Tân Độ thành
Đặt tay lên trán, mi tâm Phúc Hoằng chậm rãi dãn ra khi thấy hơi thở của Phúc Tuần đã ổn định trở lại. Những ngày qua, mớ câu hỏi kia vẫn cứ mãi lởn vởn trong đầu chàng không thôi. Song vì bận cứu chữa cho đệ đệ của mình nên chàng tạm gác lại chuyện đó sang một bên. Nay tình trạng của Phúc Tuần đã ổn định trở lại, cũng đã đến lúc chàng nên bắt tay vào việc này bằng không e rằng thời gian tới cả hai sẽ không được yên thân.
_ Người đâu?
Đứng lên tiến một bước về phía trước, Phúc Hoằng gọi to. Một lúc rất lâu sau đó, một tên lính trong bộ quân phục của Hoàng Viêm quốc nhanh chóng tiến vào.
_ Có việc gì?
Tên lính hỏi xẳng! Khóe môi Phúc Hoằng hơi cong lên. Nghĩ đến tình cảnh của mình hiện giờ chàng có chút tự trào. Rõ ràng là Vương gia của một nước vậy mà một tên lính tốt lại có thể vô lễ được. Đơn giản vì chàng đang là tù nhân của bọn chúng. Nếu bọn chúng không nhìn thấy lợi ích từ huynh đệ chàng e rằng chúng đã mặc kệ hai người chết từ thuở nào đâu rồi.
_ Ta muốn gặp Thái Thúc Nguyên soái của các ngươi!
Tên lính tốt liếc nhìn chàng một lượt từ trên xuống dưới nhưng đang dò xét điều gì rồi cười khuẩy một cái.
_ Đi thôi!
Nhả ra đúng hai chữ, tên lính tốt xoay người bỏ đi. Quay lại nhìn đệ đệ của mình lần nữa, Phúc Hoằng dứt khoát rời đi. Từ gian phòng nhỏ ở phía Bắc đến đại sảnh của Thái thú phủ cách một quãng khá xa. Trước kia chàng không phải là chưa từng đi xa đến vậy song bị nhốt ở nơi ẩm thấp, tối tăm, phải ăn những đồ ăn toàn những thứ thừa cặn ôi thiu khoảng một hai tháng nay nếu không phải là người từng luyện võ e rằng mạng chàng sớm đã không còn.
Những gì xảy ra ngày hôm đó quả thật đã dọa cho phủ Thái thú này được một cảnh gà bay chó chạy. Nhớ lại cảnh đó, đến chàng cũng không khỏi giật mình. Thật đúng là một trận kinh thiên động địa!
Hôm đó sau khi hô hoán, một tên lính tốt liền chạy vào, nhìn thấy Phúc Tuần nằm bất tỉnh nhân sự ra đất hắn lập tức tái xanh tái mét mặt mày. Chàng quát một tiếng, hắn vội chạy xoắn cả chân đến sảnh đường phủ Thái thú gọi Thái Thúc Nguyên soái.
Chưa đầy nửa canh giờ giờ sau, Thái Thúc Khoát đã có mặt. Tình hình lúc đó phải nói là căng thẳng vô cùng. Ai nấy cũng ngồi trên đống lửa mà lo lắng. Nếu Phúc Hoằng lo cho tính mạng của đệ đệ mình, đám người Hoàng Viêm quốc lại lo mình mất đi một con tốt. Trên thực tế, bọn chúng có không ít cách để đánh chiếm các thành quách cũng như nuốt trọn Tân Thục, nhưng giữ Phúc Tuần làm con tin là cách hữu hiệu và thu lại kết quả nhanh nhất. Song nếu Thái tử Thục quốc chết trong tay chúng chắc chắn sẽ gây nên một trận phong vân. Bởi hắn vốn biết quân của Tân Thục đang nhẫn nhịn chờ thời cơ phản công. Nay nếu hay tin này, binh lính Thục quốc sẽ vùng lên trả thù cho chủ tử của mình. Bởi vậy Hoàng Viêm quốc không thể không cứu Phúc Tuần.
Sau khi xem xét tình hình kỹ càng, Thái Thúc Khoát nhanh chóng sai người bịt mọi thông tin về chuyện này. Nhưng hắn đã quên mất rằng, trong phủ Thái thú này vẫn còn có không ít quân lính của Thục quốc...
"_ Đệ đệ ta giờ đã thành ra như thế này, các người định giải quyết như thế nào đây?- Nhìn thẳng vào Thái Thúc Khoát, Phúc Hoằng cứng rắn hỏi.
_ Chúng ta sẽ cứu đệ đệ ngươi!
Tiến về phía tên Đại nguyên soái, Phúc Hoằng nhếch môi lên cười một cái.
_ Cứu? Đệ đệ ta vì ăn thức ăn của các ngươi mới bị trúng độc. Nay ngươi nói cứu? Ta sao có thể tin rằng ngươi sẽ cứu đệ đệ mà không tìm mọi cách hạ thủ với đệ ấy?
