Liễu phủ
Thả đôi dép rồi nhanh chóng nhảy xuống, Phi Đào hết đưa mắt nhìn bên trái lại đưa mắt nhìn bên phải. Chân bước rón rén, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Đến khi chắc chắn không bị đám gia đinh trong phủ phát hiện nàng mới vội chạy một mạch ra cổng sau của Liễu phủ. Nơi ấy, ngay dưới chân tường có một cái lỗ nhỏ thông ra bên ngoài. Chỉ cần tìm được nó, nàng có thể trốn ra khỏi nhà, chạy một mạch đến Hoàng cung.
Từ mấy ngày trước, Phi Đào đã nghe được tin Phúc Khải có ý định tạo phản khi phụ thân nàng bàn bạc chuyện với các đại thần nàng đã luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Con người chàng sống nghĩa khí, luôn trọng tình huynh đệ, sao có thể có chuyện này được. Nàng tuyệt đối không tin dù chỉ là nửa chữ. Vậy nên nàng muốn chạy đến Tĩnh Bình vương phủ để hỏi chàng thực hư mọi chuyện. Thế nhưng, chân còn chưa bước ra khỏi cửa, Phi Đào đã bị phụ thân sai đám gia đinh trong phủ đem nhốt trong khuê phòng, không có lệnh của ông không ai được phép thả nàng ra.
Chuyện này càng ngày càng khiến nàng cảm thấy hoang mang vô cùng. Trong mấy ngày bị nhốt, nàng đã nghĩ, nghĩ rất nhiều. Nghĩ nếu mọi chuyện không phải như thế thì thật tốt biết bao. Nhưng nếu mọi chuyện đúng thật như vậy, nàng biết phải tính thế nào? Một bên là chữ "trung" với Tân Thục này, một bên là chữ "hiếu" với song thân, một bên là chữ "nghĩa" với Lôi Vi, một bên là chữ "tình" với Phúc Khải. Nói cho nhiều, nhưng thực chất cũng chỉ có hai bên, nên làm thế nào? Nàng chưa bao giờ cảm thấy bế tắc như thế.
Đến sáng nay, khi trong phủ tràn ngập bầu không khí căng thẳng, các vị quan đại thần kéo đến phủ mỗi lúc một đông khiến nàng không khỏi hồ nghi, theo đó sự sợ hãi cũng càng lúc càng gia tăng. Gọi một tên gia đinh lại hỏi, nàng biết được rằng hôm nay trong Hoàng cung xảy ra biến lớn khiến nàng không khỏi thất kinh sợ hãi. Chẳng biết Phúc Khải có làm phản hay không, chẳng biết chàng có bán đứng huynh đệ của mình hay không, chẳng biết chàng thay đổi ra sao, lòng nàng giờ đây nóng như lửa đốt, chỉ muốn chạy vào cung những mong gặp được chàng...
Nam môn Chu Tước, cổng thành đóng kín. Từ xa nhìn tới, đám lính canh đứng lặng im như tờ. Nếu không phải nhờ có những lá cờ đang bay bay trong gió, e Phi Đào còn lầm tưởng rằng, khung cảnh trước mắt đã bị đóng khung trong một bức tranh của một hoạ sư tài danh nào đó. Bốn cổng Hoàng cung chỉ có cổng này không bị quân phản loạn của Thập Nhất Hoàng tử bao vây. Nàng thật không hiểu hắn đang tính toán điều gì. Song việc quan trọng nhất của nàng bây giờ là tìm cách đột nhập vào Hoàng cung chứ không phải là suy nghĩ xem kế hoạch của hắn là gì, mục tiêu của hắn là ai...hay những thứ đại loại thế...
Bỏ qua những yếu tố không cần thiết, Phi Đào vội quan sát khắp mọi ngóc ngách của bức tường thành dài rộng ngay trước mắt. Nhất định! Nàng nhất định phải tìm ra cách để vào bên trong.
Ngâm Hương cung
Sau một hồi dàn trận, Ngâm Hương cung bị cánh quân của Lâm Trí Bình bao vây trọn vẹn. Tứ phía, đâu đâu cũng là quân địch sẵn sàng chiến đấu. Quân của viên tướng dưới trướng Hoắc Thành Uy đi theo Lôi Vi cũng lập tức vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào. Cảnh tượng này chỉ cần dùng / trí não của mình, Lôi Vi cũng có thể tưởng tượng ra được. Vậy nên bao lâu nay nàng luôn nỗ lực để tránh tình trạng này xảy ra. Chỉ đáng tiếc, những chữ viết trên bia đá lưu hạ [] ngàn năm sau nào đâu dễ thay đổi.
_ Gan ngươi cũng lớn đấy Lâm Trí Bình!- Chất giọng của Ngọc Nhạn không nhanh cũng không chậm.
_ Công chúa quá khen!- Vừa cúi người chắp hai tay về trước, Lâm Trí Bình vừa cười khẩy nói.
Liếc nhìn không ai để ý đến mình, Giao phi nhanh như chớp một tay cướp kiếm của tên lính tốt gần đó, tay còn lại kéo Lôi Vi về phía mình, kề kiếm lên cổ nàng.
_ Thái tử phi!- Hứa Trác Khiêm truy hô một tiếng.- Giao phi! Người định làm gì?
_ Thắng làm vua, thua làm giặc.- Giao phi chậm rãi nói rõ từng chữ một.- Ván cờ này, các ngươi thua rồi. Mau tránh ra!- Vừa nói, bà vừa tiến về phía cổng của Ngâm Hương cung.- Bằng không Thái tử phi của các ngươi...ta không đảm bảo đâu.
