Editor: Thanh Việt
Tiên Y ngồi trên giường có chút há hốc, trước mặt có hai tiểu nha đầu mới mười hai mười ba tuổi đang quỳ, đầu đập xuống bốp bốp vài cái, làm nàng sợ tới mức quả tim muốn nhảy dựng lên.
“Nhanh đi, nâng người dậy.” Tiên Y lấy lại tinh thần, khoát tay nói.
Bích Tỉ lúc này mới đỡ hai người kia lên, hai tiểu nha đầu một người thì còn tốt, người còn lại lại xanh xao vàng vọt như bị bệnh nặng, nhìn thôi cũng khiến cho người ta đau lòng, Tiên Y liếc mắt với Bích Tỉ một cái, thở dài nói: “Các ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ tên Tùng Lục.”
“Nô tỳ tên là Nha Đầu, xin thiếu nãi nãi ban tên.”
“Các ngươi đều ra từ phủ Công chúa?” Tiên Y ngữ khí trầm trầm, đời này nàng gặp qua vị có chức quan lớn nhất hình như là Trần Thượng thư, sao bây giờ lại để có liên hệ với người trong phủ Công chúa, cũng không biết là Kim Phong Hoa đang nghĩ cái gì nữa.
“Bọn nô tỳ đều là nha đầu làm việc nặng ở ngoại viện phủ Công chúa, trong phủ cũng không được đặt tên, lần này nếu không phải do thiếu nãi nãi thiện tâm, chúng ta cũng không sống nổi.” Người tên là Tùng Lục lập tức quỳ xuống, nha đầu bên cạnh mắt vương đầy nước mắt, thấy Tùng Lục quỳ xuống nàng ta cũng quỳ xuống theo.
Đầu Tiên Y hơi đau, nàng sao có bản lĩnh lớn mà có thể cứu được hai nha đầu làm việc nặng này ra vậy, nhất định là do Kim Phong Hoa ngầm giở trò quỷ, Bích Tỉ đã báo trước Tùng Lục là người một nhà, nàng cũng không rối rắm nữa, nói thẳng: “Tùng Lục không cần sửa tên lại, Nha Đầu lại không phải là một cái tên tốt, dứt khoát gọi là Lưu Li là được.”
Lưu Li kích động liều mạng gật đầu, sau đó dừng một chút lại bắt đầu ngẩng đầu lên.
Tiên Y nhìn cô nương ngốc này, dở khóc dở cười, thật là trung thực.
“Các ngươi vừa tới, vậy thì làm tam đẳng nha đầu trong phòng ta đi.” Tiên Y quay đầu nói với Bích Tỉ: “Ngươi nói với hai người Trân Châu Mã Não một tiếng, những chuyện vẩy nước quét nhà đều giao cho người mới, các nàng cũng ở trong viện nhiều một chút mà coi chừng.”
Trong viện Tiên Y vốn dĩ người rất ít, nhiều thêm hai người cũng không có gì, đến lúc đó lại sai nhóm ma ma già làm việc nặng đi ra bên ngoài là được, tất cả mọi người đều có thể thoải mái. Bích Tỉ ghi nhớ, liền nói: “Tí nữa để Hà ma ma dẫn các nàng đi xuống học quy củ đi.”
Tiên Y tán đồng: “Vẫn là Bích Tỉ suy nghĩ chu toàn.”
Lưu Li và Tùng Lục đi ra khỏi chính phòng, cả người đều hoảng hốt, nàng vốn tưởng rằng nàng sẽ chết chắc rồi, khi đó nằm trong phòng chứa củi, ngay cả chút nước ấm cũng không được uống, ai biết Tùng Lục chẳng những cứu nàng, còn nhờ đồng hương chuộc cả hai ra ngoài, hiện giờ ngay cả thô sử nha đầu cũng không cần làm.
“Tùng Lục, ta vừa mới nãy không nghe lầm đi, chúng ta lên làm tam đẳng nha đầu?” Lưu Li ngây ngốc hỏi.
Tùng Lục buồn cười nói: “Là chính phòng trong viện của thiếu nãi nãi.”
