Ân Phú thành
_ Mẫu thân! Tại sao mẫu thân lại làm như vậy?
Không giữ được bình tĩnh, Quang Hạo nói gần như hét lên. Đôi mắt chàng nhìn Trang mẫu không chỉ có sự tức giận mà còn có sự đau đớn đến tột cùng.
_ Cái nhà này đã nghèo con không lo tìm cách chấn hưng mà còn rước nha đầu đó về để cả nhà ăn cám à?
_ Dù vậy mẫu thân cũng không nên đối xử với Xích Điểu như thế. Nàng ấy tứ cô vô thân lại bị mất đi ký ức. Sao mẫu thân...mẫu thân có thể...có thể...- Quang Hạo nghẹn lời không thể hoàn tất câu hỏi.- Ngân lượng đâu? Ngân lượng mẫu thân bán Xích Điểu đâu? Đưa cho con!
_ Để làm gì?- Chất giọng của Trang mẫu đầy hung hăn.
_ Con đi chuộc nàng ấy về! Con nhất định phải chuộc nàng ấy về!
Nghe Quang Hạo nói vậy, Trang mẫu xấn tới đánh chàng tới tấp. Quang Hạo ngoài việc chịu trận ra cũng không biết làm gì hơn.
_ Đồ bất hiếu! Công dưỡng ngươi, dục ngươi bao nhiêu năm trời giờ ngươi trả hiếu cho mẫu thân ngươi thế sao? Không thể làm rạng rỡ tổ tông, không thể khiến gia đình này sung túc mà còn đòi đi lấy một nha đầu bị mất trí nhớ, một đứa chỉ biết ăn bám. Ngươi định khiến cho cái nhà này nghèo túng đến mức nào nữa? Ta tống cổ nó đi cũng chỉ vì nghĩ cho ngươi thôi. Nha đầu đó lai lịch bất minh như vậy chắc chắn chẳng phải là thứ tốt đẹp gì. Lại thêm tính tình cổ quái, khẳng định nó thể nào cũng đem lại xúi quẩy. Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi vẫn quyết đi tìm nha đầu đó, ta sẽ đốt cả Trúc Nhuệ đường này rồi chết cho ngươi xem.
Dứt câu, Trang mẫu bỏ thẳng vào trong mặc kệ Quang Hạo quỳ ở đó mà thẫn thờ.
Trước những gì mẫu thân của mình nói, Quang Hạo thực sự cảm thấy bản thân mình quá vô dụng khi không thể làm rạng rỡ tổ tiên và giúp gia đình có một cuộc sống đủ đầy hơn. Mẫu thân của chàng đã vất vả một đời nhưng vẫn chưa thể có một cuộc sống không phải lo nghĩ. Nghĩ đến, chàng thấy hổ thẹn và đau lòng vô cùng. Nếu chàng có thể làm rạng danh gia đình, mẫu thân chàng sẽ không trở nên như thế.
Và nếu chàng gặp Xích Điểu trong một hoàn cảnh khác, chàng chắc đã có thể rước nàng về làm thê tử của mình. Nàng sẽ không vì chuyện này mà phải lưu lạc tận phương trời nào như bây giờ. Tình cảm đầu đời chỉ vừa mới chớm nở sao lại tàn lụi nhanh như vậy. Càng nghĩ, chàng càng cảm thấy mình thật vô dụng khi không thể chăm sóc mẫu thân thật tốt cũng không thể bảo vệ được nữ tử mình yêu thương.
Chống hai tay xuống đất, Quang Hạo cố kiềm nén nỗi đau đang mỗi lúc một lớn dần lên trong chàng. Bế tắc và tuyệt vọng chính là cảm giác của chàng lúc này. Chàng nên làm gì để thoát khỏi tình cảnh hiện tại đây?
Bắc Đình thành
Tiếng ồn từ dưới lầu vọng lên khiến Xích Điểu không khỏi cảm thấy hoang man, sợ hãi. Thứ âm thanh ô uế, tạp nhạp ấy khiến tim nàng đập liên hồi như trống trận. Đến giờ nàng dường như vẫn chưa tin vào những gì đã xảy ra với mình. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá đột ngột.
