Đình Quân nhướng mày, dường như hiểu ra món quà mà Đình Huy nói. Anh bước vào phòng, chuẩn xác nắm lấy tay Vương Khánh lôi ra ngoài.
"............. " Anh định lôi em đi đâu vậy, Đình Quân?
Gì thế này, Vương Khánh sao lại ở đây được? Đình Huy, anh đang làm trò gì vậy? Thiệt tình, hai con người này...
Đình Quân khó hiểu, nhíu mày, tay vẫn nắm chặt tay Vương Khánh, cả hai cùng hướng đến sân thượng. Bỗng dưng hôm nay Đình Quân quên luôn căn bệnh sợ độ cao của mình.
Trên sân thượng, gió không ngừng thổi. Hôm nay thời tiết vốn dĩ không được đẹp mà, khi không lại leo lên đây, phải chăng Đình Quân bị cảm rồi? Vương Khánh nghi hoặc nhìn anh, môi mím lại, trong lòng hơi sợ một chút.
" Em làm gì ở đây vậy? " Đình Quân lúc này mới buông tay cậu ra.
" Em tới gặp anh trai anh. "
" Đình Huy bảo thế? "
" Đúng vậy. "
" Vậy anh ấy bảo em tới làm gì? "
" Đình Huy bảo em tới để làm bảo mẫu...ấy làm thư ký cho anh. " Vương Khánh như một học sinh ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của thầy giáo.
Đình Quân nhướng mày, thấp giọng: " Vương Khánh."
" Vâng? " Vương Khánh nghe Đình Quân gọi tên liền ngước mặt nhìn anh.
" Em đang sợ anh hả? "
Vương Khánh tiếp tục theo phản xạ mà gật đầu, sau đó lại vội vàng phủ nhận: " Đâu có, tự dưng anh hỏi như vậy..."
Đình Quân nhịn không được cười lên một chút, thuận tay kéo cậu vào lòng mình. Tiểu Khánh à, em đáng yêu như thế này làm sao anh chịu nổi đây? Thật sự chỉ muốn nuốt em vào trong bụng thôi.
" Đình Quân... " Vương Khánh bị anh ôm chặt trong lòng, cậu cố gắng nói bằng giọng mũi.
" Hửm? "
Vương Khánh ngọ nguậy người, ngước mặt nhìn Đình Quân một chút, từ từ khép mở miệng:
" Đình Huy anh ấy biết chuyện của tụi mình rồi."
Đình Quân khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu trả lời: " Ừm thì sao? "
"...A... em chỉ sợ gia đình anh sẽ..."
" Sẽ gì? " Đình Quân tiếp tục truy hỏi.
"............ " Sao anh nhìn em chăm chăm như vậy.
" Sẽ không đồng ý. Ý em bảo là mẹ anh đó.. "
" Vậy chúng ta đi gặp mẹ xin phép, được không? "
Ách, anh nói linh tinh gì vậy? Xin phép ư? Anh nghĩ dễ làm lắm?
Vương Khánh từng nhờ Trịnh Tâm điều tra về gia đình Đình Quân, nên cậu cũng biết một chút về Vu Huyên, mẹ của anh. Bà là người phụ nữ đảm đang, dịu dàng, chính trực, thẳng thắn, có chút nghiêm khắc. Bây giờ hiện đang nắm một ít cổ phần trong công ty này, dù vậy nhưng lời nói của bà luôn có giá trị đối với mọi người.
Người như vậy, có dễ dàng chấp nhận chuyện của chúng ta không chứ? Vương Khánh đang miên man suy nghĩ, gương mặt hơi ủy khuất thì bị Đình Quân vò vò mái tóc.
" Đừng lo, mốt chúng ta sẽ xin phép mẹ. Bây giờ đi xuống thôi, trên đây hoài sẽ cảm lạnh mất. " Nói xong Đình Quân dẫn Vương Khánh đi khỏi.
Phi Phi trong phòng làm việc đang sắp xếp hồ sơ, cô không ngừng nhớ lại viễn cảnh ái muội lúc nãy. Hai con người đó sao lại nắm tay lôi nhau đi giữa thanh thiên bạch nhật như vậy?
Dù họ có quen biết nhau, có là bạn của nhau thì cũng không thể có hành động đó đi?