“Chúng ta đúng là có vận may lớn.” Lưu Li xoa xoa tay thở dài: “Khó trách bà Lưu già gác cổng vẫn luôn luôn nói, đại nạn không chết tất có hạnh phúc đến cuối đời, chúng ta đây là có phúc ở đằng sau đấy.”
“Cũng không hẳn.” Tùng Lục lôi kéo Lưu Li nhỏ giọng nói: “Chúng ta không thể học người khác vong ân phụ nghĩa, thiếu nãi nãi phải mạo hiểm chuộc chúng ta ra ngoài, còn cho chúng ta một tương lai có ngày lành.”
“Đó là đương nhiên! Thiếu nãi nãi là người có tâm địa Bồ Tát nhất!” Lưu Li trừng mắt nói: “Nếu sau này có ai dám nói xấu thiếu nãi nãi, ta sẽ liều mạng với bọn họ!”
Tùng Lục đập vào tay nàng nói: “Lại nói nhăng nói cuội.”
Lưu Li đỏ mặt, nhìn Bích Tỉ đằng trước không có phản ứng gì, rụt rụt cổ, nhưng mà rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, lại đi qua một đoạn, nàng liền thả lỏng lại, hạ giọng nói: “Cũng không biết Mộng Cơ ổn không.”
“Ngươi còn nhớ ả làm cái gì? Ả so với ngươi tốt hơn nhiều!” Tùng Lục trợn mắt nói: “Ngươi quên ngươi bị bệnh thế nào sao? Lúc ngươi xui xẻo là do ai ở phía sau giúp đỡ ngươi, cuối cùng, chúng ta được chuộc ra ngoài, ả ta lại vẫn còn nhớ thương cái vòng cổ của ngươi, đây còn không phải do ả chỉ biết đến mình sao?”
“Suỵt, ngươi nói nhỏ chút.” Lưu Li kéo Tùng Lục khẩn trương nói.
Tùng Lục dùng ngữ khí bình tĩnh, nói một cách thấm thía: “Ngươi đừng để bị vẻ ngoài của ả ta lừa, lúc trước cả hai ngươi đều có cơ hội làm ca cơ, vì cái gì ả lại được chọn, ngươi lại phải làm nha đầu làm việc nặng, đừng nói cái gì mà trùng hợp, trên đời làm gì có nhiều cái trùng hợp như vậy. Lại nói, ngươi không phát hiện ả ta rất có tâm kế sao? Ả thích chiếm món lợi nhỏ, nhưng cũng lại phân ra người nào có thể chiếm, người nào không thể chiếm, còn cả ngày nghiền ngẫm các cô nương trong phủ Công chúa, học cách bọn họ nói chuyện, học cách bọn họ đi đứng, làm cho ả giống như một tiểu thư khuê các thật sự vậy, cuối cùng chiếm được món hời, còn làm cho ngươi phải làm nền cho ả, cho ả có thanh danh tốt, kết quả, ngươi được cái gì? Tiền không có, khi bị bệnh cũng bị xem thường, còn đồ đạc? Trừ cái vòng cổ trên người ngươi, những thứ khác còn sao? Cái tã lót trước kia ả ta ghét bỏ quê mùa, không lấy đi, còn lại những thứ người mang vào, có mấy cái còn giữ được?”
Lưu Li bị nàng ta nói đầu càng cúi thấp, cuối cùng không hé răng, nếu nàng còn không hiểu rõ thì khỏi cần tự nhận là có đầu óc nữa.
Tùng Lục biết lời nói của mình có tác dụng, cũng không nghĩ bức bách nàng thật chặt, liền nói: “Dù sao về sau chúng ta cũng không cần lui tới với ả nữa, quản nhiều như vậy làm gì, về sau cố gắng hầu hạ thiếu nãi nãi là được, chúng ta chính là người của Kim phủ.”
“Đúng! Còn không phải sao!” Lưu Li lại cao hứng, làm nàng trong lúc nhất thời có thể thừa nhận Mộng Cơ là một nữ nhân xấu, nàng còn chưa tiếp nhận được, nhưng nàng cũng hiểu rõ Mộng Cơ xác thật không phải là một người bạn tốt, trước mắt các nàng đã tách ra hai phủ, tương lai không gặp mới là tốt nhất.