Theo hiệu lệnh của Hứa Trác Khiêm, quân lính từ từ buông vũ khí xuống. Nhanh như cắt, Lâm Trí Bình vẫy tay ra hiệu cho quân sĩ của mình giữ chặt từng tên lính một.
_ Giao phi! Bà điên rồi!- Vừa nói, Lôi Vi vừa lắc nhẹ một ống tay áo của mình. Từ bên trong ống tay áo, thanh đoản kiếm Phúc Tuần tặng nàng năm nào, từ từ tuột xuống tay nàng.- Bà nhìn lại bộ dạng của mình hiện giờ xem có khác nào một mụ điên hay không?
_ Đúng vậy! Ta điên rồi! Là vì ai mà ta phát điên thế này chứ?- Càng về sau, chất giọng của Giao phi càng bi thương.- Đừng nhiều lời! Mau đi đi!
................
_ Bao vây hết chỗ này cho ta!- Vừa nói, Giao phi vừa đẩy Lôi Vi vào sân Đại điện.
Ngay lập tức, quân lính của Lâm Trí Bình nhanh chóng xông vào Đại điện bao vây toàn bộ đám người đang giao chiến bên trong nơi này. Nhìn thấy Giao phi kề kiếm vào cổ Thái tử phi, Hoắc Thành Uy không khỏi kinh hãi. Đám quân của Phúc Đạt cũng không khỏi ngạc nhiên vì bị tấn công bất ngờ. Xem ra, không chỉ có mình hắn lập mưu cướp ngôi. Cười khẩy một cái, hắn vẫy tay ra hiệu tiếp tục tấn công. Nhìn thấy tình huống này, lòng bà có chút thất kinh.
_ Dừng lại cho ta!- Giao phi hét lên.
_ Giao phi!- Phúc Đạt hét lên.- Bà cũng chỉ là kẻ cướp ngôi, bà hét cái gì chứ?
Đứng trên quan sát tình hình, Hoắc Thành Uy đưa tay ra hiệu cho binh sĩ lui về phòng thủ. Nhìn sang Lôi Vi, ông hơi gật đầu. Hiểu ý, nàng gắng đứng thật vững để chờ thời cơ. Cả gương mặt nàng như căng cứng lên khi nghĩ đến cảnh tượng nồi da xáo thịt chuẩn bị diễn ra ngay trước mắt.
_ Hai bên các ngươi giải quyết với nhau đi!- Chất giọng trầm của Hoắc Thành Uy vang lên như sấm rền.- Bên nào thắng sẽ đấu với ta.
_ Được lắm lão...
_ Đừng quên...- Hoắc Thành Uy đánh gãy lời Phúc Đạt.-...trong tay Đại Tướng quân ta là chiếu chỉ của Hoàng thượng. Càng huống hồ, so về tài thao lược, lão phu đây hơn hai vị rất nhiều.
Sự thật bày ra trước mặt khiến Phúc Đạt chỉ có thể ôm giận mà không nói được. Hắn cùng tỷ phu hắn xông vào đây cả buổi trời mà vẫn không thể nào hạ được lão đầu tử đáng ghét kia. Không còn cách nào khác, hắn đành cho quân tiếp tục giao chiến với quân của Lâm Trí Bình. Chỉ đáng tiếc, Lâm Trí Bình tuy tài lãnh quân chẳng bao nhiêu nhưng mưu mẹo lại không hề ít. Nên đối phó với đám quân của lão, về căn bản không phải chuyện dễ dàng.
Nhìn vào thế cục, Giao phi cũng dễ dàng nhận ra Lâm Trí Bình đang giành ưu thế. Chỉ có điều nếu cứ mãi kéo dài tình trạng này, e rằng sẽ sinh biến. Đưa mắt ra hiệu cho Lâm Trí Bình, bà quay về phía Phúc Đạt.
_ Thập Nhất Hoàng tử! Ngươi chắc không muốn vì Đế vị này mà mất đi người thân yêu nhất của mình chứ.
Nghe Giao phi nói, thanh kiếm trên tay Phúc Đạt chợt khựng lại, chàng vội quay ngoắt về phía bà ta.
_ Bà có ý gì?
_ Mẫu phi của Ngươi...
_ Bà dám!- Phúc Đạt hét lên.
_ Đến cả phụ hoàng ngươi, ta còn ra tay thì mẫu phi ngươi là cái gì?
Bàn tay của Phúc Đạt xiết chặt thành nắm. Nữ nhân này quả thật chuyện gì cũng dám làm.
_ Ta đã sai người đến Thưởng Xuân cung. Nếu ngươi chịu buông vũ khí xuống vẫn còn kịp.
Không gian xung quanh tràn ngập sắc đỏ của máu, mùi tanh của máu, vị mặn của máu. Đâu đâu trong mắt mọi người cũng là máu khiến ngay cả người vốn đã quen chinh chiến nơi sa trường, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng cũng không khỏi đau lòng đứt ruột. Giữ chặt thanh đoản đao trong tay, Lôi Vi gắng không để bản thân mình ngã khuỵ xuống ngay lúc này. Cảnh chém giết tàn khốc vốn chỉ có trong những bộ phim được làm nên bởi trí tưởng tượng của biên kịch, đạo diễn nay lại diễn ra ngay trước mắt nàng khiến hô hấp của nàng không sao bình ổn được. Chậm chạp đưa đôi mắt nhìn về phía Phúc Đạt, nàng nhìn thấy hắn như đang ngây người ra, suy nghĩ điều gì đó rất lung. Có vẻ như trong lòng hắn đã bắt đầu có sự dao động. Nếu hắn nhận ra cái giá phải trả cho ngôi vị kia chính là mẫu thân của hắn sớm hơn một chút, chuyện này đã không xảy ra. Nghĩ đến đây, nàng chợt nhớ đến một câu nói ở thời đại của nàng, tuy chỉ là câu nói vui nhưng giờ, nàng cảm thấy nó rất đúng. "Lấy lại những gì đã mất và mất luôn những gì đã có." Giao phi, Mạnh Phúc Đạt chính là trường hợp như vậy! Thật không biết nên thương xót họ hay nên giễu cợt họ.