Trong lòng dù tò mò nhưng Phi Phi không để tâm lắm, nhún nhún vai rồi tiếp tục công việc. Đột nhiên cánh cửa mở ra, hai con người ái muội lúc nãy liền xuất hiện trước mặt cô.
"... Hai người trở lại rồi à? " Phi Phi cười tươi với bọn họ.
" Ừm, anh trai tôi vẫn chưa về sao? " Đình Quân ứng tiếng.
" Đúng vậy. Hôm nay chủ tịch đi giải quyết chuyện thực phẩm bị làm hư đó. A, Vương Khánh, ngày mai cậu bắt đầu công việc như nãy tôi nói nhé. " Phi Phi trả lời Đình Quân xong lập tức hướng mắt đến Vương Khánh.
" A...được, tôi nhớ rồi. " Vương Khánh bất đắc dĩ vò vò tóc, cậu cứ cảm thấy cô gái này rất đáng sợ.
Đình Quân liếc mắt qua Vương Khánh, dường như hiểu được suy nghĩ của cậu, anh liền ghé sát tai nói nhỏ:
" Phi Phi rất dễ thương, em đừng căng thẳng như vậy. "
Vương Khánh nghe nói như vậy, lập tức cơ mặt dãn ra một chút, sau đó nghiêng đầu qua phía Đình Quân cười với anh.
Phi Phi đứng đối diện thật tình chịu không nổi cảnh tượng trước mắt. Hai người ái muội quá rồi đó, có biết không?
Hôm nay công việc cũng không nhiều lắm, đến gần hai giờ chiều Đình Quân xin phép anh trai cho về sớm. Vương Khánh từ sáng đến giờ đều ở bên cạnh anh, một khắc cũng không rời.
Hai người chào tạm biệt Đình Huy rồi sóng vai nhau đi khỏi đó. Ra đến bãi đậu xe, Đình Quân bất ngờ áp cả người Vương Khánh lên cửa xe, cứ thế hung hăng đáp môi mình xuống môi cậu.
" A......... "
Vương Khánh bị hôn bất ngờ không khỏi hoảng sợ. Hai tay đều đỡ trước ngực Đình Quân, cố gắng giữ vững cơ thể mình để không bị trượt ngã. Một lát sau, Vương Khánh dần tiếp nhận nụ hôn kia. Hai người quấn quýt nhau rất lâu.
Đình Quân chế ngụ sau ót của Vương Khánh, trực tiếp mở khớp hàm mà xâm chiếm vào bên trong. Anh cứ thế mà đưa lưỡi lướt qua mọi nơi trong khoang miệng. Đến khi thỏa mãn, Đình Quân mới chịu buông Vương Khánh ra.
"............................ " Đây là bãi đậu xe phải không...
" Suy nghĩ gì đó? Còn không mau về nhà. " Nói xong Đình Quân gõ lên trán cậu một cái.
"............. " Vương Khánh nhíu mày, sau đó ngồi vào chỗ ghế lái phụ.
" Bị hôn bất ngờ nên giận anh? " Đình Quân điều khiển vô lăng, hơi nghiêng đầu qua phía Vương Khánh.
" Đâu có..." Vương Khánh gương mặt vẫn hồng, đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
" Vậy nghe nhạc nhé. " Nói rồi Đình Quân ra tay đến chỗ CD bật một bản nhạc.
" Anh muốn tìm ra
Nhịp phách của chính bản thân mình
Vậy nên lần này
Anh phải lấy hết can đảm để nói lên rằng
Mong chờ, anh mong chờ em phát hiện ra tình yêu của anh
Đâu đâu cũng là sự quan tâm dành cho em
Sự tồn tại của em
Phương hướng cách cảm trong tâm
Bằng một ánh mắt thôi anh đã biết..."
"....... " Tỏ tình ư? Không phải đấy chứ...
" Sao mặt em căng thẳng như vậy, Vương Khánh? "
" Không có...Tại bài hát hay quá thôi. " Vương Khánh nhìn qua anh, sờ sờ mũi khen ngợi.
" Nha. " Đình Quân nghe thấy vậy cũng gật gật đầu.