"Nửa tháng trước. Quang Hạo phải xuống nhà thúc thúc của mình ở một thành phía Nam có việc. Xích Điểu ở nhà với Trang mẫu. Nàng đã cố gắng hết sức để chăm sóc Trang mẫu cũng như quán xuyến mọi việc trong gia đình những mong thái độ của mẫu thân chàng dành cho nàng sẽ tích cực hơn. Ngày qua ngày lại sự nổ lực của nàng cũng được đền đáp...
Hôm đó, sau khi Xích Điểu cùng Chiêu Nga vào Ân Phú thành mua một ít đồ về, cả hai ghé vào một cửa tiệm nhỏ mua chút đồ ăn. Khi vừa nhìn thấy nàng trở về với đồ ăn trên tay, Trang mẫu tỏ ra khá vui vẻ và khen nàng khéo chọn đồ ăn. Gật đầu hài lòng bà bảo nàng vào phòng nghỉ ngơi, bà sẽ nấu bữa cơm tối. Có chút ngạc nhiên, song nàng vẫn nghe theo lời bà vào phòng tắm rửa, thay đồ và làm ba việc lặt vặt trong khi chờ Trang mẫu nấu cơm.
_ Xong rồi! Xích Điểu! Vào ăn thôi!
Vâng một tiếng, Xích Điểu nhanh chóng vào nhà cùng Trang mẫu ăn cơm. Các món ăn bày trên bàn tuy đơn giản nhưng lại ngon mắt vô cùng. Vừa ăn cả hai vừa cười nói rất vui vẻ. Nàng kể cho Trang mẫu nghe về những chuyện đã gặp trong Ân Phú thành với Chiêu Nga. Trang mẫu vừa ăn vừa lắng nghe, lâu lâu lại gật đầu. Bầu không khí thật ấm áp như một gia đình.
_ Nào ngươi ăn đi!- Vừa nói, Trang mẫu vừa gắp cho Xích Điểu một miếng cá.
_ Vâng ạ!
Cười thật tươi, Xích Điểu chậm rãi cắn miếng cá. Trong khi đó, Trang mẫu từ nãy giờ vẫn quan sát biểu hiện, thái độ cũng như cử chỉ của nàng. Nhìn thế nào bà cũng thấy tiểu nha đầu này toát lên sự kỳ quái. Phong thái không giống người nơi này.
_ Thẩm thẩm biết không...
Nói chưa hết câu, cơn choáng từ đâu ập đến. Rất nhanh sau đó Xích Điểu ngã gục xuống bàn...
Những chuyện diễn ra sau đó Xích Điểu hoàn toàn không hay biết gì. Đến khi mở mắt ra, nàng đã thấy mình nằm trong một căn phòng, toàn thân bị trói chặt, miệng bị nhét giẻ không kêu la hay nói gì được. Khi nhìn thấy nam nhân với gương mặt hầm hầm sát khí, nàng hiểu rằng bản thân đã gặp chuyện chẳng lành.
Bọn họ chẳng nói gì nhiều, chỉ nói đúng một câu rằng nàng đã bị bán rồi mặc kệ nàng giãy dụa cỡ nào, hai nam nhân đô con đó bọc nàng lại rồi cho nàng lên xe. Xe đi đến đâu nàng không biết chỉ biết rằng bốn ngày sau mới đến nơi.
Đến khi mở mắt ra, Xích Điểu đã thấy mình nằm dưới sàn nhà trong một căn phòng nhỏ. Chỉ nhìn sơ qua cách bày trí, nàng biết ngay đây là khuê phòng của một nữ nhân. Vừa lúc ấy, một người đàn bà trông rất đỏm dáng bước vào nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới.
_ Không tồn! Hàng được đấy!- Chất giọng của mụ chua loét.
Đến lúc này Xích Điểu mới biết được mình bị bán vào phường buôn thịt bán người, nói cho văn hoa một tý là thanh lâu còn nói thẳng toạt ra chính là kỹ viện."
Gần nửa tháng nay, Xích Điểu tìm mọi cách để thoát khỏi Phong Nguyệt lâu nhưng đều thất bại, bởi nơi phòng của nàng được canh gác rất chặt cốt chính là để nàng không tìm được đường tẩu thoát. Đã vậy hằng ngày mama ở đây lại còn cùng đám tay chân của mình đến giáo huấn cho nàng khiến nàng ngoại trừ gương mặt ra còn khắp nơi không chỗ nào là không thương tích.
