Chiêu Anh hầu phủ, Quang Dương thành
Tháng , tiết trời đã trở nên giá lạnh. Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt hơn, gió thổi cũng mỗi lúc một mạnh hơn. Song không vì thế những đóa Phù Dung trong Phù Dung viên của Chiêu Anh hầu phủ kém sắc. Ngày ba buổi với ba màu sắc khác nhau khiến cả khu vườn luôn tràn ngập hương sắc. Hiếm hoi lắm mới có một ngày nắng giữa tiết trời mùa đông này và cũng hiếm hoi lắm nàng tỳ nữ của Lôi Vi, Hoa Lệ không có mặt ở đây, nàng nhanh chóng lẻn ra vườn tìm lại gốc cây thuở nào mà trèo lên ngồi. Bản tính của con người về căn bản không thay đổi, chỉ là do tác động của môi trường mà có cách hành xử sao cho phù hợp. Vậy nên, khi quay trở lại môi trường quen thuộc trước kia, tính cách cũ chẳng khác nào sóng ngầm nổi dậy.
Leo lên cành cây thấp, sau khi quan sát kỹ tất cả các tán cây xung quanh, Lôi Vi mới thở ra một hơi thật dài rồi ngả lưng dựa vào thân cây. Nhìn khoảng sân ngay dưới chân nàng không khỏi mỉm cười nhớ lại lần đầu tiên nàng và Phúc Tuần gặp nhau. Khi đó vì bị con rắn lục dọa cho kinh hồn bạt vía, nàng ngã nhào xuống đất. May khi ấy chàng đến kịp lúc đã dùng khinh công đỡ nàng không có lẽ giờ nàng đã xanh cỏ rồi. Trong lúc choáng váng nàng cứ ngỡ chàng là Lan Lăng vương, một mỹ nam có gương mặt đẹp hơn hoa trong lịch sử, đến khi tỉnh táo hẳn nàng mới biết chàng khi ấy chẳng qua chỉ là một tên giỏi khua môi múa mép.
Khua môi múa mép! Thật không hiểu khi đó tại sao Lôi Vi nàng lại nghĩ Phúc Tuần như vậy nữa. Rõ ràng chàng khôi ngô tuấn tú lại ăn vận nho nhã, cử chỉ khi đó tuy không được đường hoàng cho lắm nhưng nào đến độ thiếu đứng đắn. Lời nói thốt ra tuy không dễ nghe song cũng không đủ để khiến người khác nổi cơn xung thiên lạc địa. Ấy vậy mà nàng đã đấu lý với chàng một trận. Để rồi hai người có một lời hứa với nhau rằng, nàng nói gì chàng cũng tin. Có lẽ, khi nói ra lời hứa ấy, chính bản thân Phúc Tuần đã quên mất rằng chỉ có những người yêu nhau mới có thể nói gì cũng tin. Mà khi ấy cả hai nào đã là gì của nhau.
Lời hứa đối với người quân tử quả thật rất quan trọng, vậy nên Phúc Tuần đã thực hiện lời hứa đó rất tốt khiến Lôi Vi nàng cũng không khỏi giật mình. Khi nghe chàng nói rằng, bản thân chàng biết nàng đang có chuyện giấu chàng nhưng chàng vẫn tin nàng và chờ đến một ngày nàng có thể nói ra điều đó cho chàng nghe, nàng không khỏi cảm động. Phải yêu nhau đậm sâu đến mức nào mới có thể tin tưởng người mình yêu tuyệt đối dẫu biết rằng người đó đang có bí mật giấu mình? Nghĩ đến đây, lòng nàng lại dâng lên những cảm xúc thật ngọt ngào và cảm kích Phúc Tuần vô cùng. Ở thời cuộc này, có được một nam nhân tin tưởng mình tuyệt đối khó vô cùng. Càng huống hồ chàng thân là Hoàng tử, cuộc sống lúc nào cũng phải phòng trước phòng sau, không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Càng nghĩ, Lôi Vi càng không khỏi cảm thấy lo lắng cho Phúc Tuần cũng như số phận huynh đệ của chàng khi chẳng bao lâu nữa, cuộc chiến đoạt vị sẽ diễn ra. Nàng không nhớ rõ, nó sẽ xảy ra khi nào. Chỉ nhớ, nó sẽ diễn ra vào lúc chàng ở ngoài sa trường. Và nếu chàng không thể trở về kịp, e rằng không ai có thể dừng cuộc chiến này được.
Từ khi Phúc Tuần lên làm Thái tử đến nay, tình hình của các Hoàng tử khác đã yên ắng trở lại. Tuy ngoài mặt họ ít nhiều vẫn tỏ thái độ nhưng chưa ai dám làm điều bất thường khiến người khác phải chú ý. Các vị Hoàng tử lại quay trở về thế cờ ban đầu, án binh bất động, ngầm quan sát nhau, lợi dụng sơ hở để hòng tìm cách xoay chuyển càn khôn. Không ai dám làm liều nhưng chắc chắn mỗi người đều có sự chuẩn bị cho riêng mình. Nàng thực sự cảm thấy lo lắng cho Phúc Tuần. Bởi chàng là cái đích nhắm tới, là người mà bất kỳ Hoàng tử nào cũng muốn triệt tiêu trước khi có thể nắm trong tay Hoàng vị. Vì nữ nhân không được can dự vào chuyện triều chính, hơn nữa nàng không muốn chàng chỉ có một chút thời gian nghỉ ngơi mà cũng không được thảnh thơi đầu óc, vậy nên từ trước đến nay nàng chưa bao giờ hỏi chàng về việc triều đình. Vì vậy, nàng quả thật không biết chàng đã chuẩn bị thế nào.
