Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt

chương 168: sóng ngầm hoàng cung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kinh thành Hoàng Viêm quốc, Khổn Phương viên

Khổn Phương viên là một trong những viên trang lớn nằm ngay bên ngoài Hoàng cung Hoàng Viêm quốc chuyên dùng làm chỗ nghỉ ngơi cho các đoàn sứ thần của các nước khác tới yết kiến nhà vua Hoàng Viêm quốc. Khắp nơi trong Khổn Phương viên này đâu đâu cũng mang dáng dấp của một vùng sông nước, kênh rạch chằng chịt.

Kinh thành của Hoàng Viêm quốc vốn là kinh thành cũ của nước nhỏ Tụ Thuỷ trước kia. Cả nước Tụ Thuỷ cũ có thành trì thì hết thành trì là những thành trì nổi trên sông. Với hệ thống sông ngòi, kênh rạch chằng chịt như vậy đây vừa là thế mạnh cũng vừa là điểm yếu chí mạng của Hoàng Viêm. Chính bởi vậy, từ sau khi thôn tính Tụ Thuỷ và lập nên nhà nước Hoàng Viêm này Tất Đa Liệt không ngừng củng cố đội thuỷ quân dưới sự trợ giúp của các tướng lĩnh cũ của Tụ Thuỷ. Cùng với đó là không ngừng nâng cao sức mạnh của bộ binh để có thể bành trướng, san bằng lãnh thổ các nước khác, mở rộng bờ cõi tới cực đại. Song trận chiến kéo dài hơn một năm trời với Tân Thục đã gây tổn thất không nhỏ cũng như gây suy yếu binh lực của Hoàng Viêm. Thế nhưng họ chưa bao giờ từ bỏ ý định của mình...

Tiếng nhạc réo rắc làm say lòng người từ trong bay ra dần lan rộng khắp mọi ngóc ngách trong một khu vườn nhỏ của Khổn Phương viên. Trong sảnh, hai dãy bàn được sắp xếp ngay ngắn từ sớm đã chật kín người. Bọn họ là những vị quan đại thần nắm giữ những chức vụ trọng yếu trong triều đình Hoàng Viêm. Nhưng hôm nay bọn họ phải tham gia tiệc rượu xa hoa này hòng lấy lòng một người những mong hắn mở lời vàng ngọc nói ra điểm yếu của Tân Thục để sớm ngày đoạt đất nhập thổ, nuốt trọn Thục Quốc.

Ngày hắn tới đây, nhìn biểu hiện của hắn rất có thành ý, mong muốn hợp tác với Quân chủ của bọn họ nhưng hắn cũng đòi hỏi thành ý từ phía bọn họ. Thật đúng là ngông cuồng. Song Đa Tất Liệt lại không xử tội của hắn. Bởi trên dưới triều đình Hoàng Viêm đều biết, hắn là một trong những kẻ gây nên sóng gió nội bộ, gây nên trận nội chiến huynh đệ tương tàn trong Hoàng tộc Tân Thục cách đây hơn ba năm trước. Bắt tay với hắn, đưa hắn lên làm vua Thục Quốc, khống chế hắn từ xa, kể ra cũng rất thú vị.

_ Thay mặt các đại thần có mặt ở đây, Nữu Thái xin kính Hoàng tử một ly.

Lời của Nữu Thái vừa dứt, tất cả những đại thần có mặt trong sảnh đều hướng về phía vị Hoàng tử Thục Quốc kia kính một ly. Thế nhưng trong lòng bọn họ lại thập phần khinh thường. Hắn cùng lắm cũng chỉ là một tên tội phạm bỏ trốn khỏi nơi giam giữ của mình mà thôi. Tài cán lại chẳng ra gì bằng không đã chẳng rơi vào tình cảnh này. Thôi thì chăm sóc hắn thật tốt, lợi dụng con cờ này. Sau khi tiến quân đánh thẳng vào kinh thành của Thục quốc, làm chủ cả một vùng đất rộng lớn, giết chết tên phế vật vô dụng này.

_ Rượu uống thì uống nhưng thành ý của các ngươi, ta thật không dám nhận.- Vừa ném cái ly lên bàn, Hoàng tử Thục Quốc đã trái ôm phải ấp hai mỹ nữ.- Dạo gần đây ta nghe được một chuyện rất thú vị. Nghe rằng, trong triều đình của các ngươi có người muốn giết chết bổn Hoàng tử.

Mấy lão quan tự cho mình thông minh hơn người của Hoàng Viêm Quốc ngay lập tức đông cứng người. Tên này đi guốc trong bụng họ hay sao chứ?

_ Hoàng tử! Việc này...

_ Ta đã thành tâm thành ý giao ra bản đồ quân sự biên giới phía Bắc của Thục Quốc cho các ngươi. Các ngươi lại...- Hoàng tử Thục Quốc đánh gãy lời của vị tướng Nữu Thái kia.- Đây là cách các người bày tỏ thành ý của mình sao? Thật khiến ta không khỏi đau lòng à nha.

_ Hoàng tử! Chuyện này là hoàn toàn không thể. Hoàng Viêm đã cùng Ngài hợp tác sao có thể có người muốn ám hại Ngài được?!- Nữu Thái khẳng định chắc nịch.

_ Đúng vậy!- Trử Tát Đạt nhanh chóng hùa vào.- Sao lại có thể chứ? Hoàng tử! Xin Người cho biết Người nghe được ai nói rằng quan tướng Hoàng Viêm muốn giết Người?

Nghe thấy câu hỏi của Trử Tát Đạt, những ai có mặt không khỏi xanh lét mặt mày. Cái tên tướng ngu đần này, định cho bọn họ bỏ mạng hay sao chứ?

_ Ai biết được!- Quét mắt một lượt xuống dưới, Hoàng tử Thục Quốc chậm rãi nói.- Dù sao cũng chỉ là tình cờ nghe thấy được mà thôi.

_ Hoàng tử...

_ Được rồi!- Đánh gãy lời Nữu Thái lần nữa, Hoàng tử Thục Quốc chậm rãi đứng lên tỏ thái độ chán ghét.- Tiệc rượu tới đây thôi! Tránh cho việc tý nữa có người trong này muốn hại chết bổn Hoàng tử.