_ Đừng quên đệ đệ ngươi là Thái tử của một nước!- Thái Thúc Khoát đẩy tông giọng lên cao.- Giá trị của hắn so với ngươi cao hơn một bậc.
_ Xem ra ngươi cũng không phải là không hiểu chuyện. Vậy để ta nói cho ngươi biết thêm một điều, Thái tử ngoài giá trị lợi dụng như ngươi nói, đệ ấy còn có một giá trị nữa đó chính là uy phong của một thống lĩnh. Giấy không bọc được lửa, tin này sớm muộn gì cũng lộ ra ngoài, đến khi đó, các ngươi chờ mà chôn thây tại Tân Độ thành này đi.
_ Ngươi có ý gì?- Nắm lấy cổ áo của Phúc Hoằng, Thái Thúc Khoát gầm lên.
Nhìn thẳng vào mắt hắn, Phúc Hoằng chậm rãi, gỡ từng đốt ngón tay của hắn ra khỏi áo.
_ Mời danh y của Tân Thục tới cứu đệ đệ ta!
_ Còn lâu!
_ Vậy thì ngươi ngồi đó chờ chết đi!
Dứt câu Phúc Hoằng quay về phía Phúc Tuần đang nằm bất động, gương mặt không có lấy chút sinh khí nào. Giờ không phải là thời điểm thích hợp để cứng rắn. Song nếu không tỏ rõ thái độ, e rằng bọn chúng sẽ được đà lấn tới.
_ Trong Thái thú phủ này, quân sĩ Tân Thục không phải là ít. Ta chỉ cần tung một tin các người hạ độc Thái tử, ngươi nghĩ các ngươi có cơ hội sống sót sao?
_ Ngươi dám?
_ Điều tối kỵ của người cầm binh chính là khinh thường địch thủ!
Thái Thúc Khoát nhìn chằm chằm vào lưng Phúc Hoằng một hồi lâu rồi tức giận bỏ ra ngoài.
_ Tìm một danh y người Tân Thục cho ta.
Dứt câu hắn định rời đi nhưng bị câu nói của Phúc Hoằng làn dừng khựng lại
_ Còn nữa...cho chúng ta một gian phòng tốt. Thái tử đã thành ra thế này cần phải có một phòng nghỉ đàng hoàng mới có thể phục hồi được.
Không nói gì Thái Thúc Khoát ra hiệu cho tên lính tốt làm theo lời Phúc Hoằng nói rồi lập tức rời đi."
Sau đó, vì tránh để phía Hoàng Viêm quốc trở quẻ, Phúc Hoằng thực sự đã cho người phát tán tin đồn Thái tử bị trúng độc khiến tinh thần binh sĩ sục sôi. Quân Hoàng Viêm quốc ra sức đàn áp nhưng bọn chúng chẳng những không được gì mà còn bị tổn thất không nhỏ. Cuối cùng Thái Thúc Khoát phải chạy đến cầu chàng ra mặt. Bởi suy cho cùng, kẻ làm tướng luôn không muốn xảy ra những tổn thất không đáng có. Chỉ chờ có vậy, chàng liền lập tức đưa ra điều kiện yêu cầu Hoàng Viên quốc rút nửa số quân ra khỏi Tân Độ thành. Đối với yêu cầu này, quả thật bọn chúng không dễ dàng gì chấp nhận. Nhưng tin tức Thái tử bị hạ độc lan đi, các tướng cố thủ ở các thành khác đã lập tức mở cổng thành đem quân ra nghênh chiến khiến tình hình của Hoàng Viên quốc tựa như ngồi trên đống lửa. Vậy nên tên Đại nguyên soái buộc phải chấp nhận yêu sách này...
Dừng chân trước cửa đại sảnh, tên lính tốt quay về phía chàng.
_ Ngươi hãy đứng đây! Ta vào bẩm báo với Đại nguyên soái.
Chậm rãi mở quạt ra, Phúc Hoằng tặng tên lính tốt một nụ cười châm biếm khinh khi. Sự tức giận lộ rõ trên gương mặt hắn song hắn chẳng thể nào làm gì được. Xoay người, hắn hung hăng bước vào trong, chẳng mấy chốc sau đó hắn đã trở ra.
_ Đại nguyên soái cho gọi!- Tên lính tốt nói xẳng.
Lườm hắn một cái, Phúc Hoằng chậm rãi bước đi. Song vừa đi ngang qua hắn chàng chợt dừng bước.
_ Đến chủ tử của ngươi cũng phải vài phần khép nép với ta. Ngươi có tư cách gì mà lớn tiếng với bổn vương? Nên nhớ! Dù các ngươi đã chiếm được thành, đây vẫn là đất của Thục quốc!
Dứt câu, Phúc Hoằng dứt khoát bước đi, dáng vẻ cao ngạo bức người vô cùng.