Tiếng khách buông lời suồng sã, tiếng kỹ nữ lả lơi bên dưới lầu vọng lên khiến Xích Điểu không khỏi kinh hãi. Nàng thật không ngờ, nàng lại có ngày rơi vào bước đường này. Ngồi bó gối, nàng đưa tay lên bịt chặt tai lại. Nàng không muốn nghe thấy bất kỳ thứ âm thanh nào từ dưới lầu nữa. Nơi nhơ nhớp, bẩn thỉu này nàng chỉ muốn thoát ra càng nhanh càng tốt.
Hít một hơi thật sâu, Xích Điểu lấy lại bình tĩnh. Những lúc như thế này, nàng cần phải thật bình tĩnh bằng không, nàng không những không cứu được mình mà còn khiến mình phải chịu thiệt.
Chậm rãi đứng lên, Xích Điểu đi hết một vòng quanh phòng hòng quan sát thật kỹ căn phòng này. Tiến lại gần cửa sổ, nàng nhanh chóng mở cửa ra và nhìn xuống phía bên dưới. Một kế hoạch dần thành hình trong đầu nàng. Một kế hoạch mạo hiểm, nhưng nếu không thực hiện e rằng nàng sẽ không có cơ hội thoát khỏi chốn thanh lâu này. Khóe môi nàng nhẹ nhàng cong lên tạo thành nụ cười đầy tinh ranh.
_ Có cách rồi!
"Két" tiếng cửa bật mở. Khẽ giật mình, Xích Điểu quay lại nhìn, Mụ mama đon đả bước vào nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới. Theo sau mụ ta là hai tay chân của mụ, tên nào tên nấy cũng cao to và trông có vẻ cộc cằn, thô lỗ, hung hăng.
_ Thế nào? Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Đã vào đây rồi thì đừng làm ra vẻ thanh cao nữa. Ngươi chi bằng đi theo ta, ta nhất định sẽ biến ngươi thành hoa khôi nổi tiếng nhất Bắc Đình thành này. Đến khi ấy, ngân lượng ngươi có được sẽ đếm không xuể.
Mụ ta lại thao thao bất tuyệt. Với chất giọng chanh chua của mụ, Xích Điểu thật nghe không lọt được câu nào. Thôi thì để mụ ta nói cho sướng rồi đến lượt nàng cho mụ ta vào tròng vậy...
Vì bị nghi ngờ bòn rút và tham ô tiền làm đê điều của vùng Tây Thủy nên Phúc Tuần gần như bị giam lỏng tại Đông cung. Chàng gần như không thể đi đến bất kỳ nơi nào ngay trong chính ngôi nhà rộng lớn của mình. Từ khi còn nhỏ, mặc dù chàng luôn thấy Hoàng cung thật rộng lớn song chàng luôn có cảm giác cuộc sống không được tự do thoải mái. Đến khi trở thành Thân vương, có phủ đệ riêng, chàng vẫn chưa lúc nào thấy thật thoải mái. Bởi với thân phận, địa vị đó chàng luôn phải sống trong cảnh phòng trước phòng sau, giấu kỹ tâm tư của mình, không được để cho người khác biết. Bằng không, không chỉ mình chàng mà ngay cả bào tỷ cũng như các huynh đệ thân thiết của chàng cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Đến khi Lôi Vi xuất hiện, lòng chàng mới thật sự cảm thấy thoải mái. Bên cạnh nàng, chàng có thể vui vẻ nói cười, thật sự là bản thân mình, không cần phải lo lắng hay phải phòng bị bất kỳ điều gì. Ở bên cạnh nàng, chàng có cảm giác mình được sống trong cả một vùng trời tự do. Song, nàng lại không như vậy. Nàng quen một cuộc sống tự do thật sự, không bị bó buộc. Chàng biết nàng vì bào tỷ của mình nên mới vào Thái Thường Nhạc phủ. Chàng cũng biết, tỷ tỷ của chàng có hứa với nàng nếu sau một năm nàng không muốn ở lại trong cung nữa, tỷ ấy sẽ đưa nàng xuất cung, nhưng nàng đã vì chàng mà ở lại Hoàng cung chật chội này. Chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến trái tim chàng ấm áp vô cùng. Chàng từng có ý định sẽ rước nàng về làm nương tử sau đó sẽ cũng nàng ngao du khắp mọi nơi, đi đến bất kỳ nơi đâu nàng muốn.