Tùng Lục thấy nàng đã thông, dường như lơ đãng ngẩng đầu, Bích Tỉ cũng vừa lúc quay đầu lại, tầm mắt hai người đối diện nhau, rồi lại di chuyện qua chỗ khác.
Mơ màng hồ đồ, trong phủ thêm người, Tiên Y chờ Kim Phong Hoa trở về, hỏi nhiều một câu, ai biết Kim Phong Hoa căn bản không thèm để ý nói: “Chỉ là thêm hai kẻ nô tài, nàng chỉ cần lo dùng là được, không có gì cần cố kỵ.”
Tiên Y bĩu môi, cũng không suy nghĩ nữa, dù sao kiếp trước kiếp này nàng cũng chỉ là tiểu thị dân không hiểu được chính trị hay âm mưu dương mưu, đầu óc của Kim Phong Hoa tốt hơn nàng nhiều, nàng cần gì tự cho mình là thông minh, tra xét đến cùng? Nàng không phải thể loại rảnh rỗi đến mức đó.
Chờ sau khi Kim Phong Hoa kết thúc thi Đình, ngày yết bảng cũng đã tới, hôm nay Kim Phong Hoa không ra khỏi cửa, Trần thị và Tiên Y ngồi trong vườn chơi đùa với Du nhi. Còn chưa tới lúc ăn cơm, bên ngoài đã có người chạy vào, kích động đến nỗi đầu toàn mồ hôi, quần áo cũng có chút nhăn nhúm, nhìn một cái đã biết là từ nơi “cạnh tranh” kịch liệt đi ra. Kim Phong Hoa ở một bên đọc sách, ngẩng đầu vừa nhìn thấy liền nhíu mày nói: “Nói nhanh lên, sau đó về thay quần áo khác.”
Tiểu tử kia xấu hổ dùng tay che lại, tâm tình không bớt vui nói: “Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu gia, trúng nhị giáp hạng .”
Tiên Y lập tức đứng lên, Trần thị cũng túm tay nữ nhi, run run nói không ra lời.
Kim Phong Hoa thở hắt ra, chỉ nói: “Thưởng!”
Buổi chiều toàn gia nói là kích động cũng không đủ, bên ngoài lại không biết tiểu lại từ đâu tới đây, trực tiếp truyền lời, nói Kim Phong Hoa nghỉ ngơi ba ngày thì đến Hàn Lâm viện nhậm chức. Chuyện này có nghĩa Kim Phong Hoa không cần thông qua khảo hạch thứ cát sĩ mà là được Hoàng đế đích thân khâm điểm tiến vào Hàn Lâm viện. Cứ như một cái bánh lớn có nhân đột nhiên rớt xuống nhà của Kim Phong Hoa vậy, ngay cả bản thân Kim Phong Hoa cũng có chút không rõ, hắn nghĩ Hoàng đế sẽ có chút chiếu cố với Kim gia Hoành thành, nhưng chắc là chi tiết về hắn Hoàng đế đã biết được, cho nên dù có chiếu cố cũng phải là sau khảo hạch thứ cát sĩ, rồi để hắn tiến vào Hàn Lâm viện, lại không nghĩ rằng lần này khảo hạch cũng được miễn, hắn đã có chỗ trong Hàn Lâm viện.
Tiên Y thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cho dù kiếp trước nàng không học lịch sử tốt lắm, nhưng đời này cũng đã nghe nói qua, chỉ cần trải qua thứ cát sĩ, vào Hàn Lâm viện, đó chính là cái nôi của Nội các, tương lai phong hầu là có thể dự kiến được, hơn nữa dường như người đứng đầu của thứ cát sĩ đang bồi dưỡng thành viên mới, chờ đến khi già về hưu, bọn họ có thể được bổ nhiệm. Kim Phong Hoa lại được khâm điển, còn trẻ tuổi như vậy… đúng là đáng sợ.
