Sáng chủ nhật, Thanh Du dậy sớm muốn qua nhà chú Quý hỏi về việc của chú Hạ.
Thằng Hưng muốn vào thăm bố nhưng người ta không cho vào mà nó cũng không biết bố nó bị giam ở đâu.
Cô Xuân thì chưa một lần đi thăm chồng nên dù có hỏi bà ta cũng không đồng ý đưa nó đi.
Chẳng có ai bảo lãnh nên nó không được thăm khi chưa đủ tuổi.
Hôm nay cô muốn hỏi chú cách liên hệ để đưa thằng Hưng đi thăm ông ấy một lần.
Mẹ Hường nấu súp nấm buổi sáng nên nhắc cô lấy mang sang cho chú.
Trước khi đi, ông còn dặn hỏi thăm chú về cô Lan Anh.
Thanh Du nhận lệnh ra khỏi nhà.
- Du, đợi bố đưa đi.
- Dạ không cần đâu bố ạ, con đi xe buýt.
Ông bà cười tít mắt nhìn Thanh Du nhanh nhẹn phi ra khỏi nhà.
Mẹ Hường lắc đầu kêu với ông bà:
- Nó cứ tự nhận mình đã lớn mà con thấy vẫn còn bé lắm.
- Anh thấy con bé suy nghĩ người lớn đấy chứ? Em đừng lo, con bé ngoan lại biết điều, nó sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu.
Bố Việt đến chỗ Phúc Nhật hôn thằng bé chùn chụt.
Ngày mai Thanh Du sẽ bắt đầu đi làm, nó đi làm mà anh cũng hồi hộp đến mất ngủ, chỉ lo bốn người còn lại trong nhà biết.
Anh thích suy nghĩ của con bé nên sẽ ủng hộ nhiệt tình.
Có con gái lớn thích thật...!
- Anh cười gì vậy hả?
- Không có...!anh chỉ nghĩ vợ chồng mình mới hơn tuổi tý mà lên chức ông bà ngoại thì vui nhỉ?
- Thanh Du còn lâu mới kết hôn, anh đừng có mơ nữa đi.
Thanh Du xuống bến xe buýt đi bộ thêm một đoạn thì tới nhà chú Quý.
Bác bảo vệ cổng nhìn thấy cô thì cười tươi rói:
- Dạo này cháu đi đâu mà không đến đây vậy?
- Cháu mới thi tốt nghiệp xong bác ạ, chú Quý có nhà không bác?
- Có đấy nhưng chắc chưa ngủ dậy đâu...!
- Cháu biết rồi...!người kia có phải cô Lan Anh không bác?
- Không phải...!thôi cháu vào đi.
Thanh Du ghét nhất quãng đường đi bộ vào đến nhà, có từ cổng vào thôi cũng mất mấy trăm mét, lại còn sỏi đá gồ ghề không thèm lát sàn hại cô mấy lần tý thì trẹo chân.
- Chú Quý ơi...!
Vừa vào đến nhà, Thanh Du đã cất tiếng gọi oang oang.
Bác Châu từ trong bếp thò mặt ra:
- Du hả cháu, vào đây đi, bác làm bánh bột lọc này...!nhanh.
Nghe thấy ăn, Thanh Du bỏ luôn hộp súp ở bàn lon ton vào bếp há miệng bác gắp cho một miếng.
- Bác làm nhiều nhiều cho con một hộp mang về cho ông bà và bố mẹ nhé!
- Có đây, lát bác gói cho.
- Sao nay chú dậy muộn thế? Đêm qua là chân dài nào đấy bác?
- Lạ lắm, bác chưa thấy lần nào...!
Thanh Du thở dài, mọi lần cũng vậy nhưng cô thấy bình thường lắm nhưng bây giờ, chú không quan tâm thật thì lại thấy hụt hẫng, chú vui vẻ bên người khác sao có gì đó mất mát ghê gớm.
- Cháu thở dài mấy lần rồi Du nhé!
- Có sao...!không phải đâu ạ.
- Có chuyện gì xảy ra với cháu hả?
- Không ạ.
Để cháu giúp bác làm cho nhanh...!chú đang ngủ cũng không tiện làm phiền ạ.
Bác Châu có người làm cùng thì nhiệt tình hướng dẫn, chẳng mấy chốc cả đống bột và nhân bánh bác làm ra đã được gói hết.
- Người làm nhà này đâu rồi, có gì ăn sáng không vậy?
Thanh Du giật mình ngó ra ngoài, cô gái xinh đẹp sắc sảo này là diễn viên mới đang nóng bỏng fb sau dự án phim mới chiếu rạp.