Còn nhớ, một năm trước khi Phúc Tuần bước lên ngôi vị Thái tử. Cả Hoàng cung không ngày nào là không được yên ổn. Các Hoàng tử, Vương gia luôn tìm cách công kích lẫn nhau, bới xấu nhau để triệt hạ đối thủ. Chưa dừng lại đó có người còn sai thích khách mò tới tận tư phủ của các Vương gia như Hinh Thân Vương, Linh Thân vương, Ninh Thân vương để ngầm ám hại bọn họ. Có người còn mở cả Hồng Môn yến để cùng một lúc bắn chết mấy con nhạn. Ngày nào cũng căng thẳng đề phòng các mối nguy hiểm có thể đến bất kỳ lúc nào khiến ngay cả bản thân nàng cũng phải phập phồng lo lắng. Đến khi đó, nàng mới thực sự biết được rằng, Hoàng cung không phải là một nơi dễ sống. Cầu sống, tốt nhất dừng nên ở trong cung. Còn một khi đã ở trong cung nhất định không thể vô lo vô nghĩ.
Hiểu ra điều đó và chứng kiến những gì diễn ra ngay trước mắt mình Lôi Vi cuối cùng cũng đã rõ tại sao con người ta trước và sau khi bước chân vào chốn cung đình lại thay đổi nhanh đến vậy. Bản năng sinh tồn! Chính bản năng sinh tồn đã khiến họ thay đổi để có thể tồn tại ở nơi khắc nghiệt này. Rồi nàng cũng dần hiểu ra tại sao nàng dù chỉ là một nữ tử nhỏ bé nhưng ai nấy trong Hoàng cung ấy cũng dõi theo bước chân của nàng, đặc biệt là Phúc Tuần.
_ Thật mong muốn giữ mãi sự ấm áp này!
Mỉm cười, Lôi Vi nhanh chóng ngồi thẳng lên định trèo xuống. Nhưng đến khi nhìn xuống nàng mới nhận ra rằng khi nãy nàng đã quên bắc thang. Giờ thì xuống thế nào đây? Không có cái dại nào giống cái dại nào. Thật muốn khóc thét quá đi mất!
_ Nương nương!- Từ xa, chất giọng lảnh lót của Hoa Lệ vọng lại.- Nương nương! Người ở đâu? Nương nương!
_ Ta ở đây!
Vội quay về hướng Phù Dung trai, Lôi Vi vọng tiếng lên. Chẳng mấy chốc, Hoa Lệ đã nghe thấy tiếng nàng song phải mất một lúc lâu sau đó nàng tỳ nữ này mới có thể xác định được vị trí cụ thể của nàng.
_ Nương nương! Sao Người lại leo lên đó?- Chất giọng của Hoa Lệ không khỏi ngạc nhiên.
_ Hóng gió thôi!- Lôi Vi cười trừ.- Đi kiếm cái thang rồi bắc lên hộ ta.
Vâng một tiếng, Hoa Lệ vội đi kiếm cái thang. Chẳng máy chốc nàng đã tìm thấy nó được để gọn gàng trong một góc của Phù Dung trai. Nàng nhanh chóng gọi hai tên tiểu thái giám trong phủ đến để khiêng thang ra.
_ Ngươi tìm được thang ở đâu vậy?
Vừa leo xuống Lôi Vi vừa hỏi Hoa Lệ. Bởi theo những gì nàng nhớ, bên trong Phù Dung viên này vốn không có cái thang nào. Vậy nên nếu muốn tìm thang phải ra gần Đại sảnh mới có. Nhưng đằng này Hoa Lệ chỉ tốn ít thời gian đã tìm thấy khiến nàng không khỏi ngạc nhiên.
_ Hồi Nương nương! Nó được xếp ngay hành lang phía sau của Phù Dung trai.
_ Ờ!- Lôi Vi ờ một tiếng cho qua chuyện.- Các ngươi khiêng cái thang để lại đúng vị trí cũ cho ta.
Hai tên thái giám vâng một tiếng rồi nhanh nhẹn làm việc. Chờ đến khi hai tên thái giám đi cách mình một khoảng khá xa, Lôi Vi mới quay về phía Hoa Lệ.
_ Ngươi qua bên thư phòng mời Hầu gia đến cho ta.
Hoa Lệ vội vâng một tiếng rồi bước đi. Song bước chưa được mấy bước nàng đã bị Lôi Vi gọi giật lại.
_ Thôi khỏi!- Chất giọng của Lôi Vi nghe chừng có chút trầm tư.- Ngươi không cần gọi nữa. Vẫn là ta nên tự đến đó sẽ tốt hơn.
Có những chuyện vẫn nên tự bản thân mình đến nơi ngỏ lời vẫn tốt hơn là để người khác tự đến dù cho bản thân có địa vị cao đến thế nào đi nữa. Vì nghĩ vậy nên nàng không sai Hoa Lệ đi gọi Nam Cung Hàn nữa. Thay vào đó, nàng sẽ tự mình đến thư phòng của Hầu gia. Đoạn đường từ Phù Dung viên đến thư phòng không phải là một con đường quá xa, nhưng quãng đường ấy dài vừa đủ để nàng sắp xếp lại những ý mình cần nói. Lần này đến đây, ngoài mục đích cùng gia quyến Thiên Phương Công chúa làm việc thiện ra, mục đích tiếp theo của nàng chính là chuẩn bị người để hậu thuẫn cho Phúc Tuần, để chàng có thể bảo vệ được ngôi vị của mình.