Nhưng người tính mãi không bằng trời tính. Có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cho những dự tính của chàng không thể nào thực hiện được. Chàng vẫn luôn biết, một khi đã ngồi vào ngôi vị Thái tử này, chàng đã thực sự mất đi tự do không thể nào tùy ý xuất cung như trước. Song nếu không ngồi vào nó, cuộc chiến tranh đoạt này sẽ mãi không thể nào chấm dứt được, đến khi đó không chỉ là huynh đệ tương tàn mà những người vô tội cùng bị liên lụy, trong đó có cả nàng. Đích thân chàng phải ngăn chặn cuộc huyết chiến này.
Và khi chàng bắt đầu cuộc sống cô độc này, Lôi Vi đã nỗ lực tìm mọi cách để ở bên cạnh chàng, không rời xa. Vậy nên, nhờ có nàng, chàng chưa bao giờ cảm thấy mình cô độc. Song giờ đây, khi nàng không còn bên cạnh nữa, khi chàng phải sống một cuộc sống chả khác gì giam cầm, chàng thực sự cảm thấy mình cô độc và mất tự do hoàn toàn.
_ Điện hạ!
Chất giọng nữ cao đượm buồn vang lên dường như cũng không khiến Phúc Tuần lưu tâm.
_ Người lại nhớ đến Vi Nhi phải không?- Yên Xuân chậm rãi hỏi, chất giọng nàng pha lẫn sự bi thương.
_ Đã cũng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng ta và nàng ấy e rằng...không thể bên nhau đến đần bạc răng long.
Phụ thân của Yên Xuân, Triệu Hoài là Thái phó dạy dỗ các Hoàng tử cùng Thái tử nên chàng thi thoảng vẫn lui tới phủ Thái phó. Chàng và nàng quen nhau từ dạo đó và vì cả hai chỉ chênh nhau một tuổi nên trở thành bạn tâm giao của nhau. Có lẽ một phần vì mối giao tình này nên Thái hậu mới tuyển nàng làm phi tần của chàng. Nhưng từ ngày chàng từ sa trường phía Nam trở về cách đây năm trước, chàng không còn lui tới phủ Thái phó nữa...
_ Dù không thể ở bên nhau, nhưng thiếp nghĩ nàng ấy cũng không muốn nhìn thấy Điện hạ trong bộ dạng mất tinh thần như thế này.
Tuy là bạn tâm giao của nhau song cả hai ngoài chuyện đàm luận thơ từ ca phú ra tuyệt nhiên không bàn đến những chuyện khác. Vậy nên, tâm tư của Phúc Tuần, Yên Xuân khi ấy không thể nào đoán được. Song kể từ khi vào Đông cung, trở thành phi tần của chàng, cùng với những gì nàng biết và nghe được về chàng, trong một vài trường hợp nàng có thể nào đoán được phần nào tâm tư của chàng.
Biết chàng không muốn nói chuyện, lại cũng không muốn khơi dậy vết thương lòng của chàng, Yên Xuân chỉ chậm rãi tiến lại gần, im lặng đứng bên cạnh chàng nhìn về phía mặt hồ đang tràn ngập nắng vàng. Chậm rãi đưa mắt quan sát một lượt, nàng không khỏi cảm thán. Đến Túc Duyên các vài lần, nàng cũng biết cách bày trí phóng khoáng của nơi này. Song ngay lúc này đây, khi nắng hạ đang tràn ngập khắp mọi ngóc ngách của các, nơi này trở nên thật đẹp. Một nét đẹp hoang sơ, tự do, phóng khoáng khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy thư thái, không còn chút vướng bận nào. Thật giống tính cách, con người của Lôi Vi.
