Năm cũ đã qua, năm mới đã tới. Mùa đông đã đi và mùa xuân đã đến từ lâu. Gió khẽ thổi khiến những bông tuyết trắng nhỏ xinh vương trên các cành cây cao. Ánh nắng mặt trời chiếu vào làm chúng nhanh chóng tan ra thành từng giọt nước. Từ xa nhìn tới, cả cành cây sáng lấp lánh tựa như được dát vàng.
Ngồi trong thư phòng hướng về phía bầu trời quang đãng, Phúc Tuần đưa mắt nhìn về gốc Tử đằng đã lớn lên đôi chút. Chuyện Lôi Vi trồng gốc cây ấy ở đây cũng như ý nghĩa của loài cây này theo lời nàng nói, chàng sớm đã biết từ lâu. Và giờ những câu nói ấy dường như mỗi lúc một khắc sâu trong tâm trí chàng.
Cây con còn non nớt, không thể đứng vững. Vậy chàng sẽ tìm mọi cách cho nó đứng vững, rễ đâm thật sâu và bám thật chắc vào lòng đất, để nó có thể sống mãi
với thời gian. Đã nắm chặt rồi, chàng sẽ nắm chặt hơn nữa, chặt đến độ không thể nào buông ra.
Chuyện liên hôn với vùng Thảo Nguyên giờ đã được giải quyết ổn thỏa. Chỉ có điều đến giờ Phúc Tuần vẫn chưa thôi bất ngờ. Chàng thật không ngờ Phúc Tường lại có tình cảm với Băng Luân Công chúa và nhất quyết muốn nàng trở thành thê tử của mình. Giờ thì đệ đệ của chàng đã lấy được người mình yêu và được phụ hoàng phong thành Ninh Thân vương. Ngồi đây nghĩ lại, chàng cảm thấy mọi việc không thật lắm. Có hôm chàng hỏi đệ ấy sao mọi chuyện lại đột ngột và nhanh chóng đến vậy. Đệ ấy chỉ nói mấy câu ngắn gọn:
"_ Đệ cũng không biết! Đệ chỉ biết rằng đệ đã thích nàng tiểu Công chúa đó từ lâu. Có thể là vào lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Nhưng...nó đến quá âm thầm lặng lẽ nên đến hôm ấy, đệ mới tỉnh ngộ. Cũng nhờ có lời nói của Hoàng cô cô đệ mới nhận ra đệ thích nàng ấy nhiều đến mức nào.- Mỉm cười, Phúc Tường quay về phía Phúc Tuần.- Ngũ huynh! Đệ xin lỗi! Nhưng đệ...
_ Đệ không phải nói nữa! Ta hiểu! Nhưng đệ phải chăm sóc tốt cho Băng Luân Công chúa không thì đệ không xong với ta đâu.- Vừa nói, Phúc Tuần vừa bật cười.- Dù gì, nàng ấy cũng thiếu chút nữa là trở thành thê tử của ta đấy.
_ Huynh thì đệ không sợ! Đệ chỉ sợ mấy trò nghịch của Lôi Vi thôi!
Nhớ lại việc Lôi Vi trả đũa mình sau hôm chàng đùa giỡn nàng bên bờ suối khiến chiếc áo của nàng trôi theo dòng nước, Phúc Tường không khỏi giật mình. Đêm hôm ấy, sau khi cởi bỏ hết y phục và bước vào thùng tắm. Đang ngâm mình thư giãn, bỗng nhiên thùng tắm của chàng nức toạt, nước đổ cả ra nền đất tạo nên một thứ tạp âm đinh tai nhức óc. Trong lúc chàng đang định thần lại, bọn người hầu không biết chuyện gì xảy ra vội vàng chạy vào. Tình thế lúc đó thật sự khiến chàng muốn độn thổ. Nghe thấy tiếng cười sảng khoái bên ngoài, nhìn xuyên qua tấm bình phong chàng nhìn thấy một nhân ảnh đang làm đủ mọi động tác để kiềm nén tiếng cười của mình. Càng nghe, Phúc Tường càng nhận ra đó chính là tiếng cười của Lôi Vi.
Việc bẽ mặt này, giờ nhớ lại, chàng quả thật vẫn muốn bốc hỏa lên tận đầu.
_ Trò đùa của Lôi Vi, xem ra chỉ có Ngũ huynh mới chịu nổi. Vậy nên, Ngũ huynh, số trời đã định, huynh phải ở bên nàng ấy rồi. Còn Băng Luân Công chúa là của đệ đây."
