Editor: Thanh Việt
Đến tận lúc ngồi vào xe ngựa Tiên Y mới nhớ ra người Lương thị nói là ai, thân môn năm trước của Đại thiếu gia là nữ nhi của Công bộ Thị lang Tào thị, chẳng những đã trao đổi bát tự, đến cả sính lễ cũng đã đưa qua rồi, chỉ còn chờ năm nay là sẽ gả vào phủ. Nếu không có chuyện Đại thiếu gia rước dâu này thì chỉ sợ cho dù Kim Phong Hoa lấy cớ tang sự Hàn di nương mà rời khỏi Kim phủ cũng sẽ trải qua một phen trắc trở. Tiên Y cứ ngỡ gã sẽ sớm thành hôn, lại không nghĩ tới cô nương kia lại bị bệnh phải dời lại hôn kỳ, không biết do Đại thiếu gia xui xẻo hay thật sự cô nương kia không có sức khoẻ tốt đây.
Nhưng nói như thế nào di nữa, tin tức này tuy nhỏ nhưng Tiên Y không coi đó là việc nhỏ mà không nói, mấy vị phu nhân ngoại giao chính là nói chuyện bát quái lông gà vỏ tỏi. Một thê tử thông tuệ là có thể từ một mớ đó tìm kiếm tin tức có lợi cho trượng phu mình, đây là những điều mà Tưởng phu nhân dạy dỗ nàng, bằng không sao nàng có thể phí hoài tâm tư cùng một đám nữ nhân lòng dạ hẹp hòi uống trà nói chuyện phiếm, ngay cả Tưởng phu nhân xuất thân đại môn cũng chưa từng nói không kiên nhẫn hay thường xuyên thoái thác. Làm tiểu thiếp chỉ phải hiểu cách lung lạc trượng phu, chu toàn với chủ mẫu, bảo dưỡng nhan sắc thật tốt, nhưng làm chính thê là phải quản lí nhà cửa, quản lí tiểu thiếp, đối phó mẹ chồng, các nàng còn phải nắm chắc kinh tế trong phủ, biết cách tăng thu giảm chi, ít nhất phải để cho nam nhân làm kinh tế ngoại giao với bên ngoài cũng không được thiếu tiền, qua lại với gia tộc nào cũng không được thiếu nợ ân tình, cho dù không thể để cho tất cả mọi người nói ngươi làm tốt lắm, nhưng ít nhất không được để đại bộ phận nói ngươi không ổn. Đây là một môn học mà Tiên Y mới chỉ vừa nhập môn.
Tài vụ trong phủ do Tiên Y mới gả nên vẫn chưa nắm trong tay, nàng cũng không biết tiền của Kim Phong Hoa từ đâu ra nhưng không vội vàng muốn nắm trong tay. Rốt cuộc quan hệ giữa nàng và Kim Phong Hoa là mối quan hệ đặc thù, chỉ có thể chờ đến lúc Kim Phong Hoa cho phép nàng tính toán, nàng mới có thể duỗi tay, nói tới thì có chút nghẹn khuất, nhưng Tiên Y cũng không cảm thấy nhất định phải nắm giữ kinh tế của nam nhân, nàng có của hồi môn mẫu thân cho, có sính lễ Kim Phong Hoa chuẩn bị cho nàng, dù so với hồi môn của quan gia nữ nhi trong kinh cũng còn nhiều hơn. Đây là tiền của nàng, dùng cũng cảm thấy chắc dạ, đến nỗi tiền chung của Kim Phong cũng định kì được gửi vào, nàng căn bản không lo không có tiền tiêu, cần gì phải nhọc lòng những thứ đó.
Trở về phủ, biết Kim Phong Hoa không ở trong thư phòng mà đang ở ngoài hoa viên thưởng trà, Tiên Y thay một bộ đồ khác liền đi đến hoa viên thấy mỹ thiếu niên một thân tố y ngồi trên ghế đá.
“Hôm nay đến sớm.” Giọng nói của Kim Phong Hoa vốn thanh thuý nhưng giờ lại hơi khàn khàn, chắc là đã đến tuổi vỡ giọng. Gần đây Tiên Y luôn chuẩn bị cho hắn một ít nước trà để bảo vệ họng, đỡ phải trong tương lai một mỹ nam tử thế này, vừa mở miệng ra giọng nói lại oang oang, vậy thì quá là mất phong độ.