Có lẽ lại được chú Quý bao nuôi mới lên nhanh như vậy.
Cô khinh những đứa con gái không đi lên bằng năng lực mà đi lên bằng cách leo giường đàn ông.
Mà sao mọi lần cô không ghét bồ của chú mà nay thấy cô ta lại ngứa mắt thế chứ lại.
Thanh Du dặn bác Châu cứ ở im trong bếp còn mình ra ngoài:
- Chị là ai mà quát tháo ở đây vậy?
Cô ta nhìn Thanh Du trừng mắt ra vẻ chủ nhà:
- Cô chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi đi, người làm ở nhà này kênh kiệu quá nhỉ?
- Người làm nhà này chỉ phục vụ ông chủ còn không có trách nhiệm với cô.
Nếu muốn ăn thì lăn vào bếp...!
Kiều Mai tức tiết, mặt mày đỏ gay gắt chỉ tay vào mặt Thanh Du:
- Mày biết tao là ai không? Khi tao kết hôn với chủ nhà này thì tao sẽ đuổi mày đi đấy con ô sin ạ.
- Cô muốn lấy được chú tôi thì phải có sự đồng ý của gia đình tôi đấy.
- Chú...!mày là????
Phút trước hùng hổ bao nhiêu thì bây giờ cô ta lại lắp bắp bấy nhiêu.
Thanh Du nhìn biểu cảm này chỉ cười nhạt một cái rồi hỏi:
- Nhà này không có con ô sin nào cả, cô là ai thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm, hơn nữa cô cư xử như kẻ vô học, tôi chẳng có lí do để lễ phép với cô cả.
- Cháu là Thanh Du sao?
Cô ta lật mặt nhanh như chảo chớp khiến bác Châu đi ra mỉm cười còn Thanh Du thì chẳng thèm quan tâm mà ngồi xuống bàn ăn bánh bác mang ra.
Mà bác cũng biết trêu ngươi người khác khi mang có một xuất của Thanh Du còn cô ta thì cho nhịn.
Thanh Du cũng chẳng thèm mời mà ngồi ăn một mình.
- Cô xin lỗi, là do cô mới nghe tên cháu chứ chưa biết mặt.
Thanh Du ngẩng mặt lên nhìn cô ta, đôi mắt chớp chớp:
- Cô sao? Cô hơn tôi bao nhiêu tuổi mà lại xưng cô cháu với tôi?
- Cô là bạn chú Quý...!
- Bạn hả? Ừ nhỉ...!nhưng bạn chú Quý thì liên quan gì đến tôi...!cứ gọi mày tao như lúc nãy đi có lẽ tôi thích hơn đấy.
Thấy dáng chú Quý xuống, cô ta có vẻ ủy khuất lắm, trưng ra bộ mặt bị bắt nạt mà làm nũng người tình:
- Anh...!cháu anh...!
Thế Quý nhìn Thanh Du chẳng thèm chào mình còn ung dung ngồi ăn không để ý thì lên tiếng trước:
- Cháu đến đây có chuyện gì?
- Con có chuyện muốn hỏi chú.
Thanh Du ăn xong lau miệng, uống thêm cốc nước bưởi ép bác Châu đưa.
Quay ra nhìn thấy chú ngồi ở ghế còn cô ta đang ngồi cạnh ôm ấp nhiệt tình.
- Con có chuyện muốn nói riêng với chú? Con không có nhu cầu nói với người lạ.
- Cháu cứ nói đi, cô ấy là bạn gái chú.
- Cô ta là bạn gái chú chứ không phải người quen của con.
Nếu chú bận thì con xin phép.
Cô không để ý thấy mặt chú Quý biến sắc.
Từ bao giờ bồ của chú được phép ngồi nghe chuyện trong nhà.
Có lẽ cô ta được thăng cấp là bạn gái nên mới hách dịch như khi nãy.
Thanh Du không màng đến họ mà ngó vào bếp gọi bác Châu:
- Bác ơi, bánh của mọi người đâu ạ?
- Đây Du ơi, đợi bác một tý.
Thanh Du đẩy hộp súp trên bàn nhắc Thế Quý nhưng lại không nhìn anh lấy một cái:
- Mẹ con bảo mang sang cho chú, chắc bây giờ nguội rồi nên chú bảo bác Châu hâm nóng lại mà ăn.
Nhận hộp bánh của bác Châu, Thanh Du đi thẳng ra ngoài liền bị chú quát:
- Quay lại đi lên phòng.
️️????????????.