_ Tuy thiếp chỉ mới quen Lôi Vi chưa đầy một năm, nhưng thiếp vốn đã biết nàng ấy từ trước. Nữ tử này thật biết cách khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc, khó quên. Tiếp xúc rồi càng khó quên hơn. Song cho dù vậy, thiếp tin rằng, điều nàng ấy mong muốn nhất chính là những người nàng ấy yêu thương sẽ không vì nàng ấy mà đau lòng. Điện hạ! Người là người nàng ấy yêu thương nhất, vậy nên nàng ấy nhất định không muốn Người vì nàng ấy mà đau khổ.- Vừa nói, Yên Xuân vừa chậm rãi quay về phía Phúc Tuần.- Chỉ cần trong tim Điện hạ có nàng ấy, nàng ấy sẽ mãi luôn ở bên cạnh Người. Vậy nên, Người hãy để nàng ấy được an lòng.
Những gì Yên Xuân nói không sai. Lôi Vi vốn không muốn bất kỳ ai lo lắng hay vì mình mà đau khổ. Dù nàng còn sống hay đã chết, nàng vẫn luôn mong mọi người được bình yên. Chàng không thể phụ lại sự mong mỏi ấy của nàng được. Đã quyết tâm không để nàng lo lắng, chàng phải quyết tâm đến cùng bằng không chàng sao có thể xứng với một Cát Lôi Vi nhỏ bé, quật cường, dám chống lại cả Thiên ý?
Hít một hơi thật sâu, Phúc Tuần chậm rãi quay về phía Yên Xuân.
_ Ta biết rồi! Nàng đừng lo lắng! Ta sẽ làm được thôi.- Chất giọng trầm của Phúc Tuần có chút trầm xuống.- Nàng tìm ta có chuyện gì không?
Gật đầu, Yên Xuân chậm rãi rút từ tay áo ra một phong thư.
_ Phụ thân thiếp sai người gửi cho Điện hạ cái này.
Không nói gì, Phúc Tuần chậm rãi cầm lấy bức thư của Triệu Thái phó.
_ Ta nói...sao ngươi có thể bất cẩn như thế hả? Thật là...
Tiếng ồn ào bên trong phát ra nhanh chóng thu hút sự chú ý của Phúc Tuần và Yên Xuân. Cả hai nhanh chóng bước vào tư phòng của Lôi Vi liền thấy một ít trang sức của nàng nằm lăn lóc dưới đất. Tiểu Khổng Tử đang không khỏi bực mình mà la mắng tỳ nữ đang quỳ.
_ Còn không mau dọn vào? Thật là...
_ Có chuyện gì vậy?- Vừa bước hẳn vào trong, Phúc Tuần vừa lên tiếng hỏi.
_ Tham kiến Điện hạ!- Tiểu Khổng Tử và tỳ nữ kia vội tung hô.- Tham kiến Yên Lương viên!
_ Đứng lên cả đi!
Chờ cho Tiểu Khổng Tử và tỳ nữ kia đứng lên, Phúc Tuần chậm rãi bước đến quan sát tình hình. Vì chàng đã hạ lệnh không ai được tự tiện vào dọn dẹp phòng của Lôi Vi khi chưa được sự cho phép của chàng nên gần sáu tháng nay, người hầu rất ít khi ghé vào phòng nàng dọn dẹp. Hôm trước, chàng ra bảo Tiểu Khổng Tử sai người đem y phục của nàng đi giặt rồi dọn dẹp lại phòng ốc cho khỏi bụi bặm.
Hôm nay sau khi Tẩy Y cục đem y phục của nàng đến, tỳ nữ này đã nhận đồ và xem chừng trong lúc xếp cất y phục, nàng ta đã bất cẩn mà làm rớt trang sức của nàng.
_ Chuyện cũng không có gì to tát, ngươi thu dọn lại đi. Lần sau nhớ phải cẩn thận hơn.
_ Tạ Thái tử tha tội!
Gật đầu, Phúc Tuần toan bước đi, song điểm nhìn của chàng nhanh chóng dừng lại ở một chiếc bông tai vừa lạ lại vừa quen. Trang sức của Lôi Vi từ khi làm Thái tử phi tuy nhiều nhưng tất cả chàng đều đã nhìn thấy qua ít nhất một lần. Trang sức của nàng tuy có nhiều kiểu dáng khác nhau song đều tựu chung ở một điểm đó là đơn giản. Nhưng chiếc bông tai này lại rất cầu kỳ, thật không giống nàng tý nào. Càng nghĩ, Phúc Tuần càng thấy có điều gì đó không đúng.