Nhớ lại những gì Phúc Tường nói, Phúc Tuần càng thêm có niềm tin. Là số trời cũng được là do chính bản thân chàng cũng được, chàng tuyệt đối không buông tay. Nghĩ đến đó thôi chàng nhanh chóng bước ra ngoài.
Khi vừa đến gốc Tử đằng, Phúc Tuần chậm rãi ngồi xuống múc một gáo nước rồi từ từ tưới cho nó.
_ Vi Nhi! Nàng chẳng phải muốn tình yêu của chúng ta là vĩnh cửu, là bất diệt sao? Vậy nên ta sẽ biến điều đó trở thành sự thật.
Dứt câu, Phúc Tuần cước bộ ra khỏi Mạnh Cát viện và nhanh chóng rời Trùng Hoa viên, thẳng tiến về phía Hoàng cung. Nắng tháng ba rọi theo từng bước đi của chàng khiến chàng trở nên thật hư ảo. Nó tạo cho người ta có cảm giác dường như không ai có thể nắm bắt được suy nghĩ của chàng.
Phúc Tuần không phải lấy Băng Luân Công chúa, ý định kết hôn của chàng bị "bại lộ", đến cuối cùng Lôi Vi thật không biết nên vui hay nên buồn. Khi nàng trong trạng thái chần chừ, không biết có nên tiến về phía chàng hay không, tin chàng phải liên hôn ập đến như một hồi chuông buộc nàng phải thức tỉnh. Nếu đến với chàng, có khả năng rất lớn sau này nàng phải đối mặt với chuyện tương tự, chàng rồi sẽ lấy thêm thê thiếp khác. Và trong tương lai, khi chàng đăng cơ, hậu cung ba ngàn giai nhân là điều hiển nhiên. Nàng liệu có chịu nổi điều này hay không? Một người ở thời hiện đại như nàng liệu có chịu đựng được việc chồng của mình không phải là của riêng mình mình hay không?
Câu trả lời vẫn luôn là không! Nàng còn nhớ, Lệnh phi trong bộ phim Hoàn Châu Cách Cách mà nàng đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần có nói: "Đối với nữ nhân vị trí quan trọng trong lòng nam nhân không phải là điều họ cần, mà đó chính là vị trí không ai có thể thay thế được." Nàng là nữ nhi, tuy chưa bước vào cuộc sống hôn nhân nhưng cứ nhìn ông bà của nàng rồi đến ba mẹ của nàng, nàng cũng hiểu thế nào là vị trí không ai có thể thay thế được. Đó không chỉ đơn giản là vị trí quan trọng nhất mà là vị trí độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế vị trí đó. Nàng là nữ nhi, nàng có sự ích kỷ của nữ nhi, tiểu tiết của nữ nhi. Vậy nên nàng thật sự không thể nào chấp nhận được việc nam nhân của mình không phải là của mình, có quan hệ hôn nhân với nhiều nữ nhân khác và mình là một trong số đó.
Tóm lại dù Lôi Vi có cố gắng nghĩ thoáng thế nào, nàng quả thật vẫn không thể nào chấp nhận được việc phải san sẻ chồng mình với nữ nhân khác. Và nàng tin, nữ nhân thời đại này cũng vậy thôi thế nên mới có những cuộc đấu đá chốn hậu cung để có được sự sủng ai của đấng quân vương.
_ Lôi Vi! Lôi Vi!
Tiếng gọi dồn dập khiến Lôi Vi không khỏi gật mình, vội chạy ra khỏi cửa, nàng nhìn thấy Phi Đào hớt hơ hớt hãi chạy vào. Trên mặt biểu hiện rõ thái độ ngạc nhiên đến tột độ nhưng không hiểu sao nàng lại nhìn thấy niềm vui mừng đang dâng lên trong đáy mắt của nàng ấy.
_ Có chuyện! Có chuyện lớn rồi!
Vừa chạy đến, Phi Đào vừa thở hồng hộc.
_ Có chuyện gì xảy ra vậy tỷ tỷ?
_ Chuyện...lớn rồi! Lần này...ta bất chấp mà chạy vào đây...để báo tin cho muội biết đấy.
_ Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?- Lôi Vi cau mày lại hỏi.
_ Là như thế. Hôm nay, sau buổi chầu sớm, Linh Thân vương về vườn chưa được bao lâu đã và cung xin diện kiến Hoàng thượng.
...............