Thứ cát sĩ phải làm trợ thủ ở Hàn Lâm viện ba năm, trong khoảng thời gian này còn có thể được học hỏi đạo làm quan của các vị Hàn Lâm, cùng với các phương diện tri thức khác. Kim Phong Hoa đã được tiến thêm một bước, hắn quyết định chậm rãi bước đi, hắn còn trẻ, năm nay mới mười chín, hắn còn có một đống thời gian đối phó với Trịnh Dịch Hiên, huống chi Phái quốc trọng văn, hắn đã đứng ở trên đường lớn của quan văn, nhưng Trịnh Dịch Hiên vẫn là tướng quân như cũ. Một tên võ quan, cho dù Kim Phong Hoa biết được Trịnh Dịch Hiên thông thạo từ cổ đến kim, là một kẻ văn võ toàn tài hiếm có, nhưng lão già kia sẽ không trọng dụng gã, cũng không dám trọng dụng. Đối với một thần tử ưu tú đến mức không có khuyết điểm, việc Hoàng đế có thể làm, cũng chỉ là dùng gia tộc của ngươi để khống chế ngươi, còn hạn chế sự phát triển của gã. Từ một trình độ nào đó nhìn lên, Trịnh Dịch Hiên cũng không xem như là một người thông minh.
Kim Phong Hoa xác nhận trong một thời gian ngắn hắn không có khả năng hoàn toàn giết chết Trịnh Dịch Hiên, nhưng cũng không có nghĩa hắn có thể mặc kệ để Trịnh Dịch Hiên có một ngày ngồi lên được ghế Tể tướng. Trong khoảng thời gian này hắn không những có thể lắng đọng lại bản thân, cũng có thể thay đổi một chút sự phát triển của vài việc, hơn nữa hiển nhiên hắn cũng đã làm một số chuyện rồi. Lưu Li không chết, còn ở trong phủ hắn là minh chứng tốt nhất. Mỗi người đều nói thành cũng vì nó bại cũng vì nó, đời trước Trịnh Dịch Hiên thành công tuyệt đối không có khả năng là chỉ có công lao của một mình gã, như vậy hắn không ngại xuống tay từ chỗ đó, xoá sạch cánh tay tương lai và vốn có của Trịnh Dịch Hiên, làm tương lai gã chỉ có thể tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa đời trước bởi vì có nữ nhân kia mà Trịnh Dịch Hiên như hổ thêm cánh, đời này Kim Phong Hoa cũng không định giết chết ả đầu tiên, ả từng hại Vưu Xuân Sinh thảm như vậy, bây giờ không bằng để nữ nhân đó đi hại lại Trịnh Dịch Hiên.
Một ý tưởng quỷ dị, dần dần hình thành ở trong đầu Kim Phong Hoa.
Kim Phong Hoa đi nhậm chức, chẳng những Kim gia ở Hoành thành gửi Nhị lão gia tam phòng đích thân đến chúc mừng, còn có nhà chồng của trưởng tỷ ruột của Kim Phong Hoa cũng đưa hạ lễ tới, càng đừng nói mấy nhà không quen biết, lung tung rối loạn một đống thiếp mời, người bình thường thì còn đỡ, nhưng có một số người bất luận thế nào cũng không từ chối được, chẳng những Kim Phong Hoa như vậy, ngay cả Tiên Y cũng giống như vậy.
“Tứ Vương phi?” Tiên Y suy nghĩ, đây là chuẩn bị vì đoạt ngai vàng? Mượn sức? Hay chỉ là thử? Nghe nói trưởng tử của Hoàng đế mấy năm trước nổi bật, nguyên là Tam Hoàng tử đã chết, chỉ còn lại Tứ Hoàng tử Ngũ Hoàng tử có thể đứng ngang hàng cùng với trưởng tử, nhưng Tứ Hoàng tử sao? Đây là muốn chia bè kết phái đó.
Kim Phong Hoa muốn cười lại không dám cười, tiểu nữ nhân nhà mình vẫn là thành thật nhất cái gì cũng viết hết ở trên mặt.
“Không sao, nàng đi đi, không phải chuyện xấu.” Kim Phong Hoa dùng đầu gối cũng có thể nghĩ nghĩ ra chủ ý này là của Vưu Xuân Sinh.
Tác giả có lời muốn nói: Ngồi máy bay ING--