_ Tiểu Khổng Tử!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa ngồi xuống nhặt chiếc bông tai lên.- Bông tai này sao lại chỉ có một chiếc?
_ Nô tài cũng không rõ ạ.- Tiểu Khổng Tử chậm rãi đáp.- Khi Hoa Lệ dọn dẹp, chỉ nhìn thấy một chiếc dưới gầm giường ạ.
_ Gọi nha đầu đó vào cho ta!
Không dám chần chừ, Tiểu Khổng Tử vội đi gọi Hoa Lệ vào. Chẳng mấy chốc Hoa Lệ đã có mặt trong phòng.
_ Hoa Lệ! Chiếc bông tai này ngươi tìm thấy khi nào?
_ Hồi Thái tử! Nô tỳ tìm thấy nó khi từ Quang Dương thành trở về. Thực ra...không phải là nô tỳ tìm thấy mà trong lúc dọn phòng, khi quét gầm giường nô tỳ đã nhìn thấy nó lẫn trong đống rác ạ.
_ Lẫn trong đống rác dưới gầm giường sao? Vậy có nghĩa là...nàng ấy đã đánh rơi tư trang của mình.
_ Điện hạ có chuyện gì vậy?- Im lặng từ nãy giờ, giờ Yên Xuân mới lên tiếng hỏi.
_ Lôi Vi có chút vụng về nhưng xưa nay chưa bao giờ làm qua loa chuyện gì. Làm gì nàng ấy đều kiểm tra lại ít nhất một lần để chắc chắn. Vậy nên ta đang thắc mắc tại sao nàng ấy không kiểm tra lại y phục mà lại bất cẩn đánh rơi tư trang như vậy.
_ Nương nương nào có đánh rơi tư trang ạ?
Câu nói của Hoa Lệ khiến Phúc Tuần không khỏi ngạc nhiên. Chàng vội quay lại nhìn nàng nữ tỳ để tìm kiếm câu trả lời.
_ Hôm rời khỏi Hoàng cung đến Quang Dương thành cùng Chiêu Anh Công chúa, Thái tử phi không hề đánh rơi bất kỳ tư trang nào cả ạ.
_ Vậy ý ngươi...đây không phải là tư trang của Thái tử phi?- Yên Xuân dò hỏi.
_ Hồi Lương viên! Nô tỳ cũng không chắc lắm. Khi nô tỳ lục tìm chiếc bông tai còn lại trong tư trang của Nương nương, hoàn toàn không nhìn thấy nó đâu. Nô tỳ cảm thấy rất kỳ lạ, song sực nhớ Nương nương từng nói, ở chỗ Nương nương có không ít nữ nhân chỉ thích đeo khuyên tai ở một bên nên nô tỳ không tò mò nữa mà cất vào tủ ạ.
Lời giải thích của Hoa Lệ khá hợp lý bởi Phúc Tuần cũng đã nhìn thấy qua những gì nàng tỳ nữ này nói trong một bộ phim Lôi Vi từng cho chàng xem. Song không hiểu sao chàng vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Không chỉ bởi sự cầu kỳ trong kiểu dáng của nó mà còn bởi với kiển dáng này, Lôi Vi không thể nào đeo nó một bên được. Nhìn lại chiếc bông tai một lần nữa, chàng không khỏi giật mình. Một cái tên mơ hồ xuất hiện trong đầu chàng.
_ Trước khi đi, có ai đến tìm Thái tử phi không?
_ Có Mạnh Lương đệ ạ!- Tiểu Khổng Tử nhanh chóng trả lời.- Hôm đó, sau khi thu dọn đồn đạc xong, Thái tử phi nói phải làm một thứ gửi cho Điện hạ nên đã bảo chúng nô tài ra ngoài. Chúng nô tài ra ngoài được một lúc thì Mạnh Lương đệ đến ạ.
_ Bọn họ đã nói những gì? Các ngươi có nghe thấy không?
_ Chúng nô tài không nghe được ạ.- Tiểu Khổng Tử vội lắc đầu.
_ Có thứ muốn gửi cho ta sao?
