Quán rượu TimBer là một nơi ăn chơi nổi tiếng khắp thành phố. Nơi đây tụ tập đầy đủ những thành phần từ các cậu ấm cô chiêu cho đến những con người nay đây mai đó, vô công rỗi nghề. Họ vào đây để hòa mình cùng với mấy thứ rượu cay nồng đủ màu huyền ảo hoặc cùng lắc lư cơ thể theo âm thanh hỗn loạn đến chói tai.
Không gian ở đây hầu như đều bị bóng tối bao trùm. Chỉ chừa ra những ánh đèn sặc sỡ xoay vòng chớp nháy luân phiên nhau. Nhạc sàn được vặn đến mức to nhất làm lấn át đi mọi âm thanh xung quanh.
" Ê mày, thằng Đình Quân nó bị cái khỉ gì thế? Nó cứ nốc rượu như uống nước lọc vậy? " - Giọng nói phát ra từ một người con trai ăn mặc khá "thời thượng" với chiếc quần jean rách ở đầu gối cùng chiếc áo thun tay dài được xắn lên đến khuỷu.
" Hả? Mày nói cái gì? " - Người con trai bên cạnh đột nhiên hét lên.
"...Mẹ điếc vừa thôi! Tao hỏi thằng Đình Quân nó bị làm sao mà cứ nốc rượu liên tục vậy?" - Người con trai lúc nãy ghé sát tai anh chàng kia.
" Tại mày nói nhỏ đó chứ, còn chửi tao, hừ. Hình như nó thất tình..ha..ha " - Anh chàng kia chợt cười khanh khách.
Người con trai ăn mặc thời trang không thèm đếm xỉa đến người kia nữa, đột nhiên đứng dậy bước qua chỗ Đình Quân đang ngồi, vỗ một cái thật mạnh vào vai hắn:
" Ê thằng này, mày bị làm sao vậy? Tới đây để vui chơi cơ mà? "
" Ừm..hở? Tao có làm sao đâu. Chỉ cảm thấy hơi chán thôi! " - Đình Quân dựa lưng hẳn vào ghế, nhắm mắt lắc đầu trả lời.
Ba tháng trước, lần hẹn nhau đi ăn cơm với Nguyên Khải, Đình Quân đã quyết định chấm dứt chuyện tình đơn phương mười mấy năm của hắn. Hắn cũng đã nói ra những điều cực kỳ cứng rắn và bản lĩnh cho Nguyên Khải nghe. Nhưng sự tình không ai biết trước được, người tính không bằng trời tính.
Cái ngày Ngô Kỳ về nhà để giải quyết chuyện gia đình thì Nguyên Khải có hẹn với Đình Quân đi ăn. Bề ngoài hắn dù là cứng rắn dứt khoát nhưng tình cảm đơn phương đó nói dứt thì cũng không thể dứt ngay được. Vì vậy hắn đã vui mừng mà vọt ngay đến nhà hàng.
Vì hắn đã thích anh rất lâu rồi, hắn nhận ra mình cực kỳ thích anh, thích đến mức phát điên luôn. Nên mỗi khi ở gần Nguyên Khải, cảm xúc của hắn lại dâng lên đến đỉnh. Hắn vô sỉ không thèm kiềm chế, cứ thế mà nhướn người lên phía đối diện, chủ động hôn Nguyên Khải.
Sau khoảnh khắc đấy, Đình Quân biết tỏng là mình đã gây nên chuyện lớn. Lớn đối với hắn và Nguyên Khải. Nhưng chuyện đó còn lớn hơn nữa khi Ngô Kỳ biết được sự việc. Còn Nguyên Khải khi bị cưỡng hôn thì liền nổi giận với hắn, mất tích đến ba tháng, không liên lạc cũng không gặp nhau. Điều này khiến Đình Quân đau khổ quá thành ra lại lân la đến quán rượu này mà giải khuây.
" Chán? Thế tìm ai vui vẻ đi. Ngồi đây ủ rủ làm cmg, đúng không? " - Người con trai thời trang vừa nói vừa nắm lấy tay hắn mà kéo dậy.
" Tìm ai bây giờ? " - Đình Quân ngước mặt lên nhìn cậu bạn của hắn.
Người con trai kia bất quá lại phải ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ nên hơi chau mày. Anh vuốt cằm mình, đưa mắt đảo quanh cái quán rượu này, bỗng chốc búng tay a lên một tiếng:
" A! Đình Quân, mày thấy thằng pha chế bên kia không? Ở quầy bar phía bên trái đấy, thằng con trai đang đứng rót rượu ấy. " - Anh chỉ chỉ chỏ chỏ liên tục.
" Ừ? Thì sao? " - Đình Quân hơi khó chịu, không hiểu thằng bạn hắn đang nghĩ cái méo gì nữa.
" Mày thấy thằng đó thế nào? " - Anh chàng kia chép chép miệng.
" Ừ...khá đẹp trai. Tay nghề pha chế cũng không tệ đó. Vẻ mặt hắn cũng rất tập trung làm việc nữa. Mà sao lại hỏi thế? " - Đình Quân đưa mắt săm soi.
" Ha, là tao nghe nói thằng nhóc đấy rất ghê gớm. Tao không biết nó có phải gay không nhưng mà mấy thằng đàn ông đến đây uống rượu lúc nào cũng muốn tìm nó hết. Nó rất biết cách làm mấy thằng cha đấy đến đây uống mỗi ngày. Đến mức bọn đàn ông ngu dại đó đã si mê nó mà gần như mất..." - Anh chàng chưa nói xong đã thấy Đình Quân đứng dậy, thong thả đi đến quầy bar.
" Này Đình Quân, mày đi đâu đấy? " - Gương mặt anh hơi hoảng hốt.
Đình Quân bình thản quay nửa mặt lại trả lời: " Đi vui vẻ với thằng nhóc đó.". Dứt lời liền len qua đám người đông đúc rồi biến mất.
" Êy, tao định giới thiệu thằng kia cơ mà, không phải..không phải thằng pha chế đâu..." - Sắc mặt anh chàng kia chợt trắng bệt, giọng nói cứ nhỏ dần rồi im bặt.
Tiếng nhạc lúc này đã dịu đi một chút. Mọi người ai nấy đều nắm tay nhau khiêu vũ vài điệu. Không gian chợt lắng xuống, không còn những âm thanh chói tai từ sân khấu, cũng không còn những tiếng hét inh ỏi từ mấy tên say xỉn. Êm dịu lắm!
Đình Quân sau khi len qua đám đông liền ngồi hẳn lên chiếc ghế cao cao ở quầy bar. Anh thuận miệng gọi một ly Whisky. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn thích mỗi Whisky, anh thích ngắm nhìn lớp rượu màu vàng óng ả chao nhẹ trong ly thủy tinh. Đôi khi sở thích của anh cũng rất đơn giản mà lạ lùng.
Trong chốc lát, ly Whisky được người phục vụ đặt lên bàn kèm theo một câu nói thật êm tai: " Chúc ngài vui vẻ. "