Doanh trại phía Bắc- Yên Khâu
Quỳ bên dưới, tên lính tốt hơi nhướng mày lên quan sát sắc diện của Đại tướng quân ngay trước mặt. Vị Chu Đại tướng quân này nổi tiếng là người có tính tình nóng nảy, thô lỗ trong triều song trên sa trường ông cũng đã lập được không ít công lao cho triều đình, nên không thể xem thường người này được.
_ Tên oắt con này mệnh cũng lớn thật.- Ngồi ở án kỷ [], Chu Liêm hừ lạnh một tiếng.
Vì tên Thái tử Thục quốc này mà Chu Liêm ông bị Hoàng đế "đày" tới doanh trại phía Bắc xa xôi. Sao tên tiểu tử đó lại không chết đi cho ông rảnh nợ chứ? Nhưng...quả thật ông không thể không công nhận hắn có tài điều binh khiển tướng. Chỉ là kinh nghiệm vẫn chưa thực sự vững vàng. Nếu bỏ qua mọi kỳ thị giữa hai nước với nhau, bỏ qua thân phận của hai người, ông nghĩ có khi ông đã nhận hắn là đệ tử rồi cũng nên. Quả thật đáng tiếc!
_ Được rồi!- Vừa nói, Chu Liêm vừa phẩy tay.- Ngươi ra truyền lệnh của ta xuống, binh sĩ không được lơ là luyện tập. Ai xao nhãng sẽ xử theo quân kỷ.
Tên lính nhanh chóng "dạ" một tiếng rồi lập tức rời đi, trả lại cái im ắng cho lều trại.
Từ khi nhận được tin tức doanh trại Tân Thục bị Hoàng Viêm phản công, đánh úp trong đêm khiến toàn quân chạy tán loạn, còn Thái tử và Hinh Thân vương của Tân Thục bị bắt là con tin, Hoàng đế của ông đã không chần chừ mà đẩy ông đến tận đại bản doanh phía Bắc Yên Khâu này để dò la tin tức cũng như tích cực luyện tập cho binh sĩ. Nhìn bề ngoài là do ông nói càn nên tự mình chuốc lấy họa này, song kỳ thực chính bởi vì ông am hiểu địa hình nơi đây nên Anh Đức Hoàng đế mới phái ông đi.
Lần này đi, Chu Liêm biết nhiệm vụ không hề nhẹ một tý nào. Bởi ông chắc chắn rằng thể nào Yên Khâu và Hoàng Viêm cũng sẽ nổ ra một cuộc chiến. Sẽ lại là một cuộc chiến tranh giành lãnh thổ! Chỉ là thời cơ chưa chín muồi mà thôi. Vậy nên ông phải áp chế tính tình bốc đồng nóng nảy của mình lại.
_ Hy vọng Ngài sẽ không vì một cặp phu phụ mà quên đi việc mở rộng bờ cõi!
Dứt câu, Chu Liêm mạnh mẽ bước từng bước dứt khoát ra khỏi lều trại lên đài quan sát kiểm tra tình hình luyện tập của binh sĩ cũng như quan sát địa hình nơi đây. Đại bản doanh phía Bắc của Yên Khâu nằm cách Tân Độ thành của Tân Thục cũng phải mất năm đến sáu ngày đường. Nếu thực sự xuất chinh tương trợ e rằng sẽ gặp không ít khó khăn. Vậy nên, cách khả dĩ nhất hiện nay chính là đem một phần ba đại quân của đại bản dời về Quảng Mạc thành, rồi nói với bên ngoài rằng các thành phía Bắc cần gia cố phòng thủ, củng cố lực lượng để bảo vệ an nguy của dân chúng.
Suy đi tính lại thật kỹ càng, Chu Liêm nhanh chóng trở về lều trại thảo một bức thư gửi về kinh thành. Chuyện này nói thế nào đi chăng nữa, ông không thể tự mình quyết định. Bằng không, họa sát thân khó lòng tránh khỏi.
Quang Dương thành
Xếp gấp bức thư lại rồi đặt lên bàn, Thiên Phương Công chúa chậm rãi đưa tay lên chống đầu nghĩ ngợi. Trong thư, Lôi Vi có nói rõ vì thời gian lâm bồn gần tới nên muốn nàng tiến cung. Song nếu tiến cung lúc này e sẽ khiến mọi người sinh nghi nàng vì mục đích khác mà hồi kinh.
Tuy nhiên nàng quả thật không thể để mẫu tử nàng ấy một mình trong cung được. Tuy nói phụ hoàng của nàng đã hạ lệnh sai Thái y và Ngự trù chăm sóc nàng ấy cẩn thận, không được để ra sai sót, bằng không sẽ chém đầu, thế nhưng trên đời này không chuyện gì là không xảy ra cả.