Hồi lâu sau, Đình Quân đưa một tay nắm lấy tay của Vương Khánh, nhẹ giọng bảo:
" Đó là những gì anh muốn nói với em đó, Tiểu Khánh Khánh. "
Vương Khánh không trả lời, thay vào đó cậu chỉ lồng năm ngón tay vào bàn tay của Đình Quân, khóe miệng không quên cong lên một chút.
___ Em biết mà, Đình Quân. Cảm ơn anh!
----------------------------------
Từ ngày Vương Khánh nhận công việc làm thư ký cho Đình Quân, mỗi ngày cậu đều phải dậy sớm hơn một chút. Nghe bảo người yêu luôn bỏ bữa trưa nên cậu đành phải làm sẵn thức ăn mang theo cho hắn.
Mỗi sáng thức dậy, sau khi chạy bộ xong Vương Khánh liền về nhà nấu đồ ăn để đem theo. Sau đó là đánh thức tên người yêu ham ngủ của mình.
Vương Khánh lấy điện thoại ra gọi cho Đình Quân:
" Nhị thiếu gia, anh có chịu dậy đi làm chưa? "
" Ưm...mấy giờ rồi? " Đình Quân vùi mặt vô gối ngáy ngủ.
" h rồi. Anh mau dậy đi. " Vương Khánh kẹp điện thoại bên tai, đứng trước gương ngắm nghía.
" Ừ, anh dậy rồi dậy rồi đây. Đợi hai mươi phút nữa anh qua đón em nhé? " Đình Quân ngồi dậy, day day thái dương cho tỉnh táo.
" Ừm, vậy em đợi anh. " Bỗng trước gương xuất hiện một khuôn mặt đang cười không thể tươi hơn nữa.
Đúng hai mươi phút sau, Đình Quân đã có mặt tại nhà Vương Khánh. Sau đó hai người cùng nhau hướng đến công ty.
" Đình Quân, cái này em nên để đây hở? " Vương Khánh trên tay ôm một chồng giấy, gương mặt hoang mang.
" Ừm, em cứ soạn theo tiêu đề đó. Từ từ làm, đâu cần gấp. "
" Nha. " Vương Khánh khi làm việc rất ngoan, luôn gật đầu mỗi khi anh bảo.
" Đình Quân, cái này anh có cần không? "
" Đình Quân, anh cần ký vào đây nha. "
" Đình Quân, phòng quản lý ở đâu vậy? "
Một loạt câu hỏi từ Vương Khánh làm Đình Quân một trận chóng mặt. Tiểu Khánh, em tích cực trong công việc cũng vừa phải thôi. Anh sẽ ngất nếu em còn lăn tăn như này nha...
" Đình Quân! " Vương Khánh ngồi ở bàn, ngước mắt gọi anh.
".... Sao đó? " Đình Quân đẩy đẩy gọng kính, nhíu mày nhìn Vương Khánh.
" Nha...khi nào chúng ta mới nghỉ trưa? "
Ách, em đói rồi sao? Cũng phải, từ sáng đến giờ em cứ loay hoay miết mà. Đình Quân nhịn không được khóe miệng cong lên, xoay bước đến gần cậu.
" Bây giờ. "
"..Vậy sao? Vậy mà em không biết. Anh đói chưa? Em có chuẩn bị đồ ăn đó. " Nói rồi Vương Khánh lôi ra rất nhiều hộp thức ăn.
Nhìn sơ qua đều có đủ ba món mặn, xào, canh... Bụng Đình Quân bất đắc dĩ reo lên vài tiếng.
" Ăn đi. " Vương Khánh đưa anh đôi đũa, đôi mắt híp lại do cười.
" Ừ ăn thôi. "
" Aii, anh không biết ăn cà chua. Cho em đó. " Nói rồi Đình Quân gắp miếng cà chua qua dĩa Vương Khánh.
Đợi đến lúc Vương Khánh không để ý anh liền chôm miếng thịt bò về dĩa mình.
"..... " Thấy dĩa cơm tự dưng biến mất mấy miếng thịt, Vương Khánh nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, sau đó liền tức giận.
" Đình Quân, ai cho anh ăn của em... "
" Anh lỡ ăn mất rồi. " Đình Quân mặt dày nhún nhún vai.
" Đình Quân...đồ đáng ghéttttttttt. Em không thèm làm cơm cho anh nữa đâu."