Dứt câu, Hoàng tử Thục Quốc dứt khoát đứng dậy cùng một đám mỹ nữ bỏ đi mặc kệ phía sau bọn đại thần Hoàng Viêm mặt mày đen xì. Vốn bọn chúng định tới kiếm bữa ăn ngon nào ngờ đâu lại bị tên Hoàng tử ngạo mạn bẩm sinh kia chơi một vố làm nghẹn chẳng muốn ăn nữa. Nói là sẽ trừ khử hắn, nhưng trước đó hắn được ăn uống thoả thuê có lý gì bọn họ lại không được chứ. Vậy mà...

Nếu Phi Thiên lâu của Mạn Hương Quận chúa là tửu lầu nổi tiếng dành cho văn nhân mặc khách thì Tuý Linh lâu của Sở gia lại là tửu lầu dành cho thương nhân. Từ thời tổ phụ của Tuý Nguyệt lầu này đã trở thành một trong những nơi đầu mối cung cấp thông tin, mang lại không ít mối làm ăn của các thương nhân tại kinh thành hoặc những thành khác của Tân Thục. Song muốn bước vào lầu này để có được thông tin hoặc mối làm ăn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Bọn họ phải đáp ứng được điều kiện của lầu mới có thể vào cửa. Chính là phải có văn tự mua bán đầy đủ, chính xác mặt hàng buôn bán của bản thân. Cái quy định này nói khó thì không khó nhưng đó là chỉ với những người đã là thương nhân được một thời gian còn với kẻ bắt đâu làm thương nhân như Tiêu Trần đây vốn không phải chuyện dễ dàng gì.

Từ sau khi tới phủ Thượng thư của đệ đệ mình là Tiêu Nghi, Tiêu Trần gần như ngày nào cũng tới đây hòng có được một cơ hội được vào bên trong. Nhưng lĩnh vực chàng muốn kinh doanh thực sự rất mới mẻ và có chút quái gở nên e rằng... Haizzz! Thật đau đầu mà!

_ Tiểu thư!- Từ thúc, quản lý Tuý Linh lâu vừa cùng Tuý Nguyệt tra sổ sách vừa nhỏ giọng nói.- Hôm nay hắn ta lại tới!

Vừa nói Từ thúc vừa nhìn ra ngoài cửa. Tuý Nguyệt cũng theo đó mà nhìn ra liền nhìn thấy một nam nhân ăn vận sạch sẽ đi qua đi lại trước cửa lầu. Trông chàng ta có vẻ mệt mỏi lại có chút chán nản nhưng lại không hề bất mãn hay nhụt chí. Nàng thật sự tò mò, chàng ta hẳn biết rõ nguyên tắc của bổn lâu, nhưng trên tay không có gì cả song vẫn ngày ngày tới đây, là vì mục đích gì chứ?

_ Từ thúc!- Buông sổ sách xuống, Tuý Nguyệt chậm rãi rời khỏi quầy.- Số sổ sách còn lại, thúc tra kỹ cho ta.

_ Vâng thưa tiểu thư!- Vừa nói, Từ thúc vừa nhận lấy một quyển sổ từ tay Tuý Nguyệt.

Trước cửa của Tuý Linh lầu, anh chàng họ Tiêu kia vẫn đi qua đi lại. Hễ thấy người nào có chút am tường liền không ngần ngại mà giữ lại bắt chuyện hòng tìm một cơ hội cho bản thân. Nhưng người ta mới chỉ nghe Tiêu Trần nói được hai câu rồi xua tay bỏ vào trong. Không có một ai thật sự lắng nghe chàng nói.

_ Vị huynh đài này rốt cuộc là buôn bán cái gì mà ai nấy nghe thấy liền xua tay bỏ đi vậy?

Chất giọng trong trẻo từ phía sau vang lên làm Tiêu Trần ngẩn ngơ hồi lâu mới quay lại nhìn. Sau khi quay lại nhìn chàng ta lại tiếp tục ngơ ngẩn.

Nhìn thấy thái độ này của anh chàng, Tuý Nguyệt phải nén lắm mới không bật cười.

_ Huynh chắc không phải buôn hàng cấm đấy chứ?

Câu hỏi của Tuý Nguyệt vừa dứt, Tiêu Trần lập tức hoàn hồn, vội lắc đầu xua tay:

_ Làm gì có! Làm gì có! Sao cô nương lại nghĩ như vậy chứ?

_ Vì ta thấy chẳng có ai chịu ở lại thương lượng với huynh.

Không nói thì thôi mà nói tới Tiêu Trần lại không khỏi đau đầu. Chàng cũng không biết phải nói như thế nào cho nữ tử đang đứng trước mặt mình hiểu được ý định của mình.

_ Haizzz! Không phải hàng cấm gì. Ta đang muốn thử làm ăn. Chỉ là mặt hàng ta chọn quả thật có chút hoang đường. Là... thôi bỏ đi. Nói ra cô nương thể nào cũng cười ta cho xem.- Vừa nói Tiêu Trần vừa xua tay.

_ Huynh thử nói xem, biết đâu ta lại giúp được.

_ Nàng sao?- Tiêu Trần không khỏi ngạc nhiên.

Gì chứ? Thái độ ngạc nhiên này của chàng ta là sao chứ? Tuý Nguyệt không khỏi bực dọc.

_ Sao vậy? Huynh chưa thấy nữ nhân bàn chuyện làm ăn bao giờ sao?

_ Quả thật là chưa thấy!- Tiêu Trần cười thật thà.- Nhưng ta biết bà chủ của tửu lầu này là một thương nhân có tiếng. Ta chỉ hơi ngạc nhiên không hiểu tại sao ta còn chưa nói gì mà cô nương đã có ý giúp.

À ra là vậy! Xem ra anh chàng này không phải hạng người coi thường nữ nhân, cho rằng nữ nhân không thể kinh doanh. Nghĩ vậy Tuý Nguyệt một lần nữa kín đáo đánh giá Tiêu Trần một lượt từ trên xuống dưới.