Nhẹ nhàng đẩy chuôi ra, Lôi Vi chậm rãi nhìn về hướng Hoắc Thành Uy và nhận được cái gật đầu của ông. Tất cả đã sớm được lên kế hoạch, những gì diễn ra từ nãy giờ chỉ câu giờ. Giờ đây, khi phần thắng đã nắm chắc trong tay, vở kịch cũng đã đến lúc hạ màn.
_ Giao phi!- Vừa nói, Lôi Vi vừa giữ chặt lấy bàn tay cầm kiếm của Giao phi.- Bà thua rồi!
Dứt câu, ngay lập tức Lôi Vi một tay dùng cán của đoản đao đâm vào bụng Giao phi, một tay xoay tay cầm kiếm của bà lại để vùng thoát khiến nó lưu lại một vết cắt trên cánh tay của bà và làm bà ngã nhào.
_ Đây xem như là nợ bà phải trả cho Yên Xuân!
Liền kề sau đó, toán quân của viên tướng dưới trướng kia lập tức phản công. Tiếp theo, một loạt tiếng la hét vang lên kèm theo đó là hàng loạt cung thủ tộc người Khiết xuất hiện trên mái của Đại điện, của các gác xung quanh. Đại điện bị đám quân quy thuận Lôi Vi bao vây hoàn toàn.
Vội đứng cho vững, Lôi Vi thở lấy thở để. Trước mắt nàng là sắc máu nhuộn đỏ cả Đại điện, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi nàng khiến đầu óc nàng trống rỗng, khiến nàng buồn nôn vô cùng. Nàng cảm nhận được tiếng hò hét xung quanh thậm chí đâu đó còn vang lên chất giọng quen thuộc nữa nhưng nàng tuyệt nhiên không nghe thấy gì. Mọi thứ cứ vậy mà tối dần trong mắt của nàng. Cho đến lúc này, Lôi Vi mới nghe thấy âm thanh giọng nói, nhưng tuyệt không thể mở mắt được nữa.
_ Vi...Thái tử phi!
_ Vi Nhi! Vi Nhi!
_ Bệ hạ đã thăng hà []!- Cùng lúc này chuông táng long [] vang lên Trao di chiếu truyền ngôi cho Linh Thái tử. Lễ bộ, Hoàng hậu cùng các phi tử của tiên đế, các quần thần có nhiệm vụ phải tổ chức lễ đăng cơ ngay trong ngày hôm nay cho Tân Hoàng.
_ Bái kiến Tân Hoàng! Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
_ Tân Hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Đôi mày chau lại, Lôi Vi vội nhìn khắp không gian xung quanh. Thế nhưng những gì nàng nhìn thấy chỉ là một màu đỏ quạch của máu. Đâu đâu cũng ngập tràn màu đỏ máu, ngập tràn mùi tanh nồng của máu, ngập tràn tiếng đao kiếm va vào nhau, tiếng gào hét của quân lính. Tuy chỉ là một màu đỏ tươi nhưng những hình ảnh ấy lại trở nên chân thật và sống động vô cùng khiến nàng không khỏi buồn nôn và tái mặt đi kinh hoàng khi chất dịch màu đỏ kia trườn bò về phía nàng tựa như một con rắn. Nó nhanh chóng quấn chặt lấy nàng từ dưới lên trên, trườn bò đến đâu nó để lại vết máu đỏ chói đến nhức mắt tới đó. Từ bụng nàng cuồn cuộn dâng lên một cơn kinh tởm. Thế nhưng khi nó đã lên đến miệng, nàng lại không thể nào nôn thứ đó ra khiến nàng chỉ có thể kêu lên âm thanh ậm ự khàn đục đầy hoảng loạn...
_ Không! Không! Không!
_ Vi Nhi! Vi Nhi! Tỉnh lại đi!- Vừa gọi, Phúc Tuần vừa lay người Lôi Vi không ngừng.
_ Phúc Tuần!
_ Vi Nhi! Có ta đây! Nàng đừng sợ! Ta đã về với nàng rồi đây! Ta sẽ không rời xa nàng nữa! Đời này kiếp này! Vĩnh viễn về sau! Ta sẽ luôn bên cạnh nàng! Vậy nên, nàng hãy tỉnh lại đi!
_ Phúc Tuần!
Kêu lên một tiếng, Lôi Vi mở bừng mắt ra rồi ngồi thẳng dậy. Khắp toàn thân nàng, mồ hôi không ngừng túa ra như tắm. Hơi thở của nàng sớm đã trở nên nặng nhọc, dồn dập. Gắng điều hoà lại hơi thở, nàng đưa đôi mắt chưa lấy lại được sự linh động của mình quan sát xung quanh. Ngay lập tức sắc vàng của Hoàng bào lọt vào nhãn giới của nàng. Chút ngạc nhiên dần dâng lên nơi đáy mắt khiến nàng vội ngẩng đầu lên nhìn.