Hít một hơi đầy căng, Lôi Vi điều hòa lại nhịp thở của mình. Dù rằng đã từng không ít lần giúp Phúc Tuần thoát hiểm, nhưng đối mặt với vấn đề liên quan đế hàng chục thậm chí hàng vạn mạng người như vậy, nàng quả thực không khỏi căng thẳng. Nhất định, nàng phải tìm ra cách tốt nhất để giúp chàng.
_ Thái tử phi giá đáo!
Nghe tên thái giám hô ngoài cửa, Nam Cung Hàn nhanh chóng đặt sách xuống bàn rồi tiến ra cửa.
_ Thái tử phi cát tường!- Vừa tung hô, Nam Cung Hàn vừa chắp hai tay về phía trước.
_ Hầu gia!- Vừa nói, Lôi Vi vừa hơi cúi đầu xuống.
_ Mời Thái tử phi vào trong!
Nhìn cách Nam Cung Hàn đối xử với mình, Lôi Vi không khỏi thở dài. Giờ, nàng đã hiểu tại sao quãng thời gian đầu khi nàng vào Thái Thường Nhạc phủ, Phúc Tuần không muốn nói rõ thân phận của mình cho nàng biết. Từng làm kẻ dưới, nàng biết, kẻ dưới cúi chào người trên, dùng kính ngữ với người trên là điều hoàn toàn bình thường. Nhưng khi làm người trên rồi, được kẻ dưới tung hô, nàng trong lòng quả thật không mấy dễ chịu. Đám người làm ở Túc Duyên các đang được nàng uốn nắn lại nhưng e rằng đối với vị Hầu gia này, nàng chắc không thể uốn được.
_ Hầu gia đừng khách khí với Lôi Vi như thế.- Vừa nói, Lôi Vi vừa tiến về phía ghế chủ.
_ Người giờ đã là Thái tử phi, thân phận đã khác xưa rồi. Vậy nên lễ nghi này không thể bỏ qua được.- Vừa nói, Nam Cung Hàn vừa ngồi vào ghế khách.
_ Nhưng nếu không có Công chúa cùng với Hầu gia, Lôi Vi sao có được ngày hôm nay.
Nghe Lôi Vi nói vậy, Nam Cung Hàn bật cười.
_ Chúng ta chỉ là ông tơ bà nguyệt mà thôi. Còn có được ngày hôm nay đều do sự nỗ lực, cố gắng của Thái tử phi.
Không nói gì, Lôi Vi chỉ mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ. Cùng lúc đó một tỳ nữ chậm rãi tiến vào dâng trà. Bầu không khí trong phòng nhanh chóng trở nên im ắng hẳn. Đến khi nàng tỳ nữ nọ ra ngoài, Lôi Vi đưa mắt nhìn một lượt thư phòng của Nam Cung Hàn.
_ Các ngươi ra ngoài cả đi!
Hiểu ý Lôi Vi, Nam Cung Hàn chậm rãi lên tiếng sai người hầu lui ra. Đến khi họ lui hết, chàng mới chậm rãi quay về phía nàng.
_ Thái tử phi đến đây chắc hẳn là có chuyện quan trọng muốn nói với ta?
Câu hỏi của Nam Cung Hàn không khiến Lôi Vi bất ngờ lắm. Điều nàng không ngờ chính là chàng lại thẳng thắn đến vậy.
_ Hầu gia! Ngài tinh ý thật!- Mỉm cười, Lôi Vi chậm rãi nói.
_ Nương nương đã quá khen rồi!
_ Nếu Ngài đã tinh ý như vậy, chắc Ngài cũng đã biết Lôi Vi tìm gặp Ngài là vì chuyện gì rồi phải không?
Không nói gì, Nam Cung Hàn chậm rãi gật đầu.
_ Vậy Lôi Vi ta cũng không ngại nói thẳng. Ta tìm gặp Ngài là vì chuyện của Thái tử. Từ khi Điện hạ lên làm Thái tử, tuy các Hoàng tử, Vương gia đã im hơi lặng tiếng, nhìn vào ai cũng thấy một nhà hòa thuận, song Ngài hẳn cũng rõ, các vị ấy ai ai cũng đã tính toán đường đi nước bước cho mình và chuẩn bị mọi chuyện thật kỹ càng. Mặc định Thái tử là người duy nhất lên ngôi danh chính ngôn thuận nhưng nếu Hoàng thượng xảy ra mệnh hệ gì, việc các Hoàng tử xông vào Đại điện cướp di chiếu là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Đến khi đó, e rằng Hoàng cung không thể tránh khỏi một trận chiến tanh phong huyết vũ, huynh đệ tương tàn.
Nói ra những từ ngữ cuối cùng, ngay cả bản thân Lôi Vi cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy. Bởi đó không phải là điều nàng mong muốn. Còn nhớ khi Phúc Vân còn sống, nhờ có Phúc Tuần, Phúc Khải và Phúc Tường, tình cảm huynh đệ của mọi người vì thế mà gắng bó. Vì vậy, sinh thần cuối cùng của chàng cũng diễn ra trong bầu không khí vui vẻ, hoạt náo. Bức tranh huynh đệ khi ấy thật sự khiến người khác nhìn vào mà cảm thấy hạnh phúc, cảm động vô cùng khiến Lôi Vi ngay trong đêm hôm ấy đã vẽ nên một bức tranh để nhớ mãi về cảnh hạnh phúc đó. Vậy mà chỉ mấy tháng sau đó, Phúc Vân bị ám hại, các Hoàng tử hết người này đến người kia ám chỉ nhau khiến cuộc sống chốn Hoàng cung chìm ngập trong bầu không khí hoài nghi đến nghẹt thở. Rồi sau đó cả nàng lẫn Phúc Tuần bị nghi oan về vụ hạ độc, đến cuối cùng, Nhị Hoàng tử- Duyệt Thân vương Phúc Vĩnh lại là người "chết thay" cho hai người.