..."Xoảnggg" tách tràn đang cầm trên tay Ngọc Nhạn rớt mạnh xuống đất và vang lên một âm thanh thật chói tai. Cả người nàng như hóa đá trước những gì mình vừa nghe được.
_ Ngươi...chắc chứ?
_ Dạ...vâng ạ!- Lệ Uyên rụt rè thưa.
_ Lui ra đi!- Chất giọng của Ngọc Nhạn mỏng manh tựa khói sương.
Không nói gì, Lệ Uyên vội cúi người thi lễ rồi lui ra ngoài. Lúc này đây, nàng ta quả thực không dám nán lại lâu để xem sắc mặt chủ tử mình. Song nàng ta biết sắc diện của chủ tử mình rất tệ...
....................
...Cả căn phòng lạnh ngắt như tờ. Dường như không ai trong số họ dám tin vào những gì Băng Tư thông báo. Gương mặt người nào người nấy lộ rõ vẻ ngạc nhiên đến không ngờ.
_ Tỷ...tỷ nói thật chứ?
Phải mất một lúc khá lâu, Đồng Thảo mới hoàn tất được câu hỏi của mình. Liếc nhìn nàng một cái, Băng Tư gật đầu xác nhận.
_ Chuyện này trước sau gì cũng tới thôi. Chỉ có điều ta không ngờ nó lại tới nhanh như vậy.
_ Nếu đúng vậy, đây quả thật là chuyện đáng mừng.
Sau một hồi kinh ngạc, chất giọng của Quân Đài trở nên hồ hởi.
_ Đúng...đúng vậy!- Đồng Thảo hùa theo.
_ Ta cũng hy vọng thế!- Vừa nói, Băng Tư vừa quay sang nhìn Đồng Thảo và nở một nụ cười đầy ẩn ý...
...............
...Băng qua Ngự Hoa viên rộng lớn, Lôi Vi chạy nhanh về phía Bảo Khánh cung. Hy vọng sau khi diện kiến, chàng sẽ về đó nghỉ ngơi. Thật sự trong đầu nàng lúc này có không biết bao nhiêu là câu hỏi muốn hỏi chàng. Nàng muốn biết những gì mọi người trong cung đang bàn tán có phải là sự thật hay không? Nếu quả đúng như vậy, tại sao chàng lại làm như thế? Sóng gió này còn chưa qua, lẽ nào chàng còn muốn tạo thêm sóng gió khác nữa hay sao?
Chạy ngang qua đám cung nữ đang ngồi nhàn rỗi trong đình nghỉ mát, Lôi Vi nghe thấy tiếng bàn tán nổi lên mỗi lúc một lớn. Song khi bọn họ vừa nhác thấy bóng nàng, tất cả đều im bặt, không ai dám hé răng nửa câu. Vì khinh thường, vì sợ hãi, vì kính nể...dù họ im lặng vì bất kỳ lí do gì, đó không phải là chuyện nàng quan tâm lúc này nữa.
Băng qua con đường dài yên tĩnh, cuối cùng Lôi Vi cũng đã đứng trước Bảo Khánh cung. Thở ra những hơi thở có phần đứt quãng, nàng nhanh chóng đẩy cổng vào bên trong. Vừa nhìn thấy Tử Huyền, nàng đã vội chạy đến.
_ Vương...Vương gia có trong cung không?
_ Cát Tiểu thư?!- Chất giọng của Tử Huyền có phần ngạc nhiên khi nhìn thấy Lôi Vi.- Vương gia hiện ở trong thư phòng.
Tử Huyền vừa dứt câu, Lôi Vi đã chạy thẳng vào thư phòng của Phúc Tuần. Vừa đẩy cửa vào, nàng vội đến ngay trước mặt chàng chấp vấn.
_ Anh làm như vậy là có ý? Xin Hoàng thượng ban em cho anh? Mạnh Phúc Tuần! Em không phải là món đồ để đem ra ban tặng cho bất kỳ người nào, bao gồm cả anh.
Trước sự tức giận của Lôi Vi, Phúc Tuần vẫn điềm tĩnh nhìn nàng. Chàng biết chắc chắn rằng khi tin chàng xin Hoàng thượng ban nàng cho chàng truyền khắp Hoàng cung, nàng sẽ đến tìm chàng vậy nên chàng mới ở đây đợi nàng. Chàng chỉ thật không ngờ nàng lại phản ứng mạnh đến vậy. Lẽ nào nàng không còn muốn gả cho cho chàng nữa sao?
