Editor: Thanh Việt
Thi Hội tương đương với vất vả, ngay cả người như Kim Phong Hoa mà cũng thi đến bực bội và thể lực suy yếu, càng đừng nói thư sinh văn nhược như Trương học sinh, vừa đi ra đã được người nhà nâng trở về, cũng khó trách mỗi năm có không ít học sinh vì cường độ thi cử cao như thế này, mới thi được một nửa đã bị đưa ra ngoài, dù kiên trì đến cuối cùng thì kết quả cũng không tốt, thậm chí nghe nói còn có người ở trong quá trình tham gia khảo thí lăn ra chết đột ngột. Kim Phong Hoa từ trường thi đi ra, cách đó không xa chính là xe ngựa của nhà mình, Quan Kỳ đã sớm thủ sẵn ở cửa, vừa thấy hắn ra tới liền chạy qua, theo Kim Phong Hoa lên xe ngựa. Vừa vào xe ngựa Kim Phong Hoa đã sửng sốt, người vốn nên ở nhà chờ là Tiên Y lại đang ngồi trong xe, trên xe ngựa có vài cái bếp lò. Tiên Y đích thân làm cho Kim Phong Hoa ăn, nước lèo là canh thịt bò mang từ nhà đến, nấu xong mì sợi là có thể ăn ngay lập tức, hơn nữa thịt bò đã được ướp sẵn, rắc lên vài cọng hành thái, một hương thơm làm cho Kim Phong Hoa cũng háo hức hơn.
“Sao nàng lại không ở nhà đợi, nơi này người đến người đi có thể va chạm phải nàng.” Đón lấy cái chén, Kim Phong Hoa ngoác mồm ăn, lại không quên tranh thủ quở trách Tiên Y.
“Nhiều ngày như vậy, thịt còn rất ngon nhỉ?” Kim Phong Hoa trêu ghẹo nói.
Tiên Y liếc mắt nhìn hắn, người này đúng là có tinh thần thật, nhưng trong lòng nàng vẫn là đau xót, thò đầu lại gần hắn nhỏ nhẻ nói: “Mau nghỉ ngơi một chút đi, về đến nhà cũng rất nhanh thôi.”
Kim Phong Hoa liền nằm trong xe, nhắm hai mắt lại, trong lòng lại không nói nên lời mà ấm áp, nghe thấy tiếng Tiên Y dặn dò Quan Kỳ đánh xe ngựa chậm một chút đỡ phải bị xóc nảy, Kim Phong Hoa hơi cong khoé môi, sau đó không biết tự lúc nào lại ngủ thiếp đi.
Thi Hội yết bảng rất nhanh, đặc biệt là ở kinh thành, bởi vì một tháng sau thi Hội sẽ phải thi Đình, đến lúc đó mới tính là chân chính đi vào triều, còn có thể tiến vào vòng luẩn quẩn phú quý của đại môn. Trong khoảng thời gian này Kim Phong Hoa cũng không chắc chắn, tuy rằng lúc trước hắn đã từng phân tích qua Nhậm giám quan này, cũng nhớ lại bài thi Hội của năm đó, nhưng khi sống lại rất nhiều việc đều xảy ra biến cố, hắn cũng không hề tự tin như khoa cử lúc trước. Yết bảng của kì thi Hội là ở cửa đông của kinh thành, Kim Phong Hoa trái lo phải nghĩ vẫn quyết định ở nhà chờ, Quan Kỳ từ sáng sớm đã tự mình dẫn người đến cửa đông.
Tiên Y cũng nhìn ra được Kim Phong Hoa căng thẳng khác so lúc trước, nàng không thèm để ý Kim Phong Hoa có thể thi đậu cống sinh hay không, cho dù không đậu cũng có thể thi vào lần tiếp theo, trên đời này có rất nhiều người hơn bốn mươi tuổi mới thi đậu cống sinh, cử nhân đi thi đâu phải cũng chỉ có bảy tám chục đâu, Kim Phong Hoa tuổi còn nhỏ, hai mươi còn chưa tới, thi đậu thì là vui mừng lớn, thi không đậu chúng ta còn có một thời gian dài để tiêu xài. Kim Phong Hoa thất thần ngồi trên ghế quay đầu lại nhìn thấy Tiên Y đang ôm Du nhi, một chút không khí căng thẳng cũng không có, còn nói về hồ lô mặt người hay hình vẽ từ đường gì đó của kinh thành, làm cho Du nhi hai mắt sáng lên, quét cha nó sang một bên. Nhẹ nhàng cười, Kim Phong Hoa thở ra một hơi, có gì mà phải lo lắng, dù sao hắn cũng có xuất thân cử nhân, hiện tại xin một chức quan cũng được, tội gì đuổi mình đi vào ngõ cụt, người ở kinh thành, lần sau lại thi thêm lần nữa cũng được, hắn cũng có thời gian làm chuyện khác.