Hạnh phúc là vậy nhưng chỉ cần nghĩ đến quyền lực, nghĩ đến ngôi báu là bao nhiêu tình nghĩa huynh đệ thủ túc đều biến mất không để lại chút vết tích nào. Thật khiến người ta không khỏi khiếp sợ. Cuộc chiến vương quyền!
_ Vậy Nương nương có dự tính gì?- Nhấp ngụm trà, Nam Cung Hàn chậm rãi cất tiếng hỏi.
_ Lôi Vi chỉ là nữ nhân, không biết một chút gì về chuyện triều chính nên cũng không biết phải dự tính như thế nào. Vì vậy mới tới đây hỏi ý kiến của Hầu gia.
_ Ta đây cũng chỉ là một Phò mã gia, nào được phép tham dự vào chuyện triều chính?
Câu hỏi của Nam Cung Hàn khiến Lôi Vi không khỏi lúng túng. Đúng vậy, dưới thời Tân Thục, Phò mã không được tham dự vào chuyện triều chính. Vậy nên, Nam Cung Hàn sao có thể giúp đỡ Phúc Tuần được. Càng nghĩ, nàng càng không khỏi rối trí.
_ Ngài chẳng lẽ không lo lắng cho an nguy của Thiên Phương Công chúa sao?
Đặt tách trà xuống, Nam Cung Hàn vờ chau mày nhìn Lôi Vi.
_ Trên dưới trong Hoàng cung ai cũng biết, Thiên Phương Công chúa là bào tỳ của Thái tử. Nếu một ngày nào đó căn cơ của Thái tử bị lung lay, e rằng Thiên Phương Công chúa cũng không thoát khỏi liên can. Lôi Vi nghĩ rằng, Ngài sớm đã nhìn ra điều này rồi. Ngài quan tâm đến Công chúa như vậy, lẽ nào không lo lắng cho nàng ấy.
Cuối cùng, Lôi Vi buộc phải dùng đến hạ sách này. Lấy Thiên Phương Công chúa ra làm lá chắn. Nàng thật sự không biết mình đang nghĩ gì nữa. Chỉ nghĩ đến đó thôi, nàng đã cảm thấy có lỗi với cả Nam Cung Hàn lẫn Thiên Phương Công chúa rồi, song vì an nguy Phúc Tuần cũng như để tránh trận chiến khốc liệt sẽ diễn ra trong nay mai, nàng buộc phải dùng đến cách này. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy bản thân nàng thật tiểu nhân.
Một chút bất ngờ hiện lên trong đáy mắt của Nam Cung Hàn. Chàng nghĩ Lôi Vi sẽ dùng những lời khen để khen ngợi chàng, sau đó sẽ ra sức kêu gọi sự giúp đỡ của chàng như bao người chàng đã từng tiếp chuyện. Thật không ngờ, nàng lại thẳng thừng công kích chàng, không chút do dự.
_ Thái tử phi nói như vậy, chứng tỏ Người rất lo lắng cho Công chúa. Vậy tại sao Người lại nhờ Công chúa điều tra về Sở gia?
Câu hỏi của Nam Cung Hàn khiến Lôi Vi không khỏi bất ngờ.
_ Sở gia là phú hộ lớn nhất, có tiếng nhất đất kinh kỳ.- Vừa nói, Nam Cung Hàn vừa chậm rãi tiến về phía cửa.- Có Sở gia làm hậu thuẫn về nguồn lực, Thái tử sẽ thuận lợi đăng cơ hơn. Đến khi đó, Thiên Phương Công chúa sẽ được yên ổn. Nay nếu truy tận gốc tích những việc Sở Thái thái và Sở phu nhân đã làm trong quá khứ, chẳng phải sẽ khiến Thái tử và Sở gia có mâu thuẫn không thể hóa giải được sao? Hơn nữa, vì Công chúa là người trực tiếp điều tra, vậy nên chắc chắn nàng ấy sẽ bị liên lụy nhiều nhất.
Trước lý lẽ của Nam Cung Hàn, Lôi Vi thật không biết nên trả lời thế nào. Khi mở lời nhờ Thiên Phương Công chúa việc này, nàng căn bản không nghĩ sâu xa đến thế. Nàng chỉ muốn rửa oan cho mẫu tử Băng Tư mà thôi.
_ Quả thật khi mở lời nhờ Thiên Phương Công chúa điều tra Sở gia, ta đã không nghĩ đến điều này. Nhưng dù cho có quay trở lại lúc đó ta cũng vẫn sẽ làm như vậy.- Lôi Vi cứng rắn nói.- Có tội phải đền tội dù cho người đó là ai, địa vị cao thấp thế nào. Nếu có tội mà cứ nhởn nhơ ngoài vương pháp như vậy, đất nước này liệu có thể có nền thái bình bền vững hay không? Thêm vào đó, Thái tử liệu sẽ có được sự hậu thuẫn bền vững từ một gia đình bên ngoài thì đẹp đẽ còn bên trong đã mục ruỗng sao? Ta biết, chuyện này sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến Hầu gia và Công chúa, vậy nên nếu không phải thân bất do kỷ ta tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến hai người.
Chậm rãi quay về phía Lôi Vi, Nam Cung Hàn nhìn thấy trong đôi mắt tĩnh như nước kia là một sự quyết tâm không gì có thể lay chuyển được.
_ Nương nương!- Hơi cong khóe môi lên, Nam Cung Hàn chậm rãi nói.- Người quả như những gì Thái tử nói. Rất chân thành, khẳng khái và quan trọng nhất những suy nghĩ của Người chẳng khác nào như tờ giấy trắng. Chỉ cần hơi thân thiết Người một tý là có thể dễ dàng hiểu được suy nghĩ của Người. Chỉ có điều, muốn nắm bắt chúng lại không dễ.