_ Ta chưa bao giờ xem nàng là món đồ cả. Trước kia đã vậy, giờ vẫn vậy sau này cũng vậy.- Phúc Tuần điềm tĩnh trả lời.- Ta chỉ không muốn chúng ta...đem dài lắm mộng.
_ Vậy tại sao anh lại không hỏi ý kiến của em? Kết hôn là chuyện hệ trọng cả đời. Nam nhân các anh có thể không chỉ một lần kết hôn. Nhưng nữ nhi thì chỉ có một lần mà thôi. Anh không hỏi ý kiến của em mà đã tự ý định đoạt, thao túng cuộc đời của em. Anh...sao anh có thể quá đáng như thế?
Nhìn sự tức giận đến đáng thương của Lôi Vi, Phúc Tuần quả thật không thể nào giữ được vẻ điềm tĩnh như lúc ban đầu được nữa. Đúng vậy! Chỉ cần đứng trước mặt nàng nào là sự lạnh lùng, nào là điềm tĩnh, nào là sự cao ngạo...tất cả đều bị sụp đổ một cách nhanh chóng. Hít một hơi thật sâu, chàng bước ra khỏi bàn đến đứng trước mặt Lôi Vi, giữ chặt lấy vai nàng.
_ Vi Nhi! Là ta đã ích kỷ khi tự ý quyết định mọi việc mà không hỏi ý kiến của nàng. Nhưng ta tuyệt đối không bao giờ định đoạt hay thao túng cuộc đời nàng. Ta chỉ...chỉ không muốn chúng ta vốn dĩ yêu nhau đậm sâu lại không thể nào ở bên nhau. Ta thật sự không muốn chúng ta bị chia cắt thêm một lần nào nữa.
_ Nên anh dùng cách này sao?- Chất giọng của Lôi Vi nghẹn lại.- Xin Hoàng thượng ban em cho anh? Mạnh Phúc Tuần! Em quả thật không thể nào ngừng yêu anh nhưng em chỉ có một cuộc đời mà thôi. Và em muốn tự mình quyết định nó bao gồm cả chuyện sinh tử chứ không riêng gì hôn nhân đại sự cả. Thật là vô lý khi phải để cuộc đời mình cho người khác định đoạt.
_ Vi Nhi!- Phúc Tuần nghiêm giọng lại.- Ta chưa bao giờ và cũng không bao giờ có ý nghĩ định đoạt hay thao túng cuộc đời nàng.
_ Nhưng giờ anh đang làm thế!- Lôi Vi hét lên.- Anh đang làm thế với em! Anh không chỉ khiến em có cảm giác mình như một món đồ mà còn có cảm giác anh điên rồi. Chính vì anh điên rồi nên hết lần này đến lần khác anh làm ra những chuyện em không thế nào hiểu được.
_ Đúng vậy! Là ta điên rồi!- Xiết chặt lấy vai Lôi Vi, Phúc Tuần gầm lên.- Vì nàng mà ta muốn phát điên rồi. Nếu để tình trạng này kéo dài ta chắc chắn sẽ điên thật. Ta thừa nhận mọi sai lầm là do ta mà ra. Nàng đẩy ta ra xa, ta không trách nàng. Nhưng cứ mỗi lần có chuyện xảy ra là nàng lại thoái lui, chỉ mình ta...chỉ có mình ta là nỗ lực, kiên trì.- Khẽ thở ra, chàng thập giọng xuống. Chất giọng của chàng trở nên tha thiết hơn bao giờ hết.- Vi Nhi! Đứng trước mặt nàng, ta cũng chỉ là một nam nhân bình thường như bao nam nhân khác mà thôi. Cũng biết yêu, biết hận, hạnh phúc khi thấy nàng cười, đau lòng khi thấy nàng khóc. Nàng liệu có thể nghĩ đến cảm nhận của ta một chút không? Nàng liệu có thể tin tưởng ta thêm một chút không? Nàng liệu có thể vì tình yêu của chúng ta mà cùng ta cố gắng, kiên trì một chút không?
Nhận ra mình xiết quá chặt vai của Lôi Vi, Phúc Tuần vội buông vai nàng ra. Ngẩng mặt lên nhìn chàng, nàng mới nhận ra bản thân mình đã ích kỷ thế nào. Trong khi chàng kiên trì, nỗ lực nàng lại bằng cách này hay cách nọ đẩy chàng ra khiến mối quan hệ của cả đã tệ càng tệ hơn. Và giờ, đứng trước mặt nàng, chàng đã rũ bỏ sạch hình tượng của một vị Vương gia cao ngạo để nói với nàng rằng, chàng cũng chỉ là một nam nhân bình thường và cầu xin sự cố gắng từ nàng. Càng nghĩ kỹ, nàng càng thấy mình thật tệ. Bất giác nàng không biết nên đối mặt với chàng thế nào. Lùi lại một bước, nàng vội quay người đi chỗ khác. Đôi mắt nàng trở nên xa xăm, mơ hồ và trên hết là sự thất thần mà từ trước đến nay nàng chưa bao giờ để lộ trước mặt chàng.