Từ khi nhập cung, Lôi Vi đã trở thành cái gai trong mắt không ít người, đặc biệt là Ngọc Nhạn. Nay, khi nàng ấy hoài thai sẽ càng có kẻ muốn ra tay ám hại nàng ấy hơn. Đơn giản vì chỉ khi chặt đứt giống nòi của đệ đệ nàng, những kẻ đó mới có cơ hội ngoi lên. Vậy nên bọn chúng sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Song tình hình của Phúc Tuần bây giờ quả thật khiến nàng đêm ngày lo lắng. Nàng ở nơi này ngoài việc cầu xin ông trời phù hộ cho đệ đệ mình cũng chỉ biết trông chờ vào vận khí của đệ ấy. Mong cho đừng phát sinh thêm bất kỳ chuyện gì.
Cụ thể sự tình của việc này Thiên Phương Công chúa tuy nắm không rõ nhưng cũng phỏng đoán ra được vài phần. Rõ ràng có kẻ muốn nhân cơ hội này để ám hại Phúc Tuần cũng như gây nên xích mích giữa hai nước Hoàng Viêm và Tân Thục. Nói đến đây, nàng quả thật không hiểu được mục đích của chuyện này là gì? Đám người làm ra chuyện này, bọn chúng được hưởng lợi gì khi làm việc này?
_ Thưa Công chúa! Quân hầu đã về!
Bên ngoài, tiếng tỳ nữ cất lên khiến Thiên Phương Công chúa hơi giật mình. Vội định thần trở lại, nàng quay về phía cửa nói.
_ Mau! Đi mời Quân hầu vào đây! Các ngươi nhớ trông nom hai tiểu Công tử cho cẩn thận.
Nàng tỳ nữ vội vâng một tiếng rồi lui ra. Hướng mắt về phía cửa, đôi mắt của Thiên Phương Công chúa dường như không có tâm điểm. Từ khi sóng gió dồn dập ập đến, đôi mắt của nàng dường như luôn bị bao phủ bởi một lớp sương mờ, không thể nào nhìn rõ được.
_ Công chúa!- Vừa bước vào, Nam Cung Hàn vừa cất tiếng gọi.- Xảy ra chuyện gì sao?
_ Là chuyện đáng mừng!
Lắc đầu, Thiên Phương Công chúa mỉm cười thật tươi tiến về phía Nam Cung Hàn. Vừa đi nàng vừa quan sát thật kỹ từ cửa lớn đến cửa sổ. Nơi này tuy là nhà nhưng cũng chẳng còn an toàn nữa.
_ Thái tử phi sắp lâm bồn rồi nên muốn thiếp tiến cung.
_ Nương nương đang mang thai tháng thứ bảy không phải sao?- Chất giọng của Nam Cung Hàn có chút ngạc nhiên.
_ Đúng là như vậy!- Thiên Phương Công chúa gậ đầu xác nhận.- Nhưng việc lâm bồn cần phải chuẩn bị nhiều thứ. Dù không biết hoàng tôn là nam nhi hay nữ nhi song cũng phải chuẩn bị quần áo các thứ. Thiếp nghe nói, Thái tử phi trong cung sớm đã chuẩn bị rồi. Nên giờ thiếp mới tiến cung đã khá là muộn rồi.
Liếc thấy bức thư đặt trên bàn, Nam Cung Hàn chậm rãi mở ra. Bên trong bức thư Lôi Vi viết ngoài việc muốn Thiên Phương Công chúa ở bên cạnh lúc lâm bồn ra còn đề cập đến một số vấn đề khác như những vụ án hành thích xảy ra trong suốt thời gian dài qua. Bức thư quan trọng như vậy, Thiên Phương Công chúa lại để hớ hênh như thế, có lẽ trong lúc chàng bước vào nàng vẫn còn đang nghĩ ngợi mông lung nên quên mất. Gập bức thư lại, chàng nhanh chóng cất vào ngực.
_ Vậy khi nào nàng tính khởi hành?
Nói đến đây, Thiên Phương Công chúa lại ảm não vô cùng. Nàng nửa muốn ở lại để nghe ngóng tin tức của Phúc Tuần, nửa lại muốn tiến cung chờ ngày Lôi Vi hạ sinh.
_ Tiến cung nàng sẽ nghe ngóng được nhiều tin tức hơn.- Nam Cung Hàn hạ giọng xuống âm lượng vừa đủ cho hai người nghe.
Ngẩng đầu nhìn Nam Cung Hàn, lòng Thiên Phương Công chúa nhanh chóng an yên trở lại. Từ trước đến nay, chàng vẫn luôn thấu hiểu nàng như vậy và luôn thẳng thắn, trực tiếp giải tỏa những nỗi lo cho nàng. Những lúc như thế, lòng nàng luôn dâng lên cảm xúc ngọt ngào và cảm giác muốn dựa dẫn vào chàng nhiều hơn.
Không nói gì, Thiên Phương Công chúa nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy chàng rồi tựa đầu vào bờ vai vững chắc của nàng. Cái ôm của nàng ngoài sự yêu thương ra còn có cả sự lo lắng không nói nên lời khiến người được ôm vừa ấm lòng lại vừa xót xa.