Ngồi đối diện nàng, gương mặt hao gầy của Phúc Tuần lộ rõ sự lo lắng. Ban nãy, khi nhìn thấy nàng giẫy dụa và liên tục kêu gào khiến tâm can chàng như bị cào xé dày xéo, đau đớn vô cùng. Hơn một năm qua, nàng một mình nơi Hoàng cung lạnh lẽo này đã phải cố gắng kiên cường chống lại sự phản kháng của phe đối nghịch lại còn phải nghĩ cách để giúp chàng giữ vững địa vị của mình. Đối với một nữ nhân điều đó quả thật không dễ dàng càng huống hồ nàng lại là một nữ nhi không quen với lối sống âm mưu thủ đoạn chốn cung đình.
_ Phúc Tuần!- Chất giọng của Lôi Vi đầy ngạc nhiên.- Anh về rồi! Anh thật sự về rồi!
Không kiềm lòng mình thêm nữa, Phúc Tuần vội ôm chầm lấy Lôi Vi. Vỗ về bờ vai hao gầy của nàng, hít lấy hương thơm từ tóc của nàng, để chắc chắn một điều rằng cả hai đã đoàn tụ.
_ Phải! Ta về rồi! Ta đã về bên cạnh nàng rồi!
Đến lúc này, nỗi lòng Lôi Vi cố kiềm nén bao nhiêu lâu nay, phần yếu đuối trong con người nàng được dịp trỗi lên mạnh mẽ. Những vui buồn, hạnh phúc cũng như những buồn tủi, lo lắng, đau lòng hoà quyện vào nhau tạo nên tiếng khóc nức nở, không gì có thể ngăn lại. Hai hàng nước mắt của nàng nhanh chóng thấm ướt vai áo của chàng khiến nơi đó chẳng mấy chốc đã thấm đẫm nước mắt của nàng.
_ Anh về rồi! Anh cuối cùng cũng bình an trở về rồi! Thật tốt quá!
_ Vi Nhi! Vất vả cho nàng rồi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa đặt một nụ hôn thật sâu thật lâu lên mái tóc nàng.
_ Em không có!
Vừa lắc đầu, Lôi Vi vừa nói. Bởi tiếng khóc vẫn còn đó nên chất giọng của nàng có chút run và nhỏ chẳng khác nào nàng thiếu nữ đang nũng nịu với tình lang.
Khi tiếng khóc đã ngừng, bờ vai đã thôi run lên, Lôi Vi nhẹ nhàng buông tay, rời khỏi vòng tay của Phúc Tuần. Dụi dụi đôi mắt nàng quan sát thật kỹ chàng một lượt từ trên xuống dưới. Mạnh Phúc Tuần! Chàng đã trở thành Linh Phúc Hoàng đế, Hoàng đế thứ tư của triều Tân Thục. Là người sẽ đem lại hoà bình và tiếp tục đưa Tân Thục đạt đến đỉnh cao tột cùng. Thế nhưng trong giờ phút này đây, đối với nàng những điều đó không còn quan trọng nữa.
_ Anh gầy đi nhiều rồi!
_ Vậy sao? Ta thấy ta vẫn vậy mà!
Không nói gì, Lôi Vi lườm Phúc Tuần một cái rồi bĩu môi. Hơi cong môi lên tạo thành một nụ cười, chàng nhẹ nhàng đưa tay lên vén một lọn tóc của nàng ra phía sau và nhìn ngắm thật kỹ gương mặt nàng. Sắc diện của nàng đã trở lại hồng hào, đôi mắt cũng đã linh động trở lại. Giờ phút này, đối với chàng, được ngồi đây và nhìn ngắm nàng như thế này đã là đủ rồi. Còn những chuyện râu ria khác chàng gặp phải không đáng để nhắc tới, chàng không muốn nàng phải đau lòng vì những điều đã qua ấy.
Cong môi lên tạo thành một nụ cười, Lôi Vi nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy Phúc Tuần. Cái ôm không chỉ đong đầy yêu thương mà còn có cả sự an ủi. Bởi nàng biết rằng, chàng hiện giờ vẫn đang rất đau lòng khi nghe tin phụ hoàng của mình đã qua đời. Không có người con nào không đau lòng khi nghe được hung tin này và những gì nàng nên làm lúc này chính là ở bên cạnh chàng.
_ Bẩm Hoàng thượng!
Bên ngoài tiếng Tiểu An Tử truyền vào trong song vẫn không làm mất đi lực chú ý ban đầu của hai người.
_ Có chuyện gì?- Phúc Tuần cất giọng hỏi. Chất giọng trầm, uy nghiêm.
_ Thưa, Ngự thiện phòng đã chuẩn bị xong bữa tối rồi.
_ Mang vào đây!
_ Vâng!
Rất nhanh sau đó đồ ăn được các cung nữ dâng lên. Phúc Tuần cũng nhanh chóng dìu Lôi Vi ra bàn ăn.
Bữa ăn của bậc đế vương bao giờ cũng từ món sơn hào hải vị trở lên và được kiểm tra gắt gao trước khi dâng lên cho chủ nhân của họ thưởng thức. Thế nhưng từ khi Lôi Vi đưa ra yêu cầu tiết kiệm trong chuyện ăn uống, Phúc Tuần tự cảm thấy điều đó là hợp lý, đúng đắn nên vẫn duy trì cho đến tận bây giờ. Trên chiếc bàn nhỏ đa phần các món ăn đều là những món nàng thích và hợp với khẩu vị của nàng. Xa nhau hơn một năm trời ấy vậy mà chàng vẫn nhớ rất rõ sở thích của nàng điều này quả thật kiến nàng vui khôn xiết.