_ Chỉ cần huynh nói được ý định và sự khả thi của ý định đó, ta sẽ giúp huynh.- Tuý Nguyệt nói chắc như đinh đóng cột.

Nhìn vào mắt Tuý Nguyệt, Tiêu Trần không khỏi đắn đo. Có thể cùng nữ tử này nói chuyện sao? Chàng không khỏi hồ nghi mà đưa mắt đánh giá nữ tử trước mặt. Nữ nhân này ăn mặc tuy đơn giản nhưng khí chất lại tao nhã, cao quý làm người ta không khỏi cảm thán. Còn dáng vẻ của nàng ước chừng đã ngoài tuổi, là cái tuổi đã hoàn toàn trưởng thành, tuy chưa tới mức thấu tình đạt lý nhưng đã biết cách ứng nhân xử thế rồi.

Thôi kệ! Chàng dù sao cũng đã bị không ít người từ chối rồi, từ chối lần nữa cũng chả sao. Càng huống hồ người này lại đồng ý lắng nghe chàng nói, chàng thật không cầu mong gì hơn. Đưa tay lên xoa xoa cái mũi, Tiêu Trần hạ quyết tâm.

_ Thứ ta muốn kinh doanh chính là cái này!

Vừa nói Tiêu Trần vừa lấy ra mấy nén bạc làm Tuý Nguyệt không khỏi khó hiểu cũng như ngạc nhiên:

_ Ngân lượng sao?- Tuý Nguyệt ngờ vực hỏi.

_ Đúng vậy?!- Tiêu Trần gật đầu chắc chắn.

_ Huynh muốn dùng ngân lượng đổi lấy cái gì?

_ Dùng ngân lượng đổi lấy ngân lượng!- Tiêu Trần mỉm cười.- Ta muốn dùng một khoản ngân lượng nhỏ đổi lấy một khoản ngân lượng lớn hơn. Chính là dùng một nén bạc đổi lấy một đỉnh bạc, thậm chí còn nhiều hơn thế.

Dùng ngân lượng đổi lấy ngân lượng? Dùng một nén bạc đổi lấy một đỉnh bạc, hoặc nhiều hơn thế? Càng nghe Tiêu Trần nói, Tuý Nguyệt càng cảm thấy hoang đường. Nàng thực sự không hiểu nam nhân này rốt cuộc đang suy tính điều gì.

_ Huynh...

_ Sở cô nương!

Trước khi Tuý Nguyệt kịp đặt câu hỏi cho Tiêu Trần, một chất giọng trầm ổn đánh gãy lời nàng. Trong khi Tiên Trần tròn mắt ngạc nhiên nhìn nàng, nàng lại thản nhiên quay sang nhìn người vừa gọi tên mình.

_ Tại hạ tới rồi!- Vừa nói, Trang Quang Hạo vừa chắp tay chào.

_ Trang Thị vệ!- Vừa cúi người, Tuý Nguyệt vừa cất giọng chào.- Mời Thị vệ vào trong. Ta sẽ vào ngay!

Hơi gật đầu Trang Quang Hạo nhanh chóng vào lầu. Số là một tháng nay, Tuý Nguyệt đi tới những nơi thuộc điền sản của Sở gia để kiểm tra sổ sách. Dọc đường đi bắt gặp những thứ thú vị đầy màu sắc liền không tự chủ được mà mua về để tặng cho Ninh Vương phủ và cho Cát Lôi Vi. Dẫu biết trong cung cái gì cũng không thiếu nhưng hài tử chơi đồ chơi thường rất nhanh chán nên tuy là không tự chủ mà mua về nhưng nàng cũng ít nhiều là cố ý mua về để tặng họ.

Đối với Lôi Vi, chuyện nàng ấy cứu nàng thoát khỏi cuộc hôn nhân với Linh Thân vương do tiên đế chỉ hôn cũng như giúp nàng thoát khỏi cái chết khiến nàng cảm kích vô cùng, nên chỉ cần có thể giúp được nàng ấy cái gì nàng đều không quản khó khăn mà giúp. Nhìn Trang Quang Hạo đã khuất sau cánh cửa, Tuý Nguyệt mới quay về phía Tiêu Trần vẫn đang đứng ngây ngốc một chỗ.

_ Nàng... nàng chính là nữ chủ nhân của Sở gia, Sở Tuý Nguyệt?- Chất giọng của Tiêu Trần không khỏi kích động.

Nhìn thấy đôi mắt ngưỡng mộ của Tiêu Trần, Tuý Nguyệt không khỏi cảm thấy xấu hổ. Trong mắt mọi người nàng là một bà chủ lớn, có tài kinh doanh nhưng kỳ thực tất cả những gì nàng có được bây giờ đều là do tổ phụ cũng như phụ thân để lại, căn bản không có gì đáng để tự hào cả.

_ Đúng vậy!- Tuý Nguyệt gật đầu xác nhận.- Công tử! Ta quả thật rất có hứng thú với những gì Công tử nói nhưng giờ ta bận mất rồi. Thế này đi, sau giờ Mùi ngày mai, Công tử có thể tới thăm tệ xá, cùng ta bàn bạc rõ ràng không?

_ Hả? À... được! Tất nhiên là được rồi. Đây quả thực là vinh hạnh của Tiêu mỗ!

Thấy thái độ lúng túng của Tiêu Trần, Tuý Nguyệt phải nén lắm mới không bậc cười.

_ Vậy ta cáo từ trước!

Dứt câu, Tuý Nguyệt xoay người đi thẳng vào trong Tuý Linh lâu để lại một mình Tiêu Trần đứng đó mà si ngốc không rõ vì lý do gì.

Trong Đại điện một mảnh lặng ngắt như tờ, dường như một chiếc kim thêu rơi xuống đất phát ra một âm thanh rất khẽ cũng có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Chuyền tay nhau bức thư nhỏ chỉ ghi vắn tắt hai ba dòng, mọi người không khỏi chau mày suy nghĩ.