“Đều là nhóm của mấy nương tử trong thư quán thôi, không có gì để nói.” Mấy ngày hôm nay thời tiết đã bắt đầu có chút nóng, Tiên Y bưng lên li trà lên nhấp hai ngụm giải khát, đây là cách uống nước nàng học từ chỗ Tưởng phu nhân, động tác há to mồm uống trà như trâu ngày xưa đã không còn xuất hiện nữa.
“Vậy à, cũng đều là mấy người hai mấy ba mấy tuổi đầu, ngay cả đồng sinh cũng chưa đậu, vậy mà còn muốn lên làm quan, chỉ là đám ỷ vào nhà có tiền thôi.” Kim Phong Hoa không mặn không nhạt nói, ở thư quán vẫn có một đống người tuổi đã lớn đi học, cho nên thê tử của mấy người đó chắc chắn cũng chẳng còn trẻ trung gì.
Tiên Y không phản bác, thật ra nàng có suy nghĩ giống như Kim Phong Hoa, nếu không có thiên phú đèn sách thì thà kế thừa gia nghiệp, còn tiêu xài của cải như bây giờ cho mấy người không có tiền đồ, bất quá chỉ là lãng phí lương thực.
“Ta nghe được một tin, vợ chưa cưới Tào thị của Đại thiếu gia bị bệnh nên phải lùi hôn kỳ lại.”
Kim Phong Hoa một tay cầm muỗng, quay đầu lại hỏi: “Ngươi nghe ai nói?”
“Chính là nương tử Lương thị của Trương học sinh trong thư quán, cô mẫu của nàng ta là người kinh thành, tuy rằng không phải thế gia nhưng cũng là quan gia. Tháng trước nàng ta từ kinh thành trở về mới biết liền nói chuyện này cho ta.” Tiên Y nhìn biểu tình của Kim Phong Hoa liền biết chuyện như thế này chỉ là chuyện nhỏ, hắn chắc cũng chưa từng lưu ý.
Kim Phong Hoa múc một miếng điểm tâm nữa bỏ vào miệng, yên lặng nhai nuốt, trong lòng lại nhớ về kiếp trước, thời điểm này Tào thị đã bước chân qua cửa của Kim gia, nhưng bây giờ lại bị bệnh mà chậm lại, hay là có biến có gì, là do hắn rời khỏi Kim phủ sao?
“Ta đã biết, đúng rồi, nghe nói Ngọc Trạch lâu ở phủ thành bên kia mới nhập về trang sức từ trân châu. Không phải ngươi thích mấy thứ đồ trang sức sao, đợi khi nào ta cho người đến lấy sách, ngươi thích cái nào sẽ gọi người mang tới.”
Tiên Y hiểu đây là một cách khen biến tướng của Kim Phong Hoa với nàng, xem ra tin tức này hắn cảm thấy hữu dụng. Tiên Y lại thử hỏi: “Chúng ta thành hôn nhanh như vậy, bên Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia vẫn còn chưa đón dâu, sợ là…”
Từ xưa đều có thứ tự lớn nhỏ, dựng vợ gả chồng đều phải theo trình tự, Kim Phong Hoa thế mà lại không quan tâm đã cưới Tiên Y vào cửa, phía trước vẫn còn hai huynh trưởng. Điều này đương nhiên không phải không có ai nghị luận, chỉ là Tiên Y vẫn chưa nghe thấy thôi.
“Không sao cả, ta chỉ là một đứa con thứ, nào xứng đánh đồng với con vợ cả, huống chi chuyện này cũng đã được mẹ cả đồng ý, phu tử cũng biết nguyên do, hơn nữa…” Ánh mắt Kim Phong Hoa run rẩy, nói tiếp: “Yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến tiền đồ của ta.”