_ Ta đã hạ lệnh cho Đồng Vũ rồi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa gắp vào chén Lôi Vi một miếng cá.- Ngày mai hắn sẽ đưa tiểu Công chúa của chúng ta trở về.
_ Cảm ơn anh!- Đôi mắt Lôi Vi ánh lên ánh vui mừng.
_ Chúng ta kết phu thê đã bao năm rồi nàng còn nói những lời đó với ta sao?- Chất giọng của Phúc Tuần ít nhiều có sự trách cứ nhẹ nhàng.
Cười mỉm chi, Lôi Vi mau mắn gắp một miếng thịt cho chàng. Những hành động tuy nhỏ nhặt nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm và đong đầy yêu thương của nàng vẫn luôn khiến trái tim Phúc Tuần lỗi nhịp như vậy. Vì chàng, nàng đã hy sinh và làm rất nhiều việc quá sức đối với một thiếu nữ đang ở độ tuổi mới bước ra đời như nàng. Có lẽ trên nhân gian này sẽ không có nữ nhân nào vì chàng mà hy sinh nhiều đến vậy và chắc chắn trên thế gian này cũng không có nữ nhân nào khiến chàng si mê như nàng.
_ Vi Nhi! Cảm ơn nàng!
_ Gì chứ?- Ngẩng đầu nhìn Phúc Tuần, đôi mắt Lôi Vi ít nhiều để lộ sự ngạc nhiên.- Không phải anh vừa mới nói, chúng ta là phu thê không cần nói những lời đó sao.
_ Đúng vậy! Nhưng đây là chuyện khác.- Đôi mắt của Phúc Tuần ngập tràn yêu thương cũng như sự cảm kích.- Vì ta mà nàng luôn phải sống trong bất an. Vì ta mà nàng đã làm rất nhiều việc trước kia nàng chưa từng làm. Trong khi đó, những lời hứa ta dành cho nàng, chưa có lời nào ta làm trọn cả. Nhưng nàng yên tâm! Từ giờ trở đi, những gì ta đã hứa với nàng sẽ trở thành sự thật. Ta sẽ khiến nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất Vương triều Tân Thục, khiến người khác nhìn vào chỉ có thể ngưỡng mộ. Ta sẽ chăm sóc và bảo vệ mẫu tử nàng thật tốt. Ta sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương nàng và nhi nữ của chúng ta, dù đó là ta đi chăng nữa cũng không được.
Những lời nói ấy của chàng thực sự, thực sự khiến nàng cảm thấy cảm động vô cùng. Nhìn thật sâu vào đôi mắt của chàng, nàng nở một nụ cười tươi nguyên rồi nghiêng đầu tựa vai chàng. Những lời nói ấy của chàng thực đẹp biết bao. Nàng có thể tưởng tượng ra được tương lai tươi sáng đầy hạnh phúc của cả hai. Nàng cũng rất muốn cùng chàng kéo dài hạnh phúc này mãi mãi. Nhưng chàng là Hoàng đế của một nước...
_ Phúc Tuần! Có những lời này của anh, đối với em thực sự là đủ rồi. Em rất mãn nguyện. Anh là vua của một quốc gia, anh nên nghĩ cho quốc gia nhiều hơn là cho em. Em hy vọng anh sẽ trở thành một vị vua tốt cho dân chúng.
_ Nàng yên tâm! Những gì nàng nói với ta trước ngày sắc phong Thái tử, ta không hề quên. Quân đạo là một con đường dài phải dùng cả đời để đi và phải dùng xương trắng máu tươi để thực hiện lý tưởng của mình. Tuy vậy ta sẽ không nản lòng cũng sẽ không bỏ cuộc. Vì ta muốn đem đến sự ấm no và thịnh vượng cho dân chúng của ta.
_ Em sẽ luôn ở bên cạnh anh! Cổ vũ anh! Khích lệ anh! Động viên anh!
Không nói gì, Phúc Tuần mỉm cười thật tươi rồi quay sang rót rượu vào hai cái ly nhỏ để ngay trước mặt. Hiểu ý, Lôi Vi nhanh chóng cầm lấy ly rượu, cùng Phúc Tuần uống cạn.
_ Lại nói,...- Vừa đặt ly rượu xuống, Lôi Vi quay sang nhìn Phúc Tuần.- Anh muốn trị nước theo con đường nào? Bá đạo [] hay vương đạo []?
Ngay khi Lôi Vi vừa dứt câu, nàng đã nhìn thấy cái chau mày rất mảnh trên trán của Phúc Tuần. Dường như chàng không hài lòng thì phải? Cũng đúng! Trải dài suốt hàng ngàn năm của thời kỳ phong kiến của đất nước này, nữ nhân nói chung cũng như nữ nhân hậu cung nói riêng không có quyền can dự vào triều chính, hay chính trị trừ những trường hợp đặc biệt. Có lẽ câu hỏi của nàng đã khiến chàng hiểu lầm nàng muốn lạm quyền chăng?
_ Anh đừng hiểu lầm! Em chỉ là muốn biết con đường của anh để có thể giúp đỡ anh thôi.
_ Vi Nhi!- Đặt đũa xuống, Phúc Tuần chậm rãi quay lại nhìn thẳng vào mắt Lôi Vi.- Theo nàng, ta là vị Hoàng đế như thế nào?