_ Nàng yên tâm đi! Ta sẽ không sao đâu.
Hiểu được nỗi lo của Thiên Phương Công chúa, vừa vuốt tóc nàng, Nam Cung Hàn vừa chậm rãi nói.
_ Lần này tiến cung, nàng hãy mang Lãng Nhi theo. Nó còn nhỏ, cần nàng chăm sóc hơn. Hơn nữa có đứa trẻ hoạt bát như vậy bên cạnh cũng sẽ giúp cho Thái tử phi vui vẻ thoải mái.
Nhìn thật sâu vào đôi mắt của Nam Cung Hàn, Thiên Phương Công chúa chậm rãi đưa tay lên nhẹ nhàng phủi đi bụi đường bám trên vai áo của chàng. Hành động ấy tuy giản đơn nhưng lại ẩn chứa không biết bao nhiêu là sự quan tâm khiến người đối diện không khỏi cảm động.
_ Thiếp biết rồi!- Chất giọng của Thiên Phương Công chúa ôn nhu vô cùng.- Ngược lại, chàng ở đây phải hết sức cẩn thận đó. Thiếp...rất lo cho chàng!
Không nói gì, Nam Cung Hàn vòng tay qua ôm Thiên Phương Công chúa rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng.
Hoàn Bân các
Nhìn thẳng vào mắt của Lệ Uyên, mi tâm của Ngọc Nhạn nhíu sát vào nhau như không tin vào những gì nàng tỳ nữ của mình vừa nói.
_ Ngươi chắc chắn?
_ Hồi Công chúa! Vâng ạ! Hoàng thượng thật sự đã hạ lệnh như vậy!
Chậm rãi đứng lên tiến về phía cửa sổ, Ngọc Nhạn không khỏi khó hiểu. Đang yên đang lành Định An Hoàng đế lại ban ra lệnh như vậy khiến người khác không khỏi hoài nghi liệu có phải Ngài đang muối đổi chủ Đông cung điện này hay không. Nhưng rõ ràng Lôi Vi đã mang long chủng của Phúc Tuần. Nếu chàng chẳng may có mệnh hệ gì, liền có thể lập nó là Hoàng Thái tôn...
_ Trừ phi Hoàng thượng sợ đứa con trong bụng của Lôi Vi là nữ nhi. Vì để bảo toàn tính mệnh của mọi người trong Đông cung điện nên mới làm vậy.
Nhưng việc làm này rất có thể xảy ra việc có người giữ chức Giám quốc. Các huynh đệ của Phúc Tuần ngoài Phúc Khải và Phúc Tường ra quả thật chẳng thể tin tưởng ai. Càng huống hồ...nói rằng là thay Thái tử giúp đỡ việc nước cho Hoàng thượng. Nhưng chỉ cần ai được chỉ định thì cái danh "thay Thái tử giúp đỡ việc nước" kia cũng chỉ là một tấm bình phong mà thôi.
_ Hoàng thượng rốt cuộc đang suy tính điều gì?
Dù cho Hoàng thượng có suy tính điều gì, nàng cũng quyết không để điều bất lợi xảy ra với Phúc Tuần được. Bằng không, tính mạng chàng nơi sa trường e rằng sẽ khó bảo toàn.
Chỉ có điều...chiếu chỉ đã ban ra...
_ Rõ ràng có kẻ chỉ lộc vi mã []! Việc đến nước này chỉ có thể liều một phen mà thôi. Ta nhất định sẽ không để kẻ đó đắc ý.
Dứt câu, Ngọc Nhạn quay về phía Lệ Uyên.
_ Hãy chuẩn bị đi! Chúng ta cần tới một nơi!
Nhanh chóng "vâng" một tiếng, Lệ Uyên lập tức lui ra ngoài chuẩn bị mọi thứ...
Chưa đầy nửa canh giờ sau, Ngọc Nhạn mang theo Lệ Uyên rời khỏi Hoàn Bân các. Vừa đi nàng vừa suy tính cũng như sắp xếp lại mọi chuyện sao cho kỹ càng, thấu đáo. Lần này Hoàng thượng ra chiếu để các Hoàng tử tham gia nghị sự triều chính như vậy, tuy nhìn bề ngoài không chỉ đích danh bất kỳ vị Hoàng tử nào, song quá rõ ràng chỉ có hai người trong đám đệ đệ của Phúc Tuần đủ năng lực, chính là Phúc Khải và Phúc Tường. Thế nhưng Phúc Tường bản tính vốn không ưa gì chuyện triều chính còn Phúc Khải vẫn đang cần phải dưỡng thương. Vậy nên, mục đích thực sự của chiếu lệnh này là gì, nàng như đoán được song vẫn không dám chắc chắn.