Bật ra câu hỏi ấy Phúc Tuần như muốn hỏi chính mình nhiều hơn là hỏi mọi người. Lôi Vi rốt cuộc ngày hôm ấy đã muốn gửi cho chàng cái gì? Lẽ nào là thứ nàng đã hứa tặng chàng để chàng nguôi ngoai nỗi nhớ nàng trong lúc nàng đến Quang Dương thành?
Chợt hình ảnh chiếc Ipad ở trên tay Đồng Thảo và một tỳ nữ hiện lên trong đầu Phúc Tuần. Rất nhanh chóng chàng vội vàng rời khỏi Túc Duyên các trong sự khó hiểu của những ai có mặt tại nơi đó.
_ Các ngươi mau dọn dẹp chỗ này lại đi. Nhớ cẩn thận!
_ Vâng!
Vội ra lệnh cho đám người hầu của Lôi Vi, Yên Xuân nhanh chóng rời khỏi Túc Duyên các cùng Phúc Tuần. Qua thái độ của chàng, nàng đoán biết chuyện này không hề đơn giản tý nào. Nó có thể liên quan đến cái chết của Lôi Vi. Nghĩ đến đây nàng không khỏi thất kinh.
Đi được nửa đoạn đường Phúc Tuần lại bảo nàng quay trở về Mãn Quang các khiến sự hồ nghi trong nàng càng tăng cao. Song không còn cách nào khác, nàng đành thở dài quay trở về.
_ Các ngươi về các trước đi!- Vừa đi, Yên Xuân vừa ra lệnh cho đám người hầu.- Ta muốn dạo vườn một tý.
Đợi cho đám người hầu đi khỏi, tên Thái giám bên cạnh mới chậm rãi đến gần Yên Xuân.
_ Muội đang lo cho Thái tử sao?- Chất giọng trầm đầy nam tính chậm rãi vang lên.
_ Thái tử đã suy sụp thấy rõ rồi. Nếu cứ tiếp tục...e rằng Ngài ấy không thể gượng dậy được.
Đi bên cạnh tên tiểu thái giám cười khẽ.
_ Thái tử là bạn tâm giao của muội, huynh biết mà.
_ Ta biết ta đương nhiên biết!
Không nói gì, Yên Xuân chậm rãi tiến vào một tiểu đình nhỏ.
_ Xuân Nhi! Có phải muội đã đoán ra được điều gì đó?
Nhìn tên Thái giám, Yên Xuân ủ dột gật đầu:
_ E rằng tiếp theo đây, Điện hạ sẽ phải chịu một đả kích nữa không hề nhỏ. Huynh nói xem, muội nên làm gì bây giờ?
Tên Thái giám bên cạnh nghĩ điều gì đó rất lung. Xem sắc mặt có thể thấy rõ hắn đang nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
_ Muội không được tham gia vào chuyện này.- Chất giọng tên Thái giám cứng rắn.
_ Nhưng...
_ Không nhưng gì cả! Lần này, muội nhất định phải nghe lời ta. Thái tử đang là nghi phạm của vụ bòn rút tiền xây dựng đê điều ở Tây Thủy. Chuyện này ai cũng biết là có người ám hại Ngài ấy, nhưng minh oan cho Ngài ấy là điều không dễ dàng. Giờ nếu Ngài ấy biết được thủ phạm thật sự ám hại Thái tử phi là ai, với tình cảm của Ngài ấy và với tính cách quyết liệt trong tình yêu như vậy, Ngài ấy nhất định sẽ khiến kẻ đó phải trả giá, bất kể kẻ đó là ai. Song cho dù là ai trong chốn hậu cung cũng sẽ gây nên trận phong vân. Nếu nàng tham gia vào, Thái hậu sẽ nghi ngờ nàng đang cố tìm cách chia bè phái trong hậu cung hòng cướp đi vị trí của Mạnh Lương đệ. Thêm vào đó, việc này sẽ khiến cho phe chống lại Thái tử có cớ để lật đổ phụ thân nàng. Nữ nhi giúp sức cho Thái tử, phụ thân lẽ nào không bị nghi ngờ?
_ Nhưng...xuất gia tòng phu. Đây là điều ai ai cũng biết. Muội giúp đỡ Thái tử cũng là lẽ thường, là điều...