_ Hả?- Lôi Vi có chút bất ngờ.- Lịch sử ghi lại, anh là một vị Hoàng đế anh minh, đưa Vương triều này phát triển đến đỉnh cao của sự phồn thịnh.
_ Vi Nhi! Nàng chắc hiểu rõ, ta căn bản không quan tân đến lịch sử hay hậu thế nghĩ về ta như thế nào, phải không? Điều mà ta quan tâm, chính là nàng nghĩ về ta như thế nào?
Phúc Tuần càng nói, càng khiến Lôi Vi ngẩng người. Các vị vua sau khi lên ngôi chẳng phải một trong những điều họ lo nghĩ nhất chính là tiếng tăm lưu lại cho hậu thế sao? Sao Phúc Tuần lại...đừng nói với nàng rằng, từ nãy giờ vấn đề chàng nghĩ đến chính là điều này nha.
_ Với em, anh là một vị vua tốt!- Lôi Vi chậm rãi nói, chất giọng không nhanh cũng không chậm.- Ngay từ khi còn là một Vương gia, thay Tư Thái tử coi sóc việc triều chính giúp tiên đế, anh đã không ngừng cố gắng hết sức để làm sao cho Thục quốc tránh phải chịu tai kiếp chiến tranh, để nhân dân có một cuộc sống ấm no đủ đầy. Và quan điểm này của anh đến nay, em cảm nhận được nó không hề thay đổi. Vậy nên, em tin anh là một vị vua tốt.
_ Có câu nói này của nàng, ta nhất định sẽ trở thành một minh quân.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa ôm lấy Lôi Vi.- Vì nàng ta nhất định sẽ làm được. Ta nhất định khắc thiệu cơ cừu [] để không khiến nàng phải thất vọng.
_ Đừng có vì em! Bằng không em sẽ bị dân chúng hận chết mất.
Bật cười thành tiếng, Phúc Tuần chậm rãi buông Lôi Vi. Một hồi sau đó, chàng lại nhìn nàng bằng đôi mắt nghiêm túc.
_ Nhưng quả thật, nhờ có nàng ta mới có thể đăng cơ.- Bàn tay Phúc Tuần vươn ra, nhẹ nhàng xoa xoa gò má của Lôi Vi.- Nàng đã không tiếc bản thân mình để bảo vệ ta, nên ta vì nàng cùng là điều đương nhiên.
_ Thật sự lúc đó...em cũng sợ lắm chứ bộ. Tim em cứ như muốn vỡ ra tới nơi. Chân tay thì...suýt nữa là em run đến độ tự mình cứa cổ mình vào kiếm của Giao phi đó.- Nhớ lại cảnh đó Lôi Vi không khỏi rùng mình. Bỗng cô nàng nảy ra điều gì đó liền sáp lại gần Phúc Tuần.- Phúc Tuần! Nếu cả hai chúng ta cùng rơi vào nguy hiểm, anh sẽ làm thế nào?
_ Ta sẽ cố hết sức để cứu cả hai chúng ta.
_ Nhưng nếu cứu không được thì sao?- Lôi Vi hỏi dồn.
_ Thì ta sẽ để nàng chết.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa ung dung thưởng rượu.
Như sét đánh ngang tai, Lôi Vi trong phút chốc đã ở trong trạng thái mắt chữ O mồn chữ A. Phúc Tuần rốt cuộc đang nghĩ điều gì vậy? Chẳng phải các cặp đôi yêu nhau đến sống đi chết lại trong các bộ phim truyền hình đều có thể hy sinh tính mạng của bản thân để đối phương có thể sống sao? Đây...đây...rốt cuộc là chuyện gì vậy?
_ Sau khi nàng chết, ta sẽ báo thù cho nàng rồi tự sát bên người nàng. Nhất định là như thế!- Phúc Tuần quay lại nhìn Lôi Vi. Đôi mắt chàng ánh lên sự bi thương không hề chôn giấu.- Nỗi đau của người ở lại, ta không muốn nàng phải chịu đựng. Vì đó là một nỗi đau cực độ, không thể chỉ dùng mấy chữ đơn giản "sống không bằng chết" để diễn tả.
Những câu nói của Phúc Tuần càng khiến Lôi Vi ngây người ra. Kí ức chợt ùa về như kéo nàng trở lại quãng thời gian nàng bị rớt xuống vách núi đá, mất trí nhớ. Rốt cuộc, trong khoảng thời gian ấy Phúc Tuần đã chịu nỗi đau lớn như thế nào?
Trong lịch sử nhân loại, có rất nhiều đế vương vì mất đi người quan trọng nhất cuộc đời họ mà trở nên tàn bạo. Nhưng cũng có không ít người vì không thể nào vượt qua được chấn thương tâm lý này mà chỉ mất sau khi người họ yêu thương nhất qua đời một khoảng thời gian rất ngắn. Phúc Tuần e rằng đều thuộc cả hai loại trên.
_ Phúc Tuần!- Chất giọng của Lôi Vi nhỏ hệt như mèo kêu.
_ Vậy nên Vi Nhi!- Vừa nói, Phúc Tuần vừa gạt đi giọt nước mắt trên gò má Lôi Vi rồi cụng nhẹ đàu mình vào đầu nàng.- Hãy hứa với ta, nàng không được phép đặt mình vào nguy hiểm nữa. Biết không hả?
Mím môi để ngăn tiếng khóc, Lôi Vi gật đầu.
_ Ngoan lắm!