Hiện giờ Phúc Tuần vẫn đang nằm trong tay địch, chàng lại bị hạ độc. Mọi nước đi lúc này đều phải được cân nhắc kỹ lưỡng, suy tính cẩn thận, bằng không, sai một nước, thua cả ván cờ. Vậy nên, nàng tuyệt đối không thể khinh suất.
_ Công chúa!
Nghe Lệ Uyên cất tiếng gọi, Ngọc Nhạn hơi nghiêng đầu lại nhìn sau đó bèn nhìn theo hướng mắt của nàng tỳ nữ và nhanh chóng nhận ra, theo sau Yên Xuân là Đồng Vũ. Bọn họ đang tiến về phía Túc Duyên các. Dáng vẻ hết sức bình tĩnh nhưng ẩn chứa bên trong là sự cẩn trọng.
_ Xem ra, Thái tử phi đã có động tĩnh rồi!- Chất giọng của Ngọc Nhạn nhàn nhạt.- Đi thôi! Sau này sẽ còn khá nhiều vở đại náo kịch cho chúng ta thưởng thức.
Dứt câu, Ngọc Nhạn nhanh chóng xoay người rời đi. Dáng đi dứt khoát và đầy kiêu ngạo của nàng ngàn năm không đổi.
Lôi Vi có lẽ đang nghe được tin và có sự tính toán của mình. Nàng cũng phải tranh thủ tìm cách để tránh điều tồi tệ có thể xảy ra. Bằng không sau này sẽ có kẻ xoay trục càn khôn, diễn biến khôn lường.
Mặt trời đang chậm rãi ngã về Tây, nắng chiều mỗi lúc một nhạt dần, trong gió có chút se se lạnh của tiết trời đầu thu. Tháng bảy về, mùa thu về khiến lòng người trở nên nao nao và trầm tư nhiều hơn.
Vừa đi, Phi Đào vừa đưa tay lên giấu đi nụ cười thích thú vui sướng. Song điều đó dường như bất khả kháng khi sự vui mừng lộ mỗi lúc một rõ trên gương mặt thanh tú của nàng.
Từ sau khi Định An Hoàng đế ra chiếu chỉ cho phép một số Hoàng tử được tham gia nghị sự chuyện triều chính, Phúc Khải năng vào cung hơn. Từ khi sức khỏe khang phục [] trở lại, công việc của chàng cũng trở nên bộn bề. Lắm lúc chàng phải ở lại Hành Đức cung để làm việc. Những lần như thế nàng đều vào cung để chăm sóc sức khỏe cho chàng. Và lần này cũng không phải là ngoại lệ. Song hôm nay đối với nàng quả thật là một ngoại lệ.
Hôm nay chàng đã nói với nàng rằng, đợi sau khi cứu được Thái tử trở về chàng sẽ lập tức xin Định An Hoàng đế tứ hôn, để hai người kết tóc, nên duyên phu thê với nhau. Đây chính là điều nàng đã hằng mong mỏi bao lâu nay. Khi nghe chàng nói những câu nói giản đơn nhưng chất chứa vô vàn yêu thương ấy, trái tim nàng như đập rộn ràng, niềm hạnh phúc cứ thế vỡ òa khiến nàng đến giờ như vẫn không dám tin những gì chàng đã nói với nàng.
Còn nhớ khoảng thời gian cuối năm ngoái đầu năm nay, Phúc Khải có đề cập đến chuyện này một lần với nàng. Nhưng bởi khi ấy ai ai cũng đang đau buồn về việc Thái tử phi "chết không thấy xác" nên chàng chỉ xin Hoàng thượng chỉ hôn. Sau đó xảy ra sự việc của Thái tử lẫn Tĩnh Bình Quận vương bị nghi ngờ bòn rút, tham ô ngân lượng xây đắp đê điều vùng Tây Thủy khiến người phải làm sứ thần sang Yên Khâu, người phải trở về quân doanh. Khi Lôi Vi sống sót trở về, phá vụ án oan đó, những tưởng sóng gió qua đi ngờ đâu Hoàng Viêm quốc xâm lược, Thái tử bị bắt làm con tin, Phúc Khải bị trọng thương phải hồi kinh. Mọi chuyện cứ thế mà diễn biến đến tận bây giờ khiến hôn lễ của hai người cứ thế mà chần chừa, chưa định được ngày.
Nay, nghe Phúc Khải nói câu ấy, lòng Phi Đào càng thêm vững tâm những mong Thái tử cũng như tỷ phu của nàng, Hinh Thân vương Phúc Hoằng sẽ mau chóng được cứu thoát. Một mặt nàng thực sự mong bọn họ bình an trở vè, mong Thái tử và muội muội tốt Lôi Vi của nàng sớm ngày đoàn tụ. Mặt khác nàng có chút ích kỹ, chính là mong họ trở về để nàng và Phúc Khải có thể nên duyên với nhau.
Làm người ai cũng có sự ích kỷ của riêng mình. Chút ích kỷ này của nàng, nếu người khác biết đươc, mong họ sẽ không nghĩ xấu đi.