Cống sinh: Cống sinh là người đi thi đã đỗ hương cống. Sinh tức là học trò, sĩ tử. Người đỗ trong kỳ thi Hương thì được gọi là hương cống.
Lại thay một chén trà nhỏ, Kim Phong Hoa đột nhiên đứng lên nói: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài đi dạo.”
Tiên Y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Không đợi tin tức?”
“Không đợi, vừa lúc hiện tại người tụ tập phần lớn là ở cửa đông, chúng ta ra cửa tây đi dạo, Du nhi không phải là muốn có hình vẽ bằng đường sao?” Kim Phong Hoa đi qua sờ sờ đầu Du nhi nói.
Tiên Y cũng không hiểu được người này bật ra suy nghĩ đó như thế nào, nhưng vẫn dẫn nhi tử về thay bộ quần áo khác, Kim Phong Hoa trực tiếp mang mẫu tử hai người từ trong nhà ra xe đi thẳng tới cửa lớn phía tây. Kinh thành của Phái quốc lấy phía đông nơi mặt trời mọc là quý, phía tây nơi mặt trời lặn là ti tiện, cho nên cửa đông trừ hoàng cung thì cũng là địa giới của hoàng tông hay các đại thần, phía bắc nhiều người đọc sách hoặc quan lại nhà nghèo, tựa như nhà Kim Phong Hoa gần đường cái phía bắc, còn Kim phủ kinh thành cũ thì lại ở gần đông bắc. Phía nam kém hơn so với phía bắc một chút, nhiều nhất là các thương hộ, hơn nữa từ cửa nam đi ra ngoài kinh thành nhiều thôn trang, nơi này bình thường buôn bán tới lui không ít. Còn lại cửa tây toàn bộ đều là nơi của bá tánh bình thường, càng về phía tây thì càng nghèo, đương nhiên các lão gia kinh thành cũng không có khả năng để cho bọn nhà nghèo đến đồ cũng không có để mặc làm mất mặt, cho nên dù là nghèo nhất của cửa tây thì bần dân cũng có bữa đói bữa no, trị an không tốt cho lắm. Hôm nay Kim Phong Hoa muốn đưa người nhà đến không chỉ là đi đến cửa tây, chỗ tây nam có không ít cửa hàng, còn có không ít đồ chơi dân gian bình thường, giống như là lồng chim nhỏ bằng mây tre, còn có dược đường được bán bên ngoài, ven đường bán rất nhiều bánh rán, nhiều đến nỗi đếm không xuể, có đôi khi thời tiết đẹp một chút còn có thể nhìn thấy xiếc, người làm ảo thuật tới mãi nghệ. Hài tử sống ở trong kinh thành đều biết về nơi này, chỉ là đám nhóc nhà giàu thì khó ra được, còn đám nhóc nhà nghèo dù chạy ra được cũng không mua nổi đồ.
Từ phía bắc đến phía tây nam cũng coi như là xuyên qua kinh thành, trong kinh có quy định đối với xe ngựa, lấy phẩm cấp của Kim Phong Hoa không được dùng hai con ngựa, nhưng cả nhà có thể ra ngoài giải sầu cũng cảm thấy không tồi, còn nếu mà thấy chậm, đến đường tây nam có thể ăn nhiều một chút. Du nhi tuổi còn nhỏ, vẫn luôn ở trong hậu viện, cho dù một năm trước ra khỏi Hoành thành cũng chỉ là ngựa không ngừng vó trằn trọc trở lại Lâm Thanh, làm gì có tâm tư đi chơi du ngoạn, lại nói tiếp, trừ bỏ lần đi đường gần nhất từ Lâm Thanh đến kinh thành, lần trước mắt đây mới xem như là Du nhi thật sự được ra ngoài chơi.