Ngồi phía sau áng thư, Phúc Tuần chậm rãi đưa tay lên gõ từng nhịp rất khẽ lên mặt bàn tựa như đang chờ đợi. Đôi mắt thâm trầm của chàng chậm rãi quét qua từng gương mặt một có mặt trong gian phòng rộng lớn này.

_ Quân lính được giao nhiệm vụ cũng đã báo vệ, đệ ấy đã trốn khỏi nơi canh giữ. Các khanh nghĩ thế nào về chuyện này?

Câu hỏi này của Hoàng thượng thực sự khiến mọi người không khỏi đau đầu. Nói gì đi chăng nữa đây cũng là gia sự của Phúc Tuần nhưng vấn đề ở đây chính là, gia sự đã gắn liền với quốc sự. Giải quyết thế nào cũng sẽ rất dễ khiến người ta cảm thấy không thoả đáng. Phải làm sao mới tốt, thực sự không phải chuyện dễ dàng.

_ Hoàng thượng!- Vừa nói, Mạc Phàm Bồng vừa tiến một bước về phía trước.- Theo ngu ý của thần, chúng ta nên đợi thêm tin tức của mật thám tại Hoàng Viêm quốc. Thay vào đó việc cấp thiết hiện giờ chúng ta phải chỉnh đốn lại binh sĩ, sẵn sàng nghênh địch bất kỳ lúc nào.

Những gì Mạc Phàm Bồng nói là những điều cơ bản nhất, Phúc Tuần đã từng nghĩ qua nhưng thực sự làm như vậy hợp sao?

_ Hoàng thượng vạn lần không thể!

Chất giọng của đầy cương quyết của Trương Trình Lượng nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác.

_ Tại sao?- Chất giọng của Mạc Phàm Bồng đầy khó hiểu.

_ Mạc Tướng quân! Ngài chưa từng có thời gian sống tại những vùng biên cương phía Bắc nên hẳn cũng không hiểu rõ được nỗi lòng của dân chúng vùng biên cảnh. Khó khăn lắm cuộc chiến mới qua đi, khó khăn lắm cuộc sống của họ mới có thể gọi là yên ổn. Nay Hoàng Viêm còn chưa xâm lấn nước ta, chúng ta lại gióng trống khua chiêng như vậy, chẳng những khiến các nước khác nghi ngờ, mà còn khiến cuộc sống của người dân các thành dọc biên giới một lần nữa bị xáo trộn. Ngọc Hải Bắc thành, Khái Nguyên thành, Sa Thạch thành, Tân Độ thành, bốn thành lớn về thương nghiệp trấn giữ vùng biên giới sẽ không ngày nào được yên ổn. Các thành nhỏ là cứ địa quân sự như Lạc Âu thành, Liêu Dương thành, Quảng Việt thành cũng sẽ theo đó mà bị ảnh hưởng.

Ngọc Hải Bắc thành, Khái Nguyên thành, Sa Thạch thành, Tân Độ thành là những thành lớn nằm dọc vùng biên giới phía Bắc, xen kẽ giữa các thành lớn này là các thành nhỏ, các trấn, các rạch... tất cả tạo thành một tổ hợp, kinh tế- quân sự bổ trợ cho nhau, tạo thành bức tường thành hình nan quạt vững chắc che chắn cho phía Bắc Tân Thục, phía Bắc kinh thành, đây chính là điểm mạnh của Tân Thục. Nhưng điểm mạnh này không phải không có lỗ hổng, đó chính là khi một trong thành lớn kia bị khống chế, các thành khác cũng bị ảnh hưởng khá nặng nề. Lỗ hổng này xuất hiện trong trận chiến bốn năm trước. Vì vậy sau cuộc chiến, sau khi đăng cơ, Phúc Tuần không ngừng tìm cách xoá bỏ lỗ hổng này. Tới nay, tuy đã thu lại được kết quả đầu tiên nhưng vẫn còn có những chỗ chưa ổn. Vậy nên, về cơ bản chàng không muốn mạo hiểm. Lôi Vi từng nói với chàng một câu mà chàng cũng rất đồng tình với nàng:

"_ Đem tính mạng của dân chúng ra đặt cược là điều không thể chấp nhận được."

Vì vậy khi nhận được tin mật báo này vào chiều hôm qua, Phúc Tuần mới chần chừ chưa quyết.

_ Mã Đại học sĩ nghĩ thế nào?- Quay sang nhìn Mã Đức Thiên, Phúc Tuần chậm rãi cất giọng hỏi.

Mã Đức Thiên vốn là vị Đại học sĩ trẻ nhất Tân Thục. Ra làm quan dưới triều Định An Hoàng đế, sau đó theo hầu Phúc Tuần khi chàng được phong làm Linh Thái tử, chàng ta hiểu rằng, tâm cơ của bậc đế vương vô cùng thâm sâu. Nhưng ở Phúc Tuần có một đặc điểm mà chính đặc điểm này đã khiến Mã Đức Thiên chết cũng vẫn cung cúc tận trung với chàng đó chính là luôn nghĩ tới an nguy của dân chúng đầu tiên.

_ Hồi Hoàng thượng!- Vừa tiến lên, Mã Đức Thiên vừa chắp tay, khom người.- Theo ngu ý của thần, Hoàng thượng vừa mới đăng cơ được bốn năm, căn cơ tuy đã có và cũng đã lớn mạnh nhưng chưa thực sự khiến các phe chống đối tâm phục khẩu phục. Vì vậy thần cảm thấy, Bệ hạ vẫn nên tập trung củng cố quyền lực của bản thân làm cho các phe phái chống đối trong triều cam tâm tình nguyện làm việc cho Người, có như vậy thanh thế, uy danh của Người sẽ vang xa. Tới lúc đó Hoàng Viêm nếu muốn xâm lược nước ta sẽ thấy khó mà suy xét lại. Mặt khác, chúng ta vẫn tiếp tục đi theo con đường đã đề ra cho các thành dọc vùng biên giới. Nhưng phải thúc đẩy kế hoạch này nhanh song cũng phải vững chắc.

