nói: "Các ngươi muốn thử mùi vị của chiếc đũa sao?" Khí thế, quả nhiên làm cho người ta sợ hãi, đồng thời lại làm cho những người đó không tự chủ được mà tản ra.
Thủy Dạng Hề chỉ đem ngân lượng để trên bàn, vội vàng rời khỏi, nàng thật không biết nếu tiếp tục đứng đó sẽ xảy ra chuyện gì, thật ra vừa rồi nàng chỉ do ngẫu nhiên mà đánh ra như thế. Lúc này nàng cao thấp đánh giá chính mình một chút, xem ra...phải đi vào một tiệm may quần áo thôi...