Chậm rãi tiến một bước về phía Lôi Vi, Phúc Tuần vòng tay qua ôm nàng từ phía sau rồi nhẹ nhàng áp đầu mình và vai nàng.
_ Ta đã nói rồi, những việc nàng không thích, ta tuyệt đối sẽ không ép nàng. Lần này cũng vậy. Song ta mong nàng hãy suy nghĩ kỹ càng về việc này. Vi Nhi! Chúng ta không thể tách rời nhau.
_ Anh vẫn muốn lấy em sao?- Hơi nghiên đầu về phía sau, Lôi Vi cất tiếng hỏi Phúc Tuần.- Em ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình như thế, mặc kệ anh cố gắng thế nào, anh vẫn muốn lấy em sao? Em...em e rằng một Vi Nhi mà anh đang yêu đang dần bị bào mòn đi và sẽ trở thành một con người khác, anh vẫn muốn lấy em sao?
_ Còn nhớ khi nàng chưa biết thân phận của ta, ta đã nói gì với nàng không? Ta nói rằng, nàng cứ việc là nàng còn ta sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng. Những gì ta đã từng hứa với nàng, ta chưa bao giờ quên, dù chỉ một khắc. Bởi người ta yêu chính là con người nàng. Vậy nên, Vi Nhi à, dù nàng có thay đổi thế nào, ta vẫn muốn nàng trở thành thê tử của ta đời này, kiếp này.
Vòng tay của Phúc Tuần xiết chặt bờ vai của Lôi Vi hơn. Lòng nàng chợt len lỏi cảm giác ấm áp. Đã bao lâu rồi nàng không có cảm giác này nhỉ? Không...không phải là không có chỉ có điều từ khi xảy ra chuyện đến nay, nàng chỉ luôn nghĩ về nỗi đau của chính mình mà quên đi hoặc không để ý đến những quan tâm ân cần chàng dành cho mình khiến trái tim nàng cứ vậy mà chìm sâu xuống đáy biển. Thì ra người đóng băng trái tim nàng không phải là chàng mà chính là bản thân nàng. Chính bản thân nàng đã tự đóng băng trái tim của mình.
Gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh, Lôi Vi chậm rãi quay người. Thấy nàng muốn xoay người, Phúc Tuần nhanh chóng nới lòng vòng tay của mình, đồng thời đứng thẳng người lên. Chẳng mấy chốc nàng đã quay lại áp đầu mình vào vồng ngực rộng lớn của chàng và lắng nghe nhịp tim của chàng.
_ Cho em một ít thời gian để chấp nhận những gì đã và đang diễn ra. Có được không?
_ Được! Ta sẽ chờ nàng! Mất bao lâu ta cùng chờ nàng.
Vì nàng, chàng chấp nhận chờ. Chỉ riêng điều này thôi đã khiến Lôi Vi không thể không cảm động. Trên thế gian này tìm đâu ra một người yêu nàng như vậy? Nở một nụ cười, nàng dịch đầu mình ra và ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt chàng.
_ Sẽ không lâu đâu!- Lôi Vi khẳng định.- Đến khi đó em sẽ là cô dâu rạng rỡ nhất, còn anh sẽ là chú rể hạnh phúc nhất.
_ Cô dâu?- Phúc Tuần nhíu mày hỏi lại.- Chú rể?
_ À...- Nhận ra mình nói hớ, Lôi Vi lúng búng.- Ý em là...tân nương và tân lang...Uhm ở chỗ em người ta gọi tân nương là cô dâu, còn tân lang là chú rể.
_ Ở chỗ nàng có nhiều điều mới mẻ thật!
Không nói gì, Lôi Vi gục đầu vào vồng ngực Phúc Tuần. Nàng yêu chàng và không muốn phụ tấm lòng của chàng cũng như của chính bản thân mình. Song quả thật, nàng cần chút thời gian để chấp nhận tư tưởng đa thê của thời đại này. Chỉ một chút thôi! Bởi nàng thật sự không nỡ để chàng chờ đợi mình quá lâu.