_ Đệ cảm thấy...- Đứng lặng im từ nãy giờ, Phúc Tường lúc này mới lên tiếng.-...lời của Đại học sĩ rất có lý. Hoàng Viêm quốc nếu muốn xâm lược Tân Thục ta, điều đầu tiên chúng phải suy xét tới đó chính là uy danh của Hoàng đế đương triều. Bởi uy danh này không những khiến địch quốc phải dè chừng mà còn giúp cho tinh thần của dân chúng, binh sĩ trong nước tăng cao. Từ đó, khi xảy ra chiến sự, tinh thần đó sẽ được mọi người phát huy một cách triệt để mà dành thắng lợi.

Bản tính của Phúc Tường vốn là người không để tâm bất kỳ chuyện gì, thích rong chơi nhưng điều đó không có nghĩa là chàng không nhạy bén với chính trị. Từ sau khi Phúc Tuần đăng cơ, Phúc Khải bị giáng hình phạt, chàng trở thành hoàng đệ thân thiết cũng như cánh tay đắc lực nhất của Phúc Tuần.

_ Được! Ngày mai Trẫm sẽ ra chỉ dụ. Các khanh về chuẩn bị đi.

_ Chúng thần tuân chỉ!

Dứt câu, quần thần, những ai có mặt trong điện đều nhanh chóng thối lui, duy chỉ có Phúc Tường là bị Phúc Tuần giữ lại. Thấy bộ dạng nóng ruột của đệ đệ mình, chàng thật sự có chút bất mãn.

_ Lo lắng cái gì chứ? Trẫm cũng không ăn thịt đệ.

Khi chỉ còn hai huynh đệ với nhau Phúc Tuần mới thoải mái như xưa.

_ Đệ cũng chẳng sợ Hoàng huynh ăn thịt đệ. Chỉ là Băng Luân gần đây không hiểu vì sao lại cáu gắt, sức khoẻ hình như cũng không được tốt cho lắm. Ham ngủ, ăn gì cũng không ngon, lại rất dễ bị nôn nhưng không nôn được.

Càng nói, Phúc Tường càng như rơi vào suy nghĩ của chính mình, không để ý xung quanh. Trong khi đó, Phúc Tuần lại có chút dở khóc dở cười nhìn đệ đệ của mình như một tên ngốc.

_ Đã làm phụ thân của một hài tử rồi mà lại không biết?!

Câu nói của Phúc Tuần khiến Phúc Tường như nghĩ tới điều gì đó, nhưng ngay sau đó suy nghĩ của chàng bị lập tức cắt dứt khi Phúc Tuần lên tiếng bàn chính sự.

_ Được rồi! Trẫm có chuyện muốn tham khảo ý kiến của đệ đây.

Màn đêm chậm rãi buông xuống mang theo đó là những cơn gió nóng rát của mùa hạ. Ở thời đại này, hiện tượng El nino hay La nina vẫn diễn ra theo chu kỳ của mình nhưng chưa tới nỗi nghiêm trọng như ở thời hiện đại nên tuy mùa hạ nóng bức nhưng chưa tới nỗi khó chịu như thời đại của Lôi Vi. Ít nhất ra, nàng cho là vậy.

Thọ Khang cung tối nay trở nên nhộn nhịp, huyên náo hẳn vì sự xuất hiện của Tiểu Công chúa Tuyết Cách cùng Tiểu Hoàng tử Hạo Thần. Nơi nào có tiếng cười con trẻ, nơi đó lập tức tràn đầy sức sống, cũng chính bởi vậy Lôi Vi hôm nay mới đưa hài tử của mình tới thăm và ở lại Thọ Khang cung này chơi với Đoàn Thái phi. Cả ba qua đây từ lúc mặt trời bắt đầu ngả về Tây cho tới giờ cũng đã ở lại những hơn canh giờ. Giờ cơm tối qua đã lâu nhưng vì thấy Đoàn Thái phi chơi với hai hài tử của mình quá mức vui vẻ thành ra nàng cũng không tiện mở lời ngỏ ý trở về Phù Cừ cung.

_ Nguyên phi! Con đang lo lắng điều gì sao?

_ Dạ? Thưa không ạ!- Vừa nói, Lôi Vi vừa mỉm cười.- Chỉ là... Hoàng thượng cùng thần thiếp ước định tối nay cùng gặp nhau đàm luận một vài chuyện ạ.

Tuy đã sống ở thời cổ đại này hơn năm, bản thân cũng đã quen cách nói của người cổ đại nhưng khi sử dụng nó, Lôi Vi vẫn cảm thấy có chút gượng gạo, không thể thoải mái sử dụng ngôn ngữ của mình như khi ở cùng Phúc Tuần được.

"Đàm luận một vài chuyện" rốt cuộc là chuyện gì Đoàn Thái phi hoàn toàn hiểu được. Nữ tử này đang càng ngày càng có sức ảnh hưởng rất lớn tới vị quân chủ đương thời của Tân Thục. Bà tin với con người của cả hai đây là chuyện tốt nhưng những ai không hiểu rõ tính cách của Lôi Vi sẽ lấy chuyện này ra mà bàn tán rồi vu hãm.

_ Hiếm khi con đưa hai hài tử tới chỗ ta chơi, chi bằng ở lại một đêm đi. Chuyện quốc gia đại sự đã có các đại thần thay Bệ hạ mà lo lắng.

_ Nhưng...- Lôi Vi không khỏi do dự.

_ Nguyên phi!- Chất giọng của Đoàn Thái phi chợt nghiêm lại.- Hẳn con biết rõ nữ nhân hậu cung không được can dự vào chuyện triều chính phải không?

Lôi Vi không nói gì chỉ đứng im gật đầu.

_ Quan tâm tới xã tắc là chuyện tốt. Nhưng đó không phải là chuyện nên làm của nữ nhân chúng ta. Con không nên tham dự nhiều tránh cho những kẻ không hiểu chuyện lại đặt điều vu hãm con, gây tổn hại tới hai đứa nhỏ.