Lần này Lôi Vi không khỏi ngạc nhiên về những gì Nam Cung Hàn nói. Nàng thật không biết, vị Hầu gia này đang muốn ám chỉ điều gì? Là đang khen này hay đang chê nàng, hay chàng đang muốn ám chỉ một điều gì khác?
_ Người đã từng nghĩ qua chưa? Điện hạ sớm đã nghĩ đến chuyện này rồi.
Vào chính ngày Phúc Tuần và Lôi Vi thành thân, Nam Cung Hàn và chàng đã gặp nhau. Cả hai đã bắt đầu trù tính mọi chuyện để phòng khi các huynh đệ của Phúc Tuần vùng lên đoạt ngôi. Thậm chí cả hai còn phải tính đến những chuyện khó lòng xảy ra để tránh thảm cảnh huynh đệ tương tàn.
_ Ta có thể đoán ra chàng ấy sớm đã có trù tính.- Chất giọng Lôi Vi trầm hẳn.- Nhưng ta vẫn rất lo cho Điện hạ. Trận chiến này...không thể nào tránh được. Ta sợ nếu mọi chuyện ngoài tầm kiểm soát, Điện hạ sẽ tự trách mình.
_ Đồng Vũ hiện giờ đã được thăng lên làm Vệ úy Thị nội. Bên cạnh đó, Thái tử cũng nắm binh quyền của Chương Minh cung. Ngài ấy cũng đã có thân tín của riêng mình. Thêm vào đó, ta tin rằng, dưới sự trợ giúp của Đại tướng quân Hoắc Thành Uy, Thái tử sẽ kiểm soát được tình hình. Việc này, Thái tử phi đừng lo lắng.
_ Nhưng nếu có biến, quân đội Chương Minh cung liệu có chống đỡ được không? Ai cũng biết quân đội của Chương Minh cung là được dùng để bảo vệ Thái tử, Hoàng thượng và cả Hoàng cung. Song các Hoàng tử khác chắc rằng sẽ chuẩn bị quân đội riêng của mình. Để lật đổ Điện hạ, họ có thể sẽ liên thủ với nhau mà đánh vào Hoàng cung. Sau đó lại trở mặt với nhau.
_ Điện hạ vốn đã tính đến chuyện này. Vậy nên chúng ta đang quan sát chặt chẽ động thái của các Hoàng tử.
Phúc Tuần nghĩ chu toàn mọi bề như vậy khiến nàng có cảm giác những gì nàng lo lắng chỉ là thừa thải. Song không hiểu sao, nàng vẫn cảm thấy bất an. Trong tâm trí nàng chợt ùa về những hình ảnh đoạt ngôi vị Thái tử năm nào. Đó không phải là ngôi cữu ngũ chí tôn, nhưng đó là ngôi vị có thể giúp người sở hữu nó có thể bước lên ngôi cữu ngũ chí tôn một cách đường đường chính chính. Vậy nên ai ai cũng muốn đoạt được nó.
_ Vậy nếu như...có kẻ ra tay từ ngay trong Hoàng cung thì sao?
Câu hỏi của Lôi Vi quả thật khiến Nam Cung Hàn không khỏi nghĩ ngợi. Những cái chết mập mờ của các Hoàng tử từ nhiều năm trước bỗng chốc hiện lên trong đầu chàng. Tứ Hoàng tử Phúc Minh, Lục Hoàng tử Phúc Bân, Tư Thái tử Phúc Vân và mới đây nhất là Nhị Hoàng tử- Duyệt Thân vương Phúc Vĩnh. Song khi ấy, các Hoàng tử hãy còn nhỏ tuổi, các Hoàng tử khác vẫn chưa ra đời, vậy nên, ngoại trừ cái chết của Phúc Vân và Phúc Vĩnh còn hai cái chết còn lại có khả năng là do người trong hậu cung gây ra. Nếu quả thật như những gì Lôi Vi hồ nghi, chẳng phải Phúc Tuần đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc hay sao?
Nhắc đến đây, Nam Cung Hàn không khỏi giật mình khi nhớ lại một hữu bằng của phụ thân chàng từng bị bức hại sau khi Tứ Hoàng tử Phúc Minh và Lục Hoàng tử Phúc Bân qua đời. Thúc ấy vốn là người giúp việc chuyên lo việc bốc thuốc trong Thái y viện nên có am hiểu chút ít về y thuật. Người hữu bằng này của phụ thân chàng vốn thích văn thơ nên vẫn thường hay lén đến Tàng thư các, nơi phụ thân chàng trông coi để đọc sách. Cả hai người yêu thích văn thơ gặp nhau nên đã sớm kết thành tri kỷ. Từ đó phụ thân chàng vẫn hay lén đưa sách cho vị hữu bằng này mượn, chỉ cần trả ngay là được. Sau khi cả hai Hoàng tử lần lượt qua đời, người bạn này của phụ thân chàng nhanh chóng bị kết tội ám hại tiểu Hoàng tử và đã tự sát trong tù.
Chàng còn nhớ, có một lần phụ thân chàng sau khi từ nhà ngục thăm người hữu bằng này trở về có cầm theo một quyển sách. Khi đó vì quá nhỏ chàng không để ý lắm. Song chàng vẫn mơ hồ nhớ ra được, gương mặt phụ thân chàng có vẻ gì đó lén lút lại còn lo lắng không yên. Sang hôm sau, phụ thân chàng tiến cung, quyển sách đó cũng biến mất.