Nghe cách Phúc Tuần nói, Lôi Vi thật muốn bật cười. Nhưng trước khi nàng bật cười thành tiếng, bờ môi chàng đã quấn lấy bờ môi nàng, không rời. Theo bản năng, nàng nhanh chóng vươn tay ra ôm lấy cổ chàng. Nhưng bởi cách nhau hai cái ghế nên vươn người ra chẳng được bao lâu, lưng nàng đã có dấu hiệu mỏi. Lần tay ra sau lưng nàng, chàng nhanh chóng bế nàng qua ngồi trên đùi của mình khiến thân thể cả hai áp sát vào nhau cũng chính vì thế nàng nhanh chóng cảm nhận được sự biến hóa vùng hạ bộ của chàng. Điều này càng khiến mặt nàng nhanh chóng đỏ chín như quả gấc, không sao nói nên lời. Thoáng chốc khắp căn phòng đã nhuốm màu ám dục. Rúc mặt vào vai Phúc Tuần, nàng không ngừng đánh vào lưng chàng càng khiến chàng thích thú. Hôn một cái thật kêu lên vành tai nàng, chàng chậm rãi liếm vành tai nàng rồi từ từ cho vào bên trong làm nàng chẳng mấy chốc đã rùng mình.
_ Phúc...ái...
Không để Lôi Vi kịp gọi tên mình, Phúc Tuần đã nhanh chóng bế nàng lên làm nàng chỉ có thể dựa hoàn toàn vào chàng. Nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, Phúc Tuần vừa mau mắn cởi bỏ y phục của nàng vừa hôn nàng một nụ hôn triền miên. Từ môi kéo xuống hõm cổ rồi bầu ngực, y phục được gỡ bỏ tới đâu chàng liền lưu lại dấu hôn của mình đến đó khiến nàng phải giữ thật chặt tấm chăn. Chẳng mấy chốc, tòa thiên nhiên của nàng đã phơi bày trước mắt chàng. Hơi thở dồn dập, khuôn ngực phập phồng, tất cả đã làm bùng cháy lên ngọn lửa dục vọng trong lòng chàng bao lâu nay. Mau mắn cởi bỏ từng lớp áo trên người, chàng ôm lấy nàng và bắt đầu nhập cuộc hoan ái.
_ Vi Nhi! Gọi tên của ta đi!
_ Ưm....ưm...Phúc...Phúc Tuần...a...
_ Ta nghe không rõ! Gọi đi Vi Nhi! Khắp đất nước này chỉ có mình nàng là có quyền gọi tên của ta thôi. Vậy nên, hãy gọi tên ta thật rõ ràng.
_ Ưm...Phúc Tuần...aaa...
Mỉm cười hài lòng, Phúc Tuần ôm chặt lấy Lôi Vi tăng nhanh nhịp điệu rồi hôn nàng một nụ hôn thật dài.
_ Vi Nhi! Ta yêu nàng! Rất yêu nàng!
Một mối quan hệ yêu đương nếu chỉ được xây dựng dựa trên nhu cầu xác thịt của đối phương, mối quan hệ ấy không thể nào bền vững. Nhưng trong tình yêu, tình dục là yếu tố không thể thiếu được. Bởi khi ấy, thân thể của cả hai sẽ trở nên thành thật nhất. Thành thật với đối phương cũng như thành thật với chính bản thân mình. Theo nhịp điệu, những âm thanh thanh thúy của cả hai phát ra mỗi lúc một nhiều. Thấp thoáng sau tấm rèm hai bóng người mở ảo vẫn tiếp tục quấn chặt vào nhau như thể họ muốn đem đối phương khảm vào cơ thể mình, quyết không để đối phương xa rời mình dù chỉ một bước. Đến cuối cùng, khi cuộc giao hoan kết thúc, Lôi Vi nằm phục phũ lên người Phúc Tuần. Đầu gối lên ngực chàng, một tay đặt lên ngực, tay còn lại nắm chặt lấy tay chàng. Cả hai cứ vậy mà đi vào giấc mộng. Trong giấc mộng ấy, họ nắm chặt tay nhau, cùng nhau bước đi trên con đường hạnh phúc. Trước mặt họ, một đôi hài tử vừa đuổi bắt nhau vừa cười tíu tít...
"Tách...tách...tách..." tiếng củi tươi đang cháy vang lên tạo nên âm thanh duy nhất vang vọng khắp lối hành làng dài rộng và sâu hun hút. Thi thoảng đâu đó bên ngoài vài ba con muỗi lọt qua chắn song cửa bay vào kêu vo ve, tiếng kêu càng làm bầu không khí trở nên ảm đạm hơn. Tựa đầu vào tường, Phúc Khải chậm rãi khép hờ đôi mắt lại. Giờ phút này, chàng quả thật không muốn nghĩ ngợi điều gì, thế nhưng từng hình ảnh sống động và chân thật của mấy ngày trước cứ hiện hữu ngay trước mắt chàng.
"Chàng nhớ rất rõ, lúc chàng đang cùng toán quân của mình từ Nam môn Chu Tước đi tiếp ứng cho quân triều đình đang chống lại đám quân phản loạn của Thập đệ Phúc Lan, chàng liền nhận được tin mẫu thân chàng đang giữ Lôi Vi làm con tin và bị đưa đến Đại điện. Tên lính truyền tin còn báo cho chàng biết rằng mẫu phi chàng có khẩu dụ nếu không làm theo kế hoạch của bà, bà sẽ giết chết Lôi Vi.