Sự lo lắng của Đoàn Thái phi là sự lo lắng rất thường tình của một nữ nhân sinh ra lớn lên và tiếp nhận nền giáo dục, tư tưởng của thời phong kiến. Lôi Vi hiểu và cũng rất coi trọng lời nói của bà. Chỉ là nàng thật sự không nỡ để Phúc Tuần lao tâm khổ tứ quá nhiều vì quốc gia.

_ Vi Nhi!

Ngẩng đầu lên, Lôi Vi có chút ngạc nhiên khi Đoàn Thái phi gọi nàng là "Vi Nhi". Từ ngày Phúc Tuần đăng cơ và bà được tôn làm Thái phi, bà rất ít khi gọi nàng bằng cái tên này. Nay không hiểu sao bà lại gọi nàng như vậy với một chất giọng tràn ngập yêu thương cũng như bất đắc dĩ.

_ Có nhiều lúc, có những chuyện con nên nghĩ thoáng cũng như nghĩ rộng ra nhiều mặt để nhìn nhận vấn đề một cách toàn cục hơn. Ví như con không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Bệ hạ được. Hai con nên có những khoảng thời gian riêng của nhau để làm những việc mình thích, hoặc phải làm.

Lời nói của Đoàn Thái phi làm Lôi Vi không khỏi cảm thấy mông lung, khó hiểu. Nàng cảm nhận được bà có ẩn ý khi nói ra những câu này nhưng chính xác đó là gì, nàng không sao đoán ra được.

_ Được rồi!- Đoàn Thái phi lại lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Lôi Vi.- Đã lâu rồi, ta không có đánh cờ vây, con cùng ta đánh vài ván đi.

_ Nhưng con đánh không giỏi đâu ạ.- Vừa đỡ Đoàn Thái phi, Lôi Vi vừa vội nói.

_ Không sao! Không sao! Ta vốn đánh cũng không giỏi.

_ Thái phi! Người lại khiêm tốn rồi!

Đoàn Thái phi nghe thấy Lôi Vi nói vậy liền bật cười sau đó sai Đông Dương lấy ra một bộ cờ vây rồi sai người đưa Tiểu Công chúa và Tiểu Hoàng tử đi nghỉ.

_ Ta nghe nói, Phi Đào đã hạ sinh một Hoàng nam rồi phải không?- Vừa mở nắp cờ, Đoàn Thái phi vừa cất tiếng hỏi.

_ Dạ vâng! Hoàng nam được Hoàng thượng ban cho tên Nhạc với hy vọng nó sẽ lớn lên trong vui vẻ.

_ Mạnh Hạo Nhạc! Cái tên hay!- Vừa nói, Đoàn Thái phi vừa đặt một quân cờ lên bàn.- À! Hình như Ninh Thân vương mấy ngày nay lại quắn quýt cả lên vì Vương phi lại hoài thai rồi?

_ Vâng ạ! Vì đứa đầu lòng là nam nhi nên phu thê họ rất mong đứa thứ hai sẽ là nữ nhi. Bát đệ cũng đã chọn sẵn tên cho đứa con này rồi.- Vừa nói, Lôi Vi vừa bật cười.

_ Là tên gì vậy?- Hạ một quân cờ, Đoàn Thái phi chậm rãi hỏi.

_ Là Ngưng Vũ ạ! Vì họ nhẩm tính hài tử sẽ sinh vào mùa đông nên mới đặt tên ấy.

Cứ vậy, Lôi Vi hầu Đoàn Thái phi chơi cờ hết ván này đến ván khác cho tới tận khi trời đã về khuya, cả hai mới trở về tư phòng để nghỉ ngơi.

Thế nhưng dù đã có một buổi tối bận rộn và đầu óc tương đối mệt mỏi, song Lôi Vi không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy bất an vô cùng khiến tối hôm ấy, nàng không tài nào ngủ ngon được. Phải chăng vì thiếu hơi ấm của Phúc Tuần nên nàng mới như vậy? Nàng cũng không rõ nữa!

Giấc ngủ không sâu, hệ quả là mới sáng sớm hôm sau, Lôi Vi đã thức dậy, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt nhoài.

_ Nương nương! Người đã tỉnh?

Nhanh chóng bước vào trong, Hoa Lệ đặt một thau nước lên bàn, mắt không ngừng liếc nhìn về phía chủ nhân của mình.

_ Uhm! Cách Nhi đã thức dậy chưa?- Vừa vươn vai, Lôi Vi vừa ngáp dài một cái rồi quay sang hỏi Hoa Lệ.

_ Hồi Nương nương! Tiểu Công chúa đã thức dậy và đang cùng Đồng Thảo tỷ ra ngoài Ngự Hoa viên ạ.

_ Ngươi đi xem tình hình của Thần Nhi đi. Ta đi vấn an Thái phi sau đó chúng ta trở về Phù Cừ cung.

_ Vâng!

Dứt câu, sau khi Hoa Lệ giúp mình vệ sinh, thay đồ xong, Lôi Vi nhanh chóng tới tư phòng của Đoàn Thái phi để vấn an. Suốt dọc đường đi nàng không khỏi chau mày khó hiểu khi nhìn thấy đám cung nữ, thái giám đang to nhỏ chuyện gì đó song lúc vừa chớp thấy bóng nàng, bọn họ liền im bặt, không dám hó hé nửa lời. Loại tình tiết này nàng từng thấy trong không ít bộ phim. Thông thường, sau cái tình tiết này, thể nào nhân vật chính cũng xảy ra chuyện. Nếu là ở thời hiện đại, nhân vật chính ắt là sẽ bị ăn chửi ví như tra nam tiện nữ, hoặc lộ ảnh nóng, hay ăn cắp, biển thủ công quỹ gì đó các loại. Còn ở thời cổ đại này, chắc hẳn chờ đợi nhân vật chính là một hình phạt nào đó từ trên trời rớt xuống. Nhưng tuy nàng không có tính kiêu ngạo, song nàng biết rõ địa vị của bản thân trong cung không hề thấp, vì vậy không phải bất kỳ ai cũng có thể tuỳ ý gán một cái tội giở người nào đó cho nàng được. Rốt cuộc, trong cung đã xảy ra chuyện gì?