_ Nương nương nói vậy, ta đã hiểu ý.- Vừa nói, Nam Cung Hàn vừa tiến về phía chiếc bàn của mình.- Ta có hữu bằng làm đến chức Thiếu úy trong cung rất đáng tin cậy. Lần vào cung vừa rồi, ta cũng đã đến tìm gặp người này. Nay ta sẽ viết thư gửi cho người hữu bằng này để nhờ người ấy giúp sức thêm.
_ Đa tạ Hầu gia đã suy nghĩ chu đáo!- Mỉm cười, Lôi Vi chậm rãi nói.
Mỉm cười, vừa viết chữ Nam Cung Hàn vừa hơi ngẩng đầu lên nhìn Lôi Vi.
_ Nương nương đừng nên lo lắng thái quá! Ta nhất định sẽ giúp Điện hạ sắp xếp mọi việc thật chu toàn. Vậy nên việc của Nương nương bây giờ chính là hãy ở bên cạnh Điện hạ, giúp Người thoải mái. Việc này Nương nương đã làm rất tốt rồi. Song chốn hậu cung không phải là nơi dễ sống. Vì vậy, Nương nương phải nhớ kỹ, dù cho có bất an chuyện gì tuyệt đối không được để lộ ra mặt, bằng không sẽ bị người khác bắt thóp khiến bản thân mình rơi vào nguy hiểm. Điện hạ yêu thương Người như vậy, nên lỡ như Người xảy ra chuyện gì, Ngài ấy chắc chắn sẽ không thể nào chịu đựng được.
Chuyện Phúc Tuần đến Nghinh Nga đài đập phá ngay trước mặt Thái hậu quả thật đã trở thành "giai thoại" lan truyền khắp Hoàng cung khiến ngay cả bản thân Thiên Phương Công chúa cũng không dám tin vào những gì mình nghe được. Và cho đến giờ, cả hai phu thê chàng vẫn không dám tin chuyện này.
_ Về Hoàng cung, nếu rãnh rỗi, Thái tử phi hãy đến Tàng thư các một chuyến.- Vừa nói, Nam Cung Hàn vừa đưa cho Lôi Vi tờ giấy vừa mới ráo mực.- Biết đâu khi đến đó, Nương nương sẽ tìm thấy quyển sách mình ưa thích. Một tập thơ nào đó chẳng hạn.
Nhìn xuống tờ giấy đã được gấp làm tư nằm gọn trong tay mình, Lôi Vi quay sang nhìn Nam Cung Hàn. Khóe môi chàng nhẹ cong lên đầy ẩn ý. Hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi cất tờ giấy vào trong tay áo rồi nở một nụ cười thật tươi như ánh dương.
_ Cảm tạ gợi ý của Hầu gia, ta sẽ thử xem sao.- Cảm thấy cơn buồn ngủ như ập đến tới nơi, Lôi Vi quay sanh nhìn Nam Cung Hàn.- Ta không được khỏe cho lắm. Vậy nên ta về phòng nghỉ ngơi trước.
_ Cung tiễn Thái tử phi!- Vừa nói, Nam Cung Hàn vừa lùi lại mấy bước rồi chắp tay thi lễ.
Khẽ gật đầu, Lôi Vi nhanh chóng rời khỏi thư phòng của Nam Cung Hàn. Về đến Phù Dung trai, đợi đến khi Hoa Lệ ra khỏi phòng, nàng mới thận trọng mở tờ giấy Nam Cung Hàn đưa cho nàng khi nãy ra xem. Trên tờ giấy ghi đúng một chữ.
_ Cai?- Chất giọng của Lôi Vi đầy nghi hoặc.- Đây là họ hay tên? Có tác giả này sao?
Vừa nhìn vào tờ giấy, Lôi Vi vừa lục lại chút kiến thức còn sót lại. Quả thật không tài nào nhớ ra. Giá như có Ipad ở đây thì tốt biết mấy. Rất tiếc, nàng đã để quên nó ngay dưới gối ngủ của mình trong Túc Duyên các mất rồi. Nhắc đến chuyện này, nàng quả thật không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Còn nhớ sáng hôm ấy, trước khi đi nàng có lấy Ipad ra để thu âm một bài hát xem như là một món quà nho nhỏ cho chàng trong khi nàng vắng mặt. Song chưa kịp thu, Ngọc Nhạn đã đến gặp nàng khiến nàng vì cuống qua mà vội bỏ Ipad ngay dưới gối nằm. Ban đầu nàng nghĩ, nàng ta lại muốn gây sự, nhưng thực ra nàng ta đến để căn dặn nàng nên làm tốt việc của mình đừng để Phúc Tuần vì nàng mà bị mất mặt khiến nàng cảm thấy có chút ngạc nhiên. Sau khi nàng ta rời đi khỏi, Hoa Lệ lại chạy vào báo, Thiên Phương Công chúa và Hầu gia đang đợi nàng vậy nên, nàng vội vàng chạy về phía Bắc môn Huyền Vũ để tụ hội với mọi người mà quên quấy mất Ipad vẫn đang nằm dưới gối. Thật mong, Phúc Tuần có đến Túc Duyên các phát hiện và cất Ipad hộ nàng.
Lôi Vi đi, cả Đông cung...không! Cả Hoàng cung mới đúng! Cả Hoàng cung nhanh chóng lặng ngắt như tờ. Không còn tiếng hoạt náo của nàng cũng không nghe thấy tiếng bước chân của nàng, lòng Phúc Tuần cứ thế mà thẫn thờ mãi. Nữ tử này thật biết cách gây thương nhớ cho người khác.