Hiểu rõ mẫu thân của mình là người nói được làm được, không còn cách nào khác, Phúc Khải phải nhanh chóng rút quân hợp cùng một cánh quân do tên tướng dưới trướng Lâm Trí Bình dẫn đầu tiến thẳng vào Đại điện. Khi chàng chạy tới bên ngoài cổng Đại điện, những gì chàng nghe thấy được là tiếng đao kiếm va vào nhau loảng xoảng, là tiếng hét vang ngất trời tạo nên một thứ âm thanh bi thương. Xa xa, trên nhưng mái ngói, quân của tộc người Khiết đang gương cung chuẩn bị bắn tên bất kỳ lúc nào. Tuy tiết trời đã vào hạ nhưng chàng lại nhìn thấy trên bầu trời Đại điện là những đám mây vần vũ, hôn ám như thể hiện sự phẫn nộ của Thượng đế đối với cuộc chiến nhuộm đầy máu của huynh đệ. Không nấn ná thêm một giây phút nào nữa, chàng vội xông vào Đại điện, trong khi đám binh lính của chàng mang theo ngay lập tức tham chiến, chàng lại nhìn thấy Lôi Vi quay người giữ chặt tay mẫu phi chàng rồi thuận thế dùng kiếm của chính bà đâm một nhá vào cánh tay bà. Trong hoảng loạn, Lôi Vi ngất đi, mặt cắt không còn giọt máu. Vội định thần lại chàng liền tới đỡ nàng.
Cùng lúc đó, tiếng reo hò của binh sĩ bên ngoài Đại điện vang lên, chẳng mấy chốc Phúc Tuần, đương kim Thái tử bước vào ra hiệu cho quân lính của mình bao vây Đại điện. Những toán lính tạo phản bị khống chế, cục diện nhanh chóng được định đoạt. Lúc ấy Hoàng hậu từ bên trong Đại điện bước ra tuyên bố Bệ hạ băng hà, truyền ngôi cho đương kim Thái tử. Ngay lập tức thủ lĩnh của đám quân phản loạn, chàng, Phúc Đạt, Lâm Trí Bình và cặp huynh đệ song sinh Phúc Thái, Phúc Hoà nhanh chóng bị đưa vào nhà giam Hình bộ, Giao phi bị giam lỏng tại Ngâm Hương cung. Chàng đã ao ước biết bao được nhìn thấy thời khắc Ngũ huynh của chàng đăng cơ, trở thành Hoàng đế Tân Thục, nhưng tất cả mọi thứ đã tan thành tro bụi khi chàng biết được sự thật kinh hoàng kia. Trái tim của chàng chưa bao giờ đau đớn đến vậy..."
_ Thất huynh!
Chất giọng trầm buồn khiến Phúc Khải thoát ra khỏi dòng hồi ức vừa bay ngang qua. Hơi mở mắt ra chàng nhìn thấy Phúc Tường đứng bên ngoài song cửa ra hiệu cho lính canh mở cửa.
Bước vào trong, Phúc Tường chậm rãi đặt khay đồ ăn xuống rồi bảo Phúc Khải lại gần. Ánh mắt chàng nhìn Thất huynh của mình phức tạp vô cùng. Lòng chàng lúc này quả thật không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm xúc của mình.
_ Tại sao huynh lại làm như vậy?
Không kiềm lại được, Phúc Tường bật thốt ra câu hỏi ấy. Lòng đau xót vô cùng! Chàng còn nhớ rất rõ, khi Lôi Vi và Ngọc Nhạn khi biết được âm mưu của Giao phi đã tìm mọi cách hạn chế sức ảnh hưởng của chàng với quân đội như không giao cả một đại đội cho chàng mà chỉ cùng Đồng Vũ làm việc ở Chương Minh cung. Chương Minh cung tuy là nơi quan trọng nhưng cũng là nơi nghiêm ngặt và dễ kiểm soát nhất vậy nên rất dễ cho việc quan sát động tĩnh của chàng. Bên cạnh đó họ cũng giảm dần công vụ triều đình cho chàng. Mục đích chính là mong chàng tránh xa cuộc chiến này. Thế nhưng khi quân Thập Nhất Hoàng tử kéo đến, mọi người buộc phải nhờ đến sự trợ giúp của chàng. Cuối cùng...chàng vẫn khiến cho công sức bảo vệ chàng của mọi người đổ sông đổ bể.
Không nói gì, Phúc Khải tiếp tục và cơm vào miệng rồi nhai nuốt.
_ Huynh không muốn nói đệ cũng không ép!- Phúc Tường thở dài.- Có người đến thăm huynh!
Sau câu nói đó của Phúc Tường, Phúc Khải vội ngẩng mặt lên. Dáng người dần hiện rõ. Đôi mắt đau thương không chôn giấu.
_ Tiểu Đào Đào!
---------------------
Quân đạo: đạo làm vua.
[] Lưu hạ: lưu lại, giữ lại cho đời sau.
[] Thăng hà: người xưa có câu "ngũ tâm tri thiên mệnh"nghĩa tuổi hiểu mọi rõ chuyện, biết được mệnh trời. Nên vua chúa sau tuổi mới qua đời thì gọi là thăng hà (bay lên trời). Còn vua chúa qua đời trước tuổi gọi là "băng hà".
[] chuông táng long: chuông thông báo vua qua đời
[] Bá đạo: đường lối thống trị dựa trên võ lực, hình pháp, quyền thế...
[] Vương đạo: con đường chân chính ngay thẳng của các bậc thánh vương thời cổ, dùng đức độ mà trị quốc..
[] Khắc thiệu cơ cừu: nối được nghiệp của cha ông.
------------------
Hết chương