Du nhi miệng nhỏ nói liên hồ, cũng không kiêng dè gì, trực tiếp để Hổ Phách đưa nó ra bên ngoài xem, nhìn thấy thứ mới mẻ không hiểu liền quay qua phụ thân và mẫu thân, đôi mắt sáng như bóng đèn, làm cho Tiên Y vừa buồn cười vừa áy náy. Nàng đã quen ở trong nhà, khi còn nhỏ đã sống trong hậu viện, nhưng con trai của nàng lại không được, chưa nói nó là một đứa bé trai, lớn lên trong tay đàn bà không có gì tốt, cho dù là một cô nương cũng không được để hậu viện che đi tầm nhìn, đời này nàng coi như may mắn gặp phải một nam nhân tốt muốn giấu nàng đi, nhưng bọn nhỏ bây giờ và sau này của nàng thì sao?
“Sau này chúng ta mang Du nhi đi ra ngoài nhiều hơn đi.” Tiên Y lôi kéo tay áo của Kim Phong Hoa nói.
Kim Phong Hoa cũng cảm thấy như vậy, con hắn lớn đến ba tuổi phải bắt đầu tập võ, tuy không phải học loại giống như hắn, nhưng bí tịch võ học khác của Thôi công công lưu lại cũng nhiều vô kể, luôn có một loại an toàn thích hợp cho trẻ con. Ánh mắt hắn tối sầm lại, nghĩ đến tương lai, liền sờ lên đầu Du nhi, đứa bé này chung quy không thể đi con đường bình thường.
Phố tây nam đúng là rất nhiều người, nhưng vì hôm nay là ngày yết bảng, nhiều người đã đến cửa đông xem náo nhiệt, trên đường tây nam tuy không nhiều người lắm, nhưng mấy quán nhỏ mở cửa lại không ít. Kim Phong Hoa để người đưa xe ngựa đi đến chỗ để xe rồi mang Tiên Y và Du nhi xuống xe ngựa, vừa ăn vừa dạo phố. Tiên Y mua một cái mặt nạ đưa cho Du nhi, nàng đã có thói quen đi đến nơi nào cũng bị người ta chú ý, có Kim Phong Hoa loang loáng ở đây, cho dù không mang theo đồ che mặt cũng không có nhiều người nhìn nàng. Đến nỗi những đại cô nương tiểu tức phụ đói khát, Tiên Y tin tưởng lấy ánh mắt khủng bố của Kim Phong Hoa, chắc sẽ không có ai giống như trong kịch mà nhào tới biểu đạt tình yêu.
“Nương, con muốn ăn cái đó.” Du nhi mặc kệ, nó chỉ quan tâm sạp đằng trước phát ra mùi đồ ăn.
Tiên Y cười dắt tay nó đi về phía trước, sạp đằng trước bán ăn vặt, tào phớ, đậu giá đậu hủ quả, còn có hộp rau hẹ thơm ngào ngạt.
Người chiên rau hẹ là một thanh niên, vẻ ngoài thanh tú, bị nhiệt làm cho trán toàn là mồ hôi, gã thường thường buông đôi đũa, cầm lấy cái khăn bên cạnh lau trán một cái rồi lại chiên tiếp. Phía sau gã là một cửa hàng rất nhỏ, người ngồi bên trong không có bao nhiêu, đại đa số đều ngồi ngoài trời, Tiên Y nhìn mặt bàn kia, trơn bóng như mới, cũng không có dầu mỡ gì liền yên lòng nói với Du nhi: “Con muốn ăn cái gì?”
Du nhi thèm đến nỗi nước miếng cũng phải chảy xuống, nó không biết thứ đó gọi là gì, chỉ có thể dùng tay trỏ vào ý muốn ăn, Hổ Phách rất nhanh liền giúp đỡ nó nhớ kĩ là tào phớ và rau hẹ, Tiên Y cũng chọn chút tào phớ cùng đậu hủ quả, chỉ ăn một chút để lót dạ, thời gian cơm trưa còn chưa tới.