Một cơn gió nhẹ nhàng bay ngang qua. Khẽ khép rèm mi lại, Phi Đào chậm rãi thưởng thức hương thơm đặc trưng, rất riêng của mùa thu. Biểu cảm trên gương mặt của nàng cũng trở nên sinh động rất nhiều, khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy vui lây và thích thú. Phía sau nàng, đám tỳ nữ đi theo bất giác cười thành tiếng làm nàng ngượng quá mà quay lại lườm một cái rồi hứ một tiếng thật khẽ.
_ Tiểu thư! Mặt của Tiểu thư đã đỏ lắm rồi đó.
_ Mặc kệ ta! Mau về thôi!
Dứt câu, Phi Đào dứt khoát dời gót, mặc kệ đám tỳ nữ đang tíu ta tíu tít châm chọc nàng.
Từ xa, nhác thấy bóng dáng quen thuộc, Phi Đào đưa tay ra hiệu cho đám tỳ nữ giữ trật tự rồi nhanh chóng tiến về phía trước.
_ Tham kiến Giao phi nương nương! Nương nương cát tường!
_ Ngươi hãy đứng lên đi!
Vừa nói, Giao phi vừa đưa một tay về phía trước. Hiểu ý, Phi Đào nhanh chóng tiến lại, đỡ lấy tay bà rồi cùng bà tản bộ trong Ngự Hoa viên. Vừa đi, nàng vừa không ngừng nhớ lại những gì Phúc Khải đã nói với nàng trong thư phòng của Hành Đức cung khi nãy khiến khóe môi của nàng càng lúc càng cong lên làm Giao phi đi bên cạnh không khỏi chú ý.
_ Có chuyện gì khiến ngươi vui đến vậy?
Nghe Giao phi hỏi đến, chẳng mấy chốc mặt mày của Phi Đào đỏ cả lên như trái mận chín. Không nói gì, nàng chỉ biết cúi gằm mặt xuống để giấu đi vẻ ngượng ngùng của mình. Một Phi Đào hoạt bát nhanh nhảu bỗng chốc đã trở thành tiểu cô nương e ấp, yểu điệu khiến người đối diện không khỏi cảm thấy lạ lẫm.
_ Lẽ nào là chuyện liên quan đến Khải Nhi?
Hai chữ cuối cùng càng khiến mặt của Phi Đào đỏ dữ dội hơn. Nhẹ cắn môi, nàng vội gật đầu một cái thật nhẹ. Bộ dạng này của nàng khiến Giao phi phải nén lắm mới không bật cười. Nữ nhân dù có hoạt náo đến đâu, đứng trước người mình yêu thương tự khắc sẽ trở nên e lệ.
_ Chuyện của hai ngươi, Phúc Khải cũng đã nói với ta. Ta cũng đồng tình!- Giao phi chậm rãi nói.- Ngươi chắc cũng biết đứa con này của ta vốn rất coi trọng tình cảm huynh đệ. Vậy nên khi huynh trưởng của nó chưa bình an trở về, nó không thể nào mà vui vẻ tổ chức thành hôn với ngươi được. Phi Đào! Lần này phải để ngươi chịu thiệt thòi rồi.
_ Không có ạ!- Vừa nói, Phi Đào vừa vội ngẩng đầu lên rồi lắc đầu liên tục.- Tiểu nữ không thiệt thòi ạ! Có thể gả cho Quận vương là tiểu nữ đã mãn nguyện rồi. Không cầu gì hơn!
_ Thế nhưng...ta lại mong nhi tức [] tương lai của ta sẽ là người có thể giúp con trai ta làm nên đại nghiệp.
Câu nói của Giao phi ngay lập tức khiến Phi Đào cảm thấy mơ hồ khó hiểu. Làm nên đại nghiệp? Ý của bà là gì? Ngôi vị Thái tử đã có chỗ. Giờ dẫu cho Thái tử xảy ra chuyện đi chăng nữa, ngôi vị đó có thể sẽ do đứa con đang ở trong bụng của Lôi Vi kế thừa. Vậy, làm nên đại nghiệp ở đây là gì? Là một Vương gia có quyền có thế, được mọi người trọng vọng chăng?
_ Làm nên đại nghiệp?- Chất giọng của Phi Đào có chút dè dặt.
_ Đúng vậy! Giờ triều đình đang rối ren. Sức khỏe của Bệ hạ lại không tốt như trước nữa. Khải Nhi cùng các Hoàng tử khác ngày nào cũng vào triều nghị sự, phụ giúp cùng Bệ hạ. Thân làm một mẫu thân, ta chỉ mong con mình có một cuộc sống an nhàn, bình an.- Vừa nói, Giao phi vừa quay về phía Phi Đào.- Nhưng thân là phi tử của Hoàng đế một nước, ta lại không thể ích kỷ như thế được. Vậy nên, ta thật mong chuẩn tân nương của nó có thể giúp nó làm nên đại nghiệp.