_ Bọn đại thần kia sẽ không nghĩ như vậy.- Tên Thái giám cắt ngang lời Yên Xuân.- Khi còn là Linh thân vương, vì đương kim Thái tử biết nếu mình gặp chuyện, Triệu Thái phó chắc chắn bị nghi ngờ đầu tiên, nêu sau khi dẹp xong thảo khấu phương Nam, Ngài ấy mới giữ khoảng cách với phụ thân nàng. Hai người vốn không chung huyết thống đã phải giữ khoảng cách để bảo toàn tính mạng cho nhau. Nàng là nữ nhi của Triệu Thái phó giờ lại là Yên Lương viên của Thái tử, lẽ nào mối quan hệ này không đáng ngờ?
Càng nghe tên Thái giám bên cạnh mình phân tích, Yên Xuân càng cảm thấy rối loạn. Nàng lẽ nào giờ ngoài việc ngồi nhìn người bạn tâm giao của mình từng bước từng bước suy sụp lần nữa không thể làm gì khác? Càng nghĩ nàng càng cảm thấy đau đầu. Đây chính là lý do nàng mong muốn có một cuộc sống giản đơn. Ấy vậy mà...chỉ có một người hiểu thấu.
_ Để muội suy nghĩ đã.- Vừa nói, Yên Xuân vừa thở dài.
Băng qua khu vườn nhỏ, nữ tỳ nhanh chóng bước lên từng bậc cầu thang. Dáng vẻ nàng ta trông sốt sắng hẳn lên. Quan sát không gian xung quanh, nàng ta nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
_ Chủ tử!- Vừa nói, nàng ta vừa cúi người thi lễ.
_ Mọi việc thế nào rồi?
_ Hồi chủ tử! Đã sắp xếp ổn thỏa rồi ạ.
_ Được!- Vừa nói, vị chủ tử khi chậm rãi tiến về phía nữ tỳ của mình.- Ta tin vào khả năng của ngươi. Nhưng nếu xảy ra sơ suất gì, ngươi đừng trách ta.
_ Nô tỳ không dám!
Trông dáng vẻ rất dễ dàng để nhận ra nữ tỳ kia đang sợ hại vô cùng. Cũng phải! Phải hầu hạ một chủ tử đáng sợ như vậy bảo sao nàng ta không sợ hãi được. Chợt tiếng kêu la thảm thiết, bi phẫn nhưng cũng đầy tuyệt vọng của năm nào vọng về khiến nàng không rét mà run. Chỉ giở một chút tiểu xảo, chủ tử của nàng đã khiến người ta bị đánh đập, tra tấn dã man chẳng những vậy họ còn bị hàm oan rồi đuổi ra khỏi phủ đệ sống chết không ai hay.
_ Đưa bức thư này đến chỗ mẫu thân ta.- Vừa nói, vị chủ tử kia vừa đưa một phong thư cho nữ tỳ.- Nhất định phải trao tận tay, không được đưa cho bất kỳ ai khác.
Đón lấy bức thư, nàng nữ tỳ vội "vâng" một tiếng rồi nhanh chóng thối lui. Còn lại một mình trong tư phòng, vị chủ tử kia, chậm rãi tiến về phía khung cửa sổ.
Bên ngoài cảnh sắc một màu sáng rỡ nhưng lại chói chang vô cùng, khiến người ta không khỏi nhức mắt, khó chịu. Gió từ đâu thổi mạnh mang theo cái bỏng rát của nắng hạ tràn vào phòng. Quất mắt nhìn một vòng khắp không gian rộng lớn xung quanh, nàng ta như muốn thâu tóm mọi thứ vào trong lòng bàn tay của mình. Một địch thủ mạnh đã bị triệt hạ, giờ chỉ còn lại một người mạnh nữa. Chỉ cần hạ bệ được người này, những người còn lại chẳng là cái gì.
_ Hậu cung này...nhất định...nhất định phải thuộc về ta.
Từng câu, từng chữ rõ ràng, rành mạch thể hiện được tham vọng tột cùng của nữ nhân này. Và để đạt được nó nàng ta phải từng bước, từng bước thận trọng...
Song những bất ngờ vẫn luôn có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, đặc biệt vào những lúc con người ta chủ quan nhất.
-------------------------------
Hết chương