Hậu viện của Tây Ẩn các nhìn ra bờ hồ rộng lớn của Đông cung, nơi Phúc Vân vẫn thường thích ngồi chơi. Nàng còn nhớ trước kia khi nàng đem chè trái vải nhân hạt sen đến cho chàng, cả hai đã ngồi trong đình của hồ này nói chuyện với nhau. Giờ cả hai lại ngồi đây một lần nữa khiến lòng nàng không khỏi xót xa. Bởi chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, nàng sẽ không còn được nhìn thấy dáng vẻ của vị Thái tử hiền lành, hết lòng vì huynh đệ của mình nữa.
Gió xuân khẽ thổi khiến tà áo của Phúc Vân nhẹ bay càng khiến chàng trở nên hư ảo, không thể nào nắm bắt được. Càng nhìn, lòng Lôi Vi càng dâng lên một sự xót xa và không khỏi nhói lòng.
_ Lôi Vi! Ngươi rốt cuộc đã suy nghĩ xong chưa vậy?
Câu hỏi của Phúc Vân khiến Lôi Vi khẽ giật mình lúng túng. Vì mãi chìm trong suy nghĩ của mình nên nàng nhất thời không biết nên trả lời chàng thế nào. Ngẩng đầu lên nhìn chàng, nàng thấy chàng so với trước đã ốm đi vài phần, gương mặt cũng xanh xao hơn nhiều...
Không thấy Lôi Vi trả lời, Phúc Vân không khỏi thở ra, chàng chậm rãi quay về phía mặt hồ trầm ngâm.
_ Chẳng lẽ ngươi và đệ ấy chỉ có thể bên nhau lúc hoạn nạn mà không thể bên nhau lúc hạnh phúc sao?
Nghe câu nói có ý trách cứ của Phúc Vân, Lôi Vi lúc này mới hoàn toàn thoát ra khỏi dòng suy nghĩ triền miên của mình.
_ Không phải vậy đâu Điện hạ!- Chất giọng của Lôi Vi trầm buồn.- Tiểu nữ vốn đã suy nghĩ xong rồi.
_ Vậy sao?- Vừa quay lại, Phúc Vân vừa hỏi Lôi Vi bằng chất giọng hồ nghi.- Vậy sao ngươi vẫn chưa trả lời với Ngũ đệ?
Nhìn dáng vẻ sốt sắng của Phúc Vân, Lôi Vi không khỏi bật cười. Chàng đã sốt sắng thế này không biết Phúc Tuần còn sốt sắng đến mức nào nữa.
_ Thái tử!- Chất giọng của Lôi Vi bông đùa.- Đây người ta gọi là Hoàng thượng không vội, Thái giám đã vội đấy.
Chỉ một câu thôi Lôi Vi đã khiến Phúc Vân nghẹn lại. Kỳ thực người vội chính là Phúc Tuần ấy chứ. Dù rằng ngoài miệng, đệ đệ chàng lúc nào cũng tỏ ra điềm tĩnh chờ đợi câu trả lời của nàng. Nhưng mỗi lần gặp chàng, Phúc Tuần đều hỏi dò tình hình của nàng, hỏi xem tâm trạng của nàng hôm nay thế nào, ý tứ của nàng ra sao khiến chàng cũng phải nhọc công theo. Thật hết cách với hai người này.
_ Phải ta vội!- Phúc Vân thở dài.- Ta thật sự muốn nghe hai người báo hỷ sự.
Tựa cằm lên tay, vừa nhìn Phúc Vân, Lôi Vi vừa nở một nụ cười tinh quái.
_ Thái tử! Thông minh như Ngài chẳng lẽ lại không đoán ra câu trả lời của tiểu nữ?
Đã đưa ra quyết định rồi, dù điều gì đang chờ đợi phía trước Lôi Vi cũng sẽ cùng Phúc Tuần đối mặt. Không vì bản thân mà ích kỷ lùi bước nữa.
_ Ngươi...
_ Tiểu nữ muốn chờ đến ngày sinh thần của chàng để nói cho chàng biết xem như đây là món quà tiểu nữ tặng chàng ấy.
_ Chủ ý hay!- Vừa gật đầu, Phúc Vân vừa mỉm cười.- Xem ra ta phải chuẩn bị quà cho đệ ấy gấp đôi rồi.
_ Điện hạ!
Trước tiếng cười sảng khoái của Phúc Vân, Lôi Vi không khỏi nhăn nhó.
----------------------
Hết chương