Câu nói cuối cùng mới là thứ Tiên Y lo lắng nhất, nàng đâu có thèm quan tâm người khác nói như thế nào, cho dù mấy người đó có nói lên tận trời thì chỉ cần không ảnh hưởng đến tiền đồ củ Kim Phong Hoa, nàng có thể hếch mặt hừ hừ như một con heo, chẳng tổn thương đến một sợi tóc nào. Cho nên từ góc độ nào đó mà nói, thần kinh thô cộng da mặt dày chính là tố chất cần thiết mà thê tử Kim Phong Hoa phải có, vừa lúc Tiên Y lại hội tụ đủ, thật khó nói đây có phải ý trời hay không.
“Ta mệt quá…” Buông muỗng xuống, Kim Phong Hoa phủi quần áo đứng lên nói.
Tiên Y hơi kinh ngạc, lúc này đã qua giờ nghỉ trưa, ngày thường Kim Phong Hoa sẽ ngủ một chút… Nhưng đó đều là lúc nàng ở nhà, hay là… Áp chế ý nghĩ lung tung rối loạn trong lòng, Tiên Y cũng đứng lên đi theo Kim Phong Hoa nói: “Vừa lúc ta cũng mệt mỏi, ở bên ngoài không có cơ hội nào để nghỉ một chút.”
“Ừ.” Kim Phong Hoa cũng không tỏ vẻ gì, khi Tiên Y nhìn bàn tay nhỏ của mình đang được bàn tay to ấm áp nắm lấy, nàng liền biết tâm tình lúc này của Kim Phong Hoa rất tốt.
Kim Phong Hoa, sẽ không thật sự sợ hãi một mình ngủ đi.
Ở thời đại như thế này, tin tức được truyền đi tương đối thong thả, cho nên chờ đến lúc Tiên Y biết được Đại thiếu gia Kim Mộc Lâm bị bỏ tù đã là hai tháng sau, mùa thu cũng đã đến. Lúc nghe được tin này, Tiên Y đang cùng mẫu thân nói đến lễ cập kê của nàng, Trần ma ma mới từ thôn trang bà ấy ở trước giờ đến đây, ban đầu bà muốn bán toà thôn trang đó đi, hoàn toàn dọn đến ở trong nhà nữ nhi ở Lâm Thanh nhưng sau này lại bị Kim Phong Hoa khuyên nên không làm nữa. Dù sao Kim Phong Hoa một lòng bước đi trên quan lộ, tương lai tất nhiên sẽ trở lại kinh thành, đến lúc đó Trần ma ma đi theo ngược lại lại không tiện cho lắm, cho nên cách một khoảng thời gian Trần ma ma sẽ đến ở Kim trạch một thời gian, cũng rất hợp ý hai mẹ con.
“Ai, như thế nào đang tốt lại chọc phải kiện tụng chứ.” Mặc dù biết Đại phu nhân đối xử với mình không tốt, nhưng dù sao bà cũng đã từng trông chừng Đại thiếu gia khi gã còn nhỏ, nói không có cảm tình là gạt người, chỉ là sau này Đại thiếu gia lớn lên lại không muốn thân cận với bà nữa, trở thành người xa lạ.
Tiên Y ôm con nuôi Du nhi ngồi trên bàn cho nó uống canh trứng, tiểu hài tử luôn lớn lên rất nhanh, lúc trước bề ngoài mới như một đứa trẻ hơn ba tháng, hiện giờ qua sự chăm sóc cẩn thận lại không có sự khác thường lắm so với mấy đứa trẻ bảy tám tháng. Nhưng nói đến cũng là duyên phận, Tiên Y tuy rằng kiếp trước đã từng mang thai, nhưng nếu nói chân chính thích trẻ con hoặc thân mật cùng nó thì cũng không hẳn vậy, cho nên hơn phân nửa thời gian của Du nhi đều là do Thạch nương tử cùng Hổ Phách chăm sóc. Nhưng Tiên Y lại chưa từng ngờ được chính là, Du nhi đối với người nương được tiện nghi là nàng lại có sự chấp nhất ngoài dự đoán, mỗi ngày rời giường phải thấy nương mới có thể an tĩnh, mỗi ngày phải có nương ở bên mới ngủ được. Chẳng sợ thường ngày Tiên Y không có thời gian ở cùng nó nó cũng cố gắng tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt Tiên Y, phảng phất như đang sợ hãi Tiên Y quên nó, ngay cả Trần ma ma cũng đùa rằng đứa nhỏ này trưởng thành sớm. Vì thế, Tiên Y cũng thật sự có chút cảm tình với nó, nếu không bận việc gì đều ôm nó chơi đùa, rất là hoà hợp.