Chậm rãi tiến về phía trước, Phúc Tuần hơi cúi đầu xuống nhìn mặt hồ. Mùa đông năm nay cái lạnh như đến sớm hơn mọi năm vậy nên, mặt hồ giờ đã kết lại thành một lớp băng mỏng manh. Dưới ánh nắng hiếm hoi của ngày đông, nó tựa như một cái gương phản chiếu toàn bộ kỷ niệm đẹp tươi giữa chàng và Lôi Vi tại đây. Nụ cười mờ nhạt nhưng đong đầy hạnh phúc dần hiện lên trên gương mặt tuấn tú của chàng.
Từ xa bỗng vọng lại tiếng nói thu hút sự chú ý của Phúc Tuần. Ngẩng đầu lên nhìn qua bên kia bờ hồ, chàng nhanh chóng nhìn thấy Phúc Khải và Phi Đào đang vừa đi vừa nói chuyện với nhau. Nghe loáng thoáng, dường như Phúc Khải đang tỏ ra không thích lắm khi Phi Đào đang tán dương những món đồ của Edlen làm ra. Càng nghe, chàng càng không khỏi bật cười. Còn nhớ dạo trước, khi Edlen mới vừa vào Hoàng cung, chàng vẫn thường hay mời chàng ta đến Đông cung chơi cốt để bản thân chàng hiểu hơn về văn hóa của người phương Tây. Song khi ấy vì Lôi Vi vẫn còn chưa chỉ dạy thứ tiếng phương Tây kia cho chàng nên mỗi khi gặp Edlen chàng vẫn thường hay dẫn nàng đi cùng.
Nàng vốn tính hiếu động lại thêm văn hóa phương Tây không quá xa lạ với nàng, vậy nên mỗi lần gặp Edlen hai người lại nói đủ thứ chuyện bằng thứ ngôn ngữ mà chàng đến một chữ cũng không biết khiến chàng cảm thấy bất mãn vô cùng. Sau mấy lần như vậy, chàng quyết bắt Lôi Vi chỉ dạy cho mình thứ ngôn ngữ kia. Dịu dàng có, ngọt nhẹ có, thúc ép có...tóm lại chàng tìm mọi cách để nàng chỉ dạy cho mình. Cuối cùng đến giờ, về cơ bản chàng có thể hiểu và giao tiếp được với Edlen. Nhớ lại những ngày tháng ấy chàng quả thật rất cảm thông với những gì Phúc Khải đang phải chịu đựng.
Bật cười thành tiếng, Phúc Tuần nhanh chóng tiến về phía tiểu đình nhỏ bên kia hồ. Đến khi chàng đến nơi, cả hai người vẫn còn đang tranh cãi với nhau.
_ Ta thấy mấy thứ đó chẳng có gì hay ho, tại sao muội lại thích đến vậy?
_ Không có gì hay ho? Không có gì hay ho vậy huynh đưa muội tới đó làm gì?
_ Muội...ta căn bản không biết chỗ Edlen lại có mấy thứ đó.
Trước kia là Lôi Vi giờ là Phi Đào, Phúc Khải chàng bẩm sinh không có khả năng cãi nhau với nữ nhân. Càng nghĩ càng cảm tháy bản thân chịu không ít "thiệt thòi".
_ Hai người nói chuyện gì mà huyên náo cả một góc vậy?
Chất giọng của Phúc Tuần vang lên khiến cả Phúc Khải lẫn Phi Đào không khỏi giật mình.
_ Tham kiến Thái tử!- Cả hai nhanh chóng thi lễ.- Thái tử cát tường!
_ Hai người đứng lên đi!- Vừa nói, Phúc Tuần chậm rãi ngồi xuống ghế.- Ta nói hai người, chuyện không có gì to tát sao lại cãi nhau đến trời long đất lở như thế?
_ Vâng! Chuyện này vốn chẳng có gì to tát cả nhưng người muốn xé chuyện này ra to không phải tiểu nữ.
Câu nói của Phi Đào khiến ngay cả bản thân Phúc Tuần còn cảm thấy nhột chứ đừng nói gì đến Phúc Khải. Phi Đào và Lôi Vi kết làm tỷ muội với nhau kể ra cũng xứng lắm. Chỉ vì một câu nói của nữ tử này, bầu không khí trong đình ngay lập tức kết lại thành băng.
_ Ta chỉ nói, mấy món đồ đó ta thấy thật vớ vẩn thôi mà.- Phúc Khải gân cổ lên cãi.- Nào có ý muốn chuyện bé xé ra to?
Rõ khổ, trước kia hai người đâu có cãi nhau bao giờ đâu chứ. Sao vừa thay đổi mối quan hệ chưa lâu đã cãi nhau thế này? Chàng thật không tài nào hiểu nổi.
_ Huynh còn nói thế được hả?- Vừa nói, Phi Đào vừa quay ngoắt sang nhìn Phúc Khải.- Ấu trĩ!
Dứt câu, Phi Đào bỏ đi một nước, chẳng thèm quay lại thi lễ với Phúc Tuần. Phúc Khải cũng chỉ biết nhìn theo nàng bằng đôi mắt có chút oán giận. Thở hắt ra một cái đầy bực bội, mặt Phúc Khải như đỏ cả lên. Nhác thấy bóng một tỳ nữ, chàng liều sai nàng ta bưng một khay trà lên. Nàng tỳ nữ thấy gương mặt hậm hực của chàng, liền vội chạy đi lấy trà, không dám chậm trễ.
_ Đệ sao lại chấp nhặt với Tiểu Đào Đào như vậy? Chỉ là một chuyện cỏn con mà hai người cãi nhau muốn bung nóc nhà.
_ Bung nóc nhà?