“Đừng cho nó ăn nhiều đồ ngọt, cẩn thận về hư hết răng.” Kim Phong Hoa ngồi xuống sau nói, chính mình lại tự thêm đường vào tào phớ.
Tiên Y bĩu môi, lúc này mới đúng thật là cha con ruột này, đều thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là hương vị mật ngọt này, dính lên cũng tiếc bỏ.
“Lão bản nương, mì tới này!” Bên cạnh bàn họ có một vị mới tới, nhìn như là tiểu nhị của cửa hàng nhà ai, hẳn là trước tiên thay ca phải ăn cơm trưa, đợi lát nữa còn phải đổi người khác.
Tiên Y theo bản năng quay đầu lại nhìn xem, không nghĩ tới cửa hàng nhỏ như vậy còn bán thứ khác.
“Tới đây!” Giọng nói từ trong cửa hàng thật mềm mại, tiếp theo đó một vị thiếu phụ đi ra, bưng chén thịt kho đi tới.
Tiên Y nhìn nàng ấy đến gần, càng nhìn càng quen mắt, chờ kia phụ nhân buông chén xuống, nàng đột nhiên gọi: “Thu Cảnh tỷ?”
Người Thu Cảnh cứng đờ, quay đầu lại mới thấy rõ người tới, cả người đều run rẩy lên, kích động gọi: “Tiên Tiên!”
Tiên Y cũng đứng lên đi đến bên cạnh Thu Cảnh giữ chặt tay nàng ta nói: “Thật là đã lâu không gặp, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Thu Cảnh dùng mu bàn tay hào sảng lau nước mắt, cười nói: “Năm đó khi ngươi và thiếu gia rời đi, sau đó lại xảy ra chuyện, lúc trước nhà ta đã đính hôn với nhà họ, sau khi xảy ra chuyện, nhà bọn họ tự chuộc lỗi, còn giúp đỡ nhà ta một lần, hiện tại chưa có cửa hàng riêng, ta và tướng công liền bày hàng ở chỗ này.”
Tiên Y giờ mới biết nam tử vừa mới chiên rau hẹ hộp kia chính là trượng phu của Thu Cảnh, lại nhìn nàng, nghĩ lại Vũ Song, đều là vị hôn phu, kết cục lại không giống nhau.
“Ai nha, Tam thiếu gia, thỉnh an Tam thiếu gia.” Thu Cảnh chỉ lo nói chuyện cùng Tiên Y, chờ sự kích động qua đi, liền phát hiện Kim Phong Hoa ngồi ở chỗ kia dẫn theo một nhóc con đang ăn tào phớ.
Kim Phong Hoa vẫy vẫy tay nói: “Ở bên ngoài không cần như vậy, lại nói ngươi từ Kim gia ra, không cần hành lễ với ta.”
Thu Cảnh gật đầu đáp lời, lại thấy Du nhi thì hơi không dám nhận.
“Đó là ta nhi tử, tên là Du nhi.” Tiên Y chưa nói đây là con nuôi, chỉ làm như do nàng sinh, sau đó lại hướng về phía Du nhi nói: “Đây là dì Thu Cảnh của con.”
Du nhi rất là ngoan ngoãn gọi người, ngoài miệng còn dính tào phớ trăng trắng.
Thu Cảnh nào dám nhận, nàng ta đã có thói quen làm nô tỳ, giống như thói quen của Trần ma ma, cho dù được thả ra cũng vẫn coi Kim Phong Hoa là chủ tử, vậy Du nhi chính là tiểu chủ tử, nàng ta còn chưa hành lễ đã là không đúng rồi, như thế nào còn dám nhận một tiếng “dì”.
Tiên Y lôi kéo Thu Cảnh nói chuyện nhà cửa, lại thấy Kim Phong Hoa không hề giật mình chút nào, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ một chút, hay chuyện này lại là do Kim Phong Hoa an bài?
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng vòng rối rắm đã trở lại, cạc cạc ~ sau này chính là chuyện gian tình cùng Trịnh Dịch Hiên, thật luôn có cảm giác muốn kết thúc màn dạo đầu nhỉ? Thật là rối rắm.