_ Ý của Người, Phi Đào đã hiểu!- Vừa nói, Phi Đào vừa cúi người xuống.
Không nói gì, Giao phi chậm rãi gật đầu, môi nở một nụ cười nhạt rồi nhẹ nhàng nâng Phi Đào đứng lên.
Gió thu nhẹ thổi khiến vài ba lọn tóc của người thiếu nữ bay bay vờn đùa trong nắng chiều dần buông. Vừa đi nàng vừa rôm rả nói chuyện với bậc trưởng bối bên cạnh khiến cả một góc Ngự Hoa viên trở nên náo nhiệt. Ánh nắng vàng đang dần hạ xuống tựa ánh hào quang làm bừng lên nét thanh thuần, trong khiết của nàng khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy liêu xiêu cả cõi lòng.
Bờ đê vùng Tây Thủy
Bị đày đến đây cũng đã được vài tháng tuy nhìn bề ngoài, Thập Nhất Hoàng tử đã quen với cuộc sống lam lũ, kham khổ. Thế nhưng bên trong hắn ta không ngừng cuồn cuộn hết lớp sóng này đến lớp sóng khác.
Song, trong cái rủi hắn như tìm được cái may. Tránh xa tầm mắt của phụ hoàng hắn, hắn sẽ càng có cơ hội lật ngược tình thế.
Từ khi bị đưa đến vùng đất mà dân gian gọi chó ăn đá gà ăn sỏi này, Thập Nhất Hoàng tử được tận mắt nhìn thấy không ít điều thú vị. Hắn hiểu, hắn luôn hiểu rằng sự tôn kính, sợ hãi hay quy thuận của bọn quan lại dành cho hắn đề là bởi vì địa vị của hắn mang lại. Chỉ là hắn thật không ngờ, hiện thực lại tàn khốc đến vậy.
Song trận chiến này vẫn còn chưa kết thúc. Hắn tuyệt không thể từ bỏ nhanh đến vậy. Cơ hội để hắn lật ngược tình thế vẫn đang ở ngay trước mắt.
Ném thật mạnh cái xẻng xuống đất, đôi mắt của hắn ánh lên tia lửa hung tàn như muốn thiêu trụi mọi thứ xung quanh thành tro tàn.
_ Hoàng tử!
Từ phía sau, có chất giọng trầm thấp gọi hắn. Nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, hắn chậm rãi quay về phía sau. Tên nô bộc đi theo hắn đến vùng này đang cúi người đợi lệnh.
_ Đứng lên đi! Vừa nói, Thập Nhất Hoàng tử vừa quay lại với công việc của mình.- Thế nào?
Tên nô bộc theo lệnh nhanh chóng đứng lên tiếng lại gần chủ tử của mình mà bẩm tấu. Âm lượng của hắn chỉ vừa đủ cho hai người nghe. Vừa nghe, Thập Nhất Hoàng tử vừa nhẹ cong môi lên.
_ Thiên địa luân chuyển, giang sơn hoán chủ []! Ngày này xem ra không xa!
Cắm cái xẻng xuống đất, Thập Nhất Hoàng tử quay về phía tên nô bộc của mình lần nữa.
_ Chuyện ta nói, ngươi chuẩn bị tới đâu rồi?
_ Nô tài đã an bài thật tốt rồi ạ.
Cười khuẩy một cái, Thập Nhất Hoàng tử phóng tầm mắt về phía bờ sông dài rộng.
_ Nhớ kỹ! ta và ngươi giờ đã chung một thuyền, nếu xảy ra sơ xuất không chỉ ta chết mà ngươi cũng chết!
------------------------
[] Án kỷ: bàn và ghế.
[] Chỉ lộc vi mã: trỏ hươu bảo là ngựa. Ý chỉ làm điên đảo đen trắng, rối loạn phải trái. Câu này có từ tích của Triệu Cao trong Sử ký- Tần Thuỷ Hoàng bản kỷ. Sau khi Tần Thuỷ Hoàng băng hà, Tần Nhị Thế lên ngôi. Tần Nhị Thế rất tin dùng Triệu Cao. Thế nhưng Triệu Cao lại có xuất thân là Thái giám nên quan lại trong triều tỏ ra khinh khi, coi thường. Một lần lên triều, Triệu Cao có đem lên triều một con hươu nhưng ông lại nói đấy là con ngựa khiến Tần Nhị Thế khá ngạc nhiên song rất nhanh sau đó vị Hoàng đế này tin những gì Triệu Cao nói khiến quan lại trong triều cũng phải thuận theo mà xem con hươu là còn ngựa.
[] Khang phục: khoẻ mạnh.
[] Nhi tức: con dâu.
[] Thiên địa luân chuyển, giang sơn hoán chủ: Trời đất xoay vòng, giang sơn đổi chủ.
---------------------------
Hết chương