Câu hỏi này cứ mãi lởn vởn trong đầu nàng làm nàng lúc thỉnh an Đoàn Thái phi không sao tập trung được, cuối cùng nàng quyết định nhanh chóng trở về Phù Cừ cung tìm hiểu thử chuyện gì đã xảy ra. Suốt dọc đường trở lại Phù Cừ cung, nhìn thấy dáng vẻ cùng thái độ của đám người hầu, nàng càng chắc chắn trong cung xảy ra chuyện lớn. Phúc Tuần đã gặp phải chuyện gì sao? Tại sao nàng lại không hay biết bất kỳ tin tức gì?

Nghĩ vậy, Lôi Vi nhanh chóng thay đổi hướng đi, đi về phía tẩm cung của Đại điện.

_ Nương nương cát tường!

Chất giọng có chút lo lắng của Đồng Thảo vang lên làm Lôi Vi ngừng bước. Vội định thần lại, nàng nhìn thấy Đồng Thảo đang thi lễ với mình còn Tuyết Cách đang chơi cách đó một quãng.

_ Đứng lên đi! Trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tỷ có biết không?

_ Nương nương! Cái này...

Thái độ của Đồng Thảo cứ mãi ấp úng. Kỳ thật, ngay cả chính bản thân nàng ấy cũng không tin vào những gì mình nghe được thì làm sao mà mở miệng nói với chủ nhân của mình được? Nàng quả thực không cách nào nói được.

_ Đồng Thảo!- Lôi Vi nhạy bén phát hiện.- Có phải chuyện này liên quan tới ta?

Trong lúc Đồng Thảo túng quẫn không biết nên nói thế nào, Tuyết Cách từ đằng xa chạy tới với gương mặt đầy tò mò.

_ Mẫu phi! Mẫu phi! Phụ hoàng ngủ chung với Hoàng hậu và Giả Mỹ nhân tối qua có phải sau này họ cũng hạ sinh ra em bé như mẫu thân hạ sinh Thần đệ không ạ?

Tuyết Cách Công chúa không hay biết rằng trong lúc bản thân đang đặt câu hỏi, mẫu phi của mình đã đứng sững ngay tại chỗ. Lôi Vi như bị sét đánh ngang tai, toàn thân như chấn động, không cách nào tiếp thu được những gì cô con gái nhỏ của mình nói.

_ Con... nói... cái... gì?- Lôi Vi khó nhọc mở miệng.- Phụ hoàng con... thế nào?

_ Cách Nhi nghe cung nữ nói, tối qua phụ hoàng ngủ cùng với Hoàng hậu và Giả Mỹ nhân. Cách Nhi liền đoán sau này họ cũng hạ sinh em bé như mẫu thân.

Câu trả lời hồn nhiên của Tuyết Cách như một nhát dao đâm thẳng vào tim của Lôi Vi. Phúc Tuần căn bản không xảy ra vấn đề gì cả. Chàng chẳng qua là tối qua trái ôm phải ấp mà thôi.

Nàng biết! Nàng luôn biết, đây là chuyện không sao tránh khỏi trong Hoàng thất phong kiến. Nhưng khi tận tai nghe thấy...

Thảo nào tối qua Đoàn Thái phi lại nói những lời kỳ lạ như vậy với nàng. Xem ra, mọi người sớm chuẩn bị từ lâu, chỉ có nàng là cứ ngốc nghếch mà thôi.

_ Nương nương!- Cả Đồng Thảo và Hoa Lệ không tránh khỏi lo lắng.

_ Về Phù Cừ cung!

Dứt câu, Lôi Vi nhanh chóng xoay người hướng về phía của cung mình mà bước. Nhưng bước chưa được ba bước liền nhìn thấy một nữ nhân đang chậm rãi bước tới. Nữ nhân này vốn là người nàng quý mến nhưng đã trở thành người nàng không muốn gặp nhất trong lúc này.

_ Tỷ tỷ! Mới sáng sớm như vậy đã ra Ngự hoa viên, có phải... tối qua không được ngon giấc?

Chất giọng đầy cung kính tỏ rõ sự quan tâm nhưng đối với Lôi Vi nó chẳng khác nào nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim nàng. Nàng không hiểu tại sao Lệ Yến từ sau buổi sinh thần của Tuyết Cách tại hành cung Trần Thuỷ lại có sự thay đổi lớn tới vậy. Và là chất giọng lảnh lót, vẫn là sự quan tâm đó, nhưng nàng luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, không thích hợp. Ra hiệu cho Đồng Thảo đưa Tuyết Cách và Hạo Thần về Phù Cừ cung trước, bản thân nàng mau chóng chỉnh đốn lại tâm tình.

_ Ngủ không ngon?- Mỉm cười ngọt ngào, Lôi Vi chậm rãi quay lại nhìn Lệ Yến.- Quả thật ta tối qua ngủ không ngon cho lắm.

Nghe thấy Lôi Vi nói vậy, Lệ Yến không khỏi cười thầm trong lòng. Nhìn thần sắc nàng như vậy, nàng ta đoán nàng chắc chịu đả kích không nhỏ. Dù sao đi nữa, nàng bao lâu nay đã quen được Hoàng thượng độc sủng rồi. Nhưng nàng ta chưa kịp mừng thầm, Lôi Vi đã dội ào xuống một gáo nước lạnh.

_ Bởi vì tỷ tỷ thực sự lo lắng Hoàng thượng bao lâu nay đã quen với việc có ta ở bên cạnh, xoa đầu cho Người, vuốt ve Người, âu yếm Người, ôm áp Người, hôn Người, cùng Người đi vào khoái lạc.- Theo mỗi lần liệt kê hành động, Lôi Vi lại chậm rãi tiến một bước về phía Lệ Yến.- Dù sao ta với Bệ hạ thân mật với nhau đâu phải chỉ ngày một ngày hai. Bệ hạ lại không quen với hơi người lạ như vậy. Thật đúng là phiền não. Haizzz!!!

Vừa nói, Lôi Vi vừa ngầm quan sát gương mặt của Lệ Yến, biểu tình càng lúc càng khó coi của nàng ta giúp nàng mơ hồ đoán ra được điều gì đó.