“Nghe nói Đại thiếu gia bên ngoài đánh chết người, mà nhà người nọ lại không phải tiểu quan gì, sợ rằng sẽ gặp khó khăn đây.” Bích Tỉ lúc trước vẫn tương đối thành thục, hơn nữa lại có võ công trong người, khó tránh khỏi có chút lạnh lùng. Nhưng sau khi trải qua mấy tháng sinh hoạt yên bình, bây giờ đã lộ ra một chút cảm xúc của nữ hài tử, không còn câu nệ quá với Tiên Y như trước.
“Biết là nhà ai không?” Tiên Y từ nhỏ ở Kim phủ, Đại thiếu gia là thứ đồ gì nàng sao có thể không biết, nhưng nếu muốn nói gã coi tiền như rác còn được, nhưng gã lại đánh chết người, Tiên Y đúng là cảm thấy hơi khó tin.
“Hình như là cái nào công chúa huyền tôn.” Bích Tỉ nghĩ nghĩ nói.
“Hình như là huyền tôn của công chúa nào đó.” Bích Tỉ suy nghĩ một tí lại nói.
Huyền tôn: cháu bốn đời.
Tiên Y nhấp môi, kinh thành Phái quốc có thể những thứ khác không có, nhưng công chúa lại là một đống lớn, đặc biệt là mấy công chúa trước đây, đó chính là cả một vụ mùa. Cũng không biết là tiên hoàng ăn cái gì để lớn, nhi tử thì chỉ sinh mấy người, nhưng công chúa sinh được nhiều như vậy, hơn nữa sức khoẻ còn không tồi. Nghe nói tiên hoàng có tận chín nữ nhi, nhưng lại chỉ có ba nhi tử, kết quả ba nhi tử chết non một người, một người khác chết do tuổi già, cho nên Hoàng đế hiện giờ tất nhiên không có gì khúc mắc mà lên ngôi. Nói xa hơn nữa là phụ thân của tiên hoàng có đến tận mười ba cô công chúa, trừ một số gả đi nơi khác hoặc đã chết, đến bây giờ vẫn còn năm sáu người cộng thêm chín nữ nhi của tiên hoàng nữa, công chúa lại sinh con, con công chúa lại tiếp tục sinh con, vì thế hài tử của công chúa trong kinh thành so với vương hầu quý tộc còn nhiều hơn. Cũng không biết Đại thiếu gia đã chọc phải cháu của công chúa nào để đem mình vào tù đây.
“Con chính thất hay con cùa thiếp?” Vấn đề này có khác biệt rất lớn, dù sao cũng là công chúa, nếu là con vợ lẽ thì có khả năng lớn là không phải người nối dõi, vậy thì còn có thể cứu được.
“Cũng do vận khí của Đại thiếu gia quá kém, vốn là cùng lúc nhìn trúng một bình hoa cổ với một thiếu gia dòng thứ nhà khác, kết quả lại đánh nhau, nhưng xảo diệu thế nào huyền tôn dòng chính của công chúa lại vừa vặn đi ngang qua. Nhìn thấy thì tất nhiên là khuyên can lôi lôi kéo kéo một hồi, cuối cùng dưới tình huống lộn xộn đó, huyền tôn kia lại chết. Sau đó Đại thiếu gia bị người khác bẩm báo cho nha phủ, nói là thấy hắn giết người.”
Tiên Y và mẫu thân liếc mắt nhìn nhau, không nói nên lời thở dài hay là vui sướng khi người gặp hoạ, đây rõ ràng là một cái bẫy người ta giăng ra, Đại thiếu gia lại ngu ngốc đến mức thành con dao cho người ta mượn mà chém. Cuối cùng thiếu gia con vợ lẽ kia thành người bị hại, hắn tự nguyện ngã vào trả tiền.