Vừa hỏi, Phúc Khải vừa quay sang nhìn Phúc Tuần đầy khó hiểu. Nhận ra mình dùng từ ngữ khác, gương mặt Phúc Tuần ít nhiều lộ ra sự lúng túng. Ngày nào cũng bên cạnh Lôi Vi, cuối cùng chàng ít nhiều cũng nhiễm phải từ ngữ của nàng từ khi nào không hay.
_ À...ý ta là...việc nhỏ như vậy sao phải cãi nhau to đến thế. Mỗi người nhịn nhau một câu không được sao?
_ Nhịn?- Phúc Khải mở to mắt nhìn Phúc Tuần.- Như thế thì mất chí khí.- Vừa nói, Phúc Khải vừa rót nước.
_ Ta nói này.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa vươn tay ra định cầm ấm trà, song chưa kịp cầm Phúc Khải đã cầm lên rót chén nữa.- Chúng ta không thể nào cãi lại với nữ nhân đâu. Lôi Vi từng nói với ta mấy câu, giờ ngẫm lại ta mới thấy đúng.
_ Câu gì?- Đặt tách trà xuống bàn, Phúc Khải quay lại hỏi.
_ Thứ nhất, những gì nàng ấy nói đều đúng.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đặt quạt xuống bàn.- Thứ hai, dù cho nàng ấy nói sai, nàng ấy vẫn đúng. Cuối cùng, nếu nói nàng ấy sai, xem lại điều đầu tiên.
_ Hả?- Đã kinh ngạc, Phúc Khải còn kinh ngạc hơn.- Có đạo lý nào này nữa sao?
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi gật đầu một cái đầy chắc chắn. Qua những lần cãi vả với Lôi Vi, chàng quả thật nghiệm thấy những điều nàng nói là đúng. Tuyệt đối không nên cãi nhau với nữ nhân, bằng không dù chuyện có đơn giản và dễ giải quyết đến đâu chỉ cần cãi nhau với họ thể nào cũng khó vãn hồi.
_ Vô lý! Đệ không tin!
_ Khổng Tử đã nói rồi, tiểu nhân và nữ nhân là hai loại người khó dạy bảo nhất.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa vờ thở ra.- Vậy nên cãi nhau với nữ nhân chỉ mang họa vào người thôi. Nhưng chỉ cần nhịn họ một chút là sẽ chẳng có điều gì xảy ra cả. Hơn nữa, ta nghĩ rằng, dù sao cũng là người ta yêu thương, chỉ cần không quá đáng còn nhịn được cứ nhịn, hai bên đều vui vẻ cả.- Vừa nói, chàng vừa rót trà vào chén.
_ Huynh! Huynh thật sự đã bị muội muội của đệ thuần rồi!- Phúc Khải cảm thán.
_ Ta sẽ cho đó là một câu khen.- Nhấp ngụm trà, Phúc Tuần nói.- Đệ nghĩ đi, ta nào nhịn người ngoài, ta là nhịn nương tử của ta đấy chứ. Vì yêu thương nàng nên chiều chuộng nàng, nhường nhịn nàng là điều nên làm không phải sao?
Đặt tách trà xuống, Phúc Tuần chậm rãi tiến lên về phía lối vào đình.
_ Muội rồi! Ta phải về thôi. Đến khi Lôi Vi trở về nếu biết ta ăn ngủ thất thường thể nào cũng giận hờn cho xem.
Dứt câu, Phúc Tuần chậm rãi rời khỏi đình thẳng tiến về Đông cung. Còn lại một mình trong đình, Phúc Khải không khỏi nghĩ ngợi. Từ ngày chàng chính thức ngỏ lời và được Phi Đào đồng ý đến nay, đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau to đến vậy. Chỉ vì một chuyện cỏn con khiến cho mối quan hệ cả hai sứt mẻ, liệu có đáng hay không? Yêu! Xem ra chữ này chàng còn phải học hỏi nhiều lắm. Khẽ thở ra, chàng nhanh chóng đứng lên rời khỏi tiểu đình. Trời muộn rồi, về thôi. Xem ra tối nay bản Quận vương chàng sẽ không an giấc nhưng đành chịu thôi. Chàng phải suy nghĩ thật kỹ càng mới được.
Trong màn đêm tĩnh mịch, một bóng đen chạy vội trên nền tuyết trắng, băng qua những hàng cây, băng qua những cung điện, đình các, cuối cùng, bóng đen ấy cũng dừng lại trước một các lớn. Quan sát thật kỹ xung quanh, bóng đen ấy nhanh chóng vào trong.
_ Mọi việc thế nào?
Trong một gian phòng nhỏ, vị chủ tử ngồi trên ghế chậm rãi cất tiếng hỏi.
_ Dạ thưa, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa. Chỉ cần bên đó có hành động, bọn họ sẽ chọn thời cơ tốt để ra tay.
_ Tốt lắm!- Vừa nói, người kia vừa mỉm cười.- Ngươi hãy nói bọn họ, hành sự phải cẩn thận, chắc chắn. Không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Phải triệt tiêu tận gốc! Làm xong việc, ta sẽ trọng thưởng.
_ Vâng ạ!
_ Lui ra đi!
Rất nhanh chóng, người kia rời khỏi phòng. Quan sát xung quanh, người đó lấy lại dáng vẻ bình thường, chậm rãi bước đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Rắc", tiếng cành cây gãy vang lên. Nhanh chóng tiến lại nơi phát ra âm thanh, người đó nhanh chóng tóm được một tỳ nữ đang ngồi phịch dưới đất mặt cắt không còn giọt máu. Vội tóm gáy nữ tỳ đó, người kia nhanh chóng kéo nàng ta vào bên trong các...
Ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi khiến bầu không khí càng trở nên giá lạnh. Mang theo đó là một sự nguy hiểm không thể nào lường trước.
----------------------
Hết chương