_ Muội muội... tối qua thuận lợi chứ?

Chất giọng của Lôi Vi muốn có bao nhiêu sự quan tâm thì có bấy nhiêu, muốn có bao nhiêu sự khoáng đạt thì có bấy nhiêu khiến sắc mặt Lệ Yến đổi màu liên tục. Trong khi đó, đám người hầu đi qua Ngự hoa viên càng lúc càng nhiều liền bị một màn này thu hút. Trong cung, buổi sáng sớm đám người hầu thường phải chạy đi lo việc của nơi mình làm. Đa phần trong số họ là những người làm có tuổi đời còn rất trẻ, chỉ mới vào cung được - năm. Nhưng không ít người trong số họ làm việc mẫn cán được cân nhắc thăng chức vụ ở các ty, phủ... hoặc là thân tín lâu năm của một chủ tử nào đó được giữ lại trong cung. Mà Lôi Vi ở trong cung nhiều năm như vậy, nàng đối đãi với mọi người ra sao ai ai cũng rõ, hữu xạ tự nhiên hương, tiếng tốt đồn xa, hảo cảm của mọi người dành cho nàng không phải là ít. Vì vậy, tới nay mọi người ai cũng không khỏi tiếc nuối khi thấy nàng không được làm Chính cung nương nương. Bởi vậy nhìn một màn này ai cũng tỏ rõ thái độ chê bai nàng Mỹ nhân mới vừa được sủng hạnh kia.

Đứng từ xa, Trang Quang Hạo nhìn một màn này không khỏi bất an. Lôi Vi ở nhà chàng tuy chỉ một thời gian ngắn song chàng biết nàng tuy lành tính nhưng vốn không phải là một cô nương dễ bắt nạt, giờ nàng là độc sủng Quý phi của Hoàng thượng, muốn bắt nạt nàng quả đúng là còn khó hơn cả hái sao trên trời. Còn nữ nhi của Tô gia ở cạnh Trúc Nhuệ đường của chàng năm nào thật không ngờ lại có sự thay đổi lớn tới như vậy? Lễ nào hoàn cảnh sống có thể làm biến chất một con người?

_ Lẽ nào thực sự là dùng tới Xuân dược sao?

Nhìn sắc mặt của Lệ Yến, Lôi Vi đưa ra một phỏng đoán. Âm lượng của nàng khá nhỏ nhưng những ai đứng gần đều nghe thấy khiến ai kia không khỏi tái mặt. Nhìn biểu cảm này, Lôi Vi như đoán ra được tối qua đã xảy ra chuyện gì.

_ Tỷ tỷ chắc không cho rằng, kỹ năng của muội muội kém vậy chứ?!- Lệ Yến ráng nặn ra nụ cười.

_ Lần đầu ai mà chẳng kém?

Câu nói đó xuất phát điểm hoàn toàn vô ý và cho đó là hiển nhiên của Lôi Vi đối với Lệ Yến chẳng khác nào Ngũ Lôi oanh đỉnh []. Nếu không phải tối qua nhờ có Xuân dược, e rằng Hoàng thượng đã phát hiện ra nàng sớm đã không còn trinh bạch...

_ Chàng ấy dù sao cũng là Hoàng thượng.- Trong chất giọng của Lôi Vi có lẩn khuất tiếng thở dài.- Hậu cung này là của chàng ấy. Chàng ấy muốn ân ái với ai mà chẳng được, phải không? Ta và muội làm gì có quyền. Bởi chuyện kéo dài huyết mạch Hoàng thất, chàng ấy phải gánh trách nhiệm rất lớn.

Nếu như mấy câu đầu Lôi Vi ngầm cảnh cáo Lệ Yến rằng, Hoàng thượng ngủ với nàng ta được thì cũng có thể ngủ với cung phi khác được thì những câu sau, nàng chính là ra sức bảo vệ chàng. Xét cho cùng, kéo dài huyết mạch Hoàng thất là trách nhiệm của chàng nhưng vì bao lâu nay chàng chỉ độc sủng mỗi mình nàng bởi vậy Hoàng cung này mãi mới chỉ có hai đứa trẻ. Giờ, sự việc đã xảy ra rồi, nàng cũng không muốn làm căng với những người được chàng lâm hạnh làm gì. Nàng chỉ mong tình yêu của hai người đủ vững chắc để vượt qua những âm mưu, những thị phi, những hắc bạch trong chốn cung đình này.

_ Không còn sớm nữa! Muội mau về cung của mình chuẩn bị đi. Còn phải đi vấn an Thái hậu đấy.

Dứt câu, Lôi Vi quay người, nhanh chóng rời khỏi Ngự hoa viên. Tuy nói là nàng hiểu được những việc đã xảy ra tối qua nhưng trái tim nàng không vì vậy mà bớt đau đớn. Cứ vậy, cứ vậy, nàng bước đi, bước đi từng bước khổ sở. Nàng không rõ mình đã trở về Phù Cừ cung bằng cách nào. Chỉ biết rằng, khi cửa tư phòng vừa đóng lại, nàng ngồi thụp xuống nền đất lạnh, khóc như mưa như gió. Tiểu Khổng Tử có truyền giọng vào thế nào nàng cũng nhất quyết không chịu mở cửa cho Phúc Tuần vào. Nàng không muốn chàng nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, càng không muốn chàng hiểu lầm rằng nàng ghen bóng ghen gió.

Nhưng chẳng mấy chốc, cánh cửa đã bị bật tung. Bất chấp tất cả, Phúc Tuần vội vàng bước vào, ôm lấy nàng, vỗ về nàng. Chàng biết nàng không oán trách chàng, cũng không ghen bóng ghen gió với chàng nhưng đó không có nghĩa nàng không đau lòng.

Lần này, vấn đề về huyết mạch, là chàng xử lý không chu đáo rồi.

- ---------------------------------------

[] Ngũ Lôi oanh đỉnh: năm tia sét đánh vào đầu. Chỉ sự đả kích vô cùng nặng nề.